Mỗi lần như vậy, tù cải tạo chúng tôi thường t́m cách cho tiền tụi vệ binh, quản giáo để chúng mật báo cho thân nhân của ḿnh ở quan vùng đến thăm viếng. Người nào có thân nhân đến thăm, sẽ được quản giáo vệ binh cho vô một căn pḥng bỏ hoang hàn huyên tâm sự, rồi nấu nướng đồ ăn thức uống chia sẻ cho nhau.
Vệ binh quản giáo cũng rất bằng ḷng với lối thăm viếng bí mật kiểu này, v́ chúng vừa được ăn uống phủ phê, lại vừa có tiền, có thuốc lá, thuốc lào đút túi, và anh em tù cải tạo cũng vui vẻ v́ được người thân của bạn tù, mỗi khi viếng thăm, đều có món "bồi dưỡng" cho tù không món này th́ cũng món khác.
Thường mỗi lần thân nhân viếng thăm bí mật như vậy kéo dài nhiều tiếng đồng hồ, kể từ lúc nghỉ trưa ăn "cơm". Thân nhân đến cứ lặng lẽ đi vô nhà bỏ hoang, xếp đặt các thứ cần nấu nướng rồi lặng lẽ làm các món ăn. Những thứ nào cho bạn tù thưởng thức được xếp riêng một bên, chờ tù nhân vô mang đi phân phát. Thứ nào cho quản giáo, vệ binh th́ cũng để riêng. Những món này thường phải nhỏ bé, kín đáo và giá trị cụ thể hơn.
Thường, vệ binh quản giáo chỉ nhận tiền mặt, bột ngọt, hoặc thuốc lá. Đến giờ nghỉ trưa ăn "cơm", người tù nào có thân nhân đến thăm sẽ lặng lẽ và thản nhiên đi vô trong nhà hoang, xum họp một, hai tiếng, hoặc có khi cả buổi chiều với gia đ́nh. Tất cả đều đâu vào đấy, tuần tự như tiến, ai cũng có phần mà mọi chuyện trôi chảy, không ai làm phiền đến ai.
Trong thời gian tôi và anh Dzoăn B́nh ra ngoài làm việc, Dzoăn Phượng cũng đă đến viếng thăm bí mật như vậy nhiều lần. Có lần Dzoăn Phượng đi một ḿnh, có lần đi với bạn. V́ những cuộc thăm viếng như vậy diễn ra thường xuyên, hầu như ngày nào chúng tôi ra ngoài lao động cũng có vài người tù cải tạo có người thân thăm viếng, và xưa nay chưa bao giờ xảy ra chuyện ǵ đáng tiếc, nên quản giáo vệ binh canh gác rất lơ là.
Hoàn cảnh của anh Dzoăn B́nh lúc đó rất bi đát. Nếu không vượt ngục, anh sẽ không có thuốc men điều trị và sẽ chết trong ngục. Qua kinh nghiệm về cộng sản, anh biết, anh sẽ không bao giờ được cộng sản trả tự do.
Riêng bản thân tôi, khi tới quân lao G̣ Vấp, tôi mới biết, cộng sản đă biết quá rơ về tôi. Với "tội" hồi chánh, "tội" lên đài phát thanh VOA tuyên truyền chống cộng sản, và "tội" làm cho Bộ Dân Vận Chiêu Hồi, chắc chắn tôi sẽ bị cộng sản tử h́nh, hoặc ít nhất cũng sẽ bị cộng sản cầm tù chung thân.
V́ cả anh Dzoăn B́nh lẫn tôi đều hiểu được số phận tận cùng bi đát đang chờ đợi ḿnh ở cuối đường hầm, nên hai anh em chúng tôi đă quyết tâm vượt ngục bằng mọi giá. Vấn đề bây giờ chỉ c̣n là thời gian, khi nào chúng tôi sẽ có được cơ hội ra ngoài lao động ở khu gia cư quân lao G̣ Vấp?...
Sau khi được gặp anh Dzoăn B́nh, cuộc đời của tôi ở trong tù không c̣n tẻ nhạt và vô bổ như trước. Kiến thức đa dạng cùng kinh nghiệm sống phong phú của anh qua những câu chuyện anh kể đă giúp tôi có được những ngày tháng hứng thú và bổ ích.
Tôi được nằm ngay bên cạnh anh phía tay phải. C̣n phía tay trái của anh là anh Nở. Anh Nở th́ ít nói chuyện, c̣n tôi và anh B́nh th́ tối nào cũng th́ thầm nói đủ thứ chuyện, từ chuyện gia đ́nh, t́nh yêu, nghề nghiệp, đến những nhân vật tên tuổi của Miền Nam.
Sau này tôi ra ngoại quốc, t́nh cờ gặp gỡ nhiều nhà văn, nhà báo tên tuổi của Miền Nam, tôi mới biết, hầu hết những chuyện anh nói, đều là sự thật.
Sau vài tháng quen biết và hoàn toàn tin tưởng ở tôi, anh Dzoăn B́nh và tôi bàn bạc kế hoạch vượt ngục như tôi đă kể. Chúng tôi biết, cuộc vượt ngục nào cũng rất phiêu lưu, mọi bất trắc đều có thể xảy ra, và khả năng thành công bao giờ cũng rất mong manh. Nhưng chẳng hiểu sao, kế hoạch vượt ngục của chúng tôi lúc đó thật đơn giản, dễ dàng, và cả hai anh em chúng tôi đều tin tưởng sẽ thành công.
V́ vậy, chúng tôi đều hồi hộp chờ đợi ngày cả hai anh em cũng được lệnh ra ngoài lao động, để có cơ hội đào thoát t́m tự do như đă dự tính.
(C̣n tiếp...)
Bookmarks