Khi Vơ Nguyên Giáp trở về cát bụi
Nguyễn Ngọc Già, gửi RFA từ Việt Nam
Lễ chôn cất đại tướng Vơ Nguyên Giáp tại một ngọn đồi ở Vũng Chùa, tỉnh Quảng B́nh hôm 13/10/2013
Sống trên đời này tựa phù du có đây lại rồi mất
Cuộc sống mong manh xin nhắc ai đừng đổi trắng thay đen
Này người sang giàu đừng v́ tham tiền phụ nghĩa anh em
Người ơi xin nhớ cát bụi là ta mai này chóng qua
Này nhà lớn lầu vàng son
Này lợi danh chức quyền cao sang
Có nghĩa ǵ đâu sao chắc bền lâu
Như nước trôi qua cầu ...
(Trở Về Cát Bụi - Minh Kỳ)
Những h́nh ảnh "quốc tang" đọng lại trong tôi không phải là sự trang trọng, hoành tráng, thành kính dành cho ông Vơ Nguyên Giáp, với hàng ngàn người khóc thương, cùng hàng trăm ṿng hoa, cũng như tất cả những ǵ mà "người ta" nói để vinh danh một "thánh tướng" của dân tộc Việt Nam; nó ấn tượng ở tôi thông qua khẩu hiệu tiêu biểu nhất trong đám tang: "VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC ĐỒNG CHÍ ĐẠI TƯỚNG VƠ NGUYÊN GIÁP". Lẽ ra, nên cắt bỏ hai chữ "đồng chí" trong lời "tiếc thương" th́ câu văn găy gọn, giản dị và có vẻ thật hơn, lại không làm giảm đi ḷng kính trọng, nếu trong ḷng những người cộng sản hiện nay quả thật tiếc nuối sự ra đi của một ông già 103 tuổi, đă sống đời thực vật gần 3 năm qua với chức vị cuối cùng "Chủ nhiệm ủy ban dân số và sinh đẻ có kế hoạch". Một sự thật không thể chối căi [1].
Ngày xưa, khi ba tôi[*] khuyến khích tôi vào đảng theo "lư tưởng" của ông, tôi đă không theo. Ba tôi hỏi lư do. "Con không muốn trở thành một thằng bất hiếu" - tôi trả lời. Ba tôi nghiêm mặt nh́n tôi không hiểu. Tôi tiếp tục: "Con không muốn gọi ba là đồng chí". Ông tê tái lặng đi và từ đó không bao giờ quay lại đề tài này nữa, cho đến ngày cuối đời.
Hy vọng người cộng sản sử dụng "khẩu hiệu" nói trên không nhằm phô bày trước toàn thế giới "luân thường đạo lư" - chuẩn mực sống làm người - đă bị xói ṃn hàng chục năm qua trong lễ giáo dân tộc Việt Nam (!). Đặc biệt, đối với một người mà họ tỏ ra vô cùng "tôn kính".
Người cộng sản là những "kịch sĩ" rất "tài", nhưng những "tài năng kịch nghệ" đó lại vô phúc nhận những "vai kịch" vụng về từ những "đạo diễn chính trị" yếu kém. Đó là bi kịch mang tên "bôi bẩn" tự họ gây ra, bởi nó dễ bị lật mặt không mấy khó khăn dưới mắt người dân. Dưới đây là những h́nh ảnh như thế.
Những thiếu nữ, thanh thiếu niên với đồng phục, với khăn quàng đỏ được gọi là "tự nguyện" kéo thành đoàn đến viếng tang ông Giáp v́ thương tiếc, thật khó thuyết phục được ai. Chỉ có điều, áo dài Việt Nam không biết từ hồi nào được các cô gái trẻ "xăn tay áo" như thế này [2], đặc biệt trong đám tang, lại là một "quốc tang"(!). Đôi tay áo được "xăn lên" thay v́ tỏ ra "thành kính phân ưu", nó bộc lộ một sự nóng bức, ngột ngạt và một chút ǵ đó chịu đựng, nhất là đối với một "thánh tướng"(!). Những người được giáo dục tử tế đều hiểu hành vi này không nên có trong một đám tang, dù là đám tang của thường dân.
Nếu chưa đủ thuyết phục, mời quư độc giả xem vài tấm ảnh [3] được gọi là "bạn trẻ" do Dân Luận tổng hợp và mang về, sẽ thấy ba "bộ mặt trẻ" với quần jean, quần kaki, áo thun vằn vện, ch́a khóa xe hơi dắt ngang hông, người giày kẻ dép, cùng dây nịt tḥ ḷ trễ nải [**], thật khó nghĩ họ đang "thành kính" tiễn đưa một "thánh tướng" (!).
Điều thô vụng hơn, một tấm ảnh được phóng viên nói rằng: "5h20p: Hai thanh niên đă ngủ lại đây đêm qua với mong muốn sáng nay sẽ được nh́n thấy linh cữu Đại tướng. Hai bạn trẻ này đă không được viếng Đại tướng ngày hôm qua" [***]. Quá da diết và tha thiết (!)
Khẩu hiệu "VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC ĐỒNG CHÍ..." nó như ám chỉ ông Vơ Nguyên Giáp là "người của riêng chúng tôi", nhưng sự "hy sinh" "cao cả" cho dân tộc đă khiến hàng triệu "người khác" cùng thương cùng tiếc. Kẻ nào đang lợi dụng và ăn theo cái đám tang (?)
Dù hài kịch hay bi kịch, khi đă diễn phải chu toàn mọi góc cạnh để khi xuất hiện trước khán giả, ít nhất phải chứng tỏ kịch bản dưới tay "lănh đạo" của một "tổng đạo diễn" "điêu luyện".
Hài kịch phải biết tiết chế tiếng cười để không dung tục. Bi kịch phải biết tiết chế tiếng khóc để không sa đà vào những vai... "khóc mướn", dù là "khóc mướn... miễn phí" hay được trả công bằng mọi h́nh thức (!).
C̣n tiếp...
Bookmarks