Các bạn gặp được người quen đến trước, họ lần lượt đi gởi hành lư và xin ngủ nhờ qua đêm, khỏi phải chịu cảnh màn trời chiếu đất đêm nay. Anh Tư Trần Hưng Đạo, anh chị Thuần và đám chị Điệp, chị Kiều đă đi rồi. Chỉ c̣n đám anh em tôi, tứ cố vô thân, ngó quanh ngó quất không quen ai để nhờ vả. Một đống hành lư ngùn ngụt, trời tối ṃ ṃ. Có vài người đứng nh́n chúng tôi e ngại, họ nhắc khéo nên coi chừng ăn cắp, ở đây hở ra cái ǵ là mất cái đó... Thôi phải rán chịu. Tôi trải tấm ny lông trên băi cát dơ, cạnh gốc dừa gom hết hành lư dồn đống lại. Đành đêm nay ngủ đỡ tại đây! Ngồi xuống tấm đệm, dựa lưng vào mấy cái gói xách, tôi duỗi tay chân. Mấy bắp thịt nhăo ra, mơi nhừ. Đến bây giờ mới thấy mệt. Cổ họng khát khô. Duyên lục trong túi xách tay t́m được một thùng nước nhỏ, tôi cầm lấy uống một hơi, để xuống, cơn khát đă đỡ nhưng trong ḷng cảm giác bơ vơ, trống vắng. Bóng đêm tối đen mù mù, tiếng chân người xào xạc trên cát, những ánh đèn bấm chớp tắt, chợp tắt... Sơn và Dân ǵ dó sau một hồi dạo lên dạo xuống, sợt về. Dân ngồi xuống mặt đệm:
- Ḿnh có thể nhắn tin t́m người quen ở pḥng thông tin ǵ đó.
Tôi hăm hở:
- Làm sao để nhắn tin?
Anh viết tên tuổi địa chỉ hiện ở cùng số ghe của ḿnh ǵ đó rồi đem lại pḥng thông tin. Ở đó họ sẽ đọc lên loa phóng thanh ǵ đó cho mọi người cùng nghe...
Sơn lục trong đống hành lư t́m giấy. Không có. Tôi thoáng thấy mấy hộp cá ṃi lăn lóc, bèn cầm lên gỡ lấy cho mỗi đứa một tờ nhăn hiệu cá đỏ bầm phía sau c̣n trắng bong có thể dùng để viết được. Cả ba hư hoáy vội vàng những chi tiết vào tờ giấy nhỏ bằng bàn tay… Tôi cùng đi với Dân và Sơn trở lại con đường hồi năy rồi quanh về bên trái. Pḥng thông tin được cất dưới tàn dừa âm u, bên trong có đèn điện sáng choang, vách cây dừng bốn phía. Tôi đứng ngay cửa sổ, chờ đợi. Sơn đứng kế bên. Cô xướng ngôn viên mặc áo trắng tay tóc ngắn thấy ba anh em tôi đến, quay lại. Sơn mừng quá la lên:
- Ơ, chị Ba, em nè.
Cô xướng ngôn viên cũng khựng lại, mừng hết sức:
- Sơn đó hả, tới hồi nào vậy, sao không kiếm chị?
Sơn cười tươi rói:
- Em mới tới hồi chiều, kiếm pḥng thông tin để nhờ nhắn tin t́m chị đây nè!
Nó đưa tờ giấy nhắn tin viết trên lưng nhăn hộp cá ṃi. Cô nhân viên trẻ đẹp đó là chị ruột của cô bồ Sơn. Cả gia đ́nh của cô đă tới Bidong trước mấy tháng nay đang chờ đi định cư ở Mỹ. Sơn mừng húm, chạy về xách hành lư để theo tiếng gọi của... con tim. Tôi và Dân ǵ đó bị bỏ rơi, hai anh em bơ bơ đi trở về. Ở “nhà” Chiêu cũng không chịu ngồi yên, nó đi đông đi tây, may quá gặp được các người ở B́nh Dương. Một số vội vàng đến thăm.
Tôi từ từ thấy được một góc trời quê hương. Chị Mỹ Á bán vải ở nhà lồng chợ,anh Hưng Thạnh bán gạo ở mé sông cùng vợ chồng anh Liêu Thanh. Anh Liêu Thanh c̣n trẻ độ hai lăm, hai sáu có nhà ở sát cạnh nhà tôi, cũng bán gạo. Cô vợ bồng con c̣n nhỏ, anh mừng rỡ:
- Mấy anh có ăn uống ǵ chưa?
Tôi vội trả lời:
- Từ trưa tối giờ lung tung mọi chuyện nên không có th́ giờ. Bây giờ rảnh rồi nhưng bếp núc đâu mà nấu?
Anh lục lục trong cái xách tay, cầm lấy mấy gói ḿ, miệng lanh chanh nói với vợ:
- Coi nè, mấy ảnh có gạo, có ḿ, có sữa...
Chị vợ mau mắn:
- Vậy th́ ḿnh nấu ḿ ăn đi cho vững bụng.
Tôi lo lắng:
- Làm sao có bếp, củi để nấu nước sôi?
Anh cười:
- Dễ quá, dễ quá, để tôi lo cho, có liền mà. Mấy anh chị chờ một chút nghen…
C̣n tiếp...
Bookmarks