Page 3 of 5 FirstFirst 12345 LastLast
Results 21 to 30 of 41

Thread: PHÁT SÚNG ÂN T̀NH -Tiểu thuyết trinh thám- Trường Sơn Lê Xuân Nhị

  1. #21
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Chương 5




    Tôi đang nằm ngủ th́ nghe tiếng đập cửa ầm ầm phía ngoài. Ai đi uống rượu cũng biết rằng, tiệc rượu nào cũng vui ở phần uống và khốn nạn ở cái phần... buổi sáng hôm sau. Đầu tôi nhức như búa bổ, thân thể tôi rả rời, nhừ ra từng miếng như một tấm giẻ rách. Tuy vậy, tiếng đập cửa cũng làm cho tôi bật dậy như một cái ḷ xo.

    Trong một giây phút hốt hoảng, tôi nhảy một phát ra ngay khỏi giường, chạy vội vào cầu tiêu. Nhưng nhận ra sự ngu dốt của ḿnh, tôi lại phóng ra giường, tḥ tay xuống dưới gối t́m cây súng như thường lệ. Tay tôi chạm phải vào một vật ǵ bằng sắt, tôi chụp liền lấy nó, kéo ra.

    Một khẩu 9 mm trời ạ. Tôi nhớ ra rằng cây P.38 của ḿnh đă bị lấy mất và ông Bob đă có ḷng tốt để lại cây 9 mm này cho tôi. Tôi kéo cơ bẩm ra sau một chút để nh́n vào buồng đạn. Tốt, viên đạn đồng nằm ngoan ngoản trong đó.

    Tôi cầm cây súng tới sát bên cánh cửa toan mở miệng hỏi th́ có tiếng đàn bà từ phía ngoài vọng vào:

    - Chú Trường ơi, chú có nhà không?

    Tôi thở phào ra một cái. Đúng là tiếng của chị Báu. Tôi nói liền:

    - Tôi đây, tôi đây. Chị đi với ai vậy?

    - Chú hỏi cái ǵ?

    - Chị đi một ḿnh hay đi với ai vậy?

    - Chú hỏi ǵ ngớ ngẩn vậy? Tôi đi một ḿnh chớ đi với ai. Anh Báu ảnh đi làm rồi...

    Câu nói ấy của chị cũng bằng thừa v́ tôi đă nh́n vào lỗ quan sát, và thấy chị chỉ có một ḿnh. Cho chắc ăn, tôi vén tấm màn cửa sổ nh́n sang hai bên. Vắng lặng, không có ai đứng ŕnh cả.

    Tôi toan mở cửa cho chị th́ nhận ra ḿnh đang trần x́ cái quần x́ líp trên người. Tôi nói "Chị chờ chút" rồi quơ đại cái quần Jean mặc vào rồi để ḿnh trần ra mở cửa.

    Chị Báu bước vào nhà là khịt khịt hai lỗ mũi liền:

    - Trời ơi, giờ này mà chú chưa đi làm à? Nhà chú sao mà toàn mùi rượu và mùi ǵ không à?

    Tôi giật ḿnh nhớ ra là trời đă sáng không biết từ lúc nào. Tôi nh́n đồng hồ và biết là trời đă gần trưa, 11 giờ hơn rồi c̣n ǵ. Lạy Chúa, đi làm cái kiểu này th́ chẳng bao lâu sẽ bị đuổi sở. Tôi muốn làm một cái ǵ đó, muốn suy nghĩ ḿnh phải làm ǵ đây nhưng đành chịu. Đầu tôi nhức như búa bổ, thân thể rả rời. Tôi nói mau với chị Báu:

    - Chị cứ để cửa mở để cho nó bay bớt mùi đi. Tôi xin phép vào trong pḥng tắm một chút.

    Tôi vào pḥng tắm và nôn mửa thốc tháo.

    Tôi nghe tiếng lịch kịch bên ngoài. H́nh như chị Báu đang dọn dẹp nhà cửa cho tôi. Mửa miếc xong, cảm thấy dễ chịu hơn, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo bước ra.

    Bàn tay đàn bà quả thật là thần diệu. Chỉ không tới 15 phút mà căn pḥng đă được dọn dẹp đâu ra đấy. Giường nệm của tôi được thay ra mới, trắng tinh và sạch sẽ. Chị Báu cũng không quên mở hết mấy cánh cửa và đă xịt một ít dầu thơm vào pḥng để xô đuổi cái mùi bia rượu và mùi... xác chết trong pḥng đi.

    Tôi cảm thấy thoải mái và thấy biết ơn chị Báu vô cùng. T́nh đồng hương quả thật là một cái ǵ quư giá. Tôi pha cà phê, bắt chuyện:

    - Bữa nay chị không đi làm à?

    - Không chú.

    Tỉnh táo thêm được một chút, lúc ấy tôi mới lấy làm thắc mắc tại sao chị Báu lại xuống đây gặp tôi. Nhưng tôi chưa kịp đào sâu vào vấn đề th́ lại giựt ḿnh nhớ ra rằng tính đến hôm nay là đă hai ngày liên tiếp tôi không đi làm. Tôi xin lỗi chị Báu rồi gọi điện thoại ngay vào sở. Vừa nghe tiếng chuông reo tôi vừa lo sợ. Bên Mỹ này mất job th́ cũng thê thảm như ở Việt Nam bị cháy nhà. Có khi c̣n tệ hơn.

    Ông Bob trả lời điện thoại. Nghe tiếng tôi ông nói ngay:

    - Mày mới thức dậy hả thằng tị nạn Việt Nam?

    Tôi nói, giọng run run của một thằng làm biếng sợ bị mất việc:

    - Phải... Ông thông cảm, tôi uống xong ly cà phê là tôi đi liền. Đi liền cho kịp để rửa chén buổi trưa hôm nay. Tôi rất tiếc, tôi rất tiếc... ông Bob, tối hôm qua tôi say quá...

    Câu trả lời rất tỉnh táo của ông Bob càng làm tăng nỗi sợ hăi trong người tôi:

    - Mày khỏi cần phải xin lỗi. Tối hôm qua tao đưa mày về nhà mà. Tao hiểu tâm trạng của mày. Mày say quá.

    - Nhưng tôi sẽ vào ngay. Tôi hứa với ông như vậy. Tôi đi liền...

    Ông Bob cắt lời tôi:

    - Nhưng mày khỏi cần phải đi làm nữa...

    Tôi giật ḿnh, thấy trời đất quay cuồng. Thế này th́ tôi bị đuổi sở rồi trời ạ. Đù mẹ chắc chỉ c̣n có nước ra đường cái cạp đất mà ăn. Tôi cất giọng run run, nước mắt như muốn chảy ra:

    - Mong ông... thông cảm... Tối hôm qua tôi say quá. Tôi hứa với ông là từ này về sau tôi sẽ không như thế nữa...

    Có tiếng cười của ông Bob ở đầu dây bên kia:

    - Đù mẹ làm cái ǵ mà cứ như là sắp chết vậy. Tao nói mày khỏi phải đi làm là bởi v́ tao đă bấm thẻ làm việc giùm mày rồi. Mày cứ nằm nhà nghỉ ngơi và dưỡng sức, cuối tuần lên đây lănh tấm check ngon lành.

    - Ông nói thật, ông không đuổi tôi đấy chớ ông Bob?

    - Đuổi mày à? Mày quên rằng tao là bạn mày rồi sao? Bạn có đuổi bạn bao giờ? Mày nên nhớ như thế.

    Từ ngày sang Mỹ, tôi đă được nghe nhiều câu châm ngôn, nhưng câu châm ngôn "Bạn có đuổi bạn bao giờ" thật là chí lư. Tôi rú lên mừng rỡ:

    - Ôi, ông Bob, ông tốt với tôi quá. Tôi biết lấy ǵ đền ơn đây?

    - Mày đừng lo chuyện đó. Mày chỉ cần nhớ tụi ḿnh là bạn nhau là đủ. Ngày mai, nếu mày không muốn đi làm cũng được, cứ nằm nhà, tao bấm thẻ cho.

    Tôi không tin được lỗ tai ḿnh. Đây quả là một thứ bạn mà tôi đang cần. Tuy nhiên, là một người có liêm sỉ, tôi có bao giờ thèm lợi dụng ḷng tốt của người ta như thế. Tôi nói:

    - Không, ông tốt với tôi như thế là quá rồi. Ngày mai tôi sẽ đi làm như thường.

    - Nếu mày muốn thế cũng được nhưng đừng có lo lắng quá về chuyện đó. Mày nên nhớ, một thằng rửa chén quèn th́ tao chỉ cần ra ngoài đường cần hô lên một tiếng th́ có cả trăm thằng đến nạp đơn. C̣n kiếm một thằng bắn đâu trúng đó lại biết tính toán như mày th́ khó kiếm lắm... Mày hiểu tao nói rồi chứ ǵ. Cứ ăn chơi cho vui vẻ đi, đừng lo ǵ chuyện đó.

    Tôi cúp máy, cảm thấy người ḿnh khỏe khoắn hẳn lên.

    Vậy là xong được một mối lo. Đúng hơn, đó là mối lo lớn nhất của tôi. Ông Bob quả thật là người bạn tốt. Ông ta đă nói vậy th́ tôi phải enjoy ngày nghỉ ngày hôm nay.

    Tôi ra ngồi nơi pḥng khách, tư tưởng lại trở về xoay chuyển chung quanh chị Báu: tại sao chị lại xuống đây gặp tôi. Chắc có lẽ để đ̣i cái nợ mà tôi đă hứa với anh Báu. Thằng Mike đă chết thẳng cẳng rồi, tôi biết ăn nói thế nào với chị đây? Không lư lại móc túi ra 250 đô la để đưa cho chị ta? Dĩ nhiên, nếu muốn th́ tôi cũng chẳng có tiền mà đưa, mà nếu không đưa th́ kể từ nay coi như hết vác mồm lên nhà chị ăn cơm Việt Nam. Ôi, những chén cơm Việt Nam với nước mắm gừng, với thịt heo xào, thịt ḅ chiên, ôi những tô phở... Tôi thương chúng nó quá!

    Chị Báu lại bắt chuyện:

    - Sống độc thân như chú cũng vui mà cũng phiền quá hả chú.

    Tôi lắc đầu, tâm sự với chị rất thân t́nh:

    - Đúng. Và tôi th́ chỉ muốn lấy vợ để an phận cho rồi. Sống độc thân chán lắm. Hơn nữa, lấy vợ th́ có người nấu nướng cho ḿnh ăn. Tôi muốn lấy vợ người Nam. Người Nam nấu thịt kho hột vịt ăn hết xẩy, mà nấu phở cũng ngon, xào rau muống luộc cũng không thua người Bắc...

    Chị Báu cười:

    - Cái đầu chú sao mà lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện ăn... Nhưng mà nói cho chú biết, lấy vợ không sướng đâu. Có gia đ́nh c̣n cực gấp trăm lần...

    Cứ như thế, câu chuyện đưa đẩy một lúc mà tôi vẫn không biết chị Báu xuống đây gặp tôi để làm ǵ. Nếu chị xuống đây để đ̣i nợ th́ dáng điệu cùng bộ tịch hoàn toàn không phải. Thái độ của chị đối với tôi làm tôi cũng hơi ngạc nhiên khi nghĩ đến. Từ năy tới giờ, chị nói chuyện với tôi bằng một sự quư mến và kính nể thật t́nh. Tại sao vậy? Cái này th́ tôi chịu. Thỉnh thoảng, tôi để ư là chị nh́n tôi bằng một cặp mắt khác lạ. Cặp mắt loại này, tôi nhớ, tôi đă gặp ít nhất là chục lần trong đời ḿnh. Nó ra sao nhỉ, tôi suy nghĩ và sục sọi trong trí nhớ ḿnh... Cặp mắt ướt và dài, nh́n vào người ta như là muốn lột quần áo người ta ra rồi nuốt sống người ta. "Nuốt sống người ta." Tôi suy nghĩ...

    Chị Báu tự nhiên đứng lên, hỏi:

    - Chú mở máy lạnh nghen, tôi đóng cửa lại.

    Tôi không có phản ứng ǵ cả. Đóng cửa lại để mở máy lạnh lên là một chuyện rất thường ở bên Mỹ. Có điều là tôi, vốn một kẻ bần tiện, thường thích chịu nóng một chút để đỡ tiền điện. Hôm nay trời không nóng lắm, nhưng tôi không phản đối v́ sau những ǵ xảy ra cho tôi, để cửa sổ mở th́ tôi rất sợ phải nh́n thấy một cái đầu và một họng súng đen ng̣m chĩa vào đây một cách bất ngờ.

    - Để tôi đóng cho chị Báu, chị cứ ngồi, chị là khách mà.

    Tôi vừa nói vừa tiến tới bên cánh cửa. Không hiểu vô t́nh hay cố ư, chúng tôi đâm sầm vào nhau... Ngực tôi đụng vào cặp vú đầy đặn của chị Báu, tay tôi đụng phải phần dưới... tṛn trịa của chị. Từ những chỗ bị đụng đó, h́nh như có phát ra những luồn điện rất là thích thú chạy rần rần lên tới óc tôi.

    Tôi cũng cần phải nói thêm, chị Báu là một người đàn bà tuy không đẹp lắm nhưng mặt mày cân đối trên trung b́nh, thân thể đầy đặn, đít và vú tṛn trịa. Tôi ngạc nhiên v́ từ lúc gặp anh chị Báu đến nay, đây là lần đầu tiên tôi mới nghĩ đến những chi tiết có vẻ dâm dục này.

    Tôi mở miệng liền:

    - Ô, xin lỗi chị.

    Tôi ngạc nhiên v́ không thấy chị Báu nói ǵ cả. Chị không nói ǵ nhưng cặp mắt chị lại nh́n tôi, ướt như lúc năy. Tôi đă lùi lại theo phản ứng tự nhiên, nhưng chị không lùi, vẫn đứng yên nh́n tôi như thách thức.

    Tôi xoay người và... nuốt nước bọt. Kể ra chuyện nuốt nước bọt của tôi cũng là chuyện thường t́nh thôi, không có ǵ đáng chê trách. Tôi là một thằng độc thân đă lâu chưa gần đàn bà, lại ở trong một căn pḥng vắng vẻ như thế này với một người đàn bà có một thân h́nh hấp dẫn, và lại vô t́nh đụng chạm xác thịt như thế này th́ ngay cả thánh cũng phải... nuốt, nói ǵ tôi. Tôi thầm nghĩ, nếu chị Báu mà không có chồng th́ chắc tôi đă đè chị xuống và lột quần áo chị ra rồi. Tôi cảm thấy tiếc rẻ, tới bên cánh cửa, tḥ tay ra kéo nó đóng lại.

    Tôi trở lại cái ghế sô pha cũ kỹ của ḿnh, ngồi xuống, cố giữ b́nh tỉnh, cố kềm hăm con lợn ḷng lúc này đang tự động trổi dậy ùn ùn trong tôi. Tôi tự nói với ḷng ḿnh: "Người quân tử không tằng tịu với vợ bạn." Tôi lập lại đi lập lại trong ḷng ḿnh câu nói ấy như là một thứ vũ khí để tự giữ ḿnh.

    Nhưng số tôi chắc không làm người quân tử được lâu bởi v́ chị Báu đă ngồi xuống ghế sô pha, mà lại ngồi sát ngay bên cạnh tôi. Cái sô pha lại cũ nên ḷ xo mất chất hoàn lực, làm hai người chúng tôi ch́m sâu xuống, như rớt ṭm vào cùng một cái lỗ. Da thịt tôi và da thịt chị Báu cọ quẹt vào nhau. H́nh như có sức nóng phát ra từ những chỗ đó. Tôi nghe hơi thở của chị dồn dập.

    Tôi lại nuốt nước bọt, cất giọng, và nghe giọng ḿnh run run, lạ đi. Tôi không ngờ ḿnh lại như vậy. Tôi hỏi một câu vô duyên:

    - Chị Báu bữa nay không đi làm hả?

    - Tôi không đi làm chú ạ. Tôi... tôi... có chuyện muốn nói với chú.

    Chị vừa nói vừa nghiêng qua, áp sát vào người tôi. Cặp mắt chị ướt hơn nữa, hơi thở chị dồn dập hơn nữa. Và tôi khám phá ra một điều là... da thịt chị sao êm quá chừng. Tôi chưa bao giờ được đụng chạm với một khối thịt nào êm như thế. Tôi không biết nói thế nào để diễn ta nỗi cái sự êm ái này. Nhưng cái ư chí muốn làm người quân tử trong tôi h́nh như vẫn c̣n mạnh lắm nên tôi đứng dậy, kiếm cớ nói:

    - Chị uống cà phê không, để tôi đi lấy?

    Rồi chẳng cần chờ chị trả lời, tôi bước vào pḥng trong.

    Tôi nhẩn nha pha cà phê, đầu óc rối bời nhưng phải cố gắng để suy nghĩ. Cuộc đời tôi từ lúc đụng độ với thằng Rao luôn luôn xảy ra nhiều biến chuyển lạ lùng. Hết nạn bị cắt vỏ xe, bị bà da đen mập sỉ vả và xém chút nữa bị ngồi tù, bị giết hụt, bị đái trong quần, bị nằm ngủ với xác chết, đến bị người ta dụ dỗ trở thành một contractor cho tụi mafia, bây giờ lại bị kẹt với một người đàn bà đă có chồng trong căn pḥng kín này.

    Trời ạ, đời tôi sao khổ thế này. Dù lúc ấy tôi vẫn c̣n bị cơn nhức đầu của hành hạ, thân thể nát nhừ v́ cơn nhậu tối qua nhưng tôi vẫn c̣n đủ sáng suốt để phân biệt ra chuyện phải trái. Ḿnh không nên làm chuyện đó với chị Báu. Đó là một chuyện rất bậy, rất bỉ ổi. Tôi phải dứt khoát như vậy. Dĩ nhiên, thường thường trong những trường hợp ḿnh không biết phải phản ứng như thế nào th́ cách hay nhất vẫn là nhẫn nha, từ từ để mua thời giờ mà suy nghĩ.

    Thế là tôi cứ nhẩn nha vừa pha cà phê vừa suy nghĩ...

    Và tôi nghĩ liền ra một chuyện. Nếu chị Báu quả thật thích tôi th́ tại sao phải chờ đến hôm nay chị mới bộc lộ? Có phải v́ chị chưa bao giờ có cơ hội hay c̣n có một lư do nào khác. Tôi tự xét ḿnh th́ thấy ngoài chuyện độc thân, nghĩa là có thừa sức lực để đấu bất cứ một trận nào với bất kỳ một người đàn bà nào mà không sợ thua, ngoài ra tôi chẳng có ǵ để đáng cho người ta để ư. Tôi không đẹp trai lắm, cũng không to con với những đường nét lực sĩ và vai u thịt bắp.

    Thế th́ tại sao tôi lại bỗng dưng được trở thành một đối tượng cho chị tấn công?

    (c̣n tiếp)

  2. #22
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    Thân chào tái ngộ các bạn.

    Sau một thời gian ngắn bị gián đoạn do diễn đàn VL của chúng ta bị phá hoại, hôm nay BKT và BĐH đă khôi phục lại trang mạng, tôi vui mừng được tái ngộ với các bạn trong các chủ đề cũng như bài viết mà chúng ta quan tâm và thích thú.

    Khi được phục hồi th́ "Phát súng ân t́nh" bị mất một đoạn khá dài. Tôi sẽ đăng lại những đoạn bị mất để câu chuyện được liên tục. Và trước khi chúng ta đọc đến đoạn cuối để biết tác giả dành "Phát súng ân t́nh" cho ai, một lần nữa tôi xin trích đăng tiểu sử của tác giả với những dữ kiện mới để chúng ta có dịp hiểu biết thêm về nhà văn tài hoa này. Xin cám ơn các bạn.


    Trường Sơn Lê Xuân Nhị

    Tiểu Sử



    Ông tên thật là Lê Xuân Nhị, sinh năm 1951 tại Ban Mê Thuột, một thành phố nằm trên lưng dẫy Trường Sơn ở Cao Nguyên Trung Phần Việt Nam. Sau khi thi đậu tú tài bán phần năm 1968, yêu thích cuộc đời giang hồ của lính nên đă t́nh nguyện gia nhập trường Bộ Binh Thủ Đức.

    Tốt nghiệp trường Bộ Binh Thủ Đức, v́ Không Quân bành trướng mạnh và nhu cầu đ̣i hỏi, ông được tuyển sang Không Quân và sau một thời gian 2 năm dài học Anh Ngữ và học bay, trở thành phi công lái máy bay thám sát L-19, tốt nghiệp khóa 39 Hoa Tiêu Quan Sát tại trường phi hành Nha Trang.

    Sau khi ra trường, ông phục vụ tại Phi Đoàn 114, Không Đoàn 62 Chiến Thuật, Sư Đoàn 2 KQ Nha Trang. Khu vực làm việc của Phi đoàn 114 bao gồm từ Quăng Đức phía Nam cho đến Qui Nhơn phía bắc và quan trọng nhất, sâu vào phía Tây Bắc của vùng 2 chiến thuật là khu vực tam biên Pleiku. Đây là nơi mà nhiều trận đánh nổi tiếng đă xảy ra vào mùa Xuân-Hè năm 1972 (báo chí c̣n gọi là Mùa Hè Đỏ Lửa) và năm 1972 khi Bắc Quân đem 3 sư đoàn xâm nhập và mưu toan cắt Việt Nam làm 2 khúc. Là một phi công lái máy bay trinh sát và hướng dẫn khu trục, Lê Xuân Nhị làm việc với tất cả những đơn vị bộ binh ở đó như sư đoàn 23 bộ binh, sư đoàn 22 bộ binh, Sỡ liên lạc Nha Kỹ Thuật, và các đơn vị biệt động quân ở vùng II.

    4 năm lăn lộn trong bầu trời đầy dẫy lửa đạn này, ông học hỏi được nhiều điều. Ông tâm sự “Điều tôi học được nhiều nhất trong khoảng thời gian nhọc nhằn này là t́nh bằng hữu anh em. Trong khói lửa và cơ cực và nghèo đói, anh em chúng tôi dựa vào nhau để sống và để chiến đấu. Chúng tôi an ủi lẫn nhau, bênh vực lẫn nhau, làm cho nhau cười để ráng sống và ráng coi thường những cam go cùng bất hạnh của cuộc chiến.”

    Cũng nhờ những phi vụ yểm trợ này ông có một khái niệm tổng quát về cuộc chiến, học hỏi được nhiều kinh nghiệm về các trận đánh và dùng những kinh nghiệm này sau này để viết những câu truyện ngắn thật là cảm động về cuộc chiến đấu cô đơn và anh dũng và bi hùng của người lính QLVNCH.

    Ông sang Mỹ năm 1975, hiện cư ngụ tại hai thành phố New Orleans (tiểu bang Louisiana) và San Jose (California), Hoa Kỳ.

    Trường sơn Lê Xuân Nhị say mê văn chương hồi c̣n học trung học và kể từ năm 1967, ở lớp Đệ Tam đă gởi vài truyện ngắn đầu tay cho các tờ báo. Nhưng v́ những tác phẩm này không hề được đăng báo, ông chán nản bỏ bút. Theo lời ông kể, ngày ông bỏ bút lúc c̣n trẻ là ngày buồn nhất đời ông. Ông tâm sự: "Hồi đó, tôi thấy cái cơi văn chương sao nó thật là gần gũi mà thật là xa vời. Nó nằm ngay trước mặt ḿnh mỗi ngày, trong những trang báo, trong những cuốn sách bán đầy ngoài tiệm, nhưng muốn bước vào cơi đó th́ khó như người bước vào cơi tiên."

    Khi sang Mỹ năm 1975, uất hận v́ cuộc thua trận vô lư và nhục nhă của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, mỗi năm vào dịp kỷ niệm mất nước 30-4, ông thường viết những bài viết ngắn bằng tiếng Anh để đăng lên mục "Ư kiến bạn đọc" (Your opinion) của tờ nhật báo duy nhất The Times Picayune của thành phố New Orleans, vạch ra những sai lầm và bất công mà nhân dân và Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà phải gánh chịu trong suốt cuộc chiến. Thường thường, những bài viết chỉ trích như vậy rất ít khi được đăng, nhưng hầu hết những bài viết của Trường sơn Lê Xuân Nhị đều được tờ báo Mỹ địa phương đăng tải sau khi sửa đổi vài chi tiết phụ không quan trọng. Những bài viết này được một số người Việt Nam địa phương để ư, cho nên, khi hội ái hữu Không Quân tại Louisiana quyết định làm tờ đặc san năm 1989, ông được anh em mời cộng tác.

    Thế là, sau 22 năm bỏ bút, ở lứa tuổi 40, Trường sơn Lê Xuân Nhị cầm bút lên trở lại với đoản thiên đầu tiên viết về anh em và phi đoàn ḿnh, phi đoàn 114. Bài viết làm cho chính tác giả và nhiều người rơi lệ. Được anh em khuyến khích, ông viết thêm vài truyện ngắn về lính, và cũng được khen ngợi. Nhiều người đọc xong đă khóc ṛng.

    Được khuyến khích, ông viết thử bộ truyện dài "Xếp Al Capone" là một cuốn truyện viết về bọn mafia ở Chicago mà sau đó trở thành bộ trường thiên, viết trong 5 năm, gồm 5 cuốn tổng cộng 2000 trang tất cả với một số chữ là một triệu chữ. Đây là một trong những bộ sách bán chạy nhất hải ngoại với nhiều lần tái bản.

    Sau cuốn Xếp Al Capone, Trường sơn Lê Xuân Nhị viết tiếp Phát Súng Ân T́nh gồm 10 cuốn (2 triệu chữ) cũng được độc giả khắp thế giới say mê theo dơi. Bộ sách được tái bản cho đến ngày hôm nay (năm 2001) là 6 lần tất cả.

    Ông hiện là một chuyên viên về điện toán (Computer Specialist) cho chính phủ Liên Bang Hoa Kỳ tại thành phố New Orleans.

    Hỏi về cách làm việc, ông cho biết là ông đi ngủ rất sớm rồi thức giấc vào lúc 2, hoặc 3 giờ sáng là cái khoảng thời gian yên tỉnh nhất rồi viết cho đến khi đi làm.
    Hiện ông đang viết một cuốn truyện dài thuộc loại xă hội đen khác về nghiệp đoàn lao động Hoa Kỳ và đồng thời sắp hoàn thành một tác phẩm bằng Anh Ngữ, viết về chiến tranh Việt Nam.

  3. #23
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Tôi cứ nhẩn nha, rất từ từ, rất chậm chạp, xé mấy gói đường nhỏ lấy ở tiệm ăn, bỏ vào ly cà phê của ḿnh, vừa quậy vừa suy nghĩ. Phải, nếu chị Báu mà không có chồng th́ hay quá nhỉ. Tôi sẽ đè ngửa chị ra đây rồi nếu cần th́ ngày mai sẽ... cưới chị luôn. Thế là tiện việc sổ sách, khỏi mất th́ giờ, khỏi phải biểu diễn cái màn yêu đương vớ vẩn như hồi c̣n trẻ, c̣n ở Việt Nam.

    Ôi, trong cuộc đời chúng ta sao thường có những chữ "nếu" oái ăm.

    Tôi nhẩn nha khuấy đường rồi lại tiếp tục xé thêm mấy bao đường nhỏ bỏ vào ly. Đang làm như thế th́ tôi giật ḿnh đánh thót khi nghe được một giọng nói dịu dàng sát ngay sau lưng ḿnh:

    - Chú có biết chuyện ǵ xảy ra không?

    Tôi ngạc nhiên:

    - Chuyện ǵ?

    - Người ta t́m thấy xác cái thằng rạch vỏ xe của tôi rồi.

    Tôi giật bắn ḿnh lên. Bàn tay cầm muỗng run lên, không biết phải nói sao. Tôi hỏi như một cái máy:

    - Thật sao, ở đâu?

    - Thôi chú ơi, chú đừng làm bộ nữa. Tôi biết chú giết nó chứ c̣n ai vào đây nữa...

    Tôi xoay người lại, nh́n thấy chị Báu lúc này đă đứng gần ngay trước mặt tôi. Tôi lắc đầu:

    - Không, tôi không biết ǵ hết.

    Chị Báu cong vành môi lên, liếc xéo tôi:

    -T hôi chú ơi, tôi biết chú mà. Chú coi vậy mà ghê quá...

    Việc này có nhiều điều không ổn. Trước hết, có thể người ta đă t́m ra xác của thằng Mike, nhưng t́m thấy ở đâu? Thứ hai, do đâu mà chị Báu lại nghĩ rằng tôi là người giết nó... Trời đất, nếu chị biết những ǵ xảy ra cho tôi suốt mấy ngày qua, nếu chị biết tôi đă vải đái ra trong quần 5, 6 lần th́ chắc chị phải thất vọng về tôi lắm.

    Nhưng chị Báu không cho tôi một chút th́ giờ nào để thắc mắc. Tôi vừa mở miệng tính hỏi th́ chị đă ép sát vào người tôi, đưa hai tay ṿng ra sau lưng và ôm gh́ lấy tôi. Cặp vú no tṛn của chị ép sát vào ngực tôi. Tôi cảm thấy một cảm giác êm ái vô cùng nơi chỗ đó và cả phần dưới của thân thể nữa, nhưng tôi hoảng sợ và ngạc nhiên quá đổi, không biết phải phản ứng như thế nào, cứ đứng đớ người ra.

    Hơi thở của chị Báu hổn hển, dồn dập. Chị kề miệng vào sát tai tôi thỏ thẻ:

    - Chú Trường, chú Trường ơi, tôi chắc chết quá...

    Lâm li như thế này th́ tại sao lại... chết, tôi thầm nghĩ. Đàn bà quả thật là lắm chuyện. Tôi nhận ra người chị run lên. Đúng hơn là cả hai người, tôi và chị cùng run lên một lần. Và tôi vẫn chưa biết phải phản ứng như thế nào, cứ đứng đực ra đó, tay chân bất động, miệng ú ớ.

    Chị Báu thè lưỡi ra liếm vào tai tôi. Chị gh́ chặt tôi hơn nữa. Chị nói:

    - Chú Trường ơi, chú phải thương xót chị...

    Tôi bắt đầu nhận ra rằng hơi thở của ḿnh cũng đă bắt đầu trở nên hổn hển như của chị Báu. Dù sao th́ tôi cũng chỉ là một thanh niên. Một thanh niên đă lâu chưa gần đàn bà. Quá lâu th́ đúng hơn. Tôi cắn răng, cảm thấy máu chảy rần rần trong người ḿnh. Máu chạy với tốc độ khủng khiếp, như muốn làm vỡ tung tôi ra hàng trăm mảnh. Tôi ú ớ:

    - Chị... chị b́nh tĩnh...

    - Chú Trường ơi, từ ngày chị bị thằng đen hảm hiếp, anh Báu ảnh ghê tởm chị, ảnh không thèm ngủ với chị nữa...

    Tôi hỏi liền một câu ngớ ngẩn:

    - Nó có hiếp chị thiệt không?

    - Chú Trường ơi, nó đè chị xuống như thế này này, nó làm như thế này...

    Lúc đó th́ miệng chị Báu đă phủ lấp lấy miệng tôi. Và chị mạnh thật. Hai tay chị bám cứng lấy tôi, những ngón tay siết thật mạnh và mặt tôi làm tôi cảm thấy đau. Tôi khựng người lên một chút. Chị Báu lại nói:

    - Đau hả chú. Không có đau bằng bị hiếp dâm đâu. Đau như thế này nè...

    Chị lại đè ngửa tôi lên trên bàn. Ly cà phê bị hất đổ sang một bên, làm ướt cả tay tôi. Chị Báu lại rên rỉ:

    - Chú Trường ơi, chú phải thương xót chị.

    Trong một giây phút, tôi quên hết. Quên đạo làm người quân tử, quên nghĩa bạn bè... Như một cái máy, bàn tay tôi tự động đưa vào ngực chị.

    À, chị không có mặc xú chiêng. H́nh như chị đă chuẩn bị trước.

    Tôi tḥ tay bật tung lớp nút áo. Cặp vú trắng, tṛn trịa và đầy đặn của chị hiện ra. Nó đẹp lồ lộ và run run nhẹ nhàng như muốn mời mọc tôi.

    Tôi hoa cả mắt v́ từ ngày rời Việt Nam, tôi chưa bao giờ nh́n được một cặp vú thật, chỉ nh́n vú... giả trong mấy tờ báo Playboy và Penthouse thôi.

    Tôi cúi đầu xuống phần ngực trắng ngần đó, say sưa thưởng thức.

    Chị Báu thở hổn hển, ép đầu tôi thật chặt vào ngực chị. Và chị rên rỉ:

    - Chú thương xót chị, chú Trường ơi... Chú cần phải thương xót chị...

    Tôi đưa nốt bàn tay kia lên toan thám hiểm nhưng nhận ra một chất nhờn nhầy nhụa rất khó chịu giữa mấy ngón tay... Tôi giật ḿnh x́ tốp ngay những ǵ ḿnh đang làm. Việc đầu tôi nghĩ đến là... máu. Phải, sau mấy tai nạn kinh khủng đă xảy ra cho tôi mấy ngày hôm nay, tôi làm ǵ, nói ǵ cũng bị ám ảnh bởi máu và sự chết chóc. Nhưng quái lạ, tôi có làm ǵ đâu mà tay tôi lại có máu? Hay tôi đă cắn vú chị đến chảy máu ra?

    Tư tưởng kinh khủng đó làm tôi hoảng hốt, xô chị Báu ra và nh́n vào bộ ngực tṛn trịa của chị. Không, nó vẫn tṛn trịa, no đầy, trắng nơn nà, chẳng có sứt mẻ một tí nào cả. Đúng hơn, nếu tôi có để lại cái ǵ trên bộ ngực đó th́ chỉ là nước bọt của tôi chứ không có máu...

    Tôi thở phào một cái nhẹ nhỏm và đồng thời cũng nhận ra sự nhầy nhụa của bàn tay là do bởi ly cà phê sửa ḿnh bị đổ lên lúc năy. Ly cà phê sữa bỏ đường nhiều quá làm cho tôi có một cảm giác nhầy nhụa thật là khó chịu.

    Sự khó chịu của bàn tay kéo theo một sự khó chịu khác. Đó là... h́nh ảnh của anh Báu. Thật không có ǵ khó chịu cho bằng đang lâm li với người vợ mà lại nghĩ đến... người chồng. Anh Báu quả là một người bạn của tôi, tôi không thể là một người phản bội bạn bè được. Anh Báu đă đối với tôi quá tốt.

    Chị Báu lại chồm tới trước như con hổ đói. Nhưng lúc này th́ tôi lấy lại được chút b́nh tĩnh. Tôi quyết định phải giữ liêm sỉ con người. Tôi nghiêng người tránh né chị.

    Chị Báu chắc có lẽ ngạc nhiên lắm. Thằng chó này lại giở tṛ mèo chê mỡ sao? Chị nh́n tôi, nói như hét:

    - Chú làm ǵ vậy?

    Tôi lách người bước ra khỏi vùng "giao tranh", nói:

    - Ḿnh không thể làm vậy được chị Báu.

    Chị Báu nh́n sửng tôi một lúc rồi thật bất ngờ, chị cúi xuống lượm chiếc giày ba ta của tôi trên sàn nhà, dùng hết sức ném vào người tôi. Vút một phát, chiếc giày bị ném trật, bay vào bức tường nghe đến ầm một tiếng, làm mấy cái khung h́nh treo rung rinh. Tôi trừng mắt nói lớn:

    - Chị Báu, chị làm ǵ vậy?

    Chẳng nói chẳng rằng, chị lại cúi người lượm chiếc giày khác ném vào tôi nữa. Lần này đường ném đi rất chính xác. Tôi có thể né được dễ dàng nhưng quyết định không né. Chiếc giày bay đến, tôi tḥ tay chụp, nhưng hụt. Chiếc giày bay vào ngực tôi nghe đến huỵch một tiếng. Ngực tôi đau rớn lên nhưng tôi vẫn đứng yên nh́n chị:

    - Chị Báu, chị b́nh tĩnh lại đi...

    - Chú ngu lắm, chú biết không?

    Tôi không nói ǵ, ra ngồi xuống trên ghế sô pha nơi pḥng khách. Tuy bước đi nhưng cái lưng vẫn chuẩn bị để nhận thêm một chiếc giày nữa.

    Nhưng chị không ném. Chị Báu lúc này đă đứng lên, quay mặt đi và bỗng ôm mặt khóc lên nức nở.

    Tôi lắc đầu. Đàn bà thật là khó hiểu. Ngàn năm sau tôi vẫn không thể hiểu được.

    Tôi mồi một điếu thuốc, nhận thấy tay ḿnh vẫn c̣n run, quyết định cứ để cho chị ấy khóc. Người đàn bà cần khóc như đàn ông cần thuốc lá, cần rượu.

    Tôi đứng lên kéo mấy tấm màn cửa sổ sang hai bên, đưa ánh sáng chói chan của buổi trưa vào pḥng ḿnh. Lúc quay trở lại, tôi thấy chị Báu vừa khóc vừa... lau chùi cái bếp bị ly cà phê đổ lúc năy. Tôi nh́n xuống bàn tay c̣n rít chịt của ḿnh và thầm nghĩ rằng người đàn bà Việt Nam thật là hay. Lúc nào cũng làm việc nhà được, làm việc ngay cả trong lúc khóc.

    Chị Báu lau chùi xong, rửa tay và trở ra ghế xa lông.

    Tôi quyết định không nhắc tới những chuyện vừa xảy ra nữa. Hăy coi nó như là một thứ tai nạn. Tôi mồi điếu thuốc, đánh trống lăng bằng một câu hỏi:

    - Chị nói người ta t́m thấy xác cái thằng cắt vỏ xe chị?

    - Phải. Cũng ở trong thùng rác như cái thằng kia mà chú bắn.

    Tôi đi từ một kinh ngạc này sang một kinh ngạc khác. Ngay cả chị Báu mà c̣n biết tôi bắn thằng Rao th́ trong cái khu chung cư này ai lại chẳng biết việc tôi làm. Nhưng làm sao chị biết được? Tôi thấy cần phải "giải độc" liền, sợ rằng không giải kịp, để nó càng xa th́ con đường vào nhà đá của tôi lại càng gần.

    Tôi ngồi thẳng người lên, nghiêm sắc mặt:

    - Chị Báu, tôi có hai vấn đề muốn nói. Thứ nhất, tại sao chị dám quả quyết cái thằng bị giết là cái thằng đâm thủng vỏ xe của chị? Chị biết luật pháp Hoa Kỳ chứ. Tội giết người là tội tử h́nh.

    Chị Báu ngồi xuống ghế, loay hoay với mấy cái nút áo trước ngực. Tôi quay mặt đi, không dám nh́n. Chị nói:

    - Thôi chú Trường à. Tụi ḿnh biết với nhau thôi, tôi có nói cho ai nghe đâu mà chú sợ...

    - Không, tôi nói thật. Tôi không biết ǵ hết...

    Chị Báu cười, nụ cười tự tin của người đàn bà khi đang biết ḿnh nắm vững vấn đề.

    - Chị nói đi?

    - Tôi thấy chúng nó khiêng xác cái thằng Mỹ đen ra khỏi nhà chú rồi quẳng vào thùng rác. Xác chết khiêng từ nhà chú ra không phải chú giết th́ ai mà giết?

    Tôi nín thở:

    - Hồi nào?

    -Sáng hôm qua. Tôi dậy sớm nấu cơm đi làm, tôi nh́n thấy...

    - Nhưng chị có thấy tôi không?

    - Tôi không thấy nhưng tôi biết là nhà chú. Tôi c̣n thấy tụi nó lấy nước ra lau nhà nữa mà.

    - Tụi nó có mấy đứa, người ǵ? Trắng hay đen?

    - Đen. Ba bốn đứa ǵ đó. Thôi mà chú, chú cứ làm bộ hoài. Để tôi hỏi, làm sao mà chú dụ nó vào pḥng chú được hay vậy? Chú mướn cái tụi kia bao nhiêu tiền để thanh toán dùm chú cái xác?

    Tôi lắc đầu. Cái vụ có xác người nằm trong pḥng ḿnh quả t́nh là một câu chuyện khó cắt nghĩa. Khó là bởi v́ nó vô lư vô cùng. Nếu không có ai nh́n thấy th́ chắc không thể nào cắt nghĩa cho họ hiểu được. Nhưng tôi cũng đành phải cố gắng:

    - Chuyện dài lắm nhưng tóm tắt nói cho chị biết là tôi bị người ta gài, người ta làm bẫy. Người ta muốn hại tôi để cho cảnh sát bắt tôi về tội giết người.

    - Làm bẫy cái kiểu ǵ mà khó hiểu vậy?

    - Cái kiểu giết người rồi khiêng xác để vào trong nhà tôi...

    Chị Báu cười khỉnh:

    - Chú nói nghe hay quá, vậy ra ḿnh ghét ai th́ cứ giết người rồi khiêng vào nhà người đó... Nhưng chuyện đó không có quan trọng... Chuyện quan trọng mà tôi muốn nói với chú là... là...

    Tôi sửa lại thế ngồi. Chị Báu ngừng một chút rồi tiếp, giọng trở nên thành thật hơn:

    - Nói gần nói xa không qua nói thật, tôi muốn nhờ chú giết giùm cái thằng đă hiếp tôi...

    Tiếp theo câu nói, chị Báu khóc ̣a lên. Và tôi th́ cũng muốn... khóc theo. Hóa ra chị Báu tưởng rằng tôi "đói t́nh" lắm nên mới xuống đây tính đem thân xác chị để dụ dỗ tôi. Thế mà năy giờ tôi cứ tưởng là ḿnh đẹp trai ngon lành lắm nên chị mới làm vậy. Vỡ mặt.

    Trong một giây phút, tôi bỗng nhớ đến Linh vô cùng... Chị Báu lại thút thít:

    - Chú biết không, từ hồi bị làm nhục tới bây giờ, tôi không c̣n làm ăn ǵ được... Anh Báu ảnh cứ mỉa mai mắng nhiếc tôi hoài... Tôi chỉ muốn thằng khốn nạn đó chết bầm, chết thê thảm, chết đau đớn trước mặt tôi th́ tôi mới hả dạ. Tôi biết chú làm được mà chú Trường. Chú giúp tôi đi chú...

    Tôi ngă người ra sau, đưa hai tay ôm lấy mặt, dùng hai ngón tay bóp bóp đỉnh sống mũi. Mẹ kiếp, đời ḿnh sao cứ bị hết rắc rối này đến rắc rối khác. Hết bị người ta ép t́nh rồi bây giờ đến chuyện nhờ giết người... miễn phí. Đích thật là miễn phí rồi chứ c̣n ǵ nữa? "Phải chi hôm đó tôi thí cho thằng Rao một đồng 25 xu th́ giờ này đời tôi đâu có khốn khổ như thế này..." Tôi lại nhủ thầm với ḷng ḿnh như vậy.

    Thấy phản ứng của tôi như vậy, chị Báu tiếp tục lải nhải:

    - Tôi biết chú làm được mà chú. Anh Báu ảnh biết coi tướng, ngày mới gặp chú, ảnh cứ nói với tôi là cái chú này có cặp mắt sáng quá, như hai viên ngọc. Ảnh nói tướng chú lù đù mà cắp mắt sáng như vậy th́ phải là người đa tài, dám làm chuyện lớn. Trời ơi chú biết không, anh Báu ảnh coi tướng giỏi lắm đó nghe. Ở Việt Nam bao nhiêu người tới năn nỉ ảnh mà ảnh không thèm mở miệng đó... Mà tôi thấy đúng thật. Chú không phải là người b́nh thường...

    Đây là t́nh trạng của con gà đang được chủ cho nước trước giờ đem ra đấu trường, tôi nghĩ thầm như vậy. Nhưng dĩ nhiên, phải công nhận là nghe như thế th́ cũng thấy khoái lắm. Chị Báu lại tiếp:

    - Chú giúp tôi đi chú. Tụi tôi biết chú nói được là làm được. Dù sao th́ chú với vợ chồng tôi cũng là chỗ quen biết lâu năm rồi. Tụi ḿnh có ơn qua nghĩa lại với nhau, chú lên nhà tụi tôi ăn cơm, tụi tôi vẫn coi chú như em mà. Chú giúp được tôi cú này, vợ chồng tôi mang ơn chú vô cùng. Tụi ḿnh dù ǵ cũng là đồng hương, không giúp đỡ nhau th́ biết nhờ vả ai đây?

    Tôi nghĩ ra một chuyện, liền ngồi dậy nh́n thẳng vào chị Báu. Tôi muốn đo lường chất độ hận thù trong cặp mắt chị. Và nh́n thấy cặp mắt đó th́ tôi biết rằng nếu chị có phải chết để giết thằng kia, chị vẫn dám trả cái giá đó lắm.

    V́ một lư do náo đó, chị Báu lại khóc lên thổn thức:

    - Hu hu... Tôi nói thật với chú, tôi c̣n sống mà cũng như đă chết rồi. Tôi chịu không nổi chú ơi. Chú phải giúp tôi...

    Nh́n thấy và nghe thấy như vậy từ năy giờ, tôi từ từ đâm ra động ḷng. Thành thật mà nói, v́ tứ cố vô thân và chỗ tôi ở không có người Việt Nam nên tôi coi anh chị Báu cũng như thân thiết trong gia đ́nh. Trong gia đ́nh ḿnh có một người bị nạn và ḿnh lại có cơ hội để giúp đỡ mà tảng lờ đi th́ kỳ quá. Nhưng đồng thời, chuyện giết người không phải là một chuyện giúp đỡ nhỏ nhặt như đi mua hộ tờ báo hay nấu giùm nồi cơm. Chuyện giết người là một chuyện sinh tử hoặc là chuyện khổ sai chung thân. Dĩ nhiên, nếu câu hỏi này mà chị hỏi tôi vào ngày hôm kia th́ tôi đă thẳng thắn từ chối, dù biết nếu từ chối th́ cũng hết vác đít lên nhà người ta ăn cơm ké. Nhưng hôm nay th́ khác. Sau khi trải qua một đêm kinh hoàng như đêm hôm nọ, sau khi đái ra quần đến 4, 5 lần, sau khi nằm chung giường với xác chết của thằng Mike, sau khi nghe được những lời tán dương của ông Bob th́ tôi thấy trên đời chuyện ǵ cũng b́nh thường hết. Phải, b́nh thường hết kể cả chuyện phải nổ thêm một mạng người nữa.

    Tư tưởng tôi lại trở về vấn đề chính là ḿnh có nên giúp chị Báu không nhỉ?

    Chắc có lẽ tôi phải giúp. Nhưng kinh nghiệm giết người cho tôi biết, khi giúp ai một việc ǵ to lớn và trái luật như việc giết người th́ phải bắt người đó tiếp tay với ḿnh. Lư đo đơn giản là khi người ta tiếp tay với ḿnh th́ cả hai cũng đều là tội phạm, một người này không thể phản người kia để đi tố cáo được.

    Tôi hỏi một câu thăm ḍ:

    - Nếu chị muốn tôi làm th́ chị phải giúp tôi một tay.

    Chị Báu ngưng liền tiếng khóc, mắt chị sáng lên. Chị vỗ hai tay vào nhau nghe đến đốp một cái:

    - Nói thật, chú biểu tôi... ăn cứt tôi cũng ăn nữa.

    Làm việc ǵ cũng vậy, cái cần nhất là ư chí. Và ư chí của chị Báu đă quyết liệt tới như vậy th́ cái thằng khốn nạn kia sắp chết đến nơi rồi. Tôi mồi một điếu thuốc khác, nói:

    - Tôi không biết là tôi có giúp chị được hay không, nhưng tôi hứa là tôi sẽ cố gắng, và chị phải giúp tôi. Đối với tôi, ḿnh đă quyết định như vậy rồi th́ cái thằng kia chỉ c̣n là một xác chết biết đi.

    Mặt chị Báu rạng rở lên. Tôi nhớ lại lần cuối cùng tôi nh́n thấy mặt chị rạng rỡ như vậy là ngày anh Báu lái chiếc xe mới mua bóng tưng về đậu trước nhà. Chị chắp hai tay vào nhau, nh́n lên trời:

    - Trời ơi, tôi cảm ơn, tôi cảm ơn chú. Chú cần chú nói một tiếng là tôi tới giúp chú liền. Tôi sẽ làm bất cứ điều ǵ. Tôi nói thật, chú biểu tôi ăn...

    Tôi xua tay:

    - Thôi thôi chị Báu... chị chớ quên là tôi chỉ hứa là tôi sẽ cố gắng thôi. Chị biết là từ chỗ cố gắng đến chỗ làm được việc nó xa xôi lắm. Tôi không muốn chị lạc quan.

    - Tôi biết chú làm được... À, c̣n chuyện này nữa.

    - Chuyện ǵ?

    - Cái chuyện giết người này chỉ có hai đứa ḿnh biết với nhau thôi nghe. Đừng để anh Báu biết.

    Tôi ngạc nhiên nh́n chị:

    - Tôi tưởng anh Báu sai chị xuống đây để nhờ tôi.

    - Không chú ơi. Ông Báu ổng già rồi, ông ăn chay trường, ổng lẩm cẩm lắm. ồng không chịu cho tụi ḿnh làm chuyện đó đâu. ồng mà biết th́ ổng chửi tôi cho tới chết.

    Tôi thở dài, ngao ngán nh́n chị. Mẹ kiếp, lại thêm một cái kẹt nữa. Chị Báu lại toan mở miệng th́ tôi đă xua tay:

    - Thôi đi chị. Tôi hiểu tâm trạng chị rồi, tôi chỉ hứa là sẽ giúp chị, Tôi sẽ cố gắng.

    Rồi tôi lại ngă người ra sau, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Chị Báu ngồi nh́n tôi một lúc rồi đứng lên bỏ vào pḥng trong rót cho tôi một ly sữa đem ra để lên bàn. Lúc chị cúi xuống, tôi nhận ra hàng nút trước ngực chị đă bị đứt. Và một lần nữa, cặp ngực trắng ngần xinh đẹp lại hiện ra lồ lộ. Tôi thắc mắc, đây là một bộ ngực tự nhiên hay là ngực bơm? Chắc phải là của tự nhiên bởi v́ chị Báu mới sang đây có mấy tháng, làm ǵ có tiền đi bơm ngực.

    Chị Báu đưa tay khép hờ vạt áo, nhưng vẫn cúi người để giữ yên cái tư thế chết người đó. Giọng chị h́nh như lại khiêu khích, cặp mắt chị nh́n tôi đă trở lại ướt át như lúc năy:

    - Chú c̣n muốn thử không... Không chết đâu chú... Ḿnh c̣n th́ giờ mà.

    Tôi lắc đầu quay mặt đi, và lại nhớ đến Linh. Nhớ tàn bạo, nhớ kinh khiếp... Chị Báu thấy thế th́ liền đứng dậy, chặc lưỡi:

    - Tôi ghét nhất người Việt Nam là cái ǵ chú biết không?

    - Không?

    - Người Việt Nam làm cái ǵ cũng giả dối. Nhiều khi thèm chết mẹ mà cũng bày đặt giữ ư giữ tứ...

    Tôi ngạc nhiên nh́n chị Báu. Không ngờ chị lại thẳng thừng như vậy. Nhưng những lời chị nói không phải là không có căn cứ. Người Việt Nam ḿnh đa số như vậy. Tôi chưa kịp mở miệng để phê b́nh th́ chị Báu đă tiếp:

    - Tiếc rằng tôi phải về bây giờ chứ tôi mà có chút th́ giờ nữa ở lại đây th́ tôi sẽ làm cho chú phải quỳ xuống đây mà lạy tôi và năn nỉ tôi, nói cho chú biết...

    "Tôi sẽ làm cho chú phải quỳ xuống đây mà lạy tôi và năn nỉ tôi, nói cho chú biết..." thật là một lời hăm dọa rất lạ lùng tôi chưa bao giờ được nghe trong đời ḿnh. Nhưng quỳ xuống trước mặt ai th́ tôi không ham chứ quỳ xuống trước mặt đàn bà th́ h́nh như tôi đă quỳ nhiều lần, tôi nhớ như vậy.

    Tôi cũng chưa kịp nói ǵ th́ chị Báu đă đứng lên cầm bóp đi ra cửa. Tôi nh́n theo cái lưng ong và cặp mông no tṛn của chị Báu, cảm thấy hơi tiếc rẽ, chép miệng thở dài. Nếu không kẹt chút máu "Quan Công" trong người th́ tôi đâu có để chị ra đi dễ dàng như vậy. Chị Báu bỗng dừng lại ngay cửa, quay lại nh́n tôi nói:

    - Những ǵ tôi nói với chú và những ǵ xảy ra trong pḥng này, chỉ có chú và tôi biết thôi, chú hiểu không? Ông Báu mà biết được th́ tôi... thiến dái chú.

    Thật thêm một lời hăm dọa kỳ lạ. Tôi vẫn c̣n bị á khẩu nên không trả lời chị Báu được. Tôi gật đầu lia lịa ra dấu đồng ư. Việc ǵ giữ bí mật th́ khó chứ việc xém gian dâm với vợ người ta th́ giữ bí mật rất dễ, tôi biết vậy.

    Chị Báu nguưt tôi một cái rồi mở cửa bước ra.

    Tôi đứng dậy bước vào pḥng trong để rửa bàn tay c̣n dính đầy chất đường nhầy nhụa...

    Suốt từ đó cho tới chiều, tôi không bước ra khỏi nhà, cứ ngồi trong pḥng coi ti vi, suy nghĩ về chuyện chị Báu nhờ vả và chờ đến giờ cơm. Hàng trăm câu hỏi nổi lên trong đầu tôi về đủ mọi thứ chuyện. Tôi có th́ giờ để ôn lại đời ḿnh. Ḿnh đến đất nước này có phải để trở thành một tên ăn cướp hay sát nhân không nhỉ? Ngàn lần không. Suốt từ thuở nhỏ, tôi luôn luôn mơ tưởng trở thành một người công dân tốt cho xă hội. Nếu không đóng góp ǵ được cho xă hội ḿnh đang sống th́ cũng phải sống như là một người đàng hoàng lương thiện, không thể sống một cách bừa băi để trở thành một người xấu làm mang tiếng do gia đ́nh... Nhưng cái cái vấn đề cuối cùng làm cho tôi suy nghĩ. Gia đ́nh tôi ở tuốt măi bên Việt Nam nghèo đói, và xă hội này mới quá, không biết có phải là cái xă hội của tôi không.

    Dù muốn ǵ th́ muốn, tôi quyết định tối nay sau khi ăn cơm ở nhà anh Báu về, tôi sẽ đi ngủ sớm để sáng mai c̣n thức giấc sớm đi làm. Tôi đă nghỉ sở hai ngày liên tiếp. Dù ông Bob tốt với tôi thật nhưng tôi không thể lợi dụng ông ta như thế. Hơn nữa, mỗi một lần nhờ vả như vậy là một lần mang nợ. Và tôi, như đa số những người Á Đông khác, rất sợ chuyện nợ nần.

    * * *

    (c̣n tiếp)

  4. #24
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Như thường lệ, sau khi xem màn tin tức thế giới của đài CBS là đă đến giờ cơm, tôi chuẩn bị thay đồ lên nhà chị Báu ăn cơm th́ có tiếng gơ cửa pḥng.

    Như thường lệ, tôi vừa tḥ tay chụp cây súng th́ có tiếng nói phía ngoài bay vào: "Tao là Bob đây. Đến chở mày đi ăn và đi chơi."

    Lại... Bob!

    Tôi ngạc nhiên lắm, đứng dậy mở cửa. Mở cửa ra, tôi càng ngạc nhiên hơn khi thấy ông Bob đi với một người đàn bà nữa, tóc vàng bóng bẩy, ngực ngà dầy cộm, dầu thơm sức thơm lừng.

    Ông Bob cười h́ h́ khi nh́n vẻ mặt ngố của tôi:

    - Dalena đây là bạn tao, xin giới thiệu...

    Dalena chào tôi và đưa cho tôi một gói giấy lớn:

    -T ôi hân hạnh được gặp anh. Ông Bob nói về anh rất nhiều...

    Chúng tôi vào nhà. Tôi cám ơn Dalena rồi nh́n gói giấy hỏi:

    - Cái ǵ đây?

    - Quần áo.. Tôi lựa măi suốt một bữa chiều nay mới được chừng đó.

    - Quần áo, nhưng tại sao lại mua cho tôi?

    Ông Bob đỡ lời:

    - Mày đừng quên mày là bạn tao. Bạn với bạn mua tặng nhau những thứ cần thiết không có ǵ quan trọng để nói đến... Mày mở gói ra đi, coi thử trong đó là cái ǵ?

    Tôi sực nhớ "phong tục" của người Mỹ là hễ người ta cho vật ǵ th́ phải cởi nó ra coi liền. Coi trước mặt người cho để người cho nh́n cái vẻ sung sướng trên mặt ḿnh và cảm thấy sung sướng lây. Tôi nhún vai lột mấy lớp giấy ra liền...

    Và tôi sửng sờ.

    Trong cái hộp giấy là hai bộ đồ thuộc và hạng chiến nhất thời ấy. Dĩ nhiên, khi người Mỹ tặng đồ người ta luôn luôn tháo bỏ giá tiền ra nhưng tôi biết giá một bộ đồ cỡ như thế này đáng giá hơn trăm bạc. Hai bộ đồ cộng thêm một mớ quần áo lót nữa, theo sự ước lượng của tôi ít nhất phải là 300 bạc.

    Lạy chúa, 300 bạc là hơn cả một tháng lương rửa chén của tôi, làm sao tôi dám mặc. Tôi đưa mắt nh́n ông Bob, không biết cám ơn như thế nào. Ông Bob h́nh như đọc được những ǵ trên mặt tôi, liền nói:

    - Trường, tụi tao nghĩ đă đến lúc mày cần phải ăn mặc ngon lành một chút...

    - Nhưng nói thật, xưa nay tôi chỉ mặc quần giá 4 đồng một cái là mắc nhất...

    Dalena chen vào:

    - Anh đừng lo, rồi ḿnh sẽ quen đi hết... Ngày xưa, em mặc đồ cũng chỉ có 4, 5 đồng là nhiều. Nhưng bây giờ th́ khác rồi. Hơn nữa, mặc đồ đẹp th́ ḿnh thường có thêm nhiều tự tin và người ta cũng kính nể ḿnh hơn...

    - Nhưng mấy người làm tôi khó xử quá. Tôi làm ǵ để được hưởng những thứ này... Tôi chỉ là một người tị nạn da vàng...

    Mặc dù mở miệng ra nói như vậy nhưng tôi cũng biết v́ sao người ta lại tặng cho tôi những món đồ quư giá như vậy. Chẳng qua chỉ là cái tài bắn súng thần xạ của tôi đấy thôi.

    Ông Bob cười, nói:

    - Thôi, tụi ḿnh không có th́ giờ nhiều. Tụi tao đăi mày đi ăn tối nay. Mày vào tắm rửa thay đồ mới đi...

    - Đi ăn ở đâu?

    - Mày muốn đi ăn ở đâu?

    Tôi cười cười không trả lời. Ông Bob nói ngay:

    - Ḿnh trở lại chỗ cũ ngày hôm qua ăn nhậu được không?

    Được đứt đuôi con ṇng nọc đi chứ c̣n ǵ nữa. Ông Bob nh́n tôi nheo mắt một phát. Tôi lựa một bộ quần áo mới bước vào pḥng tắm mở nước.

    Ngồi trên chiếc xe Huê kỳ mới tinh do ông Bob lái trên đường tới nhà hàng, tôi chợt giật ḿnh khi nghĩ ra rằng ḿnh đă trở thành nghiện cái nhà hàng có con gái nhảy cởi truồng đó rồi. Phải, nếu không có ông Bob dẫn dắt th́ có lẽ suốt đời tôi cũng sẽ chẳng bao giờ dám dẫn xác đến đây v́ lư do đơn giản là lương tôi 2 đồng một giờ, không đủ tiền để uống bia giá 5 đồng một ly và bí tết 50 đồng một đĩa. Ấy là chưa nói đến tiền thưởng cho bồi, mà tôi th́ có cái tật khoái thưởng thật là sang để muốn làm ḿnh nổi hơn thiên hạ.

    Nhiều khi ngụm bia vừa nuốt vào, chợt nhớ đến cái giá tiền 5 đồng một ly sắp phải trả th́ muốn phun ra ngay. Nhưng dĩ nhiên, bù lại, những cảnh vật và cái không khí của nhà hàng thật là quyến rũ. Trời ạ, chưa bước vào nhưng hễ cứ nghĩ đến là thấy người ḿnh nóng ra. Vú và đùi ở đâu mà nhiều thế không biết? Nhiều và đẹp nữa. Đời tôi từ lúc sinh ra đến giờ, kể cả những ngày c̣n làm mưa làm gió ở Việt Nam, chưa hề được nh́n thấy nhiều đàn bà đẹp như vậy. Dĩ nhiên, phải có h́nh ảnh của Linh trong đó.

    Chiếc xe càng đến gần nhà hàng th́ tôi càng thấy cuộc đời ḿnh như không có lối thoát. Tôi có cảm giác như người mới hút x́ ke lần đầu, biết rằng hễ dính vào x́ ke th́ cuộc đời sẽ khốn nạn nhưng cứ từ từ và tiếp tục vấn thuốc mà hút. Tôi biết nếu c̣n tiếp tục gặp Linh th́ sẽ không bỏ nàng ra được, cũng như, nếu cứ tiếp tục đến đây th́ sẽ bị cái chỗ mê hoặc này quyến rũ mà ḿnh th́ không có tiền. Không có tiền... Tôi lắc đầu, không dám nghĩ thêm tôi sẽ phải làm ǵ để có tiền mà tiếp tục đến đây.

    Ông Bob nh́n tôi qua cái kiếng chiếu hậu, nói lớn:

    - Ê cái thằng... bắn súng giỏi, mày suy nghĩ cái ǵ mà cứ đực người ra như vậy?

    Tôi nhún vai lắc đầu không nói ǵ. Rồi tôi nh́n ra ngoài, nhủ thầm với ḷng ḿnh, thôi đă đi chơi th́ phải chơi cho nó ra hồn. Chuyện ǵ nó tới cứ để nó tới, lo lắng làm chi cho mệt. Cuộc đời ḿnh luôn luôn có nhiều chuyện xảy ra mà ḿnh không thể nào ngờ trước được, như chuyện ḿnh đi một lèo từ Việt Nam sang tới Mỹ này, như chuyện ḿnh đang là một ông phi công lái tàu bay rồi bỗng trở thành một thằng cu li lái máy rửa chén, có ai ngờ trước được...

    Hộp đêm Bahama tối hôm ấy là ngày thường nên hơi vắng một chút. Chúng tôi vừa ngồi xuống, tôi chưa kịp gọi bia th́ Linh đă xuất hiện liền. Khỏi cần phải nói, tôi mừng như bắt được vàng. Tối nay nàng mặc cái jupe c̣n ngắn hơn tối hôm nọ và chiếc áo trễ xuống, để hở một nửa bộ ngực căng tṛn như thường lệ.

    Tôi mỉm cười toan đứng lên để chào th́ nàng đă... ngồi ngay xuống trên đùi tôi. Tôi... ú ớ. Quả thật, Linh là người đàn bà lạ lùng. Lạ lùng ở chỗ, mỗi lần gặp nhau, nàng đều làm cho tôi phải ngọng trong những giây phút đầu tiên.

    Tôi không bao giờ ngờ Linh có một cử chỉ như vậy. Tôi hơi ưỡn người ra sau một chút rồi cứ trơ mặt ra nh́n nàng. Bao nhiêu là những lời nói ngọt ngào tôi có sẵn trong đầu để nói với nàng đều bay theo mây khói hết.

    Linh cười:

    - Làm cái ǵ mà mặt anh cứ như thằng ngố vậy? Bộ chưa được người nào ngồi lên đùi sao?

    Tôi sửa thế ngồi, vẫn c̣n ú ớ không nói lên lời. Rồi đột nhiên, nàng lại ban cho tôi một bất ngờ khác, Linh đặt lên môi tôi một nụ hôn. Ngắn thôi nhưng nghe đến chót một phát. Tôi lại khựng người. Và bỗng nghĩ ra một chuyện.

    Những lần trước tôi đến đây, đă được người ta căn dặn rất kỹ lưỡng là làm ǵ th́ làm, thỉnh thoảng hun hít cũng được nhưng tuyệt đối không được đụng chạm da thịt với chiêu đăi viên. Đây là một cái luật khó hiểu nhưng tôi đă giữ được suốt hai lần qua khi đến đây. Nhưng bây giờ tại sao lại có cái màn chiêu đăi viên ngồi trên đùi tôi cái kiểu kỳ lạ này? Tôi để ư, chuyện này chưa hề xảy ra với bất kỳ ai ở trong quán. Tôi hỏi Linh liền:

    - Em dám ngồi lên đùi anh mà không sợ bị đuổi sở sao?

    Linh không trả lời câu hỏi, đưa tay vuốt vuốt chiếc áo mới của tôi:

    - Chiếc áo này chiến nhỉ. Trông anh hôm nay như một công tử...

    Tôi thẳng cặp gị, cho Linh nh́n thấy đôi giày ba ta cũ kỹ:

    - Quần áo của ông Bob cho đấy. Tất cả đều mới, ngoại trừ đôi giày thổ tả này mua ở tiệm K-mart. Bán sale 5 đồng hai đôi đấy.

    Linh bật cười lên:

    - Anh thật buồn cười. Nhưng giày ba ta th́ mang cũ cũng không sao. Nhiều khi lại c̣n coi có vẻ phong trần nữa...

    Linh đưa ly bia cho tôi:

    - Anh uống đi...

    Tôi ngửa cổ uống cạn ly bia... Từ từ b́nh tỉnh lại, tôi mới cảm thấy rằng sống trên đời mà cứ lâu lâu có được một người đàn bà đẹp... ngồi trên đùi ḿnh th́ thật là sướng. Tôi ṿng tay ôm sát Linh vào ḷng ḿnh:

    - Mấy ngày hôm nay anh nhớ em... muốn chết...

    Cứ như thế, hai đứa chúng tôi ngồi đú đỡn với nhau, quên luôn cặp ông Bob và Dalena, quên luôn những ǵ xảy ra chung quanh ḿnh. Thức ăn được dọn ra, tôi cũng chỉ ăn lấy lệ. Tôi ngồi măi cho đến lúc uống say mèm, ông Bob chở tôi về nhà...

    Sáng hôm sau, như ngày hôm trước, tôi chỉ giật ḿnh thức giấc khi mặt trời đă leo qua khỏi cửa sổ, chiếu mớ ánh sáng gay gắt vào giường ḿnh. Như thường lệ, vừa mở mắt ra là tôi liền nhớ đến chuyện đi làm. Tôi giật ḿnh phóng người xuống giường và lảo đảo suưt té v́ tối hôm qua uống nhiều quá. Tôi phóng vào pḥng tắm nôn ọe thốc tháo.

    Vừa nôn ọe vừa nhớ đến chuyện phải gọi ngay vào nhà hàng để năn nỉ xin đi trễ thêm một lần nữa...

    Năm phút sau tôi bước ra, người như chiếc giẻ rách, bốc máy gọi vào nhà hàng. Ông Bob lại là người trả lời điện thoại. Cũng giống như ngày hôm qua, tôi lại lí nhí mấy câu năn nỉ rẻ tiền của những thằng làm biếng:

    - Ông Bob, tôi sorry, tối hôm qua uống nhiều quá, tôi sẽ thay đồ rồi đi vào liền...

    Cũng giống như ngày hôm qua, và cũng như tôi đă phần nào dự đoán, ông Bob nói:

    - Ôi, lỗi phải ǵ. Mày cứ nằm nhà chơi đi. Tao đă bấm thẻ cho mày rồi. Đừng quên, mày là bạn tao mà.

    Tôi toan mở miệng nói một câu đăi bôi cho đúng theo thủ tục nhưng thấy rằng thừa thải, đành sủa một câu "cám ơn" rồi cúp máy. Tôi ra tủ lạnh rót một ly nước thật lớn, uống cạn rồi trở về giường nằm vật xuống như một cái thây ma. Mẹ kiếp, người ngợm như thế này th́ làm sao đi làm nổi nữa mà đi? Tôi cảm thấy... làm biếng ghê gớm. Chỉ muốn ngủ thôi chẳng muốn làm ǵ hết.

    Trước khi đi vào giấc ngủ ngày, tôi chợt nhớ ra rằng tối hôm qua ḿnh đă lại vô ư không hỏi số điện thoại của Linh. Tôi tát vào mặt ḿnh một cái, chửi thề rồi lăn ḿnh, ch́m vào giấc ngủ trở lại...

    (c̣n tiếp)

  5. #25
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Cứ như thế, thời gian qua đi thật mau, thấm thoát mà đă gần hai tuần lễ. Gần hai tuần lễ qua tôi sống như không phải là tôi nữa. Tôi chẳng c̣n bước lên nhà anh Báu ăn cơm, tối nào cũng ăn chơi ở quán cởi truồng, uống rượu với Linh cho đến say mèm rồi mới trở về nhà ngủ ngày, ăn uống qua loa rồi tối hôm sau lại đi chơi ở hộp đêm cởi truồng nữa. Ngày thứ sáu tuần đầu tiên, ông Bob đến đón tôi, đưa tôi cái check tiền lương. Lúc mở ra, tôi tưởng là lương 2 tuần v́ số tiền đề trong check cao hơn gần gấp đôi. Tôi hỏi th́ ông Bob cười cười, chỉ vào cái cột ghi tiền lương giờ và nói:

    - Tao đặc biệt tăng lương cho mày từ 2 đồng lên 4 đồng một giờ.

    Tôi cười:

    - Lư do?

    Ông Bob cũng cười:

    - V́ mà một nhân viên tốt, làm việc hăng say, gương mẫu, không bao giờ đi trễ.

    Tôi lắc đầu cười, không biết nói ǵ... Từ hồi c̣n ở Việt Nam, dù không thấy nhưng tôi có nghe đồn quân đội ḿnh có nạn lính ma lính kiểng, nay sang đến đất Mỹ, tôi đâu có ngờ rằng ḿnh lại trở thành một thứ lính ma lính kiểng mới ngay tại đất Mỹ. Nằm nhà không đi làm mà cuối tuần vẫn được ăn lương đầy đủ th́ không phải lính ma lính kiểng th́ là thứ ǵ? Nhưng tôi ngon hơn được lính kiểng ở Việt Nam v́ không phải chia chác cho cấp chỉ huy và lại c̣n được tăng lương nữa.

    Tôi cất tấm check vào túi áo, không mừng vui nhưng cũng không buồn rầu v́ đầu óc tôi đang c̣n bị ám ảnh bởi một chuyện khác quan trọng hơn: Linh.

    Sau hơn một tuần lễ la cà ở tiệm nhảy với nàng, tôi đă biết nhiều hơn về nàng. Dĩ nhiên, như nhiều người đàn bà Á đông khác, Linh chẳng bao giờ muốn đem dĩ vảng của ḿnh kể cho ai nghe, nhưng h́nh như, bởi một áp lực vô t́nh nào đó cộng thêm sự ṭ ṃ của tôi, từ từ nàng cũng hé mở cánh cửa đời nàng cho tôi nh́n vào. Nhưng chỉ nh́n được một chút là nàng đóng cánh cửa ấy lại ngay. Tôi phải ḱ kèo thêm nữa, nàng mới cho tôi biết thêm chút ít.

    Đúng như tôi đoán, nàng theo chồng sang Mỹ trước tôi có đến gần 8 năm. Gia đ́nh Linh không nghèo, và chuyện t́nh của nàng với một người Mỹ không phải là một chuyện t́nh tầm thường của những em ma ri sến như người ta thường đọc được trong tiểu thuyết của Nguyễn Thụy Long thời ấy. Linh học Marie Currie, là một thứ trường Tây sang trọng nổi tiếng của Saigon. Hai người gặp nhau thế nào tôi không biết, cũng không biết luôn làm thế nào mà hai người yêu nhau, nhưng Linh kết luận với tôi như sau:

    - Chúng em yêu nhau lắm nhưng sang Mỹ rồi th́ mọi chuyện thay đổi hết anh ạ.

    Nàng lắc đầu, xoay xoay cái ly trong tay ḿnh rồi tiếp:

    - Ngày xưa đi học, em nhớ măi một câu nhà văn Victor Hugo nói mà sau này em mới thấy là đúng: "Khi sự nghèo khó đi vào bằng cửa sổ th́ t́nh yêu sẽ đi ra bằng cửa chính." Hồi ở Việt Nam, đồng lương của người cai trong hăng thầu RMK như ảnh th́ dư sức để sống một cuộc đời vương giả với nhà lầu xe hơi, nhưng sang Mỹ th́ anh biết đó, lương cai của ảnh chỉ đủ trả tiền nhà, tiền xe và tiền ăn. Tháng nào đủ tháng đó, ít khi dư được bao nhiêu.

    - Chuyện này anh mới biết.

    - Tệ hơn nữa, anh ấy nghiện rượu. Mỗi ngày ảnh phải uống gần một chai huưt ky mới chịu đi ngủ... Nhưng tất cả những chuyện đó em đều chịu được cho đến một ngày... Khi ảnh bị hăng thầu cho nghỉ việc th́ bệnh nghiện của ảnh lại trở nên trầm trọng hơn nữa. Anh tính xem, em phải hối thúc măi ảnh mới chịu đi xin việc, nhưng ảnh nói với em là công việc dưới 15 đồng một giờ th́ ảnh không thèm làm. Dĩ nhiên, anh thấy t́nh trạng kinh tế khó khăn của Mỹ, nhiều người có được việc 5 đồng một giờ đă là mừng rồi, nhưng ảnh th́ cứ đ̣i gấp ba số đó th́ ai mà chịu mướn? Hơn nữa, có nhiều hăng thấy ảnh có kinh nghiệm nên mời tới phỏng vấn. Anh xem, hôm sau phỏng vấn mà tối hôm trước c̣n uống rượu cho đến khi say mèm nên thức dậy trễ giờ, miệng mồm toàn rượu không th́ ma nào nó dám mướn... Ảnh không kiếm được việc làm nên càng thất vọng và càng uống nhiều hơn nữa. Nhà băng gởi thơ đ̣i lấy nhà, thậm chí đă gởi cả người tới để điều tra, tiền xe không có trả, ngay cả tiền điện cũng không... Khổ vậy đó. V́ thế, em phải nhảy ra đi làm nếu không muốn bị tống cổ ra khỏi nhà. Khổ lắm anh, em không có một nghề ngổng ǵ trong tay, mà tụi em ăn xài lớn đă quen, cho nên đâu có biết làm việc ǵ ngoài việc làm bồi bàn là một việc ai làm cũng được. Nhưng làm bồi mà muốn có đủ tiền để trang trải sở phí th́ chỉ có nước vào làm ở những chỗ này thôi. Em không muốn chút nào hết nhưng v́ chồng, v́ tương lai em đành phải cắn răng. Trên miền đất lạ quê người này, ḿnh không làm nuôi thân th́ ai nuôi ḿnh đây?

    Bất ngờ, tôi hỏi nàng một câu rất thẳng, một câu rất tàn nhẫn và vô duyên mà hỏi xong th́ tôi cảm thấy hối hận liền, tưởng như ḿnh vừa đập nát một ḥn ngọc đang cầm trên tay.

    - Làm ở đây em có phải... đi khách không?

    Quả thật, Linh nghe câu hỏi và rướn người lên như bị ai đâm vào sau lưng một nhát dao. Tôi thấy mắt nàng long lên như muốn tóe lửa ra, và dường như sẵn sàng chồm tới tát cho tôi một cái vào mặt nhưng nàng kiềm hăm lại được. Ánh mắt của nàng bây giờ, từ uất hận đă trở nên đau khổ chua xót. Nàng nói mà không thèm nh́n tôi:

    - Anh coi thường đàn bà lắm!

    Cảm thấy hối hận, tôi nắm lấy tay nàng bùi ngùi nói:

    - Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em buồn nhưng anh cứ vô ư. Em biết, lâu quá rồi anh chưa nói chuyện với đàn bà nên quên hết phép lịch sự. Hơn nữa, anh vốn là một con người thô lỗ.

    Linh quay mặt đi, nh́m vào một khoảng tối trong quán:

    - Nếu anh muốn làm cho Linh đau khổ th́ anh đă thành công.

    Giờ đây chính tôi lại là người đau khổ v́ đă nói câu nói ấy. Đau khổ và cảm thấy thương nàng vô cùng. Thương cho một người đàn bà Việt Nam phải sống bơ vơ lưu lạc suốt một nửa ṿng trái đất, đang phải chiến đấu với thảm cảnh của một người có chồng nghiệm rượu và bị mất việc. Ai cũng hiểu cuộc sống ở Mỹ này, mất việc có nghĩa là mất tất cả. Và kể từ giây phút đó, tôi bỗng đâm ra kính trọng nàng. Tôi ăn nói với Linh một cách đàng hoàng, không c̣n cà rởn nữa. Và từ chỗ kính trọng này, tôi đâm ra yêu nàng.

    Chữ yêu đúng nghĩa của chữ yêu.

    Linh có cho tôi số điện thoại nhưng sau vài lần gọi thử, tôi quyết định không gọi nữa. Lư do đơn giản là lần nào chuông điện thoại reo, người bắt máy luôn luôn là chồng nàng. Qua cách nói chuyện, tôi biết hắn là một tay ghen tuông ghê gớm. Hắn không muốn Linh có bất kỳ người bạn nào, dù đàn ông hay đàn bà. Và càng... không hơn nữa khi người quen lại là một thằng độc thân trẻ tuổi người Việt Nam mới sang tị nạn ở Mỹ. Nhưng lạ một điều là dù ghen như vậy, hắn lại để nàng đi làm ở một chỗ mà không có một người đàn ông nào trên cơi đời này muốn cho vợ ḿnh làm.

    Tôi cứ suy nghĩ măi về cái chuyện mâu thuẩn này và từ sự suy nghĩ đó, tôi quyết đoán được một chuyện khác, đó là: thằng chồng mắc dịch của nàng đâu có yêu ǵ nàng đâu. Nó cũng chẳng coi nàng là một người vợ mà chỉ lợi dụng nàng để nàng nuôi sống nó.

    Tôi có nói chuyện này với Linh, xúi nàng bỏ chồng đi nhưng nàng lắc đầu bảo: "Dù sao th́ ảnh cũng đem em qua bên này. Lúc người ta hoạn nạn mà bỏ người ta đi th́ coi không được."

    Nghe câu trả lời, tôi muốn tát cho nàng một bạt tai nhưng đồng thời cũng muốn ôm lấy nàng để ca ngợi cái tư cách của nàng. Một người đàn bà khác cũng gần tôi nữa là chị Báu, nhưng nếu đem nàng so với chị Báu th́ nàng hơn chị Báu nhiều.

    Tôi không biết phải làm sao để thuyết phục Linh nhưng ngờ ngợ nghĩ ra rằng một ngày nào đó, tôi có thể giúp nàng được. Và khi nghĩ đến đó, không hiểu tại sao, tôi cũng đồng thời nghĩ đến cây súng 9mm của tôi và cái tài thần xạ của ḿnh... Trời cho ḿnh có tài mà ḿnh không biết dùng đến th́ nó bị phí đi. Và... bần tiện như tôi th́ xưa nay, tôi chưa hề bỏ phí một cái ǵ trong đời ḿnh cả. Ngay cả việc uống bia, uống nửa lon mà tôi c̣n đem cất lại trong tủ lạnh, không dám đổ đi v́ sợ phí của trời th́ tôi làm sao lại phí cái tài thần xạ của tôi được? Chắc chắn là không.

    Đến cuối tuần lễ thứ hai, lúc này tôi đă quen nàng khá thân, đă hôn hít nhau say mê như là t́nh nhân rồi th́ bỗng một tối, Linh không đi làm. Tôi thắc mắc với ông Bob chuyện này và ông Bob liền gọi ngay thằng quản lư tới để tôi hỏi chuyện. Tôi tưởng cũng cần nói thêm rằng từ lúc tôi được ông Bob coi như là bạn th́ đi đâu tôi cũng được người người kính nể. Trong tiệm, nếu có điều ǵ không vừa ư tôi th́ tôi phải nói chuyện với thằng quản lư chứ không nói chuyện với cấp nào thấp hơn.

    Tôi hỏi thằng quản lư người da trắng trẻ tuổi, rất đẹp trai với mái tóc đen của Ư:

    - Tại sao Linh không đi làm?

    Nó trả lời bằng một giọng hết sức lịch sự, đúng điệu chủ nhân nói chuyện với khách hàng:

    - Thưa ông, tôi rất tiếc nhưng cô Linh bị bệnh. Mong ông thông cảm, chúng tôi sẽ có người khác tiếp ông.

    Tôi nh́n nó, đo lường câu trả lời:

    - Theo như ông th́ Linh bị bệnh thật không?

    Thằng quản lư nhún vai, vẫn đúng điệu quản lư nhà hàng:

    - Tôi quả thật không biết...

    B́nh thường khi vào đây, cái hộp đêm sang trọng của quân đạo tặc mafia này, tôi là một kẻ rất lịch sự. Nhưng lúc ấy, tôi uống đă hơi nhiều. Và tôi có một cái tật xấu là hễ đă uống rượu sừng sừng vào rồi th́ coi trời chỉ bằng cái vung. V́ uống đă nhiều và v́... khùng điên bất tử, muốn thử xem thằng quản lư nhà hàng này nó "kính trọng" tôi tới cỡ nào, tôi bất ngờ đứng dậy và chồm tới, tḥ tay chụp cứng ngay cổ thằng quản lư, hỏi:

    - Mày phải nói thiệt cho tao biết, Linh bị bệnh thật không?

    Thằng quản lư, dù kính nể khách hàng cho đến mức nào đi nữa th́ cũng vẫn không thể nào ngờ lại có người dám nắm cổ áo nó ngay trong nhà hàng này. Ở những chỗ ăn chơi như chỗ này, việc nắm cổ áo một thằng quản lư là một chuyện thường đưa tới hậu quả khủng khiếp là người nắm cổ sẽ bị vào nhà xác hay nhà thương. Nếu không có kỷ luật như vậy th́ làm sao người ta có thể điều khiển nổi một nhà hàng to lớn như thế này được? Hơn nữa đây không phải là thứ kỷ luật vớ vẩn của các nhà hàng thường mà là kỷ luật sắt của dân mafia.

    Tôi nh́n thấy ánh mắt tóe lửa của thằng quản lư và đồng thời cũng nhận ra bàn tay nó đang lẹ làng tḥ tuốt vào trong giây thắt lưng. A, th́ ra thằng khốn nạn muốn móc súng ra đây mà. Tôi không thể để t́nh trạng này xảy ra được, liền bỏ một tay xuống và đi một đường kiểm soát mau như máy. Lúc cánh tay tôi hất ra sau th́ trong tay tôi đă tóm gọn con chó lửa đen thùi lùi của thằng quản lư. Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên về phản ứng thần tốc của ḿnh.

    Cả nhà hàng đột nhiên náo động. Náo động cũng phải bởi v́ trong hộp đêm cởi truồng này, thiên hạ đều biết là một chỗ làm ăn của dân mafia. Biết thế nên ai cũng tới đây chơi rất lịch sự, lịch sự đến độ khép nép, chi tiền cho thật đẹp rồi đi về, chỉ sợ làm mấy thằng quản lư nổi khùng bất tử. Chưa bao giờ có xảy ra cảnh một thằng khách hàng dám tóm cổ ông quản lư mafia như thế này.

    Ngay cả ông Bob cũng ngạc nhiên đến sửng người về thái độ mất dạy bất ngờ của tôi. Nhưng bây giờ th́ dù có muốn can cũng không kịp v́ đă trễ, một tay tôi đă nắm cổ thằng quản lư, tay kia tôi đang kê cây súng vừa lấy được vào sọ nó. Trước khi ông Bob có thêm một phản ứng ǵ th́ ngay lật tức, từ bốn phía trong nhà hàng, có khoảng một chục thằng khác ăn mặc sang trọng và mặt mày bặm trợn ở đâu không biết nhào ra vây kín lấy tôi. Không có thằng nào móc súng ra cả nhưng tôi biết chúng nó khỏi cần móc. Chỉ cần mỗi đứa tặng một thoi th́ người tôi cũng sẽ nát ra như cám liền.

    Ngày xưa ở Việt Nam tôi có câu nói "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", bây giờ bị kẹt trong t́nh trạng này tôi mới thấy ai sáng tác ra câu đó quả thật là một thiên tài. Khi nh́n thấy bọn cô hồn từ từ tiến tới, tôi đâm ra hối hận ngay. Hối hận v́ sự cương ẩu và ngu xuẩn đến độ điên rồ của ḿnh. Trước hết, hăy dẹp cái chuyện tôi là một thằng tị nạn da vàng đi đă và cứ coi tôi là một người khách hàng b́nh thường th́ tôi là người gây hấn. Tôi hỏi thằng quản lư một câu và nó đă trả lời, tại sao tôi lại bay tới chụp cổ nó? Từ cái vụ ngạc nhiên không ngờ này, phản ứng tự nhiên của nó là tḥ tay móc súng ra. Theo như ư tôi th́ nó to con như vậy, và gặp một thằng Việt Nam nhỏ con lại say rượu như tôi th́ nó chỉ cần dùng sức mà đẩy một phát là tôi sẽ ngă tuốt ra sau liền, cần ǵ phải nhờ đến súng? Có lẽ nó hoảng quá nên làm bậy và bây giờ cả hai đứa đều lâm vào t́nh trạng khó xử...

    Nhưng lúc ấy tôi đă say rồi, và người say rượu th́ thường lư luận càng. Tôi thầm nghĩ, mẹ, giết người ḿnh c̣n giết được mà, huống ǵ mấy vụ cái chụp cổ vu vơ nay. Ở Việt Nam, tôi đă vào tù ra khám và xém chết mấy lần cũng bởi cái tật uống rượu say rồi làm ẩu này.

    Đă trót phóng lao, tôi đành phải đuổi theo lao. Tôi làm như không biết tới cái ṿng đai người đang từ từ siết chặt chung quanh ḿnh, liền trợn mắt hỏi thằng quản lư:

    - Mày đừng có coi thường tao.

    Giọng thằng quản lư vừa ngạc nhiên vừa tức giận:

    - Tôi chưa bao giờ coi thường ông. Tôi biết ông.

    Thế là tốt rồi. Không ngờ thằng quản lư của cái hộp đêm ghê gớm này cũng biết tôi là ai. Có lẽ v́ biết tôi là ai nên nó mới để cho Linh đến ngồi trên đùi tôi, một việc mà chưa ai làm. Được trớn, tôi hỏi nó:

    - Tao hỏi mày Linh bệnh thật hay là bệnh giả...

    Trong lúc tôi nói, họng súng vẫn phất phơ trước mặt nó. Thằng quản lư đưa mắt nh́n chung quanh một ṿng rồi nói:

    - Trước khi nói thêm, tôi đề nghị ông bỏ tôi ra, nếu không th́ sẽ có súng nổ liền bây giờ và ông sẽ chết...

    B́nh thường, nếu nghe được câu nói ấy th́ tôi chẳng coi ra ǵ nhưng không hiểu sao lúc ấy, cái giọng nói của thằng quản lư nghe coi ghê gớm quá. Và tôi biết ngay rằng nếu tôi không buông cổ nó ra th́ tôi sẽ chết thật như lời nó nói. Dân mafia không để ai làm nhục bao giờ. Trợ lực cho lời hăm dọa đó là là tiếng nói của ông Bob bay tới từ phía sau, rất là hốt hoảng:

    - Trường, buông tay ra! Buông ra lập tức nếu không muốn đổ máu. Tao phải nói cho mày biết là mày đă đi quá lố rồi đó.

    Tôi liếc mắt và nh́n thấy ông Bob đang đứng dang hai tay ra, cố gắng làm một hàng rào để ngăn tụi cô hồn tiến vào gần tôi. Ông Bob lúc này coi thấy quả thật là tội nghiệp khiến tôi biết là đă đến lúc phải chấm dứt cái tṛ chơi ngu xuẩn này. Tôi bỏ cổ áo thằng quản lư ra, tay kia tôi dùng hết tài nghệ của ḿnh để quay tít cây súng mấy ṿng trước khi đưa lại cho nó:

    - Súng của mày đây...

    (c̣n tiếp)

  6. #26
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Thằng quản lư nh́n tôi bằng một cặp mắt khó hiểu rồi chụp lấy cây súng. Măi đến sau này tôi mới hiểu cái cặp mắt khó hiểu của thằng này là, một anh chị mafia không bao giờ để cho người khác tước súng. Đặc biệt tước súng ngay trong chỗ ḿnh chịu trách nhiệm an ninh. Chính đêm đó tôi đă tuyên án tử h́nh cho cả hai người, nó và tôi. Cả hai đều không biết điều đó. Dĩ nhiên, trước khi nó chết th́ người ta có nói cho nó nghe, nhưng phần tôi, sau này nghĩ lại, tôi thấy hối hận vô cùng bởi v́ ḿnh chỉ v́ một chút tự ái, chỉ v́ một cơn say mà một người mất mạng.

    Thằng quản lư nhà hàng nhét súng vào thắt lưng. Ông Bob phải xin lỗi lia lịa về hành động của tôi nhưng lúc ấy tôi đếch cần ǵ cả. Tôi chỉ biết một điều là tôi là một thằng có tài thần xạ và bọn mafia đang cần tôi, và tôi đang nhớ Linh ghê gớm. Nhớ tàn bạo.

    Cuối cùng th́ ai cũng về ngồi chỗ đó nhưng bọn cô hồn lúc năy trong nhà hàng nh́n tôi bằng một cặp mắt khó chịu thấy rơ. H́nh như chúng nó chỉ mong có dịp để bay sang đây mà bằm tôi ra làm trăm mảnh.

    Uống hết chia bia, tôi mới nhận ra một điều là ngay cả đến con bồi bàn bây giờ kêu nó cũng không thèm lại. Tôi toan đứng lên bước ra bar gọi bia nhưng ông Bob nh́n tôi lắc đầu:

    -Tao nghĩ đă đến lúc ḿnh phải ra khỏi đây.

    Tôi gật đầu đồng ư. Ông Bob kề tai con đào, nói nhỏ:

    - Em đón taxi về sau, anh phải về với Trường...

    Con đào ông Bob có lẽ đă quá quen thuộc với những "lệnh lạc" kỳ quái của người t́nh nên gật đầu, không thắc mắc ǵ thêm. Chính tôi mới là cái người thắc mắc. Tôi hỏi:

    - Tại sao vậy?

    Ông Bob cúi đầu, nói nhỏ:

    - Tao nghĩ là tụi nó chờ mày ở ngoài...

    Tôi giật ḿnh:

    - Chờ tôi. Chờ để làm ǵ? Tôi tưởng vụ này yên rồi!

    - Không đâu. Cổ kim đến bây giờ, chưa hề có người nào dám nắm tay một thằng quản lư của tiệm này mà ra về toàn mạng, đừng nói là nắm cổ. Tin tao đi. Tụi nó không tẩn cho mày một trận thừa sống thiếu chết tối nay th́ tối mai sẽ có nhiều thằng khùng khác tới nắm cổ thằng quản lư. Bọn mafia không có nhiều th́ giờ để phí như vậy. Nó phải giải quyết một lần cho xong.

    Tôi tái mặt lại, ú ớ:

    - Vậy sai, tôi tưởng là tụi nó đang cần tôi mà?

    - Đúng. V́ chúng nó cần mày cho nên giờ này mày mới c̣n ngồi được ở đây. Nếu không cần th́ mày đă bị lôi cổ ra ngoài dẫn đi mất tích rồi và ngày mai cảnh sát sẽ t́m thấy xác mày ở một chỗ nào đó... Nhưng v́ chúng nó cần mày nên giờ này mày mới c̣n ngồi đây, nhưng chúng nó sẽ đập cho mày một trận thừa sống thiếu chết để dạy cho mày một bài học, từ này về sau phải nhớ để bỏ cái tật uống say rồi làm bậy.

    Ông Bob nói đến đâu th́ tôi... run tới đó. Run và hối hận vô cùng. Đời tôi từ lúc đi lính đến giờ, đă không biết bao nhiêu lần v́ rượu mà xém chết, v́ rượu mà ngồi tù, v́ rượu mà bị trăm cay ngh́n đắng. Nhưng tính t́nh con người quả thật là khó mà thay đổi, tôi chẳng bao giờ bỏ được cái tính nát rượu của ḿnh.

    Thấy tôi ngồi một đống, ông Bob tḥ tay chụp lấy tay tôi, nói:

    - Đừng lo, tao không bỏ bạn bè đâu, tao đi với mày.

    Tôi mừng húm. Ông Bob đă nói thế th́ tôi c̣n hy vọng.

    - Tao không để chúng nó đánh mày đâu....

    Tôi lấp bấp:

    - Tôi cám ơn ông. Tôi không bao giờ quên cái ơn này.

    - Ơn nghĩa ǵ. Nói thật với mày, tao nghĩ nhiều khi mày cũng cần phải bị thiên hạ tẩn cho một trận để bỏ bớt cái tật uống rượu vào là làm bậy đi nhưng tao sợ bọn này. Chúng nó không phải là dân vơ sĩ chuyên nghiệp mà chỉ là những thằng khoái tẩn người ta sưng vếu mặt mày và nghe tiếng la hét của nạn nhân để t́m hứng thú. Hơn nữa, mày người da vàng và chúng nó thường có "khuynh hướng mạnh tay" với người khác màu da. Tao sợ chúng nó mạnh tay quá th́ không những cái tài bắn súng của mày bị đi đong mà cả cuộc đời mày cũng tiêu luôn... Nhiều khi chúng nó nhận lệnh một đàng nhưng lại làm một nẻo. Khi nó đă lỡ tay th́ cười trừ. Chuyện này xảy ra khắp nơi.

    Ông Bob nói đúng quá. Tôi thấy gáy ḿnh lành lạnh. Ông cúi người tới trước sâu hơn một chút nữa, tiếp:

    - Nhưng tao đă có một kế hoạch để thoát thân. Bây giờ ḿnh làm như thế này. Mày làm bộ đi đái... Mày có để ư tới cái cửa ở cuối hành lang có đề chữ "Employee only" không?

    - Có.

    - Cánh cửa đó không bao giờ đóng. Cứ mở cửa đi thẳng vào, mày sẽ nh́n thấy hai cái cầu thang, một bên trái và một bên phải...

    - Xong rồi.

    - Cứ theo cái cầu thang bên trái đi lên. Mày sẽ gặp một cái hành lang khác. Đi đến cuối hành lang là cái cửa sổ. Mở cửa sổ đó ra sẽ nh́n thấy xe tao đang chờ phía dưới. Một hai ba nhảy xuống mui xe... Nhớ nhắm cho kỹ, mui xe trơn lắm, lọi gị gẫy cẳng là chuyện rất thường...

    Tôi ú ớ:

    - Vậy là cửa sổ ở lầu hai à?

    - Ờ.

    - Trời đất, cao như vậy làm sao tôi nhảy xuống được?

    Ông Bob gằn giọng:

    - Đă biết vậy th́ đừng có "quậy". Có gan quậy th́ có gan nhảy. Nhớ kỹ, tao chỉ chờ đó một phút đồng hồ thôi, nếu mày không ra th́ tao đi, bỏ mày ở lại. Và nếu mày kẹt ở lại, th́ lạy Chúa, chỉ có Chúa giúp được mày thôi. Nhưng chuyện nhảy chỉ là chuyện phụ, chuyện tao đang lo là không biết cái cửa sổ đó có mở được không.

    - Ông nói ǵ?

    - Tao không biết cánh cửa sổ có mở được không. Tao chỉ đi ngang đó vài lần nhưng không bao giờ để ư đến nó.

    - Nếu không mở được cửa sổ th́ sao?

    Ông Bob lắc đầu:

    - Câu trả lời đó tao dành cho mày. Phần tao, làm hết bổn phận với bạn bè th́ tao chỉ chờ được đúng một phút mà thôi. Nhớ đấy, đúng một phút thôi.

    Mồ hôi trán tôi toát ra:

    - Ông nói thật?

    - Mày nên nhớ rằng tao phải liều mạng lắm mới giúp mày. Chúng nó mà biết được th́ đời tao cũng tàn. Rồi chuẩn bị đi, thằng quản lư vừa đi ra, ḿnh không có th́ giờ nhiều...

    Dĩ nhiên, đến lúc đó th́ tôi đă tỉnh rượu, và cũng cảm thấy hết... nhớ Linh luôn. Thoát chết cú này, về nhà mà nhớ cũng c̣n kịp mà...

    Tuy ông Bob hối thúc như vậy nhưng tôi vẫn chưa chịu đứng lên. Cái kế hoạch của ông Bob vừa nói xem ra không được hoàn chỉnh lắm. Và tôi, khi có chuyện ǵ quan trọng, quan trọng đến mạng sống tôi th́ tôi tính toán cẩn thận vô cùng. Nếu không thế th́ làm sao tôi thoát chết được bao nhiêu lần trong bao nhiêu năm qua?

    Tôi duyệt lại kế hoạch của ông Bob một lần nữa rất nhanh trong đầu và t́m ra hai điểm sơ hở ngay. Trước hết, nếu cánh cửa sổ bị khóa cứng bằng thép th́ đời tôi tàn. Và chuyện này theo ư tôi th́ rất có thể xảy ra bởi v́ các hộp đêm bên Mỹ này luôn luôn được đóng khóa rất cẩn thận để đề pḥng không phải chỉ bọn trộm cắp mà c̣n cả cảnh sát nữa. Cảnh sát Mỹ thường đột nhập vào chỗ làm ăn của người ta bằng những ngơ ngách chết người như vậy. Và nếu cánh cửa bị khóa thật, th́ tôi sẽ phải đi xuống trở lại. Và việc này dẫn đến cái sơ hở thứ hai rất quan trọng: ông Bob sẽ không c̣n ở đây nữa để bảo vệ tôi. Tôi biết tôi rất cần một tay trong gia đ́nh mafia như ông Bob lúc này.

    Tôi suy nghĩ thật mau, vận hết trí thông minh của ḿnh và trời ạ, cũng như bao lần trước, mỗi khi tôi gặp điều ǵ nguy hiểm th́ cái đầu quái quỷ của tôi liền nảy ra chước lạ. Từ thuở nhỏ, tôi đă thoát chết không biết bao nhiêu lần nhờ cái đầu quái quỷ có nhiều mưu chước lạ lùng này.

    Tự nhiên, tôi nhe răng cười một phát làm ông Bob... giật nảy ḿnh. Ông giật ḿnh thật sự, rướn người lên một phát nh́n tôi. Có lẽ ông tưởng tôi sợ quá nên hóa điên. Tôi lại cười tươi hơn rồi nói:

    - Ông chờ tôi chút được không, tôi đă nghĩ ra một cách thoát thân khác.

    - Lạy Chúa, cách nào?

    - Ông cứ ngồi yên đây chờ tôi. Đừng lo!

    Ông Bob trợn mắt, lắc đầu nguầy nguậy:

    - Mày tính giết người trong này à. Không, không, cho tao can. Tao không thể để cho mày làm thế được. Mày làm thế th́ tụi ḿnh dứt t́nh bạn bè, tao không thể...

    Tôi đưa tay ra chặn lên tay ông Bob, giọng rất b́nh thản tự tin:

    - Ông b́nh tĩnh lại. Tôi ngu ǵ làm thế. Cứ chờ đây, tôi vào cầu tiêu xong ra liền. Tôi đă từng nói với ông, cái đầu tôi khi hữu sự th́ cũng biết "sáng tác" ra nhiều chuyện lạ để cứu lấy thân ḿnh...

    Ông Bob tiếp tục ngồi trợn mắt nh́n tôi, nửa ngờ vực, nửa ngạc nhiên. Tôi tḥ tay lên bàn cầm cái hộp quẹt cất vào túi rồi đứng lên, tḥ tay kéo lưng quần lên, xoay xoay vài ṿng như tôi vẫn thường làm trước khi... đi đái:

    - Ông cứ chờ đây tôi. Tôi đi cầu một chút rồi trở lại liền...

    Rất b́nh tĩnh, rất tự nhiên tôi đi vào cầu tiêu. Vừa đi vừa cảm thấy phục.. ḿnh và phục cái nghề rửa chén và chùi cầu tiêu của ḿnh suốt mấy tháng qua. Phải, chính nhờ nó mà tôi mới nảy ra được cái ư tưởng thoát chết thần sầu này.

    Tôi mở cửa cầu tiêu, quan sát.

    May quá, cầu tiêu vắng người. Tôi tḥ tay giựt một mớ giấy chùi tay chỗ rửa tay rồi bước vào một chỗ ngồi đi cầu đóng cửa lại. Tôi đóng nắp cầu xuống rồi ngồi xuống xếp mớ giấy vừa giựt thành một h́nh kim tự tháp với một lỗ trống ở dưới. Tôi nhớ lại hồi xưa c̣n nhỏ khi đi cắm trại, tôi cũng thường sắp củi kiểu này để đốt lửa trại. Có điều sắp bằng giấy chùi tay th́ phải cuộn tṛn nó lại để thêm sức cứng. Sắp xong, nh́n thấy h́nh dáng nó cũng giống y như một đống củi để đốt lửa trại ngày xưa vậy, có điều nhỏ hơn. Tôi lại bỏ ra gỡ cái hộp khăn vải treo trên tường, bên cạnh chỗ rửa tay xuống. Đối với những người thường, chưa hề hành nghề... chùi cầu tiêu th́ việc tháo này hơi khó khăn nhưng với một kẻ đă có kinh nghiệm 6 tháng chùi cầu như tôi th́ thật là dễ dàng. Dễ như hút thuốc. Chỉ cần tḥ tay ra sau, ngoáy một phát, cái hộp khăn từ từ rớt xuống tay tôi.

    Vừa làm việc, tôi vừa nghĩ đến bài hát chăn trâu của Phạm Duy mà tôi đă sửa lại cho hợp với t́nh trạng của ḿnh: "Ai bảo... chùi cầu tiêu là... khổ, chùi cầu tiêu sướng lắm chứ. Chùi cầu tiêu ta học được cách... đốt nhà..."

    Phía trong hộp khăn vải chùi tay là một cuộn vải dài độ 20 thước. đủ dài cho tôi thực hiện ư định của ḿnh. Tôi tháo nó ra rồi lại trở vào trong chỗ nhà cầu ngồi, từ từ quấn lớp khăn vải chung quanh cái kim tự tháp. Quấn chừng năm ṿng, tôi bắt đầu giăng lớp khăn lên cửa, rồi lại chạy ṿng ṿng chung quanh nhà cầu ngồi. Ư tôi muốn là làm sao cho ngọn lửa khi bắt, đừng cháy một hơi hết liền mà phải chạy ṿng ṿng chung quanh để phát ra thật nhiều khói...

    Xong xuôi đâu đấy, tôi tḥ tay móc hộp quẹt ra châm lửa vào cái đáy kim tự tháp giấy. Ngọn lửa mới đầu cháy nhỏ rồi từ từ bốc lên. Tôi lẹ làng bước ra, đóng cửa nhà cầu sau lưng. Khi mở cánh cửa pḥng cầu tiêu bước ra, tôi đă bắt đầu nh́n thấy khói từ từ bốc lên cao trong pḥng.

    Ông Bob nh́n thấy tôi trở ra bằng một dáng điệu b́nh thản tự tin th́ giật ḿnh nói:

    - Mày làm cái quỷ ǵ trong đó vậy?

    Tôi cười tỉnh bơ:

    - Tôi vừa nghĩ ra một cách thoát khỏi đây mà khỏi mà khỏi phải tốn công phí sức, khỏi phải nhảy lầu cao, khỏi sợ găy chân, khỏi phải bỏ Dalena ở đây một ḿnh để đi taxi, và khỏi cả phải trả tiền nhậu bữa nay nữa...

    Lần đầu tiên trong đời, tôi nh́n thấy một tia nh́n kinh ngạc trong cặp mắt ông Bob. Ông biết rằng tôi không đùa nhưng đồng thời, ông cũng không thể tin được những ǵ tôi nói.

    Tôi nâng ly bia lên uống và nói nhỏ:

    - Chuẩn bị đi, hễ c̣i báo động lửa cháy là ḿnh dọt...

    "Oh My God..." Ông Bob rú lên một tiếng khiếp đảm. Ông tḥ tay nắm lấy tay tôi:

    - Mày dám đốt tiệm này à?

    Tôi nhún vai:

    - Đây là chuyện bất đắc dĩ. Tôi cám ơn ông về cái kế của ông nhưng kế đó không xài được. Có quá nhiều sơ hở. Tôi chỉ c̣n cách đó. Nếu tôi không đốt tiệm th́ chúng nó giết tôi chết sao.

    Ông Bob đưa hai tay lên bưng lấy đầu như không thể tin được những ǵ tôi vừa nói. Ông nh́n tôi bằng cặp mắt tóe lửa:

    - Mày có biết là trong thiên hạ, xưa nay chỉ có dân mafia đi đốt nhà người ta, chưa bao giờ có chuyện trái ngược...

    Ông bỏ hai tay xuống, nói như sắp khóc:

    - Mày làm thế th́ tao với mày đă là hai cái xác chết biết đi rồi. Tụi ḿnh không sống quá cho tới giờ này tối mai. Có muốn trốn cũng không được...

    Tôi vỗ vỗ vào tay ông Bob, b́nh tĩnh tiếp:

    - Ông đừng lo. Trước hết, với kinh nghiệm... chùi cầu tiêu rửa chén của tôi th́ cái cầu tiêu đó không thể cháy được. Toàn là gạch men không th́ làm sao mà cháy nổi. Chút xíu nữa c̣i báo động rú lên, chỉ cần một thằng bồi tạt vào đó một sô nước là tắt ngấm hết liền. Có ǵ phải lo.

    Ông Bob thở phào ra một cái như cất được gánh nặng ngàn cân khỏi đầu ḿnh. Tôi tiếp tục:

    - Thứ hai, tụi nó làm sao biết tôi là thủ phạm được. Bởi v́ tôi không hề biết là chúng nó đang chờ tôi ở ngoài để giộng cho tôi một trận cho nên tôi chẳng có lư do ǵ để đốt cầu tiêu hết... Ông nhớ kỹ chuyện đó.

    Khuôn mặt trắng bệch của ông Bob vừa từ từ đỏ trở lại th́ tiếng c̣i báo động lửa cháy từ mọi phía cũng bắt đầu rú lên...

    Theo đúng luật lệ của Mỹ, tất cả các nhà hàng lớn đều phải trang bị một hệ thống pḥng lửa rất nghiêm ngặt, bắt đầu bằng cách trang bị những máy ḍ khói. Khi "ngửi" được hơi khói, các máy ḍ khói này rú lên một thứ âm thanh báo động và đồng thời, cũng tự động báo ngay cho sở chửa lửa để đem xe tới liền.

    Và tiếng rú của mấy cái máy báo động nghe thật là khủng khiếp. Không phải một cái mà có tới cả vài chục cái cùng rú lên một lần, cùng phát ra một loại âm thanh nghe như muốn đục thủng lỗ tai người ta...

    Đúng như ư tôi dự đoán, một cảnh hỗn loạn diễn ra ngay trong nhà hàng liền. Chuyện này dễ hiểu bởi v́ ḿnh là người đốt cho nên ḿnh không sợ, nhưng người Mỹ ở những chỗ đông người thường rất sợ lửa. Đă có quá nhiều kinh nghiệm về lửa nên khi nghe một loạt tiếng hú như thế th́ t́nh h́nh trong hộp đêm lập tức biến chuyển ngay. Trước hết, lẹ tay và lanh mắt nhất phải nói là mấy em đang múa cởi truồng trên sân khấu. Đùi và vú đang tô hô như vậy mà nháy mắt một cái, đă thấy các em quơ nhặt xú chiêng x́ líp rồi biến mất liền. Đám đực rựa đang thưởng thức cũng hết muốn coi luôn, ai nấy đều đồng loạt quay ra cửa, co gị chạy. Và cái tật chung của đám đông là cái tật bắt chước. Hễ vài người làm chuyện ǵ đó th́ những người khác đều làm theo. Trong hoàn cảnh này, c̣i báo động hú, khói bốc lên từ trong cầu tiêu và có vài người co gị chạy ra th́ tất cả mọi người đều bắt chước chạy theo. Thế là đám khách hàng từ pḥng ngoài cũng nhanh không kém, đồng loạt hướng về cửa chính mà chạy. Bàn ghế ly tách đổ ngổn ngang, trộn lẫn với những tiếng thủy tinh vỡ, tiếng bàn ghế đổ là tiếng c̣i báo động, tiếng người gọi nhau, tiếng la hét, tiếng chửi thề...

    Thật là vui mắt. Có lẽ đời tôi ít khi nào nh́n được một cảnh vui như cảnh này. Nh́n thiên hạ chạy, tôi cũng đồng thời nhận ra một cái ngố khác của con người. Hộp đêm, cũng theo luật pháp Mỹ, luôn luôn có những cánh cửa khẩn cấp rất lớn, đề chữ "lối thoát khi có lửa cháy đàng hoàng" nhưng chẳng ai nghĩ đến. Thiên hạ lại cứ nhè cái cổng lớn mà nhào tới.

    Chúng tôi ngồi chờ một chút rồi ông Bob nh́n tôi gật đầu một cái làm dấu. Ba người chúng tôi đứng dậy, lẹ làng tới cửa khẩn cấp. Chưa tới nửa phút đồng hồ sau, chúng tôi đă có mặt ngoài băi đậu xe, nghe được tiếng c̣i hụ của xe chửa lửa từ xa vọng lại. Tôi để mắt t́m dáo dác nhưng h́nh như chẳng có ai để ư đến chúng tôi cả. Điều này làm cho tôi cảm thấy thích thú.

    Lần đầu tiên, tôi nghĩ rằng ông Bob đă nghĩ đúng về tôi. Tôi quả thật là một thằng nguy hiểm như ông ta nói. Và tôi cũng cảm thấy tự tin. Lần đầu tiên trong đời, tôi đă có một kế hoạch hay hơn kế hoạch của ông ta. Tôi biết, rồi đây tôi sẽ c̣n qua mặt ông về nhiều phương diện nữa...

    Phóng xe ra đường lớn, ông Bob quay lại nh́n tôi:

    - Mày quả là một thằng có đầu óc nhưng tao sợ mày không lừa bọn mafia được. Tao nghi chúng nó sẽ nghĩ ra người đốt cầu tiêu là mày...

    Tôi nói:

    - Tôi cũng đă nghĩ đến chuyện này rồi. Nhưng ông quên một yếu tố quan trọng khác...

    - Yếu tố ǵ?

    - Tụi nó đang cần tôi.

    Ông Bob không nói ǵ. Tôi tiếp:

    - Ông nói thật với tôi đi, có phải ông đang thi hành chính sách mua người của tụi mafia không?

    Ông Bob đưa mắt liếc nh́n tôi trên chiếc kiếng chiếu hậu. H́nh như câu hỏi này khó trả lời. Tôi cười, trả lời thế cho ông ta:

    - Ông đừng tưởng tôi không biết việc tại sao ông bấm giờ cho tôi, mua cho tôi quần áo mới, dắt tôi đi chơi mỗi đêm. Ông nói đúng, người da vàng chúng tôi rất khôn. Tôi biết hết nhưng không phản đối, v́ nói thật với ông, tôi cũng đă bắt đầu nghiện cái mùi vương giả của cuộc đời rồi... Tôi nghĩ tôi khó mà có thể trở về nhà hàng để rửa chén cho ông với giá lương 2 đồng và bây giờ là 4 đồng một giờ được. Đời tôi đă rẽ qua một khúc rẽ khác lúc nào mà tôi không biết. Cũng giống như người nghiệm thuốc vậy. Mới đầu là hút chơi với bạn bè, ai mời mới hút nhưng bỗng một ngày chợt nhận ra là không có thuốc lá th́ không thể nào chịu được...

    - Vậy quyết định của mày như thế nào?

    - Tôi đă nghĩ rồi. Tôi sẵn sàng về làm việc cho mấy ông xếp của ông nhưng tôi có điều kiện.

    Giọng nói của ông Bob không giấu được vẻ vui mừng:

    - Điều kiện ǵ?

    - Trước hết, tôi muốn họ dùng quyền lực của họ để tôi gặp thằng Jay. Tôi muốn giải quyết chuyện cây súng của tôi cho xong cái đă.

    Ông Bob gật gù:

    - Chuyện này dễ hiểu.

    - Chưa hết đâu, tôi nói trước và nói thẳng là muốn mướn tôi làm ǵ th́ làm, nhưng nói cho ông biết, tôi không làm nghề giết người được...

    Ông Bob đưa tay lên vuốt cằm:

    - Cái này hơi khó. Làm đĩ mà không chịu cởi quần th́ e khó mà người ta chịu mướn.

    Tôi dứt khoát:

    - Với tài của tôi, nếu mấy ông biết dùng th́ sẽ dùng được nhiều việc. Như tôi có thể làm cận vệ, có thể đi tải hàng và cũng có thể đi đấu súng. Ông nên nhớ kỹ chuyện đó. Tôi sẵn sàng đấu súng nhưng nhất định không chịu giết mướn cho mấy ông. Ông hiểu, người Việt Nam chúng tôi coi chuyện chém giết là một chuyện cực chẳng đă...

    Ông Bob cười hề hề:

    - Khó hiểu thật. Người Việt Nam tụi mày hiền vậy mà tại sao chiến tranh cứ dai dẳng không biết bao nhiêu năm...

    Nhưng tôi không cười:

    - Tôi nói thật. Ông về nói lại, nếu mấy ông muốn mướn tôi th́ phải chịu những điều kiện đó. Bằng không th́ ngày mai tôi sẽ đi làm trở lại như thường. Và ông biết rồi, mong ông cũng đừng tới chở tôi đi chơi nữa. Ông không làm tôi thay đổi quyết định được đâu.

    Ông Bob lại gật gù cái đầu:

    - Mày quả là một thằng ghê gớm. Tao đă nói mà. Mày c̣n hơn tao ở sự suy luận nữa. Không khéo th́ một ngày nào đó tao phải gọi mày bằng thầy thôi...

    Tôi ngồi im đốt thuốc lá, không nói ǵ. Nếu chúng nó không chịu mướn tôi th́ nội cái chuyện đốt cầu tiêu của chúng nó thôi cũng đủ làm tôi khốn khổ rồi. Tôi không biết h́nh phạt sẽ như thế nào nhưng đă đến nước này th́ tôi chẳng biết làm ǵ hơn. Tôi đă đưa ra một cái giá. Và nếu họ muốn th́ họ sẽ mua, c̣n không th́ cũng đành chịu vậy thôi.

    Ông Bob chợt hỏi:

    - Nhưng mày chưa đề cập tới vấn đề tiền bạc mà?

    Ừ nhỉ, chút xíu nữa th́ tôi quên cái vấn đề quan trọng này. Nhưng tôi vẫn nói cứng:

    - Dĩ nhiên, đối với một thằng tị nạn nghèo kiết xác như tôi th́ tiền bạc là một chuyện rất quan trọng, nhưng không có quan trọng bằng những điều tôi vừa nói. Nếu mấy ông đồng ư những điểm đó th́ ḿnh sẽ nói chuyện tiền bạc sau.

    - Tao hứa với mày là khi nghe tới số tiền mướn cho mỗi vụ, mày sẽ không thể nào từ chối được...

    Tôi không nói ǵ thêm nữa, ngă người ra sau và lại chợt nhớ đến Linh. Tại sao tối nay nàng không đi làm nhỉ? Ôi Linh ơi, anh nhớ em quá sức...

    Ông Bob thả tôi xuống nhà, bắt tay nói:

    - Mày ngủ ngon. Tao nghĩ rằng ngày mai sẽ là một ngày rất đẹp cho mày...

    Tôi không nói ǵ, vẫy tay chào Dalena rồi quay lui, hai tay thọc sâu trong túi quần...

    Tôi không đi thẳng về pḥng ḿnh ngay mà lại leo lên cái building đối diện để quan sát trước. Đây là chuyện tôi thường làm kể từ ngày bị khốn khổ với thằng Jay. Đứng từ bên này ngó sang th́ tôi nh́n thấy một bóng người ngồi thù lù gần ngay cửa pḥng ḿnh...

    Nh́n thấy th́ hơi thở tôi trở nên nặng nề liền. Tôi tḥ tay vào bụng, nắm chặt khẩu 9 mm, và phóng mắt nh́n chung quanh coi thử c̣n đứa nào nữa không. H́nh như không c̣n ai cả.

    Tôi quan sát kỹ hơn cái bóng đen và nhận thấy bóng đen có vẻ nhỏ người. Nhỏ người và cái kiểu ngồi chồm hổm nói cho tôi biết ngay rằng đây là một người đàn bà Việt Nam. Tôi thở phào ra một cái, rút bàn tay ra. Chỉ có đàn bà Việt Nam mới ngồi chồm hổm kiểu này, người Mỹ không ngồi thế bao giờ. H́nh như là chị Báu th́ phải.

    Tôi xuống cầu thang, băng vội qua đám cỏ để leo cầu thang về pḥng ḿnh. Tôi đi rất nhẹ nhàng và lưng chừng th́ nhận ra cái bóng đen ấy chính là chị Báu thật.

    Tôi dừng bước ở giữa cầu thang, nh́n lên trời thở dài rồi lại nh́n xuống đất lắc đầu... Đời tôi sao lại khổ thế này. Sau một đêm đầy những biến cố như đêm nay, tôi chỉ muốn phóng lên giường mà ngủ. Phải, ngủ và nhớ Linh. Người mà tôi ít muốn gặp nhất trong thế giới này ngay bây giờ, phải nói là chị Báu. Đặc biệt hơn nữa, tôi biết đêm hôm khuya khắc mà chị Báu xuống đây ngồi khóc th́ ắt phải có chuyện. Mà h́nh như phải là chuyện lớn chứ chẳng chơi.

    Hay là ḿnh quay lui, đi ra mướn khách sạn ngủ quách? Tôi đang phân vân th́ tiếng khóc thút thít của chị Báu ngưng hẳn. Chị nói vọng xuống:

    - Chú Trường về đấy phải không?

    Biết không thể trốn được, tôi đánh bước lên, tự hỏi ḷng ḿnh rằng tôi đi đứng nhẹ nhàng như vậy mà sao chị vẫn nghe tôi được.

    - Giờ này chị c̣n làm ǵ ngồi đó chị Báu?

    Chị Báu không trả lời. Tôi tới cửa, tra ch́a khóa vào cửa, hỏi tiếp:

    - Chị ngồi đây chờ tôi làm ǵ?

    Tôi chỉ hỏi một câu vô t́nh, nào ngờ chị Báu lại ̣a lên khóc.

    Tôi đă mở xong cửa nhưng tần ngần không biết có nên mời chị vô nhà hay không? Khuya khắc như thế này mà chị c̣n ở đây th́ nhất định anh Báu vẫn chưa đi ngủ.

    - Chú Trường... tôi khổ quá, tôi có chuyện muốn nói với chú.

    Tôi suy nghĩ một chút rồi nhún vai hất đầu:

    - Chị vào trong nhà nói chuyện.

    (c̣n tiếp)

  7. #27
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Hai người vào pḥng, chị chưa kịp mở miệng th́ tôi xin lỗi rồi phóng vào cầu tiêu để xả nước trong người rồi trở ra mở nước lạnh cho đầy bồn rửa mặt. Tôi ngâm đầu ḿnh vào đó một lúc cho đến lúc thấy hết buồn ngủ rồi lấy cái khăn chùm đầu, trở ra pḥng khách ngồi xuống bên cạnh chị Báu. Chị bảo:

    - Chú ơi, hồi năy tôi giặt đồ, tôi lại gặp thằng khốn đó nữa...

    Tôi đă phần nào tưởng tượng ra một chuyện như vậy đă xảy ra. Nhưng nói thật, tối nay tôi chẳng c̣n chút nào sức lực và hứng thú để đi giúp đỡ ai. Tôi tḥ ngón tay ngoáy ngoáy vào lỗ tai ḿnh, nói:

    - Nó làm ǵ chị?

    - Nó muốn làm hỗn với tôi nữa...

    Tôi nhăn mặt lại, bỏ cái khăn xuống. Chị Báu tiếp:

    - Tôi bỏ cả giỏ quần áo chạy lên nhà. Anh Báu kêu cảnh sát tới th́ nó đă đi mất tiêu rồi.

    Tôi thở dài, mệt mỏi:

    - Chị làm rất đúng. Cảnh sát sẽ giải quyết vấn đề cho chị.

    Chị Báu lại khóc, lắc đầu nói tiếp. Tôi thở dài ra một cái, chưa bao giờ thấy ghét tiếng khóc đàn bà cho bằng lúc này.

    - Giải quyết... cái búa. Khốn nạn lắm chú ơi. Cảnh sát vừa về th́ nó lại gọi điện thoại lên nhà tôi, nói tục tỉu đủ thứ. Anh Báu chạy ra th́ nó đứng dưới nhà nó vừa cười vừa quay quay cái... hu hu...

    Tôi thấy hơi tỉnh người lại:

    - Quay cái ǵ?

    - Quay cái... cái... quần x́ líp của tôi trong tay nó. Nó c̣n hôn hít cái quần x́ líp của tôi nữa... hu hu...

    Con người quả thật là khó hiểu. Tôi xém ph́ cười. Nhưng chị Báu không cười. Chị vừa khóc vừa tiếp:

    - Tôi muốn gọi cảnh sát nữa th́ anh Báu ảnh lại tát cho tôi một bạt tai chú ơi... hu hu... khổ quá...

    - Sao vậy?

    - Ảnh nói tôi ai biểu đưa quần x́ líp cho nó làm ǵ để nó hôn. Tôi đâu có đưa! Lúc tôi bỏ chạy th́ nó lục cái giỏ đồ dơ tôi nó lấy... Tôi đâu có làm chuyện điên khùng vậy...

    Tôi chưa bao giờ có vợ nên không biết phải ăn nói như thế nào trong trường hợp vợ ḿnh bị mất quần x́ líp như thế này. Nhưng cái thằng kia cũng kỳ thật. Bộ hết cái ǵ hôn rồi mà lại đi hôn quần x́ líp đàn bà. Theo tôi, quần x́ líp đàn bà là một thứ ḿnh không bao giờ nên hôn cả. Đang suy nghĩ vớ vẩn th́ chị Báu lại tiếp:

    - Chú coi ảnh có vô lư không. Vợ ḿnh đă bị như vậy, không làm ǵ được để bênh mà lại đi đánh vợ... Tôi tức quá tôi chửi cho ảnh một mách rồi tôi bỏ xuống đây kêu chú... Mà cả mấy tuần này chú đi đâu, không thấy chú lên ăn cơm?

    Tôi không trả lời, hỏi lại:

    - Vậy chị mới xuống đây à?

    - Phải, tôi ngồi chờ cỡ chừng 5 phút th́ chú về...

    Tôi suy nghĩ một lúc rồi an ủi chị Báu:

    - Năm xui tháng hạn, quần... x́ líp nó đi thay người, chị đừng buồn chị Báu à.

    Chị Báu đang khóc thút thít và cũng phải ph́ cười:

    - Cái chú này ăn nói vô duyên. Người ta nói năm xui tháng hạn của đi thay người chứ có ai nói quần x́ líp đi thay người bao giờ?

    - Th́ đại khái tôi muốn nói với chị như vậy... Số ḿnh xui th́ phải gặp rắc rối... Chị đừng có buồn làm ǵ.

    Chị Báu lại khóc lên rưng rức:

    - Nói được như chú th́ thiên hạ này đâu có ai khổ... Chú không bị nó làm hỗn nên chú chưa biết cái nỗi đau khổ của những người... những người bị... như tôi.

    - Nó làm ǵ chị?

    Chị Báu quay mặt đi, trốn cái nh́n và câu hỏi của tôi. Cũng cùng lúc ấy, tôi nhận rơ ra một điều là cái chuyện khốn nạn kia đă xảy ra thật. Chị Báu đă bị hiếp nhưng lại "tuyên bố" với thiên hạ rằng nó chưa kịp làm ǵ chị hết. Theo thống kê của cơ quan FBI th́ cứ 10 người đàn bà bị hiếp dâm, chỉ có 3 người dám đứng ra để tố cáo kẻ đă làm nhục ḿnh. Chị Báu nằm trong số 7 người c̣n lại không chịu tố cáo này. Chuyện đó cũng dễ hiểu bởi v́, theo đa số, chuyện đă xảy ra rồi, có tố cáo cũng không lấy lại được cái đă mất. Hơn nữa, khi ra ṭa, cảnh hiếp dâm sẽ được tái diễn đi tái diễn lại bằng những câu hỏi của luật sư bên bị cáo. Những câu hỏi rất đau ḷng và rất chi tiết mà ai cũng muốn nghe, ngoại trừ nạn nhân.

    Giọng tôi có vẻ hơi hối hận:

    - Vậy bây giờ chị muốn tôi làm ǵ?

    Chị Báu nh́n tôi nghiến răng:

    - Tôi muốn chú phải giết nó cho tôi!

    Tôi nhăn mặt lại... Ở trong đời, có nhiều chuyện đă sắp sửa thành công nhưng chỉ v́ một câu nói trái mùa của người chủ trương mà hư hết việc lớn. Câu nói này của chị Báu đă làm hư hết việc lớn của chị. Lúc hỏi chị Báu rằng chị muốn tôi làm ǵ, tôi đă có ư muốn giúp chị thật nhưng sau khi nghe câu "tôi muốn chú phải giết nó cho tôi!" tôi thấy ḿnh bị xúc phạm. Mẹ kiếp, tôi đâu có phải là đầy tớ hoặc là lính dưới quyền chị mà chị nói với tôi như vậy. Chị đánh giá con người tôi như thế nào? Chị có biết rằng tôi muốn giúp chị không phải v́ tiền hay v́ thèm khát chị, mà chỉ v́ chút t́nh đồng hương với nhau trên vùng đất mới xa lạ này. Thế là chỉ v́ một câu nói trong lúc nóng giận mà từ sự thông cảm thương hại dành cho chị, tôi đâm ra ghét.

    Nhưng tôi là người đóng kịch rất khéo. Tôi giấu kín sự nóng giận trong ḷng ḿnh, b́nh thản nói:

    - Tôi cũng muốn giết nó lắm, nhưng chị phải biết, đêm hôm khuya khắc như thế này đâu có thể chạy ra nổ nó khơi khơi ngay trước mặt người ta được. Muốn làm ǵ cũng vậy, ḿnh c̣n cần có th́ giờ để điều nghiên, tổ chức...

    Một vẻ thất vọng và chán chường hiện lên trong ánh mắt của chỉ Báu nhưng chị không nói ǵ. Tôi tiếp:

    - Bây giờ chị cứ về nhà đi. Sáng mai thức dậy ḿnh tính sau.

    Chị Báu nghe xong câu nói thẳng thừng của tôi th́ đổi liền sắc mặt và đứng dậy. Tôi làm bộ tảng lờ, không để ư đến chuyện đó.

    Chị Báu thở dài lên một tiếng nghe rất là năo ruột rồi chắc lưỡi:

    - Tôi biết tôi là phận gái dặm trường... Đâu phải tôi muốn làm chuyện thất đức làm ǵ chú. Chẳng qua tôi bị nhục nhă quá...

    Tôi nh́n lên và thấy hai gịng nước mắt của chị chảy dài xuống má. Chị nh́n tôi xuyên qua cắp mắt ướt sũng đó. U buồn và trách móc. Và tôi bỗng cảm thấy hối hận v́ không giúp chị.

    Chị đứng yên như một lúc không nói ǵ. Tôi cũng không nói ǵ...

    Rồi chị Báu đưa tay chùi nước mắt, lẳng lặng đi ra cửa. Suốt đời tôi, tôi không bao giờ quên được những h́nh ảnh của người đàn bà đưa tay áo lên chùi nước mắt. Ngày xưa ở Việt Nam, tôi đă nh́n thấy cảnh này nhiều lần. Người đàn bà Việt Nam chùi nước mắt coi thảm thương và đau xót lắm.

    Tôi gọi chị lại:

    - Chị Báu!

    Chị Báu dừng lại ở cửa.

    - Tôi muốn giúp chị, tôi nói thật. Nhưng chị phải hiểu cho tôi rằng ḿnh không thể giết nó ngay tối hôm nay được v́ có hai chuyện trở ngại: thứ nhất là ḿnh không biết nó ở đâu. Thứ hai, nếu biết nó ở đâu th́ phải t́m cách dụ nó ra một chỗ nào đó rồi mới bắn nó được.

    Chị Báu gật đầu:

    - Tôi cũng hiểu, chú. Thôi chào chú nghe. Chú ráng giúp tôi, tôi không quên ơn chú đâu. Xong việc rồi chú muốn ǵ cũng được. Tôi hứa với chú...

    Tôi không nói ǵ. Chị Báu tḥ tay vặn nắm cửa, quay lại nh́n tôi:

    - Tôi nói thật đó, chú muốn ǵ cũng được kể cả... tôi. Chú muốn tôi, tôi cũng cho chú luôn...

    - Chị Báu, chị đừng nói câu đó. Tôi muốn giúp là giúp, tôi không đ̣i hỏi ǵ hết.

    Cánh cửa tự động khóa sau lưng chị Báu. Tôi ngồi im một lúc để suy nghĩ vớ vẩn rồi phóng lên giường. Tôi ôm chiếc gối kẹp giữa hai chân ḿnh rồi ch́m vào giấc ngủ với h́nh ảnh của Linh chập chờn ẩn hiện...

    (c̣n tiếp)

  8. #28
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Chương 6




    Sáng hôm sau, tôi đang ngủ th́ giật ḿnh bởi tiếng gơ cửa. Như thường lệ, tôi chụp ngay cây 9 mm rồi lăn một ṿng nhào ra cửa nghe ngóng. Đứng nép vào tường, con mắt tôi liếc nh́n mặt đồng hồ và đau đớn nhận ra lúc ấy đă gần 10 giờ sáng. Thế là lại thêm một ngày nữa không đi làm. Sang Mỹ mà cứ sống như thế này th́ chẳng bao lâu sẽ bị chết đói, tôi thầm nghĩ vậy và lắc đầu...

    Tiếng gơ cửa vang lên lần thứ hai kéo tôi về thực tế. Kèm theo đó là tiếng nói vọng vào:

    - This is the police...

    Tôi tá hỏa tam tinh như bị ai đấm một quả thôi sơn vào giữa mặt. Tôi lảo đảo như sắp té. "This is the police..." có nghĩa là "Đây là cảnh sát..."

    Câu nói quả là có mănh lực dữ dội. Chỉ cần nghe có chừng đó thôi là người tôi co rúm lại. Từ lúc tôi c̣n nhỏ cho đến lúc có trí khôn, tôi không sợ câu nào bằng câu nói này. Mồ hôi trong người tôi toát ra đầy trán. Tôi nh́n xuống bàn tay ḿnh đang c̣n cầm cây 9 mm và hoảng hốt không biết phải làm ǵ.

    Tiếng gơ cửa phía ngoài lại vang lên, lần này mạnh hơn, đúng điệu... cảnh sát Mỹ:

    - Có ông Le trong nhà không. Đây là trung sĩ Ken, tôi muốn nói chuyện với ông Le một chút...

    Biết không thể chờ được, tôi bèn hét to "Chờ tôi chút!" rồi phóng vào pḥng trong thay đồ. Vừa mặc quần áo tôi vừa suy nghĩ t́m cái lư do tại sao cảnh sát lại đến đây t́m tôi. Và tôi khỏi cần phải suy nghĩ lâu. Nói về lư do th́ thật ra cảnh sát có hàng ngàn lư do để t́m tôi. Từ cái chết của thằng Rao, đến thằng Mike, cho đến chuyện chị Báu, cho đến chuyện tôi uống rượu lái xe bị cảnh sát bắt mấy lần mà chưa đóng phạt, v.v. Lạy chúa, tôi không ngờ con người ḿnh lại có nhiều "tội lỗi" đến như vậy. Tội lỗi đầy ắp như thế kia mà giờ này chưa bị ngồi tù th́ kể cũng lạ thật...

    Thay đồ xong, tôi xoay người nh́n ḿnh trong gương và tự nhiên, h́nh ảnh ông Gordon Liddy lại trở về trong trí tôi. Tôi tự hỏi, nếu ông ta ở trong trường hợp tôi, ông sẽ làm ǵ nhỉ? ồng sẽ làm nhiều chuyện nhưng chuyện đầu tin là ổng sẽ không cuống lên như tôi bây giờ. Tôi lại nhớ đến những ǵ đă xảy ra với tôi mấy hôm nay và tự nhiên bỗng đâm ra tự tin. Xác chết mà ḿnh c̣n nằm ngủ chung được th́ nhằm nḥ ǵ ba cái chuyện lẻ tẻ này!

    Từ từ, tôi trở nên b́nh tĩnh lạ thường. B́nh tĩnh và sáng suốt nữa. Cảnh sát muốn kiếm tôi với bất kỳ lư do ǵ th́ để cho họ kiếm, tôi khỏi cần phải suy nghĩ làm chi cho mất công. Tôi b́nh thản đánh răng, mặc quần áo. Thỉnh thoảng, cái tiếng nói bên ngoài vẫn vọng vào hối thúc nhưng tôi đă b́nh tĩnh nạt lại:

    - Chờ một chút cha nội!

    Xong xuôi đâu đó, tôi nhét cây 9 mm vào hộc tủ rồi b́nh thản bước ra.

    Mở cửa, tôi nh́n thấy một người cảnh sát đẹp trai có râu mép, mặc thường phục, mỉm cười chào tôi. Hắn đưa cho tôi coi cái thẻ hành sự có h́nh con chim hay con c̣ ǵ đó giữa cái ngôi sao bằng đồng rồi nói:

    -Tôi là Ken. Tôi chỉ muốn làm phiền ông chút xíu thôi. Tôi vào nhà được không?

    Tại sao không. Tôi đứng sang một bên cho người cảnh sát bước vào. Tôi chỉ cái ghế sô pha:

    - Mời ngồi.

    Người cảnh sát ngồi xuống. Tôi ngồi đối diện, nh́n vào mắt người cảnh sát. Hắn mở lời:

    - Ông xem có vẻ là một tay rất cừ khôi.

    Mẹ kiếp, được cảnh sát Mỹ khen như thế th́ tôi khoái chí lắm nhưng vẫn làm bộ lắc đầu, cất giọng lạnh lùng:

    - Tôi không hiểu ông muốn nói ǵ?

    Hắn móc ra bao thuốc lá, lịch sự hỏi:

    - Tôi hút thuốc được không?

    Tôi gật đầu, với tay lấy cái gạt tàn để gần hắn trên tay cái ghế sô pha. Người cảnh sát mồi thuốc, nhả khói:

    - Chẳng những là một tay cừ khôi, ông c̣n nói tiếng Mỹ rất hay nữa. Khá lắm, so với một người mới tới Mỹ như ông.

    Cứ theo những ǵ hắn nói th́ trước khi vào đây, hắn đă biết hết về tôi. Cũng chả sao cả, nhưng trong đời tôi, cái tôi ghét nhất là nói chuyện với cảnh sát. Tôi thật hoàn toàn không muốn kéo dài cái giây phút gặp gỡ với cảnh sát này chút nào cả. Tôi thẳng thừng:

    - Cám ơn lời khen của ông, nhưng ông Ken, tôi sắp phải đi làm. Nếu ông có muốn hỏi ǵ xin đi ngay vào vấn đề...

    Có lẽ xưa nay hắn đă quen "cầm đầu" câu chuyện rồi nên Ken có vẻ ngạc nhiên v́ sự hối thúc của tôi. Hắn đưa mắt nh́n tôi như con cọp nh́n con nai để ước lượng. Tôi cũng đưa mắt nh́n lại hắn. Ken gật đầu rồi để điếu thuốc lên cái khay gạt tàn, tḥ tay móc ra một cuốn sổ và cây bút. Đúng điệu cảnh sát hỏi cung, tôi nhủ thầm. Hắn dở dở mấy trang trong cuốn sổ rồi ngẩng mặt lên nh́n tôi:

    - Ngày đó... tháng đó... vào giờ... đó, ông ở đâu và làm ǵ?

    Tôi nhún vai, ngạc nhiên v́ sự tỉnh táo của ḿnh:

    - Làm sao tôi nhớ được ông nội. Để tôi hỏi ông, ngày đó, tháng đó, ông có nhớ là ông làm ǵ không?

    Ken hơi khom người tới trước, tḥ tay cầm điếu thuốc lên, cất giọng lạnh lùng:

    - Ông phải nhớ.

    - Tôi phải nhớ? Tại sao?

    Ken cười:

    -Tại sao hả. Lư do rất là đơn giản bởi v́ chúng tôi đang điều tra coi thử ông có phải là thủ phạm của cái vụ giết người cách đây mấy tuần lễ...

    Tôi có cảm giác như ḿnh vừa bất ngờ bị giáng xuống đầu một luồng điện mạnh mấy ngàn volts. Trong một giây phút, tôi thấy mắt ḿnh hoa lên và chập chờn trước mặt là h́nh ảnh một cái ghế điện đen thùi lùi với giây nhợ tùm lum. Có lẽ tôi sẽ đi vào lịch sử là người Việt Nam đầu tiên bị xử tử h́nh trên ghế điện của nhà tù Mỹ...

    Nhưng tôi lấy lại b́nh tĩnh được ngay. Tôi lắc đầu, nói và đồng thời cũng nhận ra giọng nói ḿnh run run:

    -Tôi hoàn toàn không biết ǵ về việc đó. Nhưng nếu tôi có thể giúp ǵ được ông, xin ông cho biết.

    Ken ngă người ra sau và trước sự ngạc nhiên của tôi, hắn bật cười lên sằng sặc:

    - Oh, Jesus Christ... Jesus Christ. Người ta đồn ông là một tay rất cừ, quả thật không ngoa... Ông cho điểm cái hệ thống tư pháp và cảnh sát của nước Mỹ vào hạng thứ mấy trong thế giới này?

    - Hệ thống tư pháp và cảnh sát của Mỹ là số một thế giới.

    - Tốt. Ông có biết là ông đang nói chuyện với một nhân viên lỗi lạc của hệ thống cảnh sát Mỹ không?

    - Tôi rất hân hạnh được nói chuyện với ông. Như tôi đă nói, nếu tôi có thể giúp ǵ được ông xin ông cho tôi biết.

    Ken ngồi thẳng người, dụi điếu thuốc lá:

    - Trở lại vấn đề chính, ông biết tại sao tôi tới đây không?

    - Ông muốn điều tra về cái vụ giết người ǵ đó.

    - Đó là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai, tôi muốn hỏi ông là cách đây 3 tuần, ngày đó... giờ đó... ông làm ǵ?

    - Làm sao mà tôi nhớ được. Tôi ngủ, tôi nghĩ vậy.

    Ken cười, vừa ghi vào sổ vừa nói:

    - Ngủ.

    Rồi hắn đóng sổ lại, đưa cắp mắt sáng như dao liếc nh́n quay pḥng một ṿng:

    - Ở một chỗ thiếu an ninh như thế này, ông có sử dụng thứ vũ khí ǵ để pḥng thân không?

    Tôi tái mặt lại, nhớ đến cây .38 c̣n nằm trong tay thằng Jay:

    - Tôi nghĩ đó là chuyện cá nhân. Nhưng tại sao ông hỏi vậy?

    Ken cười:

    - Bất cứ chuyện cá nhân nào có dính dáng tới tội ác đều trở thành chuyện chung hết... Nhưng, dĩ nhiên, đây không phải là một cuộc thẩm vấn chính thức. Nên nhớ, tôi đến đây để điều tra sơ khởi...

    - Điều tra sơ khởi...

    - À tôi quên, để tôi cắt nghĩa cho ông hiểu về thủ tục làm việc của cảnh sát nước Mỹ. Tất cả các vụ phạm pháp, nếu người phạm pháp bị bắt quả tang th́ khỏi cần phải điều tra làm chi. Cảnh sát sẽ thành lập biên bản căn cứ theo những bằng chứng của sự quả tang phạm pháp đó rồi đưa qua cho cho biện lư cuộc. Đây là việc làm dễ dàng nhất, xong hồ sơ là coi như xong việc. Ông có đồng ư với tôi ở một chỗ là nếu tất cả những vụ phạm pháp ở đất Mỹ này đều xảy ra như vậy th́ chúng tôi sẽ thất nghiệp mất... h́ h́...

    Ken cười. Tôi không cười. Hắn tiếp:

    - Nhưng đa số, phải nói là hầu hết các tội ác xảy ra ở cái đất đầy rẩy tự do và... súng ống này thường là không như vậy. Cho tôi nói một thí dụ. Như khi chúng tôi t́m thấy một người bị bắn chết, không biết ở đâu, hăy ví dụ như chúng tôi t́m thấy một cái xác chết trong một cái thùng rác chẳng hạn... h́ h́... Dĩ nhiên, chuyện hơi lạ nhưng phải nói đây là một tội ác. Và v́ là tội ác đă xảy ra cho nên chúng tôi phải thiết lập một hồ sơ và gọi đó là một case. Mỗi một case thường được giao cho một nhân viên cảnh sát chịu trách nhiệm để điều tra. Ông có hiểu tới đó chưa.

    - Hiểu.

    - Khi điều tra, dĩ nhiên, người cảnh sát thường bắt đầu bằng việc đi hỏi thăm một cách lịch sự. Lịch sự ở đây tôi muốn nói là đi nói chuyện, Khỏi cần phải có trát của ṭa án, khỏi cần phải gởi giấy mời vào ty cảnh sát. Châm ngôn của cảnh sát luôn luôn là "Ḿnh đẹp với người ta th́ người ta sẽ đẹp với ḿnh." Ai cũng hiểu, ở nước Mỹ có hai nơi mà ít ai muốn đến nhất là thứ nhất nhà xác, thứ nh́ ty cảnh sát. Mục đích của những cuộc thăm viếng xă giao như vậy là để nhân viên điều tra biết rơ hơn một chút về vấn đề. Ví dụ như cảnh sát t́nh nghi một người có tên X chẳng hạn có dính líu tới một vụ giết người rồi bỏ xác người ta vào thùng rác chẳng hạn... h́ h́... Khi đi thăm sơ khởi, người điều tra mới khám phá ra tên X là một người đàn bà 85 tuổi, lại đang ngồi xe lăn và ở trong một viện dưỡng lăo. Dĩ nhiên, một người đàn bà như vậy không thể nào lại có thể là một người t́nh nghi được. Thế là cái tên X được dẹp qua một bên. Chính phủ khỏi tốn giấy mực kư trát, người đàn bà 85 tuổi khỏi phải chịu cái cực h́nh đi tŕnh diện cảnh sát và gọi luật sư. Tốt cho cả hai bên. Tuy nhiên, nếu cuộc đi thăm sơ khởi cho thấy cái tên X lại là một tay chơi thượng thặng, lại từ chối mọi câu hỏi của cảnh sát, tỏ một thái độ hoàn toàn bất hợp tác th́ người điều tra phải bắt đầu và phải có quyền nghi ngờ... Ông Le có đồng ư với tôi tới đó không đă?

    Đù mẹ cảnh sát Mỹ làm việc có khác. Cái ǵ cũng văn vẻ và cắt nghĩa đàng hoàng mà ḿnh nghe cứ như xé ruột. Tôi gật đầu. Ken tiếp:

    - Dĩ nhiên, trong những trường hợp "đáng tiếc" như thế, cảnh sát phải làm mạnh tay. Người điều tra sẽ về ty và viết một bài phúc tŕnh về chuyến viếng thăm và đề nghị cấp trên cho tiến hành cuộc điều tra theo theo thủ tục thông thường. Thủ tục thông thường có nghĩa là cảnh sát sẽ gởi giấy mời người đó và nếu cần, c̣ng tay bắt người đó đến ty để hỏi cung. Tôi lập lại hai chữ "hỏi cung" đàng hoàng chứ không phải nói chuyện một cách lịch sự như lúc ban đầu... Nếu cần hơn nữa, cảnh sát sẽ lấy trát để lục soát nhà cửa của nghi can, sẽ chụp h́nh và lăn tay, sẽ sử dụng thuốc hóa học... tóm tắt là cảnh sát sẽ làm mọi cách để t́m hiểu hay chứng minh nghi can là người phạm pháp. Sau đó, sau nhiều lần điều tra và hỏi cung, nếu t́m được bằng chứng, nhiều hay ít ǵ đi nữa th́ sẽ đưa hồ sơ qua biện lư cuộc. Tại đây, ông biện lư là người sẽ quyết định có nên truy tố nghi can ra toà hay không. Nếu nghi can bị truy tố th́ toà sẽ quyết định là người đó được đóng tiền thế chân để ở ngoài hay là phải ôm gối vào tù mà chờ ngay xử án.

    Ken cười, mồi một điếu thuốc rồi tiếp:

    - Dĩ nhiên, ông biết mà, ở nước Mỹ này, tất cả mọi người được coi là vô tội cho đến khi họ bị chứng minh là có tội. Người đó sẽ được coi là vô tội cho đến khi nào toà án xử tội họ.

    Nói tới đó, đột nhiên Ken chồm người tới trước, nh́n sâu vào mắt tôi:

    - Ông có nhớ ngày đó... tháng đó... ông làm ǵ không?

    Cây lao trong tay tôi đă phóng đi, tôi đă trót chơi đ̣n ĺ nên bây giờ không thể thay đổi được. Tôi trả lời nhẹ nhàng:

    - Tôi nhớ ngày đó, giờ đó, tôi ngủ ở nhà.

    Ken cười khó hiểu rồi tiếp:

    - Thế c̣n ngày đó tháng đó chắc ông cũng ngủ luôn?

    Tôi gật đầu. Ken lại hỏi:

    - Thế ông có biết bắn súng P-38 không?

    - Ông nên nhớ, cách đây mấy tháng tôi c̣n là một phi công. Tất cả mọi phi công của Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa đều biết bắn súng P-38.

    Câu hỏi tiếp theo mới làm tôi toát mồ hôi hột:

    - Thế cây P-38 của ông đâu rồi?

    Tôi nhún vai:

    - Tôi nói là tôi biết bắn, tôi đâu có nói là tôi có một cây súng P-38.

    - Vậy ông có cây P-38 không?

    - Không.

    Ken ghi chép rồi nhét cuốn sổ vào túi áo, mặt hơi nhăn lại:

    - Ông Le... Tôi quả thật không biết đóng cái hồ sơ này như thế nào. Theo như ông th́ tôi phải làm ǵ?

    Tôi cười:

    - Cứ việc đóng hồ sơ và quên hết mọi chuyện.

    Ken cũng cười, nh́n xéo vào nhà trong:

    - Tôi cũng muốn như vậy nữa, nói thật với ông đó. Nếu được như vậy th́ tiện hết sức, tốt cho tôi và tốt cả cho ông. Tôi thấy ông là một người rất thông minh và vui tính... nhưng kẹt một cái là ông có đủ mọi dấu hiệu của một kẻ đă phạm tội giết người...

    Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm. Tiên sư, cười thế chó nào nỗi nữa mà cười khi nghe cảnh sát bảo ḿnh là "có đủ mọi dấu hiệu của một kẻ đă phạm tội giết người." Nhưng tôi không phải là một kẻ đầu hàng dễ dàng, liền quyết định tố ngược:

    - Coi, ông Ken. Nếu ông có bằng chứng rằng tôi giết người th́ ông c̣n chờ ǵ mà chưa c̣ng tay tôi đi.

    Ken đưa tay lên vuốt hàng ria mép, có vẻ hơi bối rối:

    - Ông biết ở nước này, muốn bắt ai người ta phải có bằng chứng. Chúng tôi nghi ngờ ông nhưng chưa có bằng chứng.

    Như vậy là cây súng tôi vẫn c̣n nằm trong tay thằng Jay. Tôi cảm thấy nhẹ nhỏm trong người, dù biết rằng đây chỉ là một sự nhẹ nhỏm... tạm thời. Cảnh sát Mỹ làm việc có quy tắc, cứ từ từ từng bước một nhưng bước nào là chắc bước đó.

    - Ông nói là ông chưa có bằng chứng ǵ cả?

    - Tôi phải thú thật là cho đến bây giờ th́ chưa. Như đă nói, tôi đến đây là chỉ muốn biết mặt ông và xem qua vài chi tiết của vụ án mạng. Trưa nay tôi sẽ làm phúc tŕnh và sẽ ghi hết những ǵ tôi khám phá sáng hôm nay để cấp trên của tôi quyết định. Và ông biết đó, phần tiếp theo sẽ là chính thức.

    Không hiểu v́ vô t́nh hay cố ư để hăm dọa, Ken nhấn mạnh ở hai chữ "chính thức". Tôi hỏi:

    - Ông có thể cho tôi hỏi, lư do nào làm cho ông nghĩ rằng tôi là thủ phạm của cái vụ giết người kia?

    Ken cười:

    - Một câu hỏi rất là thông minh... Đúng ra th́ tới hai vụ nhưng rất tiếc, v́ lư do kỹ thuật, tôi không thể nói được.

    Tôi không ngạc nhiên v́ câu trả lời, nhưng không thể chịu được cái nụ cười khó thương kia. Rồi Ken đứng lên, đưa tay sửa lại cái cà vạt:

    - Tôi cám ơn ông đă cho tôi có th́ giờ nói chuyện... Tôi xin chào... À quên, xin cho tôi hỏi thêm một câu..

    - Tự nhiên.

    - Ông không đi làm à?

    Đây là một câu hỏi mới nghe qua th́ là ngớ ngẩn nhưng nghĩ cho cho kỹ th́ không phải vậy. Tôi nhún vai:

    - Đi làm chứ, nhưng hôm nay tôi nghỉ.

    Ken đưa mắt đánh một ṿng thật nhanh chung quanh pḥng tôi một lần nữa rồi bước ra.

    "Mẹ, cảnh sát có khác..." Tôi nhủ thầm như vậy rồi khóa cửa lại, nhào tới chụp cái điện thoại, quay số gọi ông Bob liền. Ông Bob lên máy, chưa kịp mở miệng th́ tôi đă nói ngay:

    - Có thằng cảnh sát mới tới đây kiếm tôi.

    Giọng ông Bob có vẻ ngạc nhiên:

    - Cảnh sát? Nó muốn ǵ?

    - Nó hỏi tôi về cái xác chết của thằng Rao.

    Ông Bob ngừng một chút như muốn có thêm th́ giờ để suy nghĩ. Tôi nói:

    - Tôi kẹt rồi ông ơi. Bây giờ phải làm ǵ?

    - Mày cứ ở nhà chờ tao chút. Tao phải gọi vài cú điện thoại rồi tao gọi lại.

    - Ông nhớ gọi lại nghe ông. Tôi lo lắm.

    - Đừng lo ǵ cả, mày cứ ở nhà mở ti vi lên coi. Tao sẽ gọi lại.

    Tôi cúp máy, ngồi xuống giường ôm đầu suy nghĩ. Tôi nhớ h́nh như lúc ấy nước mắt ḿnh có ứa ra...

    Mẹ kiếp, cái năm này quả là một năm đầy dẫy những biến cố. Vừa mới chạy tóe khói ra khỏi nước hơn nửa năm trước đây bây giờ lại sắp sửa lên ghế điện. Mà có ghế điện không nhỉ, tôi suy nghĩ. Ghế điện là cái chắc rồi chứ c̣n ǵ. Giết người có chủ tâm như thế kia, dụ dỗ con người ta ra ngoài thùng rác rồi bắn chết tươi như vậy th́ không chủ tâm th́ là ǵ. Mà theo luật pháp của tiểu bang này, giết người như thế là ghế điện... chờ. Chao ôi, giá như cái "buổi chiều định mệnh" hôm ấy, tôi cho quách thằng Rao 25 xu th́ đời tôi đâu có như thế này.

    Nếu hôm đó tôi cho nó 25 xu th́ giờ này tôi đang làm ǵ nhỉ? Tôi liếc mắt nh́n đồng hồ. À, giờ này gần 12 giờ trưa, tức là cái giờ sắp sửa bận rộn v́ khách hàng đến ăn trưa. Phải, nếu hôm ấy tôi thí cho thằng Rao 25 xu th́ giờ này nhất định là tôi phải đang... đứng khom lưng lau chùi cái sàn nhà bếp. Tôi hơi nhăn mặt khi nghĩ đến đó. H́nh ảnh... chùi rửa chẳng bao giờ là một h́nh ảnh đẹp nhưng chắc chắn phải đẹp hơn cái h́nh ảnh của tôi bây giờ: ngồi một đống trên giường và lo nghĩ về chuyện lên ghế điện.

    Tôi ngă người nằm xuống giường suy nghĩ mông lung một lúc nữa rồi giật ḿnh ngồi dậy, gọi cho ông Bob. Ông Bob mắng tôi:

    - Mày phải hiểu giờ này là giờ ăn trưa, tụi tao đang bận rộn tối mắt. Lát nữa rảnh một chút th́ tao gọi cho mày liền.

    Tôi cúp máy, vào pḥng trong pha ly cà phê. Nhưng cà phê pha xong mà tôi chẳng c̣n ḷng dạ nào để uống nữa. Tôi cảm thấy bất lực, cảm thấy buồn, cảm thấy nhớ nhà, nhớ quê hương và cuối cùng là nhớ Linh...

    Linh, h́nh ảnh của nàng lại trở về chế ngự tôi và tôi cảm thấy tiếc vô cùng v́ có lẽ từ này về sau sẽ chẳng c̣n bao giờ có dịp lên cái hộp đêm kia để gặp nàng nữa.

    Tôi cầm ly cà phê ra đứng nơi hành lang, tựa vào thành ban công nh́n lơ đăng xuống. Quang cảnh của khu chung cư này, như mọi khu chung cư rẻ tiền khác của chính phủ khác vào cái giờ này thật là vắng lặng. Bọn vô công rỗi nghề th́ ngủ chưa dậy, c̣n người lao động th́ đă ra đi từ sáng sớm.

    Tôi nh́n xuống một lúc rồi giật ḿnh tự hỏi: ḿnh đang sống trong một thành phố của Phi Châu hay là ḿnh đang ở nước Mỹ vĩ đại giàu sang nhỉ. Dĩ nhiên là tôi đang ở Mỹ, một quốc gia giàu có và tân tiến nhất của thế giới, nhưng cứ căn cứ theo cặp mắt của tôi th́ tôi chẳng nh́n thấy giàu sang tân tiến chút nào cả mà chỉ thấy toàn một giống người da đen như lọ nồi.

    Tôi nhớ từ lúc ḿnh đến Mỹ tới giờ, đa số người Mỹ mà tôi gặp và tiếp xúc đều là người da đen. Chẳng phải v́ số phận tôi hẩm hiu ǵ và cũng chẳng phải nước Mỹ toàn là da đen nhưng v́ tôi sống trong khu nhà nghèo th́ chỉ toàn gặp phải bọn người này. Tổ tiên ḿnh đă chẳng có câu "gần mực th́ đen, gần đèn th́ sáng" là ǵ.

    Suy nghĩ vẩn vơ một lúc tôi lại trở vào nhà và gọi điện thoại cho ông Bob. Lần này th́ người ta bảo ông Bob đang bận nấu nướng cái ǵ đó, không vào nghe máy được. Tôi ném cái phôn xuống, bực ḿnh lắc đầu. Cuộc đời thường là như vậy. Khi người ta cần ḿnh th́ lên xe xuống ngựa, cái ǵ cũng có, c̣n ḿnh cần thiên hạ th́ phải chầu chực như vậy đó. Tôi nh́n lên trần nhà và cảm thấy ḿnh bất lực trước cuộc đời...

    Cứ đi ra đi vào như thế một lúc, gọi măi cho đến gần 2 giờ chiều tôi mới nói chuyện được với ông Bob. Tưởng ông nói ǵ, hoá ra cũng bảo tôi cứ yên tâm chờ v́ người ta sẽ gọi lại cho ông ta. Dĩ nhiên, ông Bob nói chuyện với tôi bằng một giọng b́nh tĩnh lắm nhưng tôi th́ ruột gan cứ đứt lên từng khúc một.

    Tôi cứ đi ra đi vào và suy nghĩ để t́m một kế thoát thân cho ḿnh. Xưa nay, tôi vốn không phải là người thụ động, ngồi yên chịu trận. Kinh nghiệm gần nhất là cuộc thất trận vừa rồi của miền Nam. Ngay đến những giây phút cuối cùng của cuộc chiến, lúc mọi người đă đầu hàng th́ tôi vẫn lẻn vào phi trường và lấy tàu bay cất cánh được để thoát thân...

    "Trong hoàn cảnh ngặt nghèo nhất mà ḿnh c̣n thoát thân khỏi Việt Nam được, không lư lại không thoát nổi thằng trung sĩ cảnh sát này sao?" tôi thầm nghĩ như vậy và ngửa mặt lên nh́n trời.

    Đột nhiên, tôi nh́n thấy một đàn chim bay qua đầu ḿnh và nẩy ra một ư nghĩ: "Mẹ bố, tẩu vi thượng sách. Có thế mà nghĩ hoài không ra!"

    Thật vậy, chiếc xe hơi của tôi đă được ông Bob sửa chữa giùm nên bây giờ chuyện đi xa không c̣n là một vấn đề nữa. Tiền xăng và tiền ăn uống th́ khỏi phải lo v́ tôi c̣n đến 3 cái check lương tổng cộng khoảng gần 400 bạc nằm gọn trong túi chưa đổi. Cứ phóng lên xe hơi rồi cứ hướng Tây mà lái th́ trước sau ǵ chẳng lại chẳng nh́n thấy tấm biển "California chào mừng quư khách". Sang tới Cali rồi th́ ai muốn t́m tôi ắt cũng khó...

    (c̣n tiếp)

  9. #29
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Nghĩ thế là tôi phóng vào nhà dọn quần áo liền. Độc thân như tôi th́ di chuyển đâu có ǵ khó khăn.

    Tôi nhét mớ quần áo vào cái bao ni lông, tôi cảm thấy tiếc rẻ khi nhận ra quần áo tôi mặc bây giờ toàn là những thứ mới và đắt tiền do ông Bob và Dalena mua tặng. Có thể nói, so với người tị nạn Việt Nam hồi đó, ít có ai dám mặc cái áo giá gần trăm đô la, cái quần 200 đô la, chiếc áo vét 700 đô la. Tôi nhớ chiếc xe cũ tôi mua cách đo vài tháng chỉ có 300 đô la. Mớ quần áo này nếu thiên hạ cho tôi đem đi trả để lấy tiền mặt th́ giá trị của nó có thể lên đến vài ba ngàn đô. Thật là một chuyện hi hữu chỉ có thể xảy ra ở cái xứ cờ huê này. Quần áo giá trị bằng 10 lần chiếc xe hơi. Chuyện này mà đem về Việt Nam kể lại th́ chẳng ai có thể tin được. Nhưng đó là sự thật.

    Tôi gom góp đồ đạc thật mau, vừa làm việc vừa suy nghĩ về cái sự phù du của cuộc đời ḿnh. Quê hương ḿnh chẳng phải ở đây, có đi đâu th́ cũng vậy thôi...

    Gom xong mớ quần áo, tôi sực nhớ đến Linh. Tôi tự nhiên nảy ra ư tưởng táo bạo là... rủ nàng bỏ nhà đi với ḿnh. Tôi tưởng tượng ra ngay một h́nh ảnh... oai hùng, Linh ngồi bên tôi trên chuyến hành tŕnh về phương Tây ngàn dặm. Khi đến đó, tôi sẽ làm việc để nuôi Linh, sẽ mua nhà cho Linh ở, sẽ sinh con đẻ cái với Linh, v.v. Ḷng tôi thấy xốn xang khi nghĩ đến đó, dù biết rằng đó chỉ là một giấc mơ hạng bét mà tất cả người nào cũng có thể có được.

    Tôi toan đem mấy bao quần áo xuống xe nhưng quyết định gọi Linh trước. May quá, chuông reo hai lần th́ tôi nghe tiếng Linh ở đầu giây:

    - Hello!

    - Anh đây, Linh.

    Linh như sững người khi nghe được tiếng tôi. Tôi nói nhanh:

    - Đáng lẽ anh không gọi nhưng anh có chuyện quan trọng.

    - Chuyện ǵ vậy?

    - Anh gọi để từ giă.

    - Từ giă? Anh đi đâu vậy?

    - Chuyện này không thể nói được, nhưng anh phải đi.

    - Đi trốn hả?

    Linh tính của người đàn bà quả thật là ghê gớm! Tôi chưa kịp nói ǵ th́ Linh nói luôn:

    - Mấy ông mafia kiếm anh hả? Em nghe tối qua anh say rượu nắm cổ ông quản lư. Anh ẩu quá, ngay cả người Mỹ sừng sỏ nhất ở đây cũng chưa dám làm vậy. Đúng là chưa thấy quan tài th́ chưa đổ lệ...

    Tôi lắc đầu:

    - Em dẹp dùm anh cái màn sỉ vả đi. Anh biết lỗi rồi. Suốt đời anh khổ v́ rượu nhưng anh đi không phải v́ chuyện đó. Chuyện đó giải quyết êm đẹp rồi.

    - Anh nói thật... Anh đi thật à...

    Ở cuối câu nói của Linh h́nh như có một chút ít tiếc nối làm tôi thấy ngậm ngùi. Tôi hỏi:

    - Tối hôm qua sao Linh không đi làm?

    Linh ngừng một chút rồi cười, nói:

    - Anh sắp đi xa, không có chuyện ǵ để nói sao lại nói chuyện tối hôm qua? Mà anh có nói thật không hay...

    Linh nói tới đó th́ tôi nghe được tiếng chửi thề bằng tiếng Mỹ ở bên kia đầu giây. Tôi nhận ra ngay giọng nói của thằng chồng khốn nạn của Linh. Linh nói thật vội vàng:

    - Linh không nói chuyện lâu được, anh đi bằng an...

    Nàng vừa nói tới đó th́ tôi nghe được một tiếng “chát” thật rơ trong điện thoại. Tiếp theo đó là tiếng gào lên nức nở của Linh bằng tiếng Mỹ.

    - Tại sao lại đánh tôi... hu hu...

    Tôi nhăn mặt lại và thấy người run lên với một cơn giận. Nếu trong đời tôi, tôi có thể ăn tươi nuốt sống ai th́ tôi nghĩ phải là giây phút này. Tôi hét vào ống nói:

    - Linh, Linh... có chuyện ǵ không?..

    Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng khóc nức nở của Linh và một tiếng "cụp" lạnh lùng. Đường giây đă bị cúp.

    Tôi gọi lại liền cho Linh và người nhấc máy lên là thằng chồng nàng. Tôi hỏi bằng tiếng Mỹ, giọng run lên v́ xúc động và giận giữ:

    - Tôi có thể nói chuyện được với Linh không?

    Ở ống nghe là một giọng nói hằn học và mất dạy:

    - Mày là ai?

    - Tên tôi là Trương...

    - Mày muốn nói với vợ tao có việc ǵ?

    - Chúng tôi là bạn quen biết.

    - Quen ở đâu?

    - Ở hộp đêm Bahama nơi nàng làm việc.

    - Motherfucker thằng da vàng... Mày quen ở đó th́ chờ ra đó mà gặp, đây là nhà riêng và tao không muốn cho vợ tao nói chuyện với ai hết!

    Nói xong nó cúp máy cái rụp. À, thằng này muốn làm tṛ khó dễ, đă thế tao coi thử mày khó dễ đến nước nào? Tôi gọi lại. Nhưng nó nhấc ống nói lên rồi lại bỏ xuống. Tôi lại gọi lại và cái màn cũ lại tiếp diễn. Gần chục lần như thế, tôi chán nản bỏ cái điện thoại xuống, ngồi thừ xuống giường suy nghĩ.

    Tôi phải làm ǵ nhỉ? Nhiều chuyện lắm, như phóng xe tới nhà nó, kê súng vào mang tai và lôi cổ nó ra ngoài tẩn cho nó một trận rồi tới đâu th́ tới. Nếu cần, có thể đẩy cho nó một phát cho nó đi luôn... Nhưng sự suy nghĩ, cũng như những dự tính trong đầu, cũng như mộng mơ là một chuyện rất dễ làm, thực hành mới là chuyện khó. Nh́n lại thân ḿnh, tôi thấy tôi lúc này như một con chuột sắp phải bỏ hang chạy trốn, người ta chưa bắt ḿnh giao cho cảnh sát th́ thôi, ḿnh có c̣n ḷng dạ nào nghĩ đến chuyện đánh đấm ai. Cái điệu này th́ chắc phải lẳng lặng mà đi...

    Nghĩ đến đó, tôi buồn quá, liền ngă người nằm xuống giường. Tôi căng mắt nh́n trần nhà và cảm thấy ḿnh bất lực, cô đơn, lại thấy nhớ nhà, nhớ quê hương bè bạn, nhớ những ngày c̣n mặc áo lính chỉ mới cách đây hơn sáu tháng... Trong cơn đau khổ, người ta thường nhớ đủ thứ và tôi cũng vậy. Tôi nhớ luôn cả Linh và mơ ước một cuộc đời b́nh lặng như những người khác. Ngày xưa đi lính, tôi thường nghe câu một túp lều tranh với hai quả tim vàng, bây giờ mới thấy thấm thía ư nghĩa. Người ta sao xây túp lều lư tưởng dễ dàng thế c̣n ḿnh th́ suốt đời cứ lang thang, cứ ba ch́m bảy nổi, tương lai mờ mịt và lâu lâu lại bị dính vào những chuyện tầm phào vô ích.

    Than ôi, nếu ngày hôm đó tôi thí cho thằng Rao 25 xu th́ đời tôi đâu có khốn khổ như thế này, tôi nằm nghiêng người chắc lưỡi nhủ thầm. Đây không biết là lần thứ mấy ngàn tôi tự nhủ thầm với ḷng ḿnh như vậy.

    Nằm một lúc, mệt mỏi, tuyệt vọng và chán chường, tôi ngủ thiếp đi... Không biết tôi ngủ được bao lâu, h́nh như chừng một tiếng th́ tiếng chuông điện thoại gọi tôi dậy. Tôi chụp máy và nghe được tiếng khóc nức nở của Linh trong máy:

    - Anh Trường, anh đến chở Linh đi... Linh phải đi liền ra khỏi cái nhà này...

    Tôi tưởng ḿnh đang mơ ngủ. Trời ạ, sao lại có chuyện "thần tiên" như trong cổ tích như thế này. Linh rủ tôi tới chở nàng bỏ chồng đi! Cô công chúa rủ "thằng bé lọ lem" tị nạn bỏ hoàng cung đi xây tổ ấm. Không, không thể được, tôi chỉ ngủ mơ thôi. Tôi hỏi lại:

    - Em nói cái ǵ?

    - Anh đến chở Linh đi liền. Linh đi với anh... hít hít...

    Tiếng khóc của Linh nói cho tôi biết tôi không mơ ngủ. Đây là sự thực trời ạ. Tôi hỏi lại, mừng quưnh lên:

    - Em nói anh lên chở em đi?

    - Vâng.

    - Hai đứa ḿnh... đi.

    - Lẹ lên, em không có th́ giờ. Em chờ anh ngoài cổng nhà.

    Nàng gác phôn. Tôi cũng gác phôn rồi ba chân bốn cẳng phóng ra cửa. Nhưng ra tới cửa th́ hai bàn chân tôi phải thắng lên ken két v́ chuông điện thoại lại reo. Linh gọi lại chăng? Hay là nàng đổi ư rồi, không muốn đi với tôi nữa.

    Tôi quay trở vào và nhấc máy lên. Tiếng ông Bob ở đầu giây:

    - Hê, thằng bắn súng giỏi. Mày đang làm ǵ đó, tao có tin...

    - Nói lẹ lẹ, tôi có chuyện phải đi liền, đi gấp.

    - Đi đâu mà gấp vậy?

    - Đi xuống nhà Linda liền bây giờ.

    - Linda, lạy Chúa! Hết giờ mê gái rồi sao lại chọn cái giờ này mà mê? Tao tưởng mày đang ỉa trong quần về cái vụ thằng cảnh sát tới thăm hồi sáng. Tao có tin tức cho mày...

    Nhưng tôi đâu có c̣n nghe ông Bob nói nữa. Trong đầu tôi bây giờ chỉ có h́nh ảnh của Linh. Linh đang chờ ḿnh, ḿnh tới không kịp nàng đổi ư là bỏ mẹ. Hơn nữa, trong hoàn cảnh này, rất nhiều bất ngờ có thể xảy ra cho nàng. Nếu có chuyện ǵ xảy ra cho nàng th́ tôi không thể tha thứ cho tôi được. Nghĩ thế nên tôi nói vội vào máy "tôi phải đi liền" rồi úp điện thoại, phóng ngay ra cửa. Ông Bob chắc phải ngạc nhiên lắm nhưng tôi không biết làm sao hơn.

    Quả thật lúc ấy tôi như một người điên.... Nhiều năm rồi nghĩ lại những hành động của tôi ngày hôm ấy, tôi không thể t́m ra cái lư do để cắt nghĩa việc ḿnh làm. Cái ư muốn bỏ đi trốn khơi khơi rồi lại bỗng dưng quên hết đi để đến nhà Linh, bất chấp mọi hậu quả có thể xảy ra cho ḿnh. Câu trả lời hợp lư nhất mà tôi có thể nghĩ ra được, những hành động của tôi là kết quả của tuổi trẻ, sự non nớt, sự háo thắng và sự cô đơn...

    Đường tới nhà Linh dù tôi chưa bao giờ đi nhưng đă thuộc ḷng v́ đă học kỹ trong bản đồ từ lâu. Đúng ra tôi đă học bản đồ v́ đă tính đến nhà nàng nhiều lần nhưng không dám. Tôi học bản đồ kỹ đến độ c̣n biết rơ chỗ nào đường một chiều, chỗ nào đường có bảng x́ tốp, chỗ nào có đèn đỏ, v.v. Tôi vốn xuất thân là một phi công mà!

    Chỉ trong ṿng nửa tiếng đồng hồ, tôi đă quẹo vào c̣n đường nhà nàng. Tim tôi đập lên th́nh thịch, vừa vui mừng vừa lo sợ. Vui mừng v́ đă được nàng tin tưởng gọi tới chở đi, nhưng lo sợ v́ không biết chuyện sẽ xảy ra ở nhà nàng trong những giây phút sắp tới đây. Cứ như t́nh trạng này th́ cái ǵ cũng có thể xảy ra được hết, kể cả việc đổ máu hay án mạng. Tôi thở dài ra một cái khi nghĩ đến đó...

    Tôi t́m số nhà... Nhà nàng kia rồi, căn nhà gạch trắng với một vườn hoa phía trước. Tôi rà thắng, nhận ra vườn hoa được chăm sóc rất đẹp và kỹ càng. Vườn hoa th́ đẹp vậy nhưng căn nhà th́ lại là một h́nh ảnh trái ngược. Nước sơn bên ngoài đă cũ kỹ, máng xối như muốn rớt xuống đất v́ quá cũ, cột hàng rào xiêu vẹo và sân để cỏ mọc tùm lum. Tôi nhăn mặt lại. Khỏi cần suy nghĩ nhiều tôi cũng biết người bỏ công chăm sóc vườn hoa cho đẹp như vậy chính là Linh, và người chủ nhà bê bối chẳng thèm ngó ngàng ǵ đến công việc nhà cửa là chồng nàng.

    Chiếc xe đă dừng lại ngay trước cửa hàng rào. Tôi đảo mắt nh́n quanh. Quái lạ, Linh đâu nhỉ? Nàng bảo nàng chờ tôi trước cổng mà. Ngay lập tức, tôi đánh mùi được sự bất ngờ mà tôi đă lo sợ lúc năy. Ngồi nh́n quanh quất một lúc không thấy Linh đâu, tôi quyết định xuống xe gọi cửa. Dù biết làm thế là hơi điên rồ nhưng tới đâu th́ tới, thằng Trường này nhất định phải gặp Linh ngày hôm nay.

    Tôi tắt máy xe mở cửa phóng xuống xe bước tới cửa hàng rào tḥ tay bấm chuông. Tôi nhận thấy ngón tay ḿnh run lên không biết v́ sợ hăi hay v́ xúc động.

    Ngón tay tôi vừa bấm vào nút chuông th́ bỗng bị một luồng điện giật tôi một phát nảy ḿnh lên, rụt ngay tay lại. Luồng điện giật của cái chuông chỉ nhỏ thôi, không gây hề hấn hay thiệt hại ǵ nhưng bị điện giật ở vào ngay cái lúc tôi đang thập tử nhất sinh như thế này làm tôi muốn chết điếng như bị luồng điện cỡ ngàn volt.

    Tôi lẩm bẩm chửi thề. Tiên sư cái thằng chủ nhà thổ tả này, đúng hơn thằng chồng thổ tả của Linh, mày cứ lo uống rượu, ngay cả cái chuông điện hư cũng không sửa để cho tao bị điện giật.

    Không dám tḥ tay bấm chuông nữa, tôi đứng loay hoay một lúc, nh́n vào nhà để nghe ngóng và gọi lên mấy tiếng cũng chẳng nghe ai trả lời liền quyết định đẩy cửa hàng rào bước vào.

    Cái cửa hàng rào lâu ngày không tu bổ nên nặng trịch, tôi phải nâng nó lên mới đẩy nó vào được. Nó lại kêu két két như tiếng xe hơi thắng gấp.

    Tôi theo con đường xi măng nhỏ vào đứng trước cửa nhà nàng. Cảnh trí chung quanh cho tôi biết căn nhà thuộc và loại đắc tiền, chỉ tiếc rằng nó không được tu bổ và bảo tŕ đúng mức như những nhà bên cạnh.

    Tôi nh́n thấy một cái nút chuông ngay cửa, vừa tḥ tay tính bấm th́ bỗng cánh cửa bật mở ào ra một phát như một cơn băo. Đằng sau cánh cửa xuất hiện một người Mỹ to con, mắt đỏ ngầu tuổi vào khoảng 40 và một cây shotgun đen thùi lùi trong tay. Theo phản ứng tự nhiên, hễ nh́n thấy súng th́ tôi cũng tḥ tay kiếm súng. Tay tôi chạm vào cán cây 9 mm nhưng tôi không rút ra vội v́ chủ nhà cũng chưa chỉa súng vào người tôi. Hắn hỏi bằng một giọng đầy ác cảm:

    - Mày kiếm ai?

    Tôi nhận ra cái giọng của chồng Linh mà tôi đă nghe trong điện thoại. Tôi nói:

    - Tôi kiếm Linda.

    Thằng chồng gào lên:

    - Linda là vợ tao, mày kiếm vợ tao có việc ǵ?

    Tôi lắc đầu, trả lời tỉnh bơ:

    - Nàng gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tới chở nàng đi.

    Thằng chồng rú lên, bọt mép sùi ra:

    - Đi, đi đâu. mày tới chở vợ tao đi đâu?

    Tôi nhún vai:

    - Không biết. Nàng bảo tôi tới đây chở nàng th́ tôi tới. Tôi không biết ǵ cả. Linda đâu rồi?

    Tôi nh́n thấy hai hàm răng trong miệng thằng chồng của Linh nghiến lại, biểu lộ một sự tức giận vô biên. Nó muốn nói ǵ đó nữa nhưng thốt không ra lời.

    Cũng đồng thời ngay lúc ấy, tôi để ư thấy cánh tay cầm súng của thằng chồng cũng chuyển động. Nhưng cái thằng già nghiện rượu này làm sao lanh bằng một người cỡ như tôi được. Đă chuẩn bị từ trước, cây 9 mm như mọc cánh bay lên tay tôi...

    Thằng chồng của Linh chưa kịp nhấc họng cây shotgun lên th́ tôi đă đưa nguyên cái họng súng 9 mm trong tay ḿnh ngay vào mặt nó. Tôi nói như quát:

    - Linda đâu, vợ mày đâu?

    Thằng chồng Linh không ngờ tôi lại có súng trong người và lại phản ứng mau như vậy được. Nó giật ḿnh lên đánh thót một cái, miệng ú ớ bước lùi ra sau. Tôi tiến thêm một bước theo nó, vào hẳn trong nhà. Tôi quát lớn:

    - Linda đâu rồi?

    Thằng chồng chưa kịp nói ǵ th́ từ phía trong, có tiếng khóc và Linh chạy ra... Nh́n thấy nàng một cái là tôi muốn chảy nước mắt liền. Trời ơi đất hỡi, em sao tang thương như thế này...

    Mặt nàng tím bầm đi mấy chỗ, cặp môi sưng vếu lên như có ai nhét một quả ổi giữa lớp môi và lớp răng của nàng. Hèn ǵ mà ngày hôm qua nàng chẳng đi làm. Hèn ǵ mà nàng đ̣i bỏ đi. Nh́n thấy nàng, tôi đau đớn quá, bất giác hai hàng nước mắt chảy ra, thổn thức hỏi: "Nó làm ǵ em vậy?"

    Linh vừa khóc vừa nói:

    - Em đây, em đây anh, anh đừng có làm ǵ để phải hối hận...

    Nàng chạy đến sà ngay vào người tôi trước cặp mắt gần như là man dại của người chồng. Tôi phạm phải một lỗi lầm của những tay mơ mới vào nghề là nới lỏng cây súng, đưa mắt nh́n nàng và ṿng tay ôm lấy nàng. Lúc tôi nghiên đầu toan hôn lên mặt nàng th́ bỗng nghe đến ầm một tiếng, và thấy đau nhói ngang hông. Đau như bị xẻ thịt. Đời tôi chắc đến đây là tàn rồi...

    Th́ ra lợi dụng lúc chúng tôi ôm nhau, thằng chồng nàng đă quay ngang cây súng, quật một phát thật mạnh ngang vào người tôi. Kinh khủng hơn nữa, lúc tôi và Linh cùng ngă xuống đất, tôi nghe được tiếng lên đạn của cây shotgun.

    Cứ theo luật pháp của nước Mỹ th́ vào nhà người ta mà lại đem theo súng, lại c̣n đ̣i... chở vợ người ta đi th́ có bị bắn chết rồi cũng bị người đời nguyền rủa là cái thứ gian phu dâm tặc... ngu dốt. Nó giết tôi chết th́ cũng như giết một con chó mà thôi. Than ôi, chết v́ tội dâm tặc th́ không đến nổi nào xấu hổ lắm nhưng chết v́ ngu dốt th́ thật là đáng hổ thẹn. Đúng là chết như chó. Và nh́n cặp mắt man dại của thằng chồng Linh th́ tôi biết là nó không lên đạn cây súng... cho vui.

    Cơ sự đă đến như thế này, ḿnh không giết nó th́ nó giết ḿnh... Biết rằng chẳng c̣n một giải pháp nào khác, tôi chỉa họng cây 9 mm trong tay ḿnh nhắm ngay vào con mắt bên trái của nó. Không hiểu sao, kể từ lúc đi tập bắn với ông Bob về, tôi chỉ khoái bắn vào mắt con trái của h́nh người...

    Bỗng tôi nghe Linh quát to lên: "Anh, đừng anh!" Lúc ấy Linh đang nằm trên người tôi, chưa kịp ngồi dậy. Miệng th́ hét, tay nàng đưa ngang gạt cây súng của tôi sang một bên...

    Tôi chửi "fuck" lên một tiếng và ngạc nhiên vô cùng. Người đàn bà Việt Nam quả thật là thứ đàn bà... chung thủy. Đến giờ phút này mà nàng vẫn c̣n chưa chịu cho tôi bắn chết thằng chồng khốn nạn.

    Và ḿnh không bắn nó th́ nó sẽ bắn ḿnh thôi... Cơ hội quan trọng nhất và quư báu nhất mà tôi có thể bắn được thằng chồng Linh đă vuột khỏi tầm tay. Tôi nh́n thấy họng súng trong tay thằng chồng nàng khạc lửa và khói ra.

    Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên như xé tai tôi ra. Loại tiếng nổ khủng khiếp mà ngày xưa tôi thường nghe ở Việt Nam khi có những họng súng chỉa thẳng vào ḿnh mà khạc đạn. Thằng chồng Linh đứng đâu có xa, chỉ cách có ba thước cho nên tiếng nổ nghe khiếp lắm. Tôi cũng không ngờ thằng khốn nạn lại dám bắn vào cả hai đứa chúng tôi...

    Tôi rướn người lên như để chuẩn bị phát đạn vào thân thể ḿnh nhưng chẳng thấy ǵ cả.

    Tôi quay nh́n Linh và cũng chẳng thấy nàng bị hề hấn ǵ cả. Liếc sang bên cạnh, tôi thấy cái tủ đựng pha lê lủng một lỗ lớn bằng cái rổ th́ mới biết là thằng khốn nạn đă bắn hụt...

    Đúng, ngoại trừ tôi ra th́... bắn súng không phải là một việc dễ dàng. Đó là lư do tại sao chính phủ Mỹ phải bỏ ra hàng tỉ đô la mỗi năm để cho lính Mỹ tập bắn. Đó là lư do tại sao trường bắn mọc lên khắp nơi ở nước Mỹ. Đó là lư do tại sao ông Bob lại dắt tôi đi ăn nhậu gần cả tháng nay. Và đó cũng là lư do tại sao giờ này tôi mới ra nông nổi này...

    Mày không giết nổi tao th́ tao giết mày con ạ. Tôi lẹ làng xoay người và đưa cây súng, nhắm ngay vào con mắt trái của thằng khốn nạn. V́ tôi nằm dưới đất nhắm vào nó đứng cho nên đường nhắm của tôi phải xuyên qua cái mũi thật là to của nó.

    Nhưng tôi vừa sắp sửa bóp c̣ th́ một lần nữa, Linh lại gạt bắn bàn tay tôi ra. Thế là một lần nữa cơ hội bắn nó lại vuột mất. Tôi tức muốn điên người, vừa sửa lại đường nhắm, vừa thét to vào tai Linh:

    - Em làm cái ǵ vậy? Muốn chết hả...

    Linh vừa khóc vừa tru lên:

    - Không, không... anh không thế giết ảnh được...

    Bắn xong phát đầu, thằng khốn nạn lên đạn cây súng nghe đến xoẹt một tiếng. Tôi nằm lăn sang một bên, nhắm cây súng vào con mắt trái nó lần thứ ba.

    Nhưng Linh đă chồm tới, gào lên:

    - Không, không... Linh năn nỉ anh Linh lạy anh...

    Tôi toan bóp c̣ th́ một lần nữa, Linh lại gạt tay tôi ra...

    "Oành!", một tiếng nổ nữa lại vang lên. Tôi co rúm người lại để đón nhận mấy trăm viên bi từ họng súng shotgun nhưng ngạc nhiên thay, lại cũng chẳng thấy ǵ. Lần này th́ tôi nghe những tiếng véo véo của hàng trăm viên bi nhỏ bay xuống sàn, đục tung tấm thảm rồi dội ngược trở lên tường, bay tản mác đi tứ phương, phá vỡ đồ đạc trong pḥng. Kinh thật cái sức mạnh của viên đạn phà. Cứ tưởng tượng nó ghim vào người ḿnh th́ bác sĩ giỏi tới đâu cũng phải lắc đầu.

    Tôi lại xoay người, lăn đi một ṿng. Lần này nhất định không để cho Linh can thiệp nữa, liền đưa một tay nắm lấy cổ Linh đẩy ra xa, tay kia chỉa họng cây súng vào con mắt trái của thằng chồng. Đây là lần thứ tư tôi nhắm vào con mắt trái của nó.

    Nhưng Linh khóc ngất lên, nàng bù lu bù loa:

    - Đừng.. đừng anh. Em biết tài bắn của anh rồi, đừng giết ảnh tội nghiệp...

    Nàng vừa nói xong câu đó th́ thằng chồng nàng cũng lên đạn xong cây shotgun. Một cái vơ đạn vừa bắn c̣n nóng hổi bị tống ra ngoài, lăn lông lốc xuống sàn nhà. Nó lại nâng cây súng lên.

    Tôi toan bóp c̣ để thổi tung con ngươi trái ra khỏi cái đầu nó th́ Linh bỗng nói mau:

    - Bắn vào cây súng... Anh...

    Không c̣n th́ giờ để suy nghĩ, tôi hướng mũi súng xuống như một cái máy vào bóp c̣ theo như lời nàng. Thằng chồng Linh vừa nâng cây shotgun lên, chưa kịp bóp c̣ th́ họng súng tôi đă khạc lửa. Phải, khạc lửa chỉ trước nó chừng 1 phần 10 giây đồng hồ thôi nhưng tôi chỉ cần có vậy.

    Cây 9 mm trong tay tôi bung ra một tiếng nổ nhỏ và rất là "thanh tao lịch sự", không ồn ào thô bỉ như cây shotgun của thăng chồng Linh. Cây súng trong tay thằng chồng Linh lập tức bị gẫy làm hai khúc.

    Tôi quả là người có tài thần xạ. Tôi đă để ngay một phát vào giữa buồng đạn của cây shotgun, cái xương sườn nối liền đầu vào đuôi của cây súng. Gẫy đôi là phải.

    Trong lúc thằng chồng Linh đang đứng khựng người với hai phần của cây shotgun trong hai tay th́ Linh ôm chầm lấy tôi, hôn lên mặt tôi và nói: "Cám ơn anh, cám ơn anh... anh hay quá. "

    Dĩ nhiên là tôi phải hay rồi, chuyện đó khỏi bàn, nhưng tôi thấy nàng c̣n hay hơn tôi nữa. Nếu tôi thổi tung con mắt của nó như ư ḿnh th́ đời tôi thật sự tàn. Nhưng bây giờ không phải là th́ giờ để hôn hít hay biểu lộ t́nh cảm v́ thằng chồng của nàng cũng vừa lao tới, tay vung cái ṇng súng vừa gẫy lên cao tính đập xuống. Tôi chỉa cây súng vào mặt thằng chồng Linh, chống tay ngồi dậy và nói như quát:

    - Mày muốn chết không? Bỏ súng xuống.

    Tiếng quát và cây súng trong tay quả thật có hiệu lực. Thằng khốn dừng tay lại, trợn mắt nh́n tôi. Tôi đứng lên:

    - Mày có muốn chết không?

    Tôi chỉa cây súng vào trán nó:

    - Mày có biết là không nhờ Linda th́ đời mày tàn rồi không?

    Nhắc tới Linda tức Linh, tôi quay người nh́n lui và thấy nàng đang ngồi trong góc nhà, sụt sùi khóc. Nh́n thấy khuôn mặt bấm tím và cặp môi sưng vếu lên của nàng th́ tôi liền nộ khí sung thiên, lại quát lớn:

    - Mày là con vật, mày biết không? Mày không đi làm, ở nhà uống rượu say, ăn bám vào vợ rồi lại c̣n đánh vợ tàn nhẫn như thế kia nữa...

    Nói đến đó, tôi không cầm ḷng được, quay ngược cây súng trong tay giộng một phát vào giữa miệng thằng khốn. Bụp một tiếng, nó thả cây súng găy ra, đưa hai tay ôm lấy mặt và bước lùi ra sau.

    Từ mấy kẻ ngón tay, tôi nh́n thấy máu miệng thằng khốn chảy ra thành ḍng. Nh́n thấy máu, người tôi như muốn điên lên. Chuyện này cho đến bây giờ tôi vẫn không giải thích được nhưng lúc ấy tôi như không c̣n là tôi nữa. Tôi lao tới vung tay lên và quật xuống mấy lần nữa. Bụp bụp bụp, cây 9 mm trong tay tôi giộng xuống mặt thằng chồng Linh tới tấp. Mới đầu nó c̣n đưa tay ra đỡ, nhưng làm sao đỡ nổi một thằng cỡ như tôi.

    Thằng chồng Linh ngă quỵ xuống đất, tôi vẫn chưa buông tha tiếp tục từ trên cao giộng xuống. Bây giờ th́ nó không có đỡ được nữa mà chỉ nằm lăn lộn...

    Đang giộng sướng tay như vậy th́ tôi bị ai xô một phát thật mạnh từ phía sau. Tôi chúi người tới trước và đồng thời cũng nhận ra người xô ta chẳng ai khác hơn là Linh. Nàng nhào xuống đất ôm lấy người chồng khóc lóc thảm thiết làm tôi phải dừng tay lại.

    Đàn bà quả thật khó hiểu. Sao nàng không để cho tôi đánh chết nó đi cho rồi. Tôi b́nh tĩnh bảo:

    - Linh, em xích ra để anh đập cho nó chết luôn cho rồi.

    - Không được, anh không thể giết anh ấy được.

    -T h́ nó vừa bắn tụi ḿnh hai phát. Nó muốn giết tụi ḿnh, em không biết à?

    Linh vừa chùi khuôn mặt đầy máu của chồng vừa thổn thức:

    - Anh Trường em biết vậy, nhưng giết ảnh th́ chẳng đi tới đâu cả. Anh th́ đi tù c̣n em th́ mất chồng.

    Lời nói của Linh không phải là không có lư. Giết nó th́ tôi đi tù chứ có giải quyết ǵ được đâu? Nhưng câu nói sau làm cho tôi thấy tự ái ḿnh hơi bị tổn thương một chút. Hóa ra nàng vẫn c̣n coi thằng khốn nạn là “chồng”.

    Linh đang lui cui chùi mặt chồng th́ bỗng nó đẩy tay nàng ra, thều thào:

    - Con đĩ, mày cút ra khỏi nhà tao...

    Tôi nghe vậy th́ không nhịn được, phóng tới đá vào lưng thằng khốn một phát nên thân. Nó giăy dựng người lên, chỉ vào mặt tôi:

    -Tao sẽ gọi cảnh sát, mày sẽ ở tù mục xương con ạ.

    Tôi co gị toan phóng thêm một đá th́ Linh đă choàng người ra ôm kín lấy nó. Nàng vang lơn:

    - Anh tha cho chồng em. Nó khùng rồi...

    Trong khi Linh lau mặt mũi và cố làm mọi cách để làm dịu cơn đau cho chồng th́ thằng khốn vẫn đưa tay t́m cách đẩy Linh ra và miệng th́ chửi lia lịa. Nhưng Linh vẫn chịu đựng, không nói một tiếng nào cả.

    Không chịu được cảnh đó, tôi toan mở cửa bước ra ngoài t́m chút gió mát th́ bỗng thất kinh rụng rời v́ những ǵ ḿnh vừa nh́n thấy bên ngoài. Một chiếc xe cảnh sát chớp đèn vừa đỗ xịch ngay trước cửa nhà Linh, ngay trước mặt chiếc xe tôi. Trên xe là hai bản mặt cô hồn phóng xuống, mặt mày hầm hầm, súng shotgun cầm tay.

    Theo một phản ứng tự nhiên, tôi lùi lại và gọi Linh:

    - Linh ơi, cảnh sát.

    Linh bỏ chồng đứng lên và rú lên một tiếng kinh hăi khi nh́n thấy hai người cảnh sát đă bước vào phía trong hàng rào. Nàng đưa tay lên bụm miệng rồi nói liền với tôi:

    - Anh giấu cây súng liền đi. Đừng để cho tụi nó có lư do để bắn anh.

    (c̣n tiếp)

  10. #30
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Măi đến lúc đó, tôi nhận ra tay ḿnh c̣n cầm cây 9 mm dính đầy những máu. Linh nói đúng. Cảnh sát Mỹ thường không ưa ǵ những người dân da màu như da vàng và da đen. Mà hễ đă không ưa th́ nếu có dịp, họ chẳng cần ngần ngại ǵ mà nổ chết tươi cái tụi da màu mất dạy này. Đối diện với cảnh sát mà cầm súng trong tay th́ có khác nào tự mua lấy cái chết cho ḿnh. Nhưng tại sao phải giấu? Tại sao không t́m cách chạy trốn nhỉ?

    Tôi bước lùi ra sau và hỏi Linh:

    - Nhà em có cửa sau không?

    - Có nhưng chắc anh không trốn nổi đâu.

    Tôi vừa bước lùi ra sau vừa nói:

    - Không, anh phải trốn.

    - Nếu thế th́ đưa cây súng cho em. Em lạy anh. Em không muốn anh bị chúng nó bắn chết...

    Lúc này Linh đă bỏ chồng và phóng theo tôi, bắt kịp tôi ở pḥng ăn nhà nàng. Nàng tiến gần tới tôi:

    - Đưa súng cho em.

    - Không.

    Linh ôm chầm lấy tôi, nước mắt chảy xuống hai bên má:

    - Không anh Trường, đưa súng em cất cho. Em không muốn người ta bắn anh.

    Tôi nghiến răng cương quyết:

    - Không được. Anh cần nó để tự vệ.

    Linh khóc rú lên:

    - Không. Anh phải sống, anh c̣n trẻ lắm. Chuyện ngày hôm nay cùng quá th́ anh chỉ ở tù vài năm. Linh sẽ làm chứng cho anh. Anh chỉ tự vệ. Đời anh c̣n dài...

    - Không được. Để anh đi liền bây giờ...

    Tôi gạt Linh ra v́ đă thấy bộ đồng phục cảnh sát xuất hiện ở cửa trước nhà nàng. Linh ôm cứng lấy tôi nói như van nài:

    - Anh nghe lời Linh đi. Ngày anh ra, Linh sẽ chờ anh. Linh sẽ chờ anh. Linh sẽ chờ...

    Không hiểu sao tôi chợt nhớ đến mấy câu trong bài hát: "Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em, vẫn chờ em, vẫn chờ..." mà ca sĩ Lệ Thu thường ca ngày xưa. Tôi quay ngược cây súng rồi đưa cho Linh:

    - Em sẽ chờ anh?

    Linh cúi đầu, thổn thức:

    - Vâng. Em sẽ chờ.

    Tiếng người cảnh sát từ phía ngoài nói vọng vào bằng một giọng như quát:

    - Chuyện ǵ xảy ở trong vậy. Hàng xóm gọi cho tụi tôi biết có nghe tiếng súng nổ trong nhà này...

    Tiếng thằng chồng Linh thều thào trả lời ǵ đó tôi nghe không rơ và cũng chẳng cần nghe nữa. Tôi nói mau:

    - Giữ kỹ nó cho anh. Nhớ cẩn thận. Anh đi. Cửa sau chỗ nào?

    Tôi phóng hướng theo bàn tay Linh chỉ. Nhà nàng khá lớn, tôi phải chạy qua một pḥng ăn nữa mới nh́n thấy cánh cửa. Tôi tung cửa và lao ra ngoài như một cơn lốc...

    Nhưng tôi đă quá coi thường cảnh sát Mỹ. Vừa phóng ra phía ngoài, chưa chạy được quá ba bước th́ tôi đă nghe được một tiếng quát như sấm ở bên tai:

    - Đứng ngay lại. Mày chạy đi đâu?

    Kèm theo tiếng quát là tiếng lên đạn rẹt rẹt của cây shotgun. Tôi dừng lại liền như một cái máy và nhận ra lời nói của Linh là đúng. Nếu lúc tôi phóng ra mà c̣n cây súng trong tay th́ có lẽ tôi đă bị ăn đạn rồi. Không phải cảnh sát Mỹ mới bắn mà nếu là tôi th́ tôi cũng phải bắn để tự vệ. Và tôi biết đạn shotgun của cảnh sát Mỹ được nhồi đặc biệt với số lượng thuốc gấp hai số lượng bán ngoài thị trường. Thân thể tôi mảnh khảnh, bị một phát shotgun gần như vậy th́ chắc đạn sẽ đi từ phía sau trổ ra phía trước.

    Lúc ấy tôi nh́n chung quanh và nhận ra không biết cảnh sát ở đâu mà nhiều thế. Có đến chục thằng là ít!..

    Những ǵ xảy ra tiếp theo đó chỉ là thủ tục thông thường của cảnh sát. Tôi bị bắt nằm xuống cỏ, đưa hai tay ra sau cho cảnh sát c̣ng. Cảnh sát lục soát hết người tôi để t́m vũ khí. Chẳng thấy ǵ cả.

    Tôi nằm dưới đất và không hiểu sao, tự nhiên tôi cảm thấy b́nh thản ghê gớm. Người ta nói nơi chốn an toàn nhất trong một cơn băo là trung tâm của cơn băo. Đúng thật. Có lẽ tôi đang nằm trong trung tâm của cơn băo nên thấy an toàn vô cùng. Thế này th́ lát nữa vào ty, thằng Ken khỏi mất công gởi giấy mời.

    Lát sau, họ giắt tôi vào nhà, ngồi nơi ghế sa lông để hỏi cung. Trước mặt tôi là thằng chồng Linh vẫn c̣n nằm một đống nhưng cái miệng th́ làm việc tận t́nh để tố cáo tôi với cảnh sát.

    Một người lo hỏi cung thằng chồng Linh, một người canh chừng tôi, một người khác đi chung quanh dùng phấn trắng gạch một ṿng tṛn chung quanh những lỗ đạn dưới nền nhà, chỗ cây súng găy đứt đôi, chỗ mấy vỏ đạn rớt trên thềm nhà và mấy chỗ có vết máu.

    Lát sau xe cứu thương tới. Thằng chồng Linh được bỏ lên băng ca. Nh́n phớt qua cái miệng nó, tôi nghĩ thằng này ít nhất cũng phải bị gảy năm cái răng và có thể là nguyên hàm. Ngực và tay nó cũng bị thương tích nữa. Khi người ta khiêng băng ca ra, người cảnh sát vẫn đi theo và tiếp tục hỏi.

    Người kế tiếp là Linh. Người cảnh sát hỏi cung nàng là người đứng tuổi, mặt mày có vẻ phúc hậu. Ông ta nh́n thấy cái mặt sưng vếu của Linh th́ hỏi:

    - Tên tôi là Caven, thanh tra cảnh sát, cô cho phép tôi hỏi cô vài câu nhé... Tôi thấy mặt cô sưng chắc hơn một ngày rồi phải không. Sao vậy?

    Linh lắc đầu, che dấu một giọt nước mắt:

    - Tôi bị té.

    Người cảnh sát có vẻ động ḷng, lắc đầu:

    - Té làm sao lại bị đến ba bốn chỗ như vậy?

    Linh vẫn lắc đầu:

    - Tôi té... ba bốn lần.

    Caven lắc đầu, mặt hơi nhăn lại. Tôi thấy thế th́ giận quá, hét to lên bằng tiếng Mỹ:

    - Linda, em nói cho cảnh sát biết là em bị chồng em đánh đi!

    Người cảnh sát đang canh tôi liền nhấn vai tôi xuống và quát: "Câm mồm!" nhưng Caven đă quay lại nh́n tôi và ôn tồn hỏi:

    - Sao ông biết?

    - Đó là lư do tôi tới đây. Chồng nàng đánh nàng đó...

    - Ông là ǵ của cô này? Bà con hay anh em?

    Tôi tính nói hai người chỉ là bạn nhưng chưa kịp mở miệng th́ Linh đă nói ngay:

    - Chúng tôi là bà con.

    - À, à, thế ông nghe người bà con bị ăn hiếp rồi ông đến đây... Bây giờ tôi mới hơi hiểu được vấn đề.

    Cuối cùng th́ Linh cũng phải chấp nhận rằng nàng bị chồng đánh. Ông Caven nói:

    - Thế khi cô bị đánh, cô có gọi cho cảnh sát không?

    - Không.

    - Tại sao vậy? Cô có biết là chồng cô làm như vậy là trái luật không?

    - Tôi biết, nhưng phong tục người Á đông chúng tôi không muốn để người khác giải quyết dùm chuyện gia đ́nh ḿnh. Theo quan niệm của chúng tôi th́ đây chỉ là một vấn đề riêng tư...

    Người cảnh sát già gật gù cái đầu. Tôi nh́n thấy được sự thương cảm dậy lên trên khuôn mặt ông.

    - Cô kể cho tôi nghe chuyện hôm nay xảy ra như thế nào?

    Linh mạch lạc kể lại mọi chuyện. Nàng nói ngay trước khi tôi vào nhà, khi nh́n thấy tôi gọi ngoài cổng, chồng nàng đă đi lấy cây súng shotgun. Rồi tôi vào nhà và chuyện xảy ra như thế.. như thế...

    Linh nói một thôi bằng một thứ tiếng Anh đúng văn phạm và trôi chảy của một người có học thức cao. Ôi, tôi phục nàng quá.

    Lúc này đă có thêm bốn năm người cảnh sát nữa đứng bu quanh để nghe cuộc hỏi cung mà bây giờ đă trở thành cuộc kể chuyện rất hấp dẫn của Linh.

    Một người hỏi:

    - Chúng tôi đă nh́n thấy cây shotgun bị găy làm hai khúc. Cô bảo rằng cái ông này cố ư bắn vào cây súng?

    - Thưa ông đúng vậy. Người bà con tôi không có ư muốn giết người cho nên mới làm vậy. Nếu hắn muốn th́ chồng tôi đă chết rồi.

    Bốn, năm cặp mắt cảnh sát nh́n nhau rồi cùng sang tôi với một vẻ thán phục. Một người hỏi tôi:

    - Ở Việt Nam anh làm ǵ?

    Tôi nhún vai:

    - Làm lính. Nhưng chuyện đó không quan trọng.

    Tôi không muốn khai ḿnh là phi công để đỡ khỏi làm mất sĩ diện của "phi công danh tiếng muôn đời".

    Đến phiên tôi, tôi chẳng có ǵ để nói v́ Linh hầu như đă nói hết. Tôi chỉ nhấn mạnh ở chỗ rằng tôi bị bắn trước, hai phát, và tôi phải tự vệ.

    Cảnh sát ghi chép tất cả vào biên bản. Dĩ nhiên, câu hỏi cuối cùng và quan trọng nhất vẫn là: "Cây súng đâu rồi?"

    Nhưng tôi đă học được nhiều về cách đối xử với cảnh sát nơi ông Bob nên b́nh tĩnh trả lời:

    - Tôi rất tiếc, tôi không đưa cho mấy ông được. Tôi sẽ đưa cho luật sư của tôi, ông ta sẽ đưa cho mấy ông.

    Biết gặp phải tay chẳng vừa, họ sang pḥng bên cạnh bàn định với nhau một lúc rồi trở lại. Ông Caven vỗ vai tôi nói:

    - Tôi phải đưa bạn về ty làm biên bản để đưa sang biện lư cuộc.

    - Mấy ông bắt tôi về tội ǵ?

    - Cứ theo những ǵ chúng tôi nh́n thấy th́ sơ khởi những tội sau đây: xâm phạm gia cư bất hợp pháp, bạo hành có vũ khí, cố ư gây thương tích bằng vũ khí.

    - Tôi đâu có bắn ông ta mà bị kết tội gây thương tích bằng vũ khí.

    Người cảnh sát lắc đầu:

    - Dùng súng mà đánh th́ cũng như bắn mà thôi. Luật pháp của tiểu bang này là như vậy. Dĩ nhiên, những chuyện này ông có thể căi trước mặt quan ṭa nhưng bây giờ th́ xin ông đứng dậy...

    Tiếp theo đó, là một câu mà bất kỳ người cảnh sát nào cũng đọc trước khi bắt người ta:

    "Xin thông báo cho ông biết là ông bị bắt. Ông có quyền im lặng, bởi v́ những ǵ ông nói ra, chúng tôi có dùng nó để kết tội ông. Ông có quyền mướn một luật sư và nếu ông không có tiền th́ một luật sư miễn phí của chính phủ sẽ được chỉ định để giúp ông."

    Có lẽ v́ nh́n thấy tôi tang thương quá, Linh nhảy đến ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở:

    - Trời ơi, v́ em mà anh phải khổ như thế nào, em làm sao chịu được.

    Tôi cười và thầm nghĩ rằng đi ở tù mà nghe được một câu như thế này th́ cũng... đáng đi thật. Quả thật, nghe được câu nói ấy, ḷng tôi thấy mát rượi như được tắm trong một gịng suối mát. Gịng suối tuyệt vời của t́nh yêu.

    Thấy tôi cười, Linh lại càng nức nở:

    - Anh ĺ lợm lắm anh biết không? Anh c̣n cười được à?

    Người cảnh sát gỡ Linh ra. Ông Caven nói:

    - Không hiểu sao, tôi có linh cảm rằng hai người này không phải là bà con...

    Tôi nói với Linh:

    - Em chờ anh, anh sẽ về. Họ không kết tội anh được đâu, vài tháng là anh sẽ về. Anh sẽ gọi điện thoại cho vợ chồng anh Báu đến lái xe anh về.

    Linh gật đầu nói:

    - Vâng. Anh đừng lo, em sẽ làm chứng cho anh.

    - Thôi anh đi. Nhớ đừng để thằng khốn nạn bắt nạt em nữa. Nó mà đánh em nữa là anh sẽ giết nó.

    - Em sẽ chờ anh. Anh nhớ giữ ḿnh...

    Tôi muốn hôn nàng một cái nhưng sợ ông Caven nghi ngờ nên thôi. Tôi cúi đầu bước theo người cảnh sát.

    Ngồi đàng sau xe cảnh sát trên đường tới bót, tôi nghĩ cái số tử vi của tôi ngày hôm nay chắc bị ngôi sao... cảnh sát chiếu mạng. Mới sáng sớm ra đă gặp thằng cảnh sát Ken, bây giờ lại ngồi trên xe cảnh sát và tối nay th́ chắc chắn sẽ ngủ trong ty cảnh sát. H́nh như bọn cảnh sát Mỹ chọn cái ngôi sao làm biểu tượng không phải là không có lư do.

    Lúc năy tôi nói với Linh rằng vài tháng sẽ về nhưng thật ra đó chỉ là một lời hứa láo. Tôi biết ở bên Mỹ mà dám xông vào nhà người ta rồi đánh người ta thừa sống thiếu chết không phải là tội nhẹ. Giá chót phải là 5 năm. Đó là chưa kể thêm cái tội giết người mà tôi nghĩ rằng trước sau ǵ cảnh sát cũng phanh ra...

    Ôi, cái ngày gặp Linh chắc chẳng bao giờ có được...

    Quả đúng như tôi đoán, sau khi bị chụp h́nh và lăn tay, tôi vừa được vào pḥng tạm giữ, ngồi chưa nóng đít th́ đă được gọi lên thẩm vấn. Người ngồi trong pḥng thẩm vấn chờ tôi chẳng ai khác hơn là thằng cha Ken.

    Thấy tôi, hắn đứng chỉ cái ghế, cười:

    - Không ngờ, không ngờ. Rắc rối nữa hả?

    Tôi bỉu môi không thèm trả lời, ngồi xuống ghế. Ken mời tôi điếu thuốc:

    - Ông mới qua Mỹ chưa tới một năm mà rắc rối nhiều quá.

    Tôi nhận điếu thuốc, khum người mồi lửa. Ken nói:

    - Ông có muốn nói thêm ǵ về những ǵ ḿnh nói với nhau sáng hôm nay không?

    Tôi lắc đầu, làm cứng:

    - Không. Phần ông, ông có muốn nói ǵ thêm không?

    Ken bất ngờ đổi đề tài nói chuyện:

    - Người ta nói ông là người có tài thần xạ.

    - Ai?

    Ken nhún vai:

    - Mấy người trong ty đi về.

    Tôi lơ đăng trả lời:

    - Cái đó chỉ là chút tài vặt.

    - Ông có quen Linda à?

    Tôi ngạc nhiên:

    - Ông biết Linda?

    Ken gật đầu:

    - Tụi tui ăn uống ở đó khỏi trả tiền. Nàng đẹp nhất ở đấy.

    Tự nhiên, tôi cảm thấy buồn phiền vô tận. Buồn phiền mà không hiểu v́ lư do ǵ. Tôi thấy không muốn nói chuyện ǵ thêm nữa, liền đứng dậy:

    - Nếu ông muốn hỏi thêm ǵ nơi tôi, tôi cần một luật sư. Nếu không có luật sư th́ nhất định tôi không sẽ nói ǵ thêm nữa. Ông biết luật pháp nước Mỹ mà. Tôi mệt rồi, tôi muốn về pḥng tạm giữ nằm nghĩ.

    Ken ngạc nhiên nh́n tôi:

    - Ủa, tôi có làm ǵ cho ông buồn không? Tôi xin lỗi. Tôi đâu có hỏi cung ǵ ông đâu, ông thấy không, đâu có biên bản ǵ đâu. Tôi chỉ muốn nói chuyện chơi thôi mà.

    Tôi vẫn không thay đổi:

    - Không, tôi cảm thấy mệt mỏi. Ông biết, ngày hôm nay nhiều việc xảy ra cho tôi quá. Tôi cần sự yên tỉnh để suy nghĩ.

    Ken gật đầu, đưa tay ra bắt tay tôi:

    - Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ ông không ở đây lâu đâu!

    Đây là một câu nói rất quan trọng mà nếu chịu khó suy nghĩ một chút th́ tôi sẽ mừng quưnh lên, nhưng lúc ấy tôi quả cảm thấy mệt mỏi thật. Tôi chỉ gật đầu cho có lệ rồi bước ra, theo người cảnh sát trở về pḥng tạm giữ…

    Leo lên giường, tôi nằm vắt tay lên trán và nhớ đến Linh. Câu nói của Ken đă ám ảnh tôi. Ngay cả đến người cảnh sát Ken cũng biết nàng th́ nàng quả thật là... nổi tiếng. Không biết đó là thứ tiếng ǵ, tốt hay xấu nhưng nàng quả thật nổi tiếng... Và tôi ngủ thiếp đi…

    Không biết tôi ngủ được bao lâu th́ bị thức giấc. Tôi nh́n ra và ngạc nhiên vô cùng khi nh́n thấy ông Bob đứng lù lù một đống phía ngoài cửa song sắt. Tôi tưởng ḿnh ngủ mơ, liền dụi mắt nh́n lại. Đúng rồi, tôi không mơ chút nào hết. Quả t́nh là ông Bob bằng xương bằng thịt đang đứng lù lù phía ngoài. Miệng ông lại c̣n cười toét lên nữa làm như vui sướng lắm khi thấy tôi ở trong tù. Tôi ngồi bật dậy, giọng vui mừng hớn hở:

    - Ông Bob.

    - Tao đây! Tiên sư, mày làm cái ǵ mà nện thằng Jeff một trận dữ vậy.

    - Thằng nào?

    - Thằng Jeff, chồng con Linda chớ ai... Nhưng tao không có th́ giờ nhiều, mày chuẩn bị ra pḥng thăm nuôi cho tao nói chuyện riêng chút. Tao có tin tức rất mới cho mày.

    Tôi che tay ngáp rồi tḥ tay móc bao thuốc trong túi áo ra:

    - Mới hay cũ ǵ? Nhưng làm ǵ phải ra pḥng thăm nuôi, đi ra đi vào mấy cái cửa sắt đóng đóng mở mở mất công thấy mẹ. Ông đă vào tới đây được th́ nói chuyện ở đây không được à?

    Ông Bob hất đầu về hướng thằng tù khác nằm ở giường đối diện với giường tôi. Tôi nói:

    - Nó ngủ rồi.

    Ông Bob nói ǵ đó với người cảnh sát gác ngục. Anh chàng này gật đầu lia lịa rồi mở cửa ra bước vào lay thằng tù kia giậy:

    - Ê mày! Thức dậy đi ra ngoài kia tao nhờ chút việc. Đù mẹ ngủ cái ǵ mà giờ này c̣n ngủ?

    Tôi thấy ông Bob quả thật là người có uy, đây là chốn tù ngục của nhà nước mà ông ra lệnh cho người ta cứ như là trong nhà bếp của ông.

    Thằng tù được người cảnh sát dắt ra ngoài, để lại tôi với ông Bob ngồi với nhau trong pḥng tạm giữ. Ông Bob nói:

    - Mày ẩu quá, hồi chiều tao kiếm mày muốn chết.

    - Kiếm tôi làm ǵ?

    -T h́ cái chuyện mày nhờ tao chớ ǵ.

    Tôi lắc đầu:

    - Tôi tưởng ông lo không được.

    Chúng tôi nói chuyện một lúc về những ǵ xảy ra rồi ông Bob bỗng ngồi thẳng người lên, nói:

    - Trường, những ǵ tao sắp nói đây rất là quan trọng. Tao muốn mày nghe và phải suy nghĩ cho kỹ rồi cho tao biết quyết định liền.

    - Nói đi. Tôi đang ở tù, có rất nhiều th́ giờ để suy nghĩ.

    - Tất cả những vấn đề của mày, từ chuyện bị điều tra, cho đến chuyện phá phách ở hộp đêm tối hôm qua, cho đến chuyện đánh người ta gần chết hồi chiều nay... Tất cả, tao muốn nhấn mạnh chữ "tất cả", tất cả chuyện đó sẽ được tụi tao cho cho ch́m xuồng hết. Hồ sơ sẽ được xóa sạch trong sở cảnh sát. Mày sẽ ra về liền bây giờ nếu mày chịu một điều kiện...

    Tôi giật ḿnh. Hóa ra trên đời này vẫn c̣n có phép lạ:

    - Điều kiện ǵ?

    - Mày biết rồi. Điều kiện đó là mày về cộng tác với gia đ́nh Gardino.

    Tôi ngă lưng vào bức tường nhà tù, mặt nhăn mặt lại với sự suy nghĩ quan trọng nhất đời ḿnh. Tôi biết rằng một khi đă bán linh hồn cho quỷ th́ khó mà lấy lại được nhưng tôi chẳng c̣n lựa chọn nào cả. Ngày hôm qua th́ tôi có rất nhiều nhưng bây giờ th́ tôi thấy tôi chẳng có ǵ để mất cả. Tôi gật đầu:

    - Tôi đồng ư với vài điều kiện.

    - ĐM chết đến nơi c̣n điều kiện. Điều kiện ǵ?

    - Trước hết, tôi không giết người, ngoại trừ trường hợp tự vệ.

    - Cái đó mày đă hỏi và ông Gardino đă đồng ư rồi.

    - Tốt. Thứ hai, khi nào tôi muốn rút th́ phải cho tôi rút.

    Ông Bob có vẻ ngạc nhiên:

    - Rút? Tại sao?

    - Ông Bob, ông biết tôi không bao giờ trở nên một mafioso được hết v́ tôi là dân da vàng mà. Tôi không phải là dân mafioso th́ làm sao sống măi trong gia đ́nh mafia được? Hơn nữa, nói thật với ông, tôi đang ở trong đường cùng nên phải chấp nhận đề nghị. Mai mốt, khi tôi có chút tiền, khi tôi kiếm được một nghề lương thiện nào đó th́ tôi sẽ từ giă mấy ông.

    Ông Bob nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói:

    - Cái đó th́ tao phải hỏi lại nhưng tao nghĩ chuyện đó không có ǵ khó khăn. Bây giờ th́ tạm thời coi như là tụi ḿnh đồng ư trên nguyên tắc phải không?

    Tôi gật đầu, hỏi lại:

    - Tôi sẽ được ra khỏi tù liền bây giờ?

    Ông Bob vỗ vai tôi:

    - Ra liền bây giờ. Ra ngay lập tức.

    - Bây giờ mấy giờ rồi? Đồng hồ tôi tụi cảnh sát giữ rồi.

    - 8 giờ 13 phút tối...

    Tôi lịm người đi v́ sung sướng. Bây giờ mới 8 giờ 13 th́ 9 giờ tối nay tôi sẽ chở Linh đi chơi. Dĩ nhiên, với bộ mặt sưng vếu của nàng th́ chắc chắn tối nay nàng sẽ không đi làm, và thằng chồng nàng th́ đang c̣n nằm nhà thương.

    Tôi nói:

    - Vậy th́ ông c̣n chờ ǵ nữa.

    - Mày nói đúng, tao mới ngồi đây một chút mà đă thấy chóng mặt... Ơi, thầy đội cảnh sát ơi, mở cửa cho tụi tôi ra, bộ quên tôi rồi sao?

    Ông Bob gọi cảnh sát tỉnh bơ như trong nhà bếp ông gọi mấy người rửa chén.

    Một thầy đội lú xúp chạy tới, tra ổ khóa vào cánh cửa. Ông Bob chỉ vào tôi, nói với người cảnh sát mở cửa:

    - Ông trưởng pḥng, xếp ông có nói về trường hợp Mr. Le chưa?

    - Có. Mời ông Le sang pḥng làm giấy tờ để nhận lại vật sỡ hữu. Chúng tôi đóng hồ sơ ông rồi.

    Tôi lắc đầu thầm phục và đồng thời cũng khiếp sợ cái quyền lực của mafia ở xă hội này. Nếu ngày hôm nay tôi không ở tù th́ không bao giờ biết được cái quyền lực này nó to lớn tới cỡ ấy.

    Kư mấy tờ giấy và nhận lại đồ đạc xong, tôi mượn cái điện thoại gọi liền cho Linh.

    Đúng như tôi đoán, nàng đang ở nhà. Nghe giọng tôi, Linh mừng rú lên, hỏi tới tấp một mớ câu hỏi lỉnh kỉnh của những người có người thân bị tù, nhưng tôi đă cắt ngang:

    - Chồng em đâu rồi?

    - Anh ấy nằm nhà thương, em đi thăm ảnh mới về, trời ơi, anh biết không. Hai hàm răng phải làm lại, ba ngón tay găy, mặt mũi và ḿnh mẫy tất cả bị 46 đường chỉ khâu. Em mà không can th́ anh đánh ảnh chết rồi, ghê quá... Mà sao anh hỏi vậy?

    - Em nghe cho kỹ đây, anh vừa được thả ra.

    Linh nói như hét, giọng mừng rỡ:

    - Thả ra. Người ta thả anh ra?

    - Phải.

    - Thôi đi, anh chỉ đùa với em.

    - Không, anh nói thật. Em nghe cho kỹ, em muốn anh đến chở em đi chơi tối nay không?

    Linh như bối rối một lúc rồi trả lời:

    - Đi chứ. Mà anh được thả ra thật à? Hay anh chỉ đùa dai với em.

    - Chuyện dài lắm, anh sẽ kể cho em nghe. Anh về nhà thay đồ rồi đến em. Có người đưa anh đến nhà em.

    - Vâng, anh chờ.

    Khi chúng tôi lên xe, ông Bob tḥ tay ra bắt tay tôi:

    - Gia đ́nh Gardino chào mừng người bạn mới.

    - Rất hân hạnh được làm việc với gia đ́nh Gardino.

    - Bây giờ chú mày muốn đi đâu để ăn mừng cái ngày trọng đại này?

    Tôi lắc đầu:

    - Cám ơn ông nhưng tối nay th́ không được. Ông cho tôi về nhà thay đồ rồi chở tôi lên nhà Linh được không?

    Ông Bob gật gật cái đầu ra chiều hiểu ư. Ông nói:

    - Ngay từ lúc đầu tiên gặp mày, tao biết mày có số đào hoa...

    - Đào hoa con khỉ! Tôi đang thất điên bát đảo v́ t́nh đây ông ơi.

    Tôi về nhà tắm rửa thay đồ rồi ông Bob chở tôi tới nhà Linh liền. Tôi xuống xe, ông Bob nói qua cửa sổ:

    - Mày cứ ăn chơi vui vẻ đi. Chuyện thằng Jeff để tụi tao lo. Nó chỉ là một con gà mái, đừng bận tâm tới nó. Tao hứa với mày là kể từ giờ phút này trở đi, khi biết mày ở trong gia đ́nh Gardino, có cho kẹo nó cũng không dám hỗn với mày. Sáng mai tao nghỉ làm để chở mày đi gặp xếp lớn.

    - OK ông nhớ đừng quên vụ cái cây P-38 của tôi c̣n nằm trong tay thằng Jay.

    - Tao đă nói với mày hồ sơ đóng là đóng, mày đừng lo chuyện đó.

    - Tuy vậy nhưng tôi vẫn không muốn thằng Jay giữ nó. Tôi muốn nh́n thấy nó.

    - Để tao cố gắng coi. Thôi tao dọt.

    Tôi chờ cho chiếc xe Bob biến mất rồi mạnh dạn mở cửa hàng rào bước vào trong.

    Linh đă chờ tôi ngoài cửa. Chúng tôi ôm nhau, mừng mừng tủi tủi. Hai người bước vào nhà...

    (c̣n tiếp)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 18-10-2011, 01:22 PM
  2. Phát Súng Ân T́nh - Trường Sơn Lê Xuân Nhị
    By ong8 in forum Văn Hóa - Nghệ Thuật
    Replies: 0
    Last Post: 02-10-2011, 09:49 AM
  3. XẾP AL CAPONE -Tiểu thuyết trinh thám-Trường Sơn Lê Xuân Nhị.
    By NguyễnQuân in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 17
    Last Post: 21-09-2011, 11:42 PM
  4. Replies: 0
    Last Post: 29-03-2011, 06:18 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •