Results 1 to 3 of 3

Thread: Nghịch lư chua chát

  1. #1
    Member doisoente's Avatar
    Join Date
    10-08-2010
    Posts
    335

    Nghịch lư chua chát

    Song Chi - Nghịch lư chua chát
    Theo Fb Song Chi


    Kể từ khi những ḍng người VN đầu tiên liều ḿnh một sống một chết để t́m đường vượt biên, thoát khỏi “thiên đường XHCN” trên những chiếc thuyền nhỏ bé giữa biển khơi mênh mông, dữ dằn cho đến nay, đích đến được nhiều người nhắm nhất là nước Mỹ. V́ vậy mà cộng đồng người Việt lớn nhất ở nước ngoài là ở Mỹ với khoảng hơn 2 triệu người. Hơn 40 năm trôi qua, người Việt vẫn tiếp tục t́m mọi cách ra đi, bằng nhiều con đường khác nhau, đi lao động xuất khẩu rồi t́m cách trốn ở lại, đi bằng đường hôn nhân thật và giả, đi học rồi kiếm được việc và ở lại, đi theo diện work permit-đi làm, đi theo diện kinh doanh, cho con đi học gọi là "tỵ nạn giáo dục", học xong t́m cách ở lại v.v…Ḍng người, cả chất xám và tiền bạc tiếp tục thoát ra khỏi ngôi nhà VN tràn về các nước có đời sống tốt đẹp hơn, trong đó nhiều nhất, vẫn là Hoa Kỳ.

    Tự dưng thắc mắc, ừ th́ hồi xưa người Việt ở miền Nam chạy trốn khỏi chế độ cộng sản muốn đến Mỹ v́ đó là nước đồng minh (cho dù đồng minh đă phản bội nước ḿnh) cũng là điều dễ hiểu, bất chấp việc bị nhà cầm quyền và cả người dân miền Bắc hồi đó chưa hiểu chuyện mắng nhiếc là chạy theo đế quốc để ăn cơm thừa bơ sữa cặn. Người Việt sau này t́m đường đi Mỹ v́ đó là cường quốc có nền tự do dân chủ lớn nhất thế giới, cho con đi học ở Mỹ v́ Mỹ là một trong những nước có nền giáo dục tốt nhất thế giới…cũng hiểu được luôn; ngay cả việc gần đây tù nhân lương tâm bị nhà cầm quyền tống thắng sang Mỹ cũng v́ chỉ có Mỹ chấp nhận không điều kiện “món hàng đặc biệt” này. Nhưng c̣n những quan chức của chế độ, những người miệng ra rả chửi Mỹ, bênh đảng bênh chế độ họ cũng chạy qua Mỹ là sao.

    Từ những người không có chức vụ ǵ như một người quen mà tôi biết trước đây luôn tự hào về quá khứ từng là văn công đi phục vụ chiến trường, rất bênh chế độ, sẵn sàng nổi đóa lên nếu có ai “nói xấu" chế độ và một hai bảo ḿnh chỉ sống ở VN, ra nước ngoài buồn lắm, chán lắm…Mấy năm không nghe tin, hỏi lại mới biết cũng đă lấy một ông Việt kiều và đi sang Mỹ rồi! Cho tới hạng tôm tép về mặt quyền chức nhưng là một bồi bút có cỡ, lúc nào cũng cao giọng bênh đảng bênh chế độ như một bà cựu Tổng biên tập một tờ báo mà giới blogger, nhà báo “lề trái” quá rơ mặt, cũng chạy sang Mỹ, cả gia đ́nh. Và hàng trăm hàng ngàn quan chức Việt Cộng từ thấp đến cao, đến cả con gái của ông đương kim Thủ tướng bây giờ cũng đă là công dân Mỹ!

    Nghĩ thật chua chát, oái ăm. Suốt mấy chục năm đảng cộng sản t́m cách đẩy cả dân tộc vào con đường chiến tranh, quyết đánh và đánh tới cùng bất chấp lương tri, đạo nghĩa, xương máu của bao người, cả dân tộc này, đất nước này phải trả một cái giá vô cùng đắt cho cái mục tiêu mà họ gọi là “chống Mỹ cứu nước”. C̣n bây giờ, sau khi vơ vét cho bằng hết mọi tài nguyên, tài sản của nhân dân đất nước, họ thu tóm về cho ḿnh, cho gia đ́nh để làm một cuộc rút chạy êm ả và công khai sang Mỹ và các nước tư bản mà ngày xưa họ chửi rủa không tiếc lời. Chỉ có nhân dân, nhất là tằng lớp dân nghèo, là muôn đời khốn nạn, biết chạy đi đâu?

    Mà ngẫm nghĩ lại th́ trên đất nước này kể từ khi có đảng, có cái ǵ mà không trở thành nghịch lư, đảo ngược 180 độ, bất b́nh thường, đi ngược mọi quy luật phát triển b́nh thường của thế giới?

  2. #2
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quên ...

    Người quên th́ cứ việc quên,
    Nhưng xin người hăy để yên tôi buồn.

    Hăy Cho Tôi Buồn
    Hỡi người bạn chắc gần "đắc đạo",
    Cám ơn người đă bảo ban tôi,
    Rằng: - Ḿnh mất nước lâu rồi,
    Sao c̣n thù hận, đứng ngồi đắng cay;
    Rằng: - Sao chẳng khoanh tay "hoà giải",
    Để trở về thoải mái vui chơi,
    Của ngon, vật lạ, giá hời,
    Nhởn nhơ thỏa thích, chuyện đời mặc ai;
    Rằng: - Hăy bỏ ngoài tai mọi chuyện,
    Về quê làm "từ thiện" một phen,
    Để nghe thiên hạ ngợi khen,
    May ra lại được chính quyền tuyên dương;
    Rằng: - Hăy viếng quê hương "đổi mới",
    Với đền thờ chói lọi nguy nga,
    Những khu giải trí xa hoa,
    Tha hồ chụp ảnh mang ra khoe người.
    x
    x x
    Những lư lẽ "hợp thời trang" ấy,
    Đừng phí giờ chỉ dạy riêng tôi.
    Bạn ơi, hăy gắng dành hơi,
    Để đi rao giảng những nơi đang "cần".
    Giờ bạn hăy phát tâm Bồ tát,
    Khuyên bảo người dân Arménie,
    Bỏ qua chuyện Thổ Nhĩ Kỳ,
    Trăm năm c̣n nhớ làm chi hở trời.
    Xin bạn đến can người Do Thái,
    Bảy mươi năm sao măi sân si,
    Hăy quên hẳn bọn Nazi,
    Bao nhiêu thù oán dẹp đi một lần.
    Bạn hăy nhắc giùm dân Tây Tạng,
    Chuyện đă hơn hai vạn ngày rồi,
    Giờ đây mọi sự đă nguôi,
    Đấu tranh xuôi ngược, ngược xuôi ích ǵ.
    Xin bạn gặp người Duy Ngô Nhĩ,
    Bảo họ đừng lo nghĩ viển vông,
    Tân Cương số phận đă xong,
    Hăy vui sống với cùm gông giặc Tàu.
    Và bạn hăy nặn đầu bóp trán,
    Khuyên nhủ người tỵ nạn Cuba,
    Ráng quên đi chuyện nước nhà,
    Tự do dân chủ chỉ là mộng thôi.
    x
    x x
    Mang thân phận mồ côi đất nước,
    Làm sao tôi quên được mà quên,
    Làm sao bịt mắt trùm mền,
    Khi dân tôi vẫn triền miên đọa đày.
    Quên sao được chuỗi ngày bi đát,
    Khi giặc thù ào ạt vô Nam,
    Để rồi cửa nát nhà tan,
    Máu xương lầy đất, oán than ngập trời.
    Quên sao được những người yêu nước,
    Vạch âm mưu xâm lược của Tàu,
    Nên đành gánh chịu thương đau,
    Đêm đêm ngục tối gục đầu đếm canh.
    Quên sao được dân lành đói khổ,
    Trong khi bầy cán bộ đảng viên,
    Thẳng tay vơ vét bạc tiền,
    Ra ngoài sắm sửa liền liền cơ ngơi.
    Quên sao được những người chiến sĩ,
    Giữ ǵn quê liên lỉ ngày đêm,
    Giờ đây thân xác tật nguyền,
    Vẫn c̣n hứng chịu liên miên đ̣n thù.
    Quên sao được ngục tù "cải tạo",
    Ḷ giết người tàn bạo ngụy trang.
    Từ khi bị ép tan hàng,
    Biết bao xương trắng rừng hoang mỏi ṃn.
    Quên sao được mảnh non sông Việt,
    Giờ biến thành đất Chệt, thương thay!
    Quê nhà nay đă sang tay,
    Lối về cố quận dấu giày lạnh căm.
    x
    x x
    Người ta cả trăm năm c̣n nhớ,
    Măi kiên tŕ nhắc nhở cháu con,
    Lời thề phục quốc sắt son,
    Qua bao ngày tháng vẫn c̣n như xưa.
    Ngọn lửa Việt chỉ vừa mới tắt,
    Bốn mươi năm lâu lắc ǵ đâu,
    Mà sao nỡ vội quay đầu,
    Mà sao mới chớm sang giàu đă quên.
    Bạn cứ việc thản nhiên hạnh phúc,
    Hưởng thụ đời sung túc ấm no.
    Xin đừng nặng nhẹ nhỏ to,
    Quê tôi đă mất, hăy cho tôi buồn.
    x
    x x
    Lạnh lẽo mưa tuôn
    Trên cánh buồm xa bến.
    Ngậm ngùi nhớ đến
    Những lời thề vượt biển năm xưa.

    Trần Văn Lương
    Cali, 10/2015


    Nguồn FB

  3. #3
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tại sao ?


Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 2
    Last Post: 09-06-2011, 10:01 AM
  2. Nhà Thơ Bùi Chát Bị Bắt Giữ
    By Phú Yên in forum Tin Việt Nam
    Replies: 3
    Last Post: 03-05-2011, 05:34 PM
  3. Replies: 8
    Last Post: 03-05-2011, 11:32 AM
  4. CHÚA CHỔM & CHÚA CHÔM
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 28-04-2011, 05:10 AM
  5. Chuyện Một Vị Sư Ở Chùa Hương
    By Sydney in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 17-09-2010, 02:47 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •