Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.
Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!
.................... ....
Thế mà giờ đây, đôi chân ấy lại bị bó riết trong những sợi cao su thô kệch, đặt trên cái đế cao su cứng và chẳng có nhiệm vụ ǵ hơn là dẫm trên những mô đất nhấp nhô, trèo leo trên những dăy đá tai mèo.
Đôi chân ấy chính là sự ước mơ cháy bỏng của tôi. Đôi bàn chân như hai cái búp non bay lượn lung linh trên sân khấu Hà Nội, trong sự hớn hở, chào đón của mọi người trong một giấc mơ ngắn ngủi và thú vị. Trong một cơn mưa mù mịt dầm dề, tôi đă làm chủ của đôi bàn chân ấy. Tôi ôm ấp chúng trong sự thỏa măn hoàn toàn, vừa của t́nh yêu vừa của nghề thuật.
Cho nên bây giờ trông thấy đôi bàn chân ấy trơ trọi ra trần trần bằng thịt xương trần tục và bị đọa đày khổ sở th́ tôi đau xót khôn cùng. Bất thần, tôi nắm chặt lấy cổ chân nàng, nắm thật chặt làm cho nàng kêu lên và dừng lại. Nàng quay lại nh́n xuống và nói:
– Em ngă bây giờ.
Tôi cười:
– Ngă đi ! Ngă đi !
– Em ngă th́ anh chết !
– Em cũng chết.
– Nhưng mà anh chết trước em.
– Em chỉ chết sau anh một tích tắc thôi.
– Như thế anh vẫn chết trước em.
Tôi cười. Tôi nói tiếng chết với nghĩa b́nh thường , nhưng về sau tôi lại đâm ra dùng nó trong một cái nghĩa thứ hai. Có lẽ Thu không hiểu cho nên tôi nhắc đi nhắc lại cái tiếng chết. Tôi bảo:
– Thôi em đi lên đi rồi anh theo kẻo người ta giục.
Mà thật, ông Chín ở phía sau đă gầm lên:
– Đùa cái ǵ mà đùa giữa lúc này ? Muốn hại mấy người đi sau hả?
Thu lại bướng lên. Tôi nói tiếp:
– Phải rồi, con gái th́ bao giờ cũng chết sau con trai, phải không em ?
– Vâng đúng như vậy, em chẳng bao giờ chịu chết trước anh.
– Nhưng nay mai anh sẽ có cách làm cho em cùng chết một lúc với anh hoặc chết trước anh cho mà xem.
– Không ! Em nhất định không chết trước anh ! .
Tôi cười ư nhị, có lẽ giọng cười làm cho Thu sực nhớ ra rằng tôi dùng cái tiếng chết với ư nghĩa tân kỳ hơn. ... Tôi nói:
– Em không nhớ có lần em chết trước anh à?
– Anh chỉ bịa…
– Anh không bịa. Em không nhớ cái lần đó… ó… à ?
Thu lặng thinh. Có lẽ Thu đă ngẫm ra cái nghĩa thứ hai mà tôi cố ư dùng một cách ư nhị. Thu lầm lũi đi, một chốc mới quay lại nh́n chăm chú vào mặt tôi và nói:
– Em ghét mặt anh lắm.
Tôi cười:
– Ừ th́ ghét. Tôi vừa nói vừa nắm cái cổ chân nàng mà gh́ xuống.
Nàng kêu lên:
– Ây chết ! Em ngă…
– Ừ ngă xuống đây, ngă đi nào… Ơ ḱa không dám ngă à ?
Thu càu nhàu:
– Anh nghịch ghê cơ.
– Ừ anh nghịch lắm cơ.
Cái tiếng “nghịch “cũng lại là một tiếng chúng tôi hay dùng với nhau , nhất là Thu hay dùng để cần nhằn tôi trong những giây phút đặc biệt của nhau. Cho nên vừa dùng nó là Thu lại sợ tôi lạm dụng nên nàng lặng thinh không nói ǵ nữa.
Anh giao liên từ trên nói xuống:
– Cố lên ! C̣n một cái dốc nữa là tôi cho nghỉ xả hơi.
Tôi nghe ù ù như muốn vỡ màng tai, mồ hôi vă ra như tắm. Hai chân tôi như sắp rời ra khỏi thân ḿnh. Hai sợi dây chằng háng như không c̣n sức co dăn để lôi hai chân tôi lên nữa.
Tôi bám từng nhánh cây, từng thân cây một, từng ḥn đá, từng mô đất một, để gh́ lấy mà câu cả cái khối nặng vừa thân thể vừa ba lô đồ đạc lên. Nhiều lúc tôi phải ḅ. Đúng là con vật đi bằng bốn chân của thời nguyên thủy. Con đường gieo neo, vất vả và hai bên lúc nào cũng có hố sâu vực thẳm. Tôi nghĩ. Cái ǵ cũng dẹp hết. Chỉ c̣n lại cái quê hương nhỏ bé riêng tư của ḿnh. Chỉ c̣n lại cái mái nhà xưa cũ của ḿnh, trong đó có hai mái tóc – ngày ḿnh ra đi, hăy c̣n xanh, mà cho tới nay tôi cũng tưởng là vẫn c̣n xanh nhưng với thời gian những máí tóc ấy đă bạc ra từ lâu v́ mong nhớ!
Còn tiếp ...
Bookmarks