Đặt chân tới Ga Hàng Cỏ, tôi lại nhớ ngày xưa, mỗi năm một lần, vào dịp tết nguyên đán, bao giờ Thầy tôi cũng dắt tôi đi lên Hà Nội chơi.
Trong những lần đó, khi tuổi thơ trông thấy, nghe thấy không biết bao nhiêu điều lạ lùng ở phố phường Hà Nội, đă khiến tôi luôn miệng hỏi.
Có một lần, tôi không nhớ rơ năm nào v́ khi đó chắc tôi mới 10, 11 tuổi, tôi có hỏi Thầy tôi, Ga Hàng Cỏ có phải là nơi ngày xưa người ta bán cỏ cho trâu không?
Thầy tôi bảo, đúng trước kia ở Ga Hàng Cỏ người ta bán cỏ, nhưng không phải cho trâu mà là cho ngựa. Rồi nh́n những đoàn tàu dài hàng chục toa chạy trên đường sắt, tôi ṭ ṃ hỏi Thầy tôi, làm sao những đoàn tàu hỏa đó có thể quay đầu khi nó đi đến tận cuối đường sắt...
Trong những ngày ở chơi Hà Nội, Thầy cũng thường dắt tôi đi xem các danh lam thắng cảnh, trong đó G̣ Đống Đa là nơi hay viếng thăm nhất.
Theo trí nhớ của tôi, G̣ Đống Đa cao to, cây cối mọc um tùm, phải leo tới mấy chục bậc mới tới cổng, rồi qua cổng, lại phải leo thêm mấy chục bậc nữa mới tới đỉnh.
Sau này, tôi nghe nói, cộng sản Hà Nội sợ làm phiền ḷng quan thầy Bắc Kinh nên đă bí mật t́m cách làm cho G̣ Đống Đa càng ngày càng nhỏ lại. C̣n Ga Hàng Cỏ th́ đổi thành Ga Hà Nội.
Trong những lần trèo lên G̣ Đống Đa, có lần tôi nhặt được một con ngựa bằng gỗ không biết của ai đánh rơi. Con ngựa được chạm trổ sơ sài, nhưng đen bóng.
Tuổi thơ của tôi chẳng bao giờ có đồ chơi, nên tôi quư con ngựa đó lắm, suốt cả chục năm trời, lúc nào cũng giữ nó bên ḿnh.
Đến khi từ động Ông Đô cắt đường, trực chỉ đi về thị xă Quảng Trị trong chuyến đi đầy định mệnh, tôi đă bỏ lại tất cả mọi thứ, kể cả h́nh ảnh của người thân, chỉ giữ lại duy nhất con ngựa gỗ. Vậy mà rồi khi an toàn tới được thị xă Quảng Trị, tôi mới đau xót nhận ra, không biết trên chặng đường hơn chục cây số bị té lên té xuống, tôi đă đánh rơi mất con ngựa gỗ ở đâu, vào lúc nào...
Bố tôi rất kính trọng các anh hùng dân tộc, và đặc biệt ngưỡng mộ Vua Quang Trung. Bố tôi kể trong số những anh hùng dân tộc Việt Nam, Vua Quang Trung là người khiến cho vua Tàu sợ hăi nhất. Bố tôi bảo, nếu Vua Quang Trung sống thọ thêm chục năm, th́ Việt Nam sẽ khôi phục được bờ cơi Bách Việt, bao gồm cả vùng Lưỡng Quảng là Quảng Đông và Quảng Tây.
Trong những ngày tháng thơ ngây đầu đời đó, Thầy tôi đă truyền cảm và thêu dệt vào tấm ḷng trinh bạch của tôi ḷng kính phục vô bờ bến dành cho Vua Quang Trung. Nhờ vậy, sau này khi sống ở Miền Nam tự do, khi đọc thấy trên báo Sóng Thần vào năm 1974, có trang quảng cáo về một cuộc thi hùng biện do một cơ quan của Phật Giáo (tôi không c̣n nhớ rơ tên) tổ chức, về đề tài "Ai là người anh hùng dân tộc, anh hay chị kính phục nhất?", tôi đă nhớ đến G̣ Đống Đa, nhớ đến con ngựa gỗ, và nhớ đến Thầy tôi... nên ghi tên dự thi và chọn Vua Quang Trung là người anh hùng tôi kính phục nhất
. Kết quả tôi may mắn được giải nh́. Ngay cuối buổi thi, ông Ngô Khắc Tỉnh, Tổng trưởng Giáo dục, đă đích thân trao giải nhất 100,000 đồng cho một sinh viên y khoa (tôi quên mất tên), và giải nh́, 50,000 đồng cho tôi.
Khi nhận được giải thưởng, trước mặt mọi người, trong đó có anh chị và các cháu của tôi, tôi vừa bàng hoàng bất ngờ, vừa xúc động không cầm được nước mắt.
Tôi khóc v́ nhớ tới Thầy Mẹ, nhớ tới G̣ Đống Đa, nhớ tới con ngựa bằng gỗ đen như mun bây giờ không biết thất lạc ở đâu hay đă trở về với cát bụi?!...
Tôi cũng khóc v́ những xúc động chân thành khi thấy ḿnh tuy là một người hồi chánh, nhưng vẫn được ban giám khảo đối xử b́nh đẳng để có được cơ hội thăng tiến công bằng như tất cả những người khác của Miền Nam tự do...
(C̣n tiếp...)
Bookmarks