Diane nửa tin nửa ngờ.
- Bỏ lại hết? Ta mới vừa mua sắm…
- Nhanh lên, ngay đi.
- Được thôi!
Diane đang c̣n chần chờ, mặc đồ vô, vừa nghĩ, chắc bà ta biết có chuyện ǵ đây. Nếu mà…
- Nhanh lên? Nghe thúc giục như một tiếng kêu thét nghẹn ngào.
Diane vội vàng mặc vô cho xong vụt chạy theo Kelly ra ngoài. Chắc ta phải điên lên như bà nầy thôi, Diane vừa tức giận vừa nghĩ.
Lúc xuống tới dưới pḥng khách, Diane lo cuống lên chạy cho kịp Kelly.
- Cậu nói bọn ḿnh bỏ đi đâu bây giờ?
Ra tới ngoài, Kelly đứng nh́n quanh.
- Bên kia dăy ghế là công viên. Ta qua bên đó ngồi nghỉ chân.
Vừa mệt, Diane phải theo chân Kelly băng qua tới bên công viên. Hai người ngồi xuống.
Diane hỏi:
- Ta ngồi làm ǵ đây?
Ngay lúc đó một tiếng nổ kinh hồn từ bên trong khách sạn, ngồi bên nầy Diane và Kelly có thể nh́n thấy cửa sổ trên tầng lầu bốn nổ văng tung lên tua tủa những mảnh vỡ.
Thật khó tin, Diane ngước mắt nh́n lên trời.
- Tiếng… tiếng bom nổ… nàng nói vừa run sợ -… trong pḥng ta mới đi ra? - Nàng quay qua Kelly - Sao… sao cậu biết được hay vậy?
- Tôi nh́n thấy người hầu pḥng.
Diane chưa hiểu ǵ, lóng ngóng.
- Cô ta ra sao?
Kelly lặng lẽ nói:
- Bọn hầu pḥng mà chân đi giầy hàng hiệu Manolo Blahnik ba trăm đô-la một đôi.
Diane thấy nghẹn ngang cổ:
- Làm sao bọn chúng theo kịp ta được?
- Tôi không biết, - Kelly nói - Ta phải biết đang đương đầu với ai?
Nét sợ hăi hiện rơ trên gương mặt hai kẻ bị săn đuổi - Kingsley có đưa cho cậu một món ǵ lúc đang c̣n ở trong văn pḥng lăo ta? Diane hỏi.
Kelly lắc đầu:
- Không, c̣n cậu có nhận được ǵ không?
- Không.
Cả hai giờ mới hiểu ra - gă giao tấm danh thiếp.
Cả hai mở túi xách t́m tấm thiệp Tanner Kingsley đưa hôm nọ.
Diane bụm tay gập đôi lại, không thể bẻ cong.
- Tấm thiệp có gài con bọ chip Diane nói, căm tức.
Kelly bẻ cong một lần nữa.
- Cả cái nầy nữa th́ bọn đàn em bám sát theo ta.
Diane giơ tay giật lấy tấm thiệp trên tay Kelly tức giận nói:
- Ta không muốn giữ lại.
Kelly nh́n theo Diane vụt chạy xuống đường quăng ra giữa lộ. Thoáng chốc từng đoàn xe ô tô chạy ngang qua cán nát.
Từ đằng xa tiếng c̣i xe cấp cứu hú vang.
Kelly đứng lên:
- Ta lo đi khỏi nơi đây, Diane.
Bọn chúng hết c̣n truy đuổi theo ta, thế là yên. Tôi về lại Paris. Cậu tính sao?
- Tôi muốn coi thử tại sao?
- Khéo đấy.
- Cậu cũng nên đề pḥng.
Diane đang c̣n nghĩ ngợi.
- Kelly… cám ơn cậu đă cứu mạng tôi. Đang c̣n…
Kelly nói:
- Tôi thấy xấu hổ v́ một việc tôi đă nói dối cậu.
- Thiệt sao?
- Cậu biết tôi nhận xét về mấy bức tranh ra sao không?
- Cứ nói đi.
- Tôi thích xem tranh… phải nói thiệt. Cậu khá lắm!
Diane cười mỉm.
- Cám ơn. Tôi cứ nghĩ là đối xử khiếm nhă với cậu.
- Diane?
- Sao?
- Từ nhỏ tôi không có được người hầu kẻ hạ.
Diane cười, cả hai sáp lại ôm chầm lấy nhau.
- Tôi mừng được gặp cậu, - Diane chân thành nói. - Tôi cũng thấy vậy.
Cả hai đứng nh́n nhau không bên nào hé nói câu từ biệt trước. .
- Tôi vừa nghĩ ra, - Diane nói. - Nếu muốn gặp tớ th́ có số phone đây. Nàng ghi lại trên mảnh giấy.
- Số máy đây! - Kelly chép tay đưa qua lại cho Diane.
- Được rồi, tạm biệt lần cuối.
Diane ngập ngừng nói:
- Ồ. Tạm…tạm biệt, Kelly.
Diane đứng nh́n Kelly ra đi. Đến đầu góc phố nàng quay lại nh́n giơ tay vẫy, Diane vẫy theo Kelly vừa đi khỏi, Diane ngước nh́n lên một khoảng trống đen ng̣m trên cao suưt nữa là mồ chôn cả hai người, nàng chợt thấy trong người ớn lạnh
Bookmarks