Xóm Bộng bây giờ cũng đổi thay bề mặt. Vựa gạo của chú Chành _người Tàu_ bị tịch thu để biến thành trụ sở "Ủy ban nhân dân".
Người lạ ở đâu về đó làm chủ tịch, thơ-kư. Chú Năm hớt tóc đầu ngơ bỗng thành ông "tổ trưởng", c̣n bác Bảy thợ hồ được thiên hạ gọi bằng "tổ phó an ninh".
Chỉ có dân trong xóm vẫn c̣n là dân trong xóm !
Thiên hạ "nhong nhóng" đợi một thời gian coi t́nh h́nh ra sao, nhưng rồi ít lâu sau cũng chẳng thấy ai rục rịch dọn về quê về làng.
Mong ước b́nh dị "yên rồi, về quê sanh sống" _ một mong ước được chắt chiu nuôi dưỡng từ bao nhiêu năm _ bây giờ giống như bọt nước bờ sông từ từ tan ră.
Cái "Ngày mai trời lại sáng" bây giờ thật sự chỉ là một giấc mộng !
Thiên hạ thường chép miệng : "Ở dưới quê họ cũng tịch thâu hết rồi. Về làm cái khỉ ǵ ? Ở đâu cũng vậy thôi !"
Dân tản cư bỗng thấy ḿnh như bị mồ côi, vĩnh-viễn bị cắt đứt với gốc dừa cây cau chậu kiểng.
Từ thân chùm gởi họ đă trở thành đám lục-b́nh. Xóm Bộng mặc-nhiên thành điểm tựa để đám lục b́nh bám vào đó làm một quê hương , đất đứng.
Người trong xóm bây giờ thấy gần gũi nhau hơn. Làm như là không phải dân tứ xứ đến đây, mà như là tất cả đều sanh trưởng ở xóm Bộng.
Bây giờ họ mới nhận thấy rằng họ giống nhau từ suy-tư đến nếp sống, từ cách ăn mặc đến lời lẽ nói năng.
Họ không biết rằng biến thiên của thời cuộc đă cho họ có một đối tượng _ thế giới cộng sản và con người cộng sản _ để nhận-xét và so-sánh.
Đối tượng đó bây giờ thật rơ nét, không c̣n được ngụy-trang bởi những mỹ-từ. Cho nên họ nh́n thấy không điểm nào giống họ hết, từ con người đến phong tục tập quán.
Tự nhiên, họ cùng đứng về một phía và họ c̣n thấy cần tựa vào nhau để sinh tồn.
Cũng giống như nhà của họ ở : phải xây cất bám vào nhau, kèo cột câu vào nhau, phên vách nối vào nhau để đứng vững.
Xóm Bộng chưa bao giờ biết băo lụt, nhưng trong nội tâm người xóm Bộng bây giờ đang băo lụt tơi-bời…
Ba con Mén đi học tập ba hôm rồi về nằm nhà gác tay lên trán. Má nó vẫn đi làm. Anh em nó vẫn đi học.
Thời gian sau, ba nó cũng kiếm được việc làm ở bến tàu Khánh-Hội, sáng đi chiều về. Đêm đêm, ba má nó thay phiên nhau đi họp phường hoặc họp tổ.
Lâu lâu, thằng anh lớn của nó đại-diện ba má ra pḥng họp ngồi cho có mặt.
Những lúc đó, thấy nó mang theo hoặc quyển sách hoặc cuốn tập để thừa dịp có đèn sáng mà học bài cho ngày hôm sau…
Bỗng một đêm, công an khu-vực cầm đèn bấm đưa bộ đội đến bắt ba con Mén dẫn đi. Cả xóm nhốn-nháo trong bóng tối.
Má nó chạy theo kêu khóc, trợt bờ đê té lên té xuống. Đến đầu ngơ có đèn sáng, ba nó nói với má nó : "Chắc họ bắt lầm, chớ anh không có làm ǵ hết. Em yên tâm."
Ở nhà, mấy anh em nó thắp đèn rồi ngồi nh́n nhau mếu-máo.
Hàng xóm thay nhau đến ngồi với tụi nó cho đến khi má nó trở về, đầu cổ bơ phờ quần áo lấm lem bùn đất. Họ an ủi má nó, x́-xầm bàn-tán cho tới khuya mới ra về.
Đóng cửa tắt đèn từ lâu mà con Mén nằm trên vơng c̣n nghe má nó khóc thút-thít. Nó cảm thấy thương má nó, thương ba nó. Rồi nó đâm tức giận mấy thằng công-an bộ-đội.
Kềm không được, nó buột miệng chửi lớn :"Mồ tổ cha nó !".
Tiếng của nó lanh-lảnh, sắc bén, rạch bóng đêm như một lưỡi dao lam. Má nó giật ḿnh, ngừng khóc, vói tay ṃ-mẫm rờ đầu nó.
Nó nắm lấy bàn tay áp vào một bên má như muốn chia sớt niềm đau. Má nó bỗng nghe bàn tay ḿnh ươn-ướt.
Bookmarks