Lời tâm sự của Nguyễn Vũ về bài hát Bài Thánh Ca Buồn
Cứ mỗi mùa Giáng sinh về, đây đó lại vang lên những giai điệu quen thuộc của ca khúc Bài Thánh Ca Buồn:
"Bài thánh ca đó c̣n nhớ không em?
Noel năm nào chúng ḿnh có nhaụ Long lanh sao trời đẹp thêm môi mắt.
Áo trắng em bay như cánh thiên thần...". Tác giả của ḍng nhạc t́nh nói trên là nhạc sĩ Nguyễn Vũ, hiện đang sống tại Sài G̣n. Trong một cuộc tiếp xúc mới đây với phóng viên báo Thanh Niên, nhạc sĩ Nguyễn Vũ đă kể lại hoàn cảnh ra đời của ca khúc "
Bài thánh ca buồn" với cả một trời kỷ niệm chập chùng trong kư ức. Nhân ngày Giáng Sinh, mời bạn nghe tâm t́nh của nhạc sĩ Nguyễn Vũ về ca khúc này:
Hồi mới 14 tuổi, tôi (nhạc sĩ Nguyễn Vũ) rất "siêng" đi lễ ở nhà thờ Con Gà (Đà Lạt) bởi phát giác có một cô gái đẹp, rất ngoan đạo, hằng ngày cô ấy vẫn đi lễ ngang qua ngơ nhà tôị
Trái tim non nớt của đứa con trai mới lớn như thổn thức đến tội nghiệp!
Đi theo cô ấy suốt 3 tháng, với 3km đi-về mỗi ngày, "ṃn nhẵn" cả hai con đường Phan Đ́nh Phùng (nhà tôi) và Hai Bà Trưng (nhà cô ấy), đến vậy mà tôi chỉ mới biết được cô ấy tên là Th. lớn hơn tôi 2 tuổi...
Cho đến một buổi chiều gần lễ Giáng sinh, vừa tan lễ th́ trời đổ cơn mưa muộn, cô ấy nép vào một mái hiên trú mưa, tôi... trú ké bên cạnh. Văng vẳng từ đâu đó vọng ra bản thánh ca quen thuộc: "Đêm thánh vô cùng.
Giây phút tưng bừng. Đất với trời, se chữ đồng...".
Cô Th. đứng trú mưa và hát theo nho nhỏ. Với chiếc áo dài trắng, quần đen, bên ngoài khoác chiếc áo ấm đỏ trông cô Th. co ro như một con chim trong mưa băo, tôi muốn làm một động thái ǵ đó để chở che nhưng... không dám!
Cuối cùng thu hết can đảm, tôi đưa tay vuốt hờ lên những hạt mưa bụi bám bên ngoài chiếc áo ấm của cô Th. đang mặc.
Đột nhiên, cô Th. nhoẻn miệng cười, nói: "Cám ơn nghen!".
Mưa tạnh, người ta về rồi mà tôi c̣n đứng ngơ ngẩn. Chỉ 3 ngày sau đó, gia đ́nh tôi chuyển vào Sài G̣n sinh sống
...Từ đó, mỗi lần nghe bài hát thánh ca Đêm thánh vô cùng hồn tôi lại xốn xang, những cái "nhớ" cứ ám ảnh tôi, nên đến năm 1972, tôi viết ca khúc Bài thánh ca buồn.
Từ đó đến nay, đă lần nào "nhạc sĩ gặp lại "người ấy" không?", nhạc sĩ Nguyễn Vũ đă giải bày tâm t́nh của ông như sau:
"Những hoài niệm bàng bạc trong kư ức tôi là cấu tứ để h́nh thành bản nhạc.
Tôi nghĩ cứ để như thế chắc sẽ đẹp hơn.
Hơn nữa, tôi đă có một gia đ́nh êm ấm và chắc chắn cô ấy cũng đă tay bế, tay bồng, một sự gặp gỡ (nếu có) chỉ thêm "rắc rối" mà thôị Tôi cũng có nhiều chuyến trở về Đà Lạt, thâm tâm cũng có ư ḍ t́m, nhưng biệt vô âm tín!
Đà Lạt bây giờ đă thay đổi quá nhiềụ"
(Trích Việt Báo)
Bookmarks