Lư do lật đổ Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm
Minh Cảnh
Mỗi năm, cứ gần đến ngày 1-11 th́ người ta lại thấy có nhiều bài viết nói về cố Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm. Người khen cũng lắm mà kẻ chê cũng nhiều. Đă 47 năm qua đi kể từ khi cố TT Ngô Đ́nh Diệm và ông Ngô Đ́nh Nhu bị bọn tướng phản loạn giết chết ngày 1-11-1963, các tài liệu lịch sử liên quan đến chế độ Đệ Nhất Cộng Ḥa dần dần được giải mật và công bố. V́ thế cái nh́n và sự đánh giá về Đệ Nhất Cộng Ḥa cũng như về vị cố Tổng Thống có tính công bằng hơn; số người khen mỗi ngày mỗi tăng trong khi số người chê giảm dần theo thời gian.
Nói về một nhân vật lịch sử, tầm cỡ như Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, th́ cần phải nhiều cuốn sách mới đủ. Người viết bài này không có khả năng làm chuyện đó. Ở đây, người viết chỉ nêu lên một số bằng chứng để bác bỏ những luận điệu mà bọn tướng phản loạn đưa ra để làm đảo chính mà thôi.
Những lư do mà Mỹ và bọn tướng lănh tay sai cùng các đảng phái đối lập đưa ra để lật đổ chính quyền gồm có:
1) Gia đ́nh trị,
2) Độc tài, độc đoán,
3) Không chấp nhận đảng phái và đàn áp đối lập,
4) Bắt tay với Cộng Sản, và
5) Kỳ thị tôn giáo.
Ta thử xét từng lư do nêu trên, xem có hợp lư không.
Về lư do thứ nhất (gia đ́nh trị).
Khi Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm về chấp chánh, Tổng Thống có 4 anh em, đó là Giám Mục Ngô Đ́nh Thục, Đại Sứ Ngô Đ́nh Luyện, ông Ngô Đ́nh Cẩn và ông Ngô Đ́nh Nhu.
Giám Mục Ngô Đ́nh Thục là một chức sắc tôn giáo do Ṭa Thánh Vatican bổ nhiệm. Ông không thể tham chính được.
Ông Ngô Đ́nh Luyện làm Đại Sứ Việt Nam tại Anh Quốc do Quốc Trưởng Bảo Đại bổ nhiệm trước khi Cụ Ngô về chấp chánh. Thử hỏi, khi TT Kennedy đắc cử tổng thống th́ em ruột của ông được bổ nhiệm làm Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp, có ai nói là TT Kennedy gia đ́nh trị đâu.
Ông Ngô Đ́nh Cẩn ở nhà chăm sóc mẹ già, người ta gọi ông là “Cố vấn các đoàn thể Miền Trung”. Chức vị này không do chính phủ bổ nhiệm, không ăn lương chính phủ, không có văn pḥng làm việc. Như vậy tại sao lại bảo là Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm “gia đ́nh trị”?
Chỉ có ông Ngô Đ́nh Nhu là người sát cánh với TT Ngô Đ́nh Diệm, giúp Cụ trong việc soạn thảo chính sách. Người ta gọi ông là Cố Vấn nhưng thực sự ông cũng chẳng có văn thư nào bổ nhiệm ông làm cố vấn. Mà, nếu có văn thư chính thức bổ nhiệm ông th́ có sao đâu. Một con người uyên bác như ông mà ngay cả những kẻ chống đối nhà Ngô cũng phải công nhận như thế, th́ việc ông tham chính cũng là điều hợp lư. Chẳng lẽ chỉ v́ sợ bị gán ghép là “gia đ́nh trị” mà TT Ngô Đ́nh Diệm loại bỏ một người em có tài hay sao?
Nếu quả thật có “gia đ́nh trị” th́ ai là người đă tạo ra nó?
Có nhiều người thường đến chầu hầu, nịnh bợ Giám Mục Ngô Đ́nh Thục hoặc ông Ngô Đ́nh Cẩn để nhờ vả việc này việc nọ; chẳng hạn ngày sinh nhật của Giám Mục Ngô Đ́nh Thục, mặc dù không được mời nhưng họ vẫn đến với những lư do như học tṛ cũ của Giám Mục, hoặc là một tín hữu Công Giáo đến mừng chủ chiên… C̣n đối với ông Ngô Đ́nh Cẩn th́, các vị Đại Biểu Chính Phủ như Nguyễn Đôn Duyến, Hồ Đắc Khương …, các tướng tá như Trần Văn Đôn, Đỗ Cao Trí, Nguyễn Văn Chuân… tự ḿnh đến quỵ lụy trước ông Ngô Đ́nh Cẩn khi đáo nhậm đơn vị mặc dù họ không là thuộc cấp của ông Cẩn. Mục đích của những người này là muốn nịnh bợ để dựa lưng núp bóng ông Cẩn. Vậy th́ chính những người này đă tạo ra “gia đ́nh trị”, chứ TT Ngô Đ́nh Diệm đâu có lỗi ǵ.
Về lư do độc tài, độc đoán.
Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm có phải là người độc tài, độc đoán không? Thưa không. Dưới đây là một vài dẫn chứng:
Đại Sứ Hoa Kỳ, ông Frederick Nolting, đến Việt Nam từ tháng 5 năm 1961. Hai tháng sau khi đến Việt Nam, ông báo cáo về Hoa Thịnh Đốn rằng: “Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm không phải là một nhà độc tài. “Ông nhận xét rằng TT Ngô Đ́nh Diệm là người hy sinh tận tụy cho những lư tưởng cao đẹp của dân tộc ông (NĐD). Vị Đại Sứ này đă khuyến cáo chính phủ Hoa Kỳ nên tận lực ủng hộ ông Diệm. (Trích dẫn “A Death in November, American in Vietnam,” 1963, New York 1987, nguyên tác của Ellen J. Hammer, bản dịch của Vũ Văn Ninh và Trần Ngọc Dung, Bàn Tay Hoa Kỳ, Cái Chết Ông Diệm, trang 9).
Cụ Lê Nguyên Phu, khi giữ chức Giám Đốc Hiến Binh Quốc Gia, v́ để giữ lời hứa với thuộc cấp từ hai năm trước, đă kư lệnh thuyên chuyển Đại Úy Hiến Binh Lê Minh Bá từ Ban Mê Thuột về Sài G̣n. Đại Úy Bá lúc này lại không thích đi khỏi Ban Mê Thuột nữa v́ vợ ông có cơ sở làm ăn đang thịnh vượng ở đó; và chính ông cũng đang có mối giao t́nh tốt đẹp với Đại Biểu Chính Phủ Miền Tây Nguyên, Thân Trọng Thận. Đại Úy Bá xin hủy bỏ lệnh thuyên chuyển nhưng cụ Lê Nguyên Phu không thỏa măn yêu cầu của đương sự v́ lệnh đă kư rồi không làm khác được. Đại Úy Bá cầu cứu ông Thân Trọng Thuận, xin can thiệp nhưng cụ vẫn không thay đổi lệnh.
Sau hai lần thất bại, ông Thân Trọng Thuận vào yết kiến Tổng Thống để xin hủy bỏ lệnh thuyên chuyển v́ “lư do công vụ”. Tối hôm đó, vào khoảng 10 giờ đêm, Tổng Thống cho người mời cụ Lê Nguyên Phu vào dinh gấp. Tổng Thống và Cụ ngồi nói chuyện về đủ mọi vấn đề như thường lệ. Đến khi thấy đă gần nửa đêm, Cụ đứng lên xin phép ra về để Tổng Thống đi nghỉ, nhưng Tổng Thống lại bảo Cụ ngồi xuống, và đến lúc này Tổng Thống mới nói điều cần nói: “Ông Đại Biểu Chính Phủ Tây Nguyên có vào xin tôi lưu giữ Đại Úy Hiến Binh ở Ban Mê Thuột v́ lư do công vụ. Vậy ông liệu có thể giúp ông Đại Biểu được không?” Cụ LN Phu biết ngay là ông Đại Biểu đă đến xin Tổng Thống nên Cụ trả lời rằng: “Tôi là Giám Đốc Hiến Binh, công vụ ngành hiến binh tôi phải biết rơ hơn ông Đại Biểu. Tổng Thống đă hỏi th́ tôi xin thưa rơ. Ông Đại Úy của tôi có hai biệt tài ngoài công vụ: Đánh quần vợt là một tay cao thủ, đánh mă chược cũng là người sành điệu. Ông Đại Úy thường huấn luyện quần vợt và hầu bàn mă chược với ông Đại Biểu khi nhàn rỗi. Nếu ông Đại Biểu muốn lưu giữ ông Đại Úy v́ lư do này th́ tôi xin vâng, mà lưu giữ với lư do công vụ th́ là chuyện thất thiệt.”
Tổng Thống vừa cười vừa nói: “Ông làm Giám Đốc Hiến Binh, quyền điều động nhân viên là trách nhiệm của ông, tôi không can thiệp vào, để ông tự do quyết đinh. Chẳng qua ông Đại Biểu nói với tôi, th́ tôi kể lại cho ông nghe đó thôi.” (Lê Nguyên Phu, Trong Bóng Tối Lịch Sử, Canada, 2009, trang 246-249)
Về lư do không dung nạp đảng phái và đàn áp đối lập.
Nếu không dung nạp đảng phái th́ cũng là một h́nh thức độc tài rồi. Có thực Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm không dung nạp đảng phái không?
Tháng 7 năm 1954, khi trở về nước chấp chính, Thủ Tướng Ngô Đ́nh Diệm đă thực hiện ước muốn đoàn kết các đảng phái quốc gia chân chính để xây dựng một nước Việt Nam tự lực tự cường bằng cách mời các giáo phái Cao Đài và Ḥa Hảo tham chính. Theo Nguyễn Văn Minh, tác giả quyển “Ḍng Họ Ngô Đ́nh, Ước Mơ Chưa Đạt”, xuất bản tại Hoa Kỳ năm 2003, th́ Việt Nam Quốc Dân Đảng được trao quyền quản trị hai tỉnh Quảng Nam và Quảng Ngăi; c̣n đảng Đại Việt được trao quyền quản trị tỉnh Quảng Trị. Bởi vậy cho rằng TT Ngô Đ́nh Diệm không dung nạp đảng phái th́ thật là vô lư.
Đây chỉ là luận điệu cộng sản tung ra để dân chúng quên đi chuyện cộng sản độc đảng; thêm vào đó, các đảng phái chính trị miền Nam và các nhân vật kém tài đức, có quá khứ chẳng ra ǵ, lại phụ họa thêm để đả kích chính quyền không mời họ tham chính. Về phía Mỹ, họ cũng lập lại luận điệu này như là một lư do để lật đổ chính quyền v́ những nhân vật thân Mỹ, chịu làm tay sai cho Mỹ, được Mỹ đề bạt mà không được Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm chấp nhận.
Việt Nam là một nước nhỏ bé nhưng lại có nhiều đảng phái hơn nhiều nước lớn khác. Trong Thế kỷ 20, chỉ kể những đảng lớn th́ cũng có hàng chục đảng phái rồi.
Trong thời gian TT Ngô Đ́nh Diệm cầm quyền, chỉ có những đảng hoặc những cá nhân sau đây c̣n đang hoạt động:
1) Đại Việt Dân Chính Đảng của Nguyễn Tường Tam, chỉ xuất hiện một lần trong vụ binh biến ngày 11-11-1960. Ông Nguyễn Tường Tam không hề bị giam giữ một ngày nào sau khi thẩm vấn xong v́ ông hoàn toàn chối rằng không chỉ thị cho đàn em của ḿnh tham dự vào vụ binh biến. Sau này, đến ngày ṭa đăng đường xét xử vụ binh biến, ông Nguyễn Tường Tam được mời ra ṭa. Nhưng nếu phải ra ṭa để đối chất với đàn em th́ ông sẽ ở vào thế kẹt, mất hết uy tín, và có thể bị kết án tù nếu bị các đàn em đưa ra bằng chứng ông là người chủ mưu. V́ thế, ông chỉ c̣n cách chọn cái chết để giữ thể diện với đời. Trước khi chết, ông đă rất khôn lanh, đánh lạc hướng dư luận bằng cách viết một mẩu giấy, đại ư nói rằng ông tự tử v́ không muốn bị xét xử bởi ṭa án của chính quyền Ngô Đ́nh Diệm và xin để lịch sử xét ông về sau. Chuyện này chỉ có cụ Lê Nguyên Phu, người gửi thư mời ông Nguyễn Tường Tam đến nói chuyện và thông báo ngày ra hầu ṭa, biết mà thôi. Gia đ́nh ông Nguyễn Tường Tam cũng không thể biết được điều bí ẩn này.(Lê Nguyên Phu, Trong Bóng Tối Lịch Sử, Canada, 2009, trang 188-191).
2) Việt Nam Quốc Dân Đảng (VNQDĐ), Lê Ngọc Chấn là người đại diện cho đảng, tham dự nội các đầu tiên với chức vụ Bộ Trưởng Quốc Pḥng. Nhưng sau này hồ sơ lưu trữ tại Nha Công An và Cảnh Sát Trung Ương đă cho thấy Lê Ngọc Chấn bị án 5 năm cấm cố v́ dính líu đến một vụ tham nhũng khổng lồ khi ông làm Tri Huyện ở Thanh Hóa vào năm 1942-1943. Lại nữa, khi mới làm Bộ Trưởng Quốc Pḥng được hai tháng, ông đă liên can vào vụ mua bán bất hợp pháp của sở Quân Nhu Biệt khu Thủ Đô. V́ vậy, các nội các kế tiếp, ông không được tham gia nữa. Như vậy, Lê Ngọc Chấn không được tham chính v́ kém tài thất đức chứ đâu phải TT Ngô Đ́nh Diệm không dung nạp đảng phái.
3) Đại Việt Quốc Dân Đảng (ĐVQDĐ). Đảng này có ba người đă từng tham chính thời Quốc Trưởng Bảo Đại với các chức vụ bộ trưởng. Họ là Phan Huy Quát, Lê Thăng và Nguyễn Tôn Hoàn. Ba người này chẳng lập được thành tích ǵ trong thời gian tham chính. V́ thế, TT Ngô Đ́nh Diệm đâu c̣n tin tưởng họ để trao trách nhiệm. Thêm vào đó, trong hàng ngũ Đại Việt Quốc Dân Đảng đă có tay sai của thực dân Pháp nằm vùng, như đă thấy trong vụ phiến loạn Ba Ḷng (*). Một đảng phái có những đảng viên ṇng cốt theo Pháp th́ làm sao mà TT Diệm tin tưởng, mời họ tham gia nội các với mục đích giữ vững chủ quyền Quốc Gia.
Ba ḷng thuộc tỉnh Quảng Trị. Theo tác giả Nguyễn Văn Minh, “Ḍng Họ Ngô Đ́nh, Ước Mơ Chưa Đạt”, Hoa kỳ, 2003, trang 53, th́ Việt Nam Quốc Dân Đảng được trao quyền quản trị hai tỉnh Quảng Nam và Quảng Ngăi; c̣n đảng Đại Việt chịu trách nhiệm về tỉnh Quảng Trị. Có lẽ đây là một cuộc thử thách tài năng của hai đảng này mà phần lớn nhân tài đă bị cộng sản tiêu diệt hết rồi. Cai trị một hai tỉnh c̣n không xong th́ làm sao mà có thể cai trị cả một quốc gia?
Thực ra th́ vẫn c̣n một nhân vật của Đại Việt QDĐ, ông Trần Trung Dung, được TT Ngô Đ́nh Diệm tin tưởng, giao cho trọng trách điều khiển Bộ Quốc Pḥng liên tục nhiều năm. Ông Dung chỉ từ chức sau khi đă kết hôn với cháu gái của Tổng Thống để tránh tiếng “gia đ́nh trị” (Phạm Văn Lưu, Ngô Đ́nh Diệm và Bang Giao Việt Mỹ 1954-1963, trang 215).
Những nhân tài của Đại Việt đă tham chính (thời QT Bảo Đại) mà chẳng làm nên tṛ trống ǵ. C̣n những đảng viên kế tiếp th́ hoặc thiếu tài hoặc khuyết đức hoặc bị phát hiện làm tay sai cho Pháp. TT Ngô Đ́nh Diệm không dùng họ v́ những lư do trên, chứ đâu phải là không dung nạp đảng phái.
Cũng cần kể thêm ở đây, ông Phan Khắc Sửu, người miền Nam, thuộc đảng Đại Việt vẫn được TT Ngô Đ́nh Diệm mời tham gia nội các đầu tiên, thành lập do sắc lệnh 43/CP ngày ngày 6-7-1954, với chức vụ Tổng Trưởng Canh Nông. Nhưng đến những nội các kế tiếp th́ không có tên của ông. Lư do được cụ Lê Nguyên Phu lập lại lời Tổng Thống khi trả lời câu hỏi của Cụ như sau: “Ông không biết đó thôi, tôi (Tổng Thống, mc) đă làm hết sức tôi. Trước khi cải tổ nội các, tôi đă mời ông ta (Phan Khắc Sửu, mc) ở lại và ông ta đă nhận lời với tôi vào buổi sáng. Nhưng tối đến, người Pháp do B́nh Xuyên đại diện đến nhà t́m ông ta, vừa hăm dọa vừa mua chuộc, cho ông ta một số tiền lớn để không tham gia chính phủ. Ông ta không có đảm lược, không có lập trường kiên quyết, nên sáng hôm sau đă t́m tôi và từ chối chức vị Tổng Trưởng Canh Nông.” (Lê Nguyên Phu, Trong Bóng Tối Lịch Sử, Canada, 2009, trang 58).
(*) Người Pháp xúi giục tay sai nằm vùng trong đảng Đại Việt lập chiến khu Ba Ḷng (Quảng Trị), phối hợp cùng lúc với B́nh Xuyên (Saigon), để chống phá Thủ Tướng Diệm. Một trong hai lư do mà đảng Đại Việt đưa ra để biện minh cho việc lập chiến khu là tạo áp lực ngơ hầu ngăn chặn việc Ngô Đ́nh Diệm thiết lập chế độ độc tài gia đ́nh trị [sic]
Lư do này thật là vô lư v́ chiến khu Ba Ḷng chỉ xuất hiện từ tháng 2-1955, tức là 7 tháng sau khi Thủ Tướng Diệm chấp chính. Thời gian này TT Ngô Đ́nh Diệm đang bận túi bụi giải quyết nhiều vấn đề khẩn cấp, như lo việc định cư cho cả triệu người từ miền Bắc di cư vào Nam để tránh nạn cộng sản, di chuyển quân nhân công chức và gia đ́nh của họ vào Nam, giúp đỡ tạo công ăn việc làm cho những người mới tới… Và, c̣n rất nhiều chuyện phải lo khác, nên vấn đề dân chủ hay độc tài, gia đ́nh trị hay không, chưa có ai nghĩ tới hoặc đặt ra. Vấn đề này chỉ được đặt ra trong những năm sau khi Thủ Tướng Ngô Đ́nh Diệm đă trở thành Tổng Thống, tức là sau khi chiến khu Ba Ḷng bị quân chính phủ dẹp tan rất lâu. Vậy th́ chiến khu Ba Ḷng lập ra với mục đích ǵ nếu không phải là để phá rối, gây khó khăn cho TT Ngô Đ́nh Diệm khi mới chấp chánh?Thử hỏi nếu quí vị là TT Ngô Đ́nh Diệm, sau khi ổn định t́nh h́nh, quí vị có mời đảng Đại Việt tham chính nữa không? Lỗi tại ai, đảng Đại Việt hay TT Ngô Đ́nh Diệm?
(c̣n tiếp)
Bookmarks