Giải pháp tối ưu cho Việt Nam hiện nay trước Trung Quốc: Xoá bỏ hệ thống chính trị đương thời. Nhưng bằng cách nào?
*******
"Lời thần Kim Qui: “Giặc chính là người ngồi sau lưng ngươi đó”. Trảm giặc ngoài biên ải cũng quan trọng như phải trảm giặc đang hoành hành ngay trong ḷng Tổ quốc này".[8]
*****
Trên Facebook khi một bạn đọc lập luận rằng nếu không có Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) th́ VN làm sao thống nhất đất nước, thoát khỏi nô lệ Pháp, Mỹ và có ngày nay, tôi đă phản ứng bằng h́nh tượng hoá ĐCSVN trong một câu chuyện đơn giản:
Căn nhà của bạn bị cướp, một người đứng ra đuổi tên cướp đó, nhưng chỉ ít lâu sau, người này bỗng trở mặt, chiếm nhà bạn làm sở hữu riêng, cưỡng hiếp, đánh đập vợ con bạn tàn nhẫn hơn cả tên cướp ban đầu, rồi c̣n kéo cả đồng đảng đến chiếm ao vườn nhà bạn, bức hiếp gia đ́nh bạn thêm, liệu bạn sẽ ôm măi ơn huệ với tên cướp/"ân nhân" ấy?
Câu chuyện trên tương tự với dân tộc Ba Lan thoát khỏi ách phát xít Đức th́ rơi vào ách cai trị của chế độ máu sắt khác, đó là hệ thống độc tài toàn trị do Liên Xô đứng đầu mà cuối cùng họ phải vùng lên xoá bỏ vào năm 1989.
Để thống nhất VN, thực hiện mục tiêu giành độc lập và xây dựng chủ nghĩa xă hội, tức là nhuộm đỏ ư thức hệ CS trên cả nước, ĐCSVN đă phát động cuộc cách mạng bạo lực, làm 3 đến 5 triệu người chết, hàng triệu người tàn tật và bị thương trong một cuộc chiến gây tàn phá nhất của lịch sử VN.
Xuống đường trên Quảng trường Tahrir (Ai Cập), tháng 1/2011, lật đổ chế độ độc tài Mubarak
Nghịch chướng trong cảnh pḥ Trung Quốc
Sau chiến tranh, ĐCSVN thực thi chính sách cải tạo công thương nghiệp, di dân tới vùng kinh tế mới và cải tạo giam giữ không xét xử hàng trăm ngàn quân, dân, cán chính của Việt Nam Cộng Hoà khiến hàng triệu người đă phải bỏ nước ra đi với hàng chục ngàn bị chết trên biển cả, đă làm những chia rẽ sâu sắc vốn có từ chiến tranh càng bị khoét sâu hơn, chưa biết bao giờ nguôi ngoai.
Tổn thất, tất nhiên, bất kỳ cuộc chiến tranh nào cũng có, nhưng tiến hành chiến tranh mà dân tộc phải trả giá quá đắt mà hậu quả lại tệ hại, th́ ư nghĩa của nó cần phải được mổ xẻ.
L. Kolakowski, triết gia Ba Lan, một trong số ít triết gia Đông Âu giành được sự thừa nhận ở đỉnh cao tri thức ở châu Âu và thế giới nói:
"Nhiều người đă chết với tên của Stalin trên môi, có nghĩa rằng họ đă chết với niềm tin rằng, Stalin là lănh tụ vĩ đại dẫn dắt thế giới tới một ngày mai tốt đẹp hơn. Thế nhưng thật ngạc nhiên khi nói rằng, niềm tin vào sự trung thành đối với Stalin là sự thật để có thể v́ nó mà chết".
Điều này giống như hàng triệu người con của Việt Nam đă chết với khẩu hiệu trên môi "xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước", nhưng "sự thật" mà v́ nó họ đă ngă xuống để có lănh thổ thống nhất hôm nay ra sao?
Thiết nghĩ nên để những người gắn bó với chế độ, từng dấn thân quên ḿnh v́ chế độ, hiện sống trong nước, nhận định sẽ thuyết phục hơn:
- "Rơ ràng là nhân dân VN, dân tộc VN đă hi sinh biết bao xương máu để đấu tranh giành độc lập cho Tổ quốc nhưng nền độc lập, tự chủ đó đang bị nhà cầm quyền Bắc Kinh đe dọa nghiêm trọng trên tất cả các lĩnh vực. Lũng đoạn về chính trị, kinh tế, gây hấn ở Biển Đông. Nhân dân VN trải qua biết bao hi sinh của các thế hệ để mong ước có một chế độ xă hội tốt đẹp hơn nhưng nay lại có nhiều điều c̣n tồi tệ hơn các chế độ cũ. Con thuyền VN đang bị lái chệch hướng vào con đường của thời kỳ chủ nghĩa tư bản nguyên thủy, tư bản man rợ chỉ biết đấu đá, giẫm đạp lên nhau mà sống bất kể những tiếng kêu thấu trời của quần chúng. Họ đă quên những mục tiêu của cuộc cách mạng xă hội để biến cải đất nước ta thành một nước phát triển, văn minh, công bằng và tiến bộ xă hội, ḥa nhập vào xu thế chung không thể đảo ngược hiện nay của thời đại. Họ đặt lợi ích của Đảng mà thực chất là lợi ích của cá nhân, của gia đ́nh các nhóm lợi ích lên trên lợi ích của quần chúng, của xă hội, lên trên sự tồn vong của đất nước, của Tổ quốc" - Luật gia Lê Hiếu Đằng, cựu Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc VN tại TPHCM.[1]
- "Nếu không có cuộc chiến tranh tương tàn giữa hai miền trước 1975 th́ dân tộc này không có cái bất hạnh, đau khổ như ngày hôm nay. Bây giờ nh́n lại, con đường chúng tôi đă đi trước 1975 là một con đường sai lầm. Sự nhiệt huyết lúc đó của chúng tôi đă đem lại bất hạnh hơn là hạnh phúc cho dân tộc" - Huỳnh Nhật Hải, cựu Phó Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân Thành phố Đà Lạt kiêm Thành ủy viên.
- "Tôi c̣n nhớ trong lá đơn xin ra khỏi Đảng lúc đó tôi có viết một câu: “Tôi không tin ĐCSVN có thể lănh đạo đưa đất nước đạt được những điều tốt đẹp như Đảng thường nói. Tôi có lỗi với dân tộc. Chính cái hăng hái, nhiệt huyết của tôi đă góp phần dựng nên chế độ độc tài hiện nay, đă vô t́nh đem lại sự đau khổ hiện nay. Và nếu xét về những căn bản để bảo đảm tự do cho nhân dân và độc lập cho dân tộc th́ tôi cũng đă vô t́nh góp công sức đưa những người mang danh là “cách mạng” nhưng thực chất là v́ quyền lực tới phá bỏ một chế độ đă được xây dựng trên những căn bản về tự do, dân chủ và nhân bản tại miền Nam VN" - Huỳnh Nhật Tấn, cựu Phó Giám đốc Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng.[2]
- "Đă sống qua thời VN c̣n chịu ách cai trị của phong kiến, ách đô hộ của thực dân, phát-xít, đă hoạt động hậu địch trong kháng chiến, đă xem phim ảnh, nghe kể lại hoặc trực tiếp chứng kiến hàng trăm, hàng ngàn vụ chính quyền "của dân, do dân, v́ dân" cưỡng chế, thu hồi đất đai, nhà cửa, tài sản đối với người dân dưới chế độ xă hội chủ nghĩa, song tôi chưa bao giờ thấy người dân bị đàn áp một cách man rợ đến như thế, với quy mô lớn như thế". Bà Lê Hiền Đức, công dân chống tham nhũng và bảo vệ dân oan nổi tiếng, viết trong bài "Phản cách mạng rơ ràng".[3]
Chúng ta có thể trích dẫn thêm rất nhiều nữa những nhận định của các nhà văn, nhà thơ, của các vị nhân sĩ, trí thức, hay của các vị lăo thành cách mạng về sự trở mặt, sự phản bội và hệ thống chính trị thối nát v́ tham nhũng của tập đoàn lănh đạo CSVN, thời của cái Ác đè bẹp cái Thiện, "thời đểu cáng lên ngôi" tới tận cùng của sự lưu manh, côn đồ và hèn hạ. Thời mà người phụ nữ Việt Nam v́ bị khủng bố tinh thần, bị chiếm nguồn sống, uất ức đến mức phải phản kháng bằng h́nh thức cởi truồng hay tự thiêu.
C̣n tiếp...
Bookmarks