Đúng một tháng tĩnh dưỡng, người ta lại gọi tôi đi tự khai. Tôi phải tự khai từ đầu, tự khai mới, hoàn toàn mới v́ tự khai với người công an mới. Vẫn như tôi đă tự khai. Những ḍng chữ ê chề lại uể oải ḅ trên những trang giấy ê chề? Tṛ chơi tự khai đích thực là tṛ chơi «chết đuối người trên cạn». Nó bắt con người phải nhai đi nhai lai cỏ rơm như trâu ḅ. Không c̣n ǵ thê thảm hơn là hàng ngày ta bị bắt buộc viết quá tŕnh của đời ta một lần. Nếu Hemingway bị viết một chục lần thôi, một truyện ngắn mà ổng đă viết xong, ổng sẽ điên lên.
Nhưng có loại nhà văn, nhà thơ suốt đời viết đi viết lại những trang suy tôn lănh tụ mà vẫn tỉnh, vẫn tự hào mới can đảm. Tôi chỉ bị tự khai dĩ văng và hiện tại ngày này sang ngày khác mà đă chóng mặt, buồn nôn vào chủ nghĩa cộng sản. Với cung cách tự khai ghê tởm này, tôi nghĩ, các ông Trường Chinh, Lê Duẩn, Tố Hưũ, Lê Đức Thọ . . . mà viết về ông Hồ Chí Minh, thế giới sẽ nh́n cái xác chết trong ḥm kính bầy ở Lăng Bác bằng những con mắt khác, cả quá tŕnh bẩn thỉu nhất của ông Hồ Chí Minh sẽ được sống dậy.
Người ta sẽ ngạc nhiên thấy vĩ nhân Hồ Chí Minh cũng hai vợ, cũng gián điệp bán tin cho cả Mỹ, Anh, Pháp lẫn Nga . . . Và nếu các vị tướng lănh, tổng trưởng rniền Nam đều thành khẩn tự khai cả, lịch sử Việt Nam sẽ có một pho buồn rượi.
Dĩ văng của người con gái hai mươi nhăm tuổi, một dĩ văng mặt trăng, có ǵ đâu mà khai đi khai lại. Hiện tại của nó là mặt trời, có ǵ đâu mà khai lại, khai đi. Tự khai nó muốn tôi ṃn mỏi, nó muốn tôi gian dối. Tôi không chiều ư nó, nó đày đọa tôi. Nó bảo tôi cúi đầu nhận tội. Tôi có tội ǵ ? Tôi yêu tổ quốc, yêu quê hương, yêu ṇi giống, nó bảo tôi không được quyền yêu.
Chỉ nó mới độc quyền yêu, ai khác yêu là có tội. Nó thích nó là núi cao chót vót, bề thế chúng tôi chỉ là cỏ dại dưới chân nó. Nó cho nó là đại dương mênh mông, chúng tôi chỉ là rác rưởi lênh đênh. Tôi không chịu thế, nó bắt tôi tự khai đến khi nào tôi phải đầu hàng, phải công nhận nó là ưu việt, là tinh hoa của nhân loại. Cứ đầy đọa tôi đi, tôi c̣n đủ sức chịu đựng.
Những ngày tôi tự khai, chú chuột buồn lắm. Tôi thường về biệt giam khi cơm đă phát để trong pḥng. Chú chuột ngồi cạnh ca cơm, không dám ăn. Tôi về, chú mừng rỡ, leo lên chân tôi. Chúng tôi cùng ăn cơm với nhau, chú đă chia sẻ với tôi những nỗi đắng cay. Trên tay tôi, chú chuột nhỏ bé nghe tôi kể nỗi đau tự khai. Chả biết chú có hiểu ǵ không mà cứ chúc mơm cầy ḷng bàn tay tôi. Thêm hai mươi ngày tự khai, người ta lại bỏ rơi tôi, không hứa hẹn ǵ cả. Thản nhiên, tôi sống và chờ đợi.
Tôi chịu khó ăn, chịu khó ngủ, chịu khó tập thể dục. Tôi c̣n may mắn là không bị ghẻ lở. Đêm biệt giam hiu quạnh khôn cùng. Nghe tiếng báo bệnh, báo tử từ khu khác vọng vang, tưởng chừng những mũi kim nhọn đâm vào tim ḿnh đau nhói. Tôi không thể nào quên nổi tiếng kêu lanh lảnh về khuya «Báo cáo cán bộ biệt giam C1 có người chết» hay «Báo cáo cán bộ biệt giam C2 có người tự tử».
Mỗi lần nghe mỗi lần cảm giác gai góc ớn lạnh. Cuộc đời có những tiếng kêu hăi hùng. Quê hương tôi nhiều tiếng kêu hăi hùng nhất. Một triệu tiếng kêu của một triệu người chết đói. Một triệu năm trăm ngàn tiếng kêu của một triệu năm trăm ngàn kiểu chết , cách chết cải cách ruộng đất. Năm trăm ngàn tiếng kêu của năm trăm ngàn lối chết sửa sai. Rồi tiếng ú ớ bị thủ tiêu ngâm rọ dưới nước ; tiếng thét bị dao găm thọc cổ, mă tấu vằm thây ; tiếng la trúng ḿn , trúng bom, trúng đạn, trúng chông, trúng bẫy . . .
Và tiếng báo tử đêm tù khuya khoắt. Những thứ tiếng ấy đă chỉ làm nên một lịch sử bầy nhầy của năm mươi năm phản bội, ngu dốt chém giết lẫn nhau bằng súng đạn, của hai thứ chủ nghiă.
Phần cơm của tôi bị rút bớt c̣n một nửa. Tôi bị cô lập hoàn toàn trong bóng tối âm u của biệt giam, của thời đại tôi. Tôi không than văn, không xin xỏ một ân huệ nào dù người ta đă gợi ư. Rốt cuộc, c̣ng chân được tháo ra và cửa gió được mở ngày đêm, phần cơm đầy ắp, thức ăn nhiều hơn. Tôi trở thành người t́nh chung của tù nam. Họ gọi tôi nữ hoàng biệt giam bằng cả tấm ḷng âu yếm và ngưỡng mộ. Họ ngạc nhiên thấy con gái can đảm hơn con trai, ngoan cường hơn con trai, quyết liệt hơn con trai.
Tôi c̣n dịp trở về biệt giam B, biệt giam C1. Nữ hoàng biệt giam không hổ danh tước vị của nàng. Ngày 15 tháng 4 năm 1977, sau một năm lưu lạc khắp các biệt giam của đề lao Gia Định, người ta gọi tôi lên pḥng chấp pháp. Ở đó, tôi gặp mẹ tôi. Mẹ tôi khóc nức nở và van xin tôi thành thật khai báo để sớm được tha. Mẹ tôi không hiểu ǵ cả. Tôi đă thành thật tự khai hết về dĩ văng và hiện tại của tôi rồi. Tôi cố nén xúc cảm để khỏi ưá nước mắt trước mặt bọn không có t́nh cảm, bọn độc ác phải dùng đến cả t́nh mẫu tử để truy nă tâm hồn tôi.
Rốt cuộc, mẹ tôi vẫn đành về với nước mắt và tôi không thể thành thật tự khai thêm điều ǵ. Cũng ngày hôm đó, tôi bị chuyển sang khu A. Người ta đẩy tôi vào một biệt giam cũ kỹ thời Pháp thuộc. Mười lăm phút sau, người ta gọi tôi đi làm việc. Cái bị cói và chú chuột của tôi nằm lại trong pḥng. Tôi không về nữa. Cùng với hai người con gái khác, chúng tôi bị nhốt chung một phòng biệt giam, c̣ng tay và chân vào nhau.
Một giai đoạn mới của cuộc đời tù ngục của tôi. Tôi bỗng thương con chuột nhắt quá. Làm sao nó sống được khi thiếu tôi. Nó lạc đường về ! liệu biết cách mưu sinh không ?
Bookmarks