Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.
Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!
.................... ....
Tôi và Năm Cà Dom đi đốn nứa cất hẳn một cái nhà bếp con con để trời mưa khỏi ướt củi. Nóc nhà lợp cả bằng những thanh nứa bổ làm đôi, cứ úp vào nhau, cái sấp cái ngửa như lợp ngói ống.
Một hôm Năm Cà Dom mò mày sáng kiến làm cơm mẻ. Tôi nói: thế th́ hay quá. Mỗi bữa ăn ḿnh nhín lại vài muỗng. Làm được một ga-men cơm mẻ th́ ḿnh sẽ t́m lá nấu chua. Như vậy sẽ có món ăn lạ miệng, ăn ngon hơn.
Nhưng Năm Cà Dom bác ngay cái sáng kiến của chính ḿnh nêu ra. Anh ta nói:
– Nói đùa vậy chớ không được đâu!
– Tại sao?
Anh ta giải thích rằng muốn làm mẻ th́ phải có một ít cơm làm cốt cán, rồi bỏ cơm nguội vào đó cho nó ăn, nó mới tiết ra cái chất chua đó được, chứ nếu chỉ có cơm nguội không thôi th́ bỏ vào ga-men chỉ thu thập một mớ cơm thiu cơm thối chớ không có con mẻ được.
Chỉ có vấn đề con mẻ mà hai đứa căi nhau hằng mấy tiếng đồng hồ. Rồi thỉnh thoảng mấy ngày sau, tôi lại khui ra mà “tranh luận” nữa. Tôi nói với Năm Cà Dom:
– Tôi nhớ hồi ở nhà, người ta cứ rắc cơm nguội vào cái thố thôi mà.
– Nhưng mà người ta có sẵn cốt cán trong đó rồi, bỏ cơm nguội vào nó mới ăn hiểu chưa ông anh. Cứ “cải giống” hoài.
Tôi ngồi thừ ra mà nhớ cá trê trắng tát đ́a, con thật to thịt nó rất dai, khứa nó ra, hoặc nướng nguyên con, chốc chốc lại phết mỡ hành lên, thơm bát ngát. Chao ôi!
Tôi kể cho Năm Cà Dom nghe cái món ăn đặc biệt đó ở quê tôi. Năm Cà Dom lắc đầu:
– Thôi đi cha, đừng có kích thích cái “thú tính” đó, tôi nổi điên lên tôi mần thịt cô văn công của cậu tôi nướng bây giờ đa.
Hai đứa cứ ngồi nói mây nói gió như vậy suốt ngày, không có chuyện ǵ làm, mà không dám ngủ v́ ngủ th́ sợ sốt. Bỗng một hôm có chuyện xảy ra:
Hôm ấy, chúng tôi đang ngồi tán gẫu , bỗng có một cậ̣u có vẻ là giao liên, từ đâu không biết, xăm xăm đi vào chỗ tôi và hỏi:
– Có cô nào văn công ở đây không?
– Không có ai là văn công hết. Thu vọt miệng đáp.
– Ủa, sao kỳ vậy cà?
– Có cô văn công ở đằng kia ḱa. Thu trỏ tay bâng quơ thế là cậu chàng lủi ra, không chú ư nh́n ai hết.
Cậu ta vừa đi khuất th́ tôi hỏi Thu:
– Sao em trả lời như vậy?
– Lộn xộn lắm anh ơi.
– Sao em biết là lộn xộn? Biết đâu chừng ngoài trung ương cho xe hơi máy bay ǵ vô rước em.
– Xùy! C̣n lâu!
Tôi cười, Thu tiếp:
– Hôm anh đi lănh gạo, ở nhà em có gặp một cậu bộ đội tới đây nói chuyện với em rất lâu. Anh ta là cần vụ của một ông tướng đóng ở gần đây.
– Ông nào?
– Cái ông tướng mà viết truyện ngắn đó, anh biết mà!
– Ai ḱa?
– Cái lăo phê b́nh cuốn Mười Năm của Tô Hoài rách mướp ra đó!
Tôi vỗ đùi kêu lên:
– Thế à? Thế ông ta cũng vô đây à? Anh biết rồi! Ai chớ ông đó th́ anh có thấy mặt!
– Ông ta văn vơ song toàn anh nhỉ?
– Vơ của ông ta th́ anh không biết chứ c̣n văn th́ không “toàn” đâu. Ông ấy viết c̣n nặc mùi chánh ủy.
Thu nói:
– Em không rơ, nhưng em đoán là ổng mời em vô hát múa cho mấy ông bự xem chớ ǵ! Em không có đi đâu. Em ghét lắm. Họ có coi ḿnh ra cái ǵ.
– Sao kỳ vậy?
– Em cũng không biết tại sao.
– Sao lại không biết?
– H́nh như những người đó họ xem nghệ thuật với cặp kính kỳ lạ!
– Thế à?
– Em đă bị rồi mà.
– Tệ thế!
– Ừ th́ như vậy đó. Cho nên bây giờ em có ấn tượng không xoá được. Là: hễ có mấy ông to xem th́ em diễn không được.
Một buổi sáng, giao liên cho hay:
– Chuẩn bị lên đường.
Bọn tôi mừng lắm, nhưng khi nghe rơ lại th́ chỉ có các vị rẽ xuống Bác Kế mới đi , c̣n ai đi Ông Cụ th́ cứ yên trí nằm chơi đó cái đă. Chưa có hy vọng ǵ nhấc chân lên nổi đâu. Năm Cà Dom nói với tôi ngay:
– Đổi đồ.
– Đồ ǵ mà đổi?
– Ậy! Cứ nghe tôi. Cậu soạn quần áo rồi đi theo tôi.
– Có sóc hoặc buôn à?
– Có! Có!
– Người ǵ? Bana hay Rađê?
– Người ǵ th́ người, miễn có đổi cho cậu th́ thôi.
Tôi nghĩ: bây giờ lại gặp may nữa rồi! Nhưng nghĩ đến chuyện vô sóc th́ ớn quá đi mất! Chập sau, tôi đi theo Năm Cà Dom. Ông bác sĩ đi trước với vẻ cương quyết lạ lùng. Đang đi, bỗng ông rẽ sang trái và lom khom chui tọt vào lùm cây và bảo:
– Mấy cha này sắp rẽ xuống Bác Kế, tôi mới làm quen. Họ c̣n nguyên thịt chà bông và thịt kho mặn.
Không hiểu làm thế nào mà các chả để dành giỏi như thế. Cũng nên nói thêm một điều lạ lùng ra đây về vấn đề cấp phát thực phẩm cho người đi Trường Sơn. Kẻ đi gấp đôi gấp ba, c̣n kẻ rẽ xuống Bác Kế th́ chỉ đi một tháng là tới, thế mà thực phẩm vẫn lănh đều. Tuị đi Ông Cụ có cái ǵ th́ lũ đi Bác kế được cái ấy , thậm chí nhiều món nhiều hơn tốt hơn của chúng tôi.
Đó, cụ Hồ thương dân Nam Bộ chiếu cố chúng nó như thế đó. Bởi thế cho nên mới có sự đổi chác ở dọc đường thế này. Những h́nh ảnh mà tôi ghi ra sau đây là những h́nh ảnh vô cùng bi đát cho cái chánh sách cải cách ruộng đất ở Miền Bắc.
Còn tiếp ...
Bookmarks