Đối với mọi người chúng ta, Dương Thu Hương được biết qua những tác phẩm nổi tiếng của chị ..., những Tiểu Thuyết Vô đề, Bên Kia bờ ảo Vọng,... qua những năm tháng này, đối với tôi, chị là một trong những nhà văn mà tôi thích qua những lời văn, những lối diễn tả của chị và đối với tôi, ngoài những Phạm thi Hoài, Nguyễn Duy Thiệp, Bảo Ninh, Dương Thu Hương là một trong những tên đang chiếm một chỗ đứng trong list của những người mà tôi gọi là Thần Tượng.
Thần Tượng đó đă đến với tôi trong chiều nay, tôi bỏ nửa buổi đi làm đến gặp chị, để biết thêm về người đàn bà dũng cảm đang sống tại xă hội VN của tôi. Chị đến Torino này để nhận một giải thưởng Grinzane Cavour, một giải thưởng lớn của nền văn học Ư, và đây là một dịp để quần chúng Ư biết thêm nền văn chương của VN.
Chị đến với Torino trong một bầu không khí khá căng thẳng, trước đó báo chí Ư diễn tả chuyến đi của chị như một hiện tượng, một Sakharov, một Solenicyn vừa ra khỏi một Gulag vào phương trời Tây tự do này để diễn tả cái Gulag của chị đang sống hiện tại.
Tôi đă đọc những tin giật gân trên những nhật báo lớn tại Ư này "Một nhà văn đang bị bịt miệng, nơi mà cả triệu người chống chính quyền, đang đấu tranh đ̣i quyền sống đă và đang chết dưới danh nghĩa của tự do .....", khi đọc xong những bài viết trên, ngay cả tôi cũng không ngờ rằng quê hương tôi đang ch́m sâu trong chế độ độc tài như thế.
Có thể đây là sự thật của Việt Nam tôi hiện tại, những lần về thăm nhà riêng tôi không có cảm tưởng trên, có lẽ phải là người trong cuộc có thể hiểu những điều ǵ xẩy ra trên đất nước của tôi. Điều làm tôi thất vọng là, sau nhiều năm chiến tranh, cũng những nhật báo này, cũng những kư giả này, họ đă kể nhiều về quê hương tôi, đầy nhiệt huyết và đang vươn lên để t́m cho ḿnh một chỗ đứng trong nền kinh tế toàn cầu hiện tại.
Những kư giả trên, họ đang băn khoăn trên sự tiến bộ của Trung Quốc, của Việt Nam những quốc gia này, mỗi năm đang nâng cao sự tiến bộ của ḿnh với tỷ số 8 - 9 % trong khi những nước Tây Âu hiện tại chỉ đạt được 0.5 đến 1% mà thôi, họ lo sợ một ngày nào đó, thị trường Âu châu sẽ tràn ngập những hàng của Á đông, và ngay cả bản thân tôi, khi mua một đôi giầy Nike với hàng chữ made in Viet Nam, tôi cũng có cái tự hào bé nhỏ của riêng tôi, đất nước tôi đang vươn lên, đang t́m chỗ đứng trong thị trường thế giới này.
Đùng một cái, sau nhiều năm xây dựng cho cái ấn tượng tốt, cho cái tương lai của đất nước tôi, tôi cũng đọc những bài báo đang nói lên sự xấu xa của cái xă hội này.
Là người Việt, ai chẳng băn khoăn sau nhiều năm ṛng ră xây dựng, lại thấy ra là ḿnh đang xây lâu đài trên cát, và cái băi cát dướii chân tôi đang bắt đầu tan ra khi được biết Trung Tâm văn hóa (TTVH) Ư-Việt Torino mời được chị để nói chuyện riêng giữa bạn bè, tôi phải đi, "ăn bữa giỗ, lỗ bữa cày" như tục ngữ ta thường nói, ăn bữa giỗ ở đây là gặp chị, món ăn tinh thần mà sau nhiều năm đọc những bài viết của chị, để gặp chị là cả một buổi giỗ của tôi.
Chị đến TTVH để nói chuyện về văn hóa Việt, làm sao tôi không tự hào cho được khi ḿnh đang đứng trước một thần tượng "thưa chị", là câu chào hỏi đầu tiên. Chị nói rất nhiều về nền văn học Việt.
Cô Sandra, chủ tịch TTVH, chào chị thật nhiệt t́nh v́ đây là một trong những ngườii đàn bà như cô, đang nói lên tiếng nói của ḿnh, những ǵ mà Sandra đă và đang theo đuổi dưới đề tài "Phụ nữ Việt Nam và sự đóng góp của họ qua những cuộc đấu tranh". Vai tṛ này đă là một đề tài luận án của cô, và cô Sandra đă trở thành một chuyên gia nghiên cứu về vai tṛ của phụ nữ nước tôi.
Nhưng sự ngỡ ngàng mà Sandra và tôi được nghe, người phụ nữ VN là một trong những giới đang bị bóc lột nặng nề nhất, từ làm ruộng, kéo cày thay trâu,... Họ làm bất cứ những ǵ mà giới đàn ông chúng tôi không muốn làm, "anh xem cái xă hội Trung Quốc, Nhât,... Đàn bà họ đâu có phải làm như chó, trâu như đàn bà VN,... chỉ v́ cái xă hội VN cho phép sự bóc lột đó thôi".
Thưa chị, tôi hoàn toàn đồng ư với chị, nhưng chị có biết là đàn bà Ấn Độ, khi về già có thể bị giết v́ đàn ông muốn có một người vợ trẻ hơn và theo tôi, được đi nhiều nước trên thế giới này, việc đàn bà làm việc đồng áng, gặt hái lúa là chuyện rất thường, hy vọng trong tương lai, đàn bà của xứ tôi có thể lái được máy cày thay những việc làm khó nhọc này.
Còn tiếp ...
Bookmarks