Câu hỏi lạ lùng và khắc nghiệt làm sao! Tuy thế, nó lại là việc khởi đầu của một hành tŕnh đem đến những đổi thay tốt đẹp cho mọi người.
Thật vậy, lịch sử của thế giới, của nhiều quốc gia, cũng như sự trải nghiệm của rất nhiều cá nhân đă chứng minh gía trị sâu sắc của câu hỏi xem ra “ khắc nghiệt” này.
Bạn nghĩ sao? Việt Nam ta thế nào?
I. Những lư do để đi t́mTự Do.
Trong những ngày gần đây, nhiều nguồn tin ở trong nước đă làm cho cuộc sống của người Việt ở trong nước và hải ngoại bỗng giao động. Họ bị giao động v́ những tṛ chơi chết người của nhà cầm quyền Việt cộng đang tái diễn với nhân dân Việt Nam, đặc biệt là đối với những người tranh đấu cho nền Thịnh Trị, Ḥa B́nh, Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, Độc Lập của quê hương c̣n ở trong nước.
Chuỵện Việt cộng đàn áp và đấu tố nhân dân Việt Nam không phải là mới bắt đầu từ những năm gần đây. Nhưng từ ngày 3-2-1930, ngày Hồ chí Minh và tập đoàn cộng sản được lệnh Tàu, Nga lập chi bộ đảng cộng sản Đông Dương ở Tân Trào th́ người dân Việt Nam đă phải nếm mùi máu tanh của cái mă tấu, mùi rỉ xét của cái búa, cái liềm của chúng. Chỉ bất hạnh là, cái nùi máu tanh ấy lại là niềm hănh diện, là biểu tượng của nền văn hóa Vô Đạo của nhà nước CHXHCNVC hiện tại, nên người Việt Nam không có nhiều phương án để chọn lựa.
a. Phương án một: Tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của cái mă tấu trong tay Hồ chí Minh và đồng bọn. Không c̣n biết, c̣n nghe, c̣n nói ǵ đến những ngôn từ Độc Lập Tự Do Nhân Quyền Dân Chủ nữa. Nghĩa là “Nó muốn làm ǵ th́ mặc mẹ nó”, phần ḿnh th́ nhắm mắt lại, vô giác, vô cảm. Coi như đời đă chêt ngay từ lúc nhập thế.
b. Phương án hai: Hăy đứng dậy, nắm lấy tay nhau cho ấm mà đi. Đi, đường có xa mấy cũng đến. Chết th́ ai cũng một lần chết. Làm con giun cho chúng dày xéo th́ cũng chết. Nhưng đi, chưa chắc đă chết. Hơn thế, đứng lên đi là có đổi thay. Chính sự đổi thay sẽ đem đến cho ḿnh và cho đời nhiều ư nghĩa tốp đẹp hơn.
Như thế, bạn chọn phương cách nào đây? Đứng lên đi, hay ngồi chờ chết nào?
Sở dĩ có câu hỏi này là v́ nh́n về qúa khứ, tính từ ngày Hồ chí Minh thành lập chi bộ cộng sản theo lệnh Tàu đến nay, không có sách vở nào có thể ghi cho đủ, ghi cho hết được danh tính của những người dân Việt bảo vệ chữ Tự Do, Dân Chủ, cũng như bảo vệ nền luân lư đạo đức của quê hương đă bị chúng thủ tiêu, bị giết chết v́ cái búa, cái liềm, cái mă tấu của CS.
Tệ hơn thế, mỗi một nhân mạng Việt Nam bị tàn sát ấy lại bị CS nhân danh man rợ, bất lương mà khoác cho họ những bản án đầy dối trá như “phản động”, “Việt gian bán nưóc” “cường hào ác bá”. Xa th́ như trường hợp Khái Hưng, Trần Thế Nghiệp, Phạm Quỳnh, Ngô đ́nh Khôi…
Gần hơn là 172000 ngàn người dân Việt bị giết trong mùa đấu tố 1953-1956. Ấy là chưa kể đến hàng trăm ngàn người khác bị đưa vào nhà tù, hoặc bị đày lên vùng rừng thiêng nước độc Cao Bắc Lạng, hay trong các trại tù mang tên Cổng Trời, Đầm Đùn, Thanh Hoá.
Và điều tệ hại hơn cả là, những bạo ác khủng bố này không có dấu hiệu ngừng lại.
Kế đến, tôi tin rằng tất cả mọi người Việt Nam c̣n sống hôm nay chưa ai quên được nỗi kinh hoàng đă xảy ra cho Huế vào tết Mậu Thân 1968. Chỉ sau ba mươi ngày tạm chiếm thành phố, Việt cộng và bọn tay sai như loài thú Hoàng phủ ngọc Tường, Ngọc Phan, thị Trinh, Nguyễn đắc Xuân… đă giết chết hơn 3000 đồng bào vô tội. Phần chúng th́ thẳng đường vào vinh quang với bác với đảng?
Rồi trường tiểu học Cai Lậy, chợ búa, nhà thờ, nhà chùa của miền nam đă phạm vào những loại tội ǵ để Việt cộng nhắm điểm pháo, đặt ḿn vào những nơi này?
Chẳng lẽ, v́ trường học là nơi mở mang trí tuệ cho con người, dạy cho trẻ biết Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín, biết lễ giáo, nhưng đối nghịch với cái vô đạo của CS, nên chúng phải ra tay để tiêu diệt ngay những mầm non của dân tộc Việt?
Chẳng lẽ nhà thờ, Chùa chiền là nơi giúp con người sống lương thiện hơn, đạo đức, tử tế hơn. Hoặc gỉa, dạy cho người biết phải quấy, làm lành lánh dữ, nên chúng phải đặt ḿn phá chùa, đốt nhà thờ, bắt tu sỹ, tăng ni chăng?
Riêng câu chuyện sau 30-4-1975, phải là câu chuyện để đời, tạo kỳ tích. Bởi v́, cho đến nay, nó c̣n bám chặt lấy từng người Việt Nam .
. Sau những đôi mắt ngơ ngác nh́n cảnh lạ, vật lạ là những ngổ ngáo, những tay nghề chuyên nghiệp hành động. Chúng chia nhau tỏa ra khắp nơi, tận t́nh tháo gỡ từng tấm tôn của nhà trường, vặn từng con ốc ở nơi công sở đem chuyển về đất bắc làm đồ gia bảo (chuyện xảy ra từ sau 30-4-1975- 78).
Phải nói thật là ngưởi miền nam vô cùng kinh ngạc về cái món nghề tháo gỡ, chôm chĩa của các đoàn đảng viên Việt cộng. Măi sau này, họ mới vỡ lẽ và bảo nhau: “thế mới biết, họ hơn hẳn người trong nam ta. Bởi v́ phi trộm cắp, dối trá, bất thành đoàn đảng viên Việt cộng”!
Điều này không phải tự tôi viết hoặc đặt điều cho Việt cộng đâu. Câu chuyện trong miền nam là như thế và hơn thế, nó đă được chứng minh.
Vào tháng 10-2006, (vnexpress.net đưa tin, phỏng vấn) phó chủ tịch của cái gọi là Quốc Hội của nước CHXHCN ở Hà Nội là Trần Quốc Thuận đă công khai lên tiếng xác minh rằng: “Cơ chế này (chế độ cộng sản) sinh ra nói dối hàng ngày….. Chúng ta đang sống trong một xă hội phải tự nói dối nhau để mà sống. Nói dối hàng ngày nên thành thói quen, thói quen ấy lập lại nhiều lần thành đạo đức.. . mà cái đạo đức ấy là rất mất đạo đức. Nhưng nó là đạo đức cách mạng!”
Cũng thế, sự bạo tàn, man rợ của cộng sản chính là lư do đẩy hàng triệu người ra khơi trên những chiếc thuyền mong manh để t́m Tự Do sau ngày 40-4-1975.
Có nhiều người đến được đến bến bờ tự do, nhưng c̣n hàng trăm ngàn người mất mạng trên đường đi.
Thế nhưng chẳng có mấy người từ bỏ mộng ra đi. Tôi cho rằng, cuộc hành tŕnh này c̣n là một nỗi đau khó quên của dân tộc.
Trong khi đó, những kẻ đuổi theo sau lưng họ, là các cấp bộ từ trung trương đến địa phương của đảng Vẹm, xem ra là những người hạnh phúc nhất trên trần gian?
Hạnh phúc bởi v́, sau cuộc rượt đuổi ngắn ngủi bằng súng đạn ấy, các cấp đoàn, đảng, cán bộ, có được tất cả mọi thứ. Từ căn nhà, căn phố và sản vật của người bỏ ra đi biến thành của ḿnh. Ngay đến đôi đũa, cái chén, cái bát, manh quần, manh áo của người ra đi c̣n dể lại cũng được bác đảng tận t́nh chiếu cố như là một chiến thắng vinh quang, to lớn nhất
. Đó là một số lư do cơ bản để cho ta đứng lên mà đi.
II. Những qủa lừa vĩ đại của Hồ chí Minh
Thêm cho những bạo ác ấy là những cú lừa vĩ đại của tập đoàn cộng sản Việt Nam. Mục đích của mùa đấu tố 1953-56 là cướp đoạt toàn bộ tài sản của đất nước vào trong tay đảng cộng sản.
Nhưng Hồ chí Minh lại ba hoa tuyên bố là chính sách “cải cách ruộng đất, lấy ruộng lại cho dân cày”. Ai nghe cũng khoái lỗ tai, lại tưởng thật, ngựi dân nhào vào cuộc đấu tố do Hồ chí Minh và Trường Chinh lănh đạo.
Kết qủa, có hơn 172000 ngàn ngựi dân bị giết. Sau 1959, thợ cày vẫn trắng tay. Máu dân chảy ngập đồng, xương chất thành g̣. Sau này, theo báo cáo và tập san Kinh tế của nhà Nuớc CHXHCNVN in ấn, xác nhận là có hơn 72% số ngựi bị giết nằm trong diện bị giết oan! Người c̣n sống mặt không c̣n chút máu.
Hồ chí Minh lại láo lếu bảo rằng đó là thành phần “trí phú địa hào” phải “đào tận gốc, trốc tận rễ!”. Thực tế, từ đó toàn bộ tài sản của đất nước lọt vào tay đảng cộng sản nắm giữ với toàn quyền sinh sát.
Phần Hồ chí Minh sau khi gỉa nhân gỉa nghĩa lên truyền thanh mà nhỏ vài gịot nước mắt, nhận trách nhiệm v́ nhầm, v́ không biết có nhiều ngươi bị chết oan trong vụ đấu tố là hết trách nhiệm.
Chả có tên ma bùn Việt cộng nào bị xử lư v́ cái tội giết cả trăm ngàn nhân mạng đồng bào Việt Nam này! Đến khi lau nước mắt chưa khô th́ cũng chính Hồ chí Minh tuyên bố cuộc đấu tố này là một chiến thắng long trời lở đất! Thật là kinh khủng!
Đến chuyện chống Mỹ cứu nước mới là kinh dị. Hăy hỏi thử xem, biết bao nhiêu nhân tài vật lực của Việt Nam đă bị Hồ chí Minh và Việt cộng phỉnh gạt và bị chết mất xác trong cuộc chiến tuyên truyền này.
Hỏi xem, một cuộc chiến mà Hồ chí Minh từng tuyên bố là đánh cho đến người cuối cùng theo lệnh của Tàu cộng đem lại những ǵ cho Việt Nam? Có phải là sự kiện Phan văn Khải, thủ tướng Việt cộng được chạm bàn tay vào cái gót dày của đế quốc Mỹ trong công viên ở New York hay không? Thật là nhảm nhí!
Hàng trăm ngàn thanh niên miền bắc phải chết trên rừng v́ sốt rét, v́ bom rơi đạn lạc, hoặc v́ đói bệnh. Hàng ngàn, hàng vạn người dân miền bắc, miền nam bị chết oan để đổi lấy một nụ cười của Phan văn Khải khi Y được sờ bàn tay vào cái mũi giày của đế Quốc Mỹ!
Ôi đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào, cho dù phải đánh cho đến người cuối cùng, tưởng là vĩ đại thần thánh. Hóa ra chỉ là một mưu đồ thâm độc của Hồ chí Minh, muốn tiêu diệt cho hết mọi phần tử dân tộc Việt Nam để Y mở đường đón rước Tàu cộng tràn sang cho nhanh!
Công hàm bán nước 1958. Đây là một chứng minh rơ nét nhất cho việc tập đoàn CS đă đưa Tàu sang, để Tàu chiếm nước ta. Nhưng bấy nhiêu gian trá chồng lên gian trá, họ vẫn chưa thỏa ḷng. Họ c̣n quyết tâm đưa cả nước vào đường diệt vong.
Bị diệt vong v́ nền văn hóa vô đạo, nô lệ của cộng sản càng lúc càng phá hủy tận căn nền văn Hóa Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín là đạo nghĩa và luân lư của dân tộc.
Bị diệt vong v́ nền luân lư của tôn giáo bị chúng lên án.
Và bị diệt vong v́ “chủ nghĩa cộng sản anh em ảo tưởng” mà chúng đưa toàn khối dân tộc và đất nước Việt vào tay bành trướng Bắc phương, bằng cách ngăn chặn những tiếng nói yêu nước của ngựi Việt Nam!
Đây mới chính là cái tai họa to lớn nhất.
C̣n tiếp...
Bookmarks