Đêm hôm ấy, cửa phòng biệt giam của tôi mở, người ta dẫn tôi đi làm việc. Người ta đă giải phẫu tiềm thức và truy nă tư tưởng của tôi. Rồi thay v́ trả tôi về phòng, người ta đưa tôi đến một nơi nào đó, tôi không được biết. Mắt tôi bị bịt chặt. Tôi chỉ phỏng đoán tôi đă xa thành phố v́ ngồi rất lâu trên xe du lịch và tôi tới một ngôi biệt thự nhờ nghe tiếng bánh xe chạy chậm trên đá sỏi. Người ta xách nách tôi, d́u tôi lên cầu thang. Tôi được gỡ miếng giẻ bịt mặt và bị đẩy vô căn pḥng tối um.
Bầy muỗi đói chào mừng tôi nhiệt liệt. Chúng tấn công tới tấp. Tôi ṃ mẫm kiếm cuốn sách hay tờ báo cũ xua đuổi muỗi. Mà không có. Đành đi đi, lại lại, dùng tay bảo vệ khuôn mặt. Người ta đă giao nhiệm vụ khủng bố tinh thần con người cho lũ muỗi. Khi anh sáng theo những kẽ hở của khung cửa sổ lọt vào pḥng th́ sự tra tấn của muỗi chấm dứt. Tôi nằm trên sàn gạch hoa, ngủ một giấc thoải mái.
Thức dậy, tôi ngơ ngác, cứ tưởng ḿnh chiêm bao. Không, sự thật đấy. Sự thật ở căn pḥng của ngôi biệt thự mà dấu tích của dĩ văng c̣n nguyên. Tranh ảnh treo trên tường đă bị gỡ. Tủ giường đă bị khuân đi. Cái máy lạnh đă bị tháo. Thậm chí rèm cửa sổ và khung kính giữ hơi lạnh cũng biến mất. Căn pḥng, bây giờ, ngập bụi, mạng nhện và muỗi. Tôi mở cửa pḥng toilette. Tấm gương soi chịu chung số phận với đồ đạc lặt vặt của ngôi biệt thự. Tôi mở robinet. Nước chẩy mạnh. Vẫn c̣n nước.
Hạnh phúc cho tôi. Vẫn c̣n nước. Người ta quên tháo gỡ nước, người ta quên nghĩ nước của chung tất cả. Tất cả sống v́ nứớc, nhờ nước. Tất cả có quyền giữ nước. Tôi giật cầu tiêu, vặn douche. Nước ào ào chẩy. Nước reo vui. Tôi lăn vào nước, tắm gội một cơn đă đời. Rôi tôi giặt bộ quần áo duy nhất, vắt khô, mặc luôn. Tôi cảm giác khỏe khoắn và tỉnh táo.
Người ta bắt tôi, không cho tôi mang theo bất cứ một thứ ǵ. Tôi tay trắng đi vào tù ngục. Năm ngày đêm ở biệt giam Sở An Ninh Nội Chính, tôi bị đọa đày hơn con chó. Ṿi nước nhỏ từng giọt, cầu tiêu hôi hám. Không có khăn lau mặt. Không có bàn chải đánh răng. Không có quần áo lót thay đổi. Ngủ với chân c̣ng, không màn không chiếu dưới ánh sáng vàng chết của ngọn đèn nhỏ hiu hắt. Ở đây rộng răi hơn, thừa thăi nước nhưng bị đoạn tuyệt tiếng nói.
Người ta hủy hết cầu ch́, đèn điện, máy lạnh, máy nước nóng trở thành vô tích sự. Nỗi sợ hăi khởi đầu từ im lặng. Thú thật, tôi sợ hăi. Một ngày, hai lần, cửa pḥng hé mở, một bàn tay đẩy điă cơm và ca nước trà vào rồi lại khép kín. Tôi không tài nào nuốt nổi quá năm muỗng cơm cá khô mặn chát. Thần kinh tôi luôn luôn căng thẳng. Tôi thèm tiếng nói và sợ tiếng động. Và, để chiến đấu với muỗi, tôi phải ngủ ban ngày, thức ban đêm. Có đôi lần, sợ hăi quá tôi đă hét lớn.
Không ai thèm mắng mỏ tôi. Tôi càng sợ hăi. Tôi muốn, bất th́nh ĺnh, lăn ra chết. Chết như thế hẳn là sung sướng. Chứ, chết dần chết ṃn trong sợ hăi th́ khủng khiếp vô vàn. Những người đập đầu vô tường, tống cả cái quần đùi vào họng ḿnh, cắn lưỡi tự tử trong tù ngục đều là những người phi thường. Sống đă khổ, chết c̣n khổ hơn. Do đó, người ta cam đành sống tủi nhục, đau đớn để đợi ngày được chết dẫu cái chết chẳng êm ái hơn cái sống.
Hai ngày biệt giam đúng nghĩa nhất, tôi chỉ biết sợ hăi và nghĩ cách chết. Đến ngày thứ ba, sự sợ hăi giảm dần. Hoặc người ta chế ngự nổi sự sợ hăi hoặc người ta bị nó giết dần hèn mọn. Những ngày tiếp nối, sự sợ hăi không c̣n khả năng ǵ với tôi nữa. Tôi đă ăn hết phần cơm mỗỉ bữa, ngày ngủ li b́ và đêm hát t́nh ca theo nhạc đệm của muỗi. Sang ngày thứ mười, nửa khuya, người ta lại bịt mắt tôi, đẩy tôi lên xe và đưa tôi đi nơi khác.
Người ta tống tôi vào căn pḥng của ngôi biệt thự khác. Ngôi biệt thự khác nữa. Cuối cùng, người ta dẩn tôi về Sở An Ninh Nội Chính, vào một buổi sáng. Người ta tiếp tục truy nă tư tưởng của tôi để biết rơ kẻ đă lănh đạo chúng tôi. Tôi thành thật khai báo rằng chúng tôi không hề có lănh tụ. Chúng tôi chán làm guốc cho lănh tụ đi rồi, chúng tôi làm mũ đội lên đầu của chính chúng tôi. Người ta không tin.
Người ta quả quyết chúng tôi là tay sai của Mỹ gài lại ! Trọn buổi sáng, người ta quần thảo tôi, áp đảo tôi, tra vấn tôi. Người ta sợ sự thật, người ta c̣n sợ luôn cả nghe sự thật. Người ta không dám nghĩ chúng tôi chống người ta bằng trái tim và nỗi cô đơn. Người ta cứ nghĩ, đằng sau chúng tôi, là một hậu thuẫn đáng nể ! Và, người ta hành hạ tôi, khủng bố tinh thần tôi ṛng ră hơn tháng trời. Buổi trưa, người ta c̣ng tay tôi, dẫn tôi tới đề lao Gia Định. Tôi được tống vô pḥng tù nữ tập thể.
Còn tiếp ...
Bookmarks