Bắt đầu là một buổi sáng Thứ Tư nắng ráo, đẹp trời, Trinh theo ông Bếp Nhơn đến nơi làm việc, đó là ngôi biệt thự to nằm lưng chừng một ngọn đồi trông hơi bí mật, u ám với loài cây leo xanh thẩm, rậm rạp che lấp màu đá xám xịt của những bức tường. Bỗng dưng Trinh cảm thấy một nổi sự sệt không tên ùa ập trong ư nghĩ, cô khẽ rùng ḿnh và bước chân trở nên nặng nề trên con dốc. Con đường ṃn đi lên với những bụi cỏ tranh cao vướng víu ống chân, có một lối đi khác dành cho xe hơi phía bên kia, ông Bếp Nhơn th́ muốn chọn con đường ṃn cho gần.
“Cứ t́m những nẻo đoạn trường mà đi”
Một câu thơ nào đó bỗng thấp thoáng trong ư nghĩ làm Trinh cười thành tiếng.
- Cười ǵ đấy?
- Tại sao phải chọn lối đi này, đi trên đường nhựa phía kia có phải dễ dàng hơn không?
- Lối kia xa hơn, gấp hai lần!
- Con biết rồi, nhưng sớm hơn vài ba phút để làm ǵ cơ chứ, ông Nhơn?
Ông bếp Nhơn” hừ” lên một tiếng ra vẻ không đồng ư. Trinh tiếp lời:
- Ngôi nhà này trông u ám quá, ông Nhơn có thấy vậy không?
- Nhà cổ th́ phải u ám chứ, nó xây từ thời người Pháp mới đến đây lận!
Trinh thở ra thật mạnh rồi nói:
- Con sợ quá!
- Sợ ǵ? Con nhỏ này thật vớ vẩn, ta làm ở đây đă gần mười năm rồi, chẳng có ǵ đáng sợ cả!
Rồi ông cao giọng:
- Con phải rán đi làm mà giúp cho mẹ, bà ấy già rồi. C̣n con gái mầy nữa, nó cần tiền để đi học, hơn nữa công việc đâu có ǵ nặng nhọc. Con ở nhà cũng phải làm như vậy thôi, việc nội trợ mà.
Trinh lo lắng hỏi tiếp:
- Không biết bà chủ có nhận con không, ông Nhơn?
- Nhận là cái chắc, ta đă nói qua với bà ta rồi! Con c̣n nhớ vài câu tiếng Pháp thông thường không Trinh? Họ thích những người biết tiếng Tây. Ta th́ chỉ nói được tiếng bồi, nói bậy bạ chủ nào cũng hiểu, con chắc chắn khá hơn.
Trinh phân trần:
- Học lâu rồi con đâu c̣n nhớ bao nhiêu, với lại con lấy chồng sớm nên học hành chẳng đến nơi đến chốn, mà chuyện chồng con cũng chẳng ra chi ông Nhơn ơi!
- Mỗi người có một cái số ”chạy trời không khỏi nắng” đâu con ạ!
Cả hai im lặng cho đến khi con đường ṃn chấm dứt trước một khoảng sân gạch rộng bao bọc xung quanh ngôi nhà đồ sộ với những khung cửa sổ có h́nh cánh cung phía trên. Nh́n gần ngôi nhà bớt âm u hơn, Trinh thở ra thật mạnh và thấy tâm hồn b́nh an đôi chút.
Ông Bếp Nhơn dẫn Trinh đến ngôi nhà nhỏ ở phía cuối sân, đó là giang sơn của ông- một người đầu bếp- với nhà bếp, kho chứa củi, kho thức phẩm và một căn pḥng để ông nghỉ ngơi hay ngủ lại trong những ngày đặt biệt. Thường th́ ông về nhà buổi tối. Nhiệm vụ của ông là nấu ăn hằng ngày và đi chợ mỗi tuần hai lần, có một người tài xế hay con gái hoặc bà chủ sẽ chở ông ra chợ. Ngôi nhà bếp được tiếp nối với ngôi nhà chính bằng một lối đi rộng cao hơn sân, có mái che phía trên. Trinh theo ông vào một căn pḥng rộng, sạch sẽ của ngôi nhà chính. Ở đó có mấy bộ bàn ghế bằng gỗ đen bóng, phía cuối pḥng là cầu thang dẫn lên lầu.
Ông Nhơn bấm nút điện dưới cầu thang, một tiếng chuông vang lên và có giọng đàn bà trả lời từ trên lầu, rồi tiếng chân chạy sầm sập xuống cầu thang. Người đàn bà người Pháp khá đứng tuổi vịn cầu thang cuối xuống nh́n Trinh chăm chú, ông bếp Nhơn giới thiệu Trinh với bà chủ:
- Thưa bà đây là cô Trinh, con gái của người bạn mà tôi đă nói với bà hôm trước đó, xin bà nhận cô Trinh v́ cô ấy rất nghèo, chồng chết, con dại. Ba cô là bạn thân của tôi cũng đă qua đời, cô đang ở với mẹ, bà ta hay đau yếu lắm, xin bà chủ giúp cô ấy.
Ông Nhơn kể lể dài ḍng bằng loại tiếng Pháp nặng nề âm sắc mà ông học được sau nhiều năm làm với người Tây, bà chủ gật gù như đă hiểu ông hoàn toàn. Giọng ông to và sang sảng, ông là một người tốt bụng ưa giúp đỡ người khác đôi lúc hơi khó chịu một chút nhưng cũng chẳng có chi là quá đáng.
Bà chủ nhà có dáng người ốm và cao, đôi mắt sâu xanh biếc với lối nh́n dữ dội như cuốn xoáy vào tâm hồn kẻ đối diện, khuôn mặt nhỏ, da hơi nhăn nheo dù nh́n từ xa. Nét mặt bà nghiêm khắc, khó chịu v́ thiếu vắng nụ cười nhưng mang vẻ mau mắn, nhanh nhẹn theo nhận xét của Trinh. Bà bước xuống cầu thang, đối diện Trinh bắt tay cô và nói:
- Tốt lắm, tôi tên là Denise c̣n cô tên là ǵ?
Trinh cố cất giọng to:
- Tôi tên là Trinh.
Bà lập lại:
- Jane hay Cheng …
Rồi bà cười, nụ cười đầu tiên trong cuộc hội kiến làm khuôn mặt bà dịu dàng một chút, ông Bếp Nhơn cũng cười to:
- Tên cô ta là Trinh nhưng bà gọi sao cũng được, như tôi đă nói với bà: cô ta có biết tiếng Pháp.
Trinh tiếp lời ông Nhơn:
- Tôi chỉ biết chút ít thôi, hồi c̣n đi học.
Bà chủ gật gù:
- Tốt lắm, từ nay tôi gọi cô là Jane cho dễ dàng. Thật ra cũng chẳng cần biết nhiều đâu, ông Bếp có nói về nhiệm vụ cô ở đây rồi phải không?
- Dạ, tôi có nghe đại khái.
Bà mở rộng hai tay trong một cử chỉ giải thích:
- Như thế này, nhiệm vụ của cô mỗi buổi sáng lo bữa điểm tâm, thu xếp pḥng ngủ của tôi và Monique con gái tôi. Sau đó giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, ông bếp lo thức ăn và đẩy xe lên đây, cô chỉ phụ trách bày biện, lau chùi, giúp đỡ khi chúng tôi cần. Cũng cần cho cô biết chúng tôi thường có khách cuối tuần, bạn trai của Monique là người Mỹ phục vụ ở đây, anh ta có nhiều bạn, nhà chúng tôi rộng nên thỉnh thoảng mời họ ở lại!
Bà Denise nhún vai nói tiếp:
- Đánh bài, khiêu vũ, đàn hát …Đôi lúc hơi khuya đến hai, ba giờ sáng! Tuy nhiên cô không có ǵ phải ngại, con gái tôi là đứa ồn ào nhưng tốt bụng, c̣n cô là người làm của tôi, tôi có nhiệm vụ bảo vệ cô. Tôi cũng khuyên cô một điều là đừng ṭ ṃ vào những câu chuyện của họ chỉ trừ trường hợp họ nhờ vả cô như: pha café, làm nước chanh, làm nước trà… vân vân. Thường th́ cô sẽ có tiền thưởng trong những dịp này như Lily là người làm cũ của tôi vậy.
Bà Denise thở dài rồi tiếp lời:
- Lily cũng quá tệ, giúp cho tôi cả hai năm trời rồi ra đi không một tiếng giă từ. Cô ta không bao giờ trở lại từ buổi sáng Thứ Tư tuần trước!
Trinh có một cảm giác thật lạ lùng, khó hiểu khi nghe bà Denise nói đến buổi sáng Thứ Tư, bất giác cô lập lại lời bà:
- Buổi sáng Thứ Tư.
Bà Denise vỗ tay mạnh vào trán như nhớ ra một điều ǵ thật quan trọng:
- A, tí nữa th́ quên mất một điều rất quan trọng này. Mỗi tuần lễ của chúng ta sẽ bắt đầu vào buổi sáng Thứ Tư cô Jane nhé!
- Thưa bà nghĩa là sao ạ!
- Cô sẽ về nhà ngày Thứ Ba, sau đó cô tiếp tục vào mỗi sáng Thứ Tư.
- Có nghĩa là mỗi tuần tôi được về nhà một lần từ Thứ Ba cho đến sáng hôm sau.
Bà Denise gật đầu:
- Đúng vậy.
Rồi bà giải thích thêm:
- Bạn bè hay đến cuối tuần nên chúng tôi cần cô ngày Thứ Hai để thu xếp, dọn dẹp v́ tụi nó bày biện đủ thứ. Dĩ nhiên tôi sẽ trả tiền cho cô bảy ngày một tuần, nếu cô ở đây lâu, làm việc tốt chúng ta sẽ nói đến tiền lương trong những dịp chúng tôi đi nghĩ lễ hay nghĩ hè!
Rồi bà quay qua ông Bếp Nhơn:
- Này ông Bếp, xin hướng dẫn cô ấy vào pḥng cất đồ đạt rồi gặp tôi trên lầu hai nhé!
Ông Bếp Nhơn nhanh nhẩu trả lời:
- Vâng, thưa bà! Xin cảm ơn bà!
Trinh cũng nói lời cảm ơn,bà Denise vội vă bước lên thang lầu.
Trinh theo ông Bếp vào một căn pḥng nhỏ nằm gần cầu thang, pḥng sáng v́ có hai cửa sổ treo màn ren trắng mở ra phía sau nhà. Chiếc giường nhỏ bằng sắt trải drap trắng sạch sẽ, cái tủ thấp gần bên với ngọn đèn ngủ có chụp màu huyết dụ. Trinh ngồi xuống giường chỉ túi xách to dưới chân:
- Con có đem theo một ít áo quần như ông dặn.
Ông Bếp Nhơn cười vui vẻ:
- Ừ, con bỏ tất cả vào tủ rồi theo ta lên gặp bà chủ để bắt đầu cho công việc.
Trinh chợt thấy một sâu chuổi với chiếc thánh giá nhỏ treo trên đầu giường, chắc là của cô Lily bỏ quên lại. Bỗng dưng cô ṭ ṃ muốn biết về một người đă từng ở trong căn pḥng này trước cô:
- Này ông Nhơn Lily là ai vậy, tại sao cô ta lại không làm ở đây nữa?
Ông Bếp Nhơn nhún vai:
- Chỉ có trời biết tại sao cô ta lại bỏ ngang như vậy. Tên cổ là Lư nghe nói c̣n độc thân và đang sống với cha mẹ, Thứ Ba tuần trước nữa, cô ta về nhà rồi không bao giờ trở lại. Chẳng ai biết nhà cửa ở đâu mà nhắn v́ ông tài xế cũ giới thiệu cô Lư vào làm đây, nhưng ổng nghĩ việc rồi.
Trinh lại hỏi về Monique:
- C̣n cô Monique th́ sao?
- Nó khoảng hăm ba, hăm bốn hơi ồn ào nhưng tốt bụng lắm, nó làm cho sở Mỹ nào đó và có bạn trai là thằng Wilson. Cuối tuần con sẽ gặp thằng Wilson, thằng Mark và mấy đứa bạn của nó.
Trinh lên lầu hai gặp bà chủ, đó là pḥng khách thật rộng bày biện sang trọng bằng những loại đồ gỗ cổ, đắt tiền. Nhiều bức tranh có khung chạm trổ cầu kỳ màu vàng óng hay màu bạc. Những bức vẽ chân dung, cảnh trí tây phương treo dầy đặc trên tường, tường được sơn màu hồng ấm áp với bề mặt lồi lơm một cách khá nghệ thuật và lạ mắt. Pḥng khách mở ra khung cửa chính to với những ô kính màu sắc lấp lánh, những tấm màn treo màu nhung đỏ. Tất cả toát ra vẻ sang trọng, cổ kính nhuốm một sự bí mật nào đó mà Trinh chỉ cảm thấy nhưng không sao giải thích được, người ta hay nói những cảm tưởng đầu tiên được ghi nhận bằng giác quan thứ sáu thường th́ rất chính xác hơn những điều ǵ người ta nghĩ đến hay phân tích sau đó.
Trinh bỗng có cảm tưởng như đang bị theo dơi bởi một người nào, cô quay lại một góc pḥng và suưt la lên trong kinh hăi v́ đôi mắt đang hướng về cô. Đó là một bức chân dung lớn của một người đàn ông có hai con mắt sâu đen, lạ lùng mà vừa nh́n vào Trinh đă thấy một cơn ớn lạnh chạy dài theo xương sống. Hai con mắt như đe dọa, cảnh cáo, như muốn nói lên một điều ǵ đó, một điều ǵ rất khủng khiếp làm tay chân cô bủn rủn, khiến cô muốn ngă khụy xuống. Lần đầu tiên cô cảm thấy hối hận khi đă theo ông Bếp Nhơn đến đây, đến ngôi biệt thự sang trọng nhưng âm u này, với khung cảnh xung quanh lạ hoắt không có chút ǵ dính dấp đến mái nhà ấm cúng, nhỏ bé của cô với đứa con gái mười bốn tuổi mặc áo dài trắng đến trường mỗi ngày. Con gái Trinh- Thúy Quỳnh- là h́nh ảnh của cô ngày xưa với những mộng tưởng, hoài bảo của tuổi học tṛ, có những ước mơ rất nhỏ bé, đơn sơ mà suốt đời con người không bao giờ đạt được và bây giờ cô hiện diện nơi này với công việc của một người bồi pḥng cho một người ngoại quốc đang cư ngụ trên xứ sở ḿnh. Có đôi lúc người ta bị dẫn dắt đi bởi một định mệnh mà ḿnh không thể nào cưỡng lại được hay tại ḿnh mềm yếu, lười biếng và chịu đầu hàng số phận.
Lấy chồng năm mười chín tuổi, mối t́nh bắt đầu từ thời Trung Học, trong hoàn cảnh nóng bỏng, khắc nghiệt của đất nước Khoa khoát chiến y, chàng đổi về miền Trung được hai năm trong ḷng lúc nào cùng lo sợ mất Trinh nên họ quyết định đi đến hôn nhân. Khi Thuư Quỳnh lên bảy tuổi th́ Khoa tử thương trong một trận đụng độ với địch, Trinh trở về Dalat sống với cha mẹ. Cha Trinh là một công chức và Trinh phụ mẹ làm mứt bánh bán cho những cửa hàng trong thành phố, đời sống đang b́nh an th́ cha qua đời, mẹ đau yếu, cảnh nhà bắt đầu sa sút với hai người góa phụ và một đứa con gái nhỏ. Trinh cũng không hiểu sao cô chưa bao giờ có ư định đi thêm bước nữa dù Thúy Quỳnh đă khá lớn. Rồi ông Bếp Nhơn đă khuyên cô nên vào giúp việc cho bà Denise, theo ông đây là công việc khá nhàn hạ, hơn nữa bà chủ người Pháp rất hào hiệp, rộng răi đối với kẻ ăn, người làm. Và Trinh đă có mặt ở đây trong buổi sáng Thứ Tư với những cảm giác hỗn loạn, lo âu khi theo bà chủ lên lầu hai, rồi lầu ba của ngôi biệt thự màu đá xám với loài dây leo xanh xao, lạ lùng nằm chênh vênh, cô đơn trên lưng chừng ngọn đồi cách xa những ngôi nhà khác.
Monique là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng hoe, cô không giống mẹ nhiều lắm. Cô có nụ cười thân thiện, ấm áp, dáng người không cao và khô như bà Denise mà toát ra vẻ gợi cảm, quyến rũ. Monique ưa nói cười, luôn miệng nhại giọng nói tiếng Pháp bằng âm điệu Việt Nam của ông Bếp Nhơn. Monique lộ cảm t́nh đặc biệt khi gặp Trinh, cô la lên:
- A, tôi sẽ cho cô nhiều áo quần đẹp của tôi v́ chúng chật cả rồi!
Và cô chạy lên lầu ba mang xuống mấy valise quần áo cho Trinh. Bà Denise lắc đầu cười:
- Monique lúc nào cũng lăng xăng như con rối cô Jane ạ! Thật khác hẳn với thằng Wilson là bạn trai nó, tuy thế con gái tôi rất tốt bụng, thương người.
Monique làm Trinh tạm quên đi những cảm giác khó chịu ban đầu và bức chân dung người đàn ông với hai con mắt quái đản đă làm cho cô thật sự hoảng hốt khi vừa bắt gặp. Trinh bắt đầu những công việc trong nhà theo sự chỉ dẫn của ông Bếp Nhơn, bà Denise và Monique, thật ra cũng chẳng có ǵ là khó khăn và với số vốn liếng Pháp văn hồi c̣n đi học của Trinh cũng làm cho bà Denise khá hài ḷng.
Đến chiều Thứ Bảy th́ Trinh được giới thiệu với Wilson và hai người bạn của anh ta. Wilson khá bảnh trai với mái tóc và màu mắt nâu, bề ngoài hơi điềm đạm, dịu dàng anh ta nói tiếng Pháp hơi lơ lớ với Trinh:
- Này cô Jane, cô có quen cô Lily chứ? Người làm việc trước cô đó.
Trinh lắc đầu:
- Tôi không biết cô Lily chỉ nghe tên qua ông Bếp Nhơn thôi, ông ấy giới thiệu tôi làm ở đây khi cô Lily bỏ việc.
Wilson gật gù rồi quay ra hỏi Monique bằng tiếng Anh:
- Cô ta biết tiếng Anh không?
Monique nh́n Trinh rồi nói:
- Không biết nữa! Ông Bếp nói cô ta có đi học hồi xưa đó.
Trinh không nói ǵ cả v́ cô nhớ lời ông Bếp và bà chủ dặn: đừng ṭ ṃ chuyện của họ.
Buổi tối, gia đ́nh bà Denise đánh bài với Wilson và mấy người bạn. Một nhóm khác ngồi tṛ chuyện trong một pḥng nhỏ sát bên pḥng khách, Monique nhờ cô đem bánh ngọt và nước uống cho họ, khi vào đó Trinh phải đi qua bức chân dung người đàn ông có đôi mắt quái dị đăm đăm nh́n cô. Tim đập mạnh trong lồng ngực nhưng Trinh cố gắng lấy b́nh tĩnh cho những bước được b́nh thường, mọi người im lặng khi thấy cô bước vào. Monique nối gót Trinh và nói to với họ bằng tiếng Anh:
- Cô Jane là người hầu pḥng mới của chúng tôi.
Trinh cúi đầu chào mọi người, có tiếng hỏi:
- Cô ta biết tiếng Anh không?
Monique nh́n Trinh và Trinh phản ứng bằng sự im lặng như là cô chẳng hiểu họ nói ǵ cả. Một người nào đó nói:
- Như vậy rất tốt cho chúng ta phải không các bạn?
Trinh không hiểu tại sao họ nói như vậy và cô lặng lẽ lui ra ngoài.
Bà Denise nói đúng, mỗi cuối tuần Trinh được rất nhiều tiền thưởng từ khách khứa và Wilson khi cô hầu trà nước cho họ. Mọi người đều tử tế, lịch sự đối với cô nhất là Wilson và Mark (bạn của Wilson). Monique mến Trinh, Wilson muốn lấy ḷng người yêu nên cũng dành nhiều ưu ái cho Trinh. Ngày Thứ Hai cô khá bận rộn v́ phải thu dọn nhà cửa cho ngăn nắp lại, ngày Thứ Ba là ngày hạnh phúc nhất của Trinh v́ cô được lănh lương, chỉ làm việc chút ít và được về thăm nhà. Một tuần lễ bận rộn khá dài với những nhớ thương cô dành cho mẹ và đứa con gái Thúy Quỳnh yêu dấu.
Cô thấy ḷng rộn ràng, thơi thới mỗi Thứ Ba khi băng xuống con đường dốc nhựa để rời xa ngôi biệt thự đá xám, cô không bao giờ dùng con đường ṃn chằng chịt cỏ lau trong lần đầu tiên theo ông Bếp Nhơn đến đây. Cô luôn luôn lẩm nhẩm mấy câu thơ:
“Cứ t́m những nẻo đoạn trường mà đi” khi nghĩ đến ông Bếp Nhơn rồi cười một ḿnh.
Xuống hết con dốc Trinh theo đường cái đi về nhà, con đường rộng và sạch sẽ với những ngôi biệt thự lộng lẫy, đẹp đẽ. Được lo cho mẹ và con gái là hạnh phúc tuyệt vời đối với một kẻ b́nh dị, hiền lành như Trinh, với số lương cùng tiền thưởng hậu hĩ kiếm được từ gia đ́nh bà Denise đă giúp cho gia đ́nh cô thoát khỏi những khó khăn, lúng túng trong thời gian trước. Bà Denise với bề ngoài khó chịu lại là một người đàn bà rất tốt, bà nóng tính nhưng mau quên và xử dụng tiền bạc rất rộng răi, đó là lư do khiến ông Bếp Nhơn đă tiếp tục công việc với bà từ hơn mười năm nay.
Người đàn ông xa lạ lại xuất hiện khi Trinh băng ra đường chính. Trinh không nhớ từ bao giờ ḿnh đă chú ư đến anh ta, một người đàn ông cao gầy khoảng ngoài ba mươi tuổi, quần áo giản dị nhưng sạch sẽ hay qua lại quăng đường này. Gặp nhau nhiều lần nên thỉnh thoảng anh ta lại cúi đầu chào Trinh và cô cũng đáp lễ, anh ta có hai con mắt nhuốm đầy vẻ suy tư đôi lúc ánh lên một tia nh́n sáng quắc, đôi môi mỏng hay mím chặt, nụ cười hiếm hoi không xóa được nét đăm chiu trên khuôn mặt. Có lần Trinh thấy anh ta đi xe đạp, chiếc xe đua cũng cao lêu khêu như chủ của nó, lần đó anh mời Trinh giọng khá lịch sự, đàng hoàng:
- Nếu cô không ngại tôi có thể cho cô quá giang một đoạn.
Trinh lắc đầu từ chối:
- Xin cảm ơn ông, tôi muốn tản bộ một chút v́ không có ǵ vội vă cả.
Người đàn ông xa lạ gợi chuyện:
- Cô ở gần đây à?
- Cách đây độ nửa giờ, tôi làm việc trên kia ḱa.
Người đàn ông không hỏi thêm ǵ nữa ngoài những chuyện mưa nắng bâng quơ. Đến con đường rẽ ra phố, anh ta chào Trinh rồi nhanh nhẹn leo lên xe đạp phóng đi mất dạng. Nhiều tuần lễ sau, một sáng Thứ Ba Trinh lại gặp anh ta, có đôi ba tuần anh ta biệt dạng rồi lại xuất hiện. Cũng những lời thăm hỏi b́nh thường với âm điệu nhẹ nhàng, êm dịu, rồi người đàn ông lại đạp xe đi mất trên một khúc đường nào đó.
( c̣n tiếp )
Bookmarks