Người ta cũng nhắc lại một gợi ư “tháo gỡ” rất hay của T.s Tô Văn Trường: "Lối ra rẻ nhất và có lợi nhất cho đất nước là đ́nh chỉ, tiến tới xóa sổ dự án bô-xít Tây nguyên !
Những lo toan tháo gỡ chưa ai dám đụng đến th́… đùng một cái:
Bể mắm Tây Nguyên bắt đầu “Bốc mùi”
Cái mầu nước pha soude đục như sữa này đă đủ giết nguời , huống hồ bùn đỏ
Hóa chất “sút” đă diệt hết mọi thực vật, sinh vật ở 6 xă gần công tŕnh Tân-Rai (người cũng nửa sống nửa chết v́ không dám ăn uống nước giếng bị ô nhiễm trầm trọng, nông trường chè phải đi chở nước về để cứu cây chè! Ô hô! Ai tai!
“Đúng là “sút” (soude) đă sút tung cái "lưới màng nhện" bao quanh công tŕnh có nhiều mục đích "không tiện nói" này !
Liệu sau hàng loạt bài phóng sự, những bức ảnh có tính tố cáo khá vững chắc, có ai dám tiến thêm một bước nữa vào cái ổ con kỳ đà này không?
Để lời gợi ư cũng là ước mơ của ông Tô văn Trường trở thành hiện thực ?
Để “Lời cuối cho Bauxite”của blog Quê Choa được đăng công khai trên trang đầu của các báo Nhân Dân và Quân Đội Nhân Dân?
Một lần nữa tớ lại xin phép hô vừa đủ tớ nghe: Tiến lên ! chiến sỹ, đồng bào !
Thứ bảy 24 tháng 9 /2011
Một ngày sinh nhật vui ít buồn nhiều
Cách đây đúng 84 năm có một thằng bé… nhắm mắt chào đời, miệng cười sằng sặc tại nhà thương Hàng Đồng Hà-Nội… Thằng bé đó chính là tớ. Nó cười v́ không khóc được do nghẹt thở mà chỉ ằng ặc như tiếng cười tù trong cổ họng! Nó chỉ oa oa ba tiếng khi bị sách ngược rồi phát nhiều cái vào mông! Và cái sự ra đời khá đặc biệt này đă ám vào số phận tớ suốt cuộc đời, chỉ khi bị đau ra tṛ mới chịu há miệng!
Ngày mai 25 /9 là tớ bước vào ngày đầu tiên của tuổi 85 dù tính theo kiểu Tây thi 1 January 2012 mới được phép! Nhưng tớ cứ tính theo kiểu ta. Chẳng c̣n lo ai bắt bẻ về khai man lư lịch nữa cái lúc này!
Sự thật th́, ngay từ khi c̣n ở với gia đ́nh, chẳng bao giờ nhà tớ tổ chức sinh nhật sinh nhiếc ǵ cho ai cả. Măi sau này, vô Sài-g̣n mới quen dần cái kỷ niệm “Bớt đê”, ”Bớt điếc”, tiệc mặn, tiệc trà, chúc tụng nhau sống lâu, mạnh giỏi (kể cả sống lâu để chỉ làm phiền thiên hạ và gia đ́nh)
Năm nay sinh nhật 24 tháng 9/1927 với tớ mang lại cho tớ… nói chung là buồn nhiều hơn vui.
Buồn v́, tớ đă cố bám vào cuộc sống đầy bất trắc này trong khi nhiều bạn bè đồng trang lứa đă lần lượt ra đi. Năm nay đă có thêm 5 tên, riêng giới nhạc sỹ thứ thiệt có 2. Đó là Xuân Oanh, Văn An, c̣n số sống như thực vật nghe tin cũng có từ 5 đến 7 tên.
Buồn v́ nghĩ tới những ngày sinh nhật bạn bè đông vui đặc biệt sinh nhật 75 tuổi được Hội Nhạc sỹ VN tổ chức tại trụ sở Hội 51 Trần Hưng Đạo Hà Nội có đầy đủ kẻ yêu người ghét đến chúc mừng, tặng quà… Những số thân quen nhất nay cũng đă ra đi gần hết. Một số c̣n lạị th́ ḿnh coi như cũng đă chết với ḿnh rồi v́ chúng sợ ḿnh làm chúng ảnh hưởng tư tưởng, ảnh hưởng đến ḷng trung thành tuyệt đối của chúng tới Đảng quang vinh.
Kể ra “coi chúng như chết rồi” một cách dứt khóat như thế nhưng làm sao cho khỏi buồn … Buồn cho sự đời cho thế sự và nhất là cho ḷng người nghệ sỹ mà phải sống giả tạo, vờ vĩnh, nói láo, nói phét để an thân, để tiến thân và nhục nhất là để kiếm tiền. Buồn v́ mất bạn, mất người tưởng thân thương suốt đời nhưng cuối cùng lại là những kẻ nghe tiếng ḿnh qua telephone cũng… rét !
C̣n vui ư! Không vui sao được khi bỗng dưng có cả trăm bạn mới, nhất là các bạn trẻ đáng tuổi con, tuổi cháu ḿnh luôn gửi lời thăm hỏi “chúc bác sống lâu 100 tuổi để cho chúng cháu biết thêm nhiều “sự thật lịch sử”mà chúng cháu chưa được học bao giờ trên ghế nhà trường!
Không vui sao được khi từ bên kia Đại Dương bỗng có người bạn trẻ chẳng hề biết mặt, tự ư gửi cho một số thuốc bổ, một máy xoa bóp và cảm động biết bao khi có một cô bán gạo đặt trước cửa nhà một bao tải đựng 20kg gạo trắng với mấy ḍng chữ “Cháu nghèo lắm, chỉ có số gạo này ủng hộ bác trong lúc kinh tế khó khăn này”, Kư tên: "Fan của bác"!
Và không ít người, dù phải đi đường ṿng, cũng sáng sáng đến chiếc xe bánh ḿ của bà xă ḿnh để “ăn ủng hộ chồng bả là chính”.
Có thể nói: Ḿnh "sống dai" như thế này chính là nhờ những liều thuốc bổ vô giá mà ḿnh vừa kể trên. Ḿnh nhiều lần muốn nghỉ viết blog nhưng sợ phụ ḷng các bạn bè, nhất là các bạn trẻ khắp 4 phương trời đang, hàng tuần chờ “tem” bài của ḿnh. Và cái đầu ḿnh và quả tim ḿnh nó lại hồi sinh, cái tay ḿnh lại tiếp tục gơ trên keyboard.
Có thể nói: Chính T̀NH YÊU của các bạn đă thổi hồn cho tớ, đă dựng lại cái thân già ốm yếu với cái lưng đă xẹp 3 đốt sống, để tiếp tục làm cái việc mà chẳng mấy ai “dại” mà đâm đầu vào làm ở cái tuổi 85 này!
Tuy vậy, kiểm điểm lại, tớ vẫn thấy buồn là chính. Cái buồn lớn nhất chính là cái việc tớ làm cho đến đây, vẫn chưa có hiệu quả ǵ, chưa nói đến những phút c̣n hy vọng hăo, c̣n gà mờ về cái chuyện “Sẽ có đổi mới thực sự từ bên trên, từ bên trong” và mất rất nhiều tâm lực vào cái việc "phân hóa”, “vận động” từ bên trên, từ bên trong” vô bổ này!
Tớ xin cảm ơn các cú phone, các email, các message chúc mừng tớ nhân ngày tớ lên 85 này! Năm nay kinh tế khó khăn, nhà cửa chật chội, bà xă chẳng làm ǵ ngoài mua một cái bánh ngọt Givral, nấu một nồi xôi ṿ, lỡ có ai không mời mà đến...
Tớ phải lo rời máy tính, rửa mặt để đón bất cứ ai yêu tớ, kể cả những kẻ muốn đến để theo dơi tớ nhân dịp này đây !.
Nhạc sĩ Tô Hải
http://to-hai.blogspot.com/2011/09/p...-ky-so-70.html
Bookmarks