Trong căn pḥng nhỏ được soi sáng bởi ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ. Tên công an đến Pḥng xuất nhập cảnh gặp tôi, cũng là người sẽ “làm việc” với tôi. Hắn là Thiếu úy tên Mai Quốc Anh. Hắn lịch sự mời tôi ngồi và mời tôi điếu thuốc … không thơm. “Cám ơn anh, tôi có thuốc đây.” Tôi lấy gói thuốc ba số 5 ra khỏi túi áo và mời lại hắn.
Hắn đón điếu thuốc và đặt lên môi. Một tên công an khác đi vào pḥng và chào tôi rồi tự giới thiệu tên là Phạm Cang nhưng không nói cấp bậc. Phạm Cang mở đầu buổi “làm việc”:
- “Chúng tôi mời anh về đây là v́, khi anh tổ chức vượt biển anh đă lấy tiền vàng của nhiều người nhưng anh không đưa người ta đi. Nay anh trở về người ta làm đơn thưa anh …”
Tôi vẫn nghĩ đến cây súng K54 nên nói:
- “Tôi nghĩ … các anh muốn nói chuyện với tôi về chuyện khác. Khi tôi ra đi tôi đă giải quyết mọi công việc với khách và không một ai bị thiệt hại để hôm nay họ phải làm đơn thưa tôi.”
Phạm Cang tuy không cho biết cấp bậc, nhưng tôi nghĩ hắn là cấp chỉ huy của Mai Quốc Anh. Phạm Cang nói tiếp trong khi Mai Quốc Anh vẫn ngồi lặng thinh hút thuốc liên tục. Khói thuốc ba số 5 hôm nay tôi không thấy ngon , không thấy thơm mà đắng và hôi quá. Khói thuốc làm cho cổ họng tôi khô rát và đắng nghét. Mặc dù đắng và bị khô cổ nhưng tôi vẫn hút.
Tôi hút để che giấu nỗi sợ hăi.
- “Chúng tôi có đơn thưa nên chúng tôi mới mời anh về đây, chứ biết bao nhiêu người trước kia cũng tổ chức mà khi về đây chúng tôi có làm như vậy với họ đâu.”
– “Anh có thể cho tôi biết tên người thưa tôi được không?”
- “Dĩ nhiên chúng tôi sẽ nói cho anh biết tên người thưa anh. Người thưa anh là bà Nguyễn Thị Xuyến. Ngoài ra chúng tôi cũng có lệnh truy nă toàn quốc đối với anh khi anh bỏ đi.”
Nói rồi Phạm Cang mím môi lại và gật gật cái đầu tỏ vẻ đắc ư lắm.
Th́ ra nỗi lo lắng về cây súng K54 là không phải, mà là bà Xuyến đứng đơn thưa tôi. Tôi suy nghĩ thật nhanh để ráp nối lại các dữ kiện đă xảy ra là tôi đă hiểu nguyên nhân v́ sao bà Xuyến lại làm vậy …
Một hôm tôi trở về nhà lúc đó cũng gần mười hai giờ đêm, bà Xuyến vẫn đang ngồi chờ ở quán café bà Ba Ḥa để gặp tôi. Bà Xuyến là chị của tên chuyên biên số đề trong xóm đă giới thiệu Sáu Giàu cho tôi hôm nào để bán cái máy ghe nhỏ. Bà Xuyến nói muốn đưa khách cho tôi nên muốn biết điều kiện của tôi ra sao.
“Mỗi người khách của chị tôi sẽ lấy hai cây rưỡi vàng. Chị Xuyến muốn lấy của khách bao nhiêu tôi không cần biết. Tôi sẽ đưa khách ra tới hải phận quốc tế an toàn. Nếu v́ lư do nào đó mà khách chưa đi được qua khỏi hải phận quốc tế th́ sẽ được đi lần kế tiếp … cho đến khi đi được th́ thôi mà không phải trả thêm tiền.”
Lần đầu bà Xuyến đưa cho tôi hai người khách. Lần sau tăng lên năm người. Từ đó và những lần kế tiếp bà Xuyến đều có khách cho tôi. Cứ trước chuyến đi khoảng một tuần tôi nhận những người khách cuối cùng là của bà Xuyến.
Người vợ của tên chuyên biên số đề, tức là em dâu của bà Xuyến, vốn là người bán cá ở chợ Vườn Chuối, lại là người đă viết thư qua cho tôi nhưng không kể rơ chi tiết mà chỉ nói đại khái: “Anh đối tốt với gia đ́nh chị Xuyến, vậy mà chị ấy lại làm cho nhiều người oán hận anh.”
Trong nhiều năm qua tôi cứ thắc mắc tại sao lại có nhiều người oán hận tôi ? Tôi đâu có tiếp xúc trực tiếp với ai đâu? Chuyến tôi đi, dù không báo cho ai biết, ngoại trừ Mẹ Hai, nhưng số khách của bà Xuyến tôi đă giải quyết xong hoàn toàn rồi. Nghĩ vậy nhưng tôi lại không nghi ngờ ǵ bà Xuyến. Khi tôi quyết định về thăm Mẹ Hai, tôi c̣n thông báo trước cho gia đ́nh bà Xuyến biết ngày tôi về và tôi sẽ ghé lại nhà bà để giải quyết những ǵ c̣n vướng mắc.
Bây giờ tôi được biết chính bà Xuyến đứng đơn thưa tôi th́, tôi đoán: Khi tôi đă đi rồi nhưng bà Xuyến vẫn tiếp tục nhận tiền, vàng, của khách. Nhận đến bao lâu th́ tôi không rơ … Cho đến một ngày nào đó bà Xuyến hô lên với khách là tôi đă bỏ đi và lấy hết vàng đem theo rồi. Sau đó có bao nhiêu người khách đă “can đảm” thưa bà Xuyến ?
Lúc đó bà Xuyến chỉ cần hoàn lại nửa cây vàng là tiền hoa hồng của mỗi người khách, phần hai cây rưởi vàng bà hưởng trọn, và, đóng tiền phạt là được tha về. Bà được tha về v́ công an cũng nghĩ bà Xuyến đă bị tôi gạt nên liền phát lệnh truy nă toàn quốc đối với tôi. Tôi ra đi ngày 16/10/1980, vậy th́, chỉ cần biết bà Xuyến bị bắt ngày nào và năm nào, cũng như lệnh truy nă tôi phát đi từ ngày nào và năm nào, th́ sẽ rơ bà Xuyến lấy tiền của khách đến bao lâu.
Những người không đi được cũng nghĩ tôi gạt bà Xuyến nên mọi oán hận đều đổ dồn cho tôi; theo như trong thư của vợ người biên số đề gởi qua cho tôi; mà nay tôi mới hiểu ra.
Bà Xuyến được tôi báo tin sẽ trở về và sẽ đến nhà bà để nói chuyện nên bà sợ sẽ có người nh́n thấy tôi th́ mọi sự việc sẽ bị phanh phui chăng? Có lẽ bà đă nghĩ như vậy thật nên bà đă đi trước một bước là gặp những người c̣n kẹt lại và xúi họ kư tên vào đơn cho bà đại diện họ thưa tôi hầu chứng minh sự vô tội của bà.
Tôi đă tường tŕnh như trên và đồng thời kư tên trong biên bản lời khai. Hai tên phỉ Phạm Cang và Mai Quốc Anh lộ vẻ “hồ hởi phấn khởi” khi cầm tờ biên bản lời khai này. Tôi hiểu ngay v́ sao hai tên phỉ lại vui mừng quá như vậy .
Còn tiếp ...
Bookmarks