Tôi Nợ Em
Từ độ đôi ḿnh ôm vĩnh biệt
Cuộc đời hai ngả, rẽ ḍng sông
Em về chốn ấy vui làm vợ
Tôi quấn cô đơn, chuỗi héo ḷng!
Bao chiều ảm đạm vọng ngàn khơi
Nh́n xám ngàn phương đến lại rồi
Chầm chậm trôi xa về viễn tận
Giống t́nh tôi thoáng bốc bay hơi
Rồi thấy thương hoài những tháng năm
Nhà xa cách biệt mấy đ̣ giang
Nhớ anh nhiều lắm làm sao gặp
Dành dụm chút tiền để ghé sang
Bắp vàng lủng lẳng xách cầm tay
T́nh thắm đong đầy gửi tặng ai
Băng ghế chung ngồi, từ trái một
Lim dim thưởng thức, cánh hồn bay!
Thuyền duyên băo dập nát tan tành
Vỡ mảnh trăng vàng, ră ánh thanh
Bóng tối bao trùm lên khoảnh khắc
Tơ ḷng đứt đoạn giạt xa xăm…
Khi hiểu sự t́nh, tôi thấy nợ
Nợ em ngày ấy những ḍng thư
Nợ từng rung cảm ngân dào dạt
Để thấy khung trời vạn sắc mơ
V́ tôi em phải vượt trời xa
Lặn lội về anh để phải mà
Giông lớn cuốn phăng vào biển sóng
Đắm ch́m tan tác mảnh hồn hoa!
25/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Bookmarks