Thấy y có vẻ dễ dăi, tôi vội nói, giọng lễ phép:
- Thưa cán bộ, cán bộ c̣ng tay chúng tôi như thế này mà bắt chúng tôi đeo ba lô, đi bộ giữa phố th́ kỳ lắm, ảnh hưởng đến uy tín cách mạng…
Tên Vân im lặng. Tên công an kia sẵng giọng:
- Sao mà kỳ? Xưa nay, dong tù đến lao Thừa Phủ này, ai cũng phải c̣ng tay như vậy hết. Các anh đừng có bướng. Tưởng tháo được dây trói rồi leo thang làm tới có phải không? Thôi đi, không có nói lôi thôi ǵ nữa.
Nói xong, y quay lưng đi đầu. Tiếp theo là T, H và tôi. Tên Vân đi sau cùng. Tôi không biết đường tôi đi là con đường nào, và bao lâu th́ sẽ tới lao Thừa Phủ, nên tôi cũng không biết khi nào, ở đâu, tôi có thể chạy trốn tốt nhất.
Biết rằng, chạy trốn giữa ban ngày, ở giữa thành phố Huế, với hai tên công an có vũ khí đang canh chừng là một hành động phiêu lưu, đầy nguy hiểm. Nhưng tôi đâu c̣n có cách nào hơn. Nguy hiểm hơn nữa, tôi thấy trên đường phố lác đác có những tên công an áo vàng, bộ đội đi lại. Như vậy, dù tôi có chạy thoát khỏi tay hai tên công an áo vàng đang dong giải, tôi vẫn có nguy cơ bị bắt.
Khó khăn hơn, với hai tay ở phía trước bị c̣ng trong chiếc c̣ng số 8 và chiếc ba lô đeo sau lưng, dây ba lô th́ choàng qua cổ, làm sao tôi có thể chạy?
Đi được khoảng mấy trăm thước, sau một thoáng suy nghĩ, tôi quyết định làm bài liều. Tôi vội nhịn thở, rồi ph́nh hơi trong bụng và trong ngực thật căng, cho hơi nóng và máu dồn lên mặt. Đếm thầm trong óc được khoảng một phút, thấy đầu choáng váng, mắt hoa, tôi liền giả vờ bước loạng choạng, rồi khuỵu chân, kêu lên một tiếng thất thanh trước khi té rụi bên lề đường….
Thấy vậy, tên Vân vội bước tới, lay lay vai tôi. Tôi hé mắt, miệng thều thào:
- Cán bộ… tôi không… thở được.
Nh́n thấy mặt mũi, cổ của tôi đỏ bừng, trong khi dây ba lô thít chặt lấy cổ của tôi, tên Vân vội vàng gỡ chiếc ba lô ra khỏi cổ. Tôi nằm vật ra đường, miệng mũi thở hổn hển một hồi rồi nói, giọng thảm thiết:
- Cán bộ làm ơn tháo c̣ng tay để tôi đeo ba lô, chớ c̣ng tay tôi rồi bắt tôi đeo ba lô bằng cổ th́ làm sao tôi thở nổi.
Tên Vân cáu kỉnh:
- Bao nhiêu người đeo ba lô bằng cổ đâu có sao. Đó, anh T kia cũng đeo ba lô bằng cổ như anh, đâu có thấy ǵ…
Đă liều th́ ba bẩy cũng liều. Tôi thều thào bịa:
- Tôi bị bệnh… tim.
Tên Vân trợn mắt:
- Anh bị bệnh tim? Sao ở trại anh không khai báo?
Tôi giả vờ nói như người sắp chết:
- Cán bộ biết… tôi mà. Tôi đâu… dám nói dối…
Lúc đó, tên công an kia bước tới hỏi tên Vân. Tên Vân nói ǵ đó một hồi. Bước lại phía tôi nằm, tên kia đá nhẹ vào hông rồi bảo, giọng gay gắt:
- Tôi cho anh đúng 10 giây, anh phải đứng dậy đi ngay.
Tôi giả vờ hoảng hốt, vội vă ḅ dậy, nhưng miệng vẫn mếu máo:
- Thưa cán bộ, tôi mệt quá, tôi không thở được…. Tôi chết mất…
Tên Vân thở dài, giọng thương hại:
- Thôi được, anh để tôi mang ba lô cho anh.
Nghe y nói vậy tôi chết điếng. Y mang ba lô hộ tôi th́ tôi chẳng c̣n lư do ǵ để đ̣i y tháo c̣ng. Tuy bế tắc như vậy, nhưng tôi vẫn phải giả vờ vui mừng và biết ơn:
- Cảm ơn cán bộ.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục lên đường với đội h́nh như cũ. Chỉ khác là lần này, tôi không phải đeo ba lô, c̣n tên Vân th́ phải đeo cả chiếc ba lô của y và chiếc ba lô của tôi. Tuy ba lô của tôi không nặng nề lắm, nhưng đeo 2 chiếc ba lô, đi bộ trên đường phố giữa trời nắng chang chang, cũng khiến y vất vả, mệt mỏi… V́ vậy, giữa lúc tôi đang lo lắng, băn khoăn quan sát đường xá tính kế liều mạng thoát thân, bỗng dưng tên Vân quát to:
- Anh Chí đứng lại!
Tôi giật ḿnh, vội đứng khựng, trong ḷng lo ngại. Tên công an đi đầu và H, T đang đi nghe quát cũng dừng bước, quay lại nh́n. Tên Vân vứt phịch cả hai chiếc ba lô xuống đường, rồi lôi chùm ch́a khóa đeo ở thắt lưng.
Chẳng nói chẳng rằng, y bước tới trước mặt tôi, tra ch́a khóa vào chiếc c̣ng số 8 tôi đang đeo, loay hoay mở…
Thấy vậy, tên công an kia vội hét lên:
- Ê Vân, mày làm ǵ vậy?
Tên Vân không thèm trả lời, tiếp tục mở c̣ng cho tôi. Tên công an kia bước tới:
- Mày điên rồi à? Tháo c̣ng cho nó, lỡ nó trốn th́ sao?
Tên Vân thản nhiên:
- Nó trốn tao chịu!
- Bộ tao không chịu sao?
Tên Vân vỗ vỗ tay vô khẩu súng ngắn đeo ở hông:
- Long, mày biết tài bắn súng của tao mà.
Th́ ra tên công an đi cùng với tên Vân là Long. Măi đến lúc này nghe Vân nói, tôi mới biết. Tên Long lại hét lên:
- Ai chả biết mày bắn giỏi. Nhưng tháo c̣ng cho nó để nói chạy, dù mày có bắn chết nó th́ cả mày lẫn tao cũng vẫn bị tù.
Tên Vân phớt lờ lời nói của tên Long. Y lạnh lùng nhét chiếc c̣ng số 8 vô đằng sau lưng, ném trả tôi chiếc ba lô, rồi quá cụt lủn: “Đi!”
Được cởi c̣ng, tôi mừng quá, muốn thét lên. Nhưng ngoài mặt, vẫn ra vẻ mệt mỏi, tôi chậm răi khoác ba lô lên vai, thở dài đứng dậy, bước đi uể oải. T và H nh́n tôi, ánh mắt chứa đầy ngụ ư và sự gửi gắm, rồi bước theo. Tôi biết, trong ánh mắt đó, cả T và H đều cầu mong cho tôi may mắn thoát nạn.
Tên Long thấy vậy đành thở dài bất lực, bước nhanh về phía trước. Như vậy là đội h́nh của chúng tôi bây giờ thay đổi, Long đi đầu, rồi đến tôi, H, T, và tên Vân đi sau cùng.
Thái độ ngang ngạnh của tên Vân không ngờ đă giúp tôi vượt qua được một chướng ngại vô cùng to lớn trên đường tẩu thoát:Chiếc c̣ng tay! Nhưng tôi biết, khi bỗng dưng có quyết định tháo c̣ng cho tôi, tên Vân đă ít nhiều bị lời khuyên của chị Ba ảnh hưởng, cùng ḷng trắc ẩn mà y đă bị chị Bà và những người trên xe cảm hoá.
Thêm vào đó, thấy thái độ ngoan ngoăn đến ngốc nghếch của tôi, tên Vân cũng chủ quan tin tưởng, tôi sẽ không khi nào dám trốn chạy.
Bây giờ thảnh thơi, tay không bị c̣ng, bị trói, tôi thấy thoải mái và tự tin vô cùng.
Bookmarks