Anh vẫn đi bên cạnh cuộc đời ...
- Trần Việt Tŕnh -
Từ sáng tinh mơ, lẫn trong số người đi dạo, tập thể dục, một h́nh ảnh quen thuộc của công viên là một ông lăo luôn đến rất sớm, ngồi thù lù một góc trên ghế đá, bên cạnh chiếc xe lăn tồi tàn. Trên chiếc xe lăn tồi tàn ấy là đủ thứ lỉnh kỉnh: một cái bơm, vài chai xăng cùng những túi đựng ve chai. Tất cả những vật dụng đó ông lượm được từ các băi rác. Ông làm đủ nghề, từ việc nhặt những lon nước ngọt, ly nhựa mủ người ta uống vứt vương văi, đến việc gom những tờ giấy báo người ta lót đất ngồi đă nhăn nhúm. Có khi ông c̣n bơm, vá xe và kiêm luôn việc bán xăng di động.
Gọi là ông lăo v́ thật t́nh không ai rơ ông bao nhiêu tuổi. Ông tên Nguyễn Văn Biền, chỉ mới 62 tuổi, nhưng có khuôn mặt cằn cỗi, già nua, đậm nét gian truân do bao nhiêu năm gian nan đă qua.
Trước năm 75 ông là lính của VNCH, thuộc tiểu đoàn 7 nhảy dù. Ông bị thương vào một ngày tháng 12 năm 1974 tại đồi 1062 ở Thường Đức, tỉnh Quảng Nam, do trúng ḿn của địch. Ông bị cụt chân phải, liệt chân trái, mù một mắt, mất 3 ngón tay trái, nhiều mảnh đạn vẫn c̣n ở trong ngực và đầu vẫn chưa được mổ lấy ra.
Sau khi bị thương, ông được tải thương về bịnh viện Duy Tân Đà Nẵng, rồi đưa đi bịnh viện dă chiến của sư đoàn Dù tại Non Nước. Tháng 2 năm 1975 ông được chuyển về Tổng Y Viện Cộng Hoà để điều trị. Trong lúc chờ ra Hội Đồng Y Khoa th́ biến cố 30 tháng 4 xảy ra. Ông là một trong những thương binh nặng nhất của y viện trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến. Vô đến Sài G̣n là nhà cầm quyền mới xua đuổi ngay thương binh VNCH ra khỏi y viện. Cùng những thương binh bạn, ông phải bỏ giường chống nạn với vết thương chưa lành rời khỏi quân y viện. Bằng mọi cách, ông mày ṃ về đến Vĩnh Long để ở nhờ nhà cha của ông cũng là một thương phế binh đang sống trong một căn nhà do chính phủ VNCH cấp trong làng thương phế binh. Sống không được bao lâu th́ nhà nước mới đuổi toàn bộ thương phế binh ra khỏi làng. Thật khốn khổ! Cuộc sống sao quá khắc nghiệt và đày đoạ! Cha con ông lại dắt díu nhau đi t́m người quen để xin ăn nhờ ở đậu. Ở hết chỗ này đến chỗ khác, rày đây mai đó. Do cuộc sống quá nhọc nhằn và kham khổ, do chỗ ăn chỗ ở không ổn định, các vết thương cứ tái phát nên cha ông đau buồn mà sinh ra bịnh hoạn rồi qua đời. Không tiền bạc, ông phải vào nhà thờ xin đất chôn cất cho cha. Đấp mộ cho cha xong ông đau ḷng rời bỏ Vĩnh Long để trở lại Sài G̣n t́m cách sinh tồn. Kể từ ngày đó, ngày ngày ông phải lặn lội khắp các thôn cùng ngơ hẹp để t́m sự sống, sống cuộc sống đói rách ngày qua ngày, không biết than thở cùng ai.
Hơn 30 năm nay ông chọn công viên làm chốn mưu sinh. Với ông, công viên c̣n thân thiết hơn cả căn nhà rách nát mà ông đang ở trong một xóm tồi tàn bên quận 4 v́ phần lớn thời gian ông quanh quẩn ở công viên này để kiếm ngày hai bữa cơm và là nơi để ông t́m thấy chút niềm vui.
Ngày nào cũng vậy, mới 4 giờ sáng, trong lúc những người cỡ tuổi ông đi dạo mát, đi tập dưỡng sinh, chạy thể dục, th́ cũng là lúc ông lọ mọ chuẩn bị cho chuỗi ngày kiếm sống cực nhọc của ḿnh. Sáng tinh mơ ông đă lập cập lăn xe đi, lăn lóc qua biết bao con đường trong thành phố để đến công viên. Trên đường đi, ông c̣n tạt qua những đống rác bên đường lượm ve chai.
Ngày nào cũng vậy, không ai bắt buộc nhưng ông vẫn có mặt ở công viên từ sáng tinh mơ đến tối mịt, lặng lẽ giữa một góc công viên rộng lớn nhưng đôi mắt luôn quan sát xung quanh t́m cơ hội chắt chiu từng đồng đắp đổi bữa ăn qua ngày.
Trần Việt Tŕnh
12 tháng 10 năm 2011
Bookmarks