Trong khi đó, Nam đi ṿng sang phía tôi ngồi, rồi nghiêm trang hỏi:
- Dung, cháu cho chú biết chồng cháu có thắc mắc ǵ về cháu sang bên này không?
- Anh ấy rất buồn v́ cuộc chia tay của ba má cháu. - Câu trả lời trật đường rầy, v́ tôi không muốn nói láo.
- Vậy chồng cháu có hỏi cháu đă gặp những ai trong phái đoàn của Mặt trận không?
- Anh ấy hỏi cháu có đưa ba má cháu đi ăn tiệm không? Má cháu và cháu ở đâu? Anh ấy cũng hỏi ba cháu có hỏi ǵ về cuộc sống của vợ chồng cháu không?
- Chồng cháu nghĩ sao về cuộc giải phóng?
- Lần trước, anh ấy nhờ cháu chuyển lời nói với ba cháu là anh ấy thành thật hy vọng dân tộc Việt Nam sớm hưởng hoà b́nh thật sự.
- Hai vợ chồng cháu không nói ǵ về chánh trị sao? Cháu nghĩ ǵ về xă hội chủ nghĩa?
- Tụi cháu nói nhiều đến chiến tranh và hoà b́nh ở Việt Nam. Anh ấy hiểu được những đau buồn của cháu. Anh ấy cũng biết cháu khao khát hoà b́nh cho Việt Nam lắm. Anh kính trọng ba cháu và rất quư má cháu.
Nghe tôi nói vậy, Nam liền hỏi:
- Cháu có nghĩ rằng chồng cháu sẵn sàng giúp các chú khi cần không?
- Chú muốn anh ấy giúp các chú việc ǵ?
Nam giải thích:
- Chuyên môn của chồng cháu rất cần cho Việt Nam. Ngành hải sản cần các khoa học gia như anh ấy. Anh ấy có thể giúp chúng ta lập một đoàn nghiên cứu để khám phá những tài nguyên thiên nhiên. Anh ấy cũng có thể giúp chúng ta thiết lập một hệ thống pḥng thủ trên bờ biển để ngăn chặn kẻ thù, chống lại tầu ngầm của kẻ địch …
Tin này rất đáng cho CIA biết. Phan Thanh Nam đang t́m cách thâu lượm tin tức cho chánh phủ Hà Nội , kể cả về tin chống tầu ngầm. Tôi nghĩ, họ trao đổi bí mật với Liên Xô. Câu chuyện của chúng tôi ngưng lại ở đó, nhưng Nam tỏ ra nôn nóng muốn tôi kiếm cách nói cho chồng tôi biết là ông “cần những tin tức mà các nhà khảo cứu mới phát minh cho các công ty Mỹ” biết cách ḍ và khai thác dầu mỏ ở bờ biển Việt Nam. Điều thứ hai ông muốn biết, là một bản đồ của Hải quân Mỹ và cơ quan hải dương học về bờ biển và tài nguyên thiên nhiên. Cuộc nghiên cứu bao gồm cả kỹ thuật đánh cá và những thói quen của bầy cá trong vùng.
Nam huênh hoang kết luận:
- Nếu chúng ta có tất cả những tin tức đó, là chúng ta có cả một mỏ vàng.
Tôi tưởng vậy là hết rồi, nhưng không, ông lại nói thêm:
- C̣n một chuyện này nữa, Mỹ Dung à. V́ chồng cháu đang ở trong vùng Washington D.C, có thể anh ấy giúp chú t́m hiểu một số tin tức. Chỉ cho cá nhân chú mà thôi, v́ từ lâu chú muốn biết, làm cách nào và thế nào Hải quân Mỹ có thể đối địch được với Hải quân Liên Xô.
Tôi ngạc nhiên tự hỏi, không biết Nam đang nghĩ ǵ về tôi, mà dám đề nghị tôi đi ăn cắp tài liệu mật của quốc pḥng Mỹ cho ông? Có thể ông cho rằng, v́ tôi yêu thương ba tôi quá, nên tôi sẵn sàng làm bất cứ cái ǵ ông muốn; hay là trong quá khứ, ai đă gặp ông, kể cả người Mỹ phản chiến, đều sẵn sàng hăng hái làm những điều ông sai bảo. Tôi chỉ trả lời rằng, tôi sẽ nói chuyện với chồng tôi khi tôi về Mỹ.
Sau khi trao cho tôi một bản “liệt kê công tác”, Nam tỏ vẻ muốn giữ độc quyền con cờ mới tuyển dụng này. Khi tôi cho ông biết Thái đă đưa tôi đến gặp ông chủ tịch Hội Việt kiều yêu nước Huỳnh Trung Đồng, th́ ông khuyên tôi không nên giao lưu với những hội viên của hội Việt kiều yêu nước ở Paris, hay bất cứ ở đâu, để “bảo vệ ba cháu cũng như sự liên lạc giữa chú với cháu”. Ông c̣n nhấn mạnh, là tôi không giúp ích ǵ cho quê hương trong giai đoạn này nếu tôi gia nhập vào nhóm Việt kiều yêu nước, bởi v́ vai tṛ của họ sẽ thay đổi, tôi sẽ mất nhiều thời giờ quư báu để hội họp, tuyên truyền, kết nạp đoàn viên để phục vụ cho đường hướng, mà tôi sẽ bỏ phí tài nguyên tôi đang có.
Ông kết luận:
- Hăy dành những thời giờ đó để làm việc với chú. Cháu nhớ rằng có nhiều người Việt yêu nước ở Âu châu, ở Mỹ và nhiều nước khác nữa, không tham gia một hội đoàn nào, nhưng lại là những người đóng góp rất nhiệt t́nh. Bây giờ người ta không biết quan điểm chánh trị của cháu. Họ cũng không biết gốc gác cháu ra sao. Tốt hơn hết, bên ngoài cháu cứ để họ nghĩ cháu chống cộng, chỉ có chú và những người quan trọng trong ngành của chú biết lập trường của cháu mà thôi.
Tôi hiểu rằng Nam và Thái khác nhau, khi muốn tôi cộng tác với họ. Thái có ư định đưa tôi vô bộ máy ngoại vận. C̣n Nam tuyển mộ tôi làm gián điệp cho Hà Nội . Một th́ muốn tôi công khai “thân Cộng”, một th́ buộc tôi làm ngược lại, phải “chống cộng”. Dĩ nhiên, trước sau tôi vẫn là tôi, người Việt quốc gia ngạo nghễ muôn đời.
Khi báo cáo cho Rob về buổi gặp gỡ giữa tôi với Nam, tôi yêu cầu là vấn đề này chúng tôi phải ngồi xuống nói cho chồng tôi biết, v́ nó liên quan đến anh. Tất cả những hoạt động, sinh hoạt với FBI và CIA, tôi không đem về nhà nói với chồng tôi và các em tôi. Má tôi tin là tôi làm thông dịch cho cơ quan an ninh của Mỹ, vậy thôi. Hai lư do mà tôi không chia sẻ được: luật lệ của hai cơ quan này; hai là tôi cố tránh cho má biết việc làm của tôi. Dĩ nhiên, nếu má tôi biết nhiều, má sẽ ngăn cản, mà làm sao má tôi ngăn cản việc này được, th́ sẽ lo đêm lo ngày, bất cứ lúc nào tôi bước ra khỏi nhà. Cấm không được, th́ má sẽ giận rồi bỏ đi ở với một trong hai chị tôi.
***
Vừa mở cửa pḥng khách sạn, tôi đứng khựng lại sững sờ v́ căn pḥng của tôi trống trơn. Tôi nh́n cái ch́a khoá, trở ra nh́n lại số pḥng, rồi bước trở vô. Đồ đạc, va-li của tôi biến mất, cái pḥng đă dọn sạch. Cầu tiêu, bồn tắm sạch sẽ, láng bóng như đang chờ khách mới.
Tôi đi thẳng xuống gặp người làm việc tại quầy khách sạn. Ông ta làm bộ không nói được tiếng Anh để khỏi tiếp tôi dù biết những người làm trong khách sạn lớn này đều nói được tiếng Anh. Tôi hỏi ông:
- Tôi muốn biết chuyện ǵ xảy ra trong pḥng tôi, và đồ đạc của tôi đâu mất hết rồi?
Ông ta không nói ǵ hết, nhưng có một viên thơ kư khác từ trong chạy ra, vừa cười gượng vừa hỏi:
- Có chuyện ǵ vậy thưa bà?
- Tôi muốn biết các anh làm ǵ trong pḥng tôi, mà đồ đạc của tôi biến mất?
- Thưa bà, đây có thể là một sự lầm lẫn. - Hắn đáp với vẻ mặt như tôi là người đi lộn pḥng.
Tôi đ̣i gặp viên quản lư, nếu hắn không giúp ǵ được tôi. Nhưng hắn cho biết viên quản lư hiện không có mặt ở khách sạn, và hắn nói sẽ đi hỏi lại nhân viên.
Tôi cho ông ta biết tôi đi cả ngày, tôi mệt, tôi cần nghỉ ngơi. Tôi vào quán café của khách sạn ngồi chờ. Lúc đó tôi quá bực ḿnh, tự hỏi không biết nên uống một ly sữa hay một ly rượu mạnh để lấy lại b́nh tĩnh. Tôi không biết đây là một sự lầm lẫn của bồi pḥng, hay là mấy thằng Tây của t́nh báo Pháp lục lạo va-li của tôi bằng cách thông đồng với nhân viên của khách sạn, khiêng va-li của tôi đi một nơi khác để lục, thay v́ lục trong pḥng của tôi, pḥng hờ tôi về pḥng th́nh ĺnh?
Nửa giờ sau, tôi trở lại quầy. Viên thơ kư liền nói với vẻ mặt buồn bă một cách giả tạo, rằng có một người khách ở đó đă lâu mà không chịu trả tiền hay không có tiền ǵ đó, nên họ dọn đồ của người khách đó; không ngờ bồi pḥng dọn lộn pḥng của tôi.
Tôi nghe th́ nghe, nhưng vẫn không tin lời hắn, nên nói:
- Tôi vẫn muốn gặp ông quản lư.
- Thưa bà, ông Charrière chiều mai mới có mặt ở đây, giờ th́ đồ đạc của bà đă được đem về cho bà. Chúng tôi thành thật xin lỗi bà về sự lầm lẫn đáng tiếc này.
Tôi vẫn bực ḿnh nói:
- Ngày mai, khi nào ông Charrière của ông tới, biểu ông gọi tôi ngay.
Nói xong, tôi hấp tấp đi về pḥng. Tôi đoán, lúc đó có người đang ŕnh ngó tôi.
Tôi khoá chặt của pḥng, c̣n chặn thêm một cái ghế cho chắc chắn. Tôi kiểm soát xem các cửa sổ đă đóng kỹ chưa, kéo màn kín mít, rồi mở va-li ra kiểm soát. Nhưng tôi ngừng lại thấy ḿnh làm chuyện vô ích. Người nào lục va-li của tôi không phải là để ăn trộm, mà là người muốn biết tôi là ai, và tôi làm ǵ ?
Điều quan trọng là họ không thấy những bản nháp của các bản báo cáo tôi gởi cho CIA, v́ mỗi lần viết xong, tôi thưởng đốt, bỏ tro vào cầu tiêu.
Tôi chỉ có một sơ suất nhỏ, là c̣n để trong va-li lá thơ của cha tôi, viết năm 1972 tại Milan , Ý . Đó là lá thơ mà cho đến 1974 tôi mới nhận được, và tôi c̣n ấp ủ nó cho tới giờ phút đó.
Tối hôm đó, tôi sợ đến nỗi không dám đi tắm. Khi Rob tới, tôi cho ông biết chuyện ǵ xảy ra, mắt ông tái xanh, làm cho tôi càng lo sợ hơn. Ông hỏi tôi có muốn đổi khách sạn khác không, th́ tôi lại giấu, nói là tôi không sợ, mà cũng không muốn khách sạn khác. Tôi nghĩ ḿnh đă ở trên cái đất của thằng Tây rồi, chạy đâu cũng không khỏi.
Hồi đó ḿnh xuống hầm núp rồi mà nó c̣n ráng bỏ bom cho chết, th́ bây giờ ngủ trên xứ của nó , nó muốn kiếm, làm sao mà trốn. Chỉ có cái khác hơn thờ́ Tây đô hộ Việt Nam: bây giờ tôi là công dân Mỹ, và ba tôi cùng mấy ông Việt Minh đă đánh bại thằng Tây rồi. Nghĩ vậy, cho qua th́ giờ cho đỡ sợ, chớ quốc tịch ǵ, công dân của nước nào, làm gián điệp trên đất của người ta cũng đều bất hợp pháp. Thằng Tây nó bắt nó nhốt, rồi Bộ ngoại giao Pháp mới làm mầu làm mè liên lạc với toà đại sứ Mỹ, hai bên trao đổi gián điệp tép riu, rồi đâu cũng vô đó. Những ít nhứt cũng ngồi tù Tây, ăn cơm tù Tây một thời gian mới được tha trở về Mỹ. Tôi rùng ḿnh khi nghĩ tới đó.
Sau khi Rob ra về, tim tôi đập muốn văng ra khỏi lồng ngực, vừa hồi hộp, vừa giận thằng Tây. Tôi nằm nghĩ đến việc làm của ḿnh, nghĩ đến má, đến Lance và chồng tôi, mà thấy ngao ngán, cô đơn quá. Tôi trở cái gối không biết bao nhiêu lần đêm đó. Sáng ra, tôi quá mệt mỏi sau một đêm mất ngủ.
Tôi phải ráng hết sức lấy lại b́nh tĩnh, đi ăn một bụng điểm tâm, uống một tách café cho tỉnh táo, v́ hôm đó tôi sẽ gặp kỹ sư Huỳnh Ngọc Châu. Cậu Châu là con trai của ông bà ngoại Huỳnh Ngọc Nhuận, người đă cho gia đ́nh tôi tá túc, hồi ở Gia Định. Cậu Châu sang Pháp chữa bịnh ung thư do chính ông Nguyễn Hữu Thọ, Chủ tịch Chánh phủ Lâm thời miền Nam đích thân can thiệp, cho phép cậu xuất ngoại.
Cuộc thăm viếng của tôi có hai mục đích: cá nhân và công tác. Tôi muốn t́m hiểu thêm về t́nh h́nh Việt Nam và những người lưu vong bên Pháp. Má tôi cũng muốn biết tin tức của bà ngoại Nhuận c̣n kẹt lại ở Việt Nam, và thăm sức khoẻ của cậu. Má tôi quư mến cậu Châu lắm, biểu tôi bận rộn cách mấy cũng ghé thăm và chăm sóc cậu Châu một hai ngày giùm má.
Hồi xưa, cậu Châu được coi như một vị hoàng tử của gián điệp. Cậu là một kỹ sư về dầu khí, làm việc cho hăng dầu Esso. Đối với một cô bé 12 tuổi, việc cậu Châu làm ǵ ngoài đời là việc người lớn, nhưng tôi biết cậu là một người quan trọng ở Sài g̣n; cậu đi học bên Pháp. Biệt thự của cậu ở Sài g̣n nhỏ hơn biệt thự của ông bà ngoại Nhuận, nhưng tối tân, đầy đủ tiện nghi. Đó là cậu Châu mà tôi nhớ hồi tôi mười hai tuổi, cho tới lúc 29 tuổi.
Sau khi ăn điểm tâm ở một quán ăn xinh xắn ngang cửa khách sạn, tôi mua mấy tờ tạp chí và báo hàng ngày để làm quà cậu Hai Châu, rồi đi taxi đến đường Savoie, nơi cậu đang nằm dưỡng bịnh tại nhà của nhạc phụ, ông Cao Minh Chiếm. Đường Savoie là một con đường nhỏ, nhiều chó và mèo hơn xe cộ. Nhờ sự vắng vẻ của con đường, tôi dễ dàng nhận biết tôi đang bị theo dơi. Mỗi lần tôi quẹo ở một góc đường, tôi thấy một người đàn ông theo tôi vội quẹo sang một con hẻm, rồi chỉ mấy phút lại thấy anh ta lẽo đẽo phía sau.
Còn tiếp ...
Bookmarks