Nhật B́nh
Ít có cuộc thảo luận nào tại quốc hội lại làm người dân, nhất là dân mạng, điên tiết như buổi họp ngày 17/11/2011. Chủ đề của buổi này là chương tŕnh xây dựng luật pháp, đặc biệt về luật biểu t́nh. Giữa những khuôn mặt ngồi ngáp vặt, “ruồi bu không muốn đuổi”, của các đại biểu như vẫn thường thấy trên đài trên mạng, bỗng nhiên xuất hiện Đại biểu Hoàng Hữu Phước đứng lên đọc một bài tham luận soạn sẵn dài như sớ táo quân, với nhiều câu phán tóe lửa về lư do tại sao không nên có Luật biểu t́nh và Luật lập hội. Ông cũng kiên quyết đ̣i loại bỏ hai dự án luật này ra khỏi chương tŕnh nghị sự của quốc hội trong suốt khóa 13.
Được biết, ông Phước đại diện cho một đơn vị cử tri tại Sài G̣n. Ông c̣n là Tổng Giám Đốc Công ty cổ phần Mỹ-Á. Theo lư lịch chính thức, ông có bằng cử nhân Anh văn, thạc sĩ Quản trị kinh doanh và Phát triển nhân lực. Ông từng là giáo sư Đại học ngoại ngữ Hà Nội và một số văn bằng, chức tước khác nữa.
Nhưng càng thêm thời gian sau bài phát biểu của ông tại Quốc hội ngày 17/11/2011, người ta càng nghi ngờ về bản lư lịch hoành tráng đó. Có người trên mạng xă hội Facebook gọi ông là “Phước té giếng” với đầy đủ lư lẽ chứng minh. Ông Phước đă làm ǵ, nói ǵ ngày 17/11?
Một cách tổng quát, Đại biểu Phước đă dùng một thủ thuật không mấy lương thiện – dù đó là phát minh của ông hay của Ban tuyên giáo trung ương giao phó — đó là cột trọn vẹn chủ đề biểu t́nh vào MỘT chữ tiếng Anh, rồi dẫn người nghe đi vào hướng tranh luận về từ ngữ, và khẳng định các dẫn chứng của ông về MỘT từ ngữ đó đủ để chứng minh không nên có Luật biểu t́nh. Hiển nhiên ông tự tin cái bằng cử nhân Anh văn và chức giáo sư Đại học ngoại ngữ của ḿnh sẽ đủ loè người chung quanh, sẽ không ai dám căi lại các luận chứng của ông.
Khổ thay, ông và những người giao việc cho ông cứ quên nay đă là năm thứ 11 của thiên niên kỷ thứ 3 với mạng Internet chạy 24/24. Các dẫn chứng của ông sai trật nặng nề. Nặng đến nỗi cả tuần sau, các chữ ông nói vẫn c̣n kéo theo những chế diễu, những trận cười thú vị, và những tiếng sửa lưng thẳng thừng.
Ông Phước phán rằng chữ biểu t́nh, tiếng Anh là demonstration, chỉ có từ năm 1913 và là sản phẩm của ông Gandhi ở Ấn Độ. Chữ này chỉ trở nên thông dụng vào những năm 1960 chống Tổng Thống Mỹ Kennedy. Lập tức, nhiều nhà trí thức, bloggers, và “người biết đọc” chỉ ra những dữ kiện đó của ông Phước sai bét. (Và xin khỏi lập lại ở đây).
Nhưng nếu cứ cho đó là những dữ kiện đúng đi nữa th́ chúng vẫn không liên hệ ǵ mấy — chứ chưa nói ǵ tới chứng minh — câu tuyên bố tóe lửa của ông: “Điều nhất thiết phải khẳng định ở đây là ngay từ khởi thủy và tới tận ngày nay, biểu t́nh là để chống lại chính phủ.” Không cần học cao hiểu rộng ǵ, một người dân b́nh thường quan sát những ǵ xảy ra chung quanh ḿnh và thế giới bên ngoài qua Internet cũng đủ thấy hầu hết các sự thật sau đây:
Tự bản chất, “biểu t́nh” hay “biểu đồng t́nh” là những hành động để cùng bày tỏ, cùng lên tiếng chung về một vấn đề. V́ vậy có cả biểu t́nh để cùng ủng hộ và biểu t́nh để cùng đ̣i hỏi, chứ không chỉ biểu t́nh để cùng phản đối. Ông Phước chỉ cần nhớ các cuộc biểu t́nh do chính Nhà nước tổ chức để “ủng hộ nhân dân Irắc”, “ủng hộ nhân dân Cuba”, v.v. Các cuộc biểu t́nh đó có là một phần trong khẳng định “biểu t́nh là để chống lại chính phủ” của ông Phước không?
Với chức năng cùng ủng hộ, cùng phản đối, hay cùng đ̣i hỏi đó, biểu t́nh đă là cách hành xử của con người từ khi có con người, chứ không bắt đầu từ ông Gandhi ở thế kỷ 20. Chỉ có cách biểu lộ ra là khác nhau theo tiến tŕnh tiến hóa của nhân loại, từ hành động cùng giơ cao cờ phướng, kiếm cung, gậy gộc của ngày xưa đến giơ cao biểu ngữ, biểu tượng, băng rôn của hôm nay đến các h́nh thức biểu t́nh trên mạng của ngày mai. Ông Phước chỉ cần ôn lại xem chính Mác Lê - chứ chưa cần viện dẫn ai khác - đă nói ǵ về các h́nh thức biểu đồng t́nh trong lịch sử con người.
Đối tượng của các cuộc biểu t́nh cũng có nhiều loại:
Người ta có thể biểu t́nh để (1) phản đối một chính phủ cấp quốc gia, cấp tỉnh quá tham nhũng hay quá vô dụng; (2) phản đối một cá nhân chủ hăng, chủ khu phố, hay cả ban quản trị tư doanh quá tham lam, quá gian ác; (3) phản đối một bộ luật, một chính sách quá ngặt nghèo, quá bất công; (4) phản đối một tờ báo, một đài truyền thanh truyền h́nh về những lời lẽ vu khống hay quá suy đồi; (5) ngay cả phản đối một quốc gia khác đă có lời nói hay hành động xúc phạm đến nước nhà; và c̣n nhiều loại đối tượng bị phản đối khác nữa chứ không riêng ǵ các chính phủ.
Người ta cũng có thể biểu t́nh để (1) ủng hộ một chính phủ biết bảo vệ danh dự quốc gia, bảo vệ lănh thổ trước một ngoại bang gian manh; (2) ủng hộ một đạo luật mới có t́nh có lư mà quốc hội chưa chịu thông qua; (3) ủng hộ những nạn nhân đang bị đối xử bất công hay bỏ rơi, ngay cả những bào thai c̣n trong bụng mẹ; (4) ủng hộ chào mừng các đoàn quân từ chiến trường trở về; và c̣n nhiều loại đối tượng được ủng hộ khác nữa.
Với những sự thật nêu trên, mà ai cũng có thể liệt kê vô số bằng chứng, hầu hết nhân loại ngày nay đă công nhận một cách quá hiển nhiên biểu t́nh là một phần rất tự nhiên của xă hội gồm những con người sống chung với nhau. Hơn thế nữa, biểu t́nh đem lại nhiều mặt lợi ích cho quốc gia, từ cải sửa các điều sai trong xă hội đến huy động sức mạnh dân tộc chống ngoại xâm. Chính v́ thế, nó đă được kể trong số các quyền căn bản của con người mà cả nhân loại, kể cả Nhà nước CHXHCNVN, đă long trọng kư kết. Tuy nhiên, giới lănh đạo CSVN chỉ đề cao và kịch liệt đ̣i duy tŕ quyền biểu t́nh... cho tới ngày họ lên ngồi ghế cai trị.
Còn tiếp...
Bookmarks