NGÀY THÁNG BUỒN HIU ( Phần II )
Hùm thiêng sa cơ
Ta nay thất thế bị giam cầm
Nghiến răng ngậm miệng nuốt hờn căm
Một ḷng v́ nước v́ dân tộc
Sá chi tù ngục chốn ta nằm
Đêm nghe tiếng cuốc chiêu hồn nước
Ngày thấy hoàng hôn phủ núi sông
Miền Nam tan tác, đau ḷng khóc
Án tử chung thân, gió thoảng ḷng…
Bài thơ của Anh Trần Thắng Tài viết trong tù năm 1980, và anh đă bị Cộng Sản tử h́nh ngày 14 tháng 6 năm 1982 tại Phan Thiết- Việt Nam
Cảm khái
“Anh hùng tử- khí hùng nào tử”
Tổ quốc ghi công anh trong trang sử bi thương
Chúng tôi tiếc nhớ anh- chưa đi hết đoạn đường
Đă gục ngă cho Tự do đất nước
Anh Tài ơi, dũng khí anh khiến chúng tôi vững bước
Chờ ngày mai ta chiến thắng trở về..
V́ Sao ?
V́ sao miếng cơm ăn bỗng nghẹn
Một nửa c̣n đau xót người ơi,
V́ sao bát canh rau bỗng mặn
Nước mắt nào thương nhớ không nguôi
V́ sao nụ cười tươi tắt vội
Nỗi t́nh nhà, nỗi hận nước đầy vơi
V́ sao đường đi không biết mỏi
Khi c̣n nghe tiếng khóc của dân tôi!
Ngọc Ánh- biệt giam 1980
Chặng đường đă qua
Mất ngủ, một triệu chứng suy nhược của cơ thể, một hiện tượng mệt mỏi của tuổi già -Ừ, chắc có lẽ vậy! khoảng thời gian gần đây người cứ trăn trở thế nào ấy, thức khuya dậy sớm, công việc vất vả trong cải tạo là chuyện đă đành, nhưng vấn đề vẫn là nỗi bâng khuâng ray rứt trong cuộc sống nội tâm qua từng ngày, từng tháng
Mười năm trong tù!
Tôi rùng ḿnh khi nh́n lại quá khứ, chặng đường đầy nước mắt, mồ hôi, đầy gian nan, khốn khó mà tôi đă từng bước vượt qua, kiên tŕ chịu đựng (cũng có lúc mỏi đuối và muốn buông xuôi).
Cuộc sống loi nhoi trong một tập thể đầy phức tạp, đủ dạng người, đủ thứ tội lỗi trên đời, cái tồn tại cặn bả của xă hội đă được người ta ném vào một xó, chất đống như kho phế liệu, cũng có những cây đinh đă rỉ sét và cũng có những trang giấy chỉ mới ngă màu.
Tôi sống ở đây hơn 7 năm và những trại giam khác gần 3 năm, đă va chạm hàng loạt người đủ loại thành phần, có người trở về và vào lại trại đôi ba lần, có kẻ đă chết tiệt ở đâu đó trong luật ân oán giang hồ, bệnh tật, tai nạn ở xó xỉnh nào không biết, và cũng có lắm người cố t́m cách ra đi bất chấp mọi hiểm nguy trước bao la sóng dữ, hoặc là chết giữa biển khơi hay là có cơ may sang tận bên ấy để thoát khỏi gông cùm của nhà tù Cộng sản, cái nhà tù lớn nhất của cả nước đang giam hăm người dân trong cuộc sống nhọc nhằn đói kém và đầy dẫy bất công áp bức.
Đằng nào tôi cũng là kẻ ở lại, thầm lặng như một chiếc bóng trong bức tường loang lỗ của trại giam, như con chim cô đơn đậu hoài trên cành cây khô sau hàng rào kẽm gai chằng chịt, để mỗi sáng mỗi chiều kêu lên những tiếng buồn áo năo, gợi nhớ trong ḷng kẻ xa nhà nỗi man mác, đ́u hiu …
Mười năm trong tù!
Có hàng trăm chuyện đă xảy ra, buồn thảm đau thương nhiều hơn nụ cười tươi tỉnh. Tôi đă khóc suốt trong những năm tháng buồn tênh ở đây, nước mắt cứ chực chờ chảy quanh và khóc như một thói quen khó cưởng, có lúc tôi cũng phải ngạc nhiên v́ cá tính yếu mềm của ḿnh, nhất là từ dạo anh ấy mất, bao nhiêu câu chuyện đáng buồn dồn dập xảy ra, VyDân èo uột bệnh hoạn, đói khổ, túng thiếu, cuộc sống vây quanh với bao điều bực ḿnh, thất vọng .. Và có những giây phút chán chường cùng cực nhất, tôi đă có ư định tự tử cả hai mẹ con, cái đập chân kêu thét đầy vẻ hoảng sợ của thằng bé đă làm tôi bật khóc, tội nghiệp! Nó vẫn là thằng bé đáng thương vô tội kia mà, và tôi lại ôm nó vào ḷng dỗ dành, xuưt xoa, cái bàn chân khẳng khiu đă “cầm” khăn lau nước mắt trên gương mặt bơ phờ của mẹ nó …
Mọi việc xảy ra như một dấu ấn đậm nét mà tôi không thể nào quên được, tất cả vẫn quay đều trong trí nhớ tưởng đă cùn mằn theo thời gian xa lắm, nhưng càng hồi tưởng, càng thấy rỏ nét xót xa. Lâu rồi tôi vẫn nhớ câu nói dấm dẳng của mụ cán bộ y tế khi gọi cấp cứu cho VyDân:
"Mẹ con bà đó ở lâu quá rồi, tốn biết bao nhiêu là thuốc của nhà nước, cứ bệnh hoài, khỏi phát luôn.” Cái vẻ ái ngại, chắc lưỡi của gă cán bộ khi nh́n thằng bé đang thoi thóp “Nó què quặt tật nguyền như vậy, sống chẳng có ích lợi ǵ chẳng lẽ chị phải nuôi hoài vậy sao?" những câu nói thật tàn nhẫn mà tôi đă gầm gừ lên như con thú bị thương lồng lộng điên tiết, ôi thằng khốn, nếu mày cũng có đứa con như vậy th́ chắc mày giết nó ư?
Mười năm trong tù!
Tôi vẫn c̣n nghe được mùi thơm của quả cam bị bể khi được ném vội vàng qua ô cửa sổ biệt giam, tán đường nhỏ xíu được nhét vào khe cửa, cái áo trẻ con dính đầy mực cũ mèm của một người tốt bụng nào đó đă gởi cho Vy Dân, những ḍng chữ viết bằng máu (mà tôi đă đâm kim vào ngón tay ḿnh) để thông cung cho anh ấy, những nét khắc chằng chịch trên cái ca nhựa của anh đưa sang…
Cái giai đoạn khốn khó cùng cực mà tôi đă thắm thía trải qua, từ mái tóc đen mướt ngang vai “búi chưa đầy búi” của ngày mới nhập trại, 24 tuổi chưa tṛn với gương mặt b́nh thản và nụ cười diễu cợt, vô tư trước bảng cáo trạng dài ngoằng trong ánh mắt của một số người thay mặt pháp luật để phán xét hành vi sai phạm “…Trẻ người non dạ, theo đóm ăn tàn, bị lợi dụng, lôi cuốn vào một tṛ chơi nguy hiểm, đầy ngu xuẩn dại dột ..v.v… Nghị án từ 18 đến 20 năm, nhưng xét khoan hồng theo chính sách, phạt tù 14 năm để có cơ hội ăn năn giác ngộ …”
Không có một giọt nước mắt nào rơi ra trước vành móng ngựa, tôi lạ lùng như thể người ta đang gọi một cái tên nào đó xa lắc xa lơ, không dính líu đến ḿnh. Lần gặp mặt cuối cùng ở toà án, và nụ hôn anh ấy nhẹ như sương khói mong manh..
“…Các bị cáo phải nộp 20 đồng tiền án phí, riêng bị cáo tử h́nh th́ được miễn …”
Tôi không hiểu ḿnh nên cười hay nên khóc trong lời tuyên bố như đang đùa ấy, nhưng có điều đau nhói nhất là sự vĩnh biệt, hai đứa đă xa nhau từ đó …..
Lên xe chuyển trại, đoạn đường nghiêng ngă với đám bụi đỏ cuốn mù đằng sau, hành trang nặng nề là đứa trẻ èo uột trên tay, kỷ vật duy nhất c̣n sót lại trong t́nh yêu tuyệt vời của hai đứa, tôi chỉ biết thở dài đau đớn, xót xa ...
Dăy núi sừng sững chắn ngang tầm mắt, rừng rậm c̣n đầy vẻ hoang vu, ḅ cạp, rắn rết, đỉa vắt .. tôi ngại ngùng với từng con vật hèn mọn trong mỗi bước chân đi ... Cuộc sống ở trại cải tạo c̣n đầy bở ngỡ, một tập thể đông đảo phức tạp, đấm đá la hét, chửi rủa thô lỗ tục tằn. Sự tù túng bó buộc khiến người ta dể nỗi điên bởi những điều vặt vảnh trong cuộc sống va chạm hàng ngày, tôi cố thu ḿnh như con ốc nhỏ để được yên thân, trong trại nữ này, tù chính trị không có ai ngoài mẹ con tôi, c̣n lại là tội tham ô, móc ngoặc, ăn cắp buôn lậu, trộm cướp giết người .. và dĩ nhiên tôi cũng đă va chạm với lắm điều nhỏ nhen, ganh tỵ, cái thành kiến “ma mới ma cũ” hẹp ḥi so đo, nỗi mặc căm tội lỗi, nghi kỵ, ŕnh ṃ chụp mũ, để chực chờ báo cáo lập công. Tôi vẫn nhớ vẻ hậm hực của ả toán trưởng có bộ mặt hung hăng như quỷ sứ “…làm trực sinh phải biết gánh nước, đừng quen thói tiểu tư sản, bóc lột công sức người khác gánh dùm ..”
Cái nguưt dài chua ngoa của con thư kư “vô cải tạo mà cứ ru rú ôm con, ngồi mát ăn bát vàng, c̣n lâu mới được giảm án..” Tủi nhục cay đắng, tôi chỉ biết khóc thầm, thấy thương thân phận hai mẹ con côi cút.
Trong đám đông hỗn loạn, thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp những ánh mắt thông cảm, những nụ cười làm quen, những câu nói an ủi, những giúp đở nhiệt t́nh.
Chịu đựng cái khí hậu khắc nghiệt của vùng rừng núi heo hút ngày nắng cháy da, đêm sương lạnh buốt, tôi cứ ám ảnh những cơn sốt rét chết người, xa chợ, xa bệnh viện, lỡ thằng bé có bề ǵ ..
Cũng may, hai mẹ con đều khoẻ, VyDân ít bệnh vặt hơn trước, thằng bé càng tươi tỉnh bao nhiêu th́ tôi càng héo ṃn bấy nhiêu, tôi phải bỏ hàng buổi trưa để tập đặt gánh nước trên vai, đi ṿng quanh nhà cho chai dần đôi vai yếu ớt, cái công việc nhẹ nhàng nhứt của trại cải tạo là làm trực sinh, dọn dẹp nhà cửa, quán xuyến việc nhà …Đối với tôi lúc ấy sao mà gian nan thế không biết, dâu trăm họ th́ lắm chuyện lôi thôi, bù vào đó tôi được ở cạnh chăm sóc thằng bé, loay hoay mất cả ngày, ăn muộn, ngủ muộn, tắm giặt muộn.
Thỉnh thoảng Ba Má Sáu cũng lần ṃ đường xa lên thăm, tuổi già lụm cụm, ông bà phải chạy ăn từng bữa vất vả nhưng cũng ráng dành dụm tiền để mua cho con chút quà vặt, lọ mắm ruốc, bịch muối ớt, cái mền cũ cho thằng nhỏ…. Lần nào ba má về nước mắt cũng rưng rưng “Không biết lần sau có c̣n khỏe để lên thăm, biết ba má có c̣n sống để đợi con măn án trở về...” Và lần nào tôi cũng khóc v́ thương Ba Má, nuôi con lớn khôn, con chưa một ngày đền đáp công ơn dưỡng dục trời biển mà bây giờ lại làm ba má bận tâm lo lắng, tôi thấy ḷng ray rức không yên, thấy ḿnh thêm nặng nề tội lỗi.
Buồn phiền trĩu nặng làm tôi trở nên cằn cỗi, khô khan. Tôi chẳng c̣n thời gian nào rảnh rỗi để nghĩ đến điều ǵ khác hơn nữa, ngoài công việc bận rộn hàng ngày.
"Phấn đấu”, cái từ như thôi thúc trong đầu, tôi chẳng biết phải làm thế nào để vừa ḷng mọi người. Chăm sóc Vy Dân là cả một điều vất vả, bỏ thằng bé ở nhà, đi làm theo tập thể, sáng không kịp cho con ăn, trưa về muộn, thằng bé đói ră ruột, đành cố gắng vậy, để mẹ phấn đấu mau về, mọi khó khăn hai mẹ con đều phải khắc phục, dỗ dành măi thằng bé mới chịu ở nhà. Vy Dân rất thông minh và hóm hỉnh, nó nghe và hiểu tất cả, có điều nó không nói được, nó trở thành kẻ tật nguyền từ sau cơn bệnh viêm năo lạ lùng ở trại tạm giam, chân tay lỏng khỏng, không ngồi được, không nhai được, không cầm nắm được, chỉ có nằm ngữa suốt ngày với hai chân ngo ngoe mạnh mẻ để ra dấu thay cho ngôn ngữ bằng cái đập chân, chân đưa lên cao là “có” chân hạ xuống thấp là “không”, mọi người cứ đặt câu hỏi và nó sẽ trả lời thành thạo, nhưng tôi biết trái tim nó tràn đầy cảm xúc mà chỉ có Mẹ mới cảm nhận ra.
Trong trại tù không ai được mang con vào ngoài thằng nhóc bụng ỏng đít teo chừng 4-5 tuổi con của mụ y tá ngày nào cũng lang thang theo má nó lùng sụt phá phách, có lần nó đă véo VyDân đau điếng v́ nghịch, nhưng bị thằng bé đá vào mặt một cái nên thân, khiến nó khóc ỏm tỏi, lần đó hai bà mẹ bênh con cải một trận um sùm. Không ai sợ mụ y tá dốt nát này v́ mụ chỉ phát “xuyên tâm liên” cho đủ thứ bịnh, nhưng nhờ vậy mà từ đó về sau thằng nhóc không c̣n léng phéng xuống khu nhà nữ nữa.
Tôi nhớ có lần VyDân gặp đứa con gái đầu tiên trong cuộc đời khi nó lên 6 tuổi, con bé được ưu tiên vào tận khu nhà nữ thăm mẹ v́ mẹ nó là cán bộ nhà nước mang tội tham ô gần măn hạn tù.. Con mắt thằng bé tṛn xoe kinh ngạc nh́n măi nh́n măi, chưa bao giờ nó thấy một bóng hồng nào xinh xắn đến như vậy, nhưng khi con bé đưa cho nó cục kẹo, Vy Dân đă không thể cầm được, cánh tay nó co rút bất lực khiến con bé kêu lên “Mẹ ơi tay anh ấy bị sao vậy?”Tội nghiệp con trai tôi, nó rươm rướm nước mắt quay đi, lần đầu tiên nó biết mặc cảm v́ sự khác thường của kẻ khuyết tật.
Có lần ngày Tết trại mổ trâu cho tù nhân được “bồi dưởng” chút thịt tươi, con trâu được trói vào cột chuẩn bị để giết thịt, nó đă vùng lên bứt dây chạy hoảng loạn trong trại, mọi người vây bắt con vật khốn khổ, nó lũi vào khu vực nhà nữ, chúng tôi đóng cửa lại cho an toàn, hai mẹ con ngồi trong cửa sổ nh́n ra, con vật đi loanh quoanh trong mấy luống rau sau hè, nhưng lạ một điều là nó không hề làm dập một cọng cỏ... Tên trưởng trại mang súng tới để bắn, tôi vội che mặt Vy Dân lại để nó không thấy những điều kinh khiếp... Tiếng nổ khô khốc khiến tôi thảng thốt nhớ tới anh ấy. Bọn chúng bắn vào người anh cũng giống như bắn con vật này, mọi sự tàn sát đều dă man, ghê rợn.
Tim tôi như nhói đau khi chứng kiến con vật đổ gục xuống.
Tết năm đó hai mẹ con từ chối phần thịt “bồi dưỡng”. Thằng bé nhất định không ăn dù ai cũng nài ép. Thương biết bao con trai tôi có một trái tim nhạy cảm và dễ xúc động!
C̣n tiếp...
Bookmarks