Có lẽ trong chúng ta, bất cứ một người Việt Nam nào cũng ít nhiều đều có tinh thần tương thần tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách trong những lúc gặp khó khăn nói chung và nhất là khi vương phải tai ương nói riêng. Những lúc như thế, những cụm từ như "cứu trợ," "viện trợ nhân đạo"...luôn luôn hiện diện ở khắp mọi nơi, từ công sở, trường học, xă phường, đến cả nước ngoài.Thế nhưng, hăy nh́n xem sự cứu trợ nhân đạo thời chủ nghĩa cộng sản, một đất nước luôn tự hào "pháp quyền nhân nghĩa" do Hồ Chí Minh khởi xướng và đảng cộng sản Việt Nam cai trị đă và đang từng bước thực hiện bao năm qua.

So với người dân miền Trung, nơi mà hàng năm luôn phải gánh chịu sự hà khắc của thiên tai th́ người dân miền Nam dường như rất xa lạ và ít khi là nạn nhân trực tiếp hứng chịu sự tổn thất nặng nề do băo gây ra.Vào năm 1990, người dân miền Nam nói chung và người dân Cà Mau nói riêng có thể nói là lần đầu tiên khi bất ngờ đắm ch́m trong sự tàn phá khắc nghiệt của cơn băo trong sự bàng hoàng, ngơ ngác. Ngay cả đối với các cấp chính quyền ngày đó, khi ấy cũng hoàn toàn bất ngờ v́ luôn nghĩ: "cảnh báo băo luôn là sự cảnh báo cho có lệ chứ chẳng bao giờ có băo xảy ra". Chính thái độ thất trách, làm việc nửa vời ấy đă khiến cho những người dân sinh sống ở những vùng ven biển đă phải trắng tay chỉ sau một đêm mưa băo.

Chính từ đây,những tấm ḷng nhân ái từ khắp nơi đều chung tay, chung sức giúp người dân Cà Mau nói riêng vượt qua cái đói và cảnh màn trời chiếu đất. Cũng chính từ đây, những bất công bắt đầu nhen nhóm. Khắp nơi, từ huyện đến xă, những người dân khốn khổ dắt d́u nhau đến đón nhận sự cứu trợ đă phải ít nhiều quay trở về chỉ vói vài gói ḿ tôm, thậm chí là với hai bàn tay trắng, đơn giản chỉ v́ trong đoàn người dắt d́u nhau ấy, đại đa số là người nhà và thân thuộc với các cấp chính quyền thuộc dạng "ưu tiên bậc nhất" đă chiếm phần đông và sự cứu trợ dành cho đoàn người này không chỉ một lần. "Nhân nghĩa cộng sản" là như thế đó!

Điều đáng nói ở đây không chỉ dừng lại ở đó. Tính đến nay, cơn băo ấy thấm thoát cũng đă 20 năm trôi qua, nỗi đau mất mát đối với người dân Cà Mau cũng dần trôi vào quên lăng.Thế nhưng, mới đây, những người dân "may mắn" nhận được sự "cứu trợ nhân đạo" năm nào từ nhà cầm quyền cộng sản bỗng bất ngờ nhận được thư "triệu hồi" với nội dung khá ly kỳ "Hoàn trả số tiền cứu trợ băo 1990" và cộng thêm cả khoản tiền lăi với ngần ấy năm. Những người dân này phút chốc bỗng trở thành những con nợ với món nợ khổng lồ mà chắc chắn một điều là họ chẳng thể nào ngờ. Giờ đây, hàng ngày họ chỉ c̣n biết kêu trời-trời không thấu, kêu đất-đất cũng im ĺm. Những người dân " may mắn"này chỉ c̣n biết ngồi ṿ đầu, bứt tai, không biết giải quyết như thế nào với món nợ trời giáng này. Điều đáng thương hơn là trong số những người dân "may mắn" trong đợt cứu trợ năm nào, nhất là đối với những gia đ́nh sinh sống bằng nghề đi biển, cho đến hôm nay vẫn phải đối mặt với cái đói, chạy đôn đáo khắp nơi, đầu tắt mặt tối v́ bữa cơm hàng ngày đơn giản chỉ v́ với số tiền ít ỏi ấy th́ không thể nào đóng mới lại con tàu- phương tiện kiếm sống duy nhất của gia đ́nh. Chúng ta cũng có thể h́nh dung được chi phí đóng một con tàu là không nhỏ, với số tiền cứu trợ ít ỏi đó. Sữa chữa lại con tàu đă là điều khó khăn, nói ǵ đến việc đóng mới một con tàu khác.

Điều vô nhân hơn không chỉ dừng lại ở đó, những người này sau cơn băo cũng đă cầu cứu nhiều lần đến các ngân hàng nhà nước, hy vọng có thể vay được ít vốn đủ để hoàn thành một con tàu mới, tiếp tục với cuộc sống bôn ba trên biển t́m nguồn sống. Nhưng cái họ nhận được chỉ là những cái lắc đầu vô t́nh và những yêu cầu bạc bẽo: "Cần phải có tài sản thế chấp mới cho vay được".Thật đúng là quá tàn nhẫn!

Những người dân khốn khổ vừa trải qua cú xốc trắng tay sau cơn băo, cái họ may mắn c̣n sót lại và quư giá nhất phải chăng chỉ c̣n là cái mạng. Lấy mạng để thế chấp ư? Nếu được, chỉ tiếc là đối với chế độ cộng sản, mạng sống của người dân vốn chỉ là những thân phận bọt bèo, không giá trị, người dân vốn không tồn tại, có chăng sự tồn tại ấy chỉ là bức b́nh phong để đảng cộng sản tô vẽ thêm lên bức tranh "yêu nước,thương dân" khi đối diện với những chương tŕnh nhân đạo của thế giới.

Chế độ cộng sản là như thế đó, nhân nghĩa luôn được đánh đổi bằng vật chất, nếu không th́ chữ nhân sẽ được biến hóa thành chữ bạc -bạc tiền, bạc nghĩa, và đó cũng chính là bản chất thực sự của người cộng sản.

Qua sự việc trên, có thể một lần nữa nh́n nhận sự cai trị của đảng cộng sản tại Việt Nam hôm nay cũng đồng nghĩa với sự phi lư, vô nhân.C̣n sự tồn tại của đảng cộng sản một ngày nào trên đất nước th́ người dân Việt Nam nói chung và những người "may mắn nhận được sự cứu trợ" kể trên sẽ c̣n và tiếp tục đối mặt với những khoản nợ tăng dần theo năm tháng.

Thay đổi và diệt trừ sự bất nhân và độc tài của chế độ này là một điều nhất thiết và nhất định phải thực hiện trong thời gian sớm nhất để người dân Việt Nam không phải gánh chịu thêm những bất công mà họ đă phải gánh chịu hàng bao năm qua.

Thúy Nga

9/2010