Page 450 of 471 FirstFirst ... 350400440446447448449450451452453454460 ... LastLast
Results 4,491 to 4,500 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #4491
    tran truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....


    Ngoài trời tối om như mực tàu , tuôn chảy khắp không gian. Tôi biết t́nh cảm giữa hai đứa đang ở một bước ngoặt. Tôi cảm thấy Thu sắp nói ra một điều ǵ quan trọng. Quả thật, Thu hất mái tóc ra như một cử chỉ quả quyết rồi nói:

    – Anh ạ!

    -Ǵ em?

    Thu nói suông sẻ mạch lạc như đă sắp sẵn từ lâu :

    – Em định nói với anh từ lâu , tâm t́nh của em. Em cảm thấy em có tội rất nhiều anh ạ. Đó là tâm tư sâu kín của em. Em đă có người yêu, đă hứa hôn. Cả trường và bạn bè ở Hà Nội đều biết. Chính v́ thế mà em vừa xung phong vừa được chọn lựa đi Nam. Hai điều đó phối hợp lại thành ra cái chuyến đi phiêu lưu này của em. Em nói rành rẽ như thế bởi v́ nếu em chỉ xung phong mà không nằm trong danh sách chọn lựa em cũng không được đi. Ngược lại có những kẻ được chọn lựa mà không chịu đi , đập bệnh để xin ở lại. Riêng đối với em th́ được cả hai, mỗi bên một nửa.

    Nhưng khi đi một quăng th́ em thấy không muốn đi nữa và đi thêm một quăng nữa th́ sự không muốn đi đó gia tăng gấp bội. Nhưng phân tích cho kỹ th́ em không muốn đi là v́ hai lẽ. Lẽ thứ nhất là như em vẫn thường nói với anh. Nghĩa là cực quá, phung phí sức lực vô ích, và em đau chân, vô đến nơi em cũng không làm nên tṛ trống ǵ. Lư do thứ hai là em thấy t́nh cảm của em đối với anh ấy đổi thay một cách lạ kỳ.

    Giống y như truyện phiêu lưu của một nhân vật thần thoại. Đi vào với người yêu nhưng trên đường đi, ḿnh lại yêu một người khác Người khác đó là ai, anh biết rồi. Nếu em không đi với anh th́ chắc chắn không có cái người khác đó xen vô cuộc đời em. Tuy rằng em vừa nói với anh rằng em có tội với anh ấy, nhưng nghĩ cho cùng em không có tội, v́ công b́nh mà nói, em không yêu anh ấy. Sau này, nếu có dịp em sẽ nói với ảnh về điều này. Nhưng dù sao th́ em cũng đă có lời hứa với người ta.

    – Em có hứa thật à ?

    – Có!

    - Tại sao?

    – Em cũng không biết tại sao.

    – Tại sao không biết?

    – Chưa ai hỏi em như anh.

    – Th́ bây giờ anh hỏi.

    – V́ thế em mới đáp là em không biết tại sao.

    Tôi thấy vừa tức tối, vừa tự ái, vừa ghen hờn, vừa đau khổ. Giá đừng yêu. Giá Thu đừng nói. Giá Thu đừng nói “vĩnh biệt ” từ nay. Tôi biết Thu có người yêu đă đi trước trong Nam , nhưng đi bên cạnh Thu tôi không hề nhớ tới chuyện đó. Cũng như tôi đă quên khuấy đi rằng tôi từ giă người yêu của tôi , rẽ xuống khu năm. Biết làm sao bây giờ.

    T́nh yêu là một thứ khách không mời mà đến , hoặc ngược lại mời mà không đến. Khi nó đến th́ nó đến, không ai cản ngăn được.

    Tôi và Thu sống cực nhọc với nhau trên con đường này, nhưng không buông thả t́nh cảm , mà ngược lại rất dè xẻn, hà tiện và thận trọng như đứa bé nhận được tấm giấy thấm mới tinh thơm phức của mẹ mua cho, nó dự định sẽ thấm khô những ḍng chữ nắn nót của nó, để nó nh́n lại trong giấy thấm mà thích thú về những ḍng chữ ấy, nhưng trái ngược lại với ư muốn của nó. Những dấu mực trên mặt giấy thấm không làm cho nó vui. Tôi lẫn Thu hai đứa học tṛ thơ ngây đă đổ vấy mực ra cả tấm giấy thấm rồi, loang lổ đốm to đốm nhỏ thành những h́nh hài kỳ quái, bất thường.

    Yêu là một thứ bệnh không thể được miễn về sau , cũng không có tiêm chủng ngừa được.

    Thật t́nh cái ǵ ḿnh sợ nhất lại thường xảy đến. Trong t́nh yêu càng như thế. Càng rào đón kín đáo lại càng sơ hở. Càng lẩn tránh nó càng đuổi theo. Tôi nói:

    – Được rồi. Anh sẽ làm theo lời em. Em muốn ǵ cũng được. Bấy nhiêu tinh cảm em cho anh đă đủ lắm rồi. Tất cả t́nh cảm của người ta cho anh trong suốt từ xưa đến nay gộp lại cũng chỉ nhiều bằng của một ḿnh em trong mấy ngày qua! Nếu em nói em có tội với người ta th́ anh cũng không thể vô tội được. Nhưng tự trong thâm tâm của ḿnh th́ chính ḿnh cho phép ḿnh làm những điều mà ḿnh cho rằng có tội ấy và cũng lại chính là ḿnh tự bôi mặt để lên giọng quan ṭa. Giết hay tha cũng đều có lư.

    Thu ngồi im.

    Tôi liếc nh́n Thu. Nàng đau khổ thực sự. Tôi biết nàng sống rất nặng về nội tâm. Nàng không phải là người con gái tầm thường. Nàng rất kiêu kỳ, và ngược lại rất ngoan ngoăn.

    Tôi đợi nàng nói thêm. Tôi sẵn sàng làm theo những lời của nàng một cách tự nguyện, v́ ḷng tự ái. Tôi muốn xóa tan, đập nát ngay những t́nh cảm của hai đứa ngay trước mặt nàng, nên những t́nh cảm đó là những mảnh thủy tinh để cho nàng, chính nàng nghe thấy những tiếng tan vỡ vang động trên mặt đất và trong ḷng nàng.

    Thu nói tiếp:

    – Em biết anh yêu em. Như một kẻ đi trên sa mạc bất thần gặp một con suối nhỏ. Anh uống thỏa thuê rồi anh lại đi.

    – Và anh không bao giờ quên con suối ấy.

    Tôi tiếp ngay:

    - T́nh yêu không thể nào là cuộc sống b́nh thường được. Em nên nhớ rằng em vừa nói rất đúng, nhưng hăy c̣n thiếu sót. Em nên làm con suối nhỏ giải được cơn khát cho anh giữa sa mạc hơn là làm một cái biển mênh mông trong lúc anh đang dầm mưa. T́nh yêu là cái ǵ hiếm hoi, đắt giá và độc nhất. Em thử tự hiểu xem em nên là con suối hay làm cái biển kia đối với anh. Có thể em chia tay với anh ngay bây giờ , nhưng em sẽ c̣n yêu anh măi măi. Em ạ. V́ như thế anh làm cốc rượu nồng hồng tươi làm em say , em nhớ măi hương vị trận say đó hơn là em uống hằng vại nước mà chẳng c̣n giữ lấy một hương vị ǵ. Anh cho rằng chúng ḿnh cứ chia tay nhau ngay bây giờ đi. Anh th́ quay lại với Phương, c̣n em th́ cứ nhắm anh bạn của em làm đích. Ai về tổ ấy.

    Tôi cười, tôi reo lên rất hồn nhiên:

    – Thế mà hay ! Thế mà hay !

    Thu lặng ngắt người ra. Ánh lửa không làm hồng nổi đôi má nàng. Có lẽ nàng tưởng rằng khi nàng thốt ra th́ tôi sẽ phản đối và tôi càng vồ vập, tha thiết yêu nàng. Chẳng ngờ sự phản ứng của tôi rất xuôi chèo mát mái theo nàng. Nàng nói:

    – Lúc nào anh cũng trêu tức em và làm cho em đau khổ.

    – Ơ ḱa ! Em nói có thực ḷng em không ?

    – Em em… cảm thấy như thế!

    – Ô hay! Em đang ngồi thực trên mặt đất th́ những điều em nói ra phải là thực chớ không thể cảm thấy được. Anh làm cho em đau khổ hay ngược lại ? Ai đă bảo chia tay trước ? Em ạ ! Trường Sơn gian khổ, gai góc, đầy đỉnh dốc, đầy hố sâu. Ta đă đi trên dốc, bên miệng hố, dẫm trên gai góc th́ không thử thách nào mà ta không vượt nổi. Tuy có đau thương, nhưng có thấm ǵ ?

    Tôi thấy tôi nói lan man bâng quơ và trong thâm tâm tôi, tôi cũng thấy đau khi chấp nhận sự chia tay dù nó hợp lư. Tôi nói:

    – Anh biết em là người con gái đầy trí tuệ, cả trong những giây phút sôi nổi nhất, em vẫn giữ phần lớn trí tuệ c̣n trái tim th́ chỉ dự một phần.

    Thu gạt ngang:

    – Anh nhầm. Anh là đàn ông, anh không thể hiểu. Anh nói như thế là không đúng. Bao giờ anh có vợ, vợ anh sẽ giải thích cho anh điều đó. Anh sẽ nhận chân lại lời nói của em hôm nay. Chính em đă bỏ mất hết trí tuệ của em !

    Rồi nàng gục đầu xuống nức nở. Bỏ mạng rồi ! Cuộc đấu khẩu đấu trí đấu tính , cuối cùng đă làm cho tôi mang nợ. Nàng khóc là tại v́ tôi.

    – Thu! Thu!

    Tôi lay vai nàng và gọi. Nhưng nàng đă biến thành một giọt nước mắt khổng lồ tan ra và thấm ướt cả tâm hồn tôi, làm mềm yếu cả nghị lực tôi. Tôi thấy khổ tâm và hối hận.

    Tôi ôm lấy nàng, khuân nàng đặt lên vơng như ẵm một đứa trẻ con.


    Còn tiếp ...

  2. #4492
    tran truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....



    Đêm trở nên ngắn và tâm sự vơi đi nhanh chóng. Tất cả uẩn khúc, u sầu, hờn dỗi, đều tan đi , biến hết. Thu ngồi dậy, ngó ra bên ngoài một chập như t́m kiếm một điều ǵ lẩn quất đâu đây, rồi Thu bước xuống đất, đi nhóm bếp… Trong lơ mơ, tôi như nghe Thu bảo:

    – Anh uống một miếng đi.

    Tôi uống một chất ngọt từ tay Thu nâng lên mồm tôi, như là đường như là sữa, như là một chất ǵ tôi chưa từng nếm qua trên đời, rồi tôi lại ngủ thiếp đi.
    Tôi cũng không nhớ tôi thức giấc hồi nào. Tôi nghe thầm th́ bên tai tôi tiếng của Thu, tôi nghe sự vuốt ve trên trán tôi của bàn tay Thu, và tôi nghe toàn thân tôi lọt tỏm vào một sự mơ hồ mà cụ thể, sự tan vỡ mà đang quật cường , sự ră rời mà phấn chấn.

    Thu bảo:

    – Anh nhọc quá!

    – Không có ǵ đâu em ! Bằng một chuyến vượt dốc là cùng.

    – Anh cứ liều.

    – Lúc này đang nghỉ, mai không phải đi.

    – Anh không lo xa à?

    – Lo cũng không được.

    Thu sờ vai tôi, mân mê măi một chỗ mà tôi nghe h́nh như rướm máu.

    – Anh ạ!

    – Ǵ em?

    – Đêm nay là đêm cuối cùng của đôi ta nhé !

    – Lại sắp nói nhảm nữa phải không ?

    – Em nói thật !

    - Hay khóc mà lại trêu người ta.

    – Bài hát ǵ đấy. hay ghê cơ !

    - Bài ǵ?

    – Em không nhớ tác giả và tên bài v́ em chỉ nghe loáng thoáng.

    Rồi Thu hát.

    – Thôi em ạ!

    – Ǵ cơ?

    – Em đừng hát nữa. Để lúc khác.

    – Đây chính là lúc em rất cần hát. Bài hát này nói thay em.

    – Thế à?

    – Vâng ! Khi yêu anh, em đă tự nhủ rằng có lúc em sẽ hát tặng anh bài này. Em nghĩ lơ mơ vậy mà đúng thật. Anh ạ ! Xa em anh có buồn không ?

    – Vui chứ.

    – V́ sao?

    – V́ đó là ư muốn của em.

    – Anh có đủ can đảm làm theo ư muốn của em ư?

    – Có chứ, có thừa.

    – V́ sao?

    – V́ tự ái.

    – Thế là anh chẳng yêu em nhất.

    – V́ sao?

    – Khi chưa yêu th́ c̣n tự ái, nhưng khi đă yêu rồi tự ái không c̣n.

    Trời đất. Tôi giật ḿnh. Không biết cô gái Hà Nội đă ứng khẩu nói câu này hay đă đọc ở một quyền sách nào hay chính cô đă tổng kết từ lâu.

    Thu tiếp:

    – Anh có nhớ không. Có lần anh sốt nặng dọc đường, anh ngồi trên cái đế cối 82 bị bỏ dọc đường, lúc bấy giờ em mở nút bi-đông nâng vào miệng anh mà anh vẫn không uống. Anh cương quyết từ chối. Đó là v́ anh chưa yêu em, cho nên anh tự ái hay tự trọng cũng thế. Rồi sau đó có lần đùa với em, anh nói: “Anh muốn làm một hạt bụi dưới chân em!” Em đáp ngay: ” Em sẽ dẫm nát anh ra ! ” Th́ anh lại đáp: ” Anh sẽ bay lên đáp trên tóc, trên má em ! ” Đó là lúc anh yêu em và đối xử với em rất tế nhị. Em nói ǵ anh cũng nghe, cũng như em bảo anh ǵ anh cũng không chối từ. Đâu c̣n tự ái nữa.

    Tôi nói ngay:

    – Đúng! Em bảo anh việc ǵ anh cũng vâng lời, ngay cả những việc mà cả thế gian này đều không thể làm được, anh cũng vui ḷng làm, nhưng chỉ trong trường hợp là việc đó có ư nghĩa t́nh yêu. C̣n đây em bảo chúng ḿnh hăy chia tay đi v́ em sắp gặp ai đấy, th́ nó lại khác rồi. Anh không thể dẹp ḷng tự ái được ! Em đă giày anh dưới chân em. Th́ nhất định anh không thể nằm im cho em giày.

    Thu cười:

    – Con người lầm ĺ thế mà tự ái to bằng cái… nồi.

    – Nếu anh nói như em th́ sao?

    – Ừ th́ anh nói đi, nói đi, nói đi!

    – Anh không nói. v́ không nghĩ như em.

    – Không nghĩ th́ thôi sao c̣n ” nếu ? ” Em mong anh nói như thế đấy!

    – Anh nói th́ em sẽ làm sao ?

    – Anh thử đoán xem !

    – Khóc là cùng ? Có đúng không ! Ơ ḱa sao lại quay mặt đi ? Quay lại xem nào. Có đúng không !

    – Đúng ! Đúng ... Đúng ! Hỏi nữa thôi ? Em khóc gào lên bây giờ.

    Ḷng tự ái đă giúp tôi chiến thắng một cách vẻ vang.


    Còn tiếp ...

  3. #4493
    tran truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....


    Tôi không ngờ bên cạnh tôi có một ông bác sĩ Trung Hoa. Không biết ông ta đi đâu đây mà lại sốt nằm lê mê. Cùng đi với ông bác sĩ này có một ông khu ủy viên và một toán cần vụ nam có nữ có. Sở dĩ tôi biết được chuyện này là v́ một hôm ông bác sĩ Trung Hoa kia đi ngang qua lều tôi và thấy Thu ngồi xem quyển sách của tôi , ông ta dừng lại và nói chuyện với Thu bằng những tiếng Việt Nam khá khá mà có lẽ ông học được trước khi lên đường sang đây công tác.
    Ông ta hỏi thăm Thu và Thu đă giới thiệu tác giả của quyển sách. Ông ta cho biết quyển sách của tôi đă được dịch và xuất bản ở Bắc Kinh. (Nhưng tôi không được xu nào) . Ông cũng tự giới thiệu ông ta là bác sĩ. Ông ta đi sang bên này để nghiên cứu sốt rét giúp cho Mặt Trận Giải Phóng. Ông ta vui vẻ nói thêm và trỏ mặt mũi, da thịt của ông ta đă xơ xác và ngoách ra v́ những cơn sốt rét liên miên. Ông ta nói:

    – Muỗi Trường Sơn độc lắm. Bị đốt chừng vài mũi là sốt ngay.

    Tôi nói:

    – Diệt được sốt là thắng trận.

    – Muỗi a-nô-phen đáng sợ hơn bất cứ thứ ǵ trên trái đất. Thế mà các anh vừa chống muỗi vừa đánh nhau thật là giỏi chịu đựng ?

    Tôi cười, gật gật đầu tỏ vẻ hưởng ứng lời khen đó của ông ta. Nhưng sự thực th́ trong thâm tâm, tôi đă tự bảo: “lại gặp các cha đại tếu nữa rồi. “

    Tôi đă từng nghe những lời khen na ná tâng bốc tới trời như thế của những đồng chí ngoại quốc đàn anh. Đại khái là khen những người miền Nam là thần thánh. Họ sang Việt Nam một tuần lễ là phải mang vợ theo rồi, c̣n người Việt Nam (nói rơ hơn người Nam Bộ) đi tập kết mười năm để vợ ở nhà mà vẫn chịu được.

    Bây giờ tôi lại gặp sự tếu đó tái hiện lên ở trên dăy Trường Sơn này. Tôi hỏi:

    – Đồng chí sốt măi như vậv sao?

    – Không sao, tôi đấu tranh qua hết.

    – Đồng chí uống thuốc ǵ ?

    – Uống thuốc th́ ít, nhưng đấu tranh tư tưởng th́ nhiều.

    Ông bác sĩ đang nói chuyện với tôi th́ có hai người thanh niên người Thượng tới. Đó là những người trong toán cần vụ của ông ta đi t́m ông ta về v́ sợ ông ta đi lạc.

    Một anh to tướng thân h́nh lực lưỡng như vơ sĩ. Đặc biệt cặp chân rất to, bắp chân và đùi to bằng nhau. Một anh có cái quai hàm gần vuông như thước thợ. Hai anh mời ông bác sĩ về. Nhưng ông bác sĩ tỏ vẻ thích thú v́ đă gặp tôi. Ông ta nói với tôi và trỏ vào quyển sách:

    – Quyển sách này chúng tôi đă xuất bản ở Bắc Kinh, không ngờ hôm nay tôi được hân hạnh gặp tác giả ! Tôi muốn mời đồng chí chụp với tôi một tấm h́nh và ta ghi sổ lưu niệm với nhau.

    Ông bạn Tàu tỏ vẻ rất thành tâm. Nhưng tôi chỉ nhận có một điều là ghi lưu niệm. Ông ta viết cho tôi đặc nghẹt một trang giấy, c̣n sự chụp h́nh th́ tôi từ chối v́ mặt mũi của tôi thế này th́ chẳng hay ho ǵ mà chụp với nơm !

    Tôi c̣n đang loay hoay ghi lưu niệm th́ anh quai hàm vuông đă bắt chuyện với Thu mà tôi nghe loáng thoáng là việc đổi đồ để lấy đường.

    Tiếng “đường”làm cho tôi mất hết tinh thần để ghi lưu niệm cho ông bạn vàng.

    Những người giao liên Thượng trên đường này là những tay súng, những thớt voi. Họ tải đồ như voi, họ leo núi như sóc và họ không ăn ǵ ngoài nắm cơm với tro, hoặc muối và vốc nước suối mà uống ngon lành.

    Mỗi người mang một lúc sáu quả DKZ mỗi quả vừa vỏ vừa ruột nặng mười lăm kí lô. Nhưng đó cũng chưa phải là những kiện tướng, những kiện tướng đeo nặng hơn thế vài. . . chục kí-lô. Và có điều rất đặc biệt là những người được bầu làm kiện tướng th́ không được thưởng cái ǵ cả ngoài hai chữ kiện tướng. Có những người gùi cả gùi đường cát về cho bệnh nhân , nhưng không bao giờ họ nếm một miếng đường.

    Họ không ăn đường, không biết vị ngọt là ǵ, không thèm ngọt bao giờ. Cho nên họ gạ Thu đổi đường.

    Hai anh giao liên người Thượng dẫn ông bác sĩ Tàu về. Đi ngang một lạch suối, tôi thấy anh vơ sĩ khom lưng, ông bác sĩ leo lên và anh vơ sĩ lội một mạch qua suối rồi đi khuất.

    Chập sau hai anh trở lại, mỗi người một gói đường trên tay. Chuyện mặc cả bắt đầu. Tôi thú thật rằng tôi muốn giật phăng lấy trút hết vào mồm nuốt trửng hết ngay. Vậy mà tôi phải b́nh tĩnh, coi như ḿnh xem đường không có nghĩa ǵ. Anh quai hàm vuông hỏi:

    – Các anh có cái ǵ đổi?

    – Khăn, quần, áo, cái ǵ cũng có. Tôi đáp. Tôi đă giằn lấy tôi, nếu không th́ tôi đă nói phứt ra rằng: “Đổi cả tôi cũng được ! ”

    Nhưng Thu đă bảo:

    – Đường đâu, đưa cho tôi coi !

    Mỗi anh đưa cái gói đường của ḿnh ra. Cái gói bằng giấy dầu, ràng buộc rất kỹ. Nhiều chỗ đường đă ướt thấm ra ngoài ngon lành như mật ong. Tôi nói với Thu:

    – Thế là vừa đủ cho hai đứa.

    Tôi soạn cả ba-lô quần áo, lớp cũ, lớp mới, c̣n lại sau cái trận đổi gà chó trong sóc cùng đi với Việt, cốt sao cho hai anh người Thượng này t́m được một món đúng ư thích ngay.

    Anh có quai hàm vuông trông thấy cái khăn sọc vừa xanh vừa đỏ của Thu, anh ta chớp lấy đưa lên mắt xem giũ giũ rồi quấn ngay lên cổ, và đưa ngay gói đường cho Thu.

    Hai người nói với nhau bằng tiếng của dân tộc họ, reo mừng tỏ ư hoan hỉ v́ có được một cái khăn như thế. Anh quai hàm vuông cứ cúi xuống ngực nh́n cái chéo khăn cười lên sung sướng , xong lại cởi ra cầm trên tay căng ra đưa ngang mắt rồi giơ lên soi dưới ánh mặt trời. Anh thanh niên vơ sĩ giật lấy ướm thử vào cổ. Xong anh nói câu ǵ. Anh quai hàm vuông phản đối và giật lại ngay. Có lẽ anh kia bảo anh này nhường cái khăn lại cho, nhưng anh nầy không đồng ư.

    Đó là cái khăn vải thôi hạng bét của nhà trường phát cho mỗi đứa một vuông không biết để làm ǵ.

    Tôi trỏ cho anh thanh niên vơ sĩ cái mớ đồ của tôi, nhưng anh không chú ư mà cứ đưa mắt theo cái khăn đă cuộn chắc trên cổ của anh bạn kia một cách thèm thuồng.


    Còn tiếp ...

  4. #4494
    tran truong
    Khách
    Trang mạng không ổn định , xin rút lui .

  5. #4495
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by tran truong View Post
    Trang mạng không ổn định , xin rút lui .
    Có nghĩa là sao , anh trantruong ?
    " Ổn định " trên phương diện nào ?
    Xin cho biết rơ nếu anh c̣n vô ?

  6. #4496
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Truyện dài từ Saigon thuở ấy :

    DZŨNG ĐAKAO ( tác giả : Duyên Anh )



  7. #4497
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Văn học về miền Nam trước 1975 :

    CON MÉN ( tác giả : Tiểu Tử )


  8. #4498
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Văn học về miền Nam trước 1975 :

    CON MÉN ( tác giả : Tiểu Tử )

    Phụ với chị Tigon.
    Tôi thu thập đủ 55 truyện của nhà văn Tiểu Tử.
    Ai muốn coi đủ mà khỏi phải đi kiếm th́ có thể coi tại đây:

    https://nuocnha.blogspot.com/2017/08...u-thang-3.html

  9. #4499
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by nguoi gia View Post
    Phụ với chị Tigon.
    Tôi thu thập đủ 55 truyện của nhà văn Tiểu Tử.
    Ai muốn coi đủ mà khỏi phải đi kiếm th́ có thể coi tại đây:

    https://nuocnha.blogspot.com/2017/08...u-thang-3.html
    Giời ơi , ông người già làm ơn xoá link này dùm cái . Nếu ai cũng lên mạng xem , th́ ai vào Vietland , ư quên , Ư DÂN này làm ǵ nữa ? Để tui từ từ post cho có việc làm chứ , muốn tui thất nghiệp sao ?
    Vô mục như thế này để đầu óc bớt căng thẳng , chứ cứ chu đầu vào nghe các ông Chính Trị Ra của Ư Dân căi nhau , ư lộn , bàn loạn , lại sai nữa rồi : bàn luận về Trump , về Syria , về Chú Ủn ...., có ngày đau tim hay đứt mạch máu mà đi chầu ông bà đó .

  10. #4500
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Giời ơi , ông người già làm ơn xoá link này dùm cái . Nếu ai cũng lên mạng xem , th́ ai vào Vietland , ư quên , Ư DÂN này làm ǵ nữa ? Để tui từ từ post cho có việc làm chứ , muốn tui thất nghiệp sao ?
    Vô mục như thế này để đầu óc bớt căng thẳng , chứ cứ chu đầu vào nghe các ông Chính Trị Ra của Ư Dân căi nhau , ư lộn , bàn loạn , lại sai nữa rồi : bàn luận về Trump , về Syria , về Chú Ủn ...., có ngày đau tim hay đứt mạch máu mà đi chầu ông bà đó .
    Tôi coi lại rồi.
    các truyện của tôi phải đọc và ngắn hơn nhiều. Tôi đã nghe chuyện "Con mén" và lôi bà xã nghe luôn. Hay hơn đọc nhiều.
    Nếu chị còn giữ ý định thì cho tôi biết. Tôi sẽ xoá.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 10 users browsing this thread. (0 members and 10 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •