Đọc chơi thôi.....
http://web.archive.org/web/200605171...iz/porter.html
1.10 Ghi chú
Vụ "thảm sát tại Huế" năm 1968
Tác giả: D.Gareth Porter. Tạp chí: "Indochina Chronicle", số 33 ngày 24/6/1974.
Sáu năm sau sự kiện Mậu Thân 1968, một trong những chuyện hoang đường dai dẳng của Chiến tranh Đông Dương lần thứ hai vẫn chưa được thách thức: cuộc "thảm sát" của Cộng sản tại Huế. Phiên bản chính thức về những ǵ đă xảy ra tại Huế đă là Mặt trận Giải phóng Dân tộc (MTGPDT) và Bắc Việt đă giết không chỉ các quan chức có trách nhiệm mà cả các nhân vận tôn giáo, trí thức và dân thường một cách cố ư và có hệ thống, và rằng các địa điểm chôn cất được t́m thấy sau đó đă để lộ khoảng 3000 tử thi, phần lớn nhất trong tổng số 4700 nạn nhân của việc hành quyết do Cộng sản thi hành.
Tuy c̣n nhiều điều chưa được biết về những ǵ đă xảy ra ở Huế, nhưng có đủ bằng chứng để kết luận rằng câu chuyện được chuyển tới nhân dân Mỹ bởi các cơ quan tuyên truyền Mỹ và Nam Việt Nam khác xa với sự thật, mà trái lại, là kết quả của một chiến dịch chiến tranh chính trị của chính quyền Sài G̣n, được hỗ trợ bởi chính quyền Mỹ và được chấp nhận bởi báo chí Mỹ một cách không phê phán. Một nghiên cứu kỹ lưỡng về một bên là câu chuyện chính thức về vụ "thảm sát" tại Huế, và bên kia là các bằng chứng từ các nguồn tin chống Cộng độc lập, đem lại một thoáng nh́n khám phá vào trong các nỗ lực của báo chí Mỹ nhằm nuôi sống nỗi sợ hăi về một cuộc "tắm máu" lớn. [1] Đây là một .chuyện hoang đường đă phục vụ lợi ích của chính quyền Mỹ trong quá khứ, và tiếp tục ảnh hưởng sâu sắc đến thái độ của nhân dân hiện nay.
VAI TR̉ CỦA TIỂU ĐOÀN CHIẾN TRANH CHÍNH TRỊ (POLITICAL WARFARE) SỐ 10
Để làm sáng tỏ câu chuyện chính thức về Huế, người ta phải lần lại nguồn gốc của các thông tin nguyên gốc mà đă được chuyển tới nhân dân Mỹ về sự việc.
Cơ quan của chính quyền Sài G̣n được trao hoàn toàn trách nhiệm cho việc biên soạn dữ liệu về vụ được cho là "thảm sát" và công bố thông tin không phải Bộ Xă hội (Ministry of Social Welfare and Refugees) hay Bộ Y tế, như người ta có thể mong đợi, mà là Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10 của Quân lực Việt Nam Cộng ḥa (QLVNCH). Câu chuyện về vụ "thảm sát" được báo chí Mỹ đưa tin trong các năm 1968 và 1969 đă được lấy cơ sở từ lời của đơn vị này - lực lượng mà nhiệm vụ cụ thể của họ là làm mất uy tín của MTGPDT bất kể sự thật như thế nào. Cả số lượng tử thi t́m được và các nguyên nhân tử vong đều chưa từng được khẳng định bởi các nguồn tin độc lập. Trái lại, như chúng ta sẽ thấy, bằng chứng từ các nguồn độc lập thách thức phiên bản sự thật của Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10.
Tường tŕnh chính thức của Sài G̣n về vụ được cho là thảm sát xuất hiện lần đầu vào ngày 23-4-1968, khi Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị công bố một báo cáo rằng hơn một ngàn người đă bị hành quyết bởi những người Cộng sản trong nội thành và quanh Huế. Báo cáo của Tiểu đoàn đă được lặp lại chi tiết bởi United State Information Service (dịch?) nhưng báo chí Mỹ lờ đi [2] . Một tuần sau, US Mission công bố một báo cáo của chính ḿnh, bản báo cáo này về bản chất là diễn đạt lại báo cáo của QLVNCH. Báo cáo của US Mission được nói là đă là kết quả của một cuộc điều tra "của các cơ quan chức năng Mỹ và Nam Việt Nam" [3] . Nhưng vai tṛ của các cố vấn Mỹ trong báo cáo có vẻ như chỉ là thứ cấp; theo hăng tin của chính quyền Sài G̣n, Vietnam Press, báo cáo được dựa trên dữ liệu cung cấp bởi Cảnh sát Quốc gia ở Huế, các cố vấn Mỹ, các cuộc phỏng vấn các quan chức Thông tin và Tỵ Nạn của Nam Việt Nam, và "các hồ sơ của Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10," nơi cung cấp các thống kê cơ bản về các vụ được coi là hành quyết [4] . Vietnam Press c̣n báo cáo rằng "một sỹ quan của Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10 có tham gia điều tra về các vụ hành quyết ước lượng rằng gần như một nửa số nạn nhân t́m thấy đă bị chôn sống."
Trong các tháng Ba và Tư, khi các tử thi được cho là của nạn nhân các cuộc hành quyết của Cộng sản đang được khai quật, chính quyền Sài G̣n không cho phép bất kỳ phóng viên nào xem các địa điểm có mộ hay các tử thi, mặc dù tại thời điểm đó có rất nhiều phóng viên nước ngoài đang có mặt tại Huế. Cuối tháng Hai, Đại tá Tỉnh trưởng Pham Van Khoa tuyên bố rằng 300 thường dân là viên chức chính phủ đă bị Cộng sản hành quyết và đă được t́m thấy trong các ngôi mộ tập thể ở phía đông nam thành phố [5] . Nhưng không một phóng viên nào được đưa đến thăm những nơi được cho là mộ đó. Thực tế, nhiếp ảnh gia người Pháp, Marc Riboud, người đă vài lần yêu cầu được nh́n thấy những ngôi mộ, đă liên liếp bị từ chối cấp phép. Khi cuối cùng anh ta dùng trực thăng để đến địa điểm đă thông báo th́ phi công từ chối hạ cánh với lí do là vùng đất đó "không an toàn" [6] . Riboud không bao giờ nh́n thấy địa điểm đó, và đến khi danh mục chính thức theo thời gian của các phát hiện và bản đồ tọa độ của các địa điểm có mộ được công bố, không có địa điểm nào giống với cái mà Đại tá Khoa miêu tả [7] .
Cuối tháng Ba, phóng viên Steward Harris của tờ Thời báo Luân Đôn có mặt ở Huế để viết về cái được cho là các vụ hành quyết tập thể, đúng vào thời điểm mà theo danh mục chính thức đă có khoảng 400 tử thi được t́m thấy trong khu vực các lăng vua ở phía nam Huế. Nhưng thay v́ đưa anh ta đến địa điểm đó, người sĩ quan chiến tranh chính trị Mỹ lại đưa anh đến một địa điểm mộ tại khu Gia Hội, nơi các tử thi đă được chôn cất lại từ lâu [8] . Do đó, anh ta phải dựa vào lời của các quan chức Mỹ và Việt về những ǵ được t́m thấy tại các địa điểm mộ.
Hơn nữa, Pḥng Chiến tranh Chính trị của QLVNCH đă công bố các báo cáo mâu thuẫn nhau về số lượng tử thi đă được t́m thấy. Ví dụ, tại địa điểm trường trung học Gia Hội, báo cáo chính thức của Mỹ, dựa trên thông tin cung cấp bởi Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10, đưa ra tổng số 22 mộ tập thể và 200 tử thi, với b́nh quân 9 tử thi mỗi mộ [9] . Nhưng khi Steward Harris được đưa đến địa điểm đó, người sĩ quan Việt Nam hộ tống nói với anh ta rằng mỗi ngôi mộ trong số 22 ngôi có từ 3 đến 7 xác, cho ra tổng trong khoảng từ 66 đến 150 [10] . Cũng khoảng trong thời gian đó, Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10 xuất bản một cuốn sách nhỏ dành cho người đọc Việt Nam, trong đó nói rằng tại trường học có 14 mộ (chứ không phải 22), con số này c̣n làm giảm tổng số hơn nữa [11] .
MÂU THUẪN VỚI KẾT QUẢ T̀M HIỂU CỦA MỘT BÁC SỸ
Tính chất lảng tránh của các con số của Sài G̣n là đáng kể khi xem xét lời chứng của Alje Vennema, một bác sỹ làm việc cho một đội y tế Canada tại bệnh viện Quảng Ngăi, người t́nh cờ có mặt tại bệnh viện tỉnh Huế trong thời gian xảy ra sự kiện Tết Mậu Thân và là người đă tự thẩm tra các địa điểm mộ [12] . Vennema công nhận rằng có 14 mộ tại trường Gia Hội, nhưng ông nói rằng trong các ngôi mộ đó tổng cộng chỉ có 20 xác. Vennema c̣n khẳng định rằng tại hai địa điểm c̣n lại trong khu Gia Hội chỉ có 16 tử thi thay v́ 77 như chính quyền tuyên bố, và rằng tại những địa điểm trong khu vực lăng vua ở tây nam Huế chỉ có 29 tử thi thay v́ 201 như được tuyên bố trong các báo cáo chính thức.
Theo Vennema, do đó, tổng số tử thi tại bốn địa điểm chính được phát hiện ngay sau Tết là 68, chứ không phải con số 477 như đă được tuyên bố chính thức. Ngoài ra, tuy không khẳng định rằng không có ai trong số các tử thi này đă là nạn nhân bị MTGFDT hành quyết, nhưng ông nói rằng các bằng chứng cho thấy hầu hết họ là nạn nhân của các cuộc giao chiến trong vùng chứ không phải do giết chóc chính trị. Trong trường hợp các địa điểm trong khu lăng vua, ông khẳng định rằng hầu hết các tử thi có dấu vết của quân phục. Ông kể rằng đă hỏi chuyện các dân làng gần đó, họ nói rằng trong các ngày 21 đến 26 tháng Hai khu vực trung gian đă bị bom và pháo dữ dội. Và, trái với các tuyên bố của chính phủ rằng nhiều nạn nhân đă bị chôn sống tại đó, Vennema nói rằng tất cả các tử thi đều có các vết thương.
Các t́nh tiết của phiên bản chính thức - nguồn gốc chiến tranh chính trị của nó, sự từ chối cho phép sự khẳng định của báo chí từ quan sát trực tiếp, các thống kê đáng đặt dấu hỏi - và lời chứng của một bác sỹ y khoa, (người mà khi đó đă có mặt), tất cả đều chỉ đến sự miêu tả sai lạc sự thật của chính quyền Sài G̣n trong bản báo cáo tháng Tư năm 1968 của họ. Trong thực tế, các bằng chứng cho thấy rằng Tiểu đoàn Chiến tranh chính trị có thể đă thổi phồng con số của các vụ hành quyết thực sự của MTGPDT lên mười lần hoặc nhiều hơn.
CÁC CUỘC KHAI QUẬT NĂM 1969
Trong năm 1969, khi có thêm nhiều tử thi được khai quật tại các ngôi làng xung quanh thành phố Huế, một chương khác trong chiến dịch của chính quyền Sài G̣n được thi hành bởi tiểu đoàn chiến tranh chính trị. Tử thi đầu tiên được t́m thấy ở đông nam Huế, khi cuộc khai quật được diễn ra dưới sự giám sát của "Ủy ban t́m kiếm và chôn cất các nạn nhân Cộng sản" đứng đầu bởi quận trưởng, thiếu tá Trung. Một lần nữa, các nhà báo không được mời tới chứng kiến công việc khi đang diễn ra, nhưng sau đó được mời bởi thiếu tá Trung, người nói rằng Ủy ban đă t́m ra 135 thi thể tại xóm Vinh Luu của thôn Phu Da và 230 thi thể trong 7 hố chôn tại thôn Phú Xuân. [13]
Điều mà ông quận trưởng không nói với phóng viên, đó là toàn bộ những vùng t́m thấy các hố chôn là chiến trường trong nhiều tuần của năm 1968. MTGPDT đă tiếp tục giữ nhiều làng nhỏ ngay cả sau khi đă bị đẩy ra khỏi thành phố, và một số làng vẫn nằm trong quyền kiểm soát của họ trong hàng tháng, khi các máy bay ném bom của Mỹ đánh phá họ dữ dội.
Một trong bốn địa điểm được phát hiện cuối tháng Ba năm 1969, nơi được coi là chứa 22 tử thi, nằm giữa hai làng Phú Mỹ và Tuy Vân [14] . Làng Phú Mỹ, chỉ cách Huế 3 dặm về phía đông, là một trong các làng đă bị các đơn vị Cộng sản chiếm giữ trong cuộc tổng tấn công, khi nhiều nam giới trẻ nằm trong tuổi quân sự đă được gọi vào Quân Giải Phóng. Theo một cuộc phỏng vấn sau này với một người dân làng, máy bay Mỹ đă liên tục ném bom làng, phá hủy hàng trăm ngôi nhà và làm dân thường thiệt mạng.
Ba địa điểm c̣n lại, được t́m thấy cuối tháng Ba và đầu tháng Tư, theo danh sách của Lầu Năm Góc có chứa 357 thi thể, nằm tại làng Phú Xuân và tại làng Phú Đa cách đó một đoạn đường ngắn [15] . Một lần nữa, Phú Xuân, cách Huế 13 dặm, đă là chiến trường của các cuộc giao tranh dữ dội, trong đó có sự sử dụng mạnh của không lực Mỹ, trong các tuần nối tiếp cuộc Tổng tấn công. Trong một trận chiến kéo dài cả ngày mà các bom Mỹ đă được dùng đến, khoảng 250 lính Cộng sản đă bị thiệt mạng, theo một phỏng vấn với trưởng làng Phú Xuân được đăng trên tờ Tiền Tuyến - tờ báo của chính Pḥng Chiến tranh Chính trị [16] .
Khẳng định của Sài G̣n rằng các tử thi t́m thấy là xác của các nạn nhân bị Cộng Sản hành quyết đă không thuyết phục ngay cả các quan chức trong chính quyền Sài G̣n. Bộ trưởng Y tế, Trần Lưu Y, sau khi đi thăm các địa điểm chôn cất vào tháng Tư năm 1969, đă thẳng thắn thông báo với Phó Tỉnh trưởng Thừa Thiên quan điểm của ông rằng các tử thi có thể là của những người lính MTGPDT bị chết trong các trận giao tranh [17] . Báo Pḥng Chiến tranh Chính trị lập tức lên án ông Bộ trưởng v́ thái độ hoài nghi này [18]
Những thông tin ít ỏi được đưa ra về các thi thể chắn chắn hỗ trợ cho nghi ngờ rằng chỉ có rất ít nạn nhân quả là đă bị Cộng sản hành quyết. Xét riêng một điều, báo cáo của chính Thiếu tá Trung về số tử thi t́m thấy trong quận của ḿnh chỉ khẳng định 9 nhân viên dân sự và 14 lính quân đội Sài G̣n trong tổng số 365 [19] . Người ta biết rất rơ rằng một số lượng đáng kể tử thi là của phụ nữ và trẻ em. Một sỹ quan Mỹ tại Huế đă thừa nhận với một phóng viên tờ _Washington Post_ tại một lễ tang tập thể cho những người chết: "Một số có thể đă đơn giản là bị kẹt lại [trong các cuộc giao tranh]" [20] . Thật sự không có ǵ lạ nếu MTGPDT đă chôn nhiều phụ nữ và trẻ em bị chết do bom và pháo tại các làng mà họ đă kiểm soát ở gần Huế.
Một phát hiện chủ yếu khác vào tháng Chín năm 1969 về các thi thể tại khe Đá Mài, một vùng rừng rậm cách Huế 10 dặm về phía nam, vẫn bị bao quanh bởi các mâu thuẫn và sự mơ hồ. Thậm chí số tử thi được t́m thấy đến nay vẫn là một cái ǵ đó bí ẩn. Tường tŕnh chính thức của Lầu Năm Góc cho rằng con số vào khoảng 250 [21] . Nhưng một vài tháng sau, khi Douglas Pike, chuyên gia về Việt Nam của U.S. Information Agency, báo cáo về kết quả t́m kiếm, con số đă tăng lên 428 [22]
Hơn nữa, người "chiêu hồi" được Sài G̣n đưa ra để chứng thực về cái được coi là vụ thảm sát của Cộng sản đă kể hai câu chuyện rất khác nhau và đầy mâu thuẫn về sự việc. Trong một cuộc phỏng vấn được sắp xếp bởi chính quyền Sài G̣n với tờ _Baltimore Sun_ cuối năm 1969, người "chiêu hồi" chứng rằng một chỉ huy Cộng sản khu vực, người đă từ là bạn của anh ta, đă nói với anh ta rằng gần 600 người từ Phú Cam và Tu Dam đă giao cho những người dân tộc miền núi theo Cộng sản để bị họ giết. Lư do, như anh ta giải thích với tờ Sun, là rằng họ đă là "những tên phản bội cách mạng" [23] . Nhưng cũng chính người đàn ông này, trong một cuộc phỏng vấn với thông tín viên của _Tiền Tuyến_ vài ngày sau đó đă nói rằng cũng chính người chỉ huy khu vực đó đă kể với anh ta rằng 500 "tên ác ôn" đă bị đưa lên núi, không phải để giết mà để cải tạo." [24]
Một lần nữa, có một mâu thuẫn trực tiếp và quan trọng giữa các phiên bản của Pike và phiên bản chính thức của Lầu Năm Góc về việc các nạn nhân là ai và họ từ đâu đến. Phiên bản của Pike nói rằng họ là một nhóm người bị bắt trong một nhà thờ tại khu Công giáo Phú Cam ở Huế ngày 5 tháng Hai năm 1968, và bị giải về năm dặm về phía nam, nơi 20 người trong số đó bị hành quyết bởi một ṭa án nhân dân và sau đó bị chuyển giao cho một đơn vị Cộng sản địa phương, đơn vị này đưa họ thêm 3 dặm rưỡi ra xa Huế trước khi giết họ. [25] . Tuy nhiên, tường
Bookmarks