BIỆN LUẬN VỚI ĐẦU GỐI
Bác sĩ Phùng Văn Hạnh
(lời thuật chuyện của Luật sư Bùi về BS Hoạt tranh luận với CS)
Hè 2000 tôi lên Paris họp bạn hội Cựu học sinh trường Blaise Pascal Đà-nẵng. Tân bạn học cùng lớp báo cho tôi một tin mừng: "Bác sĩ Hoạt, bệnh viện Đa-khoa Đà-nẵng trước 75 đang ở Paris với vợ. Họ từ Canada sang du lịch". Nghe tin một bạn thân xa cách nhau đă 25 năm, tôi (Luật sư Bùi) mừng quá. Bao nhiêu tang thương trong khoảng thời gian ấy. Là một luật sư (cộng sản đâu có nghề nầy), tôi phải sống chật vật, buôn chợ trời với vợ. Măi đến năm 1978 nhờ ông anh ruột ở Pháp bảo lănh, tôi sang Marseille. Lận đận suốt ba năm, vừa đi dạy vừa học, lấy lại bằng rồi hành nghề trong một tổ hợp luật sư ở Marseille. Cuộc sống có phần thoải mái, nhất là gia đ́nh đầm ấm và con cái học hành tốt. Nhớ thời 75, chịu nhiều tủi nhục dưới chế độ cộng sản, tôi khâm phục anh Hoạt lắm. Chúng nó mới vào, dương dương tự đắc, thế lực nghiêng trời, mà anh dám đương đầu với chúng. Phần lớn chúng tôi nhút nhát và muốn yên thân, Cộng sản nói ǵ th́ im lặng nghe. Tôi c̣n nhớ một tuần lễ sau khi chiếm Đà-nẵng (29-3-75) Ủy ban quân quản thành phố triệu tập tất cả trí thức Đà-nẵng họp tại trường Phan thanh Giản để nghe huấn thị.
Buổi họp có chừng 100 người, gồm bác sĩ, dược sĩ, luật sư và giáo sư trung học của chế độ cũ. Chủ tọa buổi họp là trưởng ban tuyên huấn thành Đảng. Nghe nói xưa kia ông chỉ là một anh thợ dệt, song ăn nói khá lưu loát. Ông ta đưa ra hai đề tài: thứ nhất là cuộc chiến thắng thần thánh mùa Xuân 75 chống Đế quốc Mỹ. Thứ hai là cuộc xây dựng nước nhà mười lần hơn xưa.
Với đề tài thứ nhất ông nói trong một giờ về đỉnh cao trí tuệ của đảng biết vận dụng chủ nghĩa MacLénin, vượt hẳn trí tuệ của 5 đời Tổng thống Mỹ và tập đoàn, cuối cùng đánh cho Mỹ cút ngụy nhào, tạo nên chiến thắng lẩy lừng Xuân 75. Nói xong ông ta hỏi cử tọa có ư kiến ǵ không và nhấn mạnh là mọi người được tự do phát biểu: - Chúng tôi không làm khó dễ quư vị, cũng không căn cứ trên phát biểu mà đánh giá các ông đâu.
Sau nầy sang Pháp đọc hồi kư cha Jaeger, một linh mục ḍng Tên, bị Cộng sản Trung quốc trục xuất, mới biết khi Hồng quân chiếm Trung hoa lục địa, họ mời trí thức đến dự một cuộc tọa đàm, ăn bánh kẹo ngon, uống trà thượng hạng. Song là để moi những ư tưởng phát biểu, để rồi trừng trị sau nầy. Việt cộng cũng chỉ sao lại bổn cũ.
Cả hội trường hôm ấy im phăng phắc trong 5 phút, bỗng anh Hoạt đứng lên phát biểu:
- Xin lỗi thuyết tŕnh viên, khi ông nói đến chiến thắng Mỹ, ông nên xét lại những điểm sau đây:
- Thứ nhất trong cuộc chiến vừa qua người Mỹ chết độ 5 vạn quân, c̣n ta cả số triệu.
- Thứ hai, đất nước chúng ta bị tàn phá c̣n nước Mỹ chẳng hề hấn ǵ.
- Thứ ba, chính phủ Mỹ thấy chiến tranh không mang lại kết quả mong muốn đă rút lui và xuống thang chiến tranh cách đây ba bốn năm. Những ngày cuối tháng tư 75, họ chỉ c̣n di tản ṭa Đại sứ Mỹ ở Saigon với bảo đảm an toàn của Liên xô và Trung quốc.
- Thứ bốn khi người Mỹ tuyên bố thua ở Việt nam là họ quỷ quyệt. Xưa nay dư luận thế giới chê trách Mỹ là tên khổng lồ ăn hiếp kẻ yếu. Nay tên khổng lồ tự nhận thua, tự nhiên mặc cảm ỷ mạnh hiếp yếu, mặc cảm tội lỗi, đă được hóa giải cho cả dân Mỹ và dư luận thế giới. Ngoài ra báo chí Tây phương thường biện luận cho rằng Mỹ thua ở Hoa thịnh Đốn chứ không phải ở Việt nam. Dân chúng Mỹ đă chán chiến tranh Việt nam, chính phủ Mỹ phải theo ư dân.
Tôi nói lên những điều nầy, là để các ông sáng suốt lượng định vị trí của ḿnh, mà ứng xử với thực tại. Nếu không sẽ có những phản ứng bất lợi (quả là phát biểu ngày ấy của anh Hoạt đă được nói đến một thất bại lớn của CS v́ đă quá huyênh hoang về chuyện thắng Mỹ: Mới đây một tác giả Ấn độ có viết quyển sách "huynh đệ tương tàn" trong ấy ông có nhắc chuyện CS Việt Nam và Mỹ vẫn tiếp tục họp ở Paris sau ngày 30-4-75, bàn về lời Nixon hứa sẽ viện trợ 2 tỉ mỹ kim xây dựng lại những tàn phá trong chiến tranh. Bên phía CS vẫn luận điệu mạt sát Mỹ về những tội ác Mỹ gây ra. Họ không ngờ là buổi họp được trực tiếp thu h́nh gửi về quốc hội Mỹ đang họp về vấn đề viện trợ. Trước những lời nói huyên hoang đánh cho Mỹ cút, và yêu sách Mỹ phải đền bù những tội ác gây ra cho nhân dân Việt, quốc hội Mỹ đă đồng thanh bác bỏ viện trợ, không cho một cắc nào.)
Sau lời phát biểu của anh Hoạt hôm ấy, cả Hội trường bỗng nhiên im lặng một cách đáng sợ. Ông chủ tọa lên tiếng:
- Chúng tôi sẽ tổ chức những buổi học tập dài hạn, để đả thông những ǵ ông Hoạt đă phát biểu. Nay tổ quốc chúng ta đă hoàn toàn độc lập thống nhất. Theo lời Bác Hồ ta sẽ xây dựng gấp 10 lần hơn xưa. Chúng ta ở trong khối XHCN, một chế độ ưu việt nhất của loài người. Cứ như thế ông thao thao bất tuyệt trong một giờ nữa, nào là chủ nghĩa Mac Lénin bách chiến bách thắng, nào ai thắng ai trong cuộc xây dựng xă hội tốt đẹp tương lai. Rồi ông hỏi trí thức Đà-nẵng có ư kiến ǵ cho việc xây dựng nước nhà trong đường lối XHCN.
Anh Hoạt lại đứng lên phát biểu:
- Quư vị là những người Cộng sản. Lénin nói: "người vô sản không có tổ quốc" (les prolétaires n’ont pas de patrie). Staline nói thêm: "họ có hai tổ quốc, một là của quốc tịch họ, hai là của XHCN và tổ quốc nầy quan trọng hơn" (ils en ont deux, celle de leur nationalité, et la plus importante celle du socialisme ). Quư vị thiết tha xây dựng một thiên đường toàn thế giới và hạn hẹp hơn một XHCN Việt nam phú cường, hạnh phúc. (anh Hoạt nhắc lại những lời của các ông tổ XHCN để họ thấy là họ đă vong quốc, song họ ít học, mê muội đâu có biết ǵ). Nhưng tôi nghĩ thiên đường quốc tế c̣n xa vời. Tôi chỉ nói đến phú cường hạnh phúc của tổ quốc ta. Muốn đạt đến mục đích nầy, không cần phải rập khuôn theo một chủ nghĩa, lư thuyết nào. Chỉ cần hai điểm, một là dân trí cao, hai là biết áp dụng khoa học kỷ thuật. Dân trí cao là người dân có một tŕnh độ học thức, có ư thức về bổn phận công dân, biết tôn trọng pháp luật, có ḷng yêu nước. Áp dụng khoa học kỷ thuật để tăng cao năng suất nông nghiệp, công nghiệp, chăn nuôi để đem lại no ấm cho mọi người. Nông nghiệp chúng ta là đang ở thời kỳ Hồng bàn, một nông dân sản xuất chỉ nuôi được hai người, nếu cơ giới hóa như các nước Tây phương, một nông dân sản xuất nuôi cả 100 người. Lấy một ví dụ khác: Nước Thuỵ Điển, cứ ba người dân có một người tŕnh độ Đại học, hai người có một xe ô-tô, lợi tức b́nh quân đầu người hàng năm là 30.000 đô. Phải chăng đây là mục tiêu chúng ta nhắm tới. Nhưng Thuỵ Điển chỉ là một nước quân chủ. Họ đâu cần chủ nghĩa Mac Lénin. Họ đâu cần duy vật sử quan. Một nhận xét khác làm chúng ta suy nghĩ: Nhật bản, Tây Âu, sống trong dư thừa. C̣n Liên xô hàng năm phải chở vàng sang Canada, Mỹ mua lúa ḿ, sữa.
Lần nầy th́ có một giáo sư trường Phan chu Trinh, nghe nói là một tay nằm vùng, gọi là cách mạng 29-3, lên tiếng gay gắt:
- Anh Hoạt có biết là bác Hồ, sau bao nhiêu năm bôn ba hải ngoại để t́m con đường cứu nước. Một ngày kia ở Pháp, bác đă đọc được luận cương của Lénin về Giải phóng dân tộc nhược tiểu, bác đă khóc lên v́ sung sướng: con đường cứu nước là đây rồi. Chỉ có con đường XHCN mới mang lại độc lập, phú cường,hạnh phúc cho tổ quốc ta.(Chắc anh nầy quên là các nước Ấn Độ, Thái lan, Phi luật Tân đă độc lập trước ta rất lâu và không đổ xương máu. Bác Hồ đă đi trật đường rầy). Ông chủ tọa ngăn không cho anh giáo sư nói thêm. Chắc là muốn khuyến khích tự do phát biểu để moi thêm tư tưởng phản kháng.
Ngày gia đ́nh tôi rời Việt nam đi Pháp, tôi nghe anh Hoạt đang học tập cải tạo ở Tiên lănh. Nóng ḷng muốn biết những ǵ xảy ra cho anh và gia đ́nh, tôi hỏi Tân số điện thoại anh ở khách sạn. Rất may là có anh ngay ở đầu giây. Kinh ngạc và mừng tủi. Chúng tôi hẹn nhau ăn cơm tối tại một nhà hàng do một người quê Đà-nẵng làm chủ, mà chúng tôi cùng quen.
Buổi gặp nhau thật thắm thiết. Cả mấy tiếng đồng hồ chúng tôi ôn lại chuyện cũ. Nhớ những ngày thơ cùng đuổi bướm, tuổi thiếu niên say mến bạn, chuyện không bao giờ dứt dưới trăng khuya. Thế mà bây giờ là hai bạn già:
"Mới thoáng đâu đây, đă thấy già
Nhà xưa, trường cũ, bến sông xa.
Nắng vờn đường bướm, xuân vô tội.
Trăng tỏ bạn vàng, hạ thiết tha
Bờ cỏ nụ hôn, mùa đắm đuối.
Bên nôi tiếng trẻ, phúc chan ḥa.
Tang thương phù thế, thương đau lắm.
Chưa dứt cơn mê đă thấy già."
Nhưng rồi vốn lạc quan, chúng tôi trở lại những đề tài vui. Anh Hoạt kể thêm cho tôi nghe những chuyện khôi hài khi anh làm việc chung với bọn cộng sản:
- Mỗi cuối tuần đều có học tập chính trị. Có một lần thuyết tŕnh viên nói: "chủ nghĩa Mac-Lê là tột đỉnh của tri thức nhân loại". Trước đó ông ta có khoe khoang rằng không có thắc mắc nào mà ông không giải đáp được. Tôi hỏi ông: "thế th́ nhân loại hết tiến hóa rồi sao. V́ nếu vượt lên th́ tri thức Mac-Lê đâu c̣n là tuyệt đỉnh nữa".
Ông ta bí và hẹn sẽ nghiên cứu lại và trả lời sau. Song mấy lần sau không nghe ông nhắc lại. Thật ra cả Mác lẫn Lênin vẫn chưa t́m ra một h́nh thức xă hội nào sau XHCN, chỉ nói bâng quơ về triệt tiêu giai cấp và chính phủ.
(c̣n tiếp)
Bookmarks