Thắm thoát cũng 5 ngày trôi qua, 5 ngày trời sống như chính phủ lưu vong, Đại đội con toàn là cán bộ chứ không có lính, lúc này đồ đạc cũng tương đối khô ráo nên đêm đến có thể thả hồn về nhà ẳm Út Lộc chút đỉnh, nhưng ác nghiệt thay, ban đêm là cả lớp sương mù dày đặc, phủ kín núi rừng, và khí lạnh của núi rất khủng khiếp, không có mền nào đắp ấm được, c̣n tấm ra trắng của con chỉ để lót nằm chứ không thể đắp được, v́ đắp cũng vẫn lạnh mà c̣n mất yếu tố ngụy trang ban đêm, nên con đắp chung mền với ông Chinh, nhưng cái mền nỉ của ông chỉ c̣n một nửa, v́ nếu để nguyên ông mang không nổi, lần đầu tiên hành quân trong rừng nên con không biết nhu cầu cần những ǵ để chuẩn bị trước.
Sáng ngày 25-11-73, Bộ chỉ huy nhẹ con di chuyển đến Bộ chỉ huy nặng Tiểu đoàn, Bộ chỉ huy nặng đóng trên 1 ngọn đồi cao 1.250m, cách chỗ con ở khoảng 5km, sáng sớm cơm nước xong là chuẩn bị đi liền, v́ ông Tiểu đoàn phó đi sai phương giác nên tất cả đều bị lạc giữa rừng, và phải lên đồi xuống suối liên miên, măi đến trưa mới tới chân ngọn đồi 1250m, ở đó nghỉ ngơi 1 chút rồi bắt đầu leo lên, ngọn đồi trông không cao bao nhiêu, nhưng leo măi cũng không tới đâu cả, đến chiều tối mới lên tới đỉnh đồi, tới nơi con gặp 2 thằng bạn cùng khóa, được ở Đại đội 1 và bây giờ Đại đội này di chuyển sang đồi khác nhường chỗ cho Bộ chỉ huy nhẹ ở; sau 1 ngày lội núi, mấy thằng thượng ở Bộ chỉ huy nhẹ có bắn được 1 con kỳ đà bằng bắp vế, bọn chúng thui lên rồi xào nấu theo kiểu Thượng, con có ăn vài miếng nhưng tanh quá ăn ớn cổ, tụi con đang ăn uống ngon lành bỗng nghe những tiếng réo của đạn B40 ở dưới thung lũng phía Bắc, kế tiếp là những tiếng nổ long trời, rồi hàng loạt đạn M16, trong ṿng 5 phút lựu đạn và M79 nổ như mưa bấc, chiếc máy PRC/25 ở Bộ chỉ huy Tiểu đoàn báo về là Trung đội của 2 thằng bạn lúc năy bị phục kích tan hàng tất cả, mấy thằng lính Thượng lúc đó quen đường ṃn, chạy rút đâu mất hết, c̣n thằng truyền tin người Thượng sợ quá không liên lạc được ǵ, nó chỉ báo cho biết là hiện giờ chỉ c̣n 2 Chuẩn úy và 1 truyền tin đang lạc dưới hố, và máy lại ngưng hẳn liên lạc, Bộ chỉ huy Tiểu đoàn gọi pháo binh bắn xối xả về hướng súng nổ định thí quân, tới sáng mai lại yên hẳn và có máy liên lạc về được, Tiểu đoàn cho máy bay L19 dẫn đường tụi nó về, đến nơi chỉ c̣n có 5 người, 2 thằng lính bị thương bàn tay bị nghi là hủy hoại thân thể, 2 thằng Chuẩn úy bị nhốt, c̣n thằng truyền tin bị đánh 20 roi và bị phạt mang 2 trái lựu đạn xuống suối kích đêm về tội không liên lạc thường xuyên về bộ chỉ huy. Sau ngày tiếp tế có 1 tuần mà lương thực gần hết rồi, gạo c̣n rất ít mà cá khô th́ hết sạch, con xin được 2 nắm gạo của mấy đứa quen và phải đi xin từng muổng muối để ăn với cháo trắng.
Đến ngày 27 -11-1973, có lệnh tất cả các cán bộ của Đại đội 2 phải trở về ngọn đồi cũ của Bộ chỉ huy nhẹ gần băi đáp trực thăng, để đón nhận toán lính mới, vừa bổ sung cho Đại đội 2, toán lính này gồm 51 người, bị bệnh hết 3 chỉ c̣n 48 thôi, tụi nó phải lội bộ từ Bộ chỉ huy chiến thuật đến băi đáp suốt 1 ngày trời, đến chiều tụi nó tới nơi, con và ông Chinh nhận được 13 binh sĩ, sau đó bị lấy bớt 5 người để bổ sung qua Đại đội Trinh sát, chỉ c̣n 8 người kể cả con và ông Chinh Trung đội phó chỉ được 10 người, trong đó có 1 ông Trung sĩ nhất rất già. Ông nào ông nấy cỡ tuổi 30 trở lên chứ không có nhỏ và tất cả đều là lính ở quân lao mới ra trường nên mặt mày thằng nào cũng có sọc rằn cả ! sau khi nắm Trung đội 3 con được chỉ định dẫn lính lên ngọn đồi ở gần đồi ban chỉ huy đại đội ngay buổi tối hôm đó.
Trên đồi này là 1 cái chốt đă có hố pḥng thủ sẳn, đỉnh đồi rất là lớn và cây cối âm u, con chỉ có 1 bản đồ Kontum, 1 địa bàn và 1 thằng truyền tin mang máy PRC/25 đi theo, ở đây con liên lạc thường xuyên về Ban chỉ huy Đại đội, v́ nếu cúp liên lạc 15 phút là Đại đội sẽ kêu pháo binh phá hủy ngọn đồi này ngay, c̣n trường hợp bị hư máy phải t́m cách di chuyển chỗ khác, chứ mất liên lạc là coi như đă bị VC chiếm!
Sau 1 đêm canh pḥng cẩn thận trên đồi, sáng sớm phải báo máy về Đại đội là t́nh h́nh trong đêm vô sự, và sự yên ổn kéo dài đến trưa ngày 28/11/1973, có một loạt súng cối 61 ly pháo vào sân bay, vừa nghe nổ là con lấy địa bàn ra đo hướng nổ và ước lượng khoảng cách từ đồi ḿnh đến chỗ phát ra tiếng nổ rồi báo máy về Đại đội như các Trung đội khác, mà Đại đội đă chỉ định để t́m ra tọa độ của nơi bị pháo kích. Sau đó có lệnh ở Đại đội đưa xuống chỉ định Trung đội 3 để lại tại chốt 1 nửa quân số, c̣n 1 nửa đi theo Trung đội trưởng và truyền tin về ban chỉ huy Đại đội phối hợp với toán lính Thượng đi lục soát quanh băi đáp và cách băi đáp 500 m, xung quanh băi đáp không có đường ṃn ǵ cả, cây cối chằng chịt phủ không thấy mặt trời, con để toán lính Thượng đi đầu, đến đâu chúng chặt cây đến đó, lúc này con phải sử dụng địa bàn đo phương giác và ước lượng khoảng cách để đi, chứ không nh́n thấy sân bay nên tụi Thượng cũng không biết đi hướng nào, đi khoảng 100 m phải báo máy về ban chỉ huy tọa độ điểm đứng lúc đó, ở bộ chỉ huy theo dơi con đi phương giác rất đúng, ước lượng khoảng cách bước đôi bị sai, v́ phải xuống lồi lơm nên con phải đi thêm nửa giờ nữa để trừ hao khoảng cách đường chim bay, măi đến 5 giờ chiều con mới trở về đến chân đồi, con cho lính nghỉ chân 1 chút rồi bắt đầu leo lên, lúc này sương xuống lành lạnh và sa mù bắt đầu phủ xuống, toán lính người Kinh cũng nóng trở về Đại đội nên dành đi trước toán lính người Thượng, lên gần tới đỉnh đồi con con có cảm giác lạ lắm, khu đồi này sao âm u quá, con nghĩ thầm chắc ḿnh bị đi lạc nhưng tại sao máy của bộ chỉ huy bảo cứ quẹo lên ngọn đồi bên tay trái là tới? Tự nhiên con bị rùng ḿnh mấy cái v́ đám sương lạnh, con chỉ kịp niệm 1 câu : "Nam mô cứu khổ cứu nạn quảng đại linh cảm bạch y quan thế âm bồ tát" vừa dứt là 1 loạt đạn M16 của toán lính đi đầu quét thẳng tới trước, loạt đạn vừa dứt con nghe tiếng la của người bị thương ở góc đồi đằng trước "Trời ơi tôi bị găy cẳng", tiếp theo là hàng loạt đạn nổ túi bụi, nhánh cây găy răng rắc. Lúc đó con đang bối rối, không biết phải làm ǵ, chỉ cầm bản đồ, địa bàn đứng chết trân, chừng quay lại thấy lính của ḿnh đều xuống hầm núp cả, chỉ c̣n có mỗi thằng lính Thượng đang run sợ, nó chui qua bụi mây định bỏ chạy, con ngoắc nó lại bảo xuống hầm ngay, mày chạy mày chết, ông già nằm gần đó cũng la theo :
"Ông Chuẩn úy c̣n đứng đây mà mày chạy đi đâu ?", lúc đó nó cuống quá vừa chạy vừa lết xuống hầm; và con đang ngồi sau 1 g̣ mối, xoay lại thấy thằng truyền tin ngồi dưới hầm ngoắc tay, con chạy lại nhảy xuống hầm với thằng truyền tin, lúc đó con mới hồi tỉnh trở lại. Con gọi máy về Đại đội, máy báo cho biết là bị ngộ nhận, lúc đó tự nhiên tiếng súng im hẳn, mấy cây M79 bên này bắt đầu nạp đạn, con ngóc đầu dậy, thấy đằng góc đồi phía trước có 1 tảng đá lớn, biết ngay là chốt của Trung đội 3, con chạy lên kêu "Bác Chinh ơi, bác Chinh". Lúc đó mấy ổng đều rút chốt lựu đạn cầm sẳn trên tay, ông Chinh nghe tiếng kêu quen quen, nhận ra con ngay, ông la lên : "Ối giời, ông Chuẩn úy của ḿnh kia mà !", chừng đó mấy ổng mới gắn lựu đạn trở lại, hai bên chạy đến bàn căi nhoi trời đất, chỉ c̣n ông bị thương nằm dưới đất, ông này bị 1 viên M16 xuyên qua 2 bắp đùi, nhưng không trúng xương, viên đạn trổ ra 1 lỗ bằng miệng ly, lúc đầu thấy máu nhiều quá, con quưnh quáng cả lên, nhưng ông bị thương c̣n tỉnh lắm, ổng bảo con cởi dùm đôi giày, rồi cởi quần trận ra, lấy vớ băng lại cầm máu, làm xong tay chân con dính toàn là máu, những cục máu đọng lại trong ống quần giống như những cục huyết heo rất gớm, lát sau có y tá đến và khiêng vơng ra băi đáp tải thương.
Sau đó Trung đội có lệnh di chuyển đổi chỗ cho Trung đội 2 ở ngọn đồi nhỏ sát góc băi đáp, đến bộ chỉ huy Đại đội, con lấy bản đồ ra so lại bản đồ của Đại đội, thấy ḿnh đă đi lố quá 500m, con hỏi ông Đại đội trưởng : như vậy tôi có bị phạt không? Ổng bảo đừng lo sợ ǵ hết, không có ǵ đâu, chỉ buồn mỗi cái là bị lạc có 500m mà đă gặp việc không may, trong khi ổng đi lạc cả tuần lễ mà vẫn b́nh yên, ổng dặn con hễ ai có hỏi vụ này cứ nói là Trung đội ḿnh đi lục soát bị địch phục kích, như vậy người bị thương mới lănh tiền được, rồi ổng làm báo cáo và gọi máy về Tiểu đoàn, tối hôm đó con dẫn Trung đội ra góc sân bay, thấy con c̣n hoang mang về cuộc chạm súng hồi chiều, thằng Chuẩn úy Song c̣n gọi với theo, bảo con đừng sợ ǵ hết, chuyện rủi ro, không ai quở trách đâu.
Lúc đó con cũng yên tâm phần nào, suốt đêm đó nằm ở chốt con trằn trọc măi không ngủ được, vừa chợp mắt là thấy trước mắt ḿnh toàn là máu đỏ ối ! Và cứ như vậy giật ḿnh măi, ông Chinh nằm kế bên bảo là con mới thấy máu lần đầu chứ gặp nhiều rồi cũng quen, về đêm trong rừng rất vắng lặng, thỉnh thoảng có vài tiếng kêu rền đất của thú rừng, con vẫn thức nằm bất động, đêm đó con suy nghĩ lung lắm ! Tư tưởng liên miên hết chuyện này đến chuyện nọ ! Nghĩ cũng tội nghiệp cho thằng Thượng hồi chiều v́ quá sợ hăi mà chui vào bụi gai mây như con chuột ; mà không sợ hăi sao được ! khi đă lâm trận tức là khi tính mạng con người đă gần kề với sự chết chóc th́ lúc đó sự sợ hăi của con người đến tột đỉnh ! và phần tâm trí bị tiêu tan đâu mất, thể xác con người lúc đó chỉ c̣n cử động như một con thú chỉ biết t́m lấy sự sống mà thôi.
Nghĩ lại trách nhiệm của ḿnh cũng khá nặng, chỉ sơ xẩy là thiệt hại bao nhiêu người, ở quân trường ḿnh sơ sót điều ǵ bị la rầy nghe bực bội, nhưng không nguy hại ǵ cả, c̣n ngoài đơn vị không ai quở trách ḿnh cả, nhưng trước mũi tên ḥn đạn mà sơ hở một chút là lănh đủ; chiến trường ở miền rừng núi khác hằn với miền đồng bằng, v́ cây cối quá rậm nên cách khoảng 50 m người ta không nh́n thấy nhau, mà khi nh́n thấy bóng người thấp thoáng th́ đă quá gần, các binh sĩ nổ súng liền chứ không đợi lệnh cấp chỉ huy như những cuộc tấn công, mà hôm đó toán lính ở trên đồi không có máy liên lạc nên mới xảy ra vụ ngộ nhận như vậy.
Sáng hôm sau, Đại đội 2 có lệnh di chuyển đến băi đáp khác, băi đáp mà lúc trước con đổ quân xuống, ban chỉ huy Đại đội đóng tại băi đáp, c̣n mỗi Trung đội đóng chốt trên các ngọn đồi xung quanh, Trung đội con được lên ngọn đồi 949m và đóng tại đó, mỗi ngày ở Đại đội có gọi máy cho biết tọa độ ở vùng hoạt động, con phải để lại trên đồi 2- 3 người, c̣n lại bao nhiêu dẫn đến điểm họat động lục soát, ở ban chỉ huy Đại đội liên lạc máy thường xuyên để theo dơi cuộc lục soát của mỗi Trung đội. Có nhiều bữa cũng nhận lệnh đi lục soát, nhưng con làm biếng không đi đâu hết, chỉ nằm tại chỗ báo máy về Đại đội những diễn tiến giống như đi thiệt, nhưng ở nhà vẫn sắp đặt địa bàn bản đồ định hướng sẳn sàng, nếu Đại đội có hỏi hiện giờ anh di chuyển đến đâu, và cho biết điểm đứng hiện tại, th́ cứ việc coi theo bản đồ mà nói, nếu đường di chuyển có con suối th́ báo cáo là đến bờ suối v.v… Ở Đại đội nó nằm một chỗ lật bản đồ điều khiển ḿnh th́ ở chốt ḿnh cũng lật bản đồ đóng kịch trở lại.
Ở đồi 949m Trung đội con đóng chốt cho đến ngày về dưỡng quân 10-12-73. Trong thời gian này mỗi ngày phải đi lục soát xung quanh khu đồi một lần, tối đến cho gài lựu đạn xung quanh và canh gác cẩn thận. Việc gài lựu đạn rất nguy hiểm, mấy hôm nay Đại đội con bị thương dài dài v́ toàn lính người Kinh mới về đây chưa rành gài lựu đạn, nhiều ông rung tay quá làm bật kíp lựu đạn, nếu b́nh tĩnh đá văng quả lựu đạn th́ không sao, nhưng mấy ổng cuống chân quá, không đá được chỉ c̣n chờ quả đạn nổ thôi.
Lúc đầu mấy ổng đ̣i canh gác lơ là, có nhiều ông vừa gác vừa ngủ, sáng ra ông Trung đội phó phạt nặng những người đó ! nhưng con cản lại, lần đầu chỉ cảnh cáo thôi, sau đó con tập hợp Trung đội lại, giải thích những công việc lợi hại của đơn vị. Trước nhất con để ông phó nói qua về t́nh h́nh quanh khu vực, xong rồi đến lượt con, trước nhất con dùng t́nh cảm để nói :"Trong Trung đội chúng ta, toàn là người Kinh với nhau cả, khác hẳn với người Thượng, những người chỉ có thể sai khiến bằng bạo lực, c̣n chúng ta là những người có tŕnh độ hiểu biết cao, tôi không muốn anh em làm việc một cách miễn cưỡng v́ một áp lực nào, mà các anh em phải hợp tác với chúng tôi làm việc một cách vui vẻ trong sự ư thức và tinh thần tự giác của anh em, đối với tôi các anh em là những người đă từng trải nhiều kinh nghiệm, c̣n tôi như người em cần học hỏi nhiều ở anh em, tuy thế nhưng không phải là lư do để các anh em coi thường mệnh lệnh của chúng tôi, tuy tôi mới ra trường nhưng dầu sao tôi cũng đă mang cấp bậc này, như vậy trên vấn đề chỉ huy, chắc chắn tôi phải hơn anh em. Quan niệm của tôi không bao giờ ỷ vào lon lá để áp bức thuộc cấp của ḿnh, tôi đồng ư về tuổi tác tôi kém xa các anh em, nhưng khi làm việc tôi vẫn trở về cương vị của tôi, trên phương diện chỉ huy tôi vẫn là người có quyền hạn đối với các anh em, tôi không muốn anh em bắt buộc tôi phải dùng uy quyền của ḿnh đối với các anh em, nhưng nếu cần tôi vẫn sử dụng đến nó ! Một lần chót, tôi nhắc lại các anh em vấn đề canh gác, anh em canh gác là để bảo vệ mạng sống cho chính ḿnh và bạn bè; nếu anh em lơ là trong việc canh gác, tức là anh em đă coi thường mạng sống của đơn vị … và ngay từ bây giờ hễ tôi hoặc ông phó bắt được người nào bỏ gác hoặc ngủ trong giờ gác tôi sẽ phạt đi kích một đêm, một ḿnh mang 2 quả lựu đạn xuống suối, nếu ông nào không thi hành lệnh phạt của tôi, tôi sẽ báo máy đề nghị về Đại đội, và h́nh phạt lúc đó không phải nhẹ nhàng như trước đâu ! Và tôi nhắc thêm một điều nữa là vấn đề săn bắn; chúng ta đang lúc hành quân, dĩ nhiên ai cũng đói khát mà thú rừng ở đây lại quá nhiều ! mà lệnh của Tiểu đoàn không cho bắn những con lớn từ mèo rừng đến con mang, những con vật linh thiêng của rừng núi, các Tiểu đoàn khác cũng vậy, tuyệt đối không được bắn những giống này, theo mấy ông Thượng th́ ăn thịt những con này rất xui xẻo, có lần Tiểu đoàn bắn chết con mang, ăn nhậu xong là bị tấn công, thiệt hại gần hết !
Đó là những ư tưởng dị đoan của dân thiểu số, bây giờ chúng ta xét đến khía cạnh thực tế mà nói, khi ta bắn một phát súng tức nhiên mục tiêu của chúng ta bị lộ và địch sẽ theo hướng súng và tấn công chúng ta. Riêng ở Trung đội này, tôi tuyệt đối cấm các anh em săn bắn bất cứ con ǵ, từ chim chóc đến thú dữ, v́ như vậy là thiệt hại an ninh cho chính chúng ta, và tôi cũng khó trả lời khi Đại đội gọi máy hỏi lư do từng tiếng súng. Qua những điều chúng tôi vừa tŕnh bày, anh em có thắc mắc điều ǵ cứ việc thẳng thắn phát biểu, nếu ngoài phạm vi hiểu biết của tôi, tôi sẽ nhờ thượng cấp giải quyết."
Thưa Ba Ma, ra đơn vị rồi vấn đề nói chuyện trước nhiều người sao khó quá, nhiều binh sĩ già cả nhưng con phải kêu bằng anh em chứ không cách ǵ hơn được, và nói chuyện với thuộc cấp cũng mệt ở chỗ là phải thận trọng lời nói, chứ không ăn nói tự do bừa băi như ở quân trường đựơc, v́ ở quân trường tụi nó ngang tuổi và ngang cấp bậc nên nói sơ sót cũng không sao! Nhưng ở đơn vị người lính có nể phục cấp chỉ huy hay không là do lời nói đầu vậy! Trong buổi họp Tiểu đoàn, ông Tiểu đoàn phó có nói, các anh em ra trường có muốn làm cho lính nể th́ rất khó, c̣n làm cho lính sợ th́ rất dễ, đối với lính Thượng ḿnh nói như nước đổ lá môn, nhưng đối với người Kinh vấn đề cư xử là quan trọng hơn cả! Đối với lính, ḿnh nói phạt là phạt chứ không thể tha được v́ nói mà không làm nó sẽ coi thường lời nói ḿnh.
Từ hôm nắm Trung đội đến nay con chưa phạt ai hết, mấy ổng cũng vui vẻ lắm, nhiều khi mấy ổng than cực than khổ, nhớ nhà nhớ vợ nhớ con, con cũng đành chịu chứ không biết nói sao hơn được, v́ ḿnh cũng chẳng khác ǵ mấy ổng, mà chẳng lẽ cấp chỉ huy lại than van với lính ! chỉ khi nào rảnh con liên lạc máy với mấy thằng cùng khóa tâm sự chút đỉnh thôi và tụi nó cũng than văn như điên.
Ở trong rừng măi buồn quá, suốt thời gian hành quân không thể gửi thư về nhà được, kể cả kỳ tiếp tế v́ máy bay có đáp xuống được đâu mà chuyển thư, trên đỉnh đồi 949m nh́n về thành phố Kontum thấy nhớ nhà làm sao ấy, ở đây mỗi ngày chỉ viết 1 trang vừa làm nhật kư vừa làm thư, và cũng là lúc đang suy tư về gia đ́nh đó !
Bây giờ chỉ có cách chờ ngày về dưỡng quân mới bỏ thư được, chắc sau gần 1 tháng trời bặt tin bặt tức ở nhà cũng trông thư con lắm, nhưng v́ chiến cuộc con chẳng biết làm sao hơn, nếu thư liên lạc thường xuyên không được th́ sau ngày hành quân con sẽ gửi về nhà một lá thư dài thế này để bù lại những ngày gửi thư lẻ tẻ.
C̣n tiếp...
Bookmarks