Ông lẩm nhẩm:
- Khốn nỗi, ḿnh đă bàn kế sách với đệ tử. Đă cầu viện được phái Đông-a, nhóm Sơn-tĩnh, châu Quảng-nguyên. Không lẽ nay lại rút lui? Như vậy c̣n ǵ thể diện? Trong ba điều kiện Lư Công-Uẩn đưa ra đều chính xác. Bấy lâu, y cai trị dân, làm cho nước giầu thịnh. Bây giờ ḿnh có làm hết sức cũng không hơn.
Ông chưa biết sẽ lui hay tới, chợt nh́n Vũ Thiếu-Nhung. Ḷng ông đau quặn lại:
- Huống hồ ta tôn kính Dương Ẩn. Nay, nảy ra y làm trưởng lăo Hồng-thiết giáo. Bản phái bị vết nhơ quá lớn. Vợ ta bị Hồng-thiết giáo bắt đi làm điều ô nhục. Ta bất lực không cứu được, phải nhờ con trai Lư Công-Uẩn cứu ra. Việc này vỡ lở, ta không c̣n làm người được, chứ đừng nói làm vua.
Nét mặt ông đăm chiêu suy nghĩ. Ông nh́n sang bên cạnh: Lâm Huệ-Phương đẹp như thiên tiên. Nàng săn sóc, lo lắng cho ông đủ điều. Ông nghĩ:
- Nếu ḿnh như Khai-Quốc vương, ḿnh không bao giờ nhường nàng cho ai. Thế mà Quốc-Vương cắn răng cho nàng về với ḿnh. Người như vậy, ḿnh bằng thế nào được?
Chợt Huệ-Phương đứng dậy, đến trước Hồng-Sơn đại phu. Nàng lạy phục xuống đất liền bốn lạy. Đại phu kinh hoảng đỡ nàng dậy:
- Huệ-Phương! Có ǵ không? Tại sao lại hành đại lễ?
Ông phất tay, một ḱnh lực đỡ Huệ-Phương dậy, ông kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
Huệ-Phương đầm đ́a nước mắt:
- Anh ơi! Em nghĩ anh có làm vua, bất quá lo xây cái đức của ḿnh cho cao lớn hơn. Trong khi học tṛ anh, và chính anh cứu chữa cho biết bao nhiêu người. Đức cao ṿi vọi rồi. Em sợ anh làm vua, không c̣n th́ giờ cứu chữa cái đau đớn cho vạn dân nữa.
Nàng ngồi sát lại bên đại phu:
- C̣n như làm Vua để giầu có ư? Em sợ Thuận-Thiên hoàng-đế không giầu bằng anh. Anh muốn làm Vua để có uy quyền ư? Uy quyền của Vua khiến chúng nhân tôn phục, v́ sợ cái đao, cái búa. Chứ chưa chắc họ kính mà sợ. C̣n anh. Họ kính anh, sợ anh v́ sợ cái đức. Cao quư biết bao. Xin anh đừng làm mất đi những cái đó.
Nàng mỉm cười:
- C̣n như làm vua có nhiều cung tần mỹ nữ ư? Với tài, với đức của anh. Em tin rằng các thiếu nữ xinh đẹp thiên hạ, ai cũng muốn được hầu anh.
Hồng-Sơn đại phu nắm lấy tay nàng, dù ông biết rằng trước mặt ông có Minh-Không, Huệ-Sinh, Tịnh-Huyền, Nùng-Sơn tử là những nhà tu. Ông nói:
- Ta có Huệ-Phương như có tất cả.
Ông đứng lên, chắp tay hành lễ với Thiên-trường ngũ kiệt, rồi quần hùng:
- Trước hết tại hạ đa tạ các vị đă hứa giúp tại hạ. Nhưng nay trước thế nước chông chênh. Tại hạ quyết định như thế này.
Mọi người im lặng chờ ông nói. Ông hắng rặng một tiếng, rồi tiếp:
- Tại hạ xin rút lui, không tranh ngôi vua với họ Lư nữa.
Quần hùng kinh ngạc đến ngẩn người ra, mắt mở lớn, nghe ông nói tiếp.
- Lư Công-Uẩn huynh đă yêu cầu tại hạ ba điều, tại hạ cũng yêu cầu lại bốn điều. Bốn điều này phải được tất cả các vị đây bảo đảm.
Minh-Không bảo Khai-Thiên vương:
- Vương mời phụ hoàng sang đây họp.
Một lát Thuận-Thiên hoàng-đế tới. Ngài chắp tay:
- Lư Công-Uẩn phái Tiêu-sơn xin nghe lời chỉ dạy của các vị tiền bối.
Minh-Không chắp tay:
- Thiện tai! Xin đại phu dạy cho bốn điều đó. Sư đệ bần tăng sẵn sàng nghe.
- Điều thứ nhất: Công-Uẩn huynh phải ban chiếu chỉ tha hết tù nhân ngay từ ngày hôm nay. Như vậy dù tại hạ không lên ngôi vua, cũng như lên ngôi vua.
Thuận-Thiên hoàng-đế dơ tay:
- Ngay ngày hôm nay, tại hạ xin ban chiếu chỉ đại xá thiên hạ. Đại xá thuế ruộng trong ba năm liền.
Quần hùng đồng reo:
- Đại phúc.
Hồng-Sơn đại phu tiếp:
- Điều thứ nh́, Lư huynh phải truyền xây đền thờ phụ vương, cùng trùng tu lăng tẩm của người. Hàng năm tế lễ như một vị tiên vương triều Lư.
Thuận-Thiên hoàng-đế chắp tay:
- Từ khi tại hạ lên ngôi, vẫn dành ra một khoản tiền lớn trùng tu lăng tẩm tiên vương. Mỗi tháng, ngày sóc, ngày vọng đều sai đại thần tế lễ. Xung quanh lăng tẩm luôn có giáp binh canh gác. Hôm nay trước mặt anh hùng, tại hạ xin hứa tiếp tục điều đó.
Hồng-Sơn đại phu tiếp:
- Điều thứ ba, xin tất cả anh hùng có mặt bảo đảm cho. Khi về già Công-Uẩn huynh phải truyền ngôi vua cho một đại anh hùng, một đại hào kiệt, một đại trí tuệ, nhă lượng. Người ấy là Khai-Quốc vương.
Mọi người kinh ngạc, chưa hiểu ư Hồng-Sơn đại phu. Ông tiếp:
- Chư vị ngạc nhiên ư? Tôi lùi, nhường ngôi cho Lư. Chỉ v́ mấy năm nay Lư dùng đức cai trị dân. Tôi muốn kế tục sau Công-Uẩn huynh phải có người đức độ, tài hơn tôi. Thế thôi.
Nói rồi ông đem tất cả những điều Khai-Quốc vương đă làm để thu phục nhân tâm cho Thuận-Thiên hoàng-đế: Nào cứu thầy tṛ Đoàn Huy. Nào cứu Lăo-qua, Chiêm-thành khỏi vướng vào bẫy Tống. Nào hy sinh cho Huệ-Phương về với ông. Cho Đào Hà-Thanh về với Trần Tự-An. Ông kết luận:
- Đại-Việt có một hoàng-đế như vậy, sau này e không thua vua Hùng vua Trưng.
Thuận-Thiên hoàng-đế long trọng đứng lên hứa:
- Hồng-Sơn huynh! Huynh xứng đáng một đại long của nước Việt. Những điều Bồ nhi làm, tiểu đệ không biết rơ bằng huynh. Đệ đang phân vân không biết chỉ định trong các em, các cháu, ai sẽ là trừ quân. Bây giờ được huynh chọn cho c̣n ǵ bằng.
Minh-Không thiền sư vẫy quần hùng đứng dậy, hướng vào Hồng-Sơn đại phu cùng vái ba vái:
- Chúng tôi muôn vàn cảm kích đại phu. Vơ đạo đại phu cao quá. Muôn ngàn lần chúng tôi không bằng. Đại phu không xử dụng một chiêu vơ, mà đánh tan mấy chục vạn quân Tống.
Hồng-Sơn đại phu khiêm tốn đáp lễ. Ông hướng vào Huệ-Phương:
- Em! Em mới chính sức mạnh, đánh tan sáu đạo quân Tống. Em xứng đáng làm một Thánh-Thiên thứ nh́ của Đại-Việt.
Minh-Không hỏi:
- Xin đại phu cho biết điều thứ tư?
- Điều thứ tư, bằng mọi giá, Công-Uẩn huynh phải cho người đuổi theo bọn Tống đ̣i lại bộ Lĩnh-Nam vũ kinh.
Mọi người mặt nh́n mặt. Bởi đó là điều cực hó. V́ khi bộ vơ kinh do Quách Quỳ chép được. Triệu Thành cho sao làm hai bản. Y dấu trong người một bản. Một bản cho người mang về Tống ngay từ lâu rồi. C̣n bản chép trên cuốn sử, y mang theo, bị mất trên sông Hồng. Bây giờ làm sao mà đ̣i lại?
Khai-Quốc vương móc trong bọc ra một gói vải dầu. Vương trịnh trọng mở trước mặt quần hùng. Bên trong có ba cuốn sách nhỏ. Vương nói:
- Đạ tạ đại phu dạy. Tiểu bối coi Khu-mật viện, mà để cho giặc vào nước lấy trộm di thư đem đi, c̣n chi thể diện người Việt nữa? Khi y sai Quách Quỳ chép làm ba bộ trong một khách điếm. Tại hạ đă biết hết. Tại hạ cho người giả làm cướp đuổi theo tên sứ mang sách, bắt y giam lại. Sau đó sai người giả dạng chữ Quách Qùy chép ra hai bản khác. Trong hai bản đó, giống hệt bản chính, nhưng mỗi câu đổi đi một chữ, để nếu chúng có đọc, luyện tập cũng không kết quả. Hôm sau, người của Khu-mật viện vờ như không biết tên mang sách là sứ, thả cho y đi, với bộ sách giả.
Quần hùng vỗ tay vang dội.
Khai-Quốc vương tiếp:
- Tiểu bối theo dơi Triệu Thành, bí mật đổi bản giả, lấy bản thực về. C̣n bản mà Đoàn vương gia nước Đại-lư cướp lại được của Triệu Huy, rồi bôi thuốc độc cho cả bọn chúng trúng độc. Sự thực bản đó, tại hạ đă cho lấy trộm trước, sửa đổi lung tung. Thành ra bọn Tống có luyện cũng vô ích.
Đoàn Huy xấu hổ, mặt đỏ như gấc. Chính ông ăn cướp bản giả đó, về chép lại, rồi khi xẩy ra cuộc chiến trên sông Hồng. Ông bôi thuốc độc trả lại bọn Tống. Bọn Tống vô t́nh bị trúng độc. Ông tưởng bọn chúng sẽ chết hết. Nào ngờ bọn chúng được Đỗ Xích-Thập, Hoàng Liên cho thuốc giải, nên tuy chưa khỏi, mà không đến nỗi chết. Rồi chính bản sao lại đó, bị bọn Chu An-B́nh ăn trộm, trốn đi mất. Không ngờ bọn Tống, bọn Chu An-B́nh, cho đến ông đều bị Khu-mật viện Đại-Việt cho vào ṿng ảo thuật.
Hồng-Sơn đại phu khoan khoái mỉm cười:
- Bây giờ chúng ta tuân theo mạng lệnh minh chủ là Khai-Quốc vương để đối phó với bọn
Hồng-thiết.
Khai-Quốc vương kính cẩn nói:
- Lát nữa đây, chắc chắn Nhật-Hồ lăo nhân cũng như bọn trưởng lăo sẽ dở giọng điên điên, khùng khùng, tự cho là được thánh Mă-Mặc, Lệ-Anh sai xuống trần cai trị nhân gian. V́ vậy cần một vị thực bác học, thực uy tín bẻ gẫy lư luận của họ. Trong chúng ta, tại hạ nghĩ Côi-sơn đại hiệp có thể đảm nhiệm.
Trần Tự-An vui vẻ:
- Tôi xin đảm trách việc đó.
Khai-Quốc vương tiếp:
- Lư luận bị yếu thế. Hồng-thiết giáo sẽ thách chúng ta đấu. Trong ba trận này ta phải nhường Nhật-Hồ thắng một trận. C̣n hai trận, chắc chắn hai trong ba trưởng lăo vơ công cao nhất sẽ ra đấu. Đó là Vũ Nhất-Trụ, Lê Ba, Đỗ Xích-Thập. Đỗ Xích-Thập xin Côi-sơn đại hiệp thu thập y. Vũ-nhất-Trụ vơ công rất kỳ ảo, xin sư bá Minh-Không thu thập cho. C̣n như nếu Lê Ba xuất quân, hẳn Hồng-Sơn đại phu thanh lư môn hộ. Tuy vậy, biến chuyển c̣n nhiều. Bấy giờ tiểu bối sẽ liệu ứng phó.
Đến đó, Ngô Thuần-Trúc vào tŕnh:
- Nhật-Hồ lăo nhân cùng chư đệ tử trở lại. Lăo thách anh hùng các nơi ra tranh phong.
Quần hùng thứ tự trở lại khu lễ đài.
Lê Đức chắp tay hướng vào anh hùng thiên hạ:
- Thưa các vị. Bên Trung-quốc cử vua cai trị có hai lối. Một là cử hiền. Vua Nghiêu nhường cho vua Thuấn. Vua Thuấn nhường cho vua Vũ. Gần đây con cháu Lưu Trí-Viễn tàn, anh hùng cử Sài Vinh lên thay. Sài Vinh chết, cử Triệu Khuông-Duẫn lên thay. Bên Đại-Việt ta, hồi xưa anh hùng cử Thục-Phán lên làm An-Dương vương. Đến thời Lĩnh-Nam, cử vua Trưng lên thống lĩnh quần hùng. Thứ nh́ là cử gịng, theo lối cha truyền con. Anh truyền em.
Y ngừng lại một lúc, rồi tiếp:
- Vừa rồi, vua Đinh băng, con c̣n thơ, triều đ́nh cùng vơ lâm anh hùng theo lối cử hiền, đưa Lê Hoàn lên làm vua. Mới đây vua Lê Ngọa-Triều băng, con c̣n thơ. Triều đ́nh không t́m được con vua Lê Đại-Hành thay thế. Anh hùng, vơ tướng muốn cử quan Tả thân vệ điền tiền chỉ huy sứ Lư Công-Uẩn lên làm vua, theo lối cử hiền. Nhưng triều đ́nh, cũng như vơ lâm đều chia làm hai, suưt xẩy ra chiến tranh. Thiền sư Vạn-Hạnh đứng ra hoà giải, xin để Lư Công-Uẩn tạm nhiếp chính. Trong một thời gian, nếu chính sự tốt hăy để nguyên. Bằng không phải tái cử.
Y ngừng lại, nh́n vào phái Sài-Sơn:
- Mới đây sứ đoàn nhà Tống t́m ra Hồng-Sơn đại phu chính là Nam-Quốc vương Lê Long-Mang, con thứ vua Lê Đại-Hành. Triều Tống muốn tái lập Lê triều. Điều này dễ hiểu. V́ Tống do các Nho thần cầm quyền. Vua tôi muốn tỏ ra rằng họ trọng gịng giống. Để sau này, dân Trung-nguyên cứ tôn họ Triệu măi măi. Triều Tống khẳng định, nếu Lê hưng phục sẽ để cho chúng ta dùng quốc hiệu Đại-Việt, vua được dùng niên hiệu. Bằng không quân Chiêm, Lào, đại quân Tống kéo sang. Chiến tranh khó tránh.
Y chỉ vào Nhật-Hồ lăo nhân:
- Sứ đoàn Triệu thành khẳng định rằng: Nhất định không Lư. Một là Hồng-Sơn đại phu. Hai là đại tôn sư vơ học. Hồng-Sơn đại phu dường như không muốn làm vua. Vậy, phải cử đại tôn sư vơ lâm lên thay thế. Tôn sư vơ lâm hiện thời chỉ Minh-Không đại sư với sư phụ tôi xứng đáng. Minh-Không đại sư đang tiêu dao hạc nội mây ngàn, tứ đại giai không. Người đâu muốn áo cà sa nhuốm bụi trần. V́ vậy chỉ c̣n sư phụ tôi.
Y nói thực lớn:
- Vậy các vị tôn sư, chưởng môn nhân. Xin các vị cho biết ư kiến.
Hồng-Sơn đại phu khoan thai lên đài. Ông hướng vào bàn thờ lễ tám lễ, rồi hướng vào quần hùng cúi đầu chào. Quần hùng vỗ tay vang dội. V́ đại phu nức tiếng Hoa-Việt về tài thánh y. Học tṛ đại phu có hàng ngàn, đang hành y đạo cứu người khắp nơi. Đại phu vận khí vào đơn điền, nói lớn:
- Thưa các vị anh hùng. Chúng ta có hai vấn đề phải bàn. Thứ nhất, ngôi vua Đại-Việt phải do người Việt quyết định. Triệu Thành không có quyền v́ y không phải Tống đế. Ví dù y có là Hoàng-đế Tống. Y cũng không được phép xen vào quyền thiêng liêng của chúng ta.
Quần hùng vỗ tay rung động quảng trường.
Hồng-Sơn đại phu tiếp:
- Lư Công-Uẩn sư huynh làm vua, hay tại hạ làm vua, nước ta vẫn cứ xưng Đại-Việt. Ta muốn xưng hiệu ǵ mặc ta. Tống không được phép xen vào. Nếu Tống muốn xen vào, cứ mang quân sang. Đống xương cao hơn núi ở Chi-lăng mới mục hết. Nên có đống khác thay thế. Cá sông Bạch-đằng mới hết mồi ăn, cần thêm vài chục vạn xác Tống sang nuôi cá nữa. Nhưng miễn sao chúng ta vạn người phải kết thành một khối, tuyệt đối không có kẻ làm gian tế cho giặc.
Quần hùng lại vỗ tay rung động cả quảng trường. Hàng vạn người tới trước khán đài quỳ xuống lạy Hồng-Sơn đại phu. Đại phu chắp tay đáp lễ. Đợi cho họ lễ xong, ông tiếp:
- Đấy là nói theo lư bề ngoài. C̣n thực sự bề trong thế nào? Trước khi Triệu Thành đi sứ, y đâu biết rằng trên thế gian này có tại hạ? Y hứa cho Vệ-vương Đinh Toàn mượn mười vạn quân về dành ngôi vua với triều Lư. Sau khi biết được tại hạ c̣n sống. Y liệng Vệ-vương vào thùng rác, kéo cao ngọn cờ Hưng diệt. Kế tuyệt,. Ôi! Xảo trá cùng cực. Thực ra, y chỉ muốn cho chúng ta đánh nhau, tinh lực hao tổn, rồi kéo binh sang. Sau khi chiếm được Đại-Việt, Lăo-qua, Chiêm-thành, Chân-lạp, Xiêm-la không cần đánh cũng thu phục. Bấy giờ Tống có cả một vùng trù phú, dân đông, lương đủ, kéo qua chiếm Đại-lư. Cuối cùng hướng lên Bắc diệt Kim, Liêu, Tây-hạ.
Đại phu ngừng lại, khiến cả quảng trường im lặng theo. Đại phu thở dài, tiếp:
- Nếu bây giờ, tại hạ với Công-Uẩn huynh tranh ngôi. Công-Uẩn huynh được phái Tiêu-sơn, Mê-linh, Tản-viên, Tây-vu trợ giúp. Tại hạ được phái Đông-a, Sài-sơn giúp. Cuộc chém giết kết quả sẽ không biết đâu mà lường. Nhưng... tại hạ vẫn muốn làm vua.
Quảng trường ồ lên những tiếng kinh ngạc. Hồng-Sơn đại phu mỉm cười:
- Làm vua để có vàng bạc đầy nhà ư? V́ thú thực Công-Uẩn huynh chưa chắc giầu bằng tại hạ. Làm vua để có uy quyền ư? Thú thực hiện tại hạ được quần chúng kính yêu vô cùng. Chưa chắc Công-Uẩn huynh được họ kính yêu hơn! Làm vua để có vợ đẹp ư? Thú thực tiện nội hiện là người đẹp nhất thiên hạ.
Đến đó Huệ-Phương khoan thai lên đài. Quần hùng suưt xoa không ngớt. Ánh nắng hè chiếu vào khuôn mặt nàng, tươi đỏ lên. Cả một vùng xung quanh nàng như rực ánh hoa đào.
Hồng-Sơn đại phu tiếp:
- Tại hạ muốn dành lại ngôi vua chỉ với mục đích thi hành chính sách nhân trị, kiến thiết, khuếch trương văn học vơ bị. Ngoài liên kết Chiêm, Lào, Chân, Xiêm rồi cùng Đại-lư bàn truyện thống nhất đất nước. Sau đó kéo quân lên Bắc đ̣i lại Lưỡng-Quảng, vốn đất cũ của tổ tiên chúng ta. Thế nhưng, hôm nay đây, tại hạ t́m thấy một thiếu niên anh tài, khí hùng, trí dũng, văn vơ kiêm toàn, mưu trí trùm hoàn vũ. Tại hạ cảm thấy thua xa. Nên tại hạ xin rút lui, và trao nhiệm vụ khó khăn này cho người đó.
Quần hùng im lặng, ngơ ngác, chờ Hồng-Sơn nói tên người anh hùng. Ông im lặng mấy khắc rồi tiếp:
- Người đó là Khai-Quốc vương, Lư Long-Bồ.
Quần hùng vỗ tay hoan hô, lẫn với những tiếng hô:
- Khai-Quốc vương vạn tuế.
Hồng-Sơn đại phu nói lớn:
- Mời Khai-Quốc vương lên đài.
Khai-Quốc vương khoan thai lên đài. Vương hướng vào quần hùng cúi đầu ba lần. Hồng-Sơn đại phu nắm tay vương:
- Lư huynh đệ. Người nhỏ hơn ta ít ra hai mươi tuổi. Lần đầu tiên ta biết đến người bằng một lượng cả của người mênh mông. Lần thứ nh́ ta biết đến người bằng một cuộc cứu viện cho danh dự ta, nhà ta, môn phái ta. Cuối cùng muôn vàn lần ta không bằng người. Ta thích sắc đẹp. Người cũng thích sắc đẹp. Nhưng người chịu nổi, thoát ra được ḷng ích kỷ. Người cho ta vay món nợ nhân t́nh quá lớn, muôn ngàn kiếp sau ta không trả nổi. Vậy hôm nay trước anh hùng tiền nhân. Ta trao trọng trách lại cho người.
Bookmarks