Bẽn lẽn
Trăng nằm sóng soải trên cành liễu
Đợi gió đông về để lả lơi.
Hoa lá ngây t́nh không muốn động
Ḷng em hồi hộp, chị Hằng ơi !
Trong khóm vi vu rào rạt măi ...
Tiếng ḷng ai nói ? Sao im đi ?
Ô ḱa, bóng nguyệt trần truồng tắm,
Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe...
Vô t́nh để gió hôn trên má
Bẽn lẽn làm sao, lúc nửa đêm.
Em sợ lang quân em biết được,
Nghi ngờ tới cái tiết trinh em.
Buồn thu
Ấp úng không ra được nửa lời
T́nh thu bi thiết lắm thu ơi !
Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt,
Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi...
Nằm gắng đă không thành mộng được.
Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi.
Ngàn trùng bóng liễu trông xanh ngắt,
Cảnh sắp về đông mắt lệ vơi.
Cô liêu
Gió lùa ánh sáng vô trong băi,
Trăng ngập đầy sông, chảy láng lai.
Buồm trắng phất phơ như cuống lá,
Ḷng tôi bát ngát rộng bằng hai.
Tôi ngồi dưới bến đợi nường Mơ,
Tiếng rú ban đêm rạn bóng mờ,
Tiếng rú hồn tôi xô vỡ sóng,
Rung tầng không khí, bạt vi lô.
Ai đi lẳng lặng trên làn nước,
Với lại ai ngồi khít cạnh tôi ?
Mà sao ngậm cứng thơ đầy miệng ?
Không nói không rằng nín cả hơi !
Chao ôi ! ghê quá trong tư tưởng
Một vũng cô liêu cũ vạn đời.
Cuối thu
Lụa trời ai dệt với ai căng,
Ai thả chim bay đến Quảng-hàn,
Và ai gánh máu đi trên tuyết,
Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.
Mây vẽ hằng hà sa số lệ,
Là nguồn ly biệt giữa cô đơn.
Sao không tô điểm nên sương khói,
Trong cơi ḷng tôi buổi chập chờn.
Đây băi cô liêu lạnh hững hờ,
Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ.
Cây ǵ mảnh khảnh run cầm cập,
Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.
Thu héo nấc thành những tiếng khô.
Một v́ sao lạ mọc phương mô ?
Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ ?
Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ ?
Đà Lạt trăng mờ
Đây phút thiêng liêng đă khởi đầu:
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ !
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ư thơ.
Ai hăy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo;
Để nghe tơ liễu rung trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu ...
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đă lặng ch́m.
Hư thực làm sao phân biệt được !
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả ḷng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng ǵ nghe động chạm.
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng...
Đây thôn Vĩ-Giạ
Sao anh không về chơi thôn Vĩ
Nh́n nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Ḍng nước buồn thiu, hoa bắp lay...
Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay ?
Mơ khách đường xa, khách đường xa,
Áo em trắng quá nh́n không ra ...
Ở đây sương-khói mờ nhân-ảnh,
Ai biết t́nh ai có đậm-đà ?
Đêm không ngủ
Non sông bốn mặt ngủ mơ màng,
Thức chỉ ḿnh ta dạ chẳng an.
Bóng nguyệt leo song sờ sẫm gối
Gió thu lọt cửa cọ mài chăn.
Khóc dùm thân thế hoa rơi lệ,
Buồn giúp công danh dế dạo đàn.
Chuỗi dậy nôm na vài điệu cũ
Năm canh tâm sự vẫn chưa tàn...
Em nhớ ḿnh xa
Tặng Trần Thanh Địch
Hôm nay có một nửa trăng thôi,
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi !
Tôi nhớ ḿnh xa thương đứt ruột !
Gió làm nên tội buổi chia phôi !
Hồn là ai ?
Hồn là ai ? Là ai ? Tôi chẳng biết,
Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi.
Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười,
Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng...
Tôi chết giả và no nê vô vạn,
Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng.
Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng,
Hồn đă cấu, đă cào, nhai ngấu nghiến !
Thịt da tôi sượng sần và tê điếng,
Tôi đau v́ rùng rợn đến vô biên,
Tôi d́m hồn xuống một vũng trăng êm,
Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực.
Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức,
Rồi bay lên cho tới một hành tinh,
Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn h́nh,
Để gào thét một hơi cho rởn ốc,
Cả thiên đàng, trần gian và địa ngục.
Hồn là ai ? Là ai ? tôi không hay,
Dẫn hồn đi ṛng ră một đêm nay,
Hồn mệt lả mà tôi th́ chết giấc...
Huyền Ảo
Mới lớn lên trăng đă thẹn tḥ
Thơm như t́nh ái của ni cô
Gió say lướt mướt trong màu sáng
Hoa với tôi đều cảm động sơ.
Đang khi màu nhiệm phủ ban đêm
Có thứ ǵ rơi giữa khoảng im.
-- Rơi từ thượng tầng không khí xuống --
Tiếng vang nhè nhẹ dội vào tim.
Tôi với hồn hoa vẫn nín thinh
Ngấm ngầm trao đổi những ân t́nh
Để thêm ấm áp nguồn tơ tưởng
Để bóng trời khuya bớt giật ḿnh.
Từ đầu canh một đến canh tư,
Tôi thấy trăng mơ biến hóa như
Hương khói ở đâu ngoài xứ mộng
Cứ là mỗi phút mỗi nên thơ.
Ánh trăng mỏng quá không che nổi
Những vẻ xanh xao của mặt hồ
Những nét buồn buồn tơ liễu rủ;
Những lời năn nỉ của hư vô.
Không gian dầy đặc toàn trăng cả:
Tôi cũng trăng mà nàng cũng trăng.
Mỗi ảnh mỗi h́nh thêm phiếu diễu
Nàng xa tôi quá ! nói nghe chăng ?
Lang thang
Tặng Hoàng Trọng Quy
Lăng tử ơi ! Mi là tiên hành khất
May không chết lạnh trước lầu mỹ nhân.
Ta đi t́m mộng tầm xuân,
Gặp vua nhà Nguyễn bay trên mây.
Rượu nắng uống vào th́ say,
Áo ta rách rưới trời không vá,
Mà bốn mùa trăng mặc vải trăng.
Không ai chết cả sao ḷng buồn như tang.
Cho tôi mua trọn hàm răng,
Hàm răng ngà ngọc, hàm răng đa t́nh.
Một chắc ta lại với ḿnh,
Có ai vô đó mà ḿnh hổ ngươi ?
Lăng tử ơi ! Mi là tiên hành khất
May không hộc máu chết rồi c̣n đâu.
Trời hỡi ! Nhờ ai cho khỏi đói !
Gió trăng có sẵn làm sao ăn ?
Làm sao giết được người trong mộng
Để trả thù duyên kiếp phụ phàng.
Một miệng trăng
Cả miệng ta trăng là trăng !
Cả ḷng ta vô số gái hồng nhan;
Ta nhả ra đây một nàng,
Cho mây lặng lờ cho nước ngất ngây,
Cho v́ sao rụng xuống mái rừng say.
Gió thổi rào rào như lá đổ,
Suối ǵ trong trắng vẫn đồng trinh.
Bóng ai theo rơi bóng ḿnh,
Bóng nàng yêu tinh,
Dịp cười như tiếng vỡ pha lê...
Thưa, tôi không dám say mê,
Một mai tôi chết bên khe ngọc tuyền.
Bây giờ tôi dại tôi điên,
Chấp tay tôi lạy cả miền không gian.
Hẹn tôi tảng sáng đi t́m mộng,
Mộng c̣n lưởng vưởng bến xa mơ...
Tiếng gà gáy rụng trăng đầu hạ,
Tôi hoảng hồn lên, giận sững sờ !
Mùa xuân chín
Trong làn nắng ửng khói mơ tan.
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lư - Bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
-- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây.
Thầm th́ với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ư vị và thơ ngây.
Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín,
Ḷng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
-- "Chị ấy, năm nay c̣n gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang ?"
Rướm Máu
Ta muốn hồn trào ra đầu ngọn bút;
Mỗi lời thơ đều dính năo cân ta.
Bao nét chữ quay cuồng như máu vọt,
Như mê man chết điếng cả làn da.
Cứ để ta ngất ngư trong vũng huyết,
Trải niềm đau trên mảnh giấy mong manh;
Đừng nắm lại nguồn thơ ta đang siết,
Cả ḷng ta trong mớ chữ rung rinh.
Ta đă ngậm hương trăng đầy lỗ miệng,
Cho ngây người mê dại đến tâm can,
Thét cḥm sao hoảng rơi vào đáy giếng,
Mà muôn năm rướm máu trong không gian.
Thánh Nữ Đồng Trinh Maria
Như song lộc triều nguyên ơn phước cả,
Dâng cao dâng thần nhạc sáng hơn trăng.
Thơm tho bay cho đến cơi Thiên Đàng
Huyền diệu biến thành muôn kinh trọng thệ
Và Tổng lănh Thiên thần quỳ lạy Mẹ
Tung hô câu đường hạ ngớp châu sa.
Hương xông lên lời ca ngợi sum ḥa:
Trí miêu duệ của muôn v́ rất thánh.
Maria ! Linh hồn tôi ớn lạnh !
Run như run thần tử thấy long nhan.
Run như run hơi thở chạm tơ vàng...
Nhưng ḷng vẫn thấm nhuần ơn tŕu mến.
Lạy Bà là Đấng tinh truyền thanh vẹn
Giàu nhân đức, giàu muôn hộc từ bi,
Cho tôi dâng lời cảm tạ pḥ nguy
Cơn lâm lụy vừa trải qua dưới thệ
Tôi cảm động rưng rưng hai hàng lệ:
Gịng thao thao bất tuyệt của nguồn thơ.
Bút tôi reo như châu ngọc đền vua;
Trí tôi hớp bao nhiêu là khí vị...
Và trong miệng ngậm câu ca huyền bí,
Và trong tay nắm một nạm hào quang...
Tôi no rồi ơn vơ lộ ḥa chan
Tấu lạy Bà, Bà rất nhiều phép lạ,
Ngọc như ư vô tri c̣n biết cả
Huống chi tôi là Thánh thể kết tinh.
Tôi ưa nh́n Bắc Đẩu rạng b́nh minh,
Chiếu cùng hết khắp ba ngàn thế giới...
Sáng nhiều quá cho thanh âm vời vợi,
Thơm dường bao cho miệng lưỡi khong khen.
Hỡi Sứ Thần Thiên Chúa Gabriel,
Khi người xuống truyền tin cho Thánh Nữ,
Người có nghe xôn xao muôn tinh tú ?
Người có nghe náo động cả muôn trời ?
Người có nghe thơ mầu nhiệm ra đời
Để ca tụng, -- bằng hoa hương sáng láng
Bằng tràng hạt, bằng sao Mai chiếu rạng
Một đêm xuân là rất đỗi anh linh ?
Đây rồi ! Đây rồi ! Chuỗi ngọc vàng kinh.
Thơ cầu nguyện là thơ quân tử ư,
Trượng phu lời và tông đồ triết lư
Là Nguồn Trăng yêu mến Nữ Đồng Trinh,
Là Nguồn Đau chầu lụy Nữ Đồng Trinh...
Cho tôi thắp hai hàng cây bạch lạp,
Khói nghiêm trang sẽ dâng lên tràn ngập
Cả Hàn Giang, cả màu sắc thiên không
Lút trí khôn, và ám ảnh hương ḷng
Cho sốt sắng, cho đê mê nguyện ước...
Tấu lạy Bà, lạy Bà đầy ơn phước,
Cho t́nh tôi nguyên vẹn tợ trăng rằm,
Thơ trong trắng như một khối băng tâm
Luôn luôn reo trong hồn, trong mạch máu;
Cho vỡ lở cả muôn ngàn tinh đẩu,
Cho đê mê âm nhạc và thanh hương,
Chim hay tên ngọc, đá biết tuổi vàng,
Ḷng vua chúa cũng như ḷng lê thự
Sẽ ngây ngất bởi chưng thơ đầy ứ
Nguồn thiêng liêng yêu chuộng MẸ SẦU BI.
Phượng Tŕ! Phượng Tŕ! Phượng Tŕ! Phượng Tŕ!
Thơ tôi bay suốt một đời chưa thấu,
Hồn tôi bay đến bao giờ mới đậu
Trên triều thiên ngời chói vạn hào quang ?
T́nh Quê
Trước sân anh thơ thẩn
Đăm đăm trông nhạn về
Mây chiều c̣n phiêu bạt
Lang thang trên đồi quê
Gió chiều quên ngừng lại
Gịng nước quên trôi đi
Ngàn lau không tiếng nói
Ḷng anh dường đê mê
Cách nhau ngàn vặn dặm
Nhớ chi đến trăng thề
Dầu ai không mong đợi
Dầu ai không lắng nghe
Tiếng buồn trong sương đục
Tiếng hờn trong lũy tre
Dưới trời thu man mác
Bàng bạc khắp sơn khê
Dầu ai trên bờ liễu
Dầu ai dưới cành lê
Với ngày xuân hờ hững
Cố quên t́nh phu thê
Trong khi nh́n mây nước
Ḷng xuân cũng năo nề.
Trường tương tư
Hiểu ǵ không, ư nghĩa của trời thơ,
Của hương hoa trong trăng lờn lợt bảy,
Của lời câm muôn v́ sao áy náy,
Hiểu ǵ không em hỡi ! hiểu ǵ không ?
Anh ngâm nga để mở rộng cửa ḷng.
Cho trăng xuân tràn trề say chơi vơi,
Cho nắng hường vấn vương muôn ngàn sợi;
- Cho em buồn trời đất ứa sương khuya,
Để em buồn, để em nghiệm cho ra
Cái ǵ kết lại mới thành tinh tú ?
Và uyên ương bởi đâu không đoàn tụ ?
Và t́nh yêu sao lại dở dang chi ?
Và v́ đâu, gió gọi giật lời đi ?.
- Lời đi qua một chiều trong kẽ lá,
Một làn hương mới nửa lừng sa ngă,
Anh mến rồi ư vị của làn mơ.
Lệ Kiều ơi ! em c̣n giữ ư thơ,
Trong đôi mắt mùa thu trong leo lẻo,
Ở xa xôi lặng nh́n anh khô héo.
Bên kia trời hăy chụp cả hồn anh.
Hăy van lơn ở dưới chân Bàn Thành,
Cho yêu ma muôn năm vùng trở dậy,
Náo không gian cho lửa ḷng bùng cháy,
Và để cho kinh động đến người tiên,
Đang say sưa trong thế giới Hăo-Huyền
Đang trửng giỡn ở bên sông Ngân biếc...
Anh rơ trước sẽ có ngày cách biệt,
Ngó như gần nhưng vẫn thiệt xa khơi !
Lau mắt đi đừng cho lệ đầy vơi.
Hăy mường tượng một người thơ đang sống
Trong im ĺm lẻ loi trong dăy động.
- Cũng h́nh như, em hỡi ! động Huyền Không
Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy ḷng,
Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa.
Em cố nghĩ ra một chiều vàng úa,
Lá trên cành héo hắt, gió ngừng ru:
"Một mối t́nh nức nở giữa âm u,
"Một hồn đau ră lần theo hương khói,
"Một bài thơ cháy tan trong nắng dọi,
"Một lời run hoi hóp giữa không trung,
"Cả niềm yêu, ư nhớ, cả một vùng,
"Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn".
Đấy là tất cả người anh tiêu tán,
Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ,
Cùng t́nh em tha thiết như văn thơ,
Ràng rịt măi cho đến ngày tận thế .
Uống trăng
Bóng Hằng trong chén ngả nghiêng
Lả lơi tắm mát làm duyên gợi t́nh
Gió lùa mặt nước rung rinh
Ḷng ta khát miếng chung t́nh từ lâu
Uống đi cho đỡ khô hầu
Uống đi cho bớt cái sầu miên man
Có ai nuốt ánh trăng vàng
Có ai nuốt cả bóng nàng tiên nga.
Bookmarks