Chương Một
Chuyến Đi Không Thành.
Tôi có mặt tại điểm hẹn ở trạm xe buưt gần rạp hát Opera vào lúc 8:45 sáng và theo lời dặn hễ thấy chiếc xe buưt nào mang số 225-434 ngừng gần th́ bước lên ngay. Tôi chờ mà ḷng thấp thỏm lo sợ công an có thể đang phục kích gần đâu đó. Giả vờ như khách bộ hành mệt mỏi ngồi nghỉ chân bên vệ đường đang xem báo mà thực sự trong tôi cầu mong chiếc xe buưt đến đúng giờ. 9 giờ rồi, đúng giờ hẹn mà xe vẫn chưa thấy. Lấy tờ báo trong túi sách ra rồi cúi xuống vờ đọc th́ vừa lúc một xe buưt trờ đến, tôi vơ vội túi hành lư nhỏ nhưng hàng số bên hông xe không phải chiếc xe đón người. Vài người trên xe buưt bước xuống, xe chạy đi ngay. Tôi nh́n đồng hồ 9:10 rồi 9:20 và... 9:30 mà chưa thấy xe đâu. Lo lắng nh́n phía bên kia đường, bắt được vài tia mắt nh́n vội về tôi rồi quay đi. Tia mắt của những người ngồi gần gốc cây bên vệ đường và người nào cũng có một túi xách nhỏ. Tự nhiên tôi cảm thấy bất an vô cùng v́ biết họ cũng đang chờ xe như tôi. Họ là bạn đồng hành với tôi qua thái độ và hành lư mang theo bên ḿnh. 9:45 phút mà vẫn chưa thấy xe! Lo quá! Làm ǵ bây giờ đây? Phải quyết định ngay, tôi không thể chần chờ được. Nhớ lời dặn của chị Thu nếu xe trễ 30 phút th́ bỏ về ngay v́ chuyến đi coi như đă bị trục trặc. Nấn ná ở lại bị công an tó ráng chịu. Nh́n sang bên kia đường nơi có các bạn đồng hành của tôi, họ đă biến mất hết. Giờ chỉ c̣n có một ḿnh tôi. Phải dọt ngay. Tôi đứng lên, định rảo bước th́ tiếng xe thắng gấp gần bên. Chiếc xe mang biển số 225 434 tôi đang mong. Hấp tấp, tôi bước lên. Lơ xe ngó quanh quất chung quanh, miệng nói lớn: " Có ai nữa không, lên xe ngay ". Lề đường vắng lặng, người lơ tiếp luôn: "Tới luôn, hết khách rồi bác tài ". Tôi vội vàng ngồi ngay vào một ghế bên cửa sổ như thói quen khi đi xe buưt. Nh́n ra bên ngoài, tôi thấy bên kia đường, hai người trong số ngồi chờ xe lúc năy đang chạy theo và cố sức ra dấu để mong xe ngừng lại. Xe bỏ mặc và chạy thẳng.
Xe lần lượt ghé từng điểm hẹn để nhận khách rồi cứ thế chạy lần ra ngoại ô hướng về Thủ Đức và sau cùng trực chỉ Vũng Tàu. Đến thành phố biển Vũng Tàu vào giấc chiều và ngừng ở một băi trống gần con đường mang tên Ba Cu. Tất cả khách trên xe được dặn nhỏ tạm thời tản ra, giả dạng khách du lịch đi ḷng ṿng đâu đó chơi nhưng phải quay về xe lúc 7:30 chiều.
Nhập vào ḍng người du lịch, tôi đi ḷng ṿng qua các con phố rồi ghé vào tiệm uống cà phê ngồi xem báo để hết thời gian. Thời gian nầy Vũng Tàu có khá đông khách ngoại quốc từ các nước CS Đông Âu hoặc từ Liên Xô đến. Họ là chuyên viên trong các công ty khoan dầu hoặc các công tŕnh khác ở miền Nam và đổ về đây để tắm biển để nghỉ ngơi... Quay về xe buưt lúc 7:10, tôi chọn một chỗ ngồi khá xa để pḥng các bất trắc. Khi thấy khách kéo nhau lên xe buưt khá nhiều, tôi mới rời chỗ để lên xe. Trong xe chật cứng người, đám tổ chức đă nhét thêm khách cho chuyến hải hành tối nay. 7:30 chập choạng tối, xe buưt khởi hành nhưng chỉ chạy ḷng ṿng trong thành phố để chờ trời tối hẳn. Có lúc xe ngừng lại, tài xế và các lơ xe làm bộ sửa máy hoặc xem lại các bánh xe. Tôi ngồi im lặng, cầu mong mọi sự an lành.
Trời tối hẳn, xe chạy nhắm hướng băi trước và khi vừa ngừng sát cạnh bờ biển th́ đột nhiên toàn bộ điện đường ngay khu vực bị cúp hẳn. Trong bóng tối đen, nhóm tổ chức hối thúc khách rời khỏi xe và chạy ngay xuống mép nước. Chạy đến mép nước, dưới ánh lờ mờ của ngọn đèn hải đăng xoay trên đỉnh núi, một ghe khá lớn đă có mặt sát bờ tự lúc nào. Nhiều người đang bước b́ bơm để ra ghe. " Cá lớn đó... Lội ra ngay đi bà con ", tiếng một người x́ xào. Một đống dép, guốc của hành khách vất bỏ trên băi cát chung với các túi xách. Kinh nghiệm của những lần vượt biên không thành từ trước, tôi không vất bỏ đôi dép mà cẩn thận lấy ra một sợi dây thủ sẵn trong túi. Luồn dây vào đôi dép rồi cột nó vào quai con đỉa của cái quần dài đang mặc, sau đó tôi bắt đầu lội từng bước ra ghe. Tối nay, không hiểu do một hiệu ứng ǵ mà mặt biến lấp lánh các vệt sáng màu xanh lá cây trông rất kỳ lạ. Các vệt sáng xanh phản chiếu những lọn sóng, thân người khi họ chuyển động gần bên ghe. Cố gắng hết sức để bước dần tới được cạnh ghe mà mực nước đă tới ngang cổ tôi. Sát bên ghe nhưng tôi không biết làm sao để có thể trèo lên được? Bất ngờ, tôi chạm phải một cạnh gỗ nằm ngang thân ghe và nhờ nó tôi có thể dựa vào để trèo lên. Một bàn tay của người đứng trên sàn đă nắm lấy tôi, kéo tôi lên rồi trong chớp mắt, người đó ấn tôi chui xuống ngay khoang hầm ghe. Trong khoang hầm chật cứng người. Chưa kịp nh́n rơ mọi thứ th́ có thêm người nữa trèo xuống. Nước biển từ người họ văng tung toé vào thân, mặt tôi. Chợt máy ghe nổ to hơn và dường như nó chạy lùi rồi làm một ṿng quay ra biển. Chuyến hải hành vượt biên đầu tiên trong đời tôi bắt đầu. Đó là 9 giờ tối của một ngày cuối tháng 7 năm 1984.
Tôi ngồi yên, lưng dựa vào vách gỗ thân ghe, mắt nhắm nghiền v́ mệt và v́ có mở mắt cũng chẳng thấy chung quanh rồi thiếp đi lúc nào không hay. Ghe vẫn chạy êm ả nhưng chuyến đi thật không suôn sẻ. Không gặp ghe công an biên pḥng và tàu hải tặc Thái Lan nhưng sau 4 ngày 5 đêm, các tài công đă quay mũi để trở về Việt Nam khi vừa lượn quanh một dàn khoan dầu Mă Lai Á. Khách trên ghe không ai biết hành động của đám tài công cho măi hơn một ngày sau họ nói ra th́ mọi người mới biết. Khách, hết hăm doạ rồi năn nỉ thậm chí cả lạy lục đám tài công để họ từ bỏ ư định điên rồ mà tiếp tục chuyến vượt biên nhưng vô vọng. Tôi biết bản thân phải chuẩn bị đối phó với những bất trắc sẽ xảy ra khi chiếc ghe cập vào một bờ băi nào đó của nước Việt.
Tài công-thợ máy của ghe gồm ba người. Hai anh em ruột và người kia là bạn của họ. Tất cả đều có bồ (bạn t́nh) nhưng đều vắng mặt trong chuyến đi. Sau 4 ngày 5 đêm hải hành, thấy những khách trên ghe có vợ, con đi theo làm họ nhớ đến các bạn t́nh. Đó là lư do khiến họ quyết định quay ghe trở về Việt Nam. Họ tính sẽ tắp ghe vào một băi biển kín đáo nào đó để rồi từ chỗ trú ẩn tạm thời, họ đi về địa phương và đón bạn t́nh ra ghe xong sẽ khởi hành trở lại. Họ giải thích cho chúng tôi nghe về kế hoạch và cam đoan là sẽ không gặp khó khăn ǵ hết miễn là tất cả khách ém yên lặng dưới các khoang hầm trong thời gian dừng ghe. Một việc làm quá sức nguy hiểm và dại dột. Chúng tôi ai cũng biết nhưng không thể làm ǵ khác được v́ họ khăng khăng không nghe. Hăm dọa sẽ đả thương nếu họ từ chối cũng không xong. Khách, ai cũng mệt mỏi v́ say sóng nên đành thúc thủ trước các tài công khoẻ mạnh. Suy nghĩ đơn giản của các chàng ngư phủ ngang với trí năo của người ít học. Lo lắng các tai ương sắp sửa ập xuống trên ghe mà ḷng tôi vẫn thầm mong sẽ có sự may mắn xảy ra như ư muốn của ba tài công trẻ tuổi.
Chúng tôi ngồi yên nh́n nhau buồn bă chung một nỗi lo những bất trắc sẽ giáng xuống đầu ḿnh.
Khi vừa thấy dạng đất liền, các tài công đă thúc hối mọi người trên sàn ghe phải chui ngay xuống các khoang hầm. Có người do say sóng quá sức nên không chịu chui xuống, viện lư do sức họ quá yếu nếu xuống khoang hầm lần nữa họ sẽ chết. Các tài công dùng vũ lực để xốc những người chống đối xuống lại khoang hầm. Nằm im trong khoang, chúng tôi phỏng đoán t́nh h́nh bên ngoài qua những lời tài công đối đáp. Có người lâm râm đọc kinh cầu nguyện. Thời gian trôi qua nặng nề. Tiếng máy vẫn nổ êm ả. Ghe đang ở trong vùng biển nào? Chỗ kín đáo tài công nói sẽ cho ghe tắp là đâu? Có thực an toàn không? Qua lời tài công tṛ chuyện, chúng tôi biết họ đă thấy hai chiếc ghe khác. Chúng tôi ai cũng lo lắng trong ḷng. Hai ghe đó là ghe ǵ? Ghe đánh cá hay công an biên pḥng? Đột nhiên tiếng súng vọng lại từ xa xa. Chết rồi. Tiếng người hét to cùng với tiếng khóc trong khoang hầm. Tài công tăng tốc cho ghe chạy thật nhanh. Tim tôi đập liên hồi, tay chân tự nhiên có lúc tê cóng. Tôi đang sợ. Thôi thế là chết. Đến được giàn khoan nước ngoài đă tưởng thoát để rồi quay về và bị rượt đuổi... " Giờ tụi mầy sáng mắt chưa. Thật một lũ ngu dốt ". Tiếng ai đó nói khá to gần tôi. Cuộc rượt đuổi bên ngoài diễn biến ra sao chúng tôi không ai biết nhưng sau cùng, một tiếng sầm thật lớn như ghe đâm vào vật ǵ đó bên ngoài. Tài công bỏ ghe nhẩy ùm xuống nước cùng với tiếng khóc tiếng la của khách trong khoang hầm làm mọi người càng sợ hơn. Cùng với các người khác, tôi vội đu người nhẩy lên ngay sàn ghe th́ mới biết trời bên ngoài đă nhá nhem tối. Ghe đang trong khúc rạch hẹp, vắng lặng và không một bóng người. Chúng tôi nhẩy ngay xuống nước để lội vào bờ theo dấu tài công. Vừa leo được lên bờ đất tai đă nghe tiếng súng nổ gần bên và bóng dáng của hai ghe lạ đang lướt sóng chạy đến. Chúng tôi cắm đầu bỏ chạy cả đám, thân ai nấy lo. Trời tối rất nhanh. Thêm tiếng súng nổ kèm với tiếng thét tiếng khóc. Tôi chạy... chạy măi nhưng chỉ một lát sau, tôi đă mất dấu với người chạy đằng trước. Cảm giác đau chân mới nhớ ḿnh c̣n đôi dép cột bên người nên tôi vội vă cởi nó ra và mang ngay vào chân. Đôi dép da có quai đeo sau gót và nhờ nó, tôi mới có thể bước những bước chân lần ṃ trong đêm tối lờ mờ. Tôi đi lầm lũi cho đến lúc không c̣n thấy rơ cảnh vật chung quanh nữa. Trời đă hoàn toàn tối đen. Ngồi xuống nghỉ ngơi, tôi ngước mắt lên bầu trời đầy sao và tự hỏi đây ở đâu và bây giờ ḿnh phải làm ǵ? Không thoát khỏi đây đêm nay, chắc chắn ngày mai tôi cũng sẽ bị bắt.
Ngồi trong chốc lát cảm thấy bớt mệt, tôi đứng lên ngó chung quanh và thấy thấp thoáng xa xa có ánh đèn dầu. Nh́n chăm chú, ánh đèn dầu thật nhưng không biết nơi đó là ǵ? Nhà dân lành hay cán bộ CS? Đành nhắm hướng theo nó mà đi. Có đến gần mới biết. Ánh đèn lấp lánh trong đêm tối, tưởng gần nhưng thực sự rất xa. Tôi phải lần ṃ bước từng bước chân, tay vạch cây lá mà đi. Có lúc phải lội qua các vũng nước bất chấp gai cào và có khi bước hụt chân, lọt xuống các hố cạn. Tôi sợ ánh đèn dầu đó tắt mất và cả tiếng đồng hồ sau mới đến được. Nó chiếu ra từ căn nhà tranh nhỏ. Vừa đến trước cửa nhà, một con chó nhẩy xổ ra sủa inh ỏi làm tôi đứng yên không dám động đậy . Nghe tiếng chó, bóng một người từ trong nhà lách cửa bước ra nh́n. Thấy tôi đứng lù lù trong đêm tối, người đó hét lên một tiếng khá to rồi quay ngay vào bên trong. Tiếng hét của một phụ nữ. Chần chừ ít phút, tôi nói một hơi: " Chị à! tôi là người chứ không phải là ma quỷ, đừng sợ. Tôi lạc đường từ chiếu tới giờ cần chị giúp đỡ ". Tôi lập lại vài lần như vậy, người phụ nữ mở hẳn cửa bước ra nh́n chăm chăm rồi nói hăy đứng yên chờ để chị ta đi gọi chồng về.
Cầm cây đèn dầu bóng trứng vịt, người phụ nữ biến mất trong bóng đêm cùng với con chó để ḿnh tôi ngồi trước căn nhà nhỏ. Chờ khá lâu có tiếng chó sủa và bóng hai người trong ánh đèn bước đến bên tôi. Người chồng cầm cây đèn đến gần, nh́n rơ mặt tôi rồi hỏi đi đâu mà có mặt ở đây trong đêm tối? Ông ta chưa biết sự việc của chiếc ghe vượt biên? Thầm nghĩ thật nhanh, tôi nghĩ phải nói thật cho họ biết sự việc. Tôi liền kể tóm tắt câu chuyện. Nghe câu chuyện, hai vợ chồng chủ nhà nh́n nhau trong chốc lát và người chồng lắc đầu bảo tôi phải đi ra xa khỏi căn nhà họ. Đi đâu th́ đi, họ không muốn liên lụy với người vượt biên rồi cả hai vợ chồng bước vào nhà và kéo ngay tấm phên che cửa. Tôi thất vọng nh́n căn nhà nhỏ bé trong bóng tối lờ mờ. Gặp người trong vùng nhưng không chịu giúp. Căn nhà lợp lá dừa nước như hầu hết nhà trong vùng sông nước miền Nam với một lu nước bên cạnh và cửa ra vào là miếng phên lớn khép hờ. Họ, một cặp vợ chồng trẻ ở riêng, tôi chắc vậy. Họ ở đây vậy có nhà người khác nữa không? Rồi v́ quá mệt, tôi cứ ngồi lỳ tại chỗ và sự thực tôi chẳng biết đi đâu? Con chó vẫn đi quanh quẩn bên tôi. Có lúc nó sủa hoặc gầm gừ nho nhỏ. Tôi nằm lăn trên đất rồi ngủ. Ngủ ngon lành cho đến khi có người lay vào vai làm tôi thức dậy. Một ông già tay cầm cây đèn dầu ngồi trước mặt, nở nụ cười móm xọm với tôi. Hai vợ chồng đứng sau lưng ông già.
- Tôi mời cậu vào nhà. Ông già nói.
Theo chân ba người đi vào bên trong căn nhà, người vợ cho biết thấy tôi cứ ngồi lỳ rồi nằm ngủ tại chỗ nên cả hai đă đi gọi cha họ đến. Ông già nói tôi hăy đi nơi khác đi, nhà họ không thể giúp đỡ hay chứa chấp tôi được. Công an và du kích sẽ đi lùng sục ngay sáng mai để lùng bắt người trốn chạy trong chiếc ghe vượt biên mắc cạn.
- Anh làm ơn đi nơi khác đi để cho tụi tui yên ổn làm ăn. Giúp anh rủi công an biết, chắc chắn gia đ́nh sẽ bị liên lụy và có khi phải ở tù nữa. Nhà tui nghèo lắm, phải t́m đến phá đất lập nghiệp vùng sát biển như vầy anh biết rồi. Người chồng nói.
- Muốn giúp cậu cũng không biết phải giúp như thế nào? Công an có tai mắt khắp nơi... Sớm muộn ǵ chúng cũng biết. Giúp cậu, nhà cửa tụi tui sẽ tan nát hết. Cậu thương th́ đi nơi khác... Coi như gia đ́nh tui và cậu chưa biết nhau, mong cậu thông cảm. Giọng ông lăo khẩn khoản.
Tôi im lặng nh́n chung quanh căn pḥng. Chúng tôi ngồi ở một cái bàn gỗ nhỏ. Một tủ thờ cũ nằm sát bức vách ngay trước cái bàn. Trang thờ nhỏ nằm trên cao sát với mái lá có h́nh Phật Bà Quan Âm với bát hương với vài chân nhang đỏ. Hai ba h́nh mầu ca sĩ cắt từ các tấm lịch cũ dán trên bức vách. Sát bên vách nhà, một cái cái giường tre nhỏ với các vật dụng như cuốc, thuổng, đồ bắt cá... nằm lăn lóc dưới gầm. Một gia đ́nh người miền Nam hiền lương thờ Phật. Không có dấu vết CS như các tấm bảng đỏ ghi công ta thường thấy trong nhà cán bộ. Nh́n ông lăo và hai vợ chồng chủ nhà, tôi nài xin hăy t́m cách nào đó giúp đỡ, đừng xua đuổi tôi.
- Nếu bác và anh chị làm phước giúp tôi, Phật Bà Quan Âm sẽ phù hộ cho gia đ́nh. Tôi vượt biên v́ thuộc gia đ́nh chế độ cũ VNCH. Sống không nổi trong chế độ mới, tôi vượt biên rồi chuyến đi không thành phải quay về. Tôi không muốn bị công an bắt chứ đâu phải thành phần bất hảo trộm cướp ǵ. Bác ơi! xin hăy giúp, không bao giờ gia đ́nh con quên ơn việc bác và anh chị làm hôm nay. Tôi năn nỉ.
Cả ba người lắc đầu, nhất định không giúp c̣n tôi cứ ngồi lỳ một chỗ. Thấy không xong, họ kéo nhau ra ngoài sân, bỏ tôi ngồi một ḿnh. Một lúc sau, cả ba quay vào và dặn tôi phải làm theo những ǵ họ sắp đặt. Nếu tôi trái lời để xẩy ra chuyện, tất cả đều chết với công an. Họ lăn một lu sành khá lớn từ bên ngoài và chuyển nó vào trong căn buồng của đôi vợ chồng trẻ. Họ ém tôi ngồi trong cái lu dưới lớp lưới, quần áo và các vật dụng lặt vặt trong nhà suốt cả ngày hôm sau và bốn ngày kế tiếp. Chỉ đêm khuya tôi mới được ra ngoài để ăn uống, rửa ráy qua loa, đi tiêu tiểu và thư giăn tay chân trong chốc lát. Sau đó phải vào ngồi lại trong lu sành. Trong lu sành ban ngày, tôi đă thót người khi nghe các mẩu đối đáp của dân trong vùng, du kích hoặc công an... ghé vào nhà nói chuyện với nhau về chiếc ghe vượt biên. Công an, bộ đội biên pḥng và du kích đă bắt được toàn bộ người trên ghe kể cả các tài công-thợ máy. Tôi hồi tưởng lại các chuyện cũ đời ḿnh. Đă nhiều lần vượt biên mà chưa lần nào tôi thoát ra khỏi nước. Đêm ngày 29 rạng 30 tháng 4 năm 1975 trong thủ đô Sài G̣n, mắt tôi đă tuyệt vọng nh́n máy bay trực thăng UH chở người từ các cao ốc bay di tản ra hướng biển. Người ngồi trên các trực thăng đó thật có phước. C̣n tôi! Tôi làm sao để vào được các cao ốc như họ? Ra bến tàu nhưng cũng không vào được. Hàng rào kẽm gai cao vút và những họng súng của lính gác chỉa thẳng ra ngoài đă cản chân tôi cùng rất đông người đang có mặt tại đó. Khi trời quá trưa, tôi quay về nhà lúc bộ đội Việt Cộng làm chủ thành phố. Cuối năm đó, gia đ́nh tôi đi vùng kinh tế mới ở Trị An-Đồng Nai. Chặt cây, phá rừng, cuốc đất dọn rẫy đến chai cả tay rồi những cơn sốt rét vật tôi quằn quại trên giường. Cái lạnh của cơn sốt dù trùm cả đống mền dầy lên người mà hai hàm răng vẫn đánh vào nhau lập cập. Cái lạnh thoát ra từ tận trong xương trong tủy tôi. Bỏ rừng về lại thành phố cũng chẳng yên. Những ngày phải sống trốn tránh v́ đă cố t́nh vắng mặt trong buổi tuyển quân nghĩa vụ quân sự tại văn pḥng phường đội. Không muốn chết oan ức hay bị tàn phế vô nghĩa tại chiến trường Kampuchia, tôi đă vượt biên. Những lúc hồi hộp nằm ém ḿnh trong nhà dân để chờ ghe ta xi đón ra cá lớn để rồi phải quay về chờ chuyến khác. Giờ đây, thu ḿnh trong lu sành, lúc nào tôi cũng sợ khi có tiếng chân người lại gần.
Ém trong lu sành, tôi biết đă quá may mắn khi vô t́nh chạy đến nhà cặp vợ chồng trẻ (tên anh chị Tư). Qua các câu chuyện họ đối đáp, đùa giỡn... lộ rơ là dân quê miền Nam hiền lương chất phác. Có đêm, tôi c̣n nghe tiếng ông lăo niệm kinh Phật nữa. Hai cha con đă lấy quần áo cho tôi thay, múc nước mang khăn cho tôi rửa ráy người qua quưt hoặc ép tôi ăn thêm cơm nóng hổi. Mặt ba người đầy vẻ lo lắng cho tôi tưởng như đang săn sóc người thân thiết ruột thịt của họ. Bác Ba, tên ông lăo, kể cho tôi biết những năm trước đây ông sống ở Bạc Liêu, làm việc trong một nhà máy xay lúa Hoa kiều. Khi chủ nhân ghi danh xuất cảnh ra nước ngoài, nhà máy bị chính quyền địa phương tịch thu được một thời gian phải đóng cửa v́ cán bộ Việt Cộng điều hành kém cỏi. Không có việc làm, ông theo bạn bè vào đây khai đất làm các vuông nuôi tôm.
- Tui năm nay sáu mươi hai tuổi rồi cậu. Lập gia đ́nh trễ, chỉ có ba đứa con. Đứa lớn là chị gái thằng Tư hiện đang sống với chồng con ngoài chợ cầu Cà Mau. Vợ tui sống chung với chúng. Bả buôn bán lặt vặt ở chợ kiếm thêm ít đồng. Cha con tui cũng thay nhau chạy ghe chở khách kiếm tiền ở ngoải... khi nào có việc th́ vào đây như canh thay con nước. Thỉnh thoảng, tui đón vợ tôi vào sống ít ngày với vợ chồng thằng Tư cho vui. Đứa kế cũng gái... vắn số đă chết lúc c̣n nhỏ. Coi như chỉ c̣n có hai đứa. Thằng Tư, cậu gọi bằng Út cũng được, mới lo vợ cho nó hơn năm nay hà. Tối hôm cậu đến nhà, lúc đó tui và nó đang đi canh nước cho vào các vuông tôm. Cha con tui tự phá đất làm lấy nên vuông không được rộng mà cũng khá xa nhà. Đất chung quanh đây, cậu thấy... tuy c̣n bỏ hoang chứ có chủ hết rồi. Bác Ba bộc bạch. Hỏi ông lăo, tôi mới biết ghe đă chạy vào vùng Cái Đôi của tỉnh Cà Mau.
Bác Ba và hai vợ chồng anh Tư cũng thắc mắc hỏi tôi tại sao ghe vượt biên lại bị mắc cạn tuốt trong vùng Cái Đôi v́ từ đây ra tới cửa vàm ngoài biển cách cả cây số ngàn. Nếu ra được ngoài vàm th́ ghe tiếp với biển lớn. Cứ vậy mà chạy, du kích hay công an biên pḥng sao mà bắt được. Tôi kể cho ba người biết về nguyên do ghe bị mắc cạn, bác Ba cho biết: " Thảo nào tụi thằng Sáu thằng Mai du kích nói ghe vượt biên bị bộ đội biên pḥng đuổi bắt đâu tuốt ngoài biển vào tới đây mắc kẹt. Cậu kể ra tui mới biết, mấy thằng tài công sao mà ngu quá mạng vậy. Đi đă khó... quay trở về c̣n khó gấp bội. Sao tụi nó lại làm vậy để hại thân c̣n gây khổ thêm bao nhiêu người nữa? ". Bác Ba cho tôi biết vùng Cái Đôi có khá nhiều gia đ́nh cách mạng chế độ CS đến lập nghiệp. Phá đất làm vuông nuôi tôm, cất nhà ở cũng không xa trong vùng. Nghe chuyện, tôi biết quá sức may mắn v́ gặp được nhà họ. Rủi gơ cửa đúng nhà dân chế độ mới, chắc chắn tôi đă nằm trong trại giam của bọn CS.
Sau bốn ngày đêm trốn tránh, bác Ba cho biết t́nh h́nh giờ thật yên ổn. Công an biên pḥng đă giải giao người chúng bắt được ra trại giam huyện Cái Nước và bác nói sẽ thu xếp đưa tôi đi sớm. Nửa khuya về sáng ngày thứ năm, cả nhà thức dậy thật sớm. Ăn uống xong xuôi, hai cha con bác Ba xem xét thật kỹ lưỡng chung quanh căn nhà rồi dắt tôi xuống chiếc ghe nhỏ gắn máy đuôi tôm Kohler 4 nổ máy chờ sẵn. Ghe từ từ chạy một lúc lâu sau, bác Ba cho biết đă ra khỏi vùng Cái Đôi.
- Từ lúc này an toàn v́ công an du kích chỉ để ư chận xét những ghe từ Cà Mau chạy ra vàm thôi. Ghe ḿnh từ vàm chạy vào chúng không thèm ngó. Anh Út nói.
Tôi mặc lại bộ quần áo cũ, ngồi im trong ghe ngắm nh́n cảnh vật hai bên bờ vẫn c̣n mờ tối. Trời sáng dần, ghe vẫn êm ả chạy trong vùng sông nước miền quê tiếp giáp với biển yên ả. Những rặng cây chạy dài típ tắp hai bên bờ rạch. Thỉnh thoảng mới thấy vài mái ngói hoặc nếp nhà tranh xa xa. Xế trưa, anh Út tắp ghe vào một bóng mát kín đáo gần sát bờ để ăn uống qua loa và nghỉ ngơi chốc lát rồi sau đó lại chạy tiếp. Trời chạng vạng tối, ghe đến được chợ cầu Cà Mau vừa lúc phố xá trên bờ đă rực ánh đèn. " Đến đây b́nh an hoàn toàn ", anh Tư nói nhỏ. Tôi lấy trong ḿnh ra chiếc khâu vàng 2 chỉ c̣n lại và nhờ sự chỉ dẫn của bác Ba, tôi đă đến một hiệu kim hoàn bán 5 phân vàng của chiếc nhẫn. Có tiền, tôi mời hai cha con bác Ba ăn hủ tiếu. Sau đó, tôi năn nỉ hai ân nhân vui ḷng nhận 1 chỉ 5 phân vàng và tiền mặt c̣n lại. Tôi chỉ giữ ít tiền đủ để đón xe về Sài g̣n trong ngày. Biết đến bao giờ mới có dịp gặp lại hai người. Không có họ giúp, làm sao tôi chắp cánh chạy thoát được. Nguyên ngày trời ngồi trong ḷng ghe nhỏ, tôi thấy hai cha con bác Ba chạy quành phải, quẹo trái qua cả trăm con kênh con rạch mới đến được chợ cầu Cà Mau.
Về nhà sau gần nửa tháng vắng mặt, gia đ́nh tôi mừng vô kể. Cả nhà đă biết chuyến đi không thành và đang ḍ hỏi trại giam để t́m cách thăm nuôi tôi. Ai cũng nghĩ tôi đă bị bắt. Không thể ngờ lại về được đến nhà an toàn. Chuyến vượt biên bất thành đó chỉ duy nhất một ḿnh tôi thoát khỏi tay bọn công an, chị Thu người trong tổ chức cho biết.
Tới bây giờ, mỗi lần nhớ lại chuyện vượt biên năm xưa, tôi vẫn không quên khuôn mặt của bác Ba và vợ chồng anh chị Tư. Nhớ để sau đó là một nỗi buồn v́ chưa lần nào tôi t́m đến vùng Cái Đôi Vàm thăm hỏi tin tức các ân nhân. Tuy nghèo vật chất nhưng họ rất giàu ḷng bác ái thương người.
Chương Hai
Trở Về Từ Hoang Đảo.
Khi về nhà an toàn, tôi đă t́m được các đường dây vượt biên khác. Có chuyến phải đi ra tuốt miền Trung và thậm chí tận miền Bắc nữa nhưng trong các lần đó đều không thành và đành phải về không. Có chuyến, tôi bị công an bắt khi vừa đặt chân xuống bến xe địa phương và phải vào tù, đi lao động cả gần năm trời mới được thả. Lần lữa 4, 5 năm trời kẹt lại Việt Nam làm tôi rất thất vọng. Ḿnh chắc không ra ngoại quốc được. Tôi tính, không vượt biên nữa khi bỏ tiền đi học lái xe tải và hùn vốn với bà con trong họ mua một chiếc xe chở hàng để sống. Vừa xong khóa học lái xe tải th́ Dũng, một bạn thân đến nhà rủ tôi làm một chuyến vượt biên chung. Kỳ lạ thay, vừa nghe Dũng nói đă t́m ra chuyến đi, tôi gật đầu liền.
Khởi hành từ xa cảng miền Tây lúc 5 giờ sáng, tôi và Dũng đi xe tốc hành đến được bến Cần Thơ rồi từ đây chúng tôi đi tiếp đến thành phố Long Xuyên th́ được sắp xếp vào trú tạm trong căn pḥng nhỏ của một khách sạn tư nhân gần khu thị tứ thành phố để chờ người trong nhóm tổ chức sẽ đón đi tiếp. Có thể sáng hoặc trưa chiều ngày mai. Buổi tối, sau khi ăn uống rồi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, tôi và Dũng thả bộ dạo mát trên các con đường trong thành phố. Long Xuyên là một trong các thành phố lớn của miền Nam Việt Nam. Phố xá buôn bán khá sầm uất như vài con phố ở Sài G̣n. Chúng tôi ngồi nghỉ ở ghế đá trong một công viên nhỏ, ngắm nh́n thiên hạ chạy xe trên đường hoặc đang dạo bước trong công viên. Cũng không dám ngồi lâu, chúng tôi lại lang thang đi ḷng ṿng đây đó. Tôi ghé vào một hiệu sách bên đường mua quyển Sư Thúc Ḥa Hảo (tác giả Nguyên Hùng viết về nhân vật Mười Trí và các tâng bốc địch vận của đảng CSVN về y với tôn giáo Hoà Hảo tại miền Nam VN trước đây), mang về pḥng nằm đọc để giết th́ giờ. Suốt đêm, thỉnh thoảng có tiếng gơ cửa pḥng kêu chúng tôi mở cửa. Những lần đầu rất sợ v́ nghĩ có chuyện không may sẽ xảy ra. Nhưng không, chỉ là các cô gái trẻ đẹp, hành nghề bằng vốn tự có, đang t́m khách vui vẻ trong chốc lát hoặc qua đêm. C̣n ḷng dạ nào để chúng tôi nghĩ đến những lời mời mọc của họ!
Theo lời dặn, sáng hôm sau chúng tôi t́m đến quán ăn Hào Hoa lúc 8 giờ sáng ăn điểm tâm, uống cà phê lai rai để chờ. Nh́n vài khách ngồi ở bàn gần bên, tôi thót giật người v́ thấy một khuôn mặt quen biết là thằng Minh con bà Sáu bán cà phê trong khu phố gần nhà tôi. Minh nở nụ cười và dù kín đáo nháy mắt với tôi, tôi vẫn chưa hiểu tại sao nó có mặt ở đây? Không lẽ nó cũng trong chuyến đi? Là con trai mới lớn trong gia đ́nh cán bộ, cha mẹ Minh hoạt động nằm vùng cho CS từ trước ngày 30-4-1975. Gia đ́nh Minh là dân giàu trong phường. Thằng Minh tối ngày ăn no, đi chơi, nhậu nhẹt phá làng xóm đâu chịu học hành ǵ. Tuy vậy, Minh thường nói chuyện vui vẻ với tôi mỗi khi tới ngồi uống cà phê nơi quán nhà nó. Minh xuống đây để cùng vượt biên hay chỉ một chuyến đi chơi và t́nh cờ gặp tôi? Tôi kín đáo liếc nh́n hai người lạ mặt ngồi cạnh nó tuổi cũng ngang lứa mà không biết họ là ai? Chưa biết th́ cứ ngồi tỉnh bơ xem sao dù trong ḷng tôi cũng chút lo lắng. Dũng hỏi nhỏ:" Chắc cùng phe ḿnh hả?". Tôi im lặng, không trả lời Dũng. Chợt bóng anh Thành (người trong nhóm tổ chức) đi ngang qua trước cửa quán, chúng tôi vội vă trả tiền và vọt theo sau liền. Đi được một quăng ngắn đường, có chiếc xe lôi từ đâu chạy lại ngừng gần bên. Anh Thành nhảy lên xe và sau đó là tôi, Dũng và cả bọn ba người của thằng Minh. Vậy đúng thằng Minh đi chung chuyến này với tôi. Nó và tôi nh́n nhau, khẽ gật đầu, mỉm cười hiểu ư. Xe lôi chạy qua xứ đạo Thiên Chúa Ḅ Ót rồi chạy thẳng đến ngă ba Lộ Tẻ th́ ngừng hẳn. Từ đây, một xe Van 16 chỗ ngồi chở chúng tôi chạy tuốt xuống bến xe Rạch Sỏi để rồi sau đó chuyển chúng tôi sang một xe bus khá lớn. Anh Thành cho biết xe sẽ đến băi hẹn nằm đâu đó trong vùng bờ biển Hà Tiên.
Trời chiều nhá nhem rồi tối hẳn. Hàng cây hai bên đường đen sẫm. Đường từ Rạch Sỏi chạy ra Hà Tiên thật xấu. Xe liên tục tránh các ổ gà lớn trên mặt đường nhựa trước xuống cấp thê thảm. Do chiến tranh và đă lâu mặt đường không được tu bổ. Ngồi trên xe, tôi cứ chao đảo v́ đường hư hỏng quá. Xe chạy thật lâu và đă có người tḥ đầu ra bên ngoài cửa xe để ói mửa. Tôi cảm thấy bắt đầu mệt. Th́nh ĺnh, xe thắng gấp sau một tiếng nổ nhỏ. Bánh xe xẹp rồi. Tài xế lẫn lơ xe vội vàng đội xe lên, tháo ngay cái bánh xe xẹp thay. Nhưng trên xe không có bánh sơ cua nào hết. Giờ phải làm sao đây? " Phải t́m chỗ vá ngay. Tổ chức chuyến đi mà làm ăn như vậy... chỉ có chết ", người nào đó trên xe lầm bầm. Đường thật vắng vẻ, tài xế và lơ tính chạy kiếm nhà dân để hỏi thăm vừa lúc gặp người chạy xe đạp đi tới. Có tiệm sửa xe cách đây không xa nhưng khuya quá, họ c̣n mở cửa không? Chúng tôi phải ngồi yên gần hai tiếng đồng hồ để chờ lơ xe lăn cái bánh đi vá rồi về ráp trở lại vào xe. Xe chạy qua nhà máy xi măng Kiên Lương rồi đến Vàm Rầy. Tài xế cho xe chạy rề rề chờ đợi. Rồi xe ngừng bên cạnh đường v́ chẳng thấy người trong tổ chức đón như dự liệu. Trời bắt đầu sáng, làm ǵ bây giờ? Ai nấy tự hỏi ḿnh. Có tiếng xe Honda chạy đến và rồi chúng tôi được lệnh phải rửa mặt cho sạch sẽ, thay quần áo khác làm bộ đi du lịch Hà Tiên. Vụ xe xẹp bánh hồi khuya nên chuyến đi đă tạm thời hủy bỏ v́ xe đến điểm quá trễ. Cứ làm một chuyến đi du lịch Hà Tiên, thăm lăng Mạc Cửu, Thạch Động hoặc ghé Mũi Nai đi, chờ đám tổ chức liên lạc trở lại xem sao!
Chúng tôi đi qua bến phà nổi Tô Châu, ngắm nh́n dăy ghe đánh cá đậu san sát bên nhau trong ḍng nước biển xanh mầu lá cây, thầm nghĩ không biết ghe ḿnh đi có lớn có vững chắc như những chiếc ghe ở đây? Qua bến phà nổi, chúng tôi lên xe lôi chạy đến Thạch Động rồi ra Mũi Nai hóng mát. Do xe đến điểm trễ giờ nên tôi mới có dịp biết đến Thạch Động và băi biển Mũi Nai Hà Tiên. Hà Tiên là nơi cư trú của vợ chồng nhà thơ Đông Hồ-Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội và cũng là quê quán của danh sĩ Mạc Thiên Tích ngày xưa. Tôi đang là khách du ghé thăm miền ước mơ trong bài hát Hà Tiên của nhạc sĩ Lê Dinh đây. Một thành phố nhỏ nhưng thật đẹp dù ở nơi tận cùng đất nước Việt.
Tôi và Dũng làm quen được với Ánh Phương và Mỹ An, hai cô gái trẻ trong chuyến đi Mũi Nai. Ánh Phương 26 tuổi c̣n Mỹ An mới 24. Cả hai đều độc thân và cũng mới làm bạn với nhau từ lúc lên xe bus. Tôi cặp kè với Ánh Phương c̣n Dũng với Mỹ An như những cặp nhân t́nh của chuyến du lịch. Chúng tôi đi ăn uống lai rai rồi đi ḷng ṿng trong những con phố nhỏ của Hà Tiên. Có lúc ngồi bên nhau, làm vẻ tâm t́nh trong các quán cà phê để chờ 7 giờ tối sẽ về lại xe bus. Lúc ở Mũi Nai, tôi thấy thằng Minh và hai người bạn nó ngồi nhậu trong một quán sát bờ biển. Minh đă mời tôi ngồi vào bàn, đưa ly bia cho tôi rồi nói: " Uống lai rai với tụi em cho vui anh Vũ, em đâu dè có anh trong chuyến này luôn. Anh em ḿnh cùng bên nhau nghe anh ". Tôi cười, gật đầu đồng t́nh rồi từ chối: " Anh không uống bia được Minh. Uống vô chút xíu say liền, nhậu sương sương thôi... c̣n giữ sức nữa đó ". Tôi nhắn nhủ với cả bọn.
- Anh Vũ biết không, nhà em ở Quận 10 Sài G̣n. Thầy-U em người Bắc đạo Phật di cư từ 1954. Anh trai em đang sống ở Úc, em đi hôm nay lần thứ ba đó anh, các lần trước đi không được lại phải quay về. May không bị bắt. Anh trai em chỉ đi có một chuyến lại thoát. Ánh Phương nói với tôi.
Nh́n khuôn mặt Ánh Phương. Cô gái này đẹp thật, da lại trắng hồng, lời ăn tiếng nói ra vẻ con nhà hiền lành. Bản thân tôi đă ba mươi ba tuổi mà vẫn chưa lập gia đ́nh. Nếu Ánh Phương là bạn t́nh của ḿnh th́ hay biết bao! Tôi lại nghĩ nếu ḿnh có người yêu như Ánh Phương, liệu có dám cho nàng đi vượt biên không?
Khi chúng tôi quay trở về bến xe th́ nhóm tổ chức đă thay xe cũ bằng một xe bus khác lớn hơn. Họ đă nhét thêm cả chục người khách mới ngồi sẵn trên xe từ lúc nào. Tôi và Ánh Phương chọn chỗ ngồi nơi dăy hai ghế sát cạnh cửa lên xuống ở phía sau xe. Lần lượt từng người khách quay về bước lên xe. Xe chật kín, hết ghế trống mà khách c̣n đứng ngồi lổn nhổn ở lối đi giữa xe. Tôi nhẩm tính trong đầu, với 10 hàng ghế mà mỗi hàng 5 người rồi thêm 4 ghế phía trước gần tài xế và 6 ghế cuối, ít nhất phải có 60 khách vượt biên trong chuyến đi đêm nay. Cá lớn đón chúng tôi dài rộng cỡ nào? Có bằng chiếc ghe năm xưa tôi đi hay nó nhỏ hơn? Bây giờ đă gần 8 giờ tối, xe bus bắt đầu lăn bánh ra khỏi bến và chạy về hướng Rạch Sỏi. Tôi nh́n ra hai vệ đường, đèn nhà dân hắt ra soi rơ những cây dừa mọc sát mặt lộ. Đây đó vài trẻ em đùa giỡn trước cửa nhà. Một tiệm cà phê lác đác người ngồi ở các bàn trống. Qua hết dăy nhà, xe đi vào vùng cây cối băi bồi gần biển. Cảnh vật hiện lờ mờ như là bụi cây đước, một băi bùn hay là bờ đất tiếp giáp với lề đường. Xe chạy đều đều khá lâu th́ rẽ trái vào một con đường nhỏ rồi chạy thêm một đoạn ngắn nữa th́ tắp vào một khu vườn. Xe tắt máy dừng hẳn. Cây trong vườn xum xuê như rừng nhưng quá tối, tôi không biết loại cây ǵ.
- Chúng ta phải chờ ở đây. Yêu cầu mọi người ngồi yên. Tiếng người lơ nói khá to trong xe.
Mọi người giữ im lặng. Thỉnh thoảng có ánh đỏ chớp lên từ đầu một điếu thuốc lá của ai đó. Tôi bảo Ánh Phương: " Em có mệt th́ nhắm mắt ngủ đi, họ nói thế th́ chắc ḿnh phải chờ khá lâu ", thực sự th́ cơn buồn ngủ đă làm mắt tôi nhíu lại. Tôi và Ánh Phương ngủ ngồi trên ghế xe cả tiếng đồng hồ th́ choàng tỉnh khi nghe tiếng xe Honda từ xa vọng lại. Ánh đèn hai chiếc Honda đến gần. Cả thẩy bốn người tất cả. Một người trong bọn mặc sắc phục công an. Ba người c̣n lại, có kẻ tay vung vẩy cây súng AK47. Tôi nói khẽ với Ánh Phương: " Công an, chết mồ rồi Phương ơi! " Tim tôi đập th́nh thịch. Ánh Phươnh lộ vẻ thất sắc, tay nàng nắm lấy tay tôi run run. Chúng tôi đă vào rọ của công an? Bất chợt cánh cửa xe bật mở, tài xế và hai người lơ nhẩy xuống cùng nhập vào bọn bốn người mới đến. Tôi nghe rơ tiếng của anh Thành. Cả bọn ngồi bàn bạc trong chốc lát rồi một xe Honda chạy đi trước, kế tiếp chiếc xe bus. Ở một khoảng khá xa, chiếc Honda c̣n lại chạy bọc sau cùng .
Bây giờ tôi và Ánh Phương cũng như khách trên xe buưt mới hoàn hồn bớt lo. Chuyến đi có công an-du kích bán băi như lời nhóm tổ chức đă nói. Một làn gió mát thổi vào mặt làm tinh thần tôi phấn chấn v́ nghĩ đến sự an toàn tối nay. Ánh Phương nói: " Ban năy em sợ muốn chết đó anh Vũ. Rủi họ không cùng phe ḿnh, không biết em sẽ làm sao nữa? " rồi nàng cười vui vẻ.
Xe tiếp tục chạy ngược về hướng Hà Tiên và sau cùng ngừng lại sát cạnh bên vệ đường. Chỗ nầy vắng vẻ không một bóng người qua lại. Chúng tôi được lệnh xuống xe ngay lập tức và nối đuôi nhau theo ánh đèn pin của một người dẫn đường đi phía trước. Cả bọn yên lặng, đi êm ả trên các bờ đất trong đêm tối tĩnh mịch. " Đây là Vàm Rầy ", tiếng người th́ thào trong bóng tối. Khách vừa xuống hết, xe bus liền biến mất trong bóng đêm. Chúng tôi rồng rắn đi với nhau cho đến cuối bờ đất th́ chân bắt đầu đặt xuống một băi śnh. Tôi và Ánh Phương bước lơm bơm gần bên nhau chung với các người khác. Thêm một ánh đèn pin nữa lúc chớp lúc tắt xuất hiện ở phía trước xa xa. Chúng tôi lần từng bước về hướng ánh đèn pin. Đến nơi, đoàn người được phân tán ra thành từng nhóm nhỏ, ngồi nấp ngay sát cạnh những đám cây mọc trong vùng đất śnh. Dũng, Mỹ An cùng tụi thằng Minh bây giờ đang ở đâu trong các bụi cây nơi mép biển? Trăng khuya bắt đầu mọc, soi ánh sáng vàng vọt leo lét trên toàn vùng. Nước triều đang từ từ dâng lên. Đứng ở trên mặt đường lộ bây giờ, không ai ngờ ngay dưới chân những bụi cây sát biển này đang có cả một nhóm người ẩn nấp để chờ vượt biên. Nước triều dâng mỗi lúc một cao hơn, chúng tôi vẫn ngồi yên trong nước biển. Đến lúc chúng tôi phải đứng lố nhố v́ không thể ngồi được nữa th́ một cái xuồng ba lá nhỏ xuất hiện. Ghe chèo nhè nhẹ đến gần chúng tôi. Tiếng đàn ông ngồi trên xuồng hối thúc chúng tôi lội ra ngay. Tôi nắm tay Ánh Phương cùng bước lội từng bước về phía cái xuồng. " Đừng leo lên, chỉ bỏ túi xách thôi. Anh chị bám theo xuồng này để ra ghe ", tiếng đàn ông trên xuồng nói. Tôi vất túi xách lên xuồng, tay bám và chân th́ bước theo từng bước một. Ánh vàng vọt của trăng non, tôi thấy thấp thoáng một bóng một chiếc ghe nhỏ xa xa. Nước bắt đầu đến ngực rồi cổ. Chân tôi có lúc bước hụt xuống một hố khá sâu. May là trồi lên kịp. Ánh Phương tay bám chặt vào vai tôi. Sau cùng cả hai đến được sát bên ghe. Người đứng trên ghe cúi xuống nắm tay từng người dưới nước kéo lên. Đến lượt Ánh Phương, nàng cố gắng hết sức cũng không thể đưa tay tới được người trên ghe. Tôi phải giúp nàng bằng cách nhắm mắt, hụp hẳn xuống dưới nước và ôm thắt lưng nàng đẩy phụ lên. Lần đầu tiên tôi chạm vào thân thể Ánh Phương. Xong lượt nàng, đến lượt tôi lên được mặt sàn ghe. Tôi nh́n thật kỹ thân ghe, đúng nó nhỏ hơn chiếc ghe tôi vượt biên trong lần trước. Một gă đàn ông khác đă ấn tôi nhẩy xuống khoang trống. Không lẽ cá lớn đây thật sao? Tôi phân vân tự hỏi. Người mỗi lúc được nhét thêm xuống khoang chiếc ghe. Hơi nóng từ thân người hoà với mùi dầu gió xanh toả ra nồng nặc. Tuy trông không rơ mặt nhau trong bóng tối nhưng ai cũng biết khoang ghe đă chật cứng người. Ai ngồi đâu yên đó, không thể cục cựa được. Ánh đèn pin chợt loé lên từ cửa khoang và khuôn mặt của anh Thành hiện ra. Anh hỏi tên từng người khách cùng mật mă an toàn. Tôi nghe tiếng của Dũng, Mỹ An rồi Minh và Ánh Phương trong khoang ghe. Khi anh Thành vừa xong lượt tôi, tiếng một người vặn hỏi:
- Ê! Thành. Ghe nầy ghe taxi hay cá lớn vậy... Người đầy nhóc cả rồi?
- Taxi thôi. Nhỏ xíu vầy sao mà đánh chuyến được. Yên tâm đi đại huynh. Cá lớn chờ ngoài khơi ḱa. Anh Thành quả quyết rồi sau khi lấy mật mă xong xuôi, anh chúc mọi người thành công trong chuyến đánh đêm nay trước khi theo xuồng ba lá để quay vào bờ. Đêm đó, nửa khuya về sáng của một ngày cuối tháng 5-1990.
Ghe nổ máy rồi tấm nắp cửa khoang đă được đậy lại và qua chuyển động của thân ghe với làn nước bên ngoài, tôi biết là ghe đă khởi hành. Trong khoang hầm tối đen, tiếng người niệm Phật lầm thầm chung với tiếng người khác thở dồn dập. Chợt tiếng người đàn ông khi năy đă vặn hỏi anh Thành vang lên: " Họ đánh bằng ghe này thật rồi bà con ơi, ai không tin cứ chờ th́ biết ... Taxi ǵ mà tập trung hết tất cả khách vào đây ". Ông ta nói nhưng không một người nào lên tiếng trả lời. Tiếng máy ghe cứ chạy đều đều êm ả như vậy và tôi ngủ thiếp đi không biết bao lâu th́ tỉnh dậy. Bây giờ trời đă sáng. Có người nào đó hỏi giờ th́ được người khác trả lời là 8 giờ 15 phút sáng rồi. Dù ánh sáng ban ngày hắt từ khe hở cửa khoang và từ phía máy ghe nhưng tôi vẫn không thấy Ánh Phương, Mỹ An, Dũng và Minh. Chung quanh tôi bây giờ chật cứng người dù có muốn xoay chân, đảo người cho bớt mỏi cũng không thể. Sát cạnh tôi là một phụ nữ với mái tóc dài thỉnh thoảng gục đầu vào người tôi. Tôi biết chị này đang cơn say sóng. Vẫn c̣n tiếng người nôn oẹ đây đó trong khoang. Tôi nhắm mắt lại v́ mệt v́ mũi tôi khó chịu với mùi thức ăn người ói ra pha trộn với mùi dầu máy ghe, mùi dầu xanh con Ó, mùi hơi người và cả mùi nách nữa ... Cảm giác nôn nao trong người bắt đầu đến với tôi. Tôi muốn ói và cổ đă ợ hơi vài lần. Tôi ngẩng đầu lên cố chống lại cơn ói nhưng rồi biết ḿnh không thể. Gục đầu xuống tôi bắt đầu ói ngay vào quần áo của ḿnh. Thể xác mệt mỏi khiến tôi ngủ rồi lại chợt thức mà không biết thời gian trôi qua bao lâu và tự hỏi ghe chạy đến đâu rồi lại ngủ tiếp sau đó. Cứ như vậy cho đến khi có tiếng mở cửa hầm kèm theo nghe tiếng người nói ḿnh ra khỏi hải phận Việt Nam rồi. Hé mắt nh́n lên, tôi thấy một mặt người lem luốc đầy dầu mỡ. Người đàn ông này mở rộng cửa hầm, cúi đầu sát xuống nh́n vào đám người chúng tôi rồi anh ta nở nụ cười nói:
- Bà con mệt dữ ha... Ráng chịu đựng đi nghen, có đồ ăn và nước đây, ai có khát có đói th́ lấy dùng nha.
Mấy đ̣n bánh tét, vài xâu củ sắn và hai b́nh nhựa đựng nước được chuyền xuống cho chúng tôi rồi nắp cửa hầm đóng sập trở lại liền.
Phạm Thắng Vũ
(c̣n tiếp)
Bookmarks