Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.
Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!
.................... .....
Cái tiếng kia lại quát:
– Tắt ngay! Đá mẹ nó cái nồi cơm đó đi! –
Hải lại chụp lấy ca nước đổ luôn vào bếp. Hồng Liên càu nhàu:
– Ướt hết làm sao nhúm lại!
Tôi không c̣n nghe tiếng nói qua lại mà nghe tiếng cười rúc rích của hai cô cậu. Rồi tiếng cười cũng im luôn. Tiếng cô gái kêu lên, tiếng cấu véo nhau rồi tiếng gắt khẽ phản đối “Anh nghịch lắm!” và tiếng “ơ ḱa…ơ ḱa…” liên tục.
Máy bay chỉ lướt qua rồi biến hẳn. Lửa lại nhóm lên khắp nơi. Nhưng lửa vừa cháy lên th́ lại:
– Máy ba..ay!
Bên cạnh tôi một cậu lính càu nhàu:
– Máy cái con mẹ mày, máy bay!
Một cậu khác:
– Máy cái ǵ máy măi vậy? Ba tiếng đồng hồ chưa sôi nồi cơm. Đ.m. máy tao cho mày đói, tao cho mày chết!
Xoảng! xoảng! Sẵn chân cậu ta đá luôn, tung cả bếp núc , ga-men xuống suối. Rồi cậu ta lên vơng nằm. Rồi máy bay đi. Lửa lại lên tươi đời.
Lê Ngọc nói với Hải:
– Hễ tới chặng gay go th́ in như rằng tới phiên cậu trực nhật. Xui quá Hải nhỉ? Hải này, cái trường đại học của cậu cứ quanh đi quẩn lại chỉ có cái soong cơm với ba lăo táo tàu, có chán không?
Hải ngượng ngùng nh́n Hồng Liên:
– Em thổi lửa măi, cái mồm em trở thành cái loa th́ con gái nó chê th́ bỏ mạng anh ạ!
Hồng Liên đôi má đỏ rừ đang ngồi bên cạnh Hải chen vào ngay:
– Thế ra anh là người mồm loa mép giải à?
– Ừ ... được. Chẳng bằng bộ răng hàng rào thưa gậm một lúc hết phéng nửa kư lô “thép ngào đường” của bộ đội.
– Đây lửa xuống thấp rồi, anh thổi lên đi.
– Anh không thổi nó cũng lên, v́ chính anh là lửa mà!
– Lại tếu bốc giời! À mà anh Hải! Tại sao các anh bộ đội hôm nọ lại bảo ăn lạc rang là ăn thép nhỉ?
– Anh đố Hồng Liên đấy!
– Em chịu thôi!
– Thế mà cũng làm trời. Này nhé, ở Nghệ An vùng Bến Thủy em biết không?
– Có nghe nói.
– Ở đó có những đám thiếu nhi đi rễu ngoài đường cứ hễ gặp ai mua đậu lạc th́ nó giải thích chủ trương của chính phủ rằng hai kilo lạc đổi được một kilo thép của ngoại quốc , cho nên chính phủ chủ trương thu mua hết tất cả đậu lạc để đổi thép đem về xây nhà máy! V́ thế ai ăn lạc th́ phạm chính sách. Hiểu chưa?
Lê Ngọc đưa hai tay lên miệng làm loa:
– Cần một người có hàm răng thật khít nặng trên 40 kilo để thổi lửa!
Hồng Liên xoè hai bàn tay ra hơ lửa.
– Em lạnh à?
Hải thân mật.
– Không, em không lạnh nhưng gần lửa em thấy dễ chịu hơn.
– Da em hơi vàng rồi đấy!
– Vàng quá đi chứ c̣n hơi ǵ nữa!
Hồng Liên đưa tay lên sát mặt xem :
_ Mỗi ngày 6 viên ki-nin uống pḥng, c̣n ǵ nữa mà không vàng! Chịp!
Hải nhạy miệng:
– Thế là Hồng Liên là kẻ da vàng bụng ỏng hả?
Tôi ngồi nghe các cô cậu đối đáp với nhau mà cũng vui lây.
Còn tiếp ...
Bookmarks