– Cô được làm người rồi ?
– Phải, làm người từ sự biết chịu đựng h́nh phạt của kẻ chưa được làm người.
– Ai dạy cô tư tưởng ấy ?
– Nỗi khổ.
– Chúng tôi chỉ cần cô biết sợ hăi. Và cô sẽ phải biết sợ hăi, chừng đó, chúng tôi thả cô về.
– Các ông muốn dùng tôi làm vật thí nghiệm ?
– Gần như thế.
– Tôi hiểu.
– Bọn ngụy nhân, ngụy quyền và phản động vớ vẩn, chúng tôi không thèm quan tâm. Chúng tôi sợ các cô, các cậu. Chúng tôi sợ tuổi trẻ Sài G̣n. Một thắc mắc thuộc phạm vi tâm lư đấy. Người ta chống cộng sản hoặc để nắm quyền bính hoặc để phục hồi quyền bính cũ, tài sản cũ, sự nghiệp cũ. Tuổi trẻ Sài G̣n chống cộng sản để được cái ǵ nhỉ ? Ngày xưa, tuổi trẻ Sài G̣n chống ngụy quyền, chống Mỹ; bây giờ, họ chống cộng sản, tại sao ?
– Bất kể một chế độ nào bất nhân, tàn ác, bóc lột và không làm cho dân tộc tôi hạnh phúc thật sự, tuổi trẻ đều chống. Chế độ của các ông cũng bất nhân, tàn ác, bóc lột và không thể làm cho dân tộc tôi hạnh phúc, tuổi trẻ tiếp tục chống đối. Tuổi trẻ hoàn toàn vô tư trong sự chống đối. Chúng tôi không chống cộng sản. Bất hạnh thay cái chế độ bất nhân, tàn ác, bóc lột của các ông lại là chế độ cộng sản nên các ông và thiên hạ cứ ngộ nhận chúng tôi chống cộng sản. Nếu chế độ của các ông có tự do, dân chủ thực sự và dân chúng hạnh phúc, ấm no, sẽ chẳng c̣n ai chống đối, dù chế độ ấy là cộng sản.
– Chúng tôi không có tự do, dân chủ à ?
– Hăy nh́n tôi, hăy h́nh tưởng 1390 ngày đêm cùm xích trong các phòng biệt giam, ông sẽ có câu trả lời.
– Cô cần phải biết sợ hăi. Tuổi trẻ cần phải biết sợ hăi.
– Tuỳ ư các ông.
– Đói khát và sợ hăi sẽ làm cô đầu hàng. Rồi cô sẽ trở thành một công dân ngoan ngoăn.
– Tôi biếu ông chi tiết này để ghi Đảng sử : Trong cực kỳ đau khổ và gần kề cái chết, có những người tuổi trẻ sợ sống hơn sợ chết. Lại có những người thèm ước mơ v́ ước mơ là sự sống bền bỉ, vĩnh cửu. Và họ bảo vệ sự sống bằng ước mơ.
– Ước mơ sẽ chết luôn.
– Ông đừng kiêu ngạo, con người chết, ước mơ vẫn c̣n. Bởi v́ ước mơ là ư nghĩa cao cả, vô tận của đời sống. Lưỡi lê có thể đâm thủng trái tim con người, lưỡi lê bất lực với ước mơ. Và h́nh phạt của chủ nghĩa của ông cũng bất lực luôn.
– Để xem.
Sau lần «mạn đàm» với sử gia của Đảng, người ta chở tôi tới bệnh viện Chợ Rẫy. Bác sĩ trưởng khoa thần kinh là ông bác sĩ của chế độ cũ. Sau một năm học tập cải tạo, người ta xử dụng khá đông bác sĩ Sài G̣n . Đến lượt tôi khám bệnh theo chỉ thị. Đích thân bác sĩ trưởng khoa khám bệnh cho tôi. Tôi biết trước c̣n một nhà tù ghê gớm hơn biệt giam FG Chí Ḥa mà tôi sắp được ở. Hai người công an dẫn giải mặc quần áo dân ngồi ngoài. Pḥng của trưởng khoa có ḿnh tôi và bác sĩ. Ông ta hỏi tôi:
– Cô bị thần kinh lâu chưa?
– Thần kinh là bị ǵ ? Tôi giả vờ.
– Là điên điên khùng khùng do mất ngủ lâu ngày, do suy nghĩ mỏi mệt, do lo lắng đủ thứ, do sự khủng hoảng nào đó. Ông giải thích.
– Thế tôi bị từ 30-4-1975. Tôi bị sau 1390 ngày đêm trong các biệt giam , nhà tù. Như thế có phải là điên khùng không ?
– Thời kỳ bắt đầu đấy.
– Xin lỗi ông, tôi chỉ bắt đầu điên khi gặp ông. Tên ông là ǵ nhỉ ?
– Bác sĩ Vũ Duy Tiếp.
Còn tiếp ...
Bookmarks