AI ĐĂ GIẾT TỔNG THỐNG NGÔ Đ̀NH DIỆM ?
Tác giả: Quốc Đại
Nhà xuất bản: Thanh Niên
Năm xuất bản: 2003
P31
GIẤC MƠ TRỞ VỀ
Lần ấy, vào khoảng 2 giờ đêm, Đại uư Hoàn đang thiu thiu ngủ (v́ Đại uư Hoàn phải trực đêm) bỗng viên cận vệ chạy vào pḥng gọi : "Thưa Đại uư, Tổng thống đi . . . ". V́ ở trong dinh nhiều năm nên Đại uư Hoàn không lấy ǵ làm ngạc nhiên. Lâu lâu, Tổng thống Diệm lại làm một chuyến du ngoạn trong đêm như vậy.
Vẫn theo thường lệ, Đại uư Hoàn di dép mặc quần jean, áo bỏ ngoài quần giắt khẩu rouleau vào lưng... rồi theo Tổng thống Diệm với viên cận vệ (có phận sự ngồi gác ở cửa pḥng riêng của Tổng thống) . . . Lâu nay Tổng thống Diệm không đi đâu xa, ông ra đứng trước bao lơn dinh Gia Long, Đại uư Hoàn và viên cận vệ đứng sau lưng Tổng thống chừng vài ba bước. Đó là thông lệ của sĩ quan tuỳ viên và cận vệ của một Tổng thống trong thời buổi lộn xộn. Như mọi lần, Tổng thống Diệm xuống vườn xem cây cối và hoa hoặc đi thơ thẩn ngắm cảnh thiên nhiên. Nhưng lần này th́ không như vậy, Tổng thống Diệm chỉ ngước mắt nh́n trời mây, ông đứng như chôn chân trên thềm bao lơn. Ông đứng lâu chưa từng thấy. Hoàn lấy làm lạ v́ “Tổng thống đứng lâu như vậy đến 40 phút và ông chỉ nh́n trời rồi miệng lẩm bẩm". Đại uư Hoàn và viên cận vệ càng phải đứng im phắc không dám gây một tiếng động nào. Hoàn cũng chả quan tâm v́ 5 năm sống cạnh ông Diệm, Hoàn đă quá quen thuộc với đời sống riêng tư của ông. Nhưng có câu này ông Diệm nói khá lớn, cả Hoàn và cận vệ đều nghe rơ. Câu nói được ghi lại như sau : "Thôi sang năm th́ ḿnh xin về.. mệt quá rồi. . . ḿnh xin về phụng dưỡng bà cố.”
“Nhưng muốn xin về th́ ông Nhu cứ bắt ḿnh phải làm". Câu nói trên được ông Diệm nhắc đi nhắc lại rồi, ông quay lại lẩm bẩm nh́n trời xa xăm.
Rồi khi quay lại phía sau lưng, ông Diệm tṛn mắt nh́n sĩ quan tuỳ viên và viên cận vệ ông có vẻ kinh ngạc trước sự hiện diện của hai người. Nhưng không nói ǵ, lẳng lặng về pḥng riêng. Đại uư Đỗ Thọ cũng một lần bắt gặp Tổng thống Diệm độc thoại tương tự như vậy vào một đêm tháng 7.
GIẤC MƠ TRỞ VỀ
Lần ấy, vào khoảng 2 giờ đêm, Đại uư Hoàn đang thiu thiu ngủ (v́ Đại uư Hoàn phải trực đêm) bỗng viên cận vệ chạy vào pḥng gọi : "Thưa Đại uư, Tổng thống đi . . . ". V́ ở trong dinh nhiều năm nên Đại uư Hoàn không lấy ǵ làm ngạc nhiên. Lâu lâu, Tổng thống Diệm lại làm một chuyến du ngoạn trong đêm như vậy.
Vẫn theo thường lệ, Đại uư Hoàn di dép mặc quần jean, áo bỏ ngoài quần giắt khẩu rouleau vào lưng... rồi theo Tổng thống Diệm với viên cận vệ (có phận sự ngồi gác ở cửa pḥng riêng của Tổng thống) . . . Lâu nay Tổng thống Diệm không đi đâu xa, ông ra đứng trước bao lơn dinh Gia Long, Đại uư Hoàn và viên cận vệ đứng sau lưng Tổng thống chừng vài ba bước. Đó là thông lệ của sĩ quan tuỳ viên và cận vệ của một Tổng thống trong thời buổi lộn xộn. Như mọi lần, Tổng thống Diệm xuống vườn xem cây cối và hoa hoặc đi thơ thẩn ngắm cảnh thiên nhiên. Nhưng lần này th́ không như vậy, Tổng thống Diệm chỉ ngước mắt nh́n trời mây, ông đứng như chôn chân trên thềm bao lơn. Ông đứng lâu chưa từng thấy. Hoàn lấy làm lạ v́ “Tổng thống đứng lâu như vậy đến 40 phút và ông chỉ nh́n trời rồi miệng lẩm bẩm". Đại uư Hoàn và viên cận vệ càng phải đứng im phắc không dám gây một tiếng động nào. Hoàn cũng chả quan tâm v́ 5 năm sống cạnh ông Diệm, Hoàn đă quá quen thuộc với đời sống riêng tư của ông. Nhưng có câu này ông Diệm nói khá lớn, cả Hoàn và cận vệ đều nghe rơ. Câu nói được ghi lại như sau : "Thôi sang năm th́ ḿnh xin về.. mệt quá rồi. . . ḿnh xin về phụng dưỡng bà cố.”
“Nhưng muốn xin về th́ ông Nhu cứ bắt ḿnh phải làm". Câu nói trên được ông Diệm nhắc đi nhắc lại rồi, ông quay lại lẩm bẩm nh́n trời xa xăm.
Rồi khi quay lại phía sau lưng, ông Diệm tṛn mắt nh́n sĩ quan tuỳ viên và viên cận vệ ông có vẻ kinh ngạc trước sự hiện diện của hai người. Nhưng không nói ǵ, lẳng lặng về pḥng riêng. Đại uư Đỗ Thọ cũng một lần bắt gặp Tổng thống Diệm độc thoại tương tự như vậy vào một đêm tháng 7.
BẮT ĐẦU NỔ SÚNG.
Hồi tưởng lại như vậy rồi, qua dư luận, qua đài VOA, tuỳ viên Lê Công Hoàn linh cảm thấy một cơn giông băo nào đó sắp bùng lên. Cơn giông băo đó đă đến. Khoảng 1giờ 15 trưa 1-11, Thượng sĩ Thám đang chuẩn bị lên giường ngủ, nhắm mắt cho qua ít phút, bỗng có tiếng Thiếu tá Duệ nói lớn: "Quan sát lại xem thế nào?”. Theo phản ứng tự nhiên Thám vùng dậy chạy ra hành lang.
Thành Cộng Hoà vẫn im ĺm trong buổi trưa nắng gắt. Lúc ấy Thiếu tá Duệ vẫn mặc may ô chân đi dép. Ông dang đứng trước cửa pḥng riêng của ông (sau này trở thành trụ sở của "Wud" thuộc khu đại học đường Cường Để) chỉ một lát sau, Thượng sĩ Thám thấy một sĩ quan từ lầu trên chạy xuống báo cáo với Thiếu tá Duệ : "Từ phía ngă tư Đinh Tiên Hoàng, Phan Đ́nh Phùng (Dakao) tôi thấy đang lố nhố, chúng đang lom khom tiến trên vỉa hè... Có đứa th́ nhằm súng chĩa về phía thành". Viên sĩ quan xác nhận: “Đây là Lính thuỷ quân lục chiến". Thiếu tá Duệ nhún vai "Làm ǵ có chuyện lạ". Ông trở vào pḥng mặc quần áo, đặt khẩu rouleau bên lưng. Từ lúc ấy, Trung uư Bảo, Thượng sĩ Thám luôn luôn có mặt bên ông Duệ. Đầu tiên các sĩ quan thấy Thiếu tá Duệ quan sát rất kỹ, ông cũng nhận thấy như vậy nghĩa là có thuỷ quân lục chiến đang tiến về phía thành Cộng hoà. Thiếu tá Duệ nhăn trán, lắc đầu : Chuyện lạ nhỉ. Giờ này làm ǵ có lính tráng nào tập dượt".
Hơn nữa khu vực này được coi là loại yếu khu số 1, không một lực lượng nào được lai văng đến đây mà không thông báo cho lữ đoàn biết trước. Ông Duệ quay máy gọi biệt khu Thủ đô. Phía dầu dây bên kia là Thiếu tá Dụ. Thiếu tá Duệ hỏi: "Đằng biệt khu có lệnh cho đơn vị nào di chuyển ở Đặc khu I không ? ". (Đặc khu 1 tức là vùng Đakao và thuộc phạm vi thành Cộng hoà). Thiếu tá Duệ lắc đầu nói với Thám và Bảo : "Lạ nhỉ, biệt khu Thủ đô Thiếu tá Dụ cũng hhông hay biết ǵ cả ". Sau khi quan sát lại lần nữa với nhiều dấu hiệu khả nghi, Thiếu tá Duệ ra lệnh báo động. Từ lúc ấy thành Cộng hoà thức giấc trong cơn nôn nóng của buổi trưa. Sài G̣n nắng như thiêu. Tiếng c̣i vang lên khua động doanh trại... Khoảng 15 phút sau, tất cả đều ở thế tác chiến. Quân nhân ở trại gia binh kế cận cũng lần lượt trở vào thành gần đủ mặt. Những khẩu đại liên 30 ṇng đen ng̣m đều chĩa về phía đường Đinh Tiên Hoàng- Nguyễn Bỉnh Khiêm . Tất cả đều chuyển dịch.
Đằng xa thuỷ quân lục chiến vẫn lố nhố ḅ dựa vào những gốc cây hay tiến lên vỉa hè và mỗi lúc càng di chuyển lại gần hơn.
Một sĩ quan bảo ông Duệ : "Mục tiêu ngon lành quá. Cứ thế mà cho đại liên quại th́ đi đời hết cả bọn". Một sĩ quan đứng chép miệng : "Tụi này sao ngu quá vậy, không biết thằng nào chỉ huy mà nghe ngu quá ta".
Trong lúc đó Thiếu tá Duệ cầm máy gọi về dinh Gia Long.
Ông quay lại mỉm cười nói với mọi người : "Lại nhỉ, trên đó cũng không biết ǵ hơn". Ông cho gọi Đại uư Nuôi trưởng pḥng III đến tŕnh diện và cùng ông xem xét t́nh h́nh. Từ xa, thuỷ quân lục chiến vẫn theo đội h́nh hàng dọc dang tiến lên . Chẳng bao lâu toán tiền phương đă lô nhô ở phía sau sân Hoa Lư. Có biến thật rồi.
Trong thành tất cả chỉ c̣n chờ lệnh nẩy c̣. Lính trong thành có đủ lợi điểm nhất. Chỉ cần hai khẩu đại liên bắn chéo cánh sẻ th́ toán tiền phương của thủy quân lục chiến sẽ gục hết ngay từ phút đầu. Trung uư Bảo thấy lính thủy quân lục chiến vẫn khơi khơi như không có vẻ ǵ là hành quân tác chiến cả.
Ngay lúc ấy, Thiếu tá Duệ ra lệnh cho một số sĩ quan chỉ huy hai xe thiết giáp tiến ra bọc phía sau, ông nói: Anh bắt sống mấy thằng chỉ huy đem về đây cho tôi.
Giữa lúc ấy, một tiểu đội thuỷ quân lục chiến vẫn tiến lại. Tiếng loa trong thành hô đứng lại . Toán lính này nằm rạp xuống rồi lại khom lưng, ḅ tiến lên. Tiếng hô vang lên lần nữa rồi 1, 2, 3... một loạt súng đại liên nổ chát chúa. Ngay trong loạt súng đầu đă có 4 lính thuỷ quân lục chiến gục ngă. Đám c̣n lại chạy dạt vào phía bên trong thành tường sân Hoa Lư.
GIỜ ĐĂ ĐIỂM
Rồi 1 giờ 30 ngày 1-11 đă điểm. Một loạt đại bác 105 nổ vang rền và rất trúng mục tiêu thành Cộng ḥa. Có viên nổ giữa sân, có viên nổ trúng một phía doanh trại. Tiếp sau là 4 chiếc khu trục tới bắn hoả tiễn.
Lúc ấy binh sĩ trong thành Cộng hoà bắt đầu cảm thấy thực sự có biến động. Rồi lại từng loạt nữa... Tiếng nổ chát chúa vang rền. Trong thành vẫn chưa có ai bị thương.
Từ lúc ấy, Thiếu tá Duệ mời xuống pḥng chỉ huy để điều động. Ông nói với các sĩ quan : "Có đảo chính thật các cậu ạ. . . không hề ǵ. . . người nào có nhiệm vụ đó". Ông ra lệnh cho Trung uư Bảo theo chân hai chiếc thiết giáp ra khỏi thành. Bảo yêu cầu : "Thiếu tá cho quạt vài ba tua nữa. . .Bọn nó đang lố nhố ở đầy sân Hoa Lư. Mục tiêu ngon quá đi". Ông Duệ không cho khai hoả tiếp rồi bảo Bảo ra t́m cách thuyết phục và hỏi nguyên do xem sao "Anh em nhà cả mà".
Trung uư Bảo đứng bên đây đường, vác loa gọi : "Alô ! Alô !. . . Tôi Trung uư Bảo đây nguyên Trưởng pḥng II Trường Vơ bị quốc gia Đà Lạt đây"
Nói như vậy ông biết chắc là trong đám sĩ quan đó cũng có người là bạn ông hoặc cựu sinh viên trường Vơ bị Đà Lạt.
Bảo lại lên tiếng một lần nữa "Alô ! Bảo đây xin các anh đừng có dại dột nghe theo ai, đừng có dại dột chết oan uổng cho một mưu đồ nào". Quả nhiên khi Bảo vừa dứt lời th́ từ phía bên kia sau sân Hoa Lư có một sĩ quan lên tiếng "Alô... Trung uư Bảo phải không ? Alô Thinh đây". Rồi có một tiếng súng nổ ở xa.
Có tiếng hô bắn, Trung uư Bảo liền băng qua phía đường Hồng Thập tự về phía Thinh. Theo sau ông là một người lính. Đến gặp Đại uư Thinh, đại đội trưởng thuỷ quân lục chiến, Trung uư Bảo hỏi Thinh: "Các anh được lệnh của ai về đây ?". Đại uư Thinh nói : "Tôi nghe Lữ đoàn liên minh pḥng vệ phủ Tổng thống làm phản Tổng thống nên bọn này kéo quân về cứu”. Bảo lắc đầu cười: “Lầm to rồi Thinh ơi. . . Làm ǵ có chuyện đó. . . Ai bảo các anh thế? " Thinh im lặng.
Lúc ấy đă có một lính thuỷ quân lục chiến bị chết ba bị thương trong loạt đạn nổ thứ nhất của lữ đoàn. Trung uư Bảo đề nghị với Thinh : "Cậu thấy không xung quanh đây toàn lực lượng của Lữ đoàn hết. Chỉ cần mấy khẩu đại liên đặt trên lầu kia quạt một lần các cậu sẽ đi đời hết. Thôi bây giờ bỏ khí giới đi rồi hạ hồi phân giải".
Đại úy Thinh không chịu và nói : "Hàng th́ tôi không thể hàng được. Cấp chỉ huy ra lệnh như thế nào th́ làm như thế. Tuy vậy, bọn tôi có thể giá súng ngồi chơi được không?” Một sĩ quan thuỷ quân lục chiến khác phàn nàn: “Bọn tôi hành quân từ Tây Ninh về th́ được lệnh di chuyển về đây ngay. Bọn này có biết mẹ ǵ đâu. Cấp trên bảo sao nghe vậy. Đang mệt thấy bà nội". Đại uư Thinh cương quyết chỉ giá súng mà không chịu hàng.
Hai bên đều đồng ư án binh bất động. Đại đội thủy quân lục chiến của Đại uư Thinh rút lui vào sân Hoa Lư và giá súng. Theo lệnh của Thiếu tá Duệ, Trung uư Bảo mời Đại uư Thinh vào gặp ông Duệ để hai bên cùng sáng tỏ đầu đuôi câu chuyện. Đại uư Thinh từ chối, ông viện cớ Đại đội trưởng không được phép bỏ đơn vị khi đang ở t́nh trạng tác chiến. Tuy nhiên Đại uư Thinh vẫn cử hai sĩ quan đi theo, một Thiếu uư một Chuẩn uư. Qua sự điều tra tại chỗ, được biết có hai đại đội thuỷ quân lục chiến. Ngoài đại đội của Thinh, c̣n có đại đội của Châu đang dàn binh bố trận ở phía sau. Một sĩ quan của thủy quân lục chiến nói với Đại uư Bảo : "Chuyện rắc rối thấy mẹ... bọn này vừa đi hành quân về mệt chết cha...Làm ǵ có đảo chính. Trung tá Khang được Tổng thống cưng nhất...có lẽ bọn tôi về đây để chống đảo chính".
Từ phút đó, bên thành Cộng hoà cũng án binh để "chờ xem". Việc cấp thiết là phải tản thương. Trung úy Bảo đề nghị với Đại uư Thinh tạm thời đưa cả 3 lính thuỷ quân lục chiến vào bệnh xá của lữ đoàn để cấp cứu (Trong đêm mùng một cả ba thương binh đều chết v́ trúng đạn 105 ly của quân đảo chính...Trái đại bác rớt trúng ngay bệnh xá).
MỜI TỔNG THỐNG XUỐNG HẦM
Tại Bộ chỉ huy của lữ đoàn, Thiếu tá Duệ đang liên lạc với Bộ Tổng Tham mưu. Tiếng ông Duệ : "Tôi muốn gặp ngay Trung tá Khôi... chú phải t́m cho bằng được. Ông ấy đang ở trên pḥng Hội". Ông Duệ vẫn chờ măi. Trên dinh Gia Long lại gọi xuống : "Hoàn đây...không có chuyện ǵ quan trọng chứ?". Ông Duệ trao máy cho một sĩ quan để liên lạc với Bộ Tổng Tham mưu rồi tiếp chuyện với dinh Gia Long. Ông Duệ bảo Đại uư Hoàn : "Mời Tổng thống xuống hầm gấp... Thiếu tá Hưởng có ở đấy không... Tại sao đến bây giờ mà chưa để Tổng thống xuống hầm. Tại sao Tổng thống lại không chịu... Phải nói rơ cho Tổng thống biết... Không có ǵ nguy nhưng phải đề pḥng".
Ông Duệ quay sang tiếp chuyện Tổng Tham mưu trưởng. Phía đầu dây bên kia là Trung tá Nguyễn Ngọc Khôi, Tư lệnh lữ đoàn. Lát sau ông Duệ quay lại nói với các sĩ quan:
"Trung tá không thể về được. Bây giờ vẫn chưa họp. Lạ thật. Trung tá Khôi cho moa biết là trên ấy hoàn toàn yên tĩnh ". Một lát sau ông Duệ gọi lại lên Gia Long và được trả lời : "Mời Tống thống xuống hầm nhưng không thấy Tổng thống nói ǵ... Trên này hoàn toàn yên tĩnh... Thiếu tá Lạc đang có mặt trong dinh, có cả ông Bí thư Trần Sử”.
Kế hoạch đảo chính đă được hoàn tất trong ṿng hơn một tuần lễ mà đầu năo vẫn là Trung tướng Trần Văn Đôn. Đại tá Nguyễn Hữu Có lănh trách nhiệm giao liên, móc nối và tổ chức. Với cương vị Tư lệnh phó quân đoàn III, phụ tá cho tướng Đính nên mọi sự giao tiếp và di chuyển của Đại tá có trong phạm vi quân đoàn III đều được dễ dàng. Hơn nữa, Giám đốc nha An ninh quân đội th́ đă theo phe đảo chính rồi nên vấn đề tổ chức càng thêm dễ dàng và bảo mật đến mức độ tối đa. Theo tiết lộ của Trung tướng Nguyễn Hữu Có trên báo Công Luận số đặc biệt ngày 1-11-1970 th́ ngày 15-10-1963 ông đă hỏi thẳng Trung tướng Dương Văn Minh về kế hoạch đảo chính và xin chỉ thị th́ Trung tướng Minh trả lời: "Anh có quân, cố tổ chức nắm cho được các đơn vị đi". Vẫn theo Trung tướng Có v́ biết ông chống Tổng thống Diệm đă từ lâu nên khi đến thăm tướng Đính, tướng Đính đă bất ngờ hỏi : "Toa chịu thề với moa không? Hễ moa chết th́ toa phải chết theo, c̣n toa có chết th́ moa cũng phải chết theo" - Khởi điểm từ bất ngờ đó hai ông Đính, Có kết hợp cùng nhau để thực hiện kế hoạch.
Đại tá Có xuống B́nh Dương - bản doanh bộ Tư lệnh sư đoàn 5 - móc nối dược Đại tá Nguyễn Văn Thiệu. Ông lại xuống Mỹ Tho, bản doanh sư đoàn 7 móc nối được với Đại tá Tư lệnh phó sư đoàn này cùng một số sĩ quan thuộc khu chiến thuật Tiền Giang, trong đó có Thiếu tá Nguyễn Viết Thanh, Trung đoàn trưởng trung đoàn 10 tại Cao Lănh, Kiến Phong, Thiếu tá Lư Ṭng Bá , Chi đoàn trưởng chi đoàn Thiết Giáp.
Theo bút kư của Trung tướng Nguyễn Hữu Có, trong bữa cơm trưa tại dinh tỉnh trưởng Định Tường ngày 28-10 v́ sơ suất nên tin âm mưu đảo chính bay về Sài G̣n.
Đêm 28-10, ông Nhu đă biết được đầy đủ chi tiết về việc Đại tá Có lên B́nh Dương và xuống Mỹ Tho âm mưu móc nối đảo chính. Một phiên họp khẩn cấp được triệu tập trong văn pḥng ông Nhu với sự tham dự của Đại tá Tung và hai viên chức cao cấp của ngành t́nh báo và ngành Cảnh sát đặc biệt. Ông Nhu nghe các viên chức liên hệ kiểm điểm t́nh h́nh và đi đến một kết luận vững chắc: "Phe đảo chính không có quân th́ không thể làm ǵ nổi". Cho đến lúc này th́ ông Nhu đă có đủ dữ kiện để biết rơ phe đảo chính gồm tướng Đôn, Kim, Minh, Xuân, và một số sĩ quan mà ông Nhu cho là họ thuộc thành phần Đại Việt.
Biết rơ Đại tá Có cùng tướng Đôn, Kim âm mưu đảo chính nhưng ông Nhu vẫn không ra tay trước. Có lẽ ông muốn quăng một mẻ lưới lớn. Đại tá Tung cũng như cơ quan t́nh báo được chỉ thị của ông Nhu là phải tuyệt đối là như không hề hay biết việc Đại tá Có xuống Mỹ Tho và lên B́nh Dương móc nối 2 sư đoàn 5 và 7 bộ binh để đảo chính.
Đại tá Nguyễn Hữu Có (sau đảo chính được phong thiếu tướng) - Ảnh chụp năm 1964.
Ngày 31-10, Tổng thống Diệm và ông Nhu mới chính thức báo tin cho Trung tướng Đính biết việc Đại tá Có âm mưu đảo chính và chỉ thị phải điều tra ngay để t́m ra manh mối ḥng có thể ra tay hành động theo kế hoạch Bravo mà tướng Đính vẫn nắm trọn quyền. Nhưng tướng Đính đă chính thức tham gia phe đảo chính từ ngày 25-10.
Tướng Đính cũng như tướng Đôn đều báo cáo với Tổng thống Diệm và ông Nhu là đă biệt giam Đại tá Có và đang tra khảo, nhưng thực ra, Đại tá Có được giữ kín trong văn pḥng Tư lệnh quân đoàn III. Đại tá Có trải qua một ngày đêm trong cảnh toát mồ hôi hột - Văn pḥng Tư lệnh quân đoàn III được canh pḥng nghiêm ngặt, nội bất xuất ngoại bất nhập - 11 giờ đêm ngày 31-10, tướng Đôn đến quân đoàn III gặp tướng Đính và Đại tá Có ông cho biết v́ Đại tá Có làm lộ bí mật ở Mỹ Tho nên phải hành động gấp vào ngày mai tức ngày 1-11.
Bookmarks