Chạnh Nhớ
Kể từ lúc t́nh ḿnh tan vỡ
Trả yêu đương về nhớ, về quên
Em sang chốn ấy ḿnh ên
C̣n tôi ngày tháng buồn tênh cuộc đời!
Có lắm lúc chơi vơi bến ngạn
Mắt nh́n sông lai láng nhấp nhô
Vấn vương kỷ niệm bao giờ
Từng hàng mây xám phủ mờ lối đi
C̣n đâu nữa những ǵ ấp ủ
Một căn lầu ở giữa con tim
Và đôi cánh rộng loài chim
Bay qua bát ngát để t́m mùa xuân
Chiều nắng tắt, đôi chân nặng trĩu
Phố chao h́nh, kéo níu ngày qua
Nỗi đau thả dưới ráng tà
Vạn sầu quấn chặt hồn ma dật dờ!
Tôi vỡ mộng, chôn thơ đáy vực
Cố thổi bay những lúc nhớ nhung
Bởi rằng tất cả bằng không
Luyến lưu chi nữa để ḷng quặn thôi…
Mấy mươi năm thuyền rời bến mộng
Em và tôi nẻo sống hai nơi
Thăng trầm, sướng khổ cuộc đời
Phôi phai ngày tháng một thời bên nhau!…
Nay chạnh nhớ hôm nào trên phố
Tay trong tay phơi phới niềm xuân
Cười duyên, em nói lời thương
Vài mươi năm nữa đi đường em lo
Làm anh cây gậy láng o
Để anh lụm cụm có mà chống đi…
Lan ơi! Em nói làm chi
Khiến anh nhớ măi ảnh thề ngày xưa
Giờ đây đă quá buổi trưa
Hoàng hôn dần đến…gậy kia!... đâu c̣n.
28/9/2016
Nguyễn Thành Sáng
Bookmarks