Thủa chinh phục miền Tây (western), hai vợ chồng nhà nọ đi khai phá vùng đất mới. Họ dựng một trang trại nơi hẻo lánh. Ông chồng treo một cái chuông lớn và dặn vợ :
- tôi đi làm ngôài đồng. Nếu có ǵ khẩn cấp, kéo chuông để tôi chạy về
Mấy ngày sau, đang làm ông nghe thấy tiếng chuông. Hớt hải chạy về, ông hỏi vợ :
- có chuyện ǵ vậy ?
- mấy đứa trẻ phá quá, chúng chẳng chịu để tôi yên
- hừ, có vậy mà cũng réo chuông, làm tôi chạy hết hồn, Lần sau nhớ nhé, chỉ có việc ǵ quan trọng thôi
Cũng lại mấy ngày trôi qua, rồi ông lại nghe thấy tiếng chuông. Nghĩ chắc có ǵ quan trọng, ông chạy c̣n nhanh hơn lần trước. Về đến nhà ông thấy vợ ngồi khóc, liền hỏi :
- sao bà khóc ?
- tôi làm hỏng chiếc bánh rồi, hu hu
- có vậy mà cũng kéo chuông. Lần này là lần cuối, bà làm tôi chạy muốn chết
Qua đến ngày sau, chuông lại kêu. Lần này chắc mẩm bà vợ thấy thiệt cần thiết mới kéo chuông. Ông chạy một mạch về nhà. Đến nơi, ông thấy vợ chết bên hàng rào, lưng c̣n cắm cây lao. Lửa bắt đầu cháy khắp nơi và gia súc không con nào c̣n sống. Nh́n qua lượt, ông tự nhủ :
- lần này th́ đúng là đáng kéo chuông
Bookmarks