NGƯỜI VỀ ĐÂU, SAO TÔI VẪN C̉N ĐÂY?
http://catbuicarolineth.blogspot.com...uoi-ve-au.html
https://nuocnha.blogspot.com/2019/05...an-con-ay.html
jeudi 1 novembre 2018
Đinh Tấn Khương và bài viết NGƯỜI VỀ ĐÂU, SAO TÔI VẪN C̉N ĐÂY?
Khi một người ngoại quốc thành công mà quá khứ của họ có thể xuất phát như người Việt Nam tỵ nạn, quý anh chị nghỉ sao về câu chuyện của tác giả Đinh Tấn Khương?
Caroline Thanh Hương
NGƯỜI VỀ ĐÂU, SAO TÔI VẪN C̉N ĐÂY?
Đinh Tấn Khương
Nói thật ḷng th́ lúc đó, từ khi rời bỏ cái công việc dọn dẹp vệ sinh cho một công ty bảo hiểm đă khiến cho tôi cảm thấy tiên tiếc làm sao ấy, cái cảm giác tiên tiếc đó thật khó mà giải thích cho được!
Công việc làm nầy, mới nghe qua th́ ai cũng coi như là một công việc hạ tiện. Nhưng nói có Trời làm chứng, lúc ấy th́ tôi lại thích cái công việc hạ tiện như vậy đấy, thích gấp bội lần so với công việc trước đó, công việc mà phải chạy theo cái máy trong một hăng đóng gói bao b́ sách báo quảng cáo. Thực t́nh
mà nói, công việc ở hăng đóng gói bao b́ nọ th́ không có ǵ để gọi là khó, chỉ cần nhanh tay và dai sức mà thôi, hai điều kiện nầy th́ tôi hội đủ cả hai. Nhưng điều làm cho tôi khó chịu là lúc nào cũng phải nh́n thấy cái bản mặt của thằng Tàu (Lục Địa) giữ nhiệm vụ coi máy, cứ ḍm ḍm ngó ngó và sẵn sàng đổ lỗi nếu cái máy bị hỏng (dù là lỗi của máy). Thêm nữa, ca làm th́ bắt đầu từ 3 giờ chiều cho tới 11 giờ đêm, xong việc mà về tới nhà th́ đă giữa khuya. Lúc đó thường th́ vợ con đă ngủ say, chỉ có phần cơm th́ c̣n đang nằm chờ (trên bàn ăn) bên trong căn bếp lạnh. Cũng có khi, nh́n thấy được mặt vợ c̣n đang (thao) thức (mà không phải đang trằn trọc chờ đợi chồng về) vào những lúc đồ may gia công cần phải giao gấp nhưng chưa kịp hoàn tất, hay là những hôm có lô hàng nào đó đă nhỡ may không khéo bị trả lại để bắt sửa.
Trời ạ, vợ tôi ngày trước ghi danh học ở trường Luật, sau ngày ba mươi tháng tư năm bảy lăm th́ đổi đời nên cũng đổi trường, trở thành cô giáo tiểu học, chưa lần nào đụng tới cái máy may chứ nói chi là chuyện sử dụng một cái máy may công nghệ như thời buổi bấy giờ, cái máy may chạy nhanh (và khỏe) hơn vợ tôi rất nhiều, do thế mà đă lắm lần bật khóc bởi v́ không thể kiểm soát nổi cái tốc độ quá nhanh của nó, hậu quả là đường chỉ may không chuẩn, hàng may bị trả về. Cảm tạ ơn Trời, có lẽ nhờ thế mà tôi lại có cơ hội được thấy mặt vợ (lúc c̣n thức) sau những giờ học Anh ngữ tại trường (vào mỗi buổi sáng) và hoàn tất công việc tại hăng (vào lúc nửa đêm). Và cũng nhờ thế mà tôi thường được cho ăn một tô ḿ nóng giữa đêm, đúng nghĩa như người ta thường nói “nóng hổi vừa thổi vừa ăn”. Bù lại cái hạnh phúc đó (được ăn ḿ nóng & thấy mặt vợ lúc 0 giờ) th́ phải đảm nhận công tác được giao phó, tháo chỉ những mẫu hàng may đă phạm lỗi đang bị trả về để may lại cho đúng chuẩn.
Thấy cảnh vợ miệt mài (ngồi nhịp chân thu tiền, nghe sướng nhỉ) từ sáng đến tối, đĩa cơm luôn đặt trên cái thùng giấy úp ngược cạnh bên bàn may để tranh thủ vừa ăn vừa may ḥng đạt nhiều thành phẩm (bởi ư thức rằng th́ giờ là tiền bạc), bên cạnh đó là thằng con trai đang ngồi học bài hay thỉnh thoảng được cho phép xem phim hoạt họa, thêm nữa, nghĩ đến cảnh mẹ già c̣n khốn đốn ở quê nhà… những h́nh ảnh ấy đă khiến ḷng ḿnh không cam nổi để tính tới chuyện nghỉ việc. Nhưng dần dà, bài tập cho về nhà nhiều quá mà không đủ th́ giờ để hoàn tất, buổi sáng tới lớp th́ ngủ gà ngủ gật, cô giáo dạy tiếng Anh đă nhiều lần cảnh cáo cũng như (ân cần) nhắc khéo về cái “ước vọng tương lai” mà mỗi học viên đều đă tự thú (không ép mà khai) trong buổi trao đổi đầu tiên vào ngày khai giảng. Đắn đo suy nghĩ, bàn đi bàn lại, tính tới tính lui, hứa bừa hứa cuội (với vợ) để rồi đi tới quyết định từ bỏ công việc ở hăng (đóng gói bao b́) dành th́ giờ cho việc học, theo đuổi giấc mơ đổi đời như đă lỡ liều lĩnh hứa!
Đang buồn ủ rũ như con chó ốm th́ có tin vui, quả đúng như có người đă nói “chó ngáp phải ruồi” (thật ra th́ con ruồi nó tự nguyện chui lọt vào tận miệng chứ tôi có há miệng nổi để ngáp ǵ đâu!). Cơ may, gặp lại người bạn đồng nghiệp xưa (học sau vài năm) nhận giới thiệu cho một việc làm thích hợp, làm công nhân vệ sinh cho một công ty bảo hiểm cách nơi tôi ở không xa. Nói là thích hợp bởi v́ công việc chỉ tốn chừng 3 tiếng đồng hồ vào mỗi buổi tối cộng thêm một tiếng di chuyển (đi &về) mà tiền lương th́ cũng khá hấp dẫn.
Ông bạn móc từ trong túi lôi ra cái mẫu quảng cáo được cắt từ một tờ báo địa phương, mẫu quảng cáo ghi rơ: “Cần gấp một công nhân vệ sinh (cleaner), điều kiện phải có kinh nghiệm và cần kèm theo giấy giới thiệu của chủ trước”. Trời ơi là trời, đọc qua cái mẫu quảng cáo đó bổng thấy thất vọng năo nề, từ xưa tới nay tôi có bao giờ làm qua công việc nầy đâu mà đ̣i hỏi đến kinh với nghiệm!
Chắc là đọc được ư nghĩ của tôi cho nên ông bạn đă nhanh miệng trấn an:
- Anh đừng lo về cái khoản kinh nghiệm, đó chỉ là cái cớ để họ t́m cách loại bỏ các ứng viên mà họ không muốn nhận đấy thôi, tớ sẽ viết giấy giới thiệu cho anh, quan trọng nhất là phải kèm thêm cái resume (lư lịch trích ngang), tớ chắc chắn anh sẽ được nhận, yên tâm đi, chỗ nầy tớ quen mà!
Trợn tṛn hai con mắt (lờ đờ) nh́n thẳng vào mặt người bạn và rất ngạc nhiên v́ không t́m thấy một chút ǵ để nghĩ là ông ta đang muốn đùa dai với ḿnh.
- Ông đùa với tôi đấy chăng, xin làm cleaner mà cũng cần nộp bản lư lịch trích ngang (resume) nữa sao, kê khai ǵ trong đó, cái nghề chạy theo máy trước đây có ăn nhập ǵ tới cái công việc lau chùi đổ rác đâu mà cần phải kê khai?
- Không, điều quan trọng là anh cần khai nghề nghiệp của anh lúc c̣n ở Việt Nam, đừng quên kèm theo bản sao (có thị thực) văn bằng tốt nghiệp nữa nhé!
Trời đất quỷ thần ơi, xin làm chân cleaner mà lại đi khai ḿnh đă tốt nghiệp đại học và hành nghề ở Việt Nam. Tôi nổi cáu (vô cớ) với ông bạn:
- Bộ họ tính hạ nhục ḿnh như vậy sao bạn hiền?
- Không phải vậy đâu anh à, họ có ư muốn t́m một người mà họ thật sự tin tưởng.
Tôi lại nổi nóng:
- Người ta có thể chủ quan một cách sai lầm để đánh giá cao những người có tŕnh độ đại học đến như vậy hay sao, đâu phải tất cả trong số họ đều là những người đáng được tin tưởng, ông không thấy có lắm người mang cái mác trí thức mà c̣n làm những điều kém suy nghĩ gấp ngàn lần, hơn là những ai ít may mắn không có bằng cấp đó sao? mà tin với tưởng cái ǵ đây, tưởng rằng mấy người không có bằng cấp th́ không thể tin là họ có thể làm được công việc đổ rác ở cái xứ nầy hay sao?
- Hạ nhiệt chút đi, sao anh lại bực tức như vậy, xin phép được nhắc anh nhé, tư tưởng, ư nghĩ con người thường hay đổi màu theo từng môi trường, khoảng cách giữa ư nghĩ và hành động cũng sẽ rất gần, gần đến độ bất ngờ và khó có thể kiểm soát được, khó mà chận đứng lắm anh à. Nhưng, một ai đó đă quyết định (dứt khoát) chọn lựa cho ḿnh một hướng đi th́ họ sẽ biết giữ ḷng trước mọi cám dỗ nhỏ nhặt chung quanh. Ông chủ nhà thầu (vệ sinh) cũng muốn đi t́m một người như vậy để ông tạm tin tưởng mà giao phó công việc, công việc không khó nhưng để tránh phiền phức (có thể xảy ra) th́ mới là điều không dễ!
Tôi chẳng hiểu ư ông bạn muốn nói cái chi nữa, dọn rác lau nhà mà có ǵ là phiền với phức, là dễ với khó. Ông bạn lại xuống giọng (ôn tồn) giải thích tiếp (tội nghiệp cho ông thật, gặp lúc khó khăn mới biết ai là người bạn tốt?):
- Anh biết đó, công việc được giao là làm tại văn pḥng của một công ty bảo hiểm lớn, chủ nhân của công ty nầy rất quan tâm và lo sợ những điều bất thường có thể xảy ra, chẳng hạn tin tức bị đánh cắp, máy điện toán bị phá hỏng, thất thoát &xáo trộn những thứ giấy tờ quan trọng, mất mát những dụng cụ văn pḥng & cá nhân…mặc dù họ đă đặt máy thu h́nh theo dơi. V́ thế, ông chủ nhà thầu (vệ sinh) tin rằng, những người như chúng ta (đang tính tới chuyện học lại), sẽ không dám làm sai (những điều nhỏ nhặt) để phải đánh đổi cả một tương lai đang vạch ra trước mắt!?
Càng nghe càng khó hiểu, tôi chợt nghĩ, thôi th́ cứ thực hiện bừa những ǵ đă nhắn nhủ, có được việc làm là cái đích, mà nào mất mát ǵ đâu cơ chứ, hà cớ ǵ mà quan tâm tới danh với dự (hảo huyền đó), thế là tôi đă nộp đơn xin việc và mong chờ cái ngày được gọi lên phỏng vấn.
Rồi cũng tới cái hôm được hẹn phỏng vấn, theo lời hướng dẫn (qua điện thoại) tôi lần t́m tới trước căn pḥng có gắn biển số như đă dặn, thấy cánh cửa đang đóng kín, đưa tay lên gơ cốc, cốc, cốc (đúng ba tiếng gơ nhẹ) một chặp th́ cửa hé mở. Người đàn ông (mặc bộ suit đen, áo sơ mi màu xanh nhạt, trên cổ có thắt chiếc cà vạt cũng màu xanh, nhưng đậm hơn màu áo một chút) ch́a tay bắt và mời tôi vào, ra hiệu cho tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Nhớ lại, lúc đó tôi khớp quá, khớp hơn là lần thi vấn đáp ở trường y khoa sau nầy. Ông giới thiệu tên của ông, chức vụ chủ thầu (contractor) và hỏi tôi:
- Uống một ly cà phê nóng nhé, tôi đi lấy đây, nói cho tôi biết (muốn uống) đen hay trắng (không sữa hay có sữa)?
- Vâng, làm ơn cho tôi ly cà phê sữa, cám ơn ông nhiều
- Một hay hai muổng đường, đường sống hay đường tẩy trắng?
- Chỉ cần một muổng đường thôi, đường nào cũng được hết, cám ơn ông!
Lời nói nhă nhặn và cử chỉ thân thiện đó (của ông) đă khiến cho tôi bớt đi cái cảm giác khớp vía như lúc ban đầu. Mang hai ly cà phê tới đặt nhẹ xuống bàn, ông đẩy một ly về phía tôi rồi kéo ghế ngồi bên đối diện, cách một cái bàn không rộng lắm. Ông bắt đầu câu chuyện bằng những lời hỏi thăm về hoàn cảnh gia đ́nh, lư do nào và làm sao tới Úc, có thích cuộc sống tại Úc lắm không? tôi lần lượt trả lời từng câu hỏi một, thật chi tiết.
Thật bất ngờ với tôi, ông quay sang nói về cuộc chiến Việt Nam (biết tôi đến từ Việt Nam khi đọc hồ sơ xin việc), ông hỏi:
- Người Mỹ đă phản bội đất nước & dân tộc Việt Nam!?
Tôi do dự:
- Thưa ông, không phải vậy đâu, người Mỹ đă bại trận trong cuộc chiến dành độc lập của dân tộc Việt Nam chúng tôi đấy chứ?
- Nói như vậy là bạn cho rằng người Mỹ đă xâm lăng Việt Nam?
- Đổ quân vào Việt Nam là xâm lăng rồi chứ c̣n ǵ nữa, thưa ông?
- Vâng, cứ cho là người Mỹ đă xâm lăng (invaded) Việt Nam, nhưng lư do mà họ đổ quân vào chiến trường miền Nam là v́ họ lo sợ (hiểm họa) cọng sản dần lan đến các quốc gia lân cận rồi cuối cùng sẽ tràn đến nước Mỹ (theo thuyết domino), họ quyết định phải ngăn chận “làn sóng đỏ” bằng mọi giá. Bạn biết đấy, lịch sử đă từng cho thấy người Mỹ không chiếm giữ một quốc gia nào mà c̣n giúp cho nhiều quốc gia (nơi họ đến) trở nên phồn thịnh (Nhật Bản, Đại Hàn, Phi Luật Tân là những điển h́nh), người Mỹ muốn bảo vệ quyền lợi của nước Mỹ (họ không bao giờ che dấu điều đó, khác với Nga & Tàu, người Mỹ rất thẳng thắn) luôn chủ trương đưa chiến tranh ra xa nước họ, đó là lư do tại sao chính phủ Mỹ đă đổ nhiều tiền của &sinh mạng thanh niên (Mỹ) vào chiến trường Việt Nam (là để bảo vệ nước Mỹ đấy thôi). Nếu không có cọng sản ở Việt Nam th́ sẽ không có chiến tranh tại đất nước đáng thương nầy!?
- Nói như ông th́ cuộc chiến Việt Nam là do phong trào cọng sản (quốc tế) gây nên?
- Đúng vậy, đó mới là nguyên nhân khởi phát cuộc chiến, cọng sản miền Bắc đă (thực hiện ư đồ của cọng sản quốc tế) xâm lăng miền Nam trước khi người Mỹ đổ quân vào miền Nam Việt Nam, phải không?
Nếu không có sự hổ trợ (vũ khí & tài lực) của Nga &Tàu th́ liệu rằng miền Bắc có dám đưa thanh niên vào chết ở miền Nam hay không?
Không phải chỉ tạo chiến tranh tại VN thôi đâu, cọng sản muốn tạo chiến tranh ở mọi nơi, ngay cả ở trong một gia đ́nh.
- Nga và Trung Quốc chỉ muốn giúp Việt Nam thống nhất & dành lại độc lập thôi mà, thưa ông,
- Đừng nghĩ như trẻ con, có phải người Nga và người Tàu thật sự có ư tốt là muốn giúp đỡ Việt Nam dành lại độc lập thôi chăng? Nh́n xem, tại sao nước Nga lại đi thôn tính những quốc gia lân bang để thành lập Liên Bang Xô Viết, tại sao Trung Quốc thôn tính Tây Tạng, Tân Cương? Suy nghĩ thông minh một chút đi, hăy cho tôi biết là tại sao họ không chịu giúp những nước láng giềng đó được độc lập mà chỉ giúp mỗi một Việt Nam mà thôi?
- Vậy th́ tại sao người Mỹ lại phải rút chạy khỏi Việt Nam?
- Bởi v́ người Mỹ đă bắt tay được với (ông chủ) người Tàu, họ đang biến Trung Quốc thành một quốc gia tư bản rồi đó, bạn không thấy sao. Rồi bạn sẽ thấy Việt Nam cũng sẽ phải đi theo con đường ấy mà thôi, và như vậy có nghĩa là, “làn sóng đỏ” sẽ bị chận đứng, cái đích mà nước Mỹ từng theo đuổi và chủ trương đang đạt tới, phải không?
Nghe qua những điều phân tích, khiến cho tôi không khỏi ngạc nhiên, không ngờ một người mắt xanh mũi lơ như ông, ở một nơi xa xôi, chưa từng tới VN bao giờ mà lại hiểu cuộc chiến Việt Nam c̣n rơ hơn rất nhiều người (mang cái mác) trí thức tại đất nước tôi!?
Ông cho biết đến Úc theo diện tỵ nạn từ Tiệp Khắc, một quốc gia cọng sản Trung Âu (thời đó cọng sản Tiệp chưa sụp đổ), ông từng là một giáo sư sử học quốc tế. Hỏi lư do tại sao phải rời bỏ quê hương để đến đây th́ ông cho biết:
- Tôi không ưa và không chịu nổi cái đám lănh tụ cọng sản (của xứ tôi), bọn họ là những kẻ cai trị độc ác và luôn nói dối, (buông một tiếng thở dài) nhưng mà hầu như cả nước đều nói dối chứ đâu riêng ǵ bọn họ. Tôi nhớ rằng, tôi cũng đă từng (phải) nói dối với bạn bè và có khi với cả người thân trong gia đ́nh nữa, lâu dần ḿnh cũng không biết đó là lời nói thật hay nói dối một khi ḿnh mở miệng ra. Trong cái xă hội mà ai cũng không dám nói lên sự thật th́ cho dù ḿnh có nói điều thật, đôi khi người ta lại nghĩ ḿnh là kẻ nói dối không chừng, thôi th́ cứ nói dối bừa cho yên thân, phải không bạn!?
Tôi chưa kịp nói ǵ th́ ông đẩy lui chiếc ghế đứng thẳng dậy, cởi cái áo veston máng trên thành ghế và tháo tiếp chiếc cà vạt treo chồng lên đó, vừa xắn tay áo vừa nói:
- Thôi nào, trễ rồi, xin lỗi đă làm mất nhiều th́ giờ của bạn.
Được yêu cầu đi theo ông, dẫn tới một cái pḥng nằm sâu trong góc khuất, mở cửa và lôi ra cái trolley bằng vải nhựa dày, một cái máy hút bụi, một cái chổi lông và một cái thùng nhỏ đựng những miếng vải cùng mấy lọ hóa chất để lau sạch kính và mặt bàn.
Quay qua tôi, ông dặn:
- Những thứ cần dùng th́ cất ở đây, hôm nay bạn chỉ đi theo và quan sát những công việc mà tôi sắp làm, cuối buổi sẽ đưa ra quyết định, nhé!
Công việc bao gồm việc thu nhặt rác từ các thùng nhỏ (toàn là giấy) ở từng bàn, từng pḥng rồi đổ vào cái trolley để mang ra cái thùng rác lớn đặt ở cạnh hành lang, phía sau building, thêm nữa là hút bụi thảm, phủi bụi mặt bàn, rửa sạch, sắp xếp ly tách (ở pḥng cà phê) cho ngay ngắn và lau chùi hai pḥng vệ sinh (ở mỗi tầng lầu). Thế đấy, chỉ ngần ấy việc trong ba tầng lầu, xong hết, ông nh́n đồng hồ và cho biết:
- Tốn 3 tiếng đồng hồ đấy nhé, ngần ấy việc tôi sẽ trả lương 3 tiếng mỗi ngày và cần làm 5 ngày một tuần. Nếu đồng ư th́ sẽ kư giao kèo làm việc ngay bây giờ, c̣n nếu không thích th́ sẽ được nhận lương 3 tiếng hôm nay và chấm dứt từ đây, bạn nghĩ sao?
Tôi gật đầu chấp nhận và hợp đồng làm việc được kư kết ngay sau đó, ông lôi ra một xâu ch́a khóa và chỉ rơ cho tôi biết ch́a nào thuộc tầng nào (có ghi số) và bắt tôi phải nhớ cái mật khẩu (mà không được viết ra giấy để giữ lại), ông căn dặn:
- Nhớ này, một khi mở cửa xong là nhấn nút tắt hệ thống báo động phía sau cánh cửa rồi nhấc điện thoại (treo sát bên cạnh) báo ngay mật khẩu cho đầu dây bên kia biết. Xong việc th́ cũng phải nhớ mở nó lên nhưng không cần báo mật khẩu nữa, nhớ kỹ chưa?
- Vâng, tôi nhớ kỹ, thưa ông.
- Một điều nữa, xin lỗi phải nói với bạn là đừng đụng vào những thứ ǵ không liên hệ đến công việc, không thuộc về của ḿnh, như vậy th́ sẽ tránh được rắc rối. Đă không chết trên biển cả th́ đừng để phải chết (tức tưởi) v́ một lỗ nhỏ trên đường đi, bạn hiểu tôi muốn nhắn nhủ ǵ chứ?
- Thưa ông, tôi hiểu rất rơ, cám ơn ông đă cho tôi công việc và những lời dặn ḍ nầy, tôi hứa sẽ không làm cho ông thất vọng!
- Mà này, bạn có thể uống cà phê và ăn bánh ngọt (nếu muốn) ở trong pḥng cà phê hồi năy đấy nhé!
- Cám ơn ông rất nhiều!
Thế là, tôi có được một việc làm vừa sức, thích nhất là không có ai ḍm ngó (dù biết rằng đâu đó có người quan sát qua hệ thống thu h́nh), dần dà tôi quen lần với công việc, biết làm thế nào cho xong nhanh, xác định nơi nào và lúc nào cần làm kỹ lưỡng hay lướt qua (mà vẫn không bị than phiền). Làm việc một ḿnh trong mấy tầng lầu khá rộng, có khi cũng thấy buồn và rờn rợn sau gáy, nhưng cũng phải chấp nhận thôi. Nhủ ḷng rằng, trên cơi đời nầy, được cái nầy th́ phải chịu mất cái khác, vậy đó!?
Bài quá dài, phải cắt bớt
oOo -- oOo
Bài quá dài, phải cắt bớt
Jenny cho biết:
- John rất tế nhị, muốn cho chúng ta quên đi cái quá khứ, dẹp bỏ cái danh dự (hảo huyền) và cái tự ái (vô bổ) mà trực diện với thực tế, không nên giữ tâm phân biệt (giai cấp), đó là một bài học hữu ích mà John muốn gởi đến chúng ta (mà có lần John đă thố lộ như vậy)
Bài quá dài, phải cắt bớt. Xin coi từ đường dẫn, thú vị hơn
Ngước mặt nh́n lên bầu trời tối đen, chỉ thấy những v́ sao (xa thẳm) như những chấm sáng yếu ớt, mờ nhạt... tôi chợt thốt lên (theo sau một tiếng thở dài):
- Người về đâu mà sao tôi vẫn c̣n đây!?
Mùa Xuân Sydney 2013
đinh tấn khương ______
Publié par Cat Bui à jeudi, novembre 01, 2018
Bookmarks