Chúng tôi đă rời nhà vào đêm 27 rạng 28 tháng Chạp năm Giáp Ngọ, nghĩa là chỉ c̣n có bốn, năm chục giờ nữa là đă bước sang năm mới At Mùi. Anh chị tôi và đứa em gái ra đi từ căn trại cuối làng.
C̣n thầy me tôi và tôi từ căn nhà chính trong làng. Điểm hẹn gặp lại nhau là nhà bà chị của thầy tôi ở phố Hàng Gai, Hà Nội.
V́ me tôi bị chứng tê thấp hành hạ đă mấy năm nay, và gia đ́nh tôi bị bao vây cô lập trong một thời gian dài, nên không c̣n tiền bạc để thuốc thang chữa trị, do đó bà đi lại rất khó khăn.
Được coi là người trẻ và khoẻ nhất trong gia đ́nh lúc bấy giờ, nên tôi được phân công “hộ tống” bà, và trong trường hợp cần thiết, tôi sẽ đóng vai “Lục Vân Tiên” cơng mẹ trên đường trốn chạy.
Tôi và me tôi rời nhà vào lúc 2 giờ sáng. C̣n thầy tôi ra đi sau đó một tiếng đồng hồ.
Tôi dẫn me tôi theo ngơ sau để ra cánh đồng sau làng, rồi từ đó đi men theo những bờ ruộng ngoằn ngoèo, quanh co để tới cánh đồng chiêm làng tôi.
Chúng tôi dự định sẽ đi xuyên qua cánh đồng chiêm làng tôi, làng Thành Chu và làng Quỳnh Lâm để tới bến đ̣ đầu làng Vĩnh Lại, rồi đi đ̣ qua sông Hồng sang Trung Hà.
Tôi đi trước, me tôi theo sau, cách nhau một khoảng cách an toàn, để lỡ ra có gặp ai ở phía trước, tôi sẽ nói lớn, để me tôi ở phía sau t́m cách lẩn tránh.
Tôi đi rất chậm để me tôi có thể bắt kịp.
Sau mỗi quăng đường ngắn, tôi lại ngồi xuống, nh́n về sau để xem me tôi có theo kịp hay không?
Sau nhiều lần làm như thế, tôi đều thấy bóng đen chậm chạp của me tôi nhô lên khỏi đường chân trời lấp lánh ánh sao đêm, nên tôi tin rằng me tôi đă bắt kịp không mấy khó khăn.
Cũng v́ tin như thế nên nhịp độ đứng lên và ngồi xuống để nh́n về phía sau của tôi càng về sau càng thưa dần.
Khi đă đi xuyên qua hết cánh đồng chiêm làng tôi, và bước vào cánh đồng chiêm làng Thành Chu, một lần nữa tôi lại ngồi xuống để nghe ngóng xem có người lạ ở phía trước không?
Khi tin là không có ai ở phía trước cả, tôi mới nh́n về phía sau để t́m kiếm bóng h́nh của me tôi. Nhưng không thấy ǵ cả.
Không dám cất tiếng gọi, v́ giữa cánh đồng trong đêm khuya thanh vắng, một tiếng động, dù nhỏ, cũng có thể âm vang cả mấy cây số ngàn.
Tôi đi trở lại về phía sau một đỗi khá xa để t́m kiếm, nhưng vẫn không thấy me tôi. Lúc đầu tôi nghĩ
rằng, có lẽ v́ đă đi được một quăng khá dài trên đường ruộng gập ghềnh, nên chứng đau nhức của bà lại làm khó dễ chi đây.
Đợi và kiếm loanh quanh thêm năm mười phút nữa mà vẫn không thấy bóng dáng me tôi.
Ḷng tràn ngập lo âu, song tôi vẫn tin rằng, có lẽ v́ bờ ruộng, lúc thẳng, lúc cong, lúc bẻ trái, lúc ngoẹo phải, và me tôi tuy mang tiếng là địa chủ, nhưng thực ra đây là lần đầu tiên bà bước chân tới cánh đồng chiêm của làng tôi, nên mới đi lạc quanh quẩn đâu đó thôi.
Ḷng ṿng t́m kiếm thêm một hồi khá lâu nữa mà vẫn không thấy bà, tôi đành phải tiếp tục cuộc hành tŕnh với hy vọng là sẽ gặp bà ở bến đ̣ ngang qua Trung Hà tại đầu làng Vĩnh Lại, v́ trước khi rời nhà ra đi, tôi cũng đă dặn pḥng hờ bà rằng, trong trường hợp bị thất lạc th́ cứ hỏi thăm đường đến bến đ̣ này.
Trên đường tới bến đ̣ Vĩnh Lại, tôi đi chậm lại, và mở rộng hướng đi lúc trái, lúc phải với hy vọng gặp được me tôi. Sau cả tiếng đồng hồ, tôi đă đi xuyên qua hết cánh đồng chiêm của làng Quỳnh Lâm, mà bóng dáng me tôi vẫn biền biệt.
Khi trời đă lờ mờ sáng, nh́n lại phía sau, tôi thấy một bóng đen đang đi hướng về bến đ̣
làng Vĩnh lại. Tôi đă vội mừng thầm, v́ nghĩ đó có thể là me tôi.
Tôi đổi hướng đi để đón đầu bóng đen ấy, nhưng khi đến gần hơn, tôi nhận thấy bóng đen ấy đi đứng trên những bờ ruộng gập ghềng rất vững vàng, chứng tỏ là rất quen thuộc với đồng ruộng, nên không thể là me tôi được. Nỗi mừng chợt đến, rồi lại chợt đi.
Lo âu tràn ngập trong ḷng. Tôi nghĩ rằng có lẽ là việc trốn chạy của gia đ́nh tôi đă bị đổ bể, và rất có thể bóng đen đang di chuyển ấy là một trong những tên du kích, hay bần cố được phái đi t́m kiếm chúng tôi.
Nghĩ như thế, nên tôi bèn t́m một bụi cỏ rậm ở một bờ ruộng gần đấy để ẩn ḿnh, và cũng là để chờ xem bóng đen ấy là ai. Khi bóng đen đi ngang qua, tôi mới nhận ra người ấy không ai khác hơn là thầy tôi.
Tôi vội vàng bámtheo để cho ông hay là me tôi đă đi lạc. Dù lúc ấy trời tuy chưa sáng rơ lắm, nhưng tôi cũng đă cảm nhận được nét lo âu thoáng hiện trên mặt ông, nên tôi đă vội vàng nhắc tới lời bàn định trước khi ra đi, là mạnh ai nấy đi để t́m về điểm hẹn dù có bị lạc nhau, và tôi cũng nói thêm để ông yên ḷng là tôi sẽ nấn ná ở lại để t́m kiếm me tôi.
Đă hơn 9 giờ sáng, cánh đồng làng Vĩnh Lại vẫn vắng lặng không một bóng người, ngoại trừ một vài con trâu đang cặm cụi gặm cỏ trên những thửa ruộng gần bờ đê.
Có lẽ người dân trong làng này, dù thiếu thốn và vất vả quanh năm, song họ vẫn cố gắng xoay xở, đắp đỗi để được nghỉ ngơi vào dịp Tết.
Nh́n xuôi về phía cánh đồng sau làng Tŕnh Xá để t́m kiếm bóng h́nh của me tôi nhưng chẳng thấy ǵ cả.
Nh́n ngược lại cánh đồng làng Quỳnh Lâm, cũng chẳng thấy bóng dáng nào để có thể nghĩ là me tôi.
Nh́n về cánh đồng chiêm sau làng Vĩnh Lại, chỉ thấy một dải xanh thẫm trải dài đến tận lũy tre xanh nhấp nhô bao quanh làng Thạch Cáp.
Cả ba hướng đều thất vọng cả, nên tôi chỉ c̣n bám víu vào một tia hy vọng nhỏ nhoi là, những người khuất mặt khuất mày và linh thiêng trong gia đ́nh tôi sẽ dẫn lối chỉ đường cho me tôi tới được bến đ̣ ngang Vĩnh Lại -Trung Hà.
C̣n tiếp...
Bookmarks