3:40 chiều hôm qua (Thứ Bảy, 12/3/2011) đă xảy ra một vụ nổ trong một toà nhà tại ḷ phản ứng số 1 của nhà máy điện nguyên tử Fukushima 1. Nguyên nhân của vụ nổ là do khí hydro thoát ra từ ḷ đă hoà với khí oxy trong không khí gây phản ứng toả nhiệt (exothermic reaction) hay phản ứng cháy (combustion reaction).
Nhà máy điện nguyên tử Fukushima có hai tổ hợp: Fukushima Daiichi (Fukushima 1) và Fukushima Daini (Fukushima 2), gồm tất cả 10 ḷ phản ứng hoạt động (6 ḷ tại Fukushima 1 và 4 ḷ tại Fukishima 2), và là một trong 25 nhà máy điện nguyên tử lớn nhất thế giới. Nhà máy được thiết kế chịu được động đất 7.9 độ Richter. Trận động đất kinh hoàng giáng xuống Nhật Bản một ngày trước đó có sức mạnh tại tâm động đất (cách bờ 126 km) 9 độ Richter, vượt hơn 30 lần sức chịu đựng theo thiết kế nhà máy.
Vào đến bờ, sức mạnh của động đất c̣n khoảng 6.5 – 7 độ Richter. Vụ nổ đă làm mái cùng toàn bộ phần tường bao bọc phía trên toà nhà đó vỡ tung, chỉ c̣n trơ ra cái khung sắt. Nhưng ḷ phản ứng số 1 không bị hư hại và phóng xạ thoát ra không lớn. Thực tế ngay sau vụ nổ người ta đo thấy các nguyên tố phóng xạ giảm đi so với trước vụ nổ, và mật độ phóng xạ không tăng lên. Hiện thời mức độ phơi nhiễm phóng xạ lên một người trong một ngày bên ngoài nhà máy bằng mức độ phơi nhiễm cực đại mà không ảnh hưởng tới sức khoẻ một người có thể chịu trong một năm.
Vào 8:30 sáng hôm nay phóng xạ ngay bên ngoài nhà máy điện nguyên tử Fukushima đo được là 1024 microsieverts, tức hơn gấp đôi mức cho phép trong ṿng một tiếng. Tuy nhiên một giờ sau, con số đó đă giảm xuống c̣n 70 microsieverts. Khoảng 200,000 người dân được sơ tán ra ngoài vùng bán kính 20 km quanh Fukushima 1 và Fukushima 2.
Tuy lơi các ḷ phản ứng không (chưa) chảy (hoặc có thể mới chỉ bị chảy một phần) nhưng người ta chưa làm nguội được chúng nên tất cả vẫn đang ở trong t́nh trạng nguy hiểm. Người ta đă bơm nước biển và nước ngọt vào để làm nguội ḷ phản ứng số 1 và số 3 nhằm cứu lơi ḷ khỏi bị nóng chảy. Đó là biện pháp cuối cùng và có lẽ sẽ làm hai ḷ này ngừng hoạt động vĩnh viễn, miễn là thảm hoạ hạt nhân đừng xảy ra. Nước Nhật đă ban bố t́nh trạng hạt nhân khẩn cấp. Từ ngày mai, 14/3/2011, điện sẽ bị cắt luân phiên trên toàn vùng Kanto.
Động đất đă làm 3000 người chết và mất tích. Con số này đang tiếp tục tăng lên, có thể tới trên 10 ngàn người. Trả lời họp báo, thủ tướng Nhật Bản Naoto Kan cho rằng động đất, sóng thần, và sự cố ở nhà máy điện hạt nhân đă đẩy Nhật Bản vào t́nh trạng khủng hoảng tồi tệ nhất trong 65 năm kể từ sau Đệ nhị thế chiến.
Vé máy bay từ Nhật về Việt Nam đă bán hết sạch. Người Việt đang bỏ nước Nhật chạy. C̣n người Nhật th́ vẫn kiên cường chịu đựng. Họ chạy đâu nữa? Họ rất b́nh thản. Các cửa hiệu tại Tokyo vẫn bán hàng. Thức ăn, đồ dùng vẫn đầy ắp. Người bán hàng vẫn lễ phép cúi rạp người chào khách. Người tính tiền vẫn quay mặt đi không nh́n lúc khách hàng bấm mật mă sau khi quẹt thẻ tín dụng để trả tiền.
Xem trên TV thấy một cụ già được quân lính cơng ra khỏi khu nhà đổ nát, vẫn mỉm cười trả lời phóng viên. Mấy phụ nữ nhận cơm nắm người ta phát trong căn nhà mất điện tối om, vẫn cúi lạy cảm ơn dưới ánh đèn pin. Cũng thấy có người khóc (cụ già và trẻ con). Toàn bộ nội các Nhật Bản làm việc hầu như 24/24 từ thứ Sáu. Tất cả, từ thủ tướng, chánh văn pḥng chính phủ, các bộ trưởng đều vận đồng phục bảo hộ lao động màu xanh nước biển khi xuất hiện trên truyền h́nh. Tin tức và h́nh ảnh được cập nhật từng phút. Các nữ phát thanh viên ngày thường vốn đă xinh đẹp, bây giờ trông lại càng tao nhă hơn bởi vẻ mặt nghiêm trang, áo ngoài đen màu áo tang, áo lót trắng, đọc tin rơ ràng, giọng không hề xúc động.
Một đất nước mà người dân thực sự b́nh thản, lịch sự, giữ phẩm cách, rất trật tự, tử tế với nhau trong một thảm hoạ – có thể so với ngày tận thế – là một đất nước thực sự vĩ đại.
Nhật Bản chắc chắn là một dân tộc vĩ đại
Xin chào anh Đăng,
Xin được giới thiệu tôi tên là Hà Minh Thành. Qua anh Nguyễn Hữu Viện tôi mới được biết anh và trang tin của anh dù tôi làm việc cách chỗ của anh cũng không bao xa. Xin hân hạnh được làm quen với anh.
Hiện tại tôi đang được tăng phái công tác hỗ trợ cho cảnh sát tỉnh Fukushima, chỗ tôi đang làm cách nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1 khoảng 25 km. Gọi là lên đây hỗ trợ giữ an ninh chứ mấy ngày nay chỉ đi nhặt xác người không thôi. Dân địa phương họ tự động thành lập các đội tự quản, tương trợ lẫn nhau.
Giả sử có ai muốn ăn cắp ăn trộm cũng khó. Vấn đề an ninh không lo lắm. Người chết nhiều quá, tụi tôi chỉ c̣n lấy dấu tay, chụp h́nh và trùm mền lại rồi giao người đem đi thiêu. Ngày đầu c̣n mặc niệm, có cảnh sát tăng phái c̣n khóc nhưng bây giờ th́ không c̣n thời gian để mà mặc niệm và khóc nữa. Hôm qua c̣n không có chỗ để mà thiêu họ nữa đó anh. Khủng khiếp.
Kư giả của Hoàn Cầu Thời Báo Trung Quốc Vương Hy Văn hôm qua theo tôi một ngày để lấy tin khi đi ngang qua một ngôi nhà bị sập mà tiền giấy có lẽ từ ngôi nhà đó trôi ướt nằm tứ tán cả băi đất chắc cũng vài chục triệu yen nhưng mà chẳng ai thèm nhặt đă phải thốt lên: “50 năm nữa , kinh tế Trung Quốc chắc chắn sẽ đứng đầu thế giới, nhưng vĩnh viễn Trung Quốc không thể được gọi là cường quốc v́ 50 năm nữa người Trung Quốc cũng chưa thể có tŕnh độ dân trí và ư thức đạo đức công dân cao như người Nhật hiện tại. Tôi hổ thẹn ḿnh là con cháu của Khổng Tử nhưng không hiểu cái đạo Nhân Nghĩa làm người bằng họ
Người Trung Quốc 50 năm nữa không bằng họ c̣n người Việt ḿnh không biết bao nhiêu năm nữa mới có dân trí như vậy. Mấy ngày nay tôi chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động về t́nh người trong hoạn nạn lắm nhưng có một chuyện khiến tôi cảm động nhất đă khiến một người lớn như tôi từng có bằng Tiến sĩ công học ở Đại học Đông Bắc (Tohoku Dai) cũng phải hổ thẹn về một bài học làm người.
Câu chuyện tối hôm kia tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng, tôi chú ư đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc áo thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến phiên của nó th́ chắc chẳng c̣n thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục th́ động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đă chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nh́n thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi.
Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội ḍng nước mắt khi nghe tôi hỏi đến thân nhân. Nh́n thấy nó lạnh run lập cập tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô t́nh bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài, tôi nhặt lên đưa cho nó và nói: “Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói.” Thằng bé nhận túi lương khô của tôi, khom người cảm ơn.
Tôi nghĩ b́nh thường tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó, nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Tôi sửng sốt và ngạc nhiên vô cùng, mới hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: “Bởi v́ c̣n có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ.”
Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác khóc để nó và mọi người đang xếp hàng không nh́n thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đă có thể dạy một thằng có ăn có học từng có bằng tiến sĩ như tôi một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.
Tôi nghĩ một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đă biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này giờ đây đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.
Lên đây rồi bây giờ tôi mới thấm thía câu nói của vị thiền sư phụ của tôi ở Tokyo trước khi lâm chung dạy lại cho tôi đó là “Nhân sinh nhất mộng , bất luận kiến tâm, Tâm vô sở cầu thị Phật.” Cái sự hy sinh v́ người một cách vô ngă của đứa nhỏ 9 tuổi khiến tôi ngộ ra được những điều cả cuộc đời bon chen của ḿnh tôi chưa nhận thấy được. Tôi nhường khẩu phần ăn tối của tôi cho thằng bé để nhận của nó một lời cám ơn, c̣n nó cho đi cả buổi ăn tối của nó một cách vô tư không so đo dù nó đói c̣n thê thảm hơn tôi nhiều và chắc c̣n phải đói nhiều trong cả cuộc đời v́ không c̣n gia đ́nh nữa. Những công án thiền của Bích Nham Lục, Vô môn quan hoàn toàn vô nghĩa so với hành động của một đứa bé 9 tuổi.
Xưa nay tôi không phục lắm người Nhật, từ khi c̣n đi học, làm kỹ sư, rồi làm cảnh sát th́ phải luôn tiếp xúc với những người Nhật ở mặt trái của xă hội. Nhưng mà hành động của người dân Nhật trong vùng động đất bây giờ đă khiến tôi phục họ thật sự.
T́nh h́nh quanh nhà máy điện hạt nhân vẫn c̣n an ninh, hiện tại tụi tôi đă được phát sẵn khẩu trang và đồng phục nylon. Ông Kan sáng nay họp báo dự tính đến t́nh huống xấu nhất là bỏ cả vùng miền Đông. Tôi không phải chuyên ngành về nguyên tử lực như anh nên không hiểu lắm về tác hại của phóng xạ. Nhưng tôi nghĩ cũng đang nguy hiểm. Tụi TEPCO vụ này chủ quan quá. Anh Đăng nếu được nên sắp xếp cho vợ con về Việt Nam trước th́ tốt nhất. Tôi sợ tới lúc xấu nhất không c̣n vé máy bay. Tôi th́ bà xă người Nhật, con gái cũng mới ra trường y tá và cũng đang hoạt động cứu trợ thiện nguyện ngay tại Fukushima này.
Tôi hỏi con gái tôi “T́nh h́nh có vẻ nguy hiểm, con có muốn đi Việt Nam lánh nạn không?” Nhỏ con gái của tôi trả lời: “Đi đâu bây giờ, xung quanh con với cha người ta chết với bị thương hàng hàng lớp lớp. Không lẽ bỏ chạy. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó.” Tôi gọi điện thoại về hỏi bà vợ tôi tính sao, có cần chạy qua quê chồng trú tạm lánh nạn một ḿnh không, th́ bà xă tôi nói với tôi rằng người Nhật của họ th́ 36 kế của Tôn Tử binh pháp họ chỉ dùng được tới cái kế 35.
Cái chước cuối cùng “Tẩu vi thượng sách” không có chỗ dùng v́ cái xứ đảo này không có chỗ nào để mà chạy nữa. Cùng lắm chịu chết thôi. Thôi th́ tôi thân phận dính líu tới cái tổ quốc thứ hai này rồi. Vợ con ǵ cũng không chạy không lẽ một ḿnh tôi bỏ nhiệm sở. Già rồi có hít chút phóng xạ vô nữa cũng chẳng sao cả. Mang cái ơn nghĩa với đất nước này cũng nhiều, thôi th́ bây giờ cùng đến lúc có cơ hội để trả ơn cho họ vậy.
Hy vọng không có ǵ xảy ra , khoảng 3 tuần nữa có thể trở về Saitama. Hy vọng được gặp anh Đăng nếu anh c̣n ở Nhật, anh em ḿnh tâm sự nhiều hơn. Tôi năm nay 56 tuổi. Chắc cỡ tuổi của anh.
Chúc anh và gia quyến an toàn.
Hà Minh Thành
http://www.tienve.org
* Source: http://tiengnoitudodanchu.org/module...ticle&sid=9538
Bookmarks