Chỉ một câu này thôi, đủ lư giải mọi chính sách được thực thi trên đất nước từ nửa thế kỉ nay.
Cho nên, xét trên phương diện tính thực dụng th́ lá cờ liềm búa lúc này là thứ bùa hộ mệnh, tuy đă lợt mầu, nhưng vẫn c̣n hữu hiệu.
Trước hết, nó được sử dụng như loại thuốc an thần để dẫn đám dân đen vào giấc ngủ, đám dân bị tước đoạt và bị lùa ra bên lề xă hội, những nông dân bị đuổi khỏi đất đai, trở thành vô gia cư, vô điền địa, chen chúc quanh các kênh rạch bẩn thỉu của Sài G̣n hoặc các khu ngoại ô Hà Nội, làm đủ thứ nghề để tồn tại, mà trong các thứ nghề bấp bênh, khốn khổ nhằm mưu sinh, nghề làm điếm, ăn cắp là không thể tránh.
Lá cờ kia nhắc nhở một cách mơ hồ rằng các quan lớn cũng đă từng có thứ dây mơ rễ má nào đó, gần gũi họ, một thứ chủ nghĩa dân túy đặc biệt xảo quyệt và trữ t́nh.
Sau nữa, lá cờ này được coi là thứ khói độc, kiểu như lựu đạn cay của cảnh sát, để làm mù mắt (dù tạm thời) những công nhân lao động đến kiệt sức để lĩnh đồng lương trên dưới một triệu đồng Việt Nam, mà tiền thuê nhà trọ, nơi họ nằm xếp hàng như những con cá hộp, cũng đă mất năm trăm hoặc sáu trăm ngàn.
Không phải ngẫu nhiên mà người ta nói rằng, trong nhiều trường hợp, chính trị rất giống thứ nghề cổ truyền nhất trên trái đất: Nghề làm đĩ.
Xét trên khía cạnh bản chất của sự vật , th́ lá cờ búa liềm bây giờ là mảnh váy nát che đậy bộ phận sinh dục lầy lụa của những người cộng sản Việt Nam. Họ tiếp tục dùng nó dù trong thâm tâm, biết rằng tấm giẻ rách này không thể che kín thân xác họ một cách lâu dài.
Trong thâm tâm, họ sợ. Trong thâm tâm, họ biết rằng họ dối láo và không sự dối láo nào có thể đứng vững lâu dài. Già hay trẻ, ngu hay khôn, họ đều biết rơ rằng những năm tháng này là những năm tháng cuối cùng họ chen chúc trên chuyến tầu vét, mỗi kẻ t́m cách vơ cào vơ cấu, ngơ hầu lèn đầy túi, c̣n tương lai đất nước, vận mệnh dân chúng, lương tâm kẻ cầm quyền, trách nhiệm trước lịch sử, những khái niệm đó đă nằm bên ngoài mối quan tâm của họ.
Hoặc là, họ chưa bao giờ với tới các ư tưởng đó, chúng là thứ quá xa xỉ đối với đời sống tinh thần của họ, những kẻ đang ngụp lặn trong tiền tài và khoái lạc. Hoặc là, khi nghĩ đến những điều đó, ngay lập tức họ sẽ hiểu rằng họ là kẻ bất khả và v́ ḷng tự ái luôn luôn mạnh hơn lư trí, họ sẽ cố t́nh lăng quên.
Nếu như trong đội ngũ quan chức, c̣n đôi kẻ biết giữ liêm sỉ, c̣n đôi kẻ biết lo âu khắc khoải cho vận mệnh non sông, những kẻ đó ắt bị vô hiệu hoá. Giữa một bầy chuột đang đục khoét, con chim sẻ lạc vào ắt bị cắn pḥi ruột. Giữa đám chó sói, kẻ nào trái ṇi, kẻ đó ắt bị phanh thây.
Bây giờ, để định danh giai cấp cầm quyền, ta cần lùi lại đôi bước trong quá khứ.
Thời cách mạng tháng tám, người cộng sản tự nhận là vô sản, dù rất nhiều người trong bọn họ xuất thân từ đám tiểu quan lại hay hào lư, bởi lẽ tấm môn bài vô sản lúc ấy vô cùng hiệu lực, nó là tiếng kèn đồng vang dội nhất với âm sắc tương hợp và nhạc cảm quyến rũ, đủ sức lôi cuốn, vẫy gọi và tập hợp tuyệt đại đa số nông dân bị bần cùng dưới chế độ thống trị của thực dân.
Những người dân cầy quả thực là động lực chủ của cuộc cách mạng này, bởi họ đă từng chứng kiến hai triệu đồng loại chết đói c̣ng queo, xác rải dọc các con đường từ Thái B́nh về Nam Định, từ Nam Định về Hà Nội, từ Thanh Hoá vào Vinh ... Những xác chết này trở thành mối hù dọa đối với họ, bởi chính họ cũng sẽ có ngày gục xuống v́ đói khát.
Tóm lại, sự tuyệt vọng và cái chết ŕnh rập người dân cầy phía trước con đường. Để tự cứu ḿnh, chỉ c̣n lối thoát duy nhất là vùng lên chiến đấu, lối thoát này được h́nh thành trong ngơ cụt, trong cơn tuyệt vọng của một đám đông. Đám đông ấy đă đi theo cách mạng để phá kho thóc, cứu đói, và cướp chính quyền. Trong con mắt dân chúng, người cộng sản lúc ấy thực sự là các anh hùng bởi họ đáp ứng một cách chính xác các khát vọng của một dân tộc nô lệ và đói khổ.
Còn tiếp ...
Bookmarks