BỤI TRẦN – 5
Sau khi trở lại "hậu cứ" vài hôm th́ tôi được cùng với tuyên úy Seelig tháp tùng đại tá chỉ huy trưởng lữ đoàn dùng trực thăng bay "quan sát chiến trường." Tôi phải thầm cảm phục khả năng ngụy trang của TQLC Mỹ, chiếc trực thăng chỉ bay ở cao độ vài trăm thước, nhưng tôi đă không thể nh́n thấy các đơn vị đang đóng rải rác ven những vách núi, họ đă xử dụng các lưới ngụy trang rất hữu hiệu. Căn cứ 29 Palms khá vuông vức, mỗi chiều dài đến trên dưới 30 miles, (diện tích khoảng gần 1000 dặm vuông) với những rặng núi đá h́nh nan quạt, rất thuận tiện cho việc huấn luyện sa mạc và không-bộ chiến, cũng như dùng bom đạn thật.
Sau hai tuần huấn luyện, "D-day" (ngày khởi đầu cuộc đổ bộ, hay trận chiến) đă đến, tôi không được đi với các thiết giáp của ḿnh mà phải nhập với bộ chỉ huy tiền phương của lữ đoàn. Theo lư thuyết hành quân, bộ chỉ huy này có thể sẽ bị tấn công bằng hơi độc nên mọi người phải đeo mặt nạ hay giữ nó kè kè bên hông cả ngày! Đi với bộ chỉ huy, không mấy hứng thú! Tôi đă xin phép cấp trên và cuối cùng, được cùng đi với vị tuyên úy của đơn vị pháo binh. Nhóm chúng tôi, hai tuyên úy và hai phụ tá, đă ra "mặt trận" từ chiều hôm trước để có thể thăm viếng các pháo đội, tôi đă kịp dâng hai thánh lễ cho hai đơn vị (đúng như tinh thần quân đội Mỹ trước khi lâm chiến.) Một thánh lễ dưới lưới ngụy trang và bàn thờ là những thùng đạn chồng lên nhau; lễ thứ hai, trời đă tối, tôi phải dùng đến bốn cây nến "hóa học" (chem-lites, chemical lights), không có lửa, nhưng chỉ do tác dụng hóa học gây nên ánh sáng, mới đủ để đọc sách.
Hồi chiều, viên thượng sĩ thường vụ pháo đội đă đưa một anh lính đến giới thiệu với tôi: "Sir, xin giới thiệu ‘Mr. Nguyễn’ này nữa." Th́ ra trong đơn vị có một anh PFC (Private First Class, binh nhất) cũng họ Nguyễn. Tôi đă vui vẻ chào thăm và lát sau, khi chỉ c̣n hai người, tôi đă hỏi người lính bằng tiếng Việt: "Bên nhà, quê anh ở tỉnh nào?" Người binh nhất của binh chủng thiện chiến hàng đầu trên thế giới, TQLC Hoa Kỳ, đă cho tôi một ngạc nhiên: "Dạ, gia đ́nh ‘cháu’ đi từ Hải Pḥng!" Đúng vậy, anh ta đă cùng bố mẹ và gia đ́nh vượt biên từ hải cảng nổi tiếng đó ở miền Bắc, đến trại tị nạn Hồng Kông trước khi được vào Mỹ. Lại thêm một kỳ duyên, một "cháu ngoan" đích thực đă được đổi đời, tôi nghĩ. Anh này chỉ quen với lối xưng hô quân đội bằng Anh ngữ, nên khi lúc tôi hỏi bằng tiếng Việt, anh ta xưng "cháu" là "lễ độ" lắm rồi!
Nh́n vào khẩu đại bác 155 mm loại mới, M198, trông nhẹ hơn cây "đầu bạc" cũ có từ thời Đệ Nhị Thế Chiến, M114, nhiều, nhưng tôi vẫn không "phục" mấy. Tôi hỏi viên trung úy pháo binh đứng gần đó: "Trong thời chiến tranh ở Việt Nam, tầm xa của loại súng 155mm này đă không bằng các khẩu 130 mm của NVA (North Vietnamese Army, quân CSBV), tại sao các anh c̣n dùng nó nữa?" Người sĩ quan trẻ mỉm cười trả lời: "Sir nói đúng, nhưng hiện tại chúng tôi đang dùng các loại đạn mới, có thể đương đầu được với tất cả các loại đại bác do Nga hay Trung Cộng chế tạo. Loại đạn mới này có hai tầng, sau khi ra khỏi ṇng súng và bay được khoảng 22 cây số, đầu đạn sẽ tự động khai hỏa tầng thứ hai và tiếp tục bay đi như một hỏa tiễn nhiều cây số nữa. Anh ta tiếp: "Nhưng các loại đạn này…hơi đắt, gần 30 ngàn đô-la một trái!" Tôi thầm nghĩ: "Có thế chứ, địch có thể pháo ta, mà ta không phản pháo được th́ hỏng to c̣n ǵ! Nhưng giá một qủa đạn, bằng giá một chiếc xe hơi loại tốt, kể cũng đắt thật! Thảo nào các sĩ quan trong bộ chỉ huy lữ đoàn đă kháo với nhau rằng cuộc tập trận này sẽ tốn đến hơn 120 triệu mỹ kim!"
Kể từ năm 2005, quân đội Mỹ đă dùng một lại đại bác 155 mm mới, M777, và vào năm 2007, họ lại dùng một loại đạn mà mục tiêu được định vị bằng GPS và điều khiển quán tính rất hiện đại (như hỏa tiễn hành tŕnh – cruise missile) mang tên M982, Excalibur. Loại đạn này vô cùng chính xác và tầm tác xạ khoảng 60 cây số, dĩ nhiên là nó c̣n đắt hơn loại đạn hai tầng kể trên, mỗi quả giá đến 54 ngàn đô la.
Trên chuyến bay trở lại với "thế giới văn minh," trong những suy tư tản mạn, tôi thầm cảm tạ Ơn Trên đă cho nước Việt được ḥa b́nh; nếu không, những thanh niên Việt Nam anh đă gặp có thể đă phải đối đầu với nhau như những kẻ thù ở một chiến trường nào đó: Trị-Thiên, Tam Biên, hay miền đồng bằng sông Cửu? Nhưng được ḥa b́nh mà thiếu tự do th́ nền ḥa b́nh ấy đă hoàn toàn chưa? Có đúng với ước vọng của toàn dân là được "Quốc thái, Dân an" không?
Tôi không tin là những người thanh niên Việt Nam đă gia nhập TQLC, binh chủng "đến trước, về sau" (First to come, Last to leave), vất vả và nguy hiểm trăm chiều, chỉ với lư do t́m học bổng. Tôi muốn nghĩ rằng họ đă gia nhập TQLC v́ cái hào hùng, cái đặc biệt và hấp dẫn của binh chủng này đối với những người trai trẻ. Hơn nữa, có thể c̣n một lư do xa hơn, tôi nhớ có lần anh đă xem một phim nói về TQLC, "A Few Good Men," trong phim đó, một luật sư đă hỏi người bạn đồng nghiệp của ḿnh: "Tại sao chị lại thích lính TQLC như vậy?" Người nữ luật sư trả lời rằng, “Tôi thích họ v́ họ đă ôm súng, đứng trên bức tường canh gác và nói với tôi: ‘Chị hăy nghỉ yên đêm nay, không ai có thể làm hại chị, trong phiên gác của chúng tôi!’" Những thanh niên nam, nữ người Việt đang phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ chắc chắn đă biết rằng họ không chỉ chiến đấu cho riêng họ hay cho quốc gia Mỹ, nhưng c̣n cho chính gia đ́nh họ và gần hai triệu đồng bào Việt Nam khác đă nhận sự tiếp đón rộng răi của đất nước này. Nền dân chủ và sự tự do, đôi khi đến quá lố ở Hoa Kỳ, không phải là những món quà tặng miễn phí, những điều tự nhiên sẵn có, chúng đă và đang được ǵn giữ bởi mồ hôi, bởi nước mắt, và nếu cần, bằng máu của gần hai triệu quân nhân đang trấn đóng rải rác khắp thế giới. Tôi muốn nghĩ rằng những thanh niên nam, nữ người Việt phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ, cũng đang bồng súng trên bức tường đó và nói với đồng bào ḿnh rằng: "Bà con hăy yên tâm vui hưởng tự do, dân chủ, đừng lo sợ, v́ đă có chúng tôi đây!" Riêng tôi, tôi nghĩ rằng những người con của Mẹ Việt Nam ấy cũng rất đáng được hưởng sự chăm sóc tinh thần bởi chính những tuyên úy đồng hương của họ. Bộ Quốc Pḥng Mỹ, ở thời điểm 2014, đă nhận thêm các tuyên úy Phật giáo, như họ đă thực hiện đối với Do Thái giáo và gần đây là Hồi giáo.
Nh́n qua khung cửa sổ máy bay, trong bầu khí lặng gió của mùa Hè, cả thành phố Los Angeles như đang bị che phủ bởi một đám mây khổng lồ… màu đất, tôi bỗng buột miệng: "Bụi trần!"
H́nh 1: Đại bác 155 mm cũ kiểu M114
H́nh 2: Kiểu M198
H́nh 3: Kiểu M777
H́nh 4: Đạn mới Excalibur, đi được 60 km và giá 54 ngàn đô-la.
Bookmarks