Chương XVII tiếp theo
Rồi chàng hôn hít con. Thật ra mới gặp Ái, chàng đă biết là con ḿnh rồi, và chàng chỉ muốn ẵm ngay lấy. Song thấy Ái ngồi trong ḷng Mai càng rụt rè chưa dám đường đột, sỗ sàng... Cuống quít, chàng chẳng biết hỏi con điều ǵ, chỉ luôn mồm kêu:
- Trời ơi!
Đó h́nh như chỉ là một câu vô nghĩa nhưng thực chứa bao t́nh yêu thương, nỗi nhớ tiếc cái thời kỳ ân ái dịu dàng.
........
. Chàng yên lặng đứng nh́n Mai, rồi thong thả cúi xuống ghé tận tai th́ thầm:
- Em tha thứ cho anh.
......
Âu yêm, dịu dàng Lộc cầm lấy tay Mai, bàn tay ngà ngọc, suốt sáu năm nay chàng hằng tưởng nhớ.
Tựa đứa trẻ ngoan ngoăn, nàng để tay trong tay Lộc.
...
Bookmarks