Chuyện xảy ra cho Nguyễn Hoàng Vi trong ngày xử phúc thẩm CLB Nhà Báo Tự Do
Nguyễn Hoàng Vi - Vượt qua ṿng vây của an ninh bao quanh nhà để ra phiên ṭa đă khó.
Cả đêm trước ngày diễn ra phiên ṭa phúc thẩm không ngủ được v́ chỉ sợ ḿnh nhắm mắt sẽ ngủ quên đi mất. Đành nằm đợi trời sáng.
4h sáng, trong ḷng cảm thấy bất an, bồn chồn, lo là chỗ ḿnh đang trú bị lộ, an ninh sẽ chặn không thể đi được. Tiếng động ngoài cửa càng làm ḿnh lo hơn.
Ngồi dậy bật đèn, mở máy lên đọc kinh và cầu nguyện. Cứ đọc đi đọc lại măi Kinh Ḥa b́nh.
5h30 sáng, mở cửa bước ra ngoài thấy mọi thứ đều yên b́nh. Thế là diện bộ đồ thể dục vào, "tót" ra đường thôi.
Sau khi cà phê cà pháo xong, gần 8h sáng lượn qua ṭa án thấy toàn phe an ninh, chẳng thấy phe ta đâu cả. Quyết định dừng chân một nơi gần đó để đi bộ từ từ lại.
Hơn 8h, tôi bước chân từ phía ngă tư Pasteur - Lư Tự Trọng qua công viên Cổ Đa đối diện Ṭa án. Khi dừng chân ngay đối diện Ṭa án, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn, camera cũng chĩa dồn về phía tôi. Dường như chỉ có ḿnh tôi lạc lỏng giữa đám đông xa lạ với những cặp mắt h́nh viên đạn đang nh́n về phía tôi. Mặc kệ! Tôi chọn cho ḿnh một chỗ ngồi đối diện với Ṭa án, một ḿnh lẩm nhẩm bài Kinh Ḥa b́nh cầu nguyện cho những người đang bị xét xử bên trong Ṭa án. Ngồi đó được một chút, công an đến đuổi tôi đi chỗ khác. Tôi bước chân qua phía bên kia Ṭa án, ngồi ngay chỗ nhà chờ xe buưt. Có vài người cũng ngồi đấy v́ không được vào phiên ṭa, chúng tôi bắt đầu tṛ chuyện làm quen. Được một chút, công an lại đuổi chúng tôi đi chỗ khác. Tôi trở lại phía công viên, cũng vừa lúc Vũ Sỹ Hoàng (Fb Hành Nhân) và Bách Việt đi tới. Chúng tôi cùng bước vào trong công viên ngồi tṛ chuyện với nhau. Chỉ được một chút, đám đông đủ loại công an, an ninh, dân pḥng, trật tự đô thị đi về phía 3 người chúng tôi. Linh cảm có điều không hay, chúng tôi quyết định đứng dậy rời khỏi công viên. Một viên công an lớn tuổi đi nhanh theo tôi nói:
- Đề nghị cô cho kiểm tra giấy tờ.
- Ơ! Đi dạo công viên mà cũng bị xét giấy tờ là sao?
- Tôi là công an, tôi có quyền kiểm tra giấy tờ của bất cứ ai.
- Đúng là anh có quyền kiểm tra giấy tờ của người dân nhưng sau 23h, tôi đi lang thang ngoài đường anh mới có quyền hỏi giấy tờ của tôi. C̣n bây giờ là ban ngày, tôi đi dạo chơi công viên cũng bị kiểm tra giấy tờ là sao? Các anh muốn ǵ?
Họ lao nhanh về phía tôi và Hành Nhân ḥng túm bắt chúng tôi. Tôi chạy ra ngay ngoài đường la to lên, họ nhanh chóng tống tôi lên chiếc xe đợi gần đó một cách thô bạo. Hành Nhân bị họ dí theo, túm lấy, đè cổ xuống đất, đấm rách môi và khiêng 2 tay 2 chân tống lên xe như khiêng heo khiến quần bị rách.
Trên xe, họ tiếp tục uy hiếp và đánh đập chúng tôi. Họ giật mất điện thoại của tôi.
Tôi bị đưa đến đồn công an phường Nguyễn Cư Trinh, c̣n Hành Nhân sau đó bị đưa đi đâu th́ tôi không rơ.
Họ tống tôi vào một căn pḥng làm việc khuất phía trong đồn công an. Một tay an ninh khác hùng hổ, vô cớ đánh vào mặt, vào 2 cổ vai tôi rất đau như tôi và hắn có thù với nhau từ kiếp nào.
Đánh xong, hắn bỏ ra ngoài hội ư với đồng bọn, bỏ tôi với 1 anh công an phường đang loay hoay làm việc và 1 cô bé làm bên Đội an ninh Quận 1. Tôi quay sang hỏi chuyện cô bé:
- Em năm nay bao nhiêu tuổi?
- Dạ 21.
- C̣n trẻ vậy. Chắc mới ra trường thôi phải không?
Cô bé gật đầu. Tôi hỏi tiếp:
- Theo em, an ninh được quyền làm những việc pháp luật không cho phép không?
Cô bé chưa kịp trả lời th́ anh công an cướp lời:
- Em cứ b́nh tĩnh! Em phải làm ǵ th́ mới bị người ta đưa vào đây chứ. Sao ngoài đường bao nhiêu người họ không bắt mà lại bắt em? (Câu này quá quen thuộc luôn nè!)
- Em hỏi câu đó với thái độ rất nhỏ nhẹ và b́nh tĩnh đấy anh. C̣n em cũng đang thắc mắc điều giống anh vậy đó. Tiện thể, anh đi mà hỏi họ giúp em luôn là tại sao bắt em vào đây.
Mọi người im lặng khi những người an ninh mặc thường phục bước vào pḥng.
Một chị an ninh nói với tôi:
- Chúng tôi nghi ngờ em giấu tang vật phạm pháp trong người. Đề nghị em cho chúng tôi kiểm tra người.
Nghe đến đây, tôi thấy quen quen. Tôi chợt nghĩ đây là chiêu bài vu vạ ghép tội cho tôi đây mà. Thế là tôi nói luôn:
- Được! Nếu các người đă muốn vậy, hăy mang tôi ra trước sự chứng kiến khách quan của người dân, tôi sẽ tự lột đồ cho mọi người cùng chứng kiến.
- Em nói vậy sao được! Em là con gái, c̣n có danh dự và nhân phẩm. Mang ra đó, họ nh́n em thế nào?
- Đúng là với người phụ nữ, bao giờ danh dự và nhân phẩm của họ cũng rất quan trọng. Nhưng không v́ thế mà tôi để mấy người tự ư vu vạ nhằm ghép tội tôi được.
Nói rồi, họ vẫn làm theo ư họ. Họ giữ người tôi lại, bắt đầu lột đồ tôi ra trong sự chứng kiến của những nam an ninh khác và điều đáng ngạc nhiên là họ c̣n ngang nhiên mang camera ra quay lại. Tôi đoán ra mục đích là họ muốn làm nhục tôi. Vừa chống cự, tôi vừa cảnh cáo họ:
- Mấy người lột đồ tôi đă khó nhưng mặc lại c̣n khó hơn đấy nhé.
Sau khi trên người chỉ c̣n bộ đồ lót, họ mới dừng lại. Camera vẫn tiếp tục chĩa về phía tôi. Tôi quay lại phía sau lưng là tấm gương, chỉnh sửa lại tóc tai rồi quay lại hướng camera với thái độ b́nh thản & điềm nhiên, tôi nói lớn:
- Quay đi! Quay xong nhớ up lên mạng cho tôi và mọi người thấy được sự đê tiện của các người nha! Xong, họ lại bỏ ra ngoài hội ư.
C̣n tiếp...
Bookmarks