Ricco mỉm cười.
- Giáo hoàng có phải tín đồ Thiên Chúa giáo không hả? - Ông ta lạch bạch đi tới cái tủ kê ở góc pḥng và mở khoá tủ. - Anh muốn mang quốc tịch nào đây?
Ông ta lôi ra một mớ hộ chiếu với các b́a khác nhau và lựa lựa từng quyển. - Chúng ta có một hộ chiếu Hy Lạp, rồi Thổ Nhĩ Kỳ, Nam Tư, Anh…
- Mỹ. - Robert nói.
Ricco rút ra một quyển hộ chiếu có b́a màu xanh da trời.
- Đây. Cái tên Arthur Butterfield có hấp dẫn anh không thế?
- Tốt rồi. - Robert đáp.
- Anh đứng dựa vào tường đi, tôi sẽ chụp h́nh cho anh.
Robert bước đến bên tường. Ricco mở ngăn kéo và lấy ra chiếc máy ảnh Polaroid. Một phút sau, Robert cầm xem tấm ảnh của ḿnh.
- Không thấy tôi cười. - Robert nói.
- Cái ǵ hả? - Ricco nh́n anh, ngạc nhiên.
- Tôi đă không cười. Chụp cái khác đi.
- Được thôi. Tuỳ ư anh. - Ricco nhún vai.
- Có khá hơn. - Robert mỉm cười khi bức ảnh thứ hai được chụp. Anh nh́n tấm ảnh và nói, rồi thản nhiên nhét tấm ảnh đầu vào túi.
- Bây giờ đến phần kỹ thuật cao, - Ricco tuyên bố rồi bước tới bàn làm việc. Ông ta đặt tấm ảnh vào mặt trong quyển hộ chiếu.
Robert bước tới một cái bàn khác, ngổn ngang những dụng cụ hành nghề của Ricco và tuồn một lưỡi dao cạo cùng một lọ keo dán trong trong túi áo khoác.
Ricco đang xem xét sản phẩm của ông ta.
- Không tồi. - Ông ta nói rồi trao cho Robert quyển hộ chiếu. - Năm ngh́n đôla.
- Và hoàn toàn đáng giá. - Robert đáp trong lúc đếm 10 tờ 500 đôla.
- Làm việc với người của các anh thật dễ chịu.
- Anh biết là tôi quư anh.
Robert biết chính xác là ông ta đang nghĩ ǵ về anh. Ricco là một thợ giày thiện nghệ, làm việc cho gần một chục chính phủ - Và chẳng trung thành với chính phủ nào. Anh đút quyển hộ chiếu vào túi áo.
- Chúc may mắn, ông Butterfield. - Ricco mỉm cười.
- Cám ơn.
Ngay khi cánh cửa khép lại sau lưng Robert, Ricco vớ lấy điện thoại. Thông tin luôn là tiền bạc đối với ai đó.
Bên ngoài, đi được chừng hai chục mét, Robert lấy quyển hộ chiếu mới ra khỏi túi và dúi nó vào trong một thùng rác. Nhiễu. Đó là một kỹ thuật mà khi là một phi công anh đă dùng để tạo những cái đuôi giả cho tên lửa của đối phương. Hăy để cho họ săn lùng Arthur Butterreld.
Chiếc Opel xám dừng cách chừng nửa đoạn phố.
Chờ đợi. Không thể thế được.
Robert tin chắc rằng chiếc xe đó là cái đuôi duy nhất. Anh đă chắc chắn là chiếc Opel đă bị mất dấu, vậy mà nó vẫn t́m ra. Họ phải có một cách nào đó để bám theo từng bước đi của anh. Câu trả lời duy nhất: Họ đă dùng một thứ máy phát nào đó, và anh phải luôn mang nó theo người. Nó được gắn vào quần áo của anh chăng? Không. Họ không có cơ hội nào cả Đại uư Dougherty đă có mặt lúc anh sắp xếp hành lư nhưng anh ta không thể biết Robert sẽ mang theo bộ quần áo nào. Robert thầm kiểm kê lại những ǵ mà anh mang theo người - tiền mặt, ch́a khoá, một cái ví khăn mùi xoa, thẻ tín dụng… Chiếc thẻ tín dụng.
"Tôi không nghĩ là tôi cần đến nó, thưa Tướng quân" - "Cầm lấy. Vă hăy luôn giữ nó trong người".
Bookmarks