Father's Day - Nói Với Cha
Ba ơi, khi nghe người ta diễn tả mẹ như "nải chuối, buồng cau", như "ḍng suối dịu hiền", như "bài hát thần tiên" hay như "tiếng dế đêm thâu"..., con tưởng chừng như những h́nh ảnh đẹp đẽ nhất của trần gian đă được tận dụng cả rồi.
Nói về mẹ, về t́nh mẹ mà nói như vậy th́ dù nói ít nhưng cũng có thể tạm coi như đầy đủ, không cần phải nói ǵ thêm;
V́ đàng sau những h́nh ảnh dùng để ví mẹ đó, người ta đă có thể cảm nhận được trọn vẹn cái bao la vô tận của t́nh mẹ như thế nào.Nhưng sao người ta, kể cả thầy Nhất Hạnh, người đă viết một tác phẩm bất hủ dành cho mẹ, lại không nói ǵ về ba hết vậy?
Con biết không phải mọi người đă quên nghĩ đến ba. Trước khi nói về mẹ, không phải rằng ca dao đă nhắc đến ba đó sao?
Công cha như núi Thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Thực ra, con thấy rằng khi người con có hiếu, biết thương cha th́ một câu ngắn như vậy cũng đủ làm hành trang, làm vốn liếng để nhớ nghĩ đến cha suốt cuộc đời.
Nhưng trong cuộc sống, có khi chỉ cần im lặng thầm hiểu, mà cũng có lúc phải bộc lộ, tỏ bày th́ mới thỏa ḷng được.
Đó là lư do mà bây giờ con muốn nói với ba, với riêng ba mà thôi, những ǵ mà con chưa có dịp nói, hoặc khi con định nói th́ ba cứ cười, cho rằng con c̣n thơ dại mà biết nói ǵ.
Nếu con nhớ không lầm th́ ở Việt Nam người ta không có ngày dành riêng cho cha hay cho mẹ như tại các nước Tây phương.
Chỉ có ngày Vu Lan mà người ta c̣n gọi là Ngày Báo Hiếu có thể được coi như là ngày của cha mẹ.
Nhưng xét về h́nh thức, con có cảm tưởng rằng ngày Vu Lan với lễ cài bông hồng có vẻ như chỉ tập trung nơi mẹ.
Người ta đọc Bông Hồng Cài Áo để ca tụng mẹ.
Người ta cài bông hồng, bông trắng để yêu thương hay tiếc nhớ mẹ. Không có một áng văn, một bài thơ hay một đóa hoa nào dành cho ba cả.
Trong lễ cài bông hồng, khi con sung sướng đón nhận đóa hoa hồng để hănh diện trong niềm vui c̣n mẹ th́ ba cũng vui lây với con.
Ba vui v́ con hăy c̣n mẹ.
Ba vui v́ con biết quư mẹ.
Điều đó đă làm cho ba hài ḷng lắm rồi chứ ba không cần ai làm thơ hay chép nhạc ca tụng ḿnh; ba cũng không đ̣i hỏi một đóa hồng nào dành cho ba.
H́nh như qua h́nh ảnh bông hồng cài trên áo, cả ba và con đều mặc nhiên công nhận mẹ là trên hết.
Điều đó xét trên một khía cạnh khác, đă nói lên cái ǵ?
Lúc đó con c̣n nhỏ nên chưa hiểu. Mà cũng v́ vui sướng với cái bông hồng c̣n mẹ nên con thấy như vậy là đủ, không cần phải biết ǵ thêm.
Nay đă lớn khôn, con biết rất rơ rằng, chỉ v́ thương ai th́ ba dâng trọn cả trái tim và khi nhận lănh một trách nhiệm nào th́ ba tận tụy gánh vác cả một đời.
Cho nên... (ồ, ba đừng cười, đừng che giấu con) ai thương ai quư mẹ là ba thấy đủ rồi, ba không mong đợi người khác đề cập ǵ đến ba cả.
Tất cả những ǵ cao quư, tốt đẹp trên đời ba đều nhường nhịn và muốn dành trọn vẹn cho mẹ để chỉ giữ lại cho ḿnh nụ cười sung sướng mà thôi.
Ba không muốn con phải nói ra cái điều mà ba lặng lẽ cất trong ḷng đó, phải không ba?
Nhưng con phải nói, bởi nếu con không nói hôm nay, e rằng mai sau con sẽ ân hận như ba mẹ đă ân hận v́ không nói được hết lời thương yêu của ḿnh với ông nội và ông ngoại.
Con nói điều này ba đừng cười, đừng cho rằng con nghịch ngợm:Con thấy rằng nếu người ta làm thơ hay viết văn ca tụng ba th́ cũng chỉ có những h́nh ảnh, những biểu tượng dù cao cả, sáng chói nhưng không khỏi nét khô khan, cứng nhắc.
Mẹ là suối nguồn lai láng th́ ba là ngọn núi sừng sững (lạnh lùng, bất động quá!); mẹ là mặt trăng dịu ngọt th́ ba là mặt trời chói lọi (nóng nảy, khó chịu quá!); mẹ được gọi là hiền mẫu th́ ba được gọi là nghiêm phụ (khô khan, khe khắt quá!)...
H́nh như những mỹ từ dùng để diễn tả hay ca tụng vẻ đẹp, vẻ sáng, vẻ thơ mộng, vẻ êm dịu, vẻ trong mát... không thích hợp để nói về ba.
Con nhớ có lúc đứng bên cạnh mẹ, ba cũng đă từng tự xét rằng ba quê mùa, cục mịch, xấu xí, khô khan, cộc lốc, có ǵ đáng để nói... phải không ba?
Nhưng thực ra, con biết, biết rất rơ rằng ba của con hiền lành, dễ chịu, và dễ thương lắm.
Nếu ba có gắt gỏng với con chẳng qua cũng chỉ v́ ba mới đi làm về, chưa kịp tắm rửa, bụng đói, lại mệt mỏi.
Nếu ṿng tay ba ôm con không được nhẹ nhàng êm dịu như ṿng tay mẹ th́ cũng chỉ v́ với hai cánh tay đó, ba phải làm lụng quanh năm suốt tháng để nuôi vợ nuôi con.
Nếu nụ hôn ba làm con khó chịu né tránh th́ cũng chỉ v́ ba bận lo kế sinh nhai cho cả gia đ́nh nên không đủ thời giờ để cạo nhẵn bộ râu sợi đen sợi bạc.
Nếu giọng nói của ba không được êm mát trong lành th́ cũng chỉ v́ sự lao tâm lao lực làm khô kiệt cơ thể và cổ họng ba, để rồi ba chỉ có thể phát ra những âm thanh chát chúa, khàn đục.
Nếu ba không có nhiều thời giờ để chăm sóc hay đùa giỡn với con mỗi ngày th́ cũng chỉ v́ ba phải cật lực cánh sinh ngoài xă hội để nuôi nhiều miệng ăn trong gia đ́nh.
Nếu có lúc con xin tiền hay đ̣i quà mà ba không cho th́ cũng chỉ v́ tiền lương đem về ba đưa hết cho mẹ để mua gạo, ba có giữ một đồng lẻ nào cho ba đâu mà xin với xỏ..
. Chỉ khi nào mẹ có việc đi vắng vào cuối tuần, phải giao con cho ba trông coi, lúc đó cái t́nh và cái tính của ba mới thực sự là được thể hiện.
Con nhớ lúc ấy ba bế con với đôi cánh tay gân guốc, cứng ngắt! Ba cố gắng ôm con cho gọn, cho nhẹ, vậy mà vẫn không làm cho con thấy dễ chịu được.
Nhưng ba đă cố gắng. Phải, con biết ba hết sức cố gắng để ôm con thật dịu dàng mà dỗ con ngủ nhưng ba đă không thành công.
Giọng hát của ba cũng không trong, không nhẹ như giọng của mẹ mà mạnh quá, lớn quá, lại khàn nữa!
(Làm sao con ngủ được chứ!).
Ba lại chẳng biết hát những câu ca dao hay những bản nhạc êm dịu như mẹ mà lại hát những bản hùng ca, kích động, có khi vừa hát vừa dậm chân như lính diễn hành khiến con chỉ biết khóc ré lên (ngủ sao được!).
Khi ba giỡn, con chẳng biết ba giỡn với con thế nào mà con cứ giật ḿnh và khóc tức tưởi.
Mẹ về th́ ba mừng rỡ giao con lại cho mẹ.
Con cũng mừng như được thoát khổ khi sà vào ṿng tay mẹ. Nếu con biết nói th́ con đă mét mẹ là ba chọc con khóc suốt thời gian mẹ vắng nhà.
Nhưng con không nói chắc mẹ cũng thừa biết. Mẹ bênh con mà cằn nhằn ba, nói ba vụng về, chê ba không biết ǵ cả.
Rồi mẹ ẵm con, dỗ nín.
Ba chỉ cười chứ không buồn giận ǵ mà c̣n tiếp tục bẹo má, giỡn với con khi con đang gục đầu vào vai mẹ.
Nếu con lớn hơn, đă biết đi biết chạy th́ sẽ nhẹ nhàng cho ba hơn. Ba có thể khom người làm ngựa cho con cỡi đi khắp trong nhà.
Ba có thể cùng con chơi tṛ bịt mắt bắt dê, cao bồi bắn súng, hay chơi cút bắt, chơi trốn t́m.
Con chơi không biết mệt mỏi, không biết chán.
Nhưng ba th́ phải mệt mỏi và phải chán, v́ ba đi làm suốt tuần, cần có giờ nghỉ ngơi và cũng v́ tuổi của ba không c̣n là tuổi để chơi đùa những tṛ con nít như vậy.
Bookmarks