Page 4 of 5 FirstFirst 12345 LastLast
Results 31 to 40 of 41

Thread: PHÁT SÚNG ÂN T̀NH -Tiểu thuyết trinh thám- Trường Sơn Lê Xuân Nhị

  1. #31
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Thật là một cảm giác lạ lùng khi bước vào nhà của một người đàn bà đẹp và chồng người ta không có ở đó. Đó là cái cảm giác vừa sung sướng vừa cảm thấy có tội. Chúng tôi nắm tay nhau, ngồi xuống ghế xa lông nơi pḥng khách. Linh quả là một người đàn bà khéo tay. Cảnh tượng tang thương lúc chiều đă được dọn dẹp sạch sẽ. Mấy lỗ đạn nơi thảm được nàng khéo léo để lên đó mấy chậu hoa để che đi.

    Nàng đưa lại cho tôi cây 9 mm. Cầm cây súng trong tay, tôi mới thấy biết ơn nàng. Quả thật, nếu hồi chiều không nghe lời nàng để bắn chết thằng Jeff th́ đời tôi giờ này chắc chắn phải c̣n nằm trong khám. Mafia có thể đỡ được nhiều thứ tội nhưng tội giết người th́ giá cao quá, khó mà gỡ được, hoặc không gỡ được.

    Tôi nhét súng vào bụng. Hai người ngồi xuống ghế sô pha, không ai nói với ai lời nào. H́nh như h́nh ảnh man dại buổi chiều c̣n quá mới nơi trái tim của mỗi người. Một lúc, Linh nói:

    - Anh ra khỏi tù sớm như vậy được thật là một phép lạ. Anh kể em nghe đi, sao anh ra được mau vậy.

    - Chuyện dài lắm, ḿnh đi kiếm ǵ ăn rồi anh kể cho nghe.

    - Ừ, em cũng nghĩ vậy. Cái pḥng khách bây giờ coi thấy ghê quá, mỗi lần đi ngang nó em cứ rờn rợn trong người.

    Linh đă thay đồ và trang điểm, hai đứa leo lên chiếc xe cà tàng của tôi, vui vẻ và hồn nhiên như hai kẻ mới biết yêu lần đầu. Linh nói:

    - Anh đi chiếc xe cà tàng như thế này mà dám vào hộp đêm tán em à?

    Tôi đề xe hai lần máy mới nổ. Tôi sang số, hỏi:

    - Thế th́ lái xe nào th́ mới tán em được.

    - Em không biết nhưng khách tán em toàn lái xe Mercedes hay BMW không à. Có ông c̣n đi cả Limousine có tài xế lái nữa.

    - Thế có ông nào tán được không?

    - Không, c̣n khuya.

    Tôi lái xe sang một vùng tên gọi là khu Plaza, nơi nổi tiếng xinh đẹp với những nhà hàng tiệm bán hàng xây cất giống y hệt một thành phố bên Âu châu. Hôm ấy trời mát, tôi đậu xe rồi hai đứa vào ngồi trong một quán cà-phê. Nơi góc quán có người da đen thổi cây kèn to sù. Điệu nhạc phát ra lúc th́ buồn bă, lúc th́ giật gân, lúc khác lại như một điệu trống.

    Chúng tôi lựa một góc tối ngồi để che giấu cái môi c̣n hơi sưng của Linh rồi gọi rượu và thức ăn. Linh cũng chia vui với tôi một ly sâm banh. Tôi nh́n thấy nàng không được vui lắm nhưng thông cảm được. Ai có thể vui nổi sau một ngày đầy dẫy những biến cố như vậy. Tôi nói:

    - Hồi chiều, lúc cảnh sát dẫn anh ra xe, em đâu có ngờ tối nay hai đứa ḿnh lại gặp nhau và ngồi được ở chỗ này phải không?

    Linh lắc đầu:

    - Có sống đến một ngàn năm nữa, Linh cũng không thể ngờ được.

    - Anh cũng vậy. Anh tưởng chắc sẽ chẳng bao giờ được gặp em, v́ nếu không bị tử h́nh th́ chắc cũng ở tù cho đến già...

    Linh buông cái nĩa xuống:

    - Em không hiểu...

    - B́nh tĩnh, để anh kể cho nghe. Cầm nĩa lên đi... Chuyện c̣n dài...

    Tôi thuật lại cho nàng nghe tất cả những ǵ xảy ra giữa tôi và ông Bob. Linh nghe tới đâu th́ gật đầu tới đó. Thỉnh thoảng, nàng lại chêm vào: "Hèn ǵ" làm tôi phải hỏi ngược lại:

    - Hèn ǵ làm sao?

    - Hèn ǵ em thấy ông Bob ổng cưng anh quá chừng. Mà không phải chỉ ông Bob và tất cả mọi người trong hộp đêm nữa. Ai cũng dành cho anh một sự đối đăi như là thượng khách... Măi đến bây giờ em mới hiểu.

    - Em biết cái hộp đêm đó là của gia đ́nh Gardino không?

    Linh gật đầu:

    - Biết. Anh kể tiếp đi...

    Tôi tiếp tục cho đến lúc buổi chiều nay rồi kết luận:

    - Em thấy đó, anh chẳng c̣n giải pháp nào khác hơn nữa. Trong cuộc đời, nhiều khi ḿnh không muốn nhưng ḿnh vẫn bị cuốn theo chiều gió...

    Linh ngồi trầm ngâm, nh́n ra xa xa và không nói ǵ. Tôi tiếp:

    - Anh kể chuyện đời anh cho em nghe hết rồi, giờ em kể chuyện đời em đi.

    Linh xoay xoay cái ly trong tay, nói:

    - Em đă kể gần hết chuyện của em cho anh nghe rồi. Đại khái, em gặp chồng em ở Việt Nam trong một bữa tiệc giáng sinh, lúc ấy ảnh làm cai cho hăng thầu RMK... Chúng em yêu nhau. Rồi ảnh về Mỹ, em về theo...

    - Kể những ǵ anh chưa biết ḱa, mấy chuyện đó anh biết rồi.

    - Đời em tầm thường lắm, em sợ kể tiếp rồi rồi anh sẽ chán nản mà ngủ gục.

    Tôi cười:

    - Em có cảm tưởng ǵ trong ngày đầu tiên đi làm ở cái hộp đêm cởi truồng đó?

    Linh chớp mắt, im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại tôi:

    - Vậy anh có cảm tưởng ǵ hồi chiều nay khi anh nhận lời làm việc cho gia đ́nh Gardino?

    Tôi nhún vai, uống cạn ly rượu:

    - Anh biết là đời ḿnh từ nay sẽ bước sang một khúc quanh mới. Một khúc quanh mới hoàn toàn xa lạ, đầy dẫy bất trắc nhưng cũng đầy dẫy hứa hẹn, nhiều nguy hiểm nhưng cũng nhiều thú vui... Nhưng cái quan trọng nhất anh biết là anh sẽ không c̣n là anh nữa... Tâm trạng của em thế nào?

    - Cũng giống như anh vậy, nhưng thêm một điều là em cảm thấy nhục nhă lắm...

    - Nhục nhă?

    - Phải! Em nghĩ ḿnh ngày xưa cũng là con nhà có giáo dục, được nuôi cho ăn học đàng hoàng, không phải dốt nát ǵ mà bây giờ phải đem đùi đem vú ḿnh ra để đổi lấy những đồng tiền thưởng của khách hàng, em cảm thấy nhục lắm nhưng không biết làm sao hơn... Hồi chưa mất nước, sau khi đi làm ở chỗ này, mỗi lần viết thư về nhà là mỗi lần em khóc. Em phải nói dối với cha mẹ rằng bên này rất hạnh phúc, chồng nuông chiều em đủ thứ, muốn ǵ cũng có. Ở nhà cứ hỏi em chừng nào th́ dắt cháu ngoại về Việt Nam chơi, em không biết trả lời sao...

    Tôi rót thêm sâm banh cho Linh và gọi thêm rượu. Tôi muốn say tối hôm nay. Tôi để tay lên tay Linh ở trên bàn, nắm chặt lấy. Nàng cũng nắm chặt lấy tay tôi. Tôi cười, hỏi:

    - Hồi ở Việt Nam em có nghe bài hát "Tay chinh nhân đan năm ngón tay mềm" của lính chưa?

    Linh lắc đầu, có vẻ hơi ngượng v́ phải nói ra một sự thật:

    - Không. Linh ít khi nghe nhạc Việt Nam lắm, nhất là nhạc lính. Em chỉ nghe nhạc ngoại quốc không. Tiếc quá, sang Mỹ rồi muốn nghe lại Việt Nam, bên nhà gởi qua hàng núi băng cho em nhưng mà sao nghe chẳng thấy hay ǵ hết... H́nh như cái đất này chỉ hợp với những ǵ hung bạo, thực tế và... to lớn. Những t́nh cảm lăng mạn của người Việt ḿnh h́nh như không hợp ở đây.

    - Anh mới qua, chưa biết nhiều. Có thể em đúng.

    Rồi hai đứa cùng im lặng. Bồi mang rượu ra. Tôi hỏi Linh:

    - Em có tin rằng cuộc đời ḿnh có số mạng không?

    - Ai lại không tin như vậy?

    - Em nghĩ số mạng đời em rồi sẽ như thế nào?

    - Anh nghĩ số mạng anh như thế nào?

    Linh quả thật có cái tật hay hỏi ngược lại người đối thoại. Tôi bỏ tay nàng ra, mồi điếu thuốc, nói:

    - Anh rán để dành một số tiền rồi anh sẽ từ giă tụi Gardino. Ḿnh đâu có sống bằng cái nghề đó măi được... Với một số vốn, anh sẽ mua một cái apartment để cho người ta mướn. Anh thấy ở Mỹ chỉ có nghề cho mướn nhà là thoải mái và nhẹ nhàng nhất. Người ta có thể không đi xe mới, người ta có thể không đi ăn, không đi mua sắm nhưng ai cũng cần có một chỗ để ở. Hơn nữa, nhà cửa càng ngày càng lên giá...

    Tôi nói một thôi, đem hết số vốn nghèo nàn nghe lỏm được của anh Báu về nghề địa ốc cắt nghĩa cho Linh nghe rồi kết luận:

    - Ḿnh chỉ cần có hai khu chung cư cho mướn là tháng tháng thâu tiền mệt nghĩ...

    Linh cười:

    - Nói như anh nghe dễ thật. Thế chừng nào anh giàu, Linh tới mướn nhà anh, anh có bớt không?

    Tôi cười:

    - Em là vợ anh th́ làm sao anh lấy tiền nhà của em được?

    Nhưng Linh không cười. Nét mặt nàng đang tươi bỗng xụ ngay xuống làm tôi giật ḿnh. Tôi hỏi:

    - Em có ǵ không vừa ư?

    Linh lắc đầu không nói ǵ. H́nh như nàng đang phải suy nghĩ để đối phó với một vấn đề ǵ bối rối lắm. Tôi lại nói tiếp:

    - Em muốn ở thành phố nào? Muốn qua bên Cali hay muốn lên miền Bắc, hay cứ ở miền Nam? Em muốn đi đâu anh cũng chiều em hết.

    Tôi vừa nói vừa cười nhưng Linh cũng vẫn không cười. Nàng đột ngột nắm lấy tay tôi và nói:

    - Anh Trường... Linh rất cám ơn những ǵ anh làm cho Linh nhưng anh biết, Linh là gái có chồng... Linh chưa có thể ly dị được...

    Tôi giật ḿnh đánh thót, ngụm rượu vừa uống xém tí nữa th́ phun cả ra ngoài. Đàn bà chẳng những khó hiểu mà c̣n... hơi điên nữa. Hóa ra là từ hồi chiều tới giờ, tôi cứ sống trong mộng. Tôi cứ tưởng sau một ngày như ngày hôm nay th́ ngày mai Linh sẽ ra toà để xin ly dị chồng gấp gấp. Và một khi đă ly dị th́ nàng sẽ trở về sống với tôi. Tôi sẽ nhờ ông Bob mướn một cái nhà rất sang trọng cho hai đứa chúng tôi lập tổ uyên ương. Tôi sẽ bắt nàng nghỉ việc và gởi nàng đến trường cho nàng đi học lại. Nàng có căn bản học vấn, giờ muốn lấy một cái bằng cử nhân hay tiến sĩ ǵ đó chắc cũng không khó. Tôi chưa biết bọn mafia sẽ trả lương cho tôi như thế nào nhưng cứ theo những quà cáp và những lần đi chơi th́ tôi biết số tiền được trả sẽ dư sức cho tôi sống cuộc đời vương giả. Dĩ nhiên, tôi sẽ không phung phí tiền bạc như chúng nó. Gốc tôi vốn là người bần tiện mà. Sau khi để dành một số tiền, tôi sẽ nghỉ việc, hai đứa sẽ đi đến một nơi nào đó thật xa để sống hạnh phúc với nhau suốt đời. Sẽ sinh con đẻ cái, sẽ có những thằng... Trường con cô Linh con chạy khắp sân nhà, đùa giỡn chí choé, v.v. Mộng mơ không mất tiền mà, ai mộng lại chả được?

    Nhưng tôi không ngờ rằng nàng vẫn c̣n gắn bó với thằng chồng khốn nạn, thằng chồng vũ phu đă đẩy nàng đi làm chiêu đăi viên ở một hộp đêm cởi truồng để nuôi nó, đă đánh nàng nhiều trận thừa sống thiếu chết. Quả thật, đă đến nước này mà nàng vẫn c̣n gắn bó với thằng chồng mắc dịch th́ lạ thật. Rồi đột nhiên, tôi nhớ lại những ǵ xảy ra lúc sáng tại nhà nàng khi tôi đang dùng súng quật thằng Jeff. Tôi như nh́n thấy rơ lại cái cảnh Linh phóng người xuống ôm lấy chồng. Nàng ôm lấy nó như người mẹ che chở đứa con, như con gà mẹ che chở đàn gà con trong đôi cánh. Không hiểu sao, măi đến bây giờ h́nh ảnh đó mới đập thật mạnh vào tâm hồn tôi.

    Mẹ, thật là chán đời! Tự nhiên, tôi bung một tiếng chửi thề. Linh siết chặt tay tôi:

    - Anh, anh đừng nóng... Anh nghe Linh nói đă...

    Nghe được ǵ nữa mà nghe. Tôi thấy bầu trời như đang sụp đổ trước mắt ḿnh. Tôi nâng ly rượu lên uống cạn. Lúc năy đă muốn uống say với Linh một đêm cho vui, bây giờ cần uống say hơn để quên sầu. Linh nói, giọng thổn thức và thành thật:

    - Tính anh nóng quá. Anh đừng buồn phiền quá như vậy... Anh nghe Linh cắt nghĩa đă...

    Tôi dụi điếu thuốc, đưa tay nghiến cho nó nát bấy ra rồi đau khổ nói:

    - Anh như một người vừa trên tàu bay bị rớt xuống đất, phải cho anh buồn phiền chút chút chứ...

    Linh ph́ cười:

    - Trên tàu bay mà rớt xuống đất th́ chết tươi, c̣n sống thế nào được để mà buồn phiền. Anh tội nghiệp thật, lúc nào cũng bị mấy chiếc tàu bay ám ảnh... Nhưng làm ǵ đến nổi phải rớt tàu bay? Anh b́nh tĩnh nghe em nói hết có được không?

    Dù tan nát ruột gan nhưng tôi cũng thấy vui lây v́ cái tính trẻ trung của nàng:

    - Em nói đi.

    Linh nh́n thẳng vào mắt tôi, nụ cười tắt ngấm, đôi mắt chớp mau rồi cúi xuống, buồn lạ lùng.

    - Anh biết ngày xưa, ảnh là người đă cứu vớt gia đ́nh em.

    Tôi lại muốn nhảy dựng lên lần nữa:

    - Em học trường Tây, dáng điệu quư phái, anh tưởng em là con nhà giàu lắm.

    Linh lắc đầu:

    - Ai cũng tưởng vậy. Đúng hơn, nhà em đă có một thời sung sướng giàu có, nhưng khi đảo chánh Ngô Đ́nh Diệm th́ mọi chuyện thay đổi...

    Tôi sửa lại thế ngồi:

    - Vậy ra em lấy thằng Jeff v́ tiền chứ không phải v́ t́nh à?

    Linh hơi nhăn mặt lại một chút như vừa bị xúc phạm. Nàng nói:

    - Mấy ông nhà binh các anh ăn nói... thiếu văn chương và thẳng thừng quá...

    Tôi nắm lấy tay nàng:

    - Anh xin lỗi. Anh không biết đă làm em buồn bao nhiêu lần về cái vụ ăn nói nham nhở này rồi. Anh ăn nói cộc cằn thô lỗ nhưng ḷng anh không như vậy. Em tha lỗi cho anh.

    Linh cười nhẹ:

    - Nếu không tha th́ Linh đă chẳng đời nào đi với anh... Anh phải biết rằng trên đời này có nhiều câu hỏi mà ḿnh không bao giờ nên hỏi, có nhiều cảnh mà ḿnh không bao giờ nên xem và có nhiều chuyện mà ḿnh không bao giờ nên nhớ... Linh mong rằng anh đừng bao giờ bắt Linh trả lời câu hỏi đó.

    Tôi gật đầu, nói:

    - Anh có một câu hỏi mà không biết có nên hỏi em không?

    - Hỏi đi, nếu nó không xúc phạm.

    - Em yêu anh lắm phải không?

    Linh tṛn mắt nh́n tôi rồi ngă người ra sau, cười lớn:

    - Ai dạy cho anh cách tán gái vậy?

    Tôi lắc đầu:

    - Chẳng ai dạy cả. Anh nghĩ rằng em yêu anh th́ anh hỏi vậy, thế thôi.

    - Anh dựa vào bằng chứng nào mà chủ quan như vậy?

    - Này nhé, ngày đầu tiên gặp nhau, em gọi anh là cậu bé. Thường thường, chiêu đăi viên không được nói chuyện với khách hàng như thế. Rồi em để cho anh hôn nữa... Không, nhưng quan trọng nhất phải nói là cặp mắt nh́n của em. Có lúc, anh có cảm tưởng rằng em muốn nghiền nát anh ra... Và quan trọng nhất, trong giây phút đau khổ của em, em đă nhớ đến anh và gọi điện thoại để anh đến chở em đi...

    Linh cúi đầu xuống, đưa hai tay bưng lấy mặt. Tôi không biết nàng đang vui mừng hay mắc cỡ. Tôi tiếp:

    - V́ những lư do đó, anh nghĩ rằng em phải yêu anh lắm... Nhưng mà anh nói vậy cho vui thôi, nếu em không yêu anh th́ anh xin lỗi...

    Linh ngửng mặt lên, nắm lấy tay tôi. Tôi thấy có nước mắt trong đôi mắt nàng:

    - Anh Trường, anh nói đúng. Em yêu anh. Yêu ngay từ buổi tối đầu tiên gặp anh...

    Tôi cười. Có thằng đàn ông nào được người đẹp nói như thế mà không cảm thấy sung sướng tận cơi ḷng. Tôi gật gù cái đầu:

    - Nói đùa chứ em yêu anh thật à?

    Linh gật đầu. Tôi uống cạn ly rượu:

    - Tại sao vậy? Chắc em tưởng là anh ngon lành lắm hả?

    Linh ph́ cười:

    - Không, em biết chứ, biết từ giây phút đầu tiên. Anh chả có ǵ ngon lành hết.

    - Em có biết anh làm nghề... rửa chén không?

    - Biết ngay từ đầu. Nh́n bộ đồ anh mặc, nh́n dáng điệu và thái độ của anh đối với ông Bob th́ em biết ngay.

    Tôi thấy hơi nghẹn ở cổ họng:

    - Quần áo th́ em nói đúng, anh mới qua nên ăn mặc xoàng lắm, nhưng dáng điệu và thái độ với ông Bob th́ sao?

    - Thái độ của một người cấp nhỏ đi chơi với xếp lớn...

    Tôi thở ph́ ra một cái, thấy tự ái hơi bị tổn thương. Mẹ kiếp, thế mà tôi cứ tưởng là tôi ngon lành lắm. Hóa ra cặp mắt của thiên hạ trên cơi đời này thật là tinh, khó mà lừa ai được.

    - Vậy mà em cũng vẫn yêu anh à?

    Linh gật đầu:

    - Vâng.

    Ôi, sao mà tôi yêu cái tiếng "vâng" của nàng đến thế.

    - Thế th́ em c̣n chờ ǵ mà chưa bỏ quách thằng chồng khốn nạn của em đi?

    Nét mặt Linh bỗng thay đổi, nàng nh́n tôi đau đớn:

    - Đừng anh. Đừng bắt Linh phải làm vậy?

    - Tại sao? Anh không hiểu được em. Em yêu anh và anh cũng yêu em, và... may mắn hơn nữa, em lại bị thằng chồng khốn nạn ăn hiếp và bạc đăi, thậm chí hồi chiều nó cả gan cầm súng bắn vào hai đứa ḿnh mà chẳng thèm nghĩ lại một lần thứ hai. Em thấy đó, nó có coi em ra cái con khỉ ǵ đâu, tại sao em lại cứ coi nó như là chồng? Theo anh, cách hay nhất th́ em cứ bỏ quách thằng chồng mắc dịch rồi đến ở với anh, anh sẽ làm cho em được hạnh phúc suốt đời...

    Linh lắc đầu:

    - Có một điều em quên nói với anh.

    - Điều ǵ?

    - Lúc hai người cưới nhau ở Việt Nam, em dắt anh ấy về nhà tế lễ gia tiên. Ảnh mặc áo thụng, đội khăn đóng, thề trước vong linh tổ tiên nhà em rằng ảnh sẽ bảo bọc em suốt đời...

    Tôi cướp lời:

    - Bảo bọc cái con khỉ. Cái thằng làm biếng tối ngày chỉ nằm nhà uống rượu và coi vô tuyến truyền h́nh không th́ bảo bọc cái nỗi ǵ?

    - Đừng anh, để cho em nói hết... Ảnh thề xong th́ em cũng đốt nhang và khấn trở lại y như vậy. Em thề với tổ tiên ḿnh rằng em cũng sẽ phục tùng và vâng lệnh ảnh suốt đời...

    Tôi văng tục. Thế này th́ tôi hết có hy vọng lấy Linh rồi. Tôi nói:

    - Người Việt Nam ḿnh quả thật bày vẻ. Muốn lấy nhau th́ lấy, muốn hôn nhau th́ hôn, muốn sờ mó hay muốn làm ǵ th́ làm, tại sao lại phải ra bàn thờ tổ tiên để đốt nhang cúng vái rồi thề thốt. Mẹ kiếp, suốt đời cứ nhang với đèn, cứ cúng với vái, đến khi ngửng mặt lên th́ thua thằng Tây, thằng Nhật, thằng Tàu... Mẹ kiếp, cả thằng Đại Hàn ḿnh cũng thua.

    - Anh đừng nói thế mà có tội anh. Đó là chuyện phong tục và lễ giáo của nước ḿnh mà.

    - Phong tục cái con khỉ... Phong đ̣n gánh th́ có. Phong tục cái ǵ mà hại cả một đời con gái của người ta như thế kia...

    - Anh đừng vô lư. Em cũng đâu có muốn vậy.

    - Nếu thế th́ em bỏ quách mấy cái lời thề thốt lẩm cẩm ngày xưa đi, đi với anh.

    Linh lắc đầu không nói ǵ. Tôi lại muốn lộn gan, hỏi:

    - Như vậy là em nhất định không chịu bỏ thằng chồng khốn nạn v́ mấy lời thề thốt kia à?

    Linh lắc đầu không nói ǵ. Cáu quá tôi đâm khùng, nghiến răng nói:

    - Mẹ nó, ngày mai anh sẽ để một phát đạn 9 ly vào giữa con mắt trái thằng khốn nạn.

    Linh rướn người lên như bị tôi đâm một nhát dao. Nàng nắm lấy tay tôi, sửng sốt:

    - Anh. Anh nói ǵ kỳ vậy?

    - Kỳ cái ǵ, anh nói thật đấy. Anh sẽ bắn nó nát óc ra coi nó có làm ǵ được anh không? Đừng quên rằng bây giờ anh là người của gia đ́nh Gardino rồi. Anh muốn bắn ai th́ bắn, coi thử có ai làm ǵ được anh không...

    Linh buông tay tôi ra, bật khóc. Nàng quay mặt đi giấu hai hàng nước mắt. Tôi không nói ǵ, ngồi lầm ĺ uống rượu và hút thuốc.

    Một lúc, nàng ngưng khóc, nói:

    - Anh Trường, chuyện t́nh yêu giữa hai đứa ḿnh vừa mới nẩy nở... Nó tươi đẹp như một cánh hoa buổi sáng, anh đừng để nó héo đi.

    Mẹ kiếp, ở lứa tuổi này, đúng hơn là già mẹ nó hết rồi, lại sống ở một nơi yêu cuồng sống vội như đất Mỹ mà c̣n dám ví von t́nh yêu như một đóa hoa th́ tôi... chịu thua. Đàn bà quả thật khó hiểu... Tôi hỏi, giễu cợt:

    - Vậy ḿnh chắc phải tưới nước cho hoa chắc?

    Linh lắc đầu, xoay mặt đi. Nh́n nàng thút thít một lúc, tôi bỗng thấy thương nàng. Tôi bảo:

    - Linh này.

    Linh không trả lời. Tôi mồi điếu thuốc, nói:

    - Anh đồng ư với em về phương diện lễ giáo. Nhưng nếu thằng chồng em là một con người đàng hoàng th́ có cho kẹo anh cũng không dám nhảy vào tán em, nhưng khổ nổi, thằng chồng em lại là cái quân làm biếng và gian ác. Làm ăn không lo, tối ngày cứ ngồi nhà uống rượu, lại c̣n để vợ đi làm ở cái hộp đêm cởi truồng. Một thằng chồng tệ bạc như thế, thiết nghĩ em bỏ nó đi cũng không lấy ǵ là quá đáng...

    Linh suy nghĩ một lúc rồi nói:

    - Nhưng lúc người ta cần ḿnh như thế này mà ḿnh bỏ đi th́ không phải anh ạ...

    Tôi thở dài. Linh lại tiếp:

    - Ngày xưa, lúc ḿnh cần người ta, người ta giúp đỡ ḿnh, bây giờ người ta cần ḿnh, ḿnh lại bỏ đi th́ coi không được anh ạ...

    Câu nói sau của nàng làm tôi thấy cảm động. Nàng quả là một người đàn bà Việt Nam gương mẫu, công dung ngôn hạnh đầy đủ. Giữa thời đại nguyên tử này, ở nơi một đất nước tân tiến như thế này mà nói được như vậy th́ Linh không phải là người tầm thường. Tôi cảm thấy thương và kính trọng nàng hơn nữa. Tôi nắm lấy tay nàng ở trên bàn, thay đổi hẳn thái độ:

    - Linh, chắc em phải thất vọng về anh lắm phải không?

    Linh nh́n tôi:

    - Tại sao?

    - V́ anh thấy anh tầm thường quá. Anh chỉ nghĩ đến bản thân anh và chỉ muốn chiếm đoạt em, anh quên rằng em c̣n bổn phận với chồng...

    Linh cúi đầu:

    - Dù anh ấy thế nào đi nữa th́ ảnh vẫn là chồng em. Đă đùm bọc em, đă cứu vớt gia đ́nh em, đă đưa em sang đây...

    Tôi buông tay nàng ra rồi ngồi im, dáng điệu tuyệt vọng. Dĩ nhiên, nàng là người đàn bà đáng phục nhưng tại sao cuộc đời tôi lại cứ bị lâm vào những trường hợp như thế này nhỉ? Cả Linh nữa. Có thể nàng c̣n đáng thương hơn tôi v́ tôi c̣n có lối thoát c̣n nàng th́ không. Thật khó có thể tượng tượng được hai người Việt Nam, một thanh niên lâu ngày chưa gặp đàn bà và một người đàn bà trẻ đẹp không có t́nh yêu gặp nhau ở một nơi cách quê hương nửa trái địa cầu mà lại nói chuyện lễ nghĩa đạo đức. Thật là... đau khổ cho cả hai.

    Mặt tôi chắc phải thiểu nảo lắm nên Linh mới nắm lấy bàn tay tôi bóp nhẹ. Nàng nh́n tôi tha thiết. Tôi cười, đưa bàn tay nàng lên dịu dàng đặt vào đó một cái hôn. Linh mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia lửa hân hoan. Tôi nói:

    - Dù sao đi nữa th́ anh cũng yêu em.

    Linh lại bóp mạnh tay tôi, kề đầu gần tôi, nói nhỏ:

    - Em cũng yêu anh nữa. Anh rán chờ Linh đi.

    Lần đầu tiên tôi nh́n thấy một tia hy vọng ở cuối con đường hầm:

    - Chờ em?

    - Vâng. Anh rán chờ em.

    - Chờ cho đến lúc nào?

    - Em nói thế anh hiểu rồi. Em muốn anh cứ chờ em đi, một ngày nào đó cuộc đời sẽ thay đổi...

    Tôi buông tay Linh ra, thở dài:

    - Anh già rồi, không biết chờ được bao lâu nữa. Thôi ḿnh đi về...

    Suốt quăng đường về nhà, không ai nói với ai lời nào. Tôi đốt thuốc lá liên miên, nghĩ đến số phận hẩm hiu của ḿnh. Mẹ kiếp, lúc năy lái chiếc xe vun vút trên con đường này ḷng tôi tươi thắm như mùa xuân. Vừa mới nhận được job thơm, lại có thêm đào đẹp chở đi chơi, tương lai sáng rỡ với h́nh ảnh một mái nhà xinh với hai trái tim vàng. Mộng ước đơn giản tưởng đă nằm trong tầm tay nào ngờ đùng một phát, thấy ḿnh như người bị... rớt khỏi tàu bay.

    Linh ngồi bên cạnh chắc cũng cùng một tâm trạng đau buồn như tôi. Không biết nàng suy nghĩ điều ǵ mà thỉnh thoảng lại cứ lắc đầu.

    Tôi dừng xe trước nhà nhưng không tắt máy, đạp thắng ngồi chờ. Linh mở cửa xe nhưng không xuống. Nàng ngập ngừng một lúc rồi hỏi:

    - Anh muốn vào nhà chơi không?

    Tôi lắc đầu, giọng cương quyết nhưng ḷng th́ héo đi với câu trả lời:

    - Mai anh phải đi gặp xếp mới, thôi để anh về.

    Linh bước xuống xe. Nhưng nàng không đóng cửa, lại khom người xuống và hỏi tôi lần nữa:

    - Nhà em c̣n mấy chai rượu ngon, anh muốn vào chơi chút không? Em sẽ uống với anh một ly.

    Tôi nh́n thấy cặp vú no tṛn của Linh lúc nàng cúi người xuống. Và dĩ nhiên, h́nh ảnh đó làm tôi thay đổi ư định. Tôi tắt máy xe mở cửa phóng xuống.

    Tôi dừng lại ở pḥng khách nhưng Linh kéo tôi vào trong pḥng giải trí ở dưới hầm. Căn pḥng ấm cúng và xinh đẹp với đồ đạc mắt tiền và trang hoàng khéo léo với ti vi, đờn piano và dàn máy nhạc vĩ đại. Trên tấm thảm là mấy cái gối ni lông rất lớn, có thể nằm lên đó được.

    Linh mở vô tuyến truyền h́nh, bảo tôi ngồi chờ. Nàng vào trong một lát và trở ra với một chai rượu Tây hiệu Martel và hai cái ly:

    - Em giấu kỹ lắm mới được chai rượu quư này. Cả mấy năm rồi đó. Bố em ngày xưa ngày xưa cũng thích uống loại này lắm.

    Nàng để ly xuống thảm:

    - Em đi mở nhạc, anh muốn nghe nhạc ǵ?

    - Nhạc ǵ cũng được. Hay nhạc cổ điển, em có không?

    Linh cười:

    - Em cũng thích nhạc cổ điển nữa, anh thích bài nào...

    Rồi nàng kể ra một lô những tên bản nhạc cổ điển Tây phương làm tôi chới với. Tôi lắc đầu:

    - Anh có biết ǵ về nhạc cổ điển ǵ đâu mà em hỏi... Nhà hàng chỗ anh rửa chén chuyên mở toàn nhạc cổ điển, anh nghe hoài nên thích. Có vậy thôi.

    Tôi khui chai rượu. Linh đi tắt ti vi rồi mở nhạc lên nhè nhẹ, tắt bớt mấy ngọn đèn. Nàng trở lại, kéo một cái gối tới gần bên tôi. Tôi rót rượu vào hai cái ly, nói:

    - Uống cho cuộc t́nh của hai ta.

    Chúng tôi nâng ly. Linh nói:

    - Uống để chào mừng anh vào đất Mỹ, để kỷ niệm ngày cái ngày đáng ghi nhớ này.

    - Ghi nhớ cái ǵ?

    - Ghi nhớ ngày hai đứa ḿnh yêu nhau...

    Tôi lịm người đi v́ sung sướng. Hóa ra đời tôi cũng không đến nỗi đau khổ lắm.

    Đêm đó, tôi làm t́nh lần đầu tiên kể từ ngày mất nước.

    Làm t́nh ngay trong pḥng giải trí, giữa tiếng nhạc du dương, lúc trầm bỗng, lúc dịu dàng lúc lại phừng phừng như cuồng phong băo tố...

    Linh rên rĩ, oằn oại trong bàn tay người thanh niên trẻ. Nàng cho biết, lần cuối cùng nàng gần chồng cách đây đă hơn một năm.

    Khi tôi làm t́nh xong lần thứ năm th́ đồng hồ chỉ 4 giờ sáng. Và chai Martel đă vơi đi hết hơn nữa. Linh bảo tôi phải ngủ đi để mai c̣n lấy sức đi tŕnh diện chủ mới. Tôi nghe lời nằm thiu thiu một lúc nhưng lại tỉnh dậy chừng 15 phút sau đó.

    Lần làm t́nh lần thứ sáu này kéo dài cho đến sáng. Đă từ lâu, tôi chưa được yêu người đàn bà nào như Linh...


    (c̣n tiếp)

  2. #32
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    Chương 7



    Tôi trở về nhà vào lúc 7 giờ sáng, mệt nhoài v́ một đêm uống rượu và làm t́nh nhưng cảm thấy hạnh phúc và sung sướng. Lúc chia tay, Linh hôn tôi, rơm rớm nước mắt nói:

    - Cám ơn anh đă cho Linh một đêm tuyệt vời. Linh chưa bao giờ có được một đêm ái ân như thế trong đời.

    Nh́n đôi mắt nàng, tôi biết nàng nói thật. Như mọi người đàn ông trên đời, điều này làm tôi hănh diện. Tôi nắm lấy tay nàng hỏi:

    - Em làm anh thấy... sướng... Chừng nào anh trở lại được?

    Linh lắc đầu, nh́n xuống đất ái ngại:

    - Theo em đoán th́ chắc chiều nay anh Jeff sẽ về nhà, ḿnh gặp nhau đâu có được.

    Hiểu ư nàng, tôi không nói thêm điều ǵ, phóng lên xe. Linh cúi người xuống, nói qua cửa sổ:

    - Em yêu anh, không muốn có chuyện ǵ xảy ra cho anh. Anh rán giữ ḿnh. Chuyện của ḿnh hai đứa ḿnh th́ cứ để như thế đi... Mai mốt, nếu có ǵ thay đổi, tụi ḿnh sẽ sum họp.

    Tôi cười tê tái:

    - Nếu chồng em c̣n có nhà th́ sum họp không được à?

    Linh lắc đầu:

    - Đâu có tiện anh. Anh cũng biết rằng anh ấy ghen lắm... Em cũng đang lo là không biết rồi về nhà ảnh sẽ đối xử với em như thế nào đây.

    Mắt tôi long lên khi nghe Linh nói đến đó:

    - Em đừng lo, nếu thằng khốn nạn mà c̣n động đến người em, làm em trầy một miếng da, em gọi cho anh biết. Anh sẽ lên trở lại đây tẩn cho nó một trận nữa... Anh bây giờ ngon rồi, là người của gia đ́nh Gardino rồi...

    - Thôi đi anh. Đừng quên anh chưa nhận việc mà... Và hôm nay mới là ngày đầu tiên của anh. Anh rán làm việc cho giỏi và cẩn thận giữ ḿnh, đừng uống rượu nhiều quá, đừng gây gổ đánh lộn, đừng nóng tính với ai hết... Anh biết tụi nó là bọn người ǵ rồi. Anh cẩn thận nhá anh...

    Linh nói một thôi như người vợ dặn ḍ người chồng trước khi lên đường đi xa làm tôi nghe cũng thấy cảm động. Tôi hỏi:

    - Anh gọi cho em ở nhà được không?

    - Đừng anh, nguy hiểm lắm.

    - Như thế th́ ḿnh làm cách nào để gặp nhau?

    - Ở hộp đêm Bahama... nếu anh c̣n dám ra đó. Em sắp đi làm lại rồi.

    Tôi thở dài ra một cái với h́nh ảnh của người t́nh đi khoe đùi và kheo vú để lấy những đồng tiền thưởng. Nhưng tôi quả hoàn toàn bất lực trong hoàn cảnh này. Tôi nói:

    - Đừng quên anh là người của gia đ́nh Gardino, để anh ra ngoài đó coi thử có đứa nào dám đụng tới anh không.

    Linh cười:

    - Đừng tự tin quá anh ơi. Anh cũng đừng quên là cho tới bây giờ anh cũng vẫn chưa nhận việc mà.

    Tôi nhận thấy Linh quả là một người đàn bà thực tế. Mà thật ra theo ư tôi, đàn bà th́ ai cũng thực tế như vậy cả. Chỉ có đàn ông mới là mơ mộng, mới là hạng đ̣i bắt mây nắm gió thôi. Tôi hôn nàng lần nữa rồi rồ máy xe phóng đi...

    Về nhà, mở cửa pḥng bước vào, tuy tôi mệt lắm nhưng nhờ "t́nh yêu" trợ lực, tôi cảm thấy tỉnh táo vô cùng. Tôi tắm rửa, thay đồ mới, pha cà phê rồi đem ly ra ngồi nơi lan can nh́n xuống đường, nhàn nhă và sang trọng như một dân thừa tiền lắm của...

    Nh́n xuống cái sân cỏ giữa mấy building, tôi có cảm tưởng là ḿnh sẽ không c̣n ở nơi này lâu, v́ ông Bob đă từng nói với tôi nhiều lần nếu tôi chịu nhận việc, tôi phải dời đi ở một nơi khác. Tôi biết chỗ tôi sắp đến ở sẽ sang trọng hơn chỗ này nhiều, có thể có đủ mục ăn chơi, nhưng tôi tiếc một điều là không c̣n gần gũi với anh chị Báu để được ăn cơm Việt Nam.

    Vừa nghĩ đến anh chị Báu, tôi bỗng nh́n thấy anh Báu bước ra khỏi building, đi băng qua sân cỏ. Tay anh cầm hộp đựng cơm trưa, đầu anh cúi xuống. Không hiểu sao, tôi nh́n thấy những bước chân của anh mang một vẻ nhẫn nại và chịu đựng. Tôi nghĩ cách đây mấy tuần lễ, chắc h́nh ảnh của tôi cũng như vậy thôi chứ có hơn ǵ. Có lẽ thê thảm hơn bởi v́ tôi làm nghề rửa chén, c̣n anh Báu làm nghề nhà in. Nghề nhà in, dù mới bắt đầu chỉ là thợ vịn hay thợ chùi rửa máy, nhưng từ từ rồi thế nào cũng lên được thợ chạy máy in, lên cai. C̣n tôi, nghề rửa chén th́ muốn lên chỉ được lên chức phụ bếp. Mà phụ bếp th́ chán lắm, tối ngày cũng chỉ quanh quẩn trong nhà bếp chứ đâu có tiến xa hơn được.

    Tôi gọi anh Báu. Anh dừng lại nh́n lên. Khi thấy tôi, anh toét miệng cười. Nụ cười thật là hiền lành và tự nhiên.

    - Trời ơi, ông Trường... Mấy tuần rồi mới thấy ông. Ông đi đâu mà tôi kiếm hoài không ra?

    - Anh kiếm tôi làm ǵ.

    - Có một người Mỹ t́m ông.

    - Phải cảnh sát không? Nếu là cảnh sát th́ tôi đă gặp rồi.

    - Không, ông này Mỹ đen. To con lắm.Lại có chuyện lạ rồi. Tôi nhíu mày suy nghĩ...

    Mấy tuần lễ qua, tôi không lên nhà anh Báu ăn cơm nữa. Tối nào tôi cũng đi hộp đêm ăn nhậu với ông Bob đến gần sáng mới ṃ về. Về là ngủ say li b́ rồi lại đi nữa nên chẳng có biết ǵ. Tôi nói:

    - Anh rảnh không, lên đây nói chuyện với tôi chút.

    Anh Báu lật tay nh́n đồng hồ rồi chắc lưỡi:

    - Nếu tôi lên th́ nhất định phải trễ giờ, nhưng tôi phải lên nói chuyện với ông mới được. Tôi có một chuyện quan trọng cần muốn nói. Hơn nữa, thằng xếp tôi nó thương tôi lắm, chắc nó thông cảm.Mẹ, hết chuyện thằng đen rồi lại tới chuyện ǵ quan trọng đây? May mà ḿnh gặp anh Báu, chứ nếu không th́ chẳng biết chuyện ǵ sẽ xảy ra.

    Tôi kéo anh Báu vào pḥng, rót đầy một ly cà phê.

    Anh Báu nh́n tôi rồi phê b́nh liền:

    - Mặt mày ông sáng nay coi sao mà rạng rỡ và hạnh phúc quá, y như là trúng số vậy.Tôi giật ḿnh. Anh Báu quả là người biết coi tướng số. Không rạng rỡ và hạnh phúc làm sao được khi ḿnh vừa mới làm t́nh 6 quả đêm hôm qua sau hơn nửa năm trời bị treo gị. Và độc đáo hơn nữa, không phải làm t́nh với... đĩ mà làm t́nh với người yêu.

    Tôi cười, hỏi:

    - Anh biết coi tướng số hay sao vậy?

    Anh Báu gật đầu:

    - Th́ cũng chút chút...

    Măi sau này tôi mới biết sợ cái "chút chút" này của anh Báu. Tôi nâng ly cà phê lên mời anh Báu:

    - Mấy lúc sau này tôi bận quá không lên ăn cơm với anh được...

    - Bữa cơm nào tụi tui cũng chờ ông hết. Nói thật, ông tuy là người mới quen nhưng ở đây th́ coi cũng như ruột thịt rồi...

    Nghe anh Báu nói hai chữ "ruột thịt" tôi bỗng nhớ đến chuyện chị Báu và tôi. Phải, cũng chính trong căn pḥng này, tôi và chị Báu đă xém tí nữa th́ "phạm tội" với anh Báu... Tôi hỏi:

    - Anh nói… có chuyện ǵ?

    Anh Báu uống cạn ly cà phê:

    - Ông ơi, tôi nói thật, tôi quư ông lắm, nói ông đừng buồn...

    Tôi không nói ǵ và thấy ḷng hơi lo một chút. Anh Báu biết hết mọi chuyện rồi chăng? Anh Báu tiếp:

    - Ông biết hôm trước nói chuyện với ông về mấy cái vỏ xe của tôi...

    Tôi thở phào ra một cái nhẹ nhỏm. Anh Báu tiếp:

    - Trời ơi, bây giờ th́ tôi hối hận quá ông ơi. Cái bữa đó phải chi tôi đừng có lên đây kêu ông, đừng có than thở với ông về mấy cái vỏ xe tôi th́ tôi đâu có phải ăn chay nằm đất như bây giờ...

    Tôi tṛn mắt lại, nh́n anh ngạc nhiên:

    - Anh nói ǵ tôi không hiểu. Anh làm ǵ mà phải ăn chay nằm đất?

    Anh Báu lắc đầu, rươm rướm nước mắt nói:

    - Trong các tội của nhà Phật, tội sát sinh là tội nặng nhất. Tôi từ nhỏ tới lớn chưa giết một con kiến, nay bỗng dưng qua Mỹ, chỉ v́ mấy cái vỏ xe, trong lúc nóng giận mà để cho ông... giết người như vậy th́ thật là... không được chút nào ông ơi.

    Th́ ra vậy. Bây giờ th́ tôi hiểu được cặp mắt nh́n khó hiểu của anh Báu buổi sáng ngày nào ở dưới băi đậu xe. Tôi nhăn mặt lại, hỏi:

    - Ai nói với anh là tôi giết người?

    - C̣n phải ai nói nữa ông! Chuyện này ở đây ai lại chẳng biết... Nhưng mà thôi, tôi đang ăn chay để cầu nguyện cho linh hồn của ông Mỹ da đen đó được siêu thoát. Tôi chỉ mong rằng ông từ nay về sau đừng có sát sinh như vậy nữa. Ông giết người dễ quá. Ông nên nhớ rằng lấy oán báo oán th́ oán chồng chất, lấy ân báo oán th́ oán tiêu tan...

    Mới sáng sớm đă phải nghe kinh Phật. Tôi lắc đầu, không biết cắt nghĩa thế nào cho anh Báu hiểu. Anh Báu vẫn than thở bằng một giọng đau khổ:

    - Nhưng mà lỗi cũng tại tôi hết. Th́ tôi cũng tưởng là ông có quen thằng cha cảnh sát nào đó để chả giúp tôi thật... tính tôi dễ tin, ai ngờ ông lại lôi nó ra mà bắn chết tươi. Trời ơi, tôi giết con gà mà c̣n thấy lạnh ḿnh, mấy ngày sau c̣n thấy hối hận mà thấy sao ông gan quá... Khổ quá ông ơi, ḿnh sinh ra ở đời, đâu có phải v́ mấy cái vỏ xe mà giết người dễ dàng như vậy được. Ḿnh ăn ở có đức th́ trời mới thương được...

    Tôi gằn giọng:

    - Anh Báu! Anh nghe tôi cho kỹ đây!

    - Ông nói đi.

    - Tôi nói với anh là tôi không phải là cái thứ giết người không gớm tay như anh nghĩ. Trái lại, ḷng tôi cũng như ḷng anh vậy. Tôi chỉ bị hiểu lầm, tôi hoàn toàn không biết ǵ về cái vụ đó...

    Anh Báu lắc đầu, đưa mắt nh́n đi chỗ khác, hoàn toàn không có một chút ǵ tin tưởng nơi những lời tôi vừa nói. Anh đưa mắt liếc nh́n vào bụng tôi, nơi cộm lên một chút v́ nhét cây 9 mm:

    - Vậy chứ mới sáng sớm mà ông dắt cây súng trong bụng để làm ǵ? Ông đừng quên là tôi cũng có một thời ở trong lính. Thôi ông ơi, tôi không có đi báo cảnh sát đâu mà ông chối. Chỗ quen biết hàng xóm với nhau, tôi chỉ muốn khuyên ông là ở đời, hễ ḿnh gieo nhân nào th́ ḿnh gặt quả đó. Ông rán tu thân để tích đức đi. Ông c̣n trẻ, lại lanh lẹ và tháo vát, tôi biết đời ông sau này sẽ khá, sẽ nổi tiếng nếu ông chịu làm lành lánh dữ, chịu khó tu thân chút xíu...

    Tôi lắc đầu và cười kh́, biết rằng có thanh minh thanh nga th́ cũng vô ích thôi nên đổi đề tài:

    - Hồi năy anh nói có thằng Mỹ đen đi kiếm tôi à?

    - Ừ, chút xíu nữa th́ mà tôi quên mất. Tối hôm tuần trước, nó gơ cửa nhà làm vợ chồng tôi hết hồn một phen. May mà tụi tôi chưa kêu cảnh sát, có kêu th́ cũng là quê một cục... Nhưng mà trời tối mà nghe tiếng gơ, mở cửa ra th́ thấy một ông da đen to thật là to đứng lù lù ngay cửa, ai mà không sợ ông. Tụi tôi muốn đứng tim luôn...

    Tôi nóng nảy cắt lời:

    - Nó hỏi ǵ tôi?

    - Nó nói nó thấy gia đ́nh tôi người Việt Nam nên nó muốn vô hỏi một câu thôi.

    - Câu ǵ?

    - Nó hỏi tôi cái thằng Việt Nam ở building đối diện dọn nhà đi đâu rồi?

    - Anh trả lời làm sao?

    - Ḿnh đâu có ngu anh. Biết tiếng ông rồi nên tôi đâu có thèm nói, lỡ nó có thù oán ǵ với ông th́ sao. Tôi chỉ nói là không biết. Mà ḍm cái mặt nó th́ thấy ghê quá...

    Tôi cười gượng:

    - Vậy là tốt.

    - Tưởng vậy là yên rồi, ai ngờ vài bữa sau nó trở lại hỏi nữa. Tôi hỏi nó muốn ǵ th́ nó nói nó muốn nói chuyện thôi.

    - Nó có nói tên không?

    - Có, nó nói tên "Dắc" tên "Dây" ǵ đó, ai mà nhớ được.

    - Nó bự con lắm phải không?

    - Ờ.

    Vậy th́ đúng là thằng Jay rồi. Nhưng nó kiếm tôi làm ǵ nhỉ? Đúng ra th́ tôi đang đi kiếm nó để đ̣i lại cây súng và nếu cần th́ đấu súng một trận. Tôi nghĩ ḿnh bây giờ đă đủ bản lănh để đấu với nó rồi. Thế là cái đầu... gian ác của tôi bỗng nghĩ ra một kế vặt...

    Tôi vỗ vào đùi ḿnh một cái như sực nghĩ ra chuyện ǵ rồi nói với anh Báu:

    - Trời ơi, tôi nhớ ra rồi, nó là thằng bạn tôi đó. Thằng bạn làm chung trong hăng mà tôi mới quen. Tụi tôi thân nhau lắm. Nếu anh gặp nó lại th́ anh xin giùm nó cái số điện thoại giùm tôi. Nếu nó không cho th́ anh cho nó số điện thoại của tôi cũng được.

    Anh Báu nh́n tôi khó hiểu:

    - Nếu nó làm chung hăng với ông làm sao nó không biết số điện thoại của ông?

    Anh Báu tinh tế thật. Biết là ḿnh hớ nhưng xưa nay tôi vốn là một thằng lắm mồm, liền chữa lửa:

    - Không phải, hồi xưa nó làm với tôi nhưng sau đó nó bị đuổi. Dĩ nhiên, tôi có cho nó số điện thoại của tôi nhưng lâu ngày chắc nó quên hay nó làm mất rồi. Anh biết tụi nó mà, tụi nó có thèm nhớ cái ǵ đâu...

    - Nghe th́ cũng có lư, nhưng tôi nh́n mặt ông tôi thấy sao tôi ngán ông quá ông ơi. Ông đừng có dụ người ta vô nhà rồi bắn nữa nghe ông. Ông phải thề với tôi. Nếu ông làm thế th́ tôi nhất định không nói.

    Tôi cười, lắc đầu:

    - Anh lại nói chuyện tầm bậy nữa. Anh làm như tôi là thứ quân hung dữ lắm. Thôi th́ như thế này, nếu anh gặp nó, anh cứ chỉ nó lên pḥng tôi ngồi chờ... Anh nói với nó là tôi hay đi tới 4, 5 giờ sáng mới về...

    Anh Báu nh́n đồng hồ rồi đứng lên:

    - Thôi được, để tôi đi làm. Tôi thấy sắc diện ông lúc này sắp phát tài hay sao đó...

    Đây là lần thứ hai anh Báu nói với tôi như vậy. Tôi chẳng biết ḿnh có sắp sửa phát tài không, nhưng tôi biết ngày hôm nay tôi có một buổi họp rất quan trọng. Điểm cần nói ở đây là anh Báu không hề biết chuyện này mà vẫn nói là tôi sắp phát tài. Tôi tiễn anh Báu ra cửa:

    -Tôi mà phát tài th́ tôi đâu có quên anh!

    Anh Báu đi chưa được bao lâu th́ chuông điện thoại reo. Ông Bob chỉ nói gọn lỏn "Thay đồ đi, tao tới liền. Hôm nay là ngày trọng đại," rồi cúp máy.

    Ngày trọng đại sắp sửa bắt đầu. Đời tôi sắp bước sang một khúc rẻ mới. Tôi có cảm giác như buổi sáng hôm nào mở mắt thức dậy thấy ḿnh nằm trong một căn lều trong trại tị nạn của quân đội Mỹ ở trên một ḥn đảo Phi Luật Tân. Ngay lúc ấy, tôi đă biết đời tôi kể từ hôm nay trở về sau sẽ không bao giờ c̣n như xưa nữa. Và hôm nay cũng vậy, tôi cũng biết đời tôi kể từ ngày hôm nay sẽ có nhiều thay đổi.

    Tôi hít một hơi thở dài, cất ly cà phê rồi lững thững bước ra khỏi nhà, xuống đường đứng chờ ông Bob...

    Tôi mở cửa phóng lên băng trước chiếc xe Cadilac bóng lộn và mới tinh c̣n thơm mùi nệm do ông Bob lái v́ băng sau đă có hai khuôn mặt cô hồn chiếm giữ.

    Tôi quay lại đưa tay bắt chào xă giao. Hai bàn tay của hai thằng cô hồn lạnh lùng đưa ra bắt nhưng không thèm nói lời nào ngoài hai tiếng giới thiệu tên họ. Một thằng là Paul, thằng kia là Allen.

    Từ ngày sang Mỹ, tôi đă quen với những vụ "bị người ta coi thường" như thế này rồi nên không lấy thế làm quan trọng hay đau ḷng. Đời mà. Làm sao ḿnh có thể kiểm soát được sự thương ghét của người ta được. Và khi không kiểm soát được th́ phải biết cách tảng lờ... Khi nào đụng chuyện rồi mới biết tay nhau các bạn ơi, tôi nhủ thầm.

    Tôi quay sang hỏi ông Bob, coi như hai tên ngồi phía sau không có:

    - Ḿnh đi gặp ông chủ lớn nói chuyện chớ hả?

    Ông Bob không trả lời thẳng mà lại lắc đầu:

    - Tao quên giới thiệu với mày hai người ngồi phía sau đây đến từ trung ương...

    - Trung ương?

    - Phải, đúng hơn là người của thằng Mark. Thằng Mark là con của ông già.

    - Ông già nào?

    - Tao quên cắt nghĩa cho mày hiểu. Ông già tức là ông trùm Buno Gardino, người cầm đầu gia đ́nh Gardino.

    Tôi gật đầu. Ông Bob nói tiếp:

    - Theo luật lệ nhập môn của gia đ́nh Gardino, ai vào nhận việc cũng phải qua một kỳ khảo hạch nhỏ bởi hai người thân tín của ông trùm.

    - Tôi đi xin làm ăn cướp chớ có thi cử ǵ đâu mà phải khảo hạch...

    - Tao th́ biết mày quá rồi, nhưng ở trên th́ lại nghĩ khác. Cái policy của tụi tao là không bao giờ tin ai hết. Hai người này muốn coi thử coi mày có phải là người của cảnh sát hay của FBI hay của CIA gài vào gia đ́nh Gardino không đă. Tụi tao mà hớ điều này th́ coi như dẹp tiệm và riêng phần tao th́...

    Ông Bob đưa một tay lên làm dấu cắt ngang cổ rồi tiếp:

    - ... sẽ là người bị xử tử đầu tiên. Luật lệ của mafia là nếu tao giới thiệu một người nào trong tổ chức, tao phải đem mạng sống của tao ra để bảo đảm cho người đó. Nếu giới thiệu lầm một người của cảnh sát hay của FBI th́ tao phải đem mạng sống ḿnh ra mà trả giá.

    - Trời đất, tôi là người tị nạn Việt Nam mới qua, làm sao quen với cảnh sát hay FBI được mà đi gài ai?

    Ông Bob lắc đầu, cười cười:

    - Việt Nam như tụi mày mới qua c̣n đáng phải coi chừng hơn nữa v́ tao biết tụi CIA gài người đầy dẫy trong bọn tụi mày. Nhất là thứ phi công lái máy bay L-19 như mày. Tao ở Việt Nam tao biết, tụi mày chuyên môn chở tụi CIA đi chụp h́nh mà... Tổng thống Ford vừa mới tuyên bố là sẽ dùng mọi phương tiện kể cả những phương tiện sẵn có của quân đội để ngăn ngừa tội ác... Tổng thống đă nói thế th́ mấy xếp lớn của tụi tao phải lo. Đối với tụi CIA th́ mày c̣n lạ ǵ nữa. Chiến tranh Việt Nam hết rồi, chúng nó sẽ dồn hết lực lượng để chơi tụi tao...

    - Nhưng ông biết tôi mà, tôi uống rượu như hủ ch́m, uống say là nói năng văng mạng, bừa băi, CIA mướn tôi để tôi uống rượu say rồi khai hết bí mật của họ ra à?

    Ông Bob gật đầu:

    - Dĩ nhiên là tao biết mày, biết tài của mày và những cái tật xấu của mày luôn nữa. Người như mày mà có xin đi làm công không cho bọn CIA tụi nó cũng đếch dám mướn. Nhưng mày cứ coi như đây là một vấn đề thủ tục. Và đă nói tới thủ tục th́ ai cũng phải chịu. Hai ông bạn đây sẽ nhờ mày làm một việc để chứng minh rằng mày không phải là người của cớm hay của CIA gài vào. Sau đó, tụi ḿnh sẽ đi gặp Mark Gardino.

    Tôi cảm thấy lo. Tôi chẳng lạ ǵ cái "truyền thống chó đẻ" này của thế giới tụi bàn tay đen. Khi tuyển mộ một thằng lính mới, chúng nó bắt thằng lính chứng tỏ sự quyết tâm và trung thành bằng một vụ phạm pháp. Một khi đă phạm pháp rồi th́ hồ sơ của kẻ đó sẽ bị vấy bùn, khó có thể mà làm phản hay quay gót trở về với con đường cũ của ḿnh. Phần tôi, không biết chúng nó sẽ bắt tôi làm ǵ đây?

    Tôi suy nghĩ một lúc và nhận ra rằng mũi tên đă được bắn đi, có muốn lấy lại cũng không được.

    Ngay lúc ấy, có bàn tay từ phía sau vỗ vỗ vào vai tôi. Tôi quay lại. Thằng được ông Bob giới thiệu là Paul lúc năy đưa cho tôi một cái phong thơ màu vàng, miệng cười cười:

    - Nhân tiện Bob nói về CIA, ông bạn mở thử coi trong phong b́ có cái ǵ...

    Tôi lạnh lùng cầm lấy cái phong b́, mở miệng nó ra rồi trút nghiêng cho những ǵ trong phong b́ rớt ra tay tôi. Ba bốn tấm h́nh chạy ra...

    Nh́n thấy mấy tấm h́nh là điếu thuốc trên môi tôi rớt liền xuống khỏi miệng. Hơi thuốc vừa hút vào vội bay ngược trở ra làm tôi ho sặc sụa. Giữa cơn ho, tôi nghe được những tiếng cười của ba người ngồi trong xe: ông Bob, thằng Paul và Allen...

    Trong tay tôi lúc ấy là bốn tấm h́nh trắng đen chụp theo thứ tự như sau: tấm thứ nhất chụp lúc tôi bắt đầu thẻ căn cước Việt Nam vào năm 18 tuổi; tấm thứ hai với cái đầu trọc lóc chụp ngày tôi tŕnh diện đi lính ở Trung tâm huấn luyện Quang Trung; tấm thứ ba với cặp lon chuẩn úy trên ngực ngày tôi về tŕnh diện bộ Tư lệnh Không quân; và tấm cuối cùng, ngày tôi bị Quân cảnh Tư pháp Nha Trang câu lưu v́ tội uống rượu, đánh lộn và bắn lộn.

    Nh́n mấy tấm h́nh một lúc tôi thấy đùi ḿnh nóng nóng mới giật ḿnh nhớ ra điếu thuốc rớt xuống lúc năy, vội vàng nhặt lên. Mồ hôi tôi toát ra đầy trán, không hiểu v́ điếu thuốc hay v́ sợ. Có lẽ v́ sợ th́ đúng hơn.

    Tôi hỏi ông Bob giữa những tiếng cười:

    - Mấy ông lấy xấp h́nh này ở đâu vậy?

    - Dĩ nhiên là phải lấy từ một cơ quan t́nh báo của Mỹ. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Cái quan trọng thằng Mark muốn chứng minh cho mày biết là bàn tay của gia đ́nh Gardino rất dài. Nó có thể tḥ tới cơ quan CIA hay sở t́nh báo của bộ Quốc pḥng.

    Một thằng ngồi sau nói:

    - Mr. Le, tụi tôi c̣n biết đủ những tật xấu của ông. Quả thật tật xấu th́ không thể nào bỏ được. Ở Việt Nam ông chuyên môn uống rượu say sưa rồi oánh lộn, sang Mỹ này cũng như vậy. May mà ông Mark có nhiều cảm t́nh với ông chứ không th́ cái vụ hộp đêm Bahama cũng đủ đưa ông vào nghĩa địa rồi...

    Đây không biết là lần thứ mấy tôi nghe họ nhắc đến cái tên Mark Gardino. Một thằng ngồi bên cạnh lật lật mấy tờ giấy nghe soành soạch và đọc tiếp:

    - Ông bị bắt ngày... tháng... tại Nha Trang bởi Quân cảnh Tư pháp v́ tội uống rượu và chơi đĩ không trả tiền lại c̣n dàn cảnh đánh lộn, bị bắt ngày... tháng... tại Ban mê thuột v́ uống rượu say bắn súng bừa băi trong thành phố, súng bị tịch thu. Bị bắt ngày...

    Đến đó th́ ông Bob gắt:

    - Thôi đủ rồi Allen...

    Thằng khốn câm miệng. Thành thật mà nói, đi lính 5 năm, người ta th́ đem về nhà không biết bao nhiêu là huy chương c̣n tôi th́ dĩ vảng chả tốt đẹp ǵ, mỗi lần nghe lại đều thấy mắc cỡ. Tôi cảm thấy thắc mắc v́ cái chuyện "điều tra dĩ vảng" ở Việt Nam mà tôi hoàn toàn không ngờ tới này. Nhưng, thành thật mà nói, sau bao nhiêu năm nh́n lại tấm h́nh ḿnh chụp hồi 18 tuổi thấy cũng hay hay.

    Một lúc sau, đưa trả mấy tấm h́nh rồi lắc đầu hỏi:

    - Tôi không ngạc nhiên khi biết cơ quan t́nh báo Hoa Kỳ có những tấm h́nh này. Nếu bàn tay của mấy ông đă dài như vậy th́ tại sao lại c̣n sợ tôi làm an ninh cho các cơ quan t́nh báo trên mà gởi người tới khảo sát tôi. Tôi nghĩ mấy ông phải biết chứ.

    Ông Bob lắc đầu:

    - Không. Đó là tất cả những tin tức mà tụi tao mua được về mày. C̣n nhiều tin tức khác tụi tao biết có mà không thể nào mua được. Mày biết tụi CIA à, tụi nó chỉ bán tin những tin tức không cần thiết thôi... Hơn nữa, cái này là của CIA. Tụi FBI mới c̣n đáng sợ hơn nữa ḱa.

    (c̣n tiếp)
    Last edited by NguyễnQuân; 08-09-2011 at 11:27 PM.

  3. #33
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Tôi mồi một điếu thuốc, tư lự nh́n ra ngoài. Mẹ kiếp, chưa bắt tay vào việc đă gặp toàn những chuyện bực ḿnh. Tôi nhớ đến lời tiên tri của anh Báu mà thấy bực ḿnh. "Cha nội Báu này chuyên môn nói xạo cho ḿnh vui ḷng. Tương lai sáng sủa đâu chả thấy, chỉ thấy hồ sơ quân bạ bị khui ra tùm lum. Toàn là nhưng chuyện bê bối..."

    Có lẽ thấy tôi hơi bất măn, ông Bob kiếm chuyện nói:

    - Mày đừng có lo mấy chuyện nhỏ nhặt đó làm ǵ. Cách đây mấy chục năm, tao cũng bị điều tra y như mày. Đúng ra, mày phải mừng, bởi v́ được điều tra kỹ là một dấu hiệu tốt. Mày sẽ có rất nhiều hy vọng được giao cho những công tác quan trọng.

    Tôi không nói ǵ. Ông Bob lại tiếp:

    - Bây giờ, để tao nói sơ qua về gia đ́nh Gardino. Trước hết về "ông già". "Ông già" tức là ông trùm Buno Gardino. Trong gia đ́nh tụi tao ai cũng gọi ổng là ông già -- The Old Man -- mày cũng tập gọi cho quen. Tụi tao gọi là ông già v́ ổng... thuộc loại già, năm nay hơn 70 tuổi rồi...

    Ông Bob mồi điếu thuốc, tiếp:

    - Về gia đ́nh Gardino, tóm tắt, gia đ́nh Gardino là một gia đ́nh... đáng kính. Ông trùm Buno Gardino, dĩ nhiên, người gốc Ư, di cư sang Mỹ khoảng năm 1915, lúc năm bảy tuổi ǵ đó. Mới đầu ổng và gia đ́nh ở Nữu ước nhưng sang đến thời nước Mỹ bị khủng hoảng kinh tế, ổng dọn về Kansas City này sinh sống và tạo nên cơ nghiệp vĩ đại này...

    Chiếc xe quẹo ra xa lộ, phóng về vùng ngoại ô. Ông Bob tiếp:

    - Như đă nói, ông Buno Gardino mà tụi tao gọi bằng một danh từ thân mật và đáng kính là "ông già" có năm người con, 3 trai 2 gái. Ray Gardino là trưởng nam, kế đến là thằng Charlie Gardino, và thằng con trai út là Mark Gardino; 2 người con gái th́ không có dính dáng ǵ đến công chuyện làm ăn của gia đ́nh hết nên khỏi cần nhắc đến... Hai năm nay, sau khi ông già bị lên một cơn đau tim bất ngờ th́ ổng quyết định từ từ giao công việc lại cho Mark Gardino. ồng đang huấn luyện cho Mark Gardino để thay thế ổng. V́ thế, mọi chuyện trong nhà bây giờ hầu hết đều do một tay Mark Gardino quyết định...

    Một câu hỏi lóe lên trong đầu tôi. Cứ theo sự thường th́ quyền thừa kế phải được giao cho cậu cả, tức là Ray Gardino. Nếu thằng Ray v́ một lư do nào đó không nhận việc được th́ phải giao cho Charlie, tại sao lại giao cho Mark? Điều này chứng tỏ có điều ǵ không ổn trong gia đ́nh và sau này th́ tôi mới biết được lư do nhưng lúc ấy th́ không dám hỏi. Ông Bob tiếp:

    - Tao tưởng cũng cần phải nói qua về thằng Mark cho mày hiểu. Mark là một thằng rất bén nhạy, tinh khôn, giận hờn ai không ai biết, dám chơi và chơi rất bạo... Tóm tắt, nó có đầy đủ một đức tính của một ông trùm. Cái nhược điểm của nó là nó c̣n trẻ, nhưng chuyện này không quan trọng, không thằng nào trẻ hoài. Từ từ rồi nói sẽ gây được uy tín.

    Nói tới đó, ông Bob liếc xéo tôi rồi lắc đầu:

    - Một điều quan trọng khác là thằng Mark, giống như ông già nó, rất ghét bọn rượu chè. Phần tao, tao rất ít khi thấy nó uống rượu. Ngày lễ lạc hay đêm tất niên mới nhắm một chút, một ly là hết cỡ... Mày phải cẩn thận về vấn đề rượu chè của mày. Đặc biệt uống rượu say rồi c̣n gây rối như cái kiểu ở Việt Nam hay ở hộp đêm Bahama tối hôm nào th́ nguy hiểm vô cùng.

    Tôi không hỏi nhưng biết chắc nếu muốn mướn tôi th́ thằng Mark phải đă đọc kỹ hồ sơ của tôi rồi. Tôi gật đầu, cảm thấy mắc cỡ v́ cái tật nát rượu của ḿnh. Ông Bob tiếp:

    - Từ bây giờ cho đến lúc tŕnh diện thằng Mark, mày tuyệt đối không được sờ đến rượu. Trưa nay đi ăn trưa phải tập uống... coca cho quen. Và nên nhớ, khi mày nhận công tác, chớ có dại mà rờ đến rượu hoặc bia. Công tác làm hư v́ tai nạn hay v́ thiếu khả năng th́ có thể tha thứ được chứ làm hư v́ rượu th́ sẽ bị trừng phạt nặng nề. Tao nói nặng nề ở đây là mày phải đem cái mạng mày ra mà đền đó chứ không chơi đâu. Mày hiểu không?

    Tôi gật đầu:

    - Đă ngồi đây với ông là chấp nhận mọi thứ rồi.

    Ông Bob ngưng một lúc rồi đột ngột quay nh́n tôi nói một câu làm tôi ngạc nhiên:

    - Ông già có nghe tới tên mày.

    Tôi giật ḿnh:

    - Ông trùm Buno Gardino? Tại sao?

    Ông Bob gật đầu:

    - Đây là một chuyện lạ. Thường thường th́ những thằng tép riu như mày hoặc ngay cả tao đi nữa, ông già ít khi biết tới, nhất là trong giai đoạn nửa hưu trí của ổng. Nghe thằng Mark nói là h́nh như ông già ổng rất thông cảm cái vụ miền Nam Việt Nam của mày bị thua trận. Thằng con rể của ổng đánh giặc, chết ở Việt Nam...

    Dĩ nhiên, dù chưa gặp ông trùm lần nào nhưng nghe như vậy th́ tôi thấy có cảm t́nh liền. Tôi nói:

    - Chiều nay tôi có được gặp ông già để nói chuyện không?

    - Cái đó th́ tao không biết v́ đă từ lâu ông già rất ít xuất hiện. ồng chỉ muốn vui chơi với mấy đứa cháu và vườn tược thôi. Mỗi buổi sáng lại c̣n đi lễ nhà thờ nữa... Nhưng đặc biệt hôm nay, tao nghe nói ông già phải phụ thằng Mark để tiếp một phái đoàn rất quan trọng của gia đ́nh Barconini tới bàn chuyện làm ăn... Tao không biết là chuyện ǵ nhưng ngày hôm nay là một ngày rất bận rộn của gia đ́nh Gardino. Ngay cả thằng Mark, tao nghĩ mày cũng chỉ gặp được nó chừng 5 phút là nhiều lắm.

    Càng tốt, gặp ai chứ gặp "quan quyền" th́ càng ngắn càng tốt. Ngày xưa ở Việt Nam tôi đă sợ gặp xếp lớn, bây giờ cũng vẫn vậy.

    Sau câu đó, ông Bob im lặng lái xe. Trong đầu tôi c̣n vài câu hỏi nhưng không tiện hỏi ra như, quan trọng nhất, chuyện cây súng của tôi và thằng Jay. Ông Bob đă hứa sẽ t́m cách giải quyết mà măi đến bây giờ vẫn chưa thấy ǵ. Sau đó, việc lương lậu của tôi sẽ được quyết định ra sao? Trả lương tháng, lương tuần, lương giờ hay theo từng công tác giao phó? Rồi những công tác mà tôi sẽ được giao phó là ǵ, quan trọng đến cỡ nào?

    Tôi nhớ, tối hôm qua tôi có đặt vấn đề này với ông Bob nhưng chưa nghe thấy ông nhắc đến. Cuối cùng, cũng quan trọng không kém, "sở trường" của gia đ́nh Gardino là ǵ? Theo chỗ tôi biết, thường thường, mỗi gia đ́nh mafia phụ trách một lănh vực khác nhau như có gia đ́nh th́ làm nghề chứa đĩ, nấu rượu lậu, cho vay, chứa ṣng bài, buôn bán bạch phiến hoặc giết mướn, v.v. Gia đ́nh này thuộc loại nào? Ǵ không biết nhưng tôi sợ nhất là bạch phiến.

    Tôi nhăn mặt lại khi nghĩ đến đó. Thôi kệ, chuyện ǵ đến th́ cứ để nó đến, lo nghĩ làm ǵ cho mất công. Nghĩ thế là tôi ngă người ra sau, nói với ông Bob:

    - Ông lái xe để tôi ngủ chút. Tối hôm qua tôi ở nhà Linda tới sáng mới về.

    Ông Bob quay nh́n tôi:

    - Mày mết con nhỏ đó thật à.

    Tôi gật đầu. Ông Bob nói:

    - Mày muốn tụi tao giúp cho một tay không? Tụi tao có thể làm cho thằng chồng nó ly dị, v.v.

    Tôi lắc đầu:

    - Không! Chuyện này là chuyện riêng, tôi lo được. Cám ơn ông.

    Ông Bob nhún vai:

    - Trước khi mày ngủ, tao tưởng cũng cần thông cáo cho mày biết là thằng Jeff chồng Linda sẽ về nhà chiều nay. Nó đă rút lại tất cả những lời khai với cảnh sát rồi. Hồ sơ của mày đă đóng.

    - Hay thật. Cám ơn các ông.

    - Ơn nghĩa ǵ, đó là món quà nhỏ của Mark Gardino...

    - Tôi làm ǵ mà Mark có vẻ tốt với tôi quá vậy?- Trong xă hội của người Ư, người ta thường làm ơn cho nhau như vậy. Làm ơn qua rồi làm ơn lại là chuyện xă giao rất thường của xă hội tụi tao... Có một điều tao cũng muốn nói thêm với mày là đối với tụi tao, lời cám ơn suông không có ư nghĩa ǵ hết. Lời cám ơn thường phải đi kèm theo một cái ǵ đó th́ mới có ư nghĩa.

    Lúc ấy tôi không có th́ giờ để nghĩ tới câu trả lời này. Măi trưa hôm đó, khi đụng chuyện th́ tôi mới nhớ lại. Tôi nói:

    - Người Việt Nam tụi tôi cũng vậy. Nhưng phải cám ơn ông, tôi được để ư là cũng nhờ ông.

    - Không, thằng Mark nó có cái mũi thính lắm. Có thể thính hơn ông già. Tai nó chỉ nghe qua một cái là mũi đánh hơi trúng mùi liền. Mũi không thính th́ không leo lên tới chức vụ chóp bu trong gia đ́nh này được. Người ta đồn là nó biệt tài có thể ngữi thấy... trước những ǵ sẽ xảy ra trong ṿng hai năm...

    Tôi vừa ngă người ra nệm xe, nhắm mắt chưa kịp bao lâu th́ ông Bob rẻ xuống một exit, cho xe chạy vào một thành phố nhỏ. Mấy cú quẹo gắt làm người tôi bị đẩy vào thành xe, đánh thức tôi dậy.

    Tôi nhỏm người lên, sửa lại thế ngồi và mồi một điếu thuốc. Ông Bob lái xe vào ngang hông một tiệm McDonald mua cho mỗi người một ly cà phê.

    Ly cà phê tôi vừa uống được một nửa th́ chiếc xe ông Bob lái tự nhiên bỗng chạy chậm lại.

    Ông chỉ một căn nhà phía trước mặt, nói với tôi:

    - Mày có thấy cái nhà có tường xây gạch đỏ ở phía bên tay phải không.

    Tôi nh́n rồi trả lời:

    - Thấy. Phải cái nhà có treo bảng "có chó dữ" không?

    - Đúng. Nhớ quan sát cho kỹ căn nhà đó...

    - Để làm ǵ?

    Ông Bob lắc đầu không nói ǵ. Dù không biết ǵ nhưng nghe lời ông Bob, tôi cũng để mắt quan sát căn nhà khi chiếc xe chạy qua. Một lúc, ông Bob nhấn thêm ga lấy lại tốc độ b́nh thường của chiếc xe rồi quẹo sang một khúc rẻ.

    Ông nói:

    - Nhà đó là của một thằng tên Deon. Deon có một thằng con trai mất dạy tên cũng tên là Deon, người Mỹ thường gọi là Deon nhỏ. Năm nay nó khoảng 20 tuổi. Thằng này suốt ngày không lo làm ăn, chỉ đi ăn trộm và phá phách hàng xóm...

    Tôi gật gù cái đầu, nhớ lại h́nh ảnh của chính ḿnh hồi c̣n nhỏ. Tôi cũng lớn lên, học hành chẳng lo, chỉ lo đàn đúm và phá phách hàng xóm. May mà tôi t́nh nguyện đi lính chứ không th́ giờ này cũng chưa biết mất xác nơi đâu.

    - Cách nhà cha con thằng Deon mấy căn là nhà của một người tên là Troy. Troy Delirio.

    Ông Bob chợt cười h́ h́ khi nói tới đó rồi tiếp:

    - Chuyện ông Troy cũng hao hao giống chuyện của mày... Ông Troy về hưu rồi, con cái đi hết, chỉ c̣n hai vợ chồng già ở nhà với... một chiếc xe hơi cũ. Một buổi sáng hai vợ chồng ông Troy lái xe ra đi nhưng đề xe không được. Ông Troy mở cốp xe và nhận ra xe không đề được là bởi v́ cái b́nh điện xe hơi đă bị một thằng khốn nạn nào gỡ mất...

    Ông Bob lại bẻ lái chiếc xe ở một góc đường, trở lại c̣n đường lúc năy.

    - Ông Troy buồn lắm, bèn gọi cảnh sát tới. Cảnh sát tới, hỏi vài câu, ghi chép xong rồi bỏ đi. Ông Troy ra ngoài tiệm mua một cái b́nh điện mới đem về lắp vào. Xe chạy được hai ngày. Ngày thứ ba, ông ra xe đề máy và lại khám phá ra cái b́nh điện mới không cánh mà bay nữa. Ông lại gọi cảnh sát. Và mọi thủ tục lại diễn ra như cũ... Thế là ông Troy lại ra chợ một cái b́nh điện mới khác. Lần này ông khôn hơn, mua một sợi dây xích, khóa mẹ nó cái nắp máy xe lại. Nhưng cái khôn của ông, xét cho cùng cũng không khôn lắm v́ chỉ ba ngày sau, sợi dây xích bị cắt đứt và cái b́nh điện lại bị mất. Thằng khốn nào đó c̣n chơi cắt cớ, viết lại mấy chữ trên tấm kiếng xe: "Lần sau nhớ xài loại xích to hơn."

    Xe lại đi ngang nhà cha con thằng Deon. Lần này tôi để ư quan sát kỹ hơn một chút. Xe qua khỏi, ông Bob lại nhấn ga, nói:

    - Thế là cảnh sát được kêu tới. Mọi chuyện lại diễn ra như cũ. Ông Troy lại ra tiệm mua một cái b́nh điện mới và lần này, thay v́ mua thêm một sợi dây xích như lời đề nghị, ông Troy lại mua một khẩu súng và một kư cà phê. Mày biết cà phê để làm ǵ không?

    - Để uống mà thức canh thằng chó đẻ.

    Ông Bob cười h́ h́:

    - Đúng. Mày có kinh nghiệm chuyện này rồi nên biết rơ. Hai ngày sau, vào lúc khoảng 3 giờ sáng ông nh́n thấy một thằng thanh niên ṃ tới xe ông. Ông Troy khôn lắm. Ông chờ cho nó mở nắp xe ra, trong lúc đang h́ hục với cái b́nh điện th́ ông Troy xông ra chĩa súng vào đầu nó. Ông nhận ra ngay thằng ăn trộm chẳng ai khác hơn là thằng Deon Junior hàng xóm. Ông tưởng thằng khốn nạn sẽ qú xuống xin lỗi và chịu tội với ông nhưng nó lại... sửng cồ với ông. Nó hỏi ông làm ǵ mà chĩa súng vào người nó.

    Nghe tới đó tôi bung ra một tiếng chửi thề. Ông Bob cười:

    - B́nh tĩnh lại mày, để tao kể tiếp... Nó nói nó đi ngang đây, thấy nắp xe đă mở nên ṭ ṃ tới coi th́ bị ông nhảy ra chĩa súng. Nói xong nó bỏ đi. Ông Troy kêu nó tốp lại, nó không thèm trả lời, lại c̣n thách thức: "Có ngon th́ bắn đi, tôi kiện ông sặc máu."

    Ông Bob ngừng ở đó, mồi một điếu thuốc rồi lắc đầu tiếp:

    - Nhưng thằng này lầm. Với một ông già đă bị mất ba cái b́nh điện liên tiếp th́ ông dám bắn thật. Ông nổ hết sáu phát trong ổ súng nhưng chỉ có một viên bắn trúng vào đùi nó. Vết thương rất nhẹ, đạn chui vào và chui ra ngay, chảy máu một chút xíu. Thằng khốn nạn được đưa vào nhà thương băng bó rồi về nhà ngủ tiếp, nhưng ông Troy tối đó phải ngủ trong tù vị tội cố sát.

    Tôi lại chửi thề:

    - Chuyện phi lư.

    - Không phi lư đâu. Luật ở nước Mỹ này không cho anh giết người dù người đó là thằng ăn cướp. Hơn nữa, nếu chiếc xe của ông Troy mà đậu trong garage nhà ḿnh th́ chuyện đă hơi khác. Tiếc rằng ông lại đậu trước nhà. Dù là trong đất của ḿnh nhưng đậu khơi khơi lộ thiên như vậy th́ những ǵ thằng Deon con khai với cảnh sát rất là có lư. Ông Troy đúng là kẻ sát nhân.

    - Nhưng rồi mấy cái b́nh điện bị mất th́ sao?

    - Không ai có bằng chứng ǵ về việc thằng Deon con ăn cắp b́nh điện, nhưng một phát đạn vào đùi và cây súng mà cảnh sát tịch thu được trong tay ông Troy đủ bằng chứng để đưa ông vào khám lănh một cái án chừng 30 năm. 30 năm trời với một ông già như vậy th́ có khác ǵ chung thân.Tôi lại chửi thề.

    Ông Bob liếc nh́n tôi:

    - Mày có ư kiến ǵ không?

    - Hồi năy, ông nói rằng hai người bạn sau đây sẽ thử tôi coi thử tôi có phải là người của FBI hay CIA gài vào, vậy có phải vụ này là vụ thử không?

    Một thằng ngồi phía sau lên tiếng:

    - Mr. Le, ông thật là một người thông minh. Đúng ra th́ nó như vậy. Tôi cũng xin nói thêm rằng với bạn rằng ông Troy là một người quen biết với ông già. Và Mr. Le, bạn biết, ông già không bao giờ bỏ bạn ḿnh, đặc biệt bạn già. Sẵn dịp hôm nay là ngày đầu tiên bạn đến với gia đ́nh Gardino, ông già muốn gởi chúng tôi tới đây gặp bạn để coi thử bạn có giúp ǵ được cho ông già không.

    Tôi quay lại hỏi:

    - Nhưng ông già có thế lực, tại sao không làm áp lực để thằng Deon con rút đơn kiện đi.

    Thằng Paul nhún vai:

    - Bạn tin tôi đi. Chúng tôi đă nói chuyện với nó, đă thuyết phục nó, nhưng nó là một thằng cứng đầu...

    Allen, thằng cô hồn ngồi bên cạnh lắc đầu phụ họa:

    - Mr. Le, ông biết bọn trẻ bây giờ, chúng nó chẳng những ngu mà lại c̣n cứng đầu, ḿnh không lư luận phải trái ǵ với nó được cả. Tụi này cũng đă đề nghị đưa cho nó vài ngàn đô la để nó rút lại lời kiện, nhưng nó đ̣i tới một triệu đô. Jesus... một triệu đô la, Mr. Le nghĩ coi, tụi nó có khùng không? Tụi này cũng đă hăm dọa hăm nó nhưng Mr. Le biết, mấy thằng điếc có bao giờ biết sợ súng... Tóm tắt, chúng tôi đă thử hết cách nhưng chẳng có kết quả. V́ thế ông già mới nhờ tụi tôi nói chuyện với Mr. Le coi thử Mr. Le có giúp được ǵ không.

    Tôi giật ḿnh v́ sự khéo léo, khiêm nhường và tế nhị của ông trùm mafia Buno Gardino. Ông ta là một ông trùm thế lực bao trùm khắp mấy chục thành phố miền trung Mỹ, tôi là một thằng tị nạn hạng bét, lại chưa biết ǵ về việc của thế giới đen mà ông lại cho người nói với tôi rằng ông muốn nhờ tôi "coi có giúp được ǵ” cho ông ta không?

    Tôi phải học sự khéo léo này.

    Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ. Từ lúc trước khi nhận việc, tôi đă sợ phải giết người. Nhưng trường hợp này th́ hơi khác. Đă từng bị rạch vỏ xe nên tôi cảm thấy thông cảm với ông già Troy vô cùng. Hơn nữa, truyền thống của người Á đông ḿnh vốn kính trọng những người già, những người cô đơn thất thế. Trường hợp này mà không... bắn th́ chờ đến chừng nào mới bắn?

    Tôi cảm thấy phấn khởi trong ḷng khi nghĩ đến đó. Hơn nữa, dù với những lời nói lịch sự của hai thằng đại diện ông trùm, tôi biết đây chỉ là một vụ thử thách. Nói nghe th́ nhẹ nhàng vậy nhưng nếu tôi không giúp th́ có thể sẽ bị đạp xuống khỏi xe ngay.

    Đă thế th́ tôi phải biểu diễn tài nghệ của tôi cho bọn mafia chuyên nghiệp này lé mắt. Tôi gật đầu, nói với Allen một cách cương quyết:

    - Tôi sẽ giúp ông trùm.

    Nghe nói như thế th́ mặt mũi của cả hai thằng cô hồn lẫn ông Bob cùng sáng lên một lần. Allen nói, giọng thay đổi hẳn:

    - Chúng tôi xin ghi nhớ chuyện này.

    Tôi quay nh́n ông Bob:

    - Tôi quyết định rồi. Ông tính giải quyết thằng này như thế nào?

    Ông Bob nhún vai:

    - Tụi tao đă có cách giải quyết rất hay, nhưng phải cần tới một thằng cỡ như mày mới làm được chuyện lớn.

    - Khỏi cần khen nữa! Ông nói tôi nghe đi.

    - Mày tính từ trong chiếc xe đang đi ngoài đường như thế này, mày có thể phơ trúng một thằng đang ngồi trong nhà không?

    Tôi cười:

    - Dễ như ăn cơm. Ông muốn tôi phơ vào mắt trái, mắt phải hay vào... dái nó.

    Nói xong th́ tôi cười h́ h́, quay mặt lại nh́n ra phía sau để t́m tiếng cười phụ họa nhưng không nghe.

    Ông Bob nói:

    - Lát nữa khi đi ngang nhà nó một lần nữa, mày để ư nh́n vào cánh cửa sổ thứ hai kể từ cửa chính. Đó là pḥng nó. Thằng này có cái tật luôn luôn nói chuyện điện thoại trong pḥng riêng. Tụi tao sẽ thả một thằng xuống gọi điện thoại cho nó, cà kê dê ngổng để tụi ḿnh lái xe tới. Đi ngang nhà nó, mày vẫn ngồi yên trong xe, nổ một phát chính xác vào giữa trán nó là xong việc lớn.

    Tôi nói liền:

    - Tại sao chỉ một phát? Nếu nổ th́ nổ hai phát luôn.

    - Tùy ư mày.

    - Vậy th́ làm liền đi.

    Xe đi ngang nhà nó một lần nữa. Tôi để ư nh́n vào, ước lượng khoảng cách từ ngoài xe vào tới bên trong pḥng ngủ thằng Deon con và thấy chắc ăn vô cùng. Khoảng cách này chứ xa hơn gấp ba lần th́ tôi cũng bắn được chính xác như cầm bi bỏ vào lỗ.

    Ông Bob thắng xe lại ở một trạm điện thoại công cộng. Paul leo xuống dở ống nói lên, bỏ tiền và quay số.

    Sau khi chuông reo vài lần, chúng tôi nghe thấy Paul bắt chuyện với ai đó trong điện thoại. Hắn nói vài câu rồi nh́n ông Bob gật đầu. Chỉ chờ có thế, ông Bob nhấn ga xe. Tôi móc cây 9mm trong bụng ra lên đạn soạt một tiếng, nói với ông Bob:

    - Khi đi ngang đó, ông nhớ giữ tốc độ đừng thay đổi giùm tôi là ăn tiền. Tôi sẽ nổ bay cái sọ khỉ của thằng chó đẻ.

    Ông Bob gật đầu...

    Xe quẹo vào con đường nhà cha con thằng Deon, tôi nhẹ nhàng để súng trên đùi ḿnh và từ từ quay cửa kiếng xe xuống. Tôi nghe được tiếng thở ph́ ph́ v́ hồi hộp của thằng Allen phía sau. H́nh như ông Bob cũng thở ph́ ph́ nữa. Phần tôi, quái lạ, tôi vẫn tỉnh bơ y như người ngồi xe đi chợ mua đồ.

    Xe chạy gần tới nhà thằng Deon, tôi xoay người ra sau để chuẩn bị cho thế bắn sắp tới... Xe chạy ngang nhà nó, tôi đưa cây súng lên và toan nhắm nhưng phải ngừng lại...

    Có thấy ǵ đâu mà nhắm. Thằng Deon con hay ai đó đă bỏ tấm màn cửa sổ xuống.

    Cả ba người trong xe, tôi ông Bob và thằng Allen cùng văng tục chửi thề cùng một lúc. Không hiểu sao tôi nhớ tới cái chết của thằng Rao và thầm nhủ: "Thằng này chắc chưa tới số chết."

    Ông Bob nhấn ga cho xe chạy. Tôi nói, giọng hơi bất măn:

    - Trở lại một lần nữa coi.

    Ông Bob quẹo xe, không nói ǵ. Nhưng lần này cũng như lần trước, cái màn cửa quái ác trong pḥng ngủ thằng Deon con vẫn c̣n phủ kín lấy căn pḥng nó. Ông Bob lái xe tới chỗ trạm điện thoại thằng Paul. Paul lúc này đă hết nói chuyện với thằng Deon, và h́nh như cũng đă biết chuyện ǵ xảy ra nên nh́n chúng tôi lắc đầu. Nó phóng lên xe nói như để thanh minh thanh nga.

    - Tôi không thể nói chuyện điện thoại với nó lâu hơn được. Nó bắt đầu nghi.

    - Đó là lư do nó bỏ cái màn cửa xuống phải không?

    Paul gật đầu. Allen nói với tôi:

    -Mr. Le, đây là một chuyện lạ lùng. Tụi này đă quan sát không biết bao nhiêu lần, có bao giờ thấy nó bỏ cái màn cửa xuống như vậy đâu?

    Paul nhắm mắt có vẻ suy nghĩ:

    - Khó hiểu thật. Ngay cả lúc năy nói chuyện trong điện thoại với tôi cũng vậy... Từ lúc nói biết tôi tới giờ, có bao giờ nó nghi ngờ ǵ đâu. Nó cứ tưởng tôi là một thằng bán x́ ke hạng sang. Tự dưng nó đâm ra nghi ngờ tôi, hỏi đủ thứ câu hỏi lạ lùng...

    Măi sau này tôi mới hiểu được lư do tại sao thằng Deon con lại nghi ngờ bất tử. Và chuyện này tôi sẽ nói sau.

    Mọi người trong xe đang c̣n bàn tính th́ tôi cắt đứt lời họ, nói với ông Bob:

    - Ông trở lại một lần nữa cho tôi coi.

    Ông Bob ngần ngừ. H́nh như mọi người ai cũng ngần ngừ cả, không phải chỉ riêng ông. Tôi trừng mắt với ông Bob, nói tiếp:

    - Ông trở lại đi, tôi nói tôi sẽ bắn thằng này được.

    Thấy tôi cương quyết quá, ông Bob gật đầu sang số xe nhưng lại nói:

    - Tao cũng chiều mày nhưng đây là lần cuối cùng, nếu không được th́ hôm khác trở lại vẫn c̣n kịp. Năy giờ ḿnh ṿng đi ṿng lại nhiều quá rồi, thiên hạ sẽ nghi. Hơn nữa, hôm nay ḿnh có nhiều việc cần làm.

    Tôi thấy ông Bob cũng có lư nên không nói ǵ. Thằng Paul hỏi:

    - Mr. Le tính thịt nó bằng cách nào?

    Tôi trả lời mập mờ:

    - Tới đó rồi biết.

    Chẳng bao lâu chiếc xe đă xề xề gần tới nhà thằng Deon. Từ xa, tôi đă nh́n thấy cái màn cửa vẫn c̣n phủ xuống. Tôi nhét cây súng vào bụng ḿnh, nói:

    - Ông thả tôi xuống gần nhà nó rồi trở lại đón tôi.

    Cả ba người trong xe chưa hết ngạc nhiên th́ tôi đă mở cửa bước xuống, không nói thêm lời nào...

    Tôi tỉnh bơ bước trên cỏ, tiến tới nơi cửa sổ pḥng thằng Deon con, gơ gơ vào cánh cửa sổ mấy cái rồi chờ đợi. Tôi xoay người quan sát chung quanh một ṿng, tṛn miệng lại huưt gió điệu "Cầu sông Kwai" để giữ b́nh tĩnh.

    Tứ bề bắng lặng. Tốt.

    Quả đúng như ư tôi đoán, chỉ một lúc sau là cái màn cửa sổ mắc dịch hé mở, để ḷi ra một cái đầu. Tôi mừng như mở cờ trong bụng. Thế là mày trúng kế thằng tị nạn Việt Nam rồi con ơi.

    Khuôn mặt tôi nh́n thấy sau tấm kính cửa sổ là một khuôn mặt trẻ măng, có vẻ rất xấc láo. Và dù chưa hề biết mặt nó, tôi cũng đoán ra bộ mặt này th́ chỉ là bộ mặt của mấy thằng đi ăn cướp vặt, đi tháo b́nh điện xe hơi và đục vỏ xe bất tử. Bộ mặt đáng khinh của những thằng đi ăn hiếp người yếu thế. Bộ mặt của thằng Deon con đây chớ ai nữa.

    Nhanh như chớp, tôi lùi lại một bước, cây 9mm như mọc cánh bay bay vào tay tôi. Trước khi thằng Deon con có một phản ứng ǵ, trước khi nó mở miệng nói được một tiếng, tôi đă để hai phát súng 9mm chính xác vào ngay giữa trán nó. Hai phát đạn đục hai cái lỗ gần nhau đến độ hầu như chồng lên nhau.

    Cây súng bay ra rất mau và chui trở lại vào bụng tôi cũng rất lẹ. Tôi xoay người một ṿng 360 độ để quan sát chung quanh rồi tà tà cất bước, khỏi cần để ư tới thằng khốn nạn đă chết như thế nào. Tôi lại trọn miệng huưt gió điệu nhạc "Love Story" mà trong lúc rảnh rổi, bọn phi công chúng tôi đă sửa lời lại như sau: "Biết …th́ mày nói biết, c̣n mày cóc biết xin hăy im mồm và đừng nói nữa..."

    Đó là nạn nhân thứ hai của tôi.

    Đi bộ ra tới cuối con đường, ông Bob rề xe tới. Tôi phóng lên và thấy mọi người trong xe đều nh́n tôi bằng cặp mắt thán phục. Ông Bob nói:

    - Mày bắn súng như thần.

    Thằng Paul ngồi phía sau đưa tay lên bắt tay tôi, giọng không giấu được nỗi hân hoan:

    - Tôi sẽ tŕnh bày đầy đủ chuyện này cho ông già biết. ồng sẽ nhớ ơn Mr. Le một cách đặc biệt. ồng không phải là một người dễ quên ơn.

    Thằng Allen xúc động:

    - Mr. Le, ông là một thiên tài...

    Giữa những lời khen ngợi và chúc tụng đó, tôi chỉ nhún vai, hỏi:

    - Mấy ông thấy hết rồi hả.

    - Phải. Ông làm nhanh quá, gọn quá, ngay cả chúng tôi cũng ngạc nhiên. Ông mới vô nghề mà như thế th́ chỉ trong ṿng vài năm, ông sẽ làm bá chủ thiên hạ.Tôi khiêm nhường, cái khiêm nhường giả tạo:

    - Tôi chỉ là người Việt Nam tị nạn. Tôi chẳng muốn làm bá chủ ai hết. Bây giờ ḿnh đi đâu?

    Ông Bob nh́n tôi cười:

    - Mày làm xong một việc để giúp ông già. Mày nghĩ sao nếu tao đề nghị mày làm một việc nhỏ để lấy điểm thằng Mark.

    Tôi không trả lời câu hỏi của ông Bob mà lại hỏi lại:

    - Mấy ông bây giờ chắc tin là tôi không phải là người của FBI hay CIA rồi phải không?

    Cả Paul lẫn Allen đều lắc đầu:

    -Ồ, không, không, tụi này rất tin tưởng Mr. Le.

    Tôi trả lời, đúng giọng một dân anh chị chuyên nghiệp của Mỹ: - I like that.


    (c̣n tiếp)

  4. #34
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    Chương 8




    Một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đă trở lại Kansas City.

    Ông Bob ngừng xe trước một băi đậu xe rất lớn ở trung tâm thành phố rồi quay sang nói với tôi:

    - Mày thấy cái băi đậu xe này không?

    - Thấy.

    - Mày thấy nó có ǵ khác lạ với mấy cái băi đậu xe bên cạnh không?

    Tôi đưa mắt quan sát một ṿng. Băi đậu xe trước mặt chúng tôi có vẻ là một chỗ làm ăn rất phát đạt v́ nó sạch sẽ và khang trang với gần trăm chiếc xe đậu đầy sân. Từ trong, nhân viên làm việc mặc đồng phục đội mũ két đi ra đi vào nhộn nhịp. Ở chỗ ra vào có treo một tấm bảng to tổ bố đề chữ "3 đô la một giờ".

    Tôi để mắt xa hơn chút nữa, nh́n những băi đậu xe chung quanh đó và nhận ra sự khác biệt ngay. Mấy băi đậu xe này rất vắng khách, chỉ có vài chiếc xe đậu. Khỏi cần phải là một kinh tế gia, tôi cũng biết tại sao. Lư do là v́ nó dơ dáy bẩn thỉu, thậm chí cỏ mọc lên lởm chởm trong sân không ai cắt. Tuốt phía trong là một gác dan người Mỹ đen đang phanh ngực áo ngồi gác chân trong cái cḥi nhỏ với cái máy cassette vặn lớn hết cỡ.

    Phía ngoài hàng rào, một cái bảng sơn cũ mèm mấy chữ: "5 đô la một giờ."

    Tôi nói:

    - Tôi thấy nó rất đông khách v́ đẹp hơn, sạch sẽ hơn các băi đậu xe lân cận nhưng lại tính giá rẻ hơn, chỉ có 3 đô một giờ thay v́ 5 đô như các băi đậu xe chung quanh.

    Ông Bob mồi điếu thuốc, nhăn mặt lại:

    - Thằng cha chủ nhân của mấy cái băi đậu xe chung quanh đây chính là bạn của gia đ́nh Gardino. Bạn của Mark. Coi, nó làm ăn... "tréo cẳng ngỗng" như vậy th́ ai mà cạnh tranh nổi nó chứ...

    Tôi cười thầm v́ lối lư luận của ông Bob. Người ta mở một cơ sở thương mại, cạnh tranh bằng một cách hợp pháp như thế để kiếm khách hàng th́ sao lại gọi là "tréo cẳng ngỗng?" Tại sao thằng bạn của Mark Gardino không chịu hạ giá đậu xe rồi cũng cho sơn phết và giữ ǵn băi đậu xe đẹp như vậy th́ khách sẽ đến mấy hồi. Tuy nghĩ như vậy nhưng dĩ nhiên, tôi ngồi im không b́nh phẩm ǵ cả.

    - Mày nghĩ sao?

    - Tôi tưởng tôi làm xong bổn phận của ḿnh rồi chứ.

    Ông Bob lắc đầu:

    - Trường, để tao nói thêm cho mày hiểu. Tao biết hồi sáng mày vừa mới bắn chết tươi một thằng. Nhưng đó là món quà tặng cho ông già... Bây giờ mới là chuyện của thằng Mark. Và nếu mày c̣n nhớ, thằng Mark đă tặng mày nhiều món quà...

    - Quà ǵ?

    - Mày quên rồi sao. Chuyện lôi mày ra khỏi nhà tù v́ thằng Jeff, chuyện mày phá phách và xém đốt cháy rụi cái hộp đêm Bahama tối hôm nào... Tội chết đấy con trai ạ. Nhưng chính thằng Mark đă can thiệp và đă kư giấy "miễn tử" cho mày. Tao không muốn nhắc thêm nhưng mày hiểu, thằng Mark đă tặng mày nhiều món quà có giá trị... Đừng quên là chiều nay mày sẽ gặp thằng Mark. Nếu mày có món quà ǵ đặc biệt tặng nó, tao nghĩ nó sẽ nhớ ơn.

    Ông Bob khỏi cần nói thêm tôi cũng hiểu ư của ông ta. Thông minh như người Việt Nam th́ làm ǵ không hiểu cái chuyện "đ̣i nợ" này. Tôi suy nghĩ và giật ḿnh nhớ lại câu nói của ông Bob lúc sáng. "Lời cám ơn phải có cái ǵ đi kèm theo th́ mới có ư nghĩa," Mark Gardino đă giúp ḿnh, đây chính là lúc mà ḿnh phải cám ơn nó để trả nợ.

    Tôi suy nghĩ thật nhanh và quyết định là ḿnh phải "cám ơn" nó. Dù việc này tôi không thích làm lắm nhưng xin trời đất tha thứ cho tôi, tôi chẳng c̣n biết cách giải quyết nào khác hơn.

    Tôi nói, hơi do dự:

    - Tôi hiểu những ǵ ông nói ông Bob, tôi sẽ có cách giải quyết. Bây giờ trở lại cái vấn đề này, tại sao mấy ông không chờ tới nửa đêm rồi cho cái văn pḥng của nó một mồi lửa là yên chuyện chứ ǵ.

    Ông Bob nói:

    - Việc đó tụi tao cũng làm rồi nhưng không đi tới đâu hết.

    Ông Bob ngừng nói một lúc, lắc lắc cái đầu rồi tiếp:

    - Tiên sư, ban đêm th́ băi đậu xe vắng ngắt, chỉ c̣n có cái văn pḥng là có giá trị. Mà cái văn pḥng th́ có cái chó ǵ quư giá đâu ngoài bốn bức tường và mấy cái ghế cũ. Tụi tao đă đốt rồi nhưng nó lấy tiền bảo hiểm xây lại một cái mới hơn nữa. Thế mới là nhức đầu.

    Tôi nói đại:

    - Thế th́ c̣n chần chờ ǵ mà không cho mẹ nó một phát vào giữa trán thằng chủ là yên chuyện...

    Nói xong th́ tôi hối hận ngay v́ nếu ông Bob "đề nghị" tôi đi làm sát thủ th́ bỏ mẹ. Nhưng may quá, ông Bob lắc đầu:

    - Không. Thằng này có gốc rễ với chính quyền lớn lắm. Nghe nói cháu nó là Thượng nghị sĩ hay ǵ đó. Thằng Mark không cho giết nó.

    Tôi thở phào ra một cái nhẹ nhỏm và nghĩ liền ra một chuyện. Tôi nói:

    - Mẹ kiếp, nếu thằng chủ khó tánh như vậy th́ chỉ c̣n mỗi cách là ra tay ngay giữa ban ngày thôi.

    Ba cái miệng mafia trong xe cùng quay nh́n tôi và ồ lên một lần.

    - Ra tay giữa ban ngày, ra tay cách nào?

    Tôi cười:

    - Muốn xây dựng th́ khó chứ muốn phá hoại th́ có khó ǵ. Tôi kinh nghiệm với Cộng Sản mấy chục năm nên tôi học được nhiều cách phá hoại lắm...

    Ông Bob vỗ vào vai tôi một phát:

    - Hay quá. Mày nói cho tụi tao nghe thử kế hoạch ra tay như thế nào coi?

    Tôi mỉm cười, nói:

    - Quư vị nghe cho kỹ đây. Bây giờ ḿnh phải làm như thế này... thế này...

    Nghe tôi nói xong, cả ba người cùng gật đầu khen lia lịa.

    Ông Bob mở máy xe, phóng tới một tiệm sơn. Chúng tôi xuống xe mua mỗi người 4 b́nh sơn đen, loại sơn xịt thứ tốt nhất, lớn nhất và mạnh nhất, rồi trở về đậu xe cách mục tiêu khoảng vài khu phố. Tôi lập lại kế hoạch của tôi một lần chót:

    - Bây giờ ḿnh chia băi đậu xe thành 4 phần: Tôi phụ trách khu này v́ nó... xa nhất. Không phải tôi sợ nhưng tôi là dân da vàng, dễ bị tụi nó nghi kỵ.

    Mọi người gật đầu. Tôi lại nói:

    - Tôi đề nghị ông Bob phụ trách khu này, Allen chỗ này, Paul chỗ này. Theo tôi nghĩ th́ chỉ trong ṿng 2 hay 3 phút là ḿnh sẽ làm xong mọi chuyện. Nếu bị phát giác th́ cứ việc móc chó lửa ra dọa tụi nó. Theo ư tôi th́ bọn nhân công này làm ăn lương hạng bét, nếu đụng chuyện, tụi nó không v́ đồng lương mấy đô một giờ mà đi thí mạng cùi với tụi ḿnh. Đồng ư không?

    Mọi người gật đầu đồng ư và chính tôi, sau khi nói xong bỗng ngạc nhiên vô cùng, v́ thấy ḿnh vừa cắt đặt mọi người đâu ra đấy y như đă là một xếp cỡ …vừa vừa của dân mafia thứ thiệt. Tôi đưa mắt liếc nh́n mọi người, tự hỏi không biết có ai nhận thấy vậy không?

    Chúng tôi xuống xe, chia ra bốn người bốn hướng, tà tà đi vào băi đậu xe cách nhau chừng 5 phút, dáng điệu nhàn nhă như những khách hàng đi lấy xe. Tôi không biết mấy người khác như thế nào, riêng phần tôi, khi bước tới "khu vực trách nhiệm", theo đúng kế hoạch, tôi liền tḥ tay vào trong bụng lấy hai b́nh sơn đen ra. Thế là rất b́nh tĩnh, tôi thả hai tay thẳng xuống, chĩa hai b́nh sơn đen sang hai bên rồi bấm nút. Sơn đen xịt ra có ṿi thành hai đường sơn đen vào hai hàng xe mới bóng lộn đậu hai bên...

    Tội nghiệp, những chiếc xe mắc tiền và chùi rửa bóng lộn mà bỗng chốc đều đă trở thành xe... rằn ri của TQLC hết v́ cái kế độc của tôi. Cứ đi hết một hàng, tôi lại sang hàng khác. Chẳng có ai nghi ngờ ǵ cả v́ khách hàng đi lạc, kiếm xe ḿnh là chuyện thường. Băi đậu xe lớn quá mà. Hết b́nh th́ tôi lại quẳng vỏ đi, tḥ tay vào bụng móc ra hai b́nh sơn khác. Tôi đi một ṿng vừa hết khu vực trách nhiệm th́ có một ông nhọ da đen mặc đồng phục của băi đậu xe xuất hiện.

    Ông nhọ sủa:

    - Tao có thể giúp mày được cái ǵ không? Ơ sao mà thế này?.. Trời đất ơi!..

    Ông nhọ vừa nói tới đó th́ cũng nhận ra là tất cả những chiếc xe bóng lộn đậu trong băi đă trở thành những chiếc xe hơi nham nhở với một đường sơn đen chạy ngang hông. Nó nh́n ngang nh́n ngữa vài cái rồi quay trở lại nh́n tôi.

    Ông nhọ toan mở miệng ra hỏi ǵ đó th́ cũng đồng thời hiểu ra ngay chuyện ǵ vừa xảy ra. Đây là một vụ phá hoại và cái thằng thủ phạm là tôi đang đứng lù lù trước mặt nó. Nhưng nó chưa kịp nói ǵ đă nh́n thấy cây 9mm từ trong bụng tôi bay ra chĩa ngay vào mặt nó. Tôi cất giọng lạnh lùng:

    - B́nh tĩnh th́ khỏi chết. Mày mà la lên một tiếng th́ tao thổi bay cái sọ khỉ liền. Nghe kỹ chưa?

    Ông nhọ da đen sợ quá, đưa hai tay ra phía trước:

    - Đừng nóng, đừng nóng. Tôi biết mấy ông rồi, mấy ông đă... đốt tiệm mấy lần rồi... Nhưng lần này mấy ông chơi cú này th́ ông chủ chắc chịu thua...

    Tôi gật đầu, quay cây tít cây 9mm vài ṿng trong tay trước khi nhét nó trở lại lưng quần rồi hỏi:

    - Thế th́ mấy lần trước ông chủ mày không chịu thua à?

    Ông nhọ da đen lắc đầu, nh́n lại một lần nữa mấy chục chiếc xe mà bây giờ đă biến thành xe... nhà binh của TQLC hết ráo, chép miệng, lắc đầu nói:

    - Mấy ông chơi cú này th́ ngày mai tôi chắc thất nghiệp.

    Tôi giật ḿnh:

    - Tại sao thất nghiệp?

    Ông nhọ thở dài:

    - Hăng bảo hiểm đă đ̣i hủy bỏ hợp đồng của ông chủ tôi mấy lần sau khi bị mấy ông đốt nhà. Giờ hăng bảo hiểm phải thường cú này -- nó lắc đầu chắc lưỡi - có lẽ phải tới cả nửa triệu đô la th́ c̣n hăng nào dám bảo hiểm nữa. Không có hăng bảo hiểm th́ hăng này dẹp tiệm, tôi mất việc là cái chắc. Con vợ tôi mới đẻ đứa con mấy tháng. Chắc lại phải trở lại xin tiền trợ cấp chính phủ nữa mà thôi...

    Nghe tới đó, trong một giây phút hối hận tôi muốn móc súng ra bắn vào đầu ḿnh. Ôi, trời sinh tôi ra làm chi để làm những chuyện bất lương như thế này. Tôi xúc động quá, cúi đầu bước đi, không nói thêm một lời.

    Nhưng bước được mấy bước, bỗng nghĩ ra một chuyện, tôi quay lại hỏi nó:

    - Mày muốn nghe một lời khuyên chân t́nh của tao không?

    - Nói đi.

    - Mày đi kiếm mấy hăng bodyshop mà bắt mối sơn xe với tụi nó. Bao nhiêu chiếc xe đây, nếu mỗi chiếc tụi nó chịu cho mày 100 đô th́ mày thừa tiền để sống và nuôi con mày cho tới khi nó lớn.

    Mắt thằng da đen sáng lên. Nó mừng quưnh, vỗ hai tay vào nhau:

    - Cám ơn, cám ơn vô cùng...

    - You are welcome!

    Tôi xoay người bước lẹ, cảm thấy ḷng ḿnh nhẹ hơn lúc năy một chút. Nhẹ hơn không có nghĩa là không nặng.

    Tôi đi bộ mấy khu phố tới chỗ chiếc xe ông Bob đậu, đứng dựa người vào thành xe rút thuốc ra châm lửa hút. Măi lúc đó tôi mấy để ư là mắt ḿnh ươn ướt. Th́ ra tôi đă khóc, trời ạ.

    Tội nghiệp ông chủ băi đậu xe quá. Sau cú này th́ chắc ông phải bán miếng đất cho bạn thằng Mark.

    Tôi hối hận lắm nhưng không biết làm sao hơn. Ai cũng phải sống cả. Tôi phải sống cho tôi. Những chuyện khác, nhiều khi ḿnh không nên nghĩ tới. Tự nhiên, tôi thấy tôi bây giờ khác xa tôi ngày hôm qua vô cùng. Và càng khác xa hơn nữa với một thằng tôi từng mặc đồ lính, từng chiến đấu cho quê hương đất nước…

    Chẳng bao lâu sau đó, ba người kia cũng trở lại. Ai nấy hể hả v́ kế hoạch chết người của tôi thành công mỹ măn. Ngồi trong xe, Allen khen ngợi tôi không tiếc lời:

    - Trời ơi, chỉ một chuyện cỏn con như vậy mà sao tụi ḿnh nghĩ hoài không ra, phải chờ tới Mr. Le nó nói cho th́ mới sáng mắt ra được. Thằng Mark mà nghe được chuyện này th́ nhất định nó phải mừng như bắt được vàng.

    Thằng Paul nói:

    - Trời ơi tiếc quá, phải chi Mr. Le là... người Ư như bọn ḿnh th́ tương lai nó có thể lên làm ông trùm được...

    Ông Bob lái xe, mặt mày xem chừng rất hănh diện v́ đă đem tới cho gia đ́nh Gardino một viên ngọc quư. Ông nói:

    - Tụi mày không biết chứ cái đất Việt Nam toàn là... nhân tài không. Tao đánh giặc ở đó tao biết...

    Cứ như thế và như thế. Tôi được ba người trong xe thay phiên nhau tâng bốc cho đến chín tầng mây. Nhưng tôi bao giờ không lấy thế làm hănh diện. Hay ho ǵ cái tṛ đi phá hoại mà phải hănh diện. Mặc ai muốn khen th́ khen, tôi cứ im lặng ngồi nghe và trong ḷng th́ lại thầm cầu nguyện cho ông chủ băi đậu xe kia được tai qua nạn khỏi, cho mấy người làm trong băi đậu xe được có công ăn việc làm tử tế...

    (c̣n tiếp)

  5. #35
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Như tôi đă nói, tôi không phải là một người xấu. Bất giác, tôi liếc nh́n ra ngoài và chợt cảm thấy hối hận vô cùng. Phải ǵ buổi tối hôm đó tôi thí cho thằng Rao 25 xu th́ đời tôi đâu có như thế này?

    Chúng tôi ghé vào tiệm Shoney ăn trưa. Tuy ông Bob không nói ra nhưng tôi biết v́ sao ông Bob lại ghé vào cái tiệm ăn này: ở đây không có bán bia rượu. Tôi biết ông Bob chỉ sợ tôi uống bia rượu trước giờ gặp thằng Mark thôi.

    Ăn trưa xong, ông Bob lái xe chạy vào một khu chung cư cho mướn rất là sang trọng có hàng rào sắt, hàng rào điện tử, có máy quay phim ngoài cổng, có lính an ninh mặc đồng phục canh gác với nào là sân đánh quần vợt, nào là hồ bơi và có cả sân đánh gôn nữa.

    Từ phía ngoài, nh́n vào băi đậu xe tôi đă thấy khiếp. Khu chung cư ǵ mà coi cứ như là một cái chợ bán xe hơi mới với hàng trăm chiếc xe như là Mercedes, BMW, Jaguar, Ferrari, v.v.

    Toàn hạng mắc tiền nhất thế giới.

    Mẹ kiếp, gia đ́nh Gardino lại ở một nơi trẻ trung như thế này sao. Theo tôi đoán th́ không. Hay ông Bob lại chở tôi đi thăm nhân vật quan trọng nào nữa đây, tôi tự hỏi? Ai ở được trong một nơi như thế này th́ chắc là phải là nhân vật rất quan trọng...

    Xe chạy ngang cái hồ tắm... Nh́n thấy một mớ đàn bà con gái mặc đồ hai mảnh hở hang, biểu diễn nào đùi nào vú lồ lộ dưới ánh mặt trời, tôi... nuốt nước miếng ực một phát. H́nh như chúng nó đang tổ chức ăn trưa hay ăn chiều ǵ đó ngay trên hồ bơi. Sang thật. Mẹ kiếp, sang Mỹ gần năm rồi mà măi đến bây giờ mới nh́n thấy được một cảnh sang trọng và xa hoa của xă hội này. Tôi mơ ước giá ḿnh có được nhiều tiền để dọn vào ở một nơi như thế này th́ tha hồ mà nh́n ngắm, khỏi tốn tiền đi coi xi nê hay coi phim X.

    Ông Bob thắng xe lại trước một căn pḥng, quay sang tôi hỏi:

    - Mày thấy chỗ này thế nào? Vui không?

    - Phía trong thế nào tôi không biết nhưng tôi th́ thích cái... hồ tắm.

    Ông Bob sủa một câu:

    - Chiều này mày dọn vào đây ở.

    Tôi ngạc nhiên vô cùng nhưng trấn tỉnh lại được ngay. Thực ra kể từ tối hôm qua tôi đă mơ hồ nghĩ rằng ḿnh sẽ được ở một nơi ngon hơn cái chỗ ḿnh đang ở, nhưng không ngờ nó lại sang trọng đến như thế này.

    Chúng tôi bước vào nhà. Phía ngoài coi đă ngon, vào trong nhà c̣n thấy khiếp hơn nữa.

    Mẹ kiếp, dinh Độc Lập của ông Thiệu ngày xưa ở Việt Nam cũng sang trọng như thế này là hết cỡ. Cái đầu tiên đập vào mắt tôi là tấm thảm. Sao mà nói mới thế này, sao mà nó thơm thế này. Tôi đứng phân vân một lúc ở ngoài cửa, không biết có nên …cởi giày ra không. Thảm đẹp như thế này mà ngang nhiên mang giày bước lên th́ quả là tội nặng. Nh́n thấy ông Bob bước vào th́ tôi cũng đành phải bắt chước, nhưng thấy rất... xót xa khi phải mang giày đi trên một tấm thảm như thế.

    Đồ đạc và các vật trang hoàng trong nhà th́ khỏi nói. Bàn ghế, giường tủ, ly tách, tranh ảnh đă được chuẩn bị đầy đủ. Xuất thân từ một gia đ́nh nghèo, tôi không biết định giá những món đồ này, nhưng biết chắc một điều rằng đây toàn là những thứ rất mắc tiền.

    Nhà gồm có hai pḥng ngủ, tới hai... cầu tiêu và pḥng tắm, một pḥng khách, một nhà bếp, một pḥng nghe nhạc và lại c̣n có cả một cái hầm nữa.

    Từ nhỏ đến lớn chưa hề được làm chủ một cái ǵ sang trọng, ngoại trừ mấy bộ quần áo mà Dalena mua cho cách đây mấy tuần. Tôi bước từ pḥng này sang pḥng khác mà cảm thấy ḿnh như đang từ từ bước vào một thế giới mới. Cuộc đời tôi kể từ đây, cái ǵ cũng trở nên sang trọng hết. Từ cái quần x́ líp tôi mặc cho đến cái áo lót, cho tới nhà ở, v.v.

    Ông Bob mở cửa tủ lạnh -- sau này tôi mới để ư là nhà có tới 3 cái tủ lạnh, một cái ở pḥng ăn, một ở pḥng giải trí và một ở dưới hầm đựng toàn rượu -- lấy ra mấy lon nước ngọt mời bọn tôi. Ông hỏi:

    - Chiều nay mày dọn về đây ở. Hỏi thật, mày có thích cái nhà mới này không?

    Câu trả lời của tôi làm mọi người chưng hửng:

    - Không!

    Ông Bob trợn mắt, ngạc nhiên cùng độ:

    - What?

    - Ông nghe rồi, tôi nói “không!”

    Giọng ông Bob như tắt nghẹn:

    - Tại sao?

    - Tôi muốn cái pḥng ở gần hồ tắm. Ngay trước mặt hồ tắm để ngó con gái tắm cho sướng.

    Ba ông thần mafia cùng bật cười lên như muốn vỡ nhà. Tôi cũng cười.

    Ông Bob nói:

    - Mày nói chơi hay nói thật?

    Tôi nghiêm sắc mặt lại:

    - Nói thật.

    Ông Bob lắc đầu:

    - Khó nghĩ cho tao quá.

    - Tại sao?

    - Mày không biết, người thường có tiền mà muốn vào đây mướn th́ phải ghi tên rồi chờ cả năm trời mới được dọn vào. Tụi tao phải tống một thằng ca sĩ ra khỏi chỗ này để lấy chỗ cho mày. Chưa hết, phải mất hết gần cả tháng trời để sơn phết tu bổ, trải thảm mới, rốt cuộc bây giờ th́ mày chê. Tao không hiểu được.

    Tôi quả thực không ngờ ḿnh quan trọng đến thế. Hóa ra rằng gia đ́nh Gardino đă "chuẩn bị" đón tiếp tôi từ cách đây cả tháng trời rồi mà tôi đâu biết.

    Là một thằng láu cá, khi đă biết ḿnh quan trọng như vậy th́ tôi quyết định càng phải làm già. Làm thế nào mà trưa trưa ngồi trong này nh́n ra ngoài chỉ thấy con gái mặc đồ tắm hai mảnh đi qua đi lại th́ tôi mới "thỏa chí tang bồng."

    Cũng cần nói thêm, xưa nay, việc làm ăn buôn bán th́ không biết tôi có hơn ai không nhưng cái màn "lợi dụng t́nh thế" để làm eo làm xách th́ không ai bằng tôi được.

    Tôi nhún vai:

    - Ai bảo hồi đó chọn nhà mấy ông không hỏi ư kiến tôi.

    Paul mở miệng, gần như năn nỉ:

    - Mr. Le, ông rán ở đây đi. Vài tháng nữa nếu ông làm việc khá, tụi tôi sẽ mời ông sang ở một căn nhà thật lớn, có hồ bơi riêng đàng hoàng. Lúc đó ông tha hồ mà ngắm.

    Nhưng tôi vẫn lắc đầu. Là một người thực thế, tôi không muốn tin tưởng vào những lời hứa hẹn. Tôi tưởng tượng ra cảnh chiều chiều ôm chai bia lửng thửng bước ra ngoài hồ bơi để ngắm đùi ngắm vú mấy con đầm Mỹ, khi nào làm biếng lắm th́ nằm trong nhà kéo màn cửa ra, vừa coi ti vi vừa ngắm con gái cũng thú lắm. Tôi nói:

    - Tôi nói tóm tắt là không thích cái pḥng này. Nếu ông không kiếm được chỗ nào gần hồ bơi th́ tôi không dọn vào.

    Ông Bob nhăn mặt:

    - Khoan, đừng có nóng, để tao coi thử.

    Ông nhấc ống nghe điện thoại, quay số và nói chuyện một lúc đó rồi quay lại bảo tôi:

    - Mày làm tao kẹt quá nhưng mà cũng xong rồi. Tụi ḿnh có thế lực mà. Thằng quản lư sẽ kiếm một cặp vợ chồng hiền lành nào đó ở gần hồ bơi, kiếm cho nó một "cái tội" rồi đuổi cổ nó đi chỗ khác. Khi đó mày sẽ dọn qua thế chỗ nó.

    Tôi mỉm cười tươi như hoa:

    - Cám ơn ông, cám ơn ông. Đi làm việc mệt nhọc về, không có ǵ thú cho bằng ôm chai bia ra ngồi nơi hồ tắm nh́n bà con khoe đùi khoe ngực.

    - Nhưng cái nhà mới c̣n phải sơn phết và sửa chữa lại nhà cửa, mất một tuần mới xong được.

    - Tạm thời th́ tôi về lại nhà cũ ở cũng được. Tôi cũng cần phải từ giă bạn bè...

    Nghe nói thế là ông Bob lắc đầu quầy quậy:

    - Không, không. Mày không về lại cho cũ ở được. Mày phải ở đây cho đến khi dọn sang chỗ mới... Thằng Mark muốn như vậy...

    Dĩ nhiên là tạm thời th́ tôi cũng thích ở đây rồi, nhưng từ đáy ḷng, có một điều ǵ rất là... bất ổn dậy lên trong tôi. Tôi không thích bị kiểm soát kiểu này. Tôi giật ḿnh khi nghĩ rằng ngay cả căn nhà ḿnh ở mà cũng bị kiểm soát th́ không biết rằng họ sẽ c̣n kiểm soát tới cái ǵ nữa.

    Điều này làm tôi lo ngại và thấy tương lai với gia đ́nh Gardino chưa bắt đầu mà đă nhen nhúm mầm ly biệt. Mẹ kiếp, ḿnh bỏ nước ra đi chỉ v́ hai chữ tự do, chỉ v́ muốn sống một cuộc đời cho thoải mái riêng ḿnh nhưng bây giờ th́ h́nh như đang sắp sửa tra chân vào cùm. Cái cùm này tuy ngọt ngào êm ái và được quấn chung quanh cẩn thận bằng đô la nhưng nó vẫn là cùm.

    Tôi bỗng trở nên ưu tư liền mấy phút sau đó. Và bất chợt, lại nhớ đến Linh...

    Mặt tôi lúc ấy chắc có vẻ thê thảm lắm cho nên ông Bob mới nói:

    - Mày đừng lo! Tao bảo đảm là mày sẽ dọn về nơi căn pḥng ngay phía trước hồ bơi, tao bảo đảm!

    Ông Bob cứ lặp đi lặp lại mấy lần làm tôi thấy muốn ph́ cười. Những người như ông Bob và hai thằng cô hồn này, tuy đă từng trải nhưng họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được cái tâm trạng của những người Việt Nam tị nạn như tôi. Tôi buồn v́ khám phá ra tự do ḿnh đă bị kềm chế chứ đâu phải buồn v́ không được nh́n... con gái tắm trong vài tuần lễ nữa. Mẹ kiếp, suốt đời tôi có bao giờ được nh́n thấy đứa con gái nào tắm đâu mà vẫn đâu có buồn. Nhưng tôi cũng vừa nhận ra được một điều quan trọng: đối với bọn này, phải cẩn thận tối đa.

    Tôi gật đầu, ông Bob mở tủ quần áo ra, đưa cho tôi một bộ đồ vét rất sang trọng:

    - Mày tắm rửa rồi thay bộ đồ này vào để đi tŕnh diện thằng Mark chiều nay.

    Tôi cầm bộ đồ vét rồi liếc nh́n vào trong tủ quần áo và giật ḿnh lên liền. Trong tủ, ít nhất là khoảng 5 bộ đồ vét khác nữa, toàn là màu đen hoặc màu xám, màu nâu đậm, thật mắc tiền, đă treo ngăn nắp thành một hàng không biết từ lúc nào. Tôi tính mở miệng hỏi "Mấy ông may đồ cho tôi từ lúc nào?" nhưng câm miệng lại kịp. Người ta cho quần áo th́ cứ mặc, hỏi làm chi cho mất công...

    Gia đ́nh Gardino ở trong khu ngoại ô sang trọng nhất của Kansas City, tên gọi Overland Park.

    Tôi ngồi bên cạnh, ông Bob vừa lái xe vừa dặn ḍ đủ thứ, cứ như người anh sắp gởi đứa em đi du học miền xa. Ông có vẻ lo lắng lắm và cứ lặp đi lặp lại mấy lần những điều như không được uống rượu khi gặp Mark, đừng bao giờ mở miệng hỏi bất cứ một câu ǵ, ăn nói phải tỏ ra lễ phép, đừng lư luận, đừng cải vă, v.v. Tôi nghe tới đâu gật đầu tới đó. Không gật th́ biết làm ǵ đây? Nhất là cái màn rượu chè th́ ông Bob dặn rất kỹ. Ông nói:

    - Pḥng tiếp khách luôn luôn có rượu quư nhưng đó là dành cho khách quư, không phải cho những thằng đi xin việc như mày cho nên chớ có dại mà đụng vào. Mark rất kỵ mấy thằng uống rượu. Hơn nữa, gặp phải một thằng nát rượu như mày, với cái tiếng xấu sau vụ Bahama th́ càng phải cẩn thận hơn nữa...

    - Ông tin tôi đi. Tôi không ngu ǵ vào trong đó mà uống rượu để làm hư chuyện lớn. Tôi sẽ rán nhịn để chờ đến tối.

    - Tốt, tốt. Mày nói vậy th́ tao đỡ lo nhiều lắm. Nhớ cho kỹ những ǵ tao dặn...

    - Ông yên chí đi…

    Khu Overland Park đă là một khu sang trọng nhất của thành phố, khu nhà của gia đ́nh Gardino lại nằm trong khu sang trọng nhất của Overland Park. Chiếc xe chạy chậm lại và dừng trước một cái cổng sắt to lớn. Hai bên cửa sắt là hai bức tường cao chạy dài đến hai con đường hai bên.

    Từ trên hai góc trên của hai cánh cửa sắt, hai cái máy quay phim tự động quay đầu vào chiếc xe để thu h́nh. Tôi nh́n mấy cái máy quay phim mà ngẩn ngơ một lúc. Hay thật, chúng nó tự động xoay hay có người nào điều khiển từ bên trong?

    Tôi chưa có th́ giờ để suy nghĩ lâu th́ một giọng nói từ cái loa điện phía trong sủa ra:

    - Tên?

    - Bob Romaro, Paul, Allen và khách đặc biệt của Mark.

    Một cánh cửa nhỏ bên hông bật mở, hai thằng cô hồn nối đuôi nhau xuất hiện, mỗi đứa một cây tiểu liên Uzi trong tay. Hai thằng tiến tới xe tḥ đầu nh́n vào trong quan sát, mặt mày đứa nào cũng lạnh như tiền. Tôi ngồi im không nói ǵ. Tất cả người trong xe ai cũng vậy, không ai nói một câu.

    Nh́n những chuyện này, một câu hỏi khác lóe lên trong đầu tôi ngay. Ông Bob và Paul cùng Allen đều là mấy người thân tín của gia đ́nh này mà c̣n bị kiểm soát kỹ như vậy th́ có vẻ hơi quá đáng. Hơi quá đáng hay có chuyện ǵ khác xảy ra. Chuyện này th́ măi sau này tôi hiểu được, và nó có liên quan đến chuyện hai thằng Paul và Allen không gài được thằng Deon con lúc sáng nay để cho tôi bắn.

    Ngó tới ngó lui một lúc xong, thằng "lính gác" quay lui làm dấu. Một thứ âm thanh như tiếng động cơ máy điện vang lên từ phía trong và hai cánh cửa từ từ được kéo sang hai bên.

    Ông Bob sang số lái xe vào. Vừa lọt vào trong cánh cửa th́ tôi giật ḿnh liền v́ cảnh xa hoa sang trọng ở bên trong. Mẹ kiếp, dân nhà giàu của Mỹ ăn chơi có khác... Sâu tuốt phía trong là một cái biệt thự, tôi không biết mấy pḥng nhưng lớn lắm. Biệt thự được bao bọc bởi những vườn hoa, những sân cỏ, những ṿi nước nhân tạo, sân đánh quần vợt, hồ tắm và nhiều băi đậu xe. Tất cả, dĩ nhiên là phải đẹp đẽ và sang trọng rồi, khỏi cần phải nói thêm ở đây.

    Ông Bob đậu xe vào băi. Chúng tôi vừa mở cửa chưa kịp bước xuống đất th́ đă nh́n thấy hai thằng cô hồn khác xuất hiện lù lù đứng ngay bên cửa xe. Bọn này không mang súng và ăn mặc lịch sự hơn bọn hồi năy. Chúng nó lại c̣n mở miệng ra nói được câu "How do you do" mới là đáng phục. Hóa ra dân "văn pḥng" bao giờ cũng lịch sự hơn dân "tác chiến" ngoài mặt trận, tức ngoài …cổng.

    Chúng tôi được đưa vào pḥng khách. V́ đă nh́n thấy sự sang trọng từ phía ngoài cho nên bước vào trong, những ǵ tôi nh́n thấy không làm tôi ngạc nhiên nữa. Chỉ ngạc nhiên ở chỗ là cái pḥng khách ǵ mà... lớn quá. Có thể lớn bằng cái... sân vận động của ngôi trường tiểu học tôi học ngày xưa ở Việt Nam.

    H́nh như đă được xắp đặt trước, vào tới nhà, Paul và Allen kiếu từ và biến mất liền.

    Chắc là tụi nó đi gặp ông già để báo cáo kết quả về việc làm của tôi đây, tôi nghĩ vậy.

    Trong pḥng bây giờ chỉ c̣n ḿnh tôi, ông Bob và một thằng cô hồn đang đứng lang thang gần cửa.

    Ngon lành như ông Bob mà không hiểu sao tôi nh́n thấy sắc mặt của ông cũng có vẻ lo lắng. Bộ mặt ông làm tôi nhớ lại bộ mặt của ông thiếu úy ngồi ngoài văn pḥng để chờ gặp ông đại tướng ngày xưa ở Việt Nam.

    Ngồi được một lúc th́ từ trong, một ông già mặc đồng phục trắng của bồi tiến ra với cái khay rượu trong tay. Ông tiến tới chỗ chúng tôi cúi đầu mời nhưng cả tôi lẫn ông Bob đều từ chối. Suốt từ sáng đến giờ, không biết đă bao nhiêu lần ông Bob đă dặn tôi là tuyệt đối không được uống rượu, tôi không muốn nghe thêm cái lời căn dặn điếc tai này nữa nên xua tay lia lịa, cương quyết lắc đầu. Tuy lắc đầu nhưng nh́n chai rượu th́ tôi thấy muốn chảy nước miếng. Lạy Chúa, trên đời sao lại có thứ rượu nào quư như thế. Mới nh́n cái chai, chưa bao giờ uống mà đă thấy nó …ngon.

    Thấy tôi cứ đưa mắt liếc nh́n cái khay rượu bây giờ đă được để trên chiếc bàn gần đó, ông Bob biết tôi muốn ǵ liền tḥ chân đá nhẹ vào chân tôi, nói nhỏ:

    - Tuyệt đối không được rờ tới mấy thứ đó trước khi gặp thằng Mark. Cái tội mày phá phách ở hộp đêm Bahama tối hôm nào là tội chết đó, và thằng Mark nó không kư lệnh "miễn tử" lần thứ hai cho ai đâu. Chớ có ngu mà tái phạm.

    Tôi gật đầu:

    - Ông đừng lo, tôi biết rồi.

    - Tốt. Mày rán một chút, nếu mọi việc suông sẻ, tối nay về tụi ḿnh ăn mừng. Tao sẽ cho mày nguyên một két rượu thứ đó để mày uống.

    - OK. Ông khỏi lo và khỏi cần nhắc.

    Ngồi chờ được một lúc, tính tôi dễ chán nên nh́n ngang nh́n ngửa khắp nơi rồi cuối cùng cặp mắt... thèm rượu cũng phải dừng lại ở mấy chai rượu trên bàn, ngay bên cạnh tôi. Mẹ kiếp, tôi cứ tưởng tượng giá hôm nay không phải là ngày đi tŕnh diện để nhận việc làm th́ vui biết mấy nhỉ? Chai rượu đó một ḿnh tôi có thể làm hết như chơi. Thấy tôi như vậy, ông Bob thỉnh thoảng lại quay sang tôi nhắc khéo.

    Chừng gần tiếng đồng hồ sau đó, ngồi muốn mỏi cả đít th́ cặp cô hồn Paul và Allen xuất hiện ở cầu thang. Chẳng ai bảo ai, ông Bob và tôi cùng đưa tay lên sửa lại nút cà vạt để chuẩn bị. Ông Bob nói nhỏ vào tai tôi:

    - Nhớ cho kỹ, ăn nói phải giữ mồm giữ miệng. Tính thằng Mark không thích những thằng ba hoa. Giây phút đầu tiên là giây phút quan trọng nhất... Nhớ đấy.

    Thấy ông Bob lo quá như vậy, tôi cũng đâm ra thấy... lo lo. Mẹ, thằng Mark là hạng người như thế nào nhỉ? Tôi nhớ đă gặp nó một lần hồi tới hộp đêm Bahama lần đầu tiên. Như ông Bob đây, dân chơi thứ thiệt một đời, đă lê gót chân khắp nơi, từ Việt Nam sang đến Phi Châu, đă vào sinh ra tử bao nhiêu lần mà sắp sửa gặp mặt c̣n phải khớp, căn dặn tôi đủ thứ điều. Theo như ư tôi th́ đây chỉ là một vụ phỏng vấn để xin việc. Nếu thấy tôi vừa ḷng th́ mướn, c̣n không th́ thôi, có ǵ mà phải lo quá như vậy?

    Hai thằng cô hồn đi xuống lưng chừng cầu thang, bọn tôi vừa đứng lên th́ thằng Paul chỉ vào ông Bob nói:

    - Mark chỉ cần gặp Bob thôi. Mr. Le ngồi chờ chút xíu.

    Ông Bob lắc đầu nhẹ rồi nh́n tôi:

    - Mày ngồi đây đi, tao sẽ giới thiệu mày với thằng Mark một cách ngon lành.

    Tôi b́nh thản ngồi xuống. Muốn cho gặp th́ gặp, c̣n không th́ thôi, chả có ǵ phải thắc mắc.

    Ông Bob đi rồi, chỉ c̣n một ḿnh, lúc ấy tôi mới thấy sự cô đơn của ḿnh. Cái pḥng khách quá lớn, máy lạnh không biết họ mở bao nhiêu độ mà tôi cảm thấy lạnh muốn run người. Gài hết mấy cái nút áo vét vẫn c̣n thấy lạnh. Trong góc pḥng là người bồi già mặc váo vét trắng vẫn thinh lặng và kiên nhẫn đứng chờ, thân thể cứng ngắt bất động như cái tượng gỗ. Tôi nh́n ngắm người bồi một lúc và thầm phục cái tài... đứng của ông ta. Tôi tự hỏi, tuổi già mà phải đứng lâu như vậy, nếu ông... mắc đái nửa chừng th́ có được đi đái không nhỉ? Hay cứ phải đứng như vậy?

    Tôi nh́n về phía cửa và vô t́nh nhận ra thằng cô hồn đứng vơ vẩn lúc năy đă biến mất. Trong pḥng khách bây giờ chỉ c̣n có ḿnh tôi và ông bồi già.

    Buồn quá, tự nhiên tôi muốn bắt chuyện với ông bồi già...


    (c̣n tiếp)

  6. #36
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Ở Việt Nam ngày xưa, tôi vẫn thường nghe người ta thường nói một câu chữ nho như là đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu (hay tương... cái con mẹ ǵ đó, tôi nhớ không rơ lắm). Tôi không uyên thâm Hán học nhưng đại khái nghĩ rằng câu đó muốn nói là những người cùng chung một hoàn cảnh hay công việc th́ dễ kết thân với nhau. Thật vậy, tôi vốn "xuất thân" là một người thợ rửa chén, cho nên cảm thấy rất gần gủi với ông bồi già bưng rượu này. Ngược lại, h́nh như ông bồi già cũng có cảm t́nh với tôi. Ông không nói nhưng qua ánh mắt tôi có thể nh́n thấy được.

    Mới bắt đầu, chúng tôi chỉ trao đổi những cái nh́n thiện cảm với nhau. Nhưng ngồi chờ lâu quá mà vẫn không thấy ông Bob xuống hay tên ḿnh được gọi, tôi buồn quá liền kiếm cách bắt chuyện với người bồi già. Tôi làm bộ xin lửa để mồi điếu thuốc. Ông bồi già lẹ làng tiến tới chỗ tôi ngồi, móc hộp quẹt trong túi ra, kính cẩn khom người bật lửa cho tôi. Thấy ông ta như vậy th́ tôi nói liền, chẳng hề mắc cỡ:

    - Bác khỏi phải cúi đầu với cháu làm ǵ, cháu chỉ là một thằng làm nghề... rửa chén. Hai đứa ḿnh có "liên hệ nghề nghiệp" với nhau.

    Người bồi già giật ḿnh v́ tưởng tôi nói giỡn. Có lẽ ông không thể ngờ một con người ăn mặc sang trọng như tôi, khách quư của Mark Gardino mà lại tự xưng ḿnh là dân …rửa chén. Nhưng, theo đúng thủ tục của... bồi khi nghe được một câu nói khôi hài, ông ngửa mặt lên trời cười hề hề phụ hoạ, rất sảng khoái.

    Làm nhà hàng đă lâu cho nên tôi biết nụ cười này. Tôi đưa bao thuốc lá mời ông bồi già:

    - Bác làm một điếu?

    - Không. Cám ơn ông. Tôi không được hút thuốc trong giờ làm việc nhưng cám ơn nhiều lắm.

    Tôi lắc đầu, nói nhỏ:

    - Cháu hiểu, nhưng trong pḥng này đâu có ai đâu, bác làm đại một điếu đi. Có ai tới th́ cứ đưa điếu thuốc cho cháu.

    Người bồi già lại bật cười. Và tôi để ư thấy nụ cười lần này không phải là nụ cười giả để làm đẹp ḷng khách mà rất chân thật.

    Tôi nói tiếp:

    - Bác biết không, đi rửa chén, tới cơn thèm thuốc là cháu cũng bỏ hết chén bát mà hút như thường. Kệ mẹ nó, công việc là công việc chung, ḿnh làm trễ một chút cũng không chết thằng tây nào. Ḿnh thèm thuốc th́ ḿnh hút, sợ chó ǵ thằng nào. Cùng lắm bị nó bắt được th́ đuổi là cùng chứ sợ đếch ǵ. Đuổi sở th́ đi làm chỗ khác. Kiếm việc làm như bác sĩ hay kỹ sư th́ khó chứ kiếm việc làm bồi và rửa chén như tụi ḿnh th́ có ǵ khó?

    Có lẽ nhận ra được sự chân thật trong cách nói chuyện của tôi, ông bồi già cười nhẹ nhàng, nói:

    - Cậu không có gia đ́nh cậu nói thế được. Tôi c̣n gia đ́nh, c̣n con cháu. Với lại, tôi làm đây lâu quá rồi, đâu có như thế được. Tôi không dám... Mà này, rượu này ngon lắm, thứ thượng hảo hạng đó, sao thấy cậu cứ liếc hoài mà tiếc ǵ không thử một ly... Chỉ một ly thôi.

    Nghe tới rượu là tôi giật ḿnh, xua tay lia lịa:

    - Không, không. Nhất định không.

    Tôi chưa nói hết tiếng "không" thứ hai th́ bàn tay thiện nghệ mấy chục năm của ông bồi già đă khui “bực” cái nút chai rượu. Theo đúng điệu, ông đưa cái nút chai cho tôi ngửi. Không biết làm ǵ, tôi đành phải ngửi. Và ngửi qua một cái th́ tôi thấy xây xẩm mặt mày liền. Ôi trời đất, rượu ǵ mà thơm quá vậy. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ được ngửi một thứ mùi ǵ thơm như thế. Mà đă thơm lừng như thế này th́ nhất định phải ngon. Mà ngon như thế này th́ nói ǵ phải gặp thằng Mark, gặp "ông già" của thằng Mark hay gặp "ông cố nội" của nó tôi cũng phải nhắp thử một chút. Dĩ nhiên, tôi chỉ thử một chút thôi cho biết mùi, không dại ǵ mà uống nhiều để làm hư việc lớn. Chính ông Bob đă dặn đi dặn lại với tôi như thế mấy lần mà.

    Ông bồi già có vẻ khoái tôi thật t́nh. Thấy thái độ tôi như vậy th́ ông có vẻ mừng lắm. Ông ta cầm ly rượu đưa cho tôi:

    - Cậu làm thử một chút đi. Ngon lắm. Thứ này tổng thống Mỹ cũng chưa chắc có để uống.

    Người ta đă giới thiệu rượu ngon như thế th́ ḿnh không nên phụ ḷng. Tôi thấy quyết định "thử một chút" của ḿnh chẳng những là chí lư mà c̣n có phần nhân đạo nữa. Chỉ một chút thôi cho biết mùi, và nhất định không uống nhiều. Đàng nào th́ ḿnh cũng đă vào đến đây, cần phải thử một chút rượu mafia để hôm nào có chuyện mà kể cho người ta nghe.

    Tôi nói cám ơn rồi nâng ly nhắp thử một chút. Lưỡi tôi như được uống phải một thứ nước ǵ từ trời đem xuống. Trên đời này sao lại có thứ thức uống nào ngon như thế hở trời? Nó có đủ chất nồng chất cay và chất cồn của rượu, nhưng sao nó lại dịu dàng và... mát mẻ như thế? Tôi nuốt chửng ngụm rượu và nuốt xong th́ thấy tiếc quá. Phải chi tôi giữ nó trong miệng lâu hơn một chút để tận hưởng cho hết những hương vị của nó. Mà thôi, tiếc làm ǵ, trong ly vẫn c̣n mà, sao không làm luôn đi cho rồi. Thế là tôi ngửa cổ ực liền một phát, cạn hết ly rượu.

    Ông bồi già nh́n tôi bằng một cặp mắt sung sướng. Cái sung sướng của người cha nh́n thấy đứa con trai bắt đầu ăn hay uống được món ǵ sau một cơn bệnh nằm liệt giường.

    - Tôi nói với cậu mà, rượu ngon như thế này mà không chịu thưởng thức tức là làm buồn ḷng những người nấu rượu. Tí nữa nhé...

    Miệng tôi tính nói "không" nhưng đầu tôi th́ lại gật.

    Lần này ông bồi già rót cho tôi một ly đầy ắp. Dù vẫn nhớ lời ông Bob căn dặn nhưng rượu người ta đă trót rót ra ly rồi, ḿnh không uống tức là lại phụ ḷng người lớn tuổi. Đời tôi ít khi làm phụ ḷng ai, nhất là ḷng những người tốt bụng như ông già này. Nghĩ như thế cho nên ngửa cổ làm một ngụm thật lớn. Tôi “khà” một cái, thấy men rượu bốc lên tới đỉnh đầu. Đă quá, tôi làm thêm ngụm nữa. Và chẳng bao lâu tôi đă nốc hết cạn ly rượu thứ hai, thấy toàn thân bây giờ như có máu nóng chảy rần rần trong người.

    Hết ly rượu đó th́ tất cả những lời căn dặn của ông Bob đều tan thành mây khói. Nào là ăn nói giữ mồm miệng, nào là phải lịch sự, nào là không được hỏi han vớ vẩn, v.v. đều là... bố láo hết.

    Mẹ kiếp, ở đất Mỹ tự do dân chủ này, ai ngứa mồm muốn hỏi th́ cứ việc hỏi, muốn khen chê th́ cứ việc khen chê, muốn uống th́ uống, làm đếch ǵ mà phải khép nép sợ sệt như con gái về nhà chồng. Cùng lắm th́ bị đuổi ra khỏi cửa thôi chứ có ǵ đâu. Bố láo!

    Tôi cảm thấy ḷng ḿnh lâng lâng, sảng khoái và yêu đời vô cùng vô tận. Nhớ lại những thành công hồi sáng, tôi càng cảm thấy sung sướng, nghĩ rằng ḿnh là "thiên tài" của nước Mỹ. Tôi nói chuyện huyên thuyên với ông bồi già, bàn đủ thứ chuyện. Ông bồi già lâu lâu mới được một người khách chú ư bắt chuyện th́ thích lắm, miệng th́ nói và tay th́ cứ rót cho tôi lia lịa.

    Kể từ lúc ấy trở đi, mọi sự trôi qua thật như là "một giấc mộng"... Tôi không nhớ ḿnh uống được bao nhiêu ly, đang đấu hót tưng bừng với ông bồi già th́ có bàn tay vỗ vào vai tôi. Không phải một lần mà nhiều lần lắm tôi mới chịu quay lại nh́n.

    Một thằng cô hồn khác ăn mặc rất bảnh bao lịch sự, đứng sau lưng tôi không biết từ lúc nào.

    Tôi hơi giật ḿnh nhưng lấy b́nh tĩnh lại ngay khi thấy miệng hắn cười cười để lấy cảm t́nh. Sau lưng hắn ta là hai thằng khác, tướng tá có vẻ là dân cận vệ nên mặt mày rất lạnh lùng và bặm trợn.

    Có cảm t́nh với nụ cười của người lạ, tôi cũng cười đáp lễ và đưa tay ra bắt. Người lạ mặt bắt tay tôi rồi nhẹ nhàng nói bằng một thái độ niềm nở:

    - Chào Mr. Le, rượu uống có ngon không ông? Nếu tôi không nhớ lầm th́ tụi ḿnh đă gặp nhau rồi mà. Ông nhớ không?

    Tôi suy nghĩ nhưng không thể nhớ được đă gặp người khách sang trọng đang đứng trước mặt ḿnh là ai. Dĩ nhiên, là... dân rửa chén, thỉnh thoảng tôi cũng ra ngoài nhà hàng để thu dọn một mớ chén dĩa trong những lúc quá bận rộn, nhưng làm ǵ có th́ giờ để gặp ai hay nói chuyện với ai.

    Tôi lắc đầu:

    - Tôi không nhớ.

    - Xin tự giới thiệu, tôi là Mark Gardino. Tụi ḿnh gặp nhau lần đầu tiên tại hộp đêm Bahama. Nhớ không? Mr. Le, tôi rất thích ông. Chuyện ông làm sáng nay thật là tuyệt vời!

    Bàn tay tôi đang đưa lên đưa xuống lia lịa bỗng khựng lại như bị ai kẹp cứng. Trời đất, Mark Gardino đây sao? Bao nhiêu rượu tôi vừa uống trong miệng xém chút xíu nữa th́ phun hết ra ngoài. Tôi nhớ lại đây chính là người tôi nh́n thấy ngồi to nhỏ với ông Bob ở hộp đêm Bahama khi tôi đến chơi lần đầu.

    Tuy lúc ấy rượu trong máu đă bốc lên sần sần nhưng tôi vẫn c̣n đủ sáng suốt để biết con người đang đứng trước mặt ḿnh là thằng Mark thật. Nội nh́n hai thằng cận vệ đằng sau lưng th́ cũng đủ biết nó phải là xếp của tôi rồi. Nghĩ thế là tôi đứng bật dậy, một tay nắm lấy tay hắn, tay kia vỗ vào vai hắn một phát thật mạnh như tôi thường vỗ vào bạn bè ḿnh ngày xưa ở phi đoàn:

    - A!.. Mark Gardino... Mẹ kiếp! Nghe tiếng ông lâu lắm rồi măi đến bây giờ mới được gặp mặt... Ông khoái tôi th́ tôi cũng... khoái ông.

    Tôi không biết Mark có khoái những lời tán tụng của tôi hay không v́ thấy hắn hơi chúi người sang một bên v́ cú vỗ vai của tôi khá mạnh. Việc này làm hai thằng cận vệ phía sau "có thái độ" liền. Nhanh như chớp, một thằng tḥ cánh tay rắn chắc như kiềm sắt ra kèm cứng cánh tay tôi, thằng kia bước tới liền một bước, thái độ bất măn thấy rơ, làm như nếu tôi c̣n vỗ vai xếp nó nữa th́ nó sẽ không ngần ngại mà giộng cho tôi một trận liền.

    Tôi giật ḿnh v́ rượu ngà ngà say nhưng vẫn cảm thấy được cái bàn tay này nó cứng như thép nguội. Cứ như b́nh thường th́ chắc tôi không nói ǵ, và chắc chắn chẳng bao giờ dám vỗ vai con trai của ông trùm mafia thế lực nhất Kansas City, nhưng, như đă nói, lúc ấy tôi rượu đă ngà ngà, và tính tôi th́ ai cũng biết, khi rượu đă ngà ngà rồi th́ trời tôi cũng coi bằng vung, nói ǵ tới mấy thằng cận vệ vớ vẩn. Tôi nghiêng người sang một bên, nạt liền một câu:

    - Thằng khỉ đột, buông tay tao ra...

    Bàn tay khốn kiếp chẳng những không buông ra mà lại c̣n nắm chặt hơn nữa. Mẹ kiếp, thằng này ăn cái ǵ mà nắm tay tôi đau quá. Đau đến thốn người. Tôi la một tiếng và đồng thời, như một cái máy, bàn tay kia tḥ tay xuống bụng...

    Nhưng bàn tay tḥ xuống bụng chưa kịp ṃ mẩm ǵ th́ đă bị thằng thứ hai nắm chặt luôn.

    Tôi hốt hoảng. Nhưng may quá, lúc ấy tôi đă nghe Mark quát lên như sấm:

    - Chuyện ǵ vậy Antonio? Tụi bay lui ra hết. Đây là người nhà...

    Chỉ có vậy thôi là hai cái kềm sắt đang kềm cứng hai tay tôi buông ra liền lập tức. Hai thằng cận vệ bước lui ra sau mấy bước như lời chủ dạy.

    Mark bắt hai tay tôi, nói:

    - Xin lỗi Mr. Le, đây là Antonio, và đây là Pat, hai người cộng tác viên số một của tôi. Antonio, Pat, Mr. Le đây là khách quư, tụi mày chào khách và xin lỗi khách đàng hoàng cho tao coi.

    Antonio nh́n tôi một lúc như muốn đo lường "chiều sâu" của tôi rồi đưa tay ra bắt tay và miệng th́ chỉ sủa một câu gọn lỏn:

    - Hân hạnh. Antonio.

    - Tôi là Pat, hân hạnh...

    Quả thực tôi chẳng muốn bắt tay hai cái thằng hỗn láo này chút nào, nhưng v́ lịch sự cũng đành ch́a tay ra bắt.

    Mark nh́n hai đứa nói tiếp:

    - Kể từ nay, Mr. Le là người nhà của ḿnh. Mr. Le là một nhân tài, tôi muốn mọi người phải kính nể Mr. Le.

    Trong cuộc đời ḿnh, có nhiều khi ḿnh gặp một người mà chỉ trong giây phút đầu tiên là ḿnh có thể nói là ḿnh thích hay ghét người đó liền. Mark là mẫu người mà tôi thích ngay trong giây phút đầu tiên. Không hiểu trong người Mark có cái ǵ hấp dẫn? Có thể là tại v́ Mark có vẻ học thức, mặt mũi tuy cô hồn nhưng dễ nh́n chứ không như những người ở trong thế giới này. Và cũng có thể là tuổi trẻ nữa. Nh́n thằng Mark tôi nghĩ rằng nó chỉ hơn tôi chừng vài tuổi. Nhưng cũng có thể là tại v́ nó đă tỏ ra lịch sự và ân cần với tôi ngay trong giây phút đầu tiên. Hoặc cũng có thể bởi v́ tôi nhớ đến chuyện "miễn tử" cho tôi như lời ông Bob nói. Mark, theo lời ông Bob bây giờ là người số một hay số hai trong gia đ́nh Gardino, nghĩa là một nhân vật quan trọng, trong tay nắm không biết bao nhiêu sinh mạng. Vậy mà dù chưa hề quen biết, nó để tôi tự nhiên vỗ vai mà không lấy làm bất măn.

    Tôi không biết tại sao, nhưng nh́n Mark, tôi có cảm tưởng gần gủi và thân thiện ngay. Y hệt như ngày đầu tiên tôi gặp ông Bob. Ngược lại, thằng Antonio th́ là một thằng tôi chẳng ưa chút nào. Có thể là tại v́ tướng nó to quá. Tôi vốn có mặc cảm với những người tướng tá to lớn quá độ. Theo tôi, tướng tá mà to lớn quá th́ chỉ nên đi làm cu li hay làm vơ sĩ. Nhưng thằng này có vẻ vơ sĩ thật. Bộ ngực của nó phồng lên, tay chân cuồn cuộn những bắp thịt và gân xanh. Nh́n cái cổ th́ tôi ngạc nhiên lắm. Nó lớn quá khổ. Những người tập vơ nhiều quá đều có cái cổ kếch sù như vậy.

    Tôi chỉ khay rượu, nói với Mark:

    - Ông Mark, rượu đang ngon, làm một ly đi?

    Rồi chẳng cần chờ, tôi thản nhiên lấy cái ly trên khay, tự tay rót lấy nửa ly rượu trước cái nh́n ngạc nhiên của ông bồi già, lúc này đang đứng thẳng người như để chờ lệnh Mark.

    Dĩ nhiên lúc ấy, tôi không thấy sự lố bịch của ḿnh. Vào nhà người ta, hơn nữa lại là một chỗ "quan quyền" mà dám tự động lấy rượu của chủ rót mời chủ. Thật chưa có người nào lố bịch như vậy, nhưng lúc ấy tôi đă gần say rồi, chẳng c̣n biết kiêng nể ǵ cả.

    Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Mark cầm lấy ly rượu tôi đưa, nói:

    - Đáng lẽ tôi không nên uống v́ lát nữa có một buổi họp quan trọng với ông già tôi nhưng nể lời bạn, tôi uống một ly, và chỉ một ly thôi nhé.

    Thế là chúng tôi cụng ly. Qua ly rượu, tôi c̣n thấy cặp mắt của mấy thằng cận vệ của Mark trợn tṛng lên một cách khiếp đảm.

    Ly rượu tôi uống chưa cạn th́ nghe được tiếng kêu rất là thảm năo của ai đó ở đằng sau lưng ḿnh... "Jesus Christ! Oh... Jesus Christ!"

    Quái lạ, ḿnh đang uống rượu với xếp lớn vui như thế này mà ai lại cứ... Jesus Christ như thế nhỉ? Tôi quay lui và nh́n thấy ông Bob...

    Ông đang đứng giữa nhà, đưa hai tay lên trời, miệng tṛn lại bằng một thái độ tuyệt vọng vô cùng:

    - Jesus Christ...

    Tao không thể tin được. Tao không thể tin được...

    Tôi hỏi, giọng rất thản nhiên:

    - Tin cái ǵ ông Bob?

    Ông Bob tiến tới mấy bước, cúi đầu chào nhẹ Mark rồi một tay giằng lấy ly rượu, tay kia nắm lấy tay tôi, nói bằng một giọng rất là... đau khổ:

    - Jesus Christ!.. Mày tưởng mày đang ở đâu? Ở hộp đêm Bahama hả thằng ông nội?

    Lúc ấy tôi mới sực nhớ lại những ǵ ông Bob đă căn dặn tôi suốt mấy ngày hôm nay. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng th́ Mark đă xen vào:

    - Bob, take it easy... không sao hết, không sao hết, Mr. Le chỉ làm một ly cho vui thôi mà.

    Bob quay lại phân trần:

    - Nhưng Mark, mày không biết là thằng Le này nó uống rượu vào nó hay làm sảng lắm. Chắc mày c̣n chuyện xảy ra ở cái hộp đêm Bahama tối hôm nào. Chính một tay nó hết...

    Có thể ông Bob nói đúng. Tôi đâm ra hối hận. Nhưng Mark đă xua tay:

    - Dĩ nhiên, một chuyện như vậy xảy ra th́ chẳng ai thích cả, nhưng tuổi trẻ mà. Tuổi trẻ phải như vậy mới được! Hơn nữa, chuyện đó xong rồi, đă giải quyết xong rồi, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.

    Tôi không ngờ Mark lại có thiện cảm với tôi như vậy. Ông Bob buông tay tôi ra, nh́n Mark nói bằng một cặp mắt đau khổ. Bộ mặt này làm tôi nhớ đến bộ mặt tối hôm nào ở hộp đêm Bahama.

    - Mark, tao là người đỡ đầu cho nó... Tao rất tiếc, mày thông cảm, tao không ngờ nó lại như thế này... Tao chịu hoàn toàn trách nhiệm.

    Mark xua tay lia lịa, nói với ông Bob:

    - Không sao đâu Bob. Lâu lâu Mr. Le mới gặp được thứ rượu ngon, phải để cho Mr. Le làm vài ly cho vui...

    Ông Bob chỉ chai rượu, lắc đầu:

    - Vài ly cái ǵ, mày thấy nó làm gần hết một chai rồi chớ vài ly cái ǵ...

    Ông Bob vừa nói đến đó th́ trên cầu thang xuất hiện cặp bài trùng lúc sáng, Pat và Allen. Một thằng nói vọng xuống:

    - Ông già cần gặp quư vị càng sớm càng tốt. Kể cả Bob, kể cả Mr. Le.

    Mark quay lại, giật ḿnh:

    - Ông già muốn gặp cả Bob và Mr. Le?

    Paul gật đầu:

    - Phải.

    Mark quay lại trao đổi với ông Bob một cái nh́n. Ông Bob lắc đầu nói:

    - Ḿnh không thể dắt cái thằng say này lên gặp ông già được. Nếu có ǵ th́ không phải tao mà cả mày cũng lănh đủ. Mày biết tính ông già mà.

    Mark nhíu mày ra vẻ suy nghĩ lung lắm. Phần tôi, nh́n ông Bob như vậy th́ lại cảm thấy hối hận vô cùng. Ôi, suốt đời tôi sao cứ làm phiền người ta và làm phiền... ḿnh chỉ v́ ba cái ly rượu.

    Một lúc, Mark nh́n ông Bob nói:

    - Thật sự tôi cũng không hiểu tại sao ông già lại muốn gặp Mr. Le. Xưa nay, ổng chưa bao giờ thèm gặp lính mới. Nhưng ông già đă muốn th́ ḿnh không thể trái ư. ồng đă nói vậy tức là ổng đă có ư riêng. Ḿnh phải đưa Mr. Le lên gặp ông già với tôi.

    Ông Bob đưa hai tay lên trời toan nói ǵ đó th́ Mark đă nói như ra lệnh:

    - Ḿnh hết sự chọn lựa rồi. Tôi đề nghị là ông dắt Mr. Le đi rửa mặt mũi, uống vài ly cà phê cho tỉnh táo rồi ḿnh lên gặp ông già theo ư ổng.

    - Nếu nó không tỉnh th́ sao?

    Mark nhún vai:

    - Cầu xin Chúa phù trợ chúng ḿnh. Mr. Le phải lên gặp ông già theo ư ổng.

    Không biết làm sao hơn, ông Bob đành lắc đầu, để ly rượu của tôi lên khay. Sẵn tiện, ông quay sang trừng mắt nh́n người bồi già như muốn trách tại sao lại để cho tôi uống nhiều thế. Rồi ông nắm tay d́u tôi đi về hướng cuối pḥng, nơi có pḥng vệ sinh. Vừa đi ông vừa than thở:

    - Mày giết tao rồi, Trường ơi, mày giết tao rồi... You son of the bitch...

    Tôi hối hận lắm, nhưng rượu đă lỡ uống vào rồi, đâu có nhổ ra được. Tôi cố gắng vuốt ông một câu:

    - Sao mà ông cứ lo lắng quá. Tôi thấy rượu ngon tôi uống thử vài ly thôi chứ có ǵ đâu.

    - Uống thử vài ly. Lạy Chúa... Tao chỉ cầu nguyện Thiên Chúa cho mày uống chỉ vài ly như mày nói. Nhưng mày đâu có uống như vậy. Mày làm gần hết mẹ nó một chai chứ vài ly ǵ.

    - Nhưng điều quan trọng là tôi chưa say...

    Ông Bob lắc đầu:

    - Người say có bao giờ nhận là ḿnh say đâu...

    (c̣n tiếp)

  7. #37
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Trong pḥng vệ sinh, ông Bob mở nước bồn rửa mặt, bắt tôi cởi áo vét ra rồi d́m đầu trong đó cho tỉnh rượu. Dĩ nhiên, uống rượu vào th́ hơi nóng bừng bừng lên mặt, d́m đầu xuống bồn nước lạnh th́ rất khoái chí, nhưng cái màn tỉnh rượu th́ có vẻ hơi khó. Ǵ chứ chuyện này th́ tôi có quá nhiều kinh nghiệm. Mát th́ có mát nhưng rượu làm sao tỉnh được. Tuy thế, tôi cũng d́m xuống một lúc rồi ngửng đầu dậy để ông Bob làm công tác làm đẹp cho tôi: nào là chải đầu, xức dầu thơm, nào là thắt lại nút cà vạt. Vừa làm ông vừa căn dặn:

    - Mày phải nhớ, ông già là... thượng đế của gia đ́nh này. Ngay cả tao mà cả năm cũng không gặp được ông già, mày mới vào gia đ́nh này chân ướt chân ráo mà đă được diện kiến... Thật là một chuyện lạ, một chuyện hi hữu... Jesus Christ, tao không thể tin được... Có lẽ là nhờ cái vụ thanh toán hồi sáng, mày ra tay đẹp quá nên ổng khoái. Nhưng đừng có bao giờ tự phụ mà phải luôn luôn nhớ lời tao dặn, chớ có bao giờ mở miệng ra hỏi điều ǵ hết... Chỉ chờ khi nào người ta hỏi đến th́ mới được trả lời, ngoài ra th́ câm cái miệng lại. Nhớ không? Ngay cả tụi tao và cả thằng Mark là con trong nhà mà cũng không dám mở miệng ra nếu không được hỏi. Mày may mắn lắm mới được gặp ông già, mày phải biết điều đó... Nhớ không, không được hỏi th́ phải tuyệt đối đóng cái miệng lại cho tao.

    Dĩ nhiên, tôi gật đầu lia lịa. Thấy ông Bob lo lắng quá, tôi lại hối hận. Tôi thấy quả thực ḿnh là một người chỉ chuyên môn gây rối. Từ chuyện xảy ra ở trong chung cư cho tới chuyện đập lộn ở cái hộp đêm Bahama, chuyện bắn nhau ở nhà thằng Jeff chồng Linh và cho đến chuyện uống rượu mới hồi năy. Tôi hứa chắc:

    - Ông tin tưởng đi, tôi tuy uống... gần một chai nhưng tôi chưa say đâu. Ông yên chí, tôi sẽ nghe lời ông dặn.

    Ông Bob chỉ biết nhăn mặt và lắc đầu. Người bồi già bước vào với một b́nh cà phê lớn và một cái ly trong cái khay. Ông nh́n tôi mỉm cười thông cảm. Ông Bob dằn cái khay cà phê, không thèm nói một lời cám ơn ông bồi già mà chỉ hỏi tôi:

    - Mày uống cà phê với đường hay cái ǵ?

    - Cà phê Mỹ dở ẹt, muốn uống được th́ không nên bỏ một thứ ǵ cả. Ông biết không, ở Việt Nam, nơi tôi xuất thân là thành phố Ban Mê Thuột có trồng một thứ cà phê rất là ngon, uống...

    Ông Bob gắt lên:

    - OK, OK đủ rồi. Không uống đường th́ cứ nói mẹ nó là không uống đường. Tao không có th́ giờ để nghe lịch sử của cà phê Việt Nam...

    Sau bốn ly cà phê, cuối cùng rồi hai người chúng tôi cũng bước ra khỏi pḥng vệ sinh. Nhưng vừa bước ra th́ tôi lại quay trở vào. Ông Bob giật ḿnh hỏi:

    - Mày đi đâu vậy?

    - Đi... đái. Ông bắt tôi uống một lần bốn ly cà phê, không đi đái th́ lát nữa khó chịu lắm.

    Ông Bob lắc đầu, dặn theo:

    - Nhớ đừng có làm ướt quần nghe mày. Và xong việc th́ nhớ cài nút quần đàng hoàng.

    - OKLát sau tôi trở ra. Ông Bob kiểm soát quần áo tôi thật kỹ càng rồi bảo tôi đi trước để ông đi sau. Tôi bước được vài bước th́ ông Bob bước mau lên sát ngay bên tôi, lắc đầu nói:

    - Mày đi đứng thế nào mà chân cẳng xiêu vẹo như thằng say rượu vậy?

    Tôi ngạc nhiên:

    - Ủa, tôi thấy tôi đi đứng ngon lành lắm, chỉ thấy cái nhà này h́nh như có hơi... nghiêng qua nghiêng lại một chút thôi... Cái nhà này lạ thật.

    Ông Bob kéo tôi dừng chân đứng lại. Ông lắc đầu, giọng khổ sở:

    - Mẹ kiếp, thế là mày say mẹ nó rồi. Để ông già nh́n thấy mày chân đăm đá chân chiêu như thế này đến gặp ổng th́ cả thằng Mark cũng bị mắng, nói ǵ đến tao.

    Măi đến lúc đó tôi mới biết là cơn say của ḿnh hơi nặng. Nhưng lạ một điều là tôi vẫn thấy tỉnh táo. Tôi hỏi:

    - Thế th́ ḿnh phải làm sao?

    Ông Bob lại lắc đầu:

    - Khổ tao quá. Bây giờ th́ mày phải tập bước chầm chậm, đi trước đi, để tao coi thử...

    Tôi tập bước. Đi một lúc, lại thấy ông Bob xuất hiện bên cạnh, kéo tay tôi dừng lại, lắc đầu:

    - Mẹ, thế này th́ hộc máu hết cả lũ. Mày đi như thằng Charlot trong xi nê.

    Nghe vậy, tôi hối hận lắm, nói:

    - Tôi hại ông rồi, ông Bob ơi! Nhưng bây giờ th́ làm sao mà làm cho ngay thẳng lại được? Khổ quá.

    - Đă biết thế mà cứ việc uống cho cố... Bây giờ chỉ c̣n cách này. Tao phải đi sát mày để kèm mày. Mày cứ dựa vào người tao... Khi nào gặp ông già, bắt tay xong là mày kiếm chỗ ngồi liền. Nhớ kỹ: bắt tay xong là ngồi liền, đừng để cho ông già ổng thấy là mày say sưa, đi chân này đá chân kia. Mày nhớ không? Rồi để tao ṿng ngang người mày, tụi ḿnh tập đi thử coi.

    Thế là ông Bob ṿng tay sau lưng tôi rồi cả hai cùng đi. Quả thật lần này tôi không c̣n thấy trần nhà nghiêng qua nghiêng lại như lúc năy nữa. Ở cuối pḥng, Mark và hai thằng cận vệ đang đứng chờ sẵn. Có lẽ hắn đă nh́n thấy những ǵ xảy ra giữa hai người từ lúc chúng tôi bước ra nên mỉm cười nhẹ, có vẻ thông cảm.

    Tất cả chúng tôi cùng bước lên lầu...

    Khiếp, tôi không biết cái biệt thự này nó to lớn như thế nào mà cầu thang cứ leo lên măi, leo muốn găy cả cẳng mà vẫn chưa đến nơi. Đến nơi rồi, c̣n phải đi xuyên qua mấy căn pḥng thật lớn mới tới một căn pḥng khác lớn hơn nữa, với hai cánh cửa lớn đóng kín. Tại đây, tôi nh́n thấy thằng Paul đang đứng ngay phía trước cửa, hai tay tḥng xuống nắm vào nhau ở phía trước. Mark nh́n Paul gật đầu.

    Paul quay lui, biến mất sau hai cánh cửa đồ sộ. Ông Bob chỉ cái ghế ở ngoài hành lang bảo tôi:

    - Mày ngồi xuống nghỉ chút đi, rán định tâm thần cho tỉnh táo, hít thở cho đều để tỉnh rượu. Lát nữa bước vào th́ phải cố gắng hết sức để bước cho vững.

    Tôi ngồi chưa được bao lâu th́ cánh cửa pḥng từ từ mở ra, Paul cùng Allen bước ra mời chúng tôi vào. Thế là cái màn d́u nhau đi lại được tái diễn. Ông Bob vẫn không quên khuyến khích và nhắc nhở lần cuối:

    - Nhớ đi đứng cho đàng hoàng. Đừng mở miệng nếu không được hỏi. Đừng hỏi lôi thôi... Tương lai của tao và mày nằm trong cái buổi gặp gỡ này.

    Mark vào trước với hai thằng cận vệ, Antonio và Pat, tiếp là tôi và ông Bob, và sau cùng là thằng Allen và Paul.

    Lần đầu tiên được bước vào pḥng làm việc của ông trùm mafia lừng danh, tôi không tránh khỏi cái cảm giác mà ngày xưa chúng tôi gọi là "khớp vía." Dù đă say rượu nhưng tôi vẫn c̣n thấy khớp. Căn pḥng thật là lớn, được trang hoàng rất lịch sự và ngăn nắp với những kệ sách chung quanh, những cây lùn bonsai rất đẹp và nhiều bức tranh tôi không biết giá trị cỡ nào nhưng coi rất đẹp. Pḥng có hai cái bàn. Ngoài một cái bàn giấy đồ sộ ở giữa pḥng, bên hông c̣n có một bàn dài h́nh như dùng để hội họp với hơn chục cái ghế sắp thành hai hàng hai bên.

    Chỉ cần nh́n sơ qua cách trang hoàng văn pḥng, tôi biết ngày ông trùm Buno là một người phải có học thức hay ít nhất phải là người hiểu biết nhiều chứ không phải là hạng vô học như tôi thường nghĩ. Và quả thật, thoang thoảng trong không khí của văn pḥng ông trùm là thứ ǵ uy quyền và nghiêm trọng. Tôi không thể diễn tả được nhưng đây là cái thứ không khí mà chúng ta thường cảm thấy khi bước vào những ngôi thánh đường, những nơi thờ phượng tôn nghiêm to lớn.

    Ông già đang ngồi sẵn ở đầu bàn họp, h́nh như đang bàn bạc điều ǵ với mấy người ngồi ở phía cuối bàn phía bên kia.

    Nhận xét đầu tiên của tôi đối với ông già, là nếu gặp ông ta ở ngoài đường, tôi không thể nào ngờ được rằng ông là một ông trùm mafia. Tóc ông bạc phơ, người gầy, nhưng có một nụ cười thật nhân hậu.

    Tôi cứ phải suy đi nghĩ lại về chuyện "nhân hậu" này. Nụ cười nhân hậu nở trên môi một ông trùm mafia? Tôi thấy thật là vô lư khi phải nói như vậy. Càng vô lư hơn nữa khi sáng nay tôi mới bắn chết một thằng mất dạy để làm “quà” cho ông trùm. Vậy th́ làm thế nào để định nghĩa được một nụ cười thế nào là nụ cười nhân hậu? Tôi không làm được việc này nhưng cứ nh́n vào khuôn mặt của ai đó th́ tôi có thể quả quyết liền một điều là người đó có nhân hậu hay không. Và đây phải công nhận là một nụ cười nhân hậu. Tôi dám quả quyết như thế mà không sợ lầm.

    Hai thằng Paul và Allen vừa bước vào rồi là liền ra đứng sau lưng ông trùm, ngoan ngoăn khoanh tay trước ngực.

    Ngồi bên phải ông trùm là một người nữa, tuổi vào khoảng trung niên, dáng dấp hơi mập và có khuôn mặt hao hao giống như ông trùm. Đây nhất định phải là thằng Ray, trưởng nam của ông trùm mà ông Bob đă nhắc đến lúc sáng. Sau lưng thằng Ray đứng lù lù một thằng cận vệ nữa. Dĩ nhiên, như tất cả những thằng cận vệ của cái thế giới này, mặt mày thằng này cũng hung tợn, cũng có cái cổ thật bự và hai cánh tay với những bắp thịt nổi lên cuồn cuộn... "Mẹ kiếp, cái gia đ́nh này, h́nh như ai cũng phải có cận vệ đứng sau lưng ḿnh th́ mới nói chuyện được," tôi nghĩ thầm.

    Xa hơn nữa, cách chừng 4, 5 cái ghế trống, ở phía cuối bàn bên kia là ba khuôn mặt khác. Ai nấy đều cà vạt vét tông, mặt mày đều có vẻ lạnh lùng, đúng thứ anh chị hạng gộc. Tôi biết họ là khách chứ không phải người trong nhà. H́nh như họ đang bàn bạc về vấn đề ǵ đó.

    Mọi người bỏ dở những ǵ đang nói và quay nh́n về phía chúng tôi. Mark lễ phép nói:

    - Thưa Bố, con xin phép phá rối buổi họp của bố để con xin được giới thiệu, đây là Mr. Le mà bố đă cho gọi lên.

    Mark nói xong th́ xích qua một bên để tôi và ông Bob tiến tới.Tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy ông trùm đứng lên để chào khách!

    Điều này gây cho tôi sự kính trọng ngay trong giây phút đầu tiên. Một sự kính trọng tự nhiên phát ra từ đáy ḷng. Trước khi vào đây, tôi cứ nghĩ rằng ông ta sẽ tiếp ḿnh qua loa như một người chủ nhà hàng sang trọng phải nói chuyện với một thằng làm công hạng bét. Sự tiệp đăi bằng cách đứng dậy, thái độ thân thiện và nụ cười "nhân hậu" của ông trùm Buno Gardino làm tôi ngạc nhiên và thán phục. Tôi không biết ông làm ǵ nhưng thái độ của ông quả đă chiếm được trái tim tôi hoàn toàn ngay trong giây phút gặp gỡ đầu tiên. Tôi không hiểu sao một người hiền lành như thế này mà ông Bob lại sợ hơn sợ cọp.

    Ông Bob và tôi cùng tiến tới. Ông trùm đưa tay ra bắt tay tôi:

    - Chào Mr. Le... – ông đưa một tay chỉ sang Ray -- và giới thiệu luôn, đây là Ray, trưởng nam của gia đ́nh tôi...

    Tôi cúi đầu chào rồi đưa tay ra bắt lấy tay ông trùm. Tôi nhận ra là dù tuổi ông cao nhưng cái bắt tay của ông rất chặt.

    Bắt tay xong ông già ngồi xuống.

    Tôi quay sang bắt tay thằng Ray xong th́ liền nhớ tới lời dặn của ông Bob, "bắt tay xong th́ phải ngồi liền," nên liền bước tới mấy bước rồi ngồi ngay xuống cái ghế bên tay trái, sát bên ông trùm.

    Vừa ngồi xuống đụng đít là tôi thấy ḿnh hố nặng liền. Hố nặng bởi v́ nh́n lên, tôi thấy mọi người trong pḥng, kể cả Mark, ông Bob, lẫn thằng trưởng nam Ray và cả mấy thằng cận vệ trong ṿng đều nh́n tôi bằng bộ mặt kinh hăi và thất sắc.

    Tôi nhận ra sự lố bịch của ḿnh. Đúng ra cái ghế này là cái ghế dành cho thằng Mark, nhân vật số 2, con trai út của ông già. Nếu nói về phân chia thứ bậc để ngồi vào bàn, th́ tôi chỉ đáng... đứng mà hầu chuyện hoặc may lắm th́ mới được ngồi ở phía cuối cùng của cái bàn, ngay cả sau ông Bob nữa, nói ǵ đến chuyện ngồi chểm chệ ngay sát ông trùm, đối diện và ngang hàng với thằng trưởng nam.

    Biết ḿnh lỡ, tôi hoảng hốt lụp chụp toan đứng lên, nhưng ông già đă bật cười, xua tay:

    - Cứ ngồi yên đó. Ngồi yên đó. Mr. Le đến từ Việt Nam, Mr. Le lại là một người có tài... đặc biệt. Hơn nữa, tao muốn nghe chuyện Việt Nam của Mr. Le. Ngồi gần th́ nói chuyện nghe nó mới rơ chứ, phải không Mr. Le?

    Tôi không biết nói sao, chỉ biết nhe răng cười rồi lí nhí:

    - Dạ xin cám ơn ông.

    Lời nói của ông trùm quả đă giải tỏa được mọi chuyện rắc rối mà cách đây chừng mấy giây đồng hồ không ai đoán được nó sẽ đi về đâu. Tôi nh́n thấy ông Bob thở kh́ ra một cái như trút được gánh nặng ngàn cân trên vai.

    Tôi chưa hết ngạc nhiên th́ ông trùm đă quay lui, bảo một thằng:

    - Lấy cái khay rượu ra đây để tao đăi Mr. Le.

    Ông Bob nghe thấy thế th́ tái mặt lại, đưa mắt nh́n tôi làm dấu. Tôi làm ǵ mà không nh́n thấy cặp mắt này, liền gật đầu nhẹ một cái rồi nói:

    - Thưa, xin cám ơn ông trùm, nhưng tôi chỉ xin chút nước.

    - V́ sao?

    - Thưa v́ tôi mệt quá.Ông già ngửa mặt lên trời, cười rất lớn:

    - Ha ha... Lúc năy dưới nhà th́ uống được c̣n lên đây th́ lại chê rượu. Sao thế, bộ Mr. Le chê lăo này không xứng đáng để uống rượu với hay sao? Ha ha…

    Tôi giật ḿnh khiếp đảm. Kinh thật. Hóa ra những ǵ tôi làm từ lúc tôi bước vào nhà, ông già đều biết rơ. Tôi liền nhớ đến hai cái máy quay phim ở ngoài cổng lúc năy và hiểu liền ra mọi chuyện. Việc này chẳng những không có ǵ lạ mà c̣n có lư nữa. Nơi đầu năo của một cơ sở làm ăn bạc tỉ như thế này mà không đặt được một cái máy quay phim để quan sát khách th́ biết đặt ở cho nào hay hơn?

    Tôi nói, hơi mắc cỡ:

    - Dạ thưa, thú thật với ông trùm là tôi cũng thích rượu lắm nhưng năy giờ uống cũng hơi nhiều, chỉ sợ uống thêm rồi ăn nói bậy bạ th́ gây phiền lụy cho tôi và ông Bob.

    Ông già vỗ vai tôi, cười dễ dăi:

    - Không sao, để tôi lo chuyện thằng Bob cho! Mr. Le uống rượu mà biết được như thế là hay. Cứ việc uống, nhưng đừng uống nhiều. Có rượu vào nói chuyện nó mới thú...

    Rồi ông nghiêng người sát vào tai tôi, không biết nói thật hay nói giỡn:

    - Mà tao khoái chú mày lắm đấy nhá! Trong gia đ́nh này, từ thằng trưởng nam Ray cho đến thằng út Mark, chẳng có đứa nào dám uống rượu khi bàn chuyện làm ăn với tao.

    Tôi lại lí nhí:

    - Xin cám ơn ông.

    Allen lễ mễ bưng khay rượu để lên bàn. Trong khay là một chai rượu quư và chỉ có hai cái ly. Điều này nói cho mọi người biết rằng chỉ có tôi và ông trùm là hai người được phép uống rượu. Ông già nói tiếp:

    - Mời mời... Nhưng Mr. Le phải thông cảm cho lăo, lăo già rồi, chỉ uống ít thôi.

    Như đă biết ư ông già, Allen rót ra hai ly rượu. Ly của tôi th́ đầy một nửa nhưng của ông già th́ chỉ có một chút xíu. Hai người chúng tôi, một già một trẻ nâng ly. Tôi sợ say thêm nên chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Lần này th́ tôi sợ say thật t́nh!

    Điều tôi thắc mắc nhất là tôi không hiểu được tại sao một thằng tị nạn da vàng như tôi lại được một ông trùm mafia lừng danh đối đăi một cánh quá mức quư trọng như thế. Nếu nói về chuyện bắn thằng Deon con sáng này th́ dưới tay ông trùm, không biết bao nhiêu là tay súng lừng danh và ai làm chuyện đó lại chẳng được. Hơn nữa, chuyện bắn một thằng mất dạy là một chuyện rất b́nh thường, cũng như bắn một con chim thôi, không phải là một công trạng lớn... Dĩ nhiên, sau này th́ tôi hiểu được lư do của sự tiếp đăi nồng hậu này nhưng lúc đó th́ tôi hoàn toàn mù tịt.

    Ông trùm tớp một ngụm rượu rồi mới bỏ ly xuống. Ông “khà” một cái rồi đưa hai tay tới trước, nh́n sang chung quanh:

    - Mời tất cả ngồi...

    Lúc ấy tôi mới nhận ra là măi cho đến lúc ấy, mọi người trong "phái đoàn", kể cả thằng con trai quyền uy Mark vẫn c̣n đứng yên chờ lệnh ông trùm, không ai dám nhúc nhích. Tôi nhận ra được điều này và đồng thời cũng nhận ra một chuyện rất quan trọng khác, đó là cặp mắt không có nhiều cảm t́nh lắm của thằng Ray, trưởng nam gia đ́nh Gardino đang ngồi trước mặt tôi.

    Cặp mắt đó sau này tôi sẽ hiểu hơn nhiều...

    (c̣n tiếp)

  8. #38
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Chương 9



    Sau câu nói của ông trùm, tất cả đều chia ngau ngồi vào bàn.

    Mark được thằng cận vệ kéo ghế cho ngồi ngay bên cạnh tôi. Ông Bob ngồi tuốt ở chỗ cuối cùng, gần mấy người khách.

    Chờ cho ai nấy ngồi an vị xong, ông già mới mồi một điếu x́ gà, chỉ đầu x́ gà về phía đầu bàn bên kia, nơi có mấy người khách lạ ngồi, nh́n vào họ và nói:

    -Xin lỗi quư vị v́ tôi phải có chuyện gia đ́nh phải lo một chút, làm mất th́ giờ của quư vị. Bây giờ trở lại chuyện ḿnh đang bàn bạc suốt mấy tiếng đồng hồ qua, tôi xin nói dứt khoát là tôi rất tiếc nhưng buổi họp giữa chúng ta đến đây coi như là xong. Quư vị đă nghe đề nghị của tôi rồi, tôi không c̣n ǵ để nói nữa. Tôi xin lỗi v́ c̣n có vài chuyện trong nhà phải giải quyết.

    Một người trong bọn họ liền nói:

    - Nhưng ông chưa cho biết quyết định của ông?

    Ông già lắc đầu, giọng khiêm tốn, nhẫn nại:

    - Coi ḱa, quư vị không biết sao, tôi làm ǵ có quyền quyết định? Tôi chỉ có đề nghị thôi. Tôi đă cởi hết tấm ḷng của tôi ra cho quư vị coi, và đă đề nghị. Và đề nghị của tôi là như vậy. Nếu quư vị đồng ư th́ cho chúng tôi biết, c̣n không th́ tôi xin đành chịu vậy. Tôi rất tiếc nhưng không biết làm ǵ khác hơn.

    Một giọng khác của một trong ba người khách bay ra liền, có vẻ rất hỗn xược và khó chịu:

    - Ông nói thế là không được...

    Sau câu nói đó th́ cả căn pḥng tự nhiên như bị bao phủ bởi một bầu không khí ngột ngạt. Không ai nói thêm với ai một lời nào nữa.

    Là một thằng tị nạn da vàng vô danh, lại không quen biết với ai trong gia đ́nh này cho nên tôi biết thân phận, ngồi yên lặng để thủ thân.

    Tôi tự nhủ ḷng ḿnh rằng dù say rượu đến đâu cũng không dám hé răng mở miệng. Sơ sẩy ở đây th́ chỉ có chết chứ không phải như ở Bahama nữa. Tuy vậy, không hiểu v́ sao, đuôi mắt tôi vẫn hướng về phía bàn bên kia để theo dơi.

    Tôi cũng xin nói thêm một chi tiết quan trọng khác ở đây về cái đuôi mắt của người phi công. Là phi công, chúng tôi được huấn luyện để chẳng những nh́n được phía trước, mà c̣n phải nh́n được ở trên cao, ở dưới và cả hai bên. Khi lái máy bay, chúng tôi chẳng những nh́n được bên ngoài mà c̣n theo dơi được những cái đồng hồ phi cụ phía trong pḥng lái. Nhờ đó, tôi có thể nh́n và quan sát được một người bằng đuôi mắt mà người đó không hề biết là tôi đang nh́n hay quan sát họ. Trong trường hợp này, tôi áp dụng triệt để cái tài riêng của ḿnh.

    Có dịp quan sát kỹ bằng đuôi mắt, tôi nhận ra cái bọn ba người khách ngồi ở đầu bàn bên kia đều thuộc tuổi trung niên. Tuy ăn mặc sang trọng nhưng tôi thấy, đúng như sự nhận xét lúc năy của tôi, họ đúng là một bọn người thuộc loại dân vai u thịt bắp mà người Việt Nam thường gọi. Những típ người như bọn này, mới nh́n qua th́ tôi thấy được ngay cái sự tham lam, dâm dục và tàn bạo trong ánh mắt. Hạng người điển h́nh của cái thế giới mafia này. Tất cả những điểm đó, cộng thêm cái câu đối đáp có vẻ xấc xược với ông già lúc năy làm cho tôi có ngay ác cảm với họ. Dĩ nhiên, tôi im lặng không nói ǵ nhưng trong ḷng đă nhuốm chút ít bất măn. Mắt tôi đồng thời cũng thu nhận được những ǵ đang xảy ra chung quanh ḿnh...

    Không phải chỉ có ḿnh tôi mới thấy bất măn mà bọn cận vệ của ông già, của thằng Ray và thằng Mark đều lộ vẻ bất măn đối với bọn khách, chẳng cần phải dấu diếm hay che đậy làm ǵ. Có điều hơi lạ mà măi sau này tôi mới hiểu được là thằng Ray lại cúi đầu như không muốn dây dưa ǵ tới. Mark th́ kín đáo hơn, vẫn b́nh thản ngồi tư lự nh́n ra phía trước như không có ǵ xảy ra. Ông Bob ngồi tuốt phía dưới, dĩ nhiên cũng không có thái độ ǵ. Mọi người đang chờ đợi câu trả lời của ông già.

    Ông trùm Buno nâng ly rượu lên rồi lại để xuống, hút một hơi x́ gà, từ từ nhả khói. Ông đưa hay tay ra như cố ư giảng giải:

    - Ô hay, anh em muốn tôi làm ǵ nhỉ? Ḿnh đă nói chuyện suốt mấy giờ đồng hồ rồi mà không có kết quả th́ ḿnh đành phải chịu như vậy thôi.

    Ông lắc đầu, đưa tay chỉ về phía tôi:

    - Bây giờ bởi v́ có một người khách lạ từ Việt Nam sang đây, tôi muốn dành chút ít th́ giờ để nói chuyện với Mr. Le này.

    - Tôi muốn tụi ḿnh phải giải quyết cho xong vấn đề, ông Gardino.

    - Mấy ông thông cảm cho lăo già này. Mr. Le là một người khách mà tôi rất muốn gặp. Hơn nữa, có Mr. Le ở đây th́ ḿnh đâu có thể bàn ǵ được.

    - Nếu thế th́ ông đuổi cổ thằng "tị nạn Việt Nam đ.m." đó (nguyên văn: that fucking Vietnamese refugee) ra khỏi đây để ḿnh nói chuyện tiếp...

    Nghe xong câu đó th́ tôi thấy máu trong người tôi từ từ dâng lên...

    Mọi người đều đă biết, con người tôi có một cái tật rất xấu là khi đă uống rượu vào rồi mà gặp chuyện ǵ bất b́nh th́ tôi chẳng c̣n biết trời đất ǵ nữa. Tôi đă ngồi im ở đầu bàn bên này, đă gắn dằn sơn say từ năy giờ, đă không dám mở miệng nói chuyện ǵ với ai mà đương không bị người ta đ̣i đuổi cổ ra khỏi pḥng bằng một giọng bất lịch sự như thế th́ làm sao tôi chịu được...

    Mấy lời nói thô tục đó nghe qua như sét đánh ngang tai tôi. Tôi như máu trong người ḿnh tiếp tục sôi và đầu óc trở lên lùng bùng v́ uất hận. "That fucking Vietnamese refugee..."

    Tôi nhăn mặt lại và suy nghĩ thật mau, cảm thấy ḿnh bị xúc phạm nặng nề vô cùng. Ḿnh có phải là "fucking Vietnamese refugee..." không nhỉ? Và càng suy nghĩ th́ càng thấy nhục. Mẹ kiếp, ḿnh trốn Cộng Sản sang đây, ḿnh đi rửa chén, ḿnh làm lụng cực khổ như chó, ḿnh thỉnh thoảng cũng có uống rượu say chút đỉnh, nhưng ḿnh có ... fuck ai đâu mà lại bị gọi như vậy nhỉ?

    Và càng suy nghĩ th́ sự tức giận của tôi từ từ biến thành một cơn điên. Tôi biết rơ tôi v́ tôi đă bị "điên" kiểu này mấy lần trong đời ḿnh. Và mỗi lần tôi điên như vậy th́ thường dẫn đến một chuyện đáng tiếc. Tôi biết tôi đang từ từ để trở thành... không c̣n là tôi nữa...

    Tôi trừng mắt nh́n về phía cuối bàn, mở cái miệng "điên" ra hỏi trước sự ngạc nhiên của mọi người. Tôi nghe thấy giọng ḿnh run lên:

    - Mày nói ai là người tị nạn da vàng... đ.m.?

    Mấy thằng khách ngồi cuối bàn h́nh như cũng ngạc nhiên khi thấy tôi dám lên tiếng giữa chốn "quan quyền" này. Có lẽ dưới con mắt của bọn nó th́ tôi chỉ là một con chó. Một con chó con – lap dog -- lâu lâu được chủ cưng cho ngồi lên bàn để nói chuyện và vuốt ve. Nhưng con chó lại c̣n bày đặc cả gan dám lên tiếng sủa nữa chứ.

    Cái thằng khách ngồi bên trái liền mở miệng nói, giọng khinh khỉnh, chẳng coi tôi ra ǵ cả:

    - Th́ c̣n ai vào đây nữa?

    Nói xong, nó lại cười h́ h́ rất nham nhở rồi tiếp:

    - Tụi tao đâu phải da vàng, tụi tao cũng không phải tị nạn nữa... h́ h́...

    Nghe xong cái câu bất lịch sự đó th́ mọi người trong gia đ́nh Gardino liền nhốn nháo, nhất là ông trùm. Mà họ nhốn nháo cũng phải bởi v́ tôi, dù là da vàng hay da trắng hay da ǵ đi nữa th́ cũng là khách của gia đ́nh Gardino. Và ai cũng đă nh́n thấy sự quư trọng của ông trùm đối với tôi. Hơn nữa, ở đất Mỹ này người ta rất kỵ chuyện phân biệt màu da.

    Nhưng chưa ai kịp làm ǵ cả th́ nhanh như chớp, nhanh hơn cả tôi tưởng, bàn tay tôi đă rút phắt cây 9mm ra khỏi bụng, cầm lù lù trong tay. Và trước khi bọn cận vệ của gia đ́nh Gardino, trước khi ba thằng khách ngồi cuối bàn có một phản ứng ǵ th́ tôi đă bóp c̣, để một phát ngay vào ngay giữa trán cái thằng vừa nói xong câu đó...

    Tiếng súng nổ chát chúa giữa căn pḥng làm việc của ông trùm làm cả tôi là người bắn mà cũng giật ḿnh. Một cái lỗ đen thùi lùi lớn bằng đồng xu hiện lên ngay giữa trán thằng khốn nạn. Lạ một điều là miệng nó vẫn c̣n cười nhưng không c̣n ra tiếng nữa.

    Chuyện xảy ra bất ngờ quá và nhanh quá. Bất ngờ và nhanh hơn cả mọi sự tưởng tượng của tất cả mọi người cho nên cả gia đ́nh Gardino, luôn cả mấy thằng cận vệ cũng chưa kịp phản ứng ǵ cả. Gần bên tôi nhất, một thằng cận vệ của thằng Mark đang đứng sát bên cũng giật nẩy ḿnh lên như tôi v́ phát súng nổ gần quá.

    Tôi "say máu quân thù," gào lên thật to:

    - You mother fucker mày dám chửi tao là "fucking Vietnamese refugee..." hả? Cho mày biết là thằng tị nạn Việt Nam này cũng biết giết người như ai, biết bắn súng như ai... Để hỗ trợ cho lời hùng biện, tôi nổ thêm một phát nữa. Lần này con mắt trái thằng khốn nạn vỡ bung ra, nhiều mảnh máu và gân văng tung tóe lên bàn. Cả người lẫn ghế nó bị sức đạn đẩy ngă bật ra sau, rớt xuống sàn nhà.

    Măi cho đến lúc ấy, vẫn chưa ai có được một phản ứng ǵ. Tôi đứng thẳng người lên, chỉa họng súng vào hai thằng khách c̣n lại, tiếp tục quát to, giọng như điên như dại:

    - ĐM tụi bay thấy thằng tị nạn này bắn được không? Tụi bay có muốn thử không?

    Dĩ nhiên, hai thằng khách c̣n lại bây giờ mới biết là thằng tị nạn da vàng cũng biết bắn súng, dám bắn súng và c̣n bắn súng quá hay nữa. Không đứa náo mở miệng nói được lên lời, chỉ co rúm người lại trong cái ghế với sự kinh hoảng tận cùng trên khuôn mặt. Chúng nó chỉ c̣n biết đưa bốn bàn tay ra phía trước, vừa lắc vừa xua vừa nói lia lịa:

    - Xin đừng nóng, đừng nóng... xin ông... tị nạn Việt Nam đừng nóng.

    Măi cho đến lúc đó, một thằng cận vệ của Mark, đứng sát ngay bên tôi liền đưa tay ra hất cây súng sắp sửa khạc đạn lần thứ ba của tôi sang một bên. Nhưng tôi bước lùi một bước ra sau, tránh khỏi nó dễ dàng, miệng lại quát lên:

    - Vậy th́ tụi mày phải qú xuống, qú xuống mà xin lỗi thằng tị nạn Việt Nam đ.m. này...

    Hai thằng khách há hốc miệng, không biết phải làm ǵ. Tôi lại nâng cây súng lên toan nổ một phát vào đầu cái thằng ngồi chính giữa th́ lại bị một bàn tay khác hất cây súng sang một bên. Tôi bước sang trái một bước tính chĩa súng lấy thế nhắm nữa nhưng v́ đă say nên trợt chân té nhào xuống sàn...

    Cây 9mm trong tay tôi liền bị một người nào đó trong đám cận vệ của gia đ́nh Gardino tước mất liền.

    Tôi ngă xuống rồi th́ mọi người lúc ấy chừng như mới lấy lại được b́nh tĩnh để biết việc ḿnh phải làm, liền bắt đầu... chạy nhốn nháo cả lên.

    Người bỏ chạy trước nhất là hai thằng khách xém chết lúc năy. Chúng nó xông ra cửa nhưng h́nh như bị một toán cận vệ khác của ông già đă chận chúng lại ở ngoài hành lang. Bọn cận vệ trong pḥng chia nhau ra, mấy đứa đứng chung quanh cha con Gardino, mấy đứa tới lật cái xác thằng khách vừa bị bắn lên, mở ngực áo, mở giây lưng quần để làm phương thức khẩn cấp. Tôi nh́n thấy và lắc đầu. Thật là một bọn cả quỷnh, phí th́ giờ vô ích. Hai phát đạn, một vào giữa trán và một vào mắt th́ có Hoa Đà hiện lên cứu cấp cũng chết ngắt như thường.

    Tôi đang lồm cồm ḅ dậy th́ bị một người túm lấy cổ tôi kéo lên. Hóa ra lại là ông Bob. Mặt ông giờ này tái mét, mồ hôi đổ ra đầy trán. Ông chửi thề liền một tràng rồi nói mà như khóc nức nở:

    - Mày giết tao rồi, mày giết tao rồi...

    Ông Bob đẩy tôi vào tường, nắm cổ áo tôi giật mạnh mấy cái dường như để cho tôi tỉnh rồi nói tiếp:

    - Chẳng những mày giết tao, mày giết mày, mà c̣n giết luôn cả gia đ́nh Gardino nữa rồi. Mày biết mấy người khách đó là ai không? Mọi chuyện coi như hư hết rồi... hu hu...

    Thêm mấy người nữa trong gia đ́nh Gardino vây lấy tôi vào giữa. Mặt mũi người nào người nấy cũng lộ vẻ hung tợn, làm như sắp sửa ăn tươi nuốt sống tôi. Nhưng thằng say rượu này đâu có biết sợ. Tôi nói luôn:

    - ĐM cho nó chết. Ai bảo nó dám chửi tôi là thằng tị nạn Việt Namđ.m., nó phải chết. Súng tôi bị ai lấy chứ c̣n th́ tôi sẽ bắn chết hết chúng nó.

    Ông Bob siết thật mạnh và cổ tôi, gắt:

    - Mày cũng sẽ chết luôn.

    Cáu quá, tôi hét tướng lên:

    - Tôi sẵn sàng chết.

    Ngay lúc ấy, một tiếng gọi đầy quyền uy vang lên ngay giữa pḥng:

    - Tất cả trở lại chỗ ngồi.

    Đúng là tiếng nói của ông già. Chỉ một tiếng gọi như vậy thôi mà mọi người liền dừng tay lại, ông Bob buông tôi ra. Mọi sự nhốn nháo đều chấm dứt, ai nấy lục đục trở về chỗ ngồi. Riêng tôi, đang phân vân không biết nên làm ǵ, nên về ngồi lại chỗ cũ hay phóng ra cửa mà bỏ chạy lấy thân th́ ông trùm lại phán:

    - Mr. Le trở lại đây. Đứa nào trả lại cây súng cho Mr. Le giùm tao. Rồi cho kéo cái xác để tạm xuống ở nhà dưới cho tao. Nơi chỗ hội họp như thế này mà có xác chết nằm như thế nói chuyện không bắt được.

    Pau và Allen h́ hục kéo cái xác chết ra ngoài. Một mớ mấy thằng khác xuất hiện với nào giẻ lau và b́nh xịt để chùi những chỗ vấy máu. Nh́n chúng nó dùng khăn gom óc và máu của thằng khốn nạn ở trên bàn lại thành một nhúm rồi hất vào thùng rác, tôi bất giác cảm thấy thấy... sung sướng vô cùng. Tôi nhớ, hồi ở Việt Nam, tôi chưa bao giờ có cảm giác này. Đây là chính là cái sung sướng bệnh hoạn của những thằng đồ tể.

    Tôi trở về chỗ ngồi và nh́n thấy cây 9mm "dấu yêu" đă nằm ngoan ngoản ở trên bàn. Ông già nh́n tôi gật đầu làm dấu. Tôi chụp liền cây súng nhét vào bụng, cảm thấy ṇng súng c̣n ấm.

    Một lúc sau đó, hai thằng khách lúc năy được bọn vệ sĩ của gia đ́nh Gardino dắt trở về bàn họp. Mặt mày đứa nào cũng chưa hết vẻ kinh hoàng và tụi nó h́nh như đang bị bọn cận vệ của gia đ́nh Gardino kèm cứng. Không biết có ai để ư không nhưng tôi th́ rất để ư đến chi tiết này.

    Dưới sự ngạc nhiên của tôi, chẳng những không quở mắng tôi một câu mà ông già Buno c̣n nói với tôi bằng một giọng nhẹ nhàng:

    - Là một người di dân hồi nhỏ, tôi rất thông cảm cho Mr. Le.

    (c̣n tiếp)

  9. #39
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Sau hai phát súng th́ tôi cảm thấy hơi tỉnh rượu. Tỉnh và nhớ tới chuyện của những người đồ tể thịt heo hay thịt gà chuyên nghiệp. Có tên đồ tể nào trước khi giết heo hay giết gà mà lại... chửi bới con gà hay con heo ḿnh sắp giết không nhỉ. Không. Hắn vừa mài dao vừa huưt sáo, có khi lại c̣n cho heo hay cho gà ăn rất ngon để dụ dỗ. Khi nước đă nấu xong, khi dao đă mài xong, con gà hay con heo được kêu tới. Tên đồ tể tḥ tay vuốt vuốt con vật rồi phập một phát, lưỡi dao đi một đường cứa đứt cuống họng con vật. Nhanh đến độ con vật không kịp kêu lên một tiếng.

    Hoàn cảnh của tôi bây giờ có khác chi một con vật sắp sửa đang ngồi nh́n tên đồ tể mài dao. Có khác chăng một điều là con gà hay con heo, vốn là loài vật th́ không biết suy nghĩ nhưng tôi là con người, tôi biết suy nghĩ. Biết suy nghĩ và biết hối hận.

    Tôi, tôi hối hận quá. Trong cơn rượu ngà ngà say, tôi đă giết người chỉ v́ cảm thấy bị sỉ nhục với một vài câu nói. Những câu nói khinh khi kiểu này, tôi đă nghe rất thường ở sở làm, ở những chỗ ḿnh đi chợ mà có bao giờ thấy bị sỉ nhục đâu? Thường th́ tôi chỉ t́m cách tảng lờ, không để ư đến. Nó chửi th́ nó nghe, ḿnh cứ làm bộ nhưng không nghe th́ nó chỉ chửi vào gió. Tôi luôn luôn theo chiến thuật tảng lờ đó...

    Cho đến hôm nay...

    Phải, hôm nay, có chút rượu vào th́ mọi chuyện lại khác. Ôi cuộc đời tôi, cũng v́ rượu mà đă tra chân vào cùm, cũng v́ rượu mà suưt chết mấy lần. Bây giờ, cũng v́ rượu mà sắp kết liễu cuộc đời ḿnh. Ôi, thượng đế ơi, ngài chế ra rượu làm chi để đời tôi phải ra tới nông nổi này. Tôi biết những ǵ đang chờ đợi ḿnh...

    Bắn chết một người không có vũ khí trong tay, b́nh thường là một đă là một tội mà nếu cảnh sát bắt được th́ con đường lên ghế điện là con đường duy nhất. Nhưng tôi biết, "tội" của tôi nặng hơn nhiều. Tôi không biết kẻ ngồi nói chuyện với ông trùm là ai, nhưng đă là khách của ông già, lại c̣n ngồi nói chuyện tay đôi suốt mấy giờ đồng hồ th́ không phải là những người tầm thường. Dĩ nhiên, cách ăn nói của bọn họ lỗ măng, nhưng cách ăn nói đó xảy ra rất thường trong cái xă hội này.

    Tôi suy nghĩ thật mau và chỉ mơ ước một điều: Tôi chỉ mong được chết cho sớm mà không bị hành hạ tàn nhẫn...

    Hai thằng khách lúc năy đă ngồi xuống trở lại ở phía đầu bàn bên kia. Mặt mày đă hơi lấy lại chút thần sắc. Chúng nó không nh́n tôi nhưng tôi nh́n thấy rơ được sự uất hận trong cặp mắt chúng nó. Tôi tự hỏi, cái thằng bị tôi bắn là ai nhỉ? Nhưng xét ra thấy không c̣n cần thiết. Thằng nó là ai trong gia đ́nh đó th́ có quan trọng ǵ?

    Ông già vừa đưa tay ra tính nói ǵ đó th́ một thằng khách ngồi ở đầu bàn bên kia xỉa xói sang liền:

    - Tụi tôi muốn thằng tị nạn Việt Nam chó đẻ... Tụi tôi muốn nó c̣n sống.

    Thằng kia tiếp theo luôn bằng một giọng đầy phẫn nộ:

    - Liền lập tức. Chúng tôi muốn nó liền lập tức để đem thằng chó đẻ đó về...

    Tôi thấy lạnh người và cảm thấy mệt mơi vô cùng. Lần này th́ đời ḿnh tàn thật, không như những lần trước. Cứ theo luật giang hồ mà xử th́ gia đ́nh Gardino, dù có quư mến tôi đến đâu đi nữa cũng phải giao tôi cho tụi này. Lư do đơn giản là không có gia đ́nh nào lại dám chứa chấp một thằng tội đồ đă làm bậy trong nhà ḿnh. Và tôi biết, một khi ḿnh bị lọt vào tay bọn này th́ chẳng khác ǵ lái tàu bay bị bắn rớt và lọt vào tay bọn Cộng Sản khát máu. Nếu tôi may mắn lắm th́ chúng nó sẽ cho tôi một phát vào đầu, nhưng trong trường hợp này th́ tôi biết chúng nó sẽ hành hạ tôi cho đến chết.Dĩ nhiên, một thằng láu cá như tôi th́ tôi cũng phải có kế hoạch riêng của ḿnh. Chẳng có ǵ khó cả, tôi sẽ t́m cách... chạy ra khỏi đây. Nếu phải đấu súng th́ tôi cũng sẵn sàng đấu với chúng nó một trận. Nếu tôi chạy thoát được th́ tốt, c̣n không th́ chúng nó phải giết tôi, tôi nhất định không để bị bắt. Nghĩ như vậy th́ tôi cảm thấy hơi an tâm một chút.

    Chưa ai kịp trả lời ǵ cả th́ ở đầu bàn bên kia, một trong hai thằng khách lại lớn giọng tiếp:

    - Tôi muốn tị nạn da vàng đ.m. và chó đẻ đó. Tôi lập lại. Nó đă vấy máu gia đ́nh tôi, tụi tôi phải xử nó.

    Dĩ nhiên bây giờ, nói ǵ đến việc gọi tôi là "tị nạn đ.m.," nó muốn gọi ǵ th́ gọi, tôi cũng chẳng thèm có ư kiến nữa.

    Không khí trong pḥng trở nên ngột ngạt. Không ai trong gia đ́nh Gardino dám mở miệng, mọi người đều chờ đợi câu trả lời của ông già. Nhưng ông già vẫn ngồi im, không thèm nói ǵ. Ông mồi một điếu x́ gà mới, mắt nh́n tư lự về phía cuối pḥng. Hai thằng khách nh́n thấy thái độ của ông trùm như vậy th́ cũng không dám nói ǵ thêm, ngồi im chờ đợi. Dĩ nhiên, chúng nó đă biết, cũng như tất cả mọi người trong gia đ́nh Gardino đều biết, kể cả ông Bob và tôi, là ông già Buno sẽ giao tôi cho chúng nó. Vấn đề chỉ c̣n là thời gian.

    Tôi hơi ngă người ra sau một chút, cảm thấy tỉnh táo hẳn... Tôi sẵn sàng chết v́ lỗi ḿnh vừa phạm nhưng nhất định không chịu đi theo chúng nó. Tôi sẵn sàng đấu súng và chết ở đây. Tôi đưa mắt liếc nh́n ra chỗ cửa sổ để ước lượng khoảng cách. Bàn tay tôi tuy để trên bàn nhưng sẵn sàng bay xuống bụng để móc súng ra bất cứ giây phút nào. Tôi chờ đợi cái gật đầu làm dấu của ông già. Nếu bọn cận vệ xông tới bắt tôi th́ tôi sẽ đứng dậy... bỏ chạy liền. Dĩ nhiên, thằng nào dám cản tôi th́ thằng đó tới số chết, chắc chắn sẽ được ăn đạn. Tôi sẽ phóng bừa qua cửa sổ. Tôi đă quyết định dứt khoát như vậy.

    Tôi suy nghĩ và đưa mắt liếc nh́n ông Bob. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra ông đang đưa mắt quan sát tôi. Tôi gật đầu nhẹ một cái làm dấu nói lời vĩnh biệt. Ông Bob cũng gật đầu nhẹ một cái, am hiểu ư tôi. Tôi chỉ mong ước rằng sau chuyện này, gia đ́nh Gardino vẫn c̣n trọng dụng ông Bob. Tội nghiệp, chỉ v́ một thằng tị nạn da vàng say rượu mà sự nghiệp của ông có thể chấm dứt từ đây.

    Ông già chưa kịp nói th́ tôi giật ḿnh bởi một tiếng đập bàn và tiếng quát của một trong mấy người khách:

    - Mr. Buno, ông không có ǵ phải suy nghĩ cả. Chúng tôi muốn thằng tị nạn chó đẻ. Có vậy thôi. Chúng tôi muốn nó liền.

    Mọi người chưa hết ngạc nhiên v́ tiếng đập bàn th́ lại... ngạc nhiên một lần nữa khi nghe tiếng trả lời của ông già. Tiếng của ông trùm tuy không lớn tiếng nhưng sang sảng như tiếng chuông đồng:

    - Câm mồm lại!

    Mọi cái đầu đều quay nh́n ông già. Mặt ông trùm vẫn b́nh thường nhưng mắt ông như tóe ra lửa. Ông già dụi điếu x́ gà, gằn giọng tiếp:

    - Xin lỗi ông bạn, ông bạn có biết ḿnh đang ở đâu không? Trong chốn rừng sâu núi thẳm của... Việt Nam chăng?

    - Tôi không cần biết. Thằng chó đẻ hôi thối đó vừa giết chết thằng consiglorie số một của gia đ́nh tôi. Tụi tôi muốn nó, và muốn liền ngay bây giờ.

    Th́ ra cái thằng bị bắn chết là thằng consiglorie, tức là cái bộ óc của gia đ́nh phía bên kia. "Bộ óc" mà ăn nói mất dạy như thế th́ gia đ́nh đó làm sao khá nổi nhỉ?

    Nhưng tại sao ông trùm c̣n chần chờ ǵ mà chưa giao tôi cho tụi nó? Tôi suy nghĩ và đồng thời cũng nhớ đến cái lệnh "đưa trả lại cho Mr. Le cây súng" của ông trùm. Tại sao ông trùm lại bảo đưa trả cây súng lại cho tôi? Nếu tôi là ông trùm th́ có lẽ tôi đă cho người trói ké tôi lại rồi nhét ở dưới hầm rồi. Tại sao tôi c̣n được đối xử như vậy?

    Ông trùm lắc đầu, đưa mắt liếc nh́n bọn vệ sĩ đứng trong pḥng rồi cất tiếng bằng một giọng gắt gỏng. Cái gắt gỏng mà tôi chưa bao giờ nghe kể từ khi bước vào đây:

    - Mr. Barconini, đừng quên rằng ḿnh là những con người văn minh. Nếu quư vị c̣n muốn ngồi đây nói chuyện với lăo th́ xin sửa lại cái cách thức ăn nói. Chuyện đâu c̣n có đó, từ từ rồi tôi sẽ giải quyết được mọi việc cho quư vị. Nếu quư vị cứ hùng hổ, vô lễ và thô tục như vậy th́ tôi sẽ không nói chuyện nữa. Và xin nhớ, đây không phải là một lời hăm dọa.

    "Xin nhớ, đây không phải là một lời hăm dọa..." chỉ một câu nhẹ nhàng đó thôi của ông trùm mà tất cả mọi... cái miệng đều tự động khóa cứng lại. Bầu không khí trong pḥng lại trở nên ghiêm trang.

    Ông trùm chờ một chút rồi tiếp:

    - Trước hết, là người số một của gia đ́nh Gardino, tôi có lời thành thật xin lỗi quư khách về những ǵ xảy ra...

    Thằng khách ở đầu bàn bên kia liền cướp lời:

    - Xin lỗi chưa đủ.

    Ông trùm liền quắc mắt nh́n kẻ vừa mở miệng, không nói thêm một lời. Cái quắc mắt của ông già không biết có thần lực ǵ mà thằng nọ liền đổi thái độ, nhủn như con chi chi và xin lỗi:

    - Xin lỗi... xin lỗi ông trùm. Tôi đă cướp lời.

    Ông trùm gật đầu nhẹ như chấp nhận lời xin lỗi rồi tiếp:

    - Dĩ nhiên, đă sống với nhau trong bao nhiêu năm, quư vị đă biết và tôi cũng biết, trong xă hội riêng biệt của chúng ta, không hề có vấn đề xin lỗi. Kẻ nào có nợ th́ kẻ đó phải trả nợ...

    Nghe đến đó th́ tôi biết mọi hy vọng sống sót hăo huyền của tôi lúc năy đều tan biến. Lạ một điều là tôi không thấy sợ sệt hay buồn tiếc ǵ cả. Bây giờ nhớ lại, tôi nhớ lúc ấy tôi chỉ tiếc một điều là sao buổi tối hôm ấy ḿnh không thí cho thằng khốn nạn 25 xu th́ giờ này chắc c̣n đang ngồi nhà coi ti vi... sau một ngày rửa chén mệt đừ người. Thế là tự nhiên, tôi nảy ra một ư nghĩ...

    (c̣n tiếp)

  10. #40
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Mọi người đang ngồi lắng nghe ông trùm nói th́ tôi bỗng vụt đứng dậy. Đă nh́n thấy những phản ứng kinh hoàng của tôi lúc năy cho nên khi thấy tôi đương không vụt đứng dậy th́ bọn cận vệ của gia đ́nh Gardino có phản ứng liền. Tôi chưa đứng thẳng người th́ đă có bốn họng súng 9mm đen thùi lùi và mấy họng tiểu liên Uzi chỉa thẳng vào người tôi. Bọn cận vệ th́ phản ứng như vậy nhưng hai thằng khách của gia đ́nh Barconini ở cuối bàn th́ lại giật bắn ḿnh lên làm tôi xém ph́ cười. Mẹ kiếp, nhát như thỏ mà cũng cầm đầu được một gia đ́nh giang hồ có thế lực của Mỹ.

    Biết rằng trong giây phút này, nếu có một cử chỉ ngu dốt nào th́ sẽ bị nát thây liền, tôi liền từ từ đưa hai tay ra phía trước, rất chậm răi cho mọi người nh́n thấy. Tôi liếc mắt thấy ông trùm Gardino nh́n tôi bằng một cặp mắt khó hiểu.

    Tôi quay nh́n ông trùm, rồi đưa mắt liếc một ṿng chung quanh bàn họp. Cặp mắt tôi dừng lại nơi hai thằng... c̣n sống của gia đ́nh Barconini hơi lâu một chút. Chúng nó bây giờ lấy lại được chút b́nh tĩnh, liền đưa hai cặp mắt đầy căm phẫn nh́n trả lại tôi. Tôi nh́n trở lại ông trùm và cất tiếng:

    - Thưa ông trùm. Trước hết, tôi xin lỗi ông -- tôi nhấn mạnh nơi chữ ông. Tôi xin lỗi ông v́ tôi là một người khách trong nhà đă làm hư buổi họp quan trọng của gia đ́nh ông. Và thưa ông trùm, tôi lập lại rằng tôi xin lỗi ông chứ không xin lỗi một thằng chó đẻ nào hết...

    Tôi dừng lại ở đó và để ư thấy đôi mắt ông trùm như có một nét cười trong đó.

    - Thưa ông trùm, tôi đă làm một chuyện rất bậy là đă bắn chết một người khách của ông ngay trong nhà ông. Tôi nhận lỗi và long trọng tuyên bố chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc làm rồ dại của ḿnh. Và thưa ông, tôi dù là một người Việt Nam tị nạn, dù tôi rất nghèo, dù tôi rất khốn khổ, dù tôi rất quê mùa, nhưng tôi cũng có một thứ mà người Việt Nam tụi tôi gọi là nhân phẩm -- human dignity. Và, v́ nhân phẩm của tôi, cũng phải nói thêm ở đây, thêm nữa cũng bởi v́ có uống hơi nhiều một chút, cho nên tôi đă uất ức và bắn chết một người ngay tại chỗ này khi tôi bị nhục mạ. Tôi không nói những điều này để năn nỉ t́m cái sống cho ḿnh. Tôi biết tội của tôi là tội chết...

    Cả pḥng nh́n tôi sửng sốt. Ngay cả tôi cũng sửng sốt bởi không ngờ ḿnh có thể nói được tiếng Mỹ lưu loát như vậy. Dĩ nhiên, khi viết lại bằng tiếng Việt th́ dễ nhưng lúc nói bằng tiếng Mỹ, chưa chắc tôi đă nói hay như vậy, nhưng cái ư của tôi th́ mọi người đều hiểu.

    Tôi quay nh́n về phía cuối bàn, nơi hai thằng c̣n lại của gia đ́nh Barconini bây giờ đă hoàn hồn. Tôi nói:

    - Tôi chưa biết quư vị, và quư vị cũng chưa biết tôi và v́ thế, chúng ta chưa hề có ǵ thù oán nhau. Người sắp chết nói lời khôn, xin quư vị nghe rơ. Trước hết, tôi không hối hận ǵ cả v́ đă bắn chết thằng cố vấn của quư vị. Tôi mong quư vị học được bài học này. Từ này về sau, chớ có bao giờ nhục mạ người ta một cách quá đáng. Quư vị dồn con chó vô đường cùng, nó c̣n cắn lại quư vị được mà, huống ǵ con người? Và đó là tất cả những ǵ tôi muốn nói.

    Tôi quay sang nh́n ông trùm, nói tiếp:

    - Thưa ông, tôi chỉ muốn nói với ông một điều cuối cùng là ông Bob đây là người bạn rất quư của tôi. Tôi kính nể ông ta và yêu mến ông ta. Những chuyện ǵ xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn là ở lỗi tôi, không phải lỗi của ông Bob. Tôi xin ông trùm nghĩ tới điều này. Và đó là điều cuối cùng mà tôi muốn nói...

    Nói tới đó, tôi rút phắt cây 9mm trừ trong bụng ra... Bọn cận vệ của gia đ́nh Gardino một lần nữa lại giật nẩy ḿnh. Nhưng chúng nó chưa kịp làm ǵ th́ đă thấy tôi kê cây 9mm vào ngay màng tang ḿnh. Tôi nh́n ông trùm nói:

    - Bây giờ, xin phép ông trùm, nếu ông nói một tiếng là ông muốn tôi chết, tôi sẽ nổ vào đầu tôi liền. Tôi sẽ chết ngay tại đây để khỏi phải phiền ông.

    Mọi người trong bàn họp, kể cả luôn bọn cận vệ cứng đơ người, có vẻ xúc động tột cùng với một hành động bất ngờ khác của tôi. Dù sắp sửa chết, nhưng tôi phải rán nhịn cười khi nghe ông Bob kêu nhỏ lên mấy tiếng: "Oh, Jesus Christ! Jesus Christ!"

    Đối với tôi lúc ấy sự chết chẳng có ǵ đáng sợ cả. Tôi tḥ ngón tay lên c̣ súng, sẵn sàng nhấn c̣ cho viên đạn nổ xuyên qua trán ḿnh liền nếu tôi nghe được hay nh́n được cái gật đầu của ông trùm.

    Nhưng ông trùm chỉ vào tôi và gắt:

    - Mr. Le, đừng có điên! Bỏ súng xuống, nghe lăo nói chuyện đây...

    Nghe ông trùm nói thế, tôi bỏ súng xuống ngay. Bỏ xuống và …hơi mừng v́ ḿnh xém chút nữa th́ đă tự giết ḿnh chỉ v́ một giây phút... nổi hứng bất ngờ.

    Tôi bỏ cây súng xuống và nh́n thấy nét hân hoan trên khuôn mặt ông trùm. Suốt đời, tôi không thể nào quên nét mặt này được. Nét mặt của người cha nh́n đứa con ngổ nghịch biết nhận lỗi và hứa sẽ sửa đổi.

    Cầm cây súng lăm lăm trong tay, tôi mạnh dạn nói tiếp:

    - Tôi không phải là hạng người hèn nhát trốn trách nhiệm. Tôi không anh hùng ǵ nhưng nếu đă phạm lỗi th́ sẵn sàng chết. Vậy th́, khi nào sẵn sàng, cứ nói cho tôi biết một tiếng là tôi sẽ sẵn sàng chết.

    Ông trùm gật đầu có vẻ chịu những lời tôi vừa nói. Tôi đút súng vào bụng rồi nh́n ông trùm nói:

    - Thưa ông trùm, tôi biết ông trùm bây giờ cần phải bàn những chuyện riêng của gia đ́nh, hơn nữa, chẳng nói giấu ǵ ông trùm, tôi uống rượu say nên bây giờ... buồn ngủ quá. V́ vậy, nếu không có ǵ phiền ḷng, xin ông trùm cho phép tôi ra ngoài hành lang nằm ngủ một chút. Lát nữa, sau khi ông trùm họp xong, bất kỳ quyết định ǵ của ông trùm, xin cứ cho tôi biết. Tôi sẵn sàng.

    Ông trùm nghe nói thế th́ liền gật đầu:

    - Rất tốt, rất tốt. Mr. Le muốn vậy th́ xin cứ tự nhiên. Nhưng Mr. Le khỏi phải ra ngoài hành lang làm chi, cứ vào ngay trong pḥng ngủ của tôi mà nghĩ.

    Tôi lắc đầu:

    - Tôi không dám, ông trùm cứ cho tôi ra ngoài hành lang được rồi...

    Tôi nói vậy nhưng ông trùm đă có quyết định, liền nh́n thằng Paul gật đầu một cái. Paul liền đi tới bên tôi, lịch sự nói:

    - Mời Mr. Le vào đây.

    Là một tay giang hồ từ thuở nhỏ, tôi chỉ muốn ngủ ngoài hành lang để khỏi phiền ai, nhưng tôi đoán thầm ông trùm muốn tôi ngủ ở trong pḥng ổng là để cho tôi khỏi bỏ chạy nên chẳng ngần ngại đi theo Paul liền.

    Trước khi đi, tôi c̣n lịch sự nói "Good night" với ông già.

    Pḥng ngủ của ông trùm sát ngay văn pḥng, ăn thông bởi một cánh cửa giấu phía sau tủ sách mà mới nh́n vào, không ai có thể biết được.

    Paul nhẹ nhàng đẩy kéo cái ngăn tủ sách ra như người ta mở một cánh cửa rồi đứng sang một bên. Tôi ngang nhiên bước vào. Paul đóng cửa lại phía sau lưng tôi.

    Pḥng ngủ không lớn lắm, kê một cái giường đơn, một cái điện thoại, một cái ti vi ở cuối pḥng và rất nhiều sách ở cái tủ nơi đầu giường. Tôi cởi giày rồi phóng lên giường.

    Mệt mỏi và căng thẳng suốt từ sáng đến giờ, chỉ vài giây đồng hồ sau là tôi ch́m sâu vào giấc ngủ. Giấc ngủ rất b́nh thường của những thằng say rượu...

    Không biết tôi ngủ được bao lâu th́ giật ḿnh thức giấc. Một người say rượu, dù có say đến đâu cũng không thể nào ngủ nhiều được với cái án tử h́nh đang đè nặng trên vai. Tôi nhận ra trời đă tối, và ở trên bức tường bên phải tôi có... lấp lánh ánh sao. Tôi ngạc nhiên ngồi dậy và nhận ra pḥng ngủ c̣n có một cái cửa sổ sau bức màn mà lúc mới bước vào tôi không nh́n thấy.

    Trời đă về đêm cho nên ánh sao bên ngoài xuất hiện rơ ràng.

    Tôi leo xuống giường, ṭ ṃ kéo tấm màn, mở thử cánh cửa sổ. Cửa sổ mở ra dễ dàng. Tôi tḥ đầu qua cánh cửa sổ và nh́n xuống, ước lượng và thấy thấy rằng nếu tôi muốn trốn thoát th́ chẳng khó khăn ǵ. Ngay ngoài cửa sổ có một cái ban công nhỏ để trồng hoa, nếu muốn trốn, tôi chỉ cần leo ra ban công, đu người xuống nóc cái cửa sổ ở tầng dưới rồi nhẹ nhàng nhảy xuống. Nhưng trốn thoát bây giờ không phải là ư muốn của tôi. Tôi sẽ ở lại và chơi tới cùng.

    Nghĩ vậy, tôi mồi một điếu thuốc, tư lự dựa người vào thành cửa sổ, nhả khói và ngắm sao đêm một cách b́nh thản, như một người nhàn rỗi. Mẹ kiếp, nếu tối hôm đó tôi cho cái thằng kia 25 xu th́ đời tôi bây giờ đâu có như thế này nhỉ?

    Hút hết điếu thuốc, tôi mở đèn lên để t́m nước uống. Giá bây giờ mà có được một ly coca lạnh th́ tuyệt biết mấy.

    Tôi đang ṃ mẩm ở cái tủ nhỏ bên cạnh giường, chợt nh́n thấy cái loa nhỏ. Dưới cái loa có một cái nút. Chẳng cần phải suy nghĩ hay do dự, tôi tḥ tay bấm đại cái nút. Cái tật của tôi từ nhỏ đến lớn là như vậy, hễ nh́n thấy cái ǵ lạ lạ là tay chân cứ khoái mạo hiểm.

    Nút vừa bấm vào th́ tôi nghe cái loa nhỏ phát ra tiếng nói của thằng Mark:

    - Con biết nếu làm vậy là ḿnh phải khai chiến với gia đ́nh Barconini, nhưng ḿnh không c̣n giải pháp nào khác hơn.Th́ ra đây là cái loa chuyển âm những ǵ đang nói chuyện ở phía ngoài.

    Tôi lắc đầu, tần ngần một lúc, đă toan tḥ tay tắt cái loa đi nhưng dừng lại khi nghe giọng của thằng Ray:

    - Con không đồng ư với bố chút nào. Con đề nghị ḿnh bỏ quách New Orleans.

    Tiếng nói của ông trùm:

    - V́ sao?

    - Nhiều lư do. Trước hết, New Orleans ở xa quá. Thứ nh́, thằng Charlie hiền quá, không đủ sức để trị tụi nó. Bọn đen bây giờ lộng hành quá. Ḿnh đă mất kỹ nghệ nhà thổ, đă mất khu giải trí French Quarter, bây giờ chỉ c̣n cái bến tàu. Con đề nghị giao lại cho tụi nó cho rồi. Bố nghĩ đi, 10 triệu đô la là một cái giá phải chăng. Ḿnh sẽ làm được nhiều chuyện với 10 triệu đô la.

    Tiếng của Mark:

    - Anh Ray, tôi đồng ư với anh là 10 triệu đô la lớn thật nhưng nếu bến tàu New Orleans về tay tụi nó th́ với số lượng ma túy từ Châu Mỹ la tinh đổ sang, nó gỡ vốn chỉ trong ṿng một tuần lễ. Hải cảng New Orleans cách đây chừng mười năm th́ cho không ai thèm lấy, nhưng với t́nh trạng ma túy bây giờ, nó đă trở thành một mỏ vàng. Anh cứ nghe tôi đi, tụi Barconini không ngu ǵ mà đi mà đi tới năn nỉ ḿnh để mua lại New Orleans với giá 10 triệu.

    Tiếng của Ray:

    - Tao đồng ư với mày là tụi Barconini không ngu ǵ. Hơn nữa, lúc năy bố cũng đă thẳng thừng từ chối chúng nó rồi. Nhưng kẹt một cái là thằng tị nạn say rượu kia lại bắn chết người của tụi nó ngay trong nhà ḿnh. Ḿnh chỉ c̣n cách là giao cái thằng tị nạn say rượu đó cho tụi nó và giao luôn New Orleans để giữ ḥa khí giữa hai gia đ́nh.

    Tiếng của Mark:

    - Nhưng giao New Orleans th́ anh Charlie mất đất dụng vơ. Vợ con và gia đ́nh ảnh ở dưới đó, ảnh lập nghiệp ở đó đă lâu rồi. Chưa chắc ảnh đă chịu đi chỗ khác.

    - Nhưng không giao th́ sẽ có biến. Mua không được, tụi nó sẽ dùng vơ lực để chiếm. Tao thấy chắc chắn như vậy. Chừng đó th́ thằng Charlie không muốn đi cũng phải đi.

    - Cứ để coi chúng nó giở được cái tṛ ǵ. Tụi nó có lực lượng c̣n ḿnh không có sao. Hơn nữa, nếu ḿnh có Mr. Le trong tay th́ cũng như có 100 thằng khác. Mr. Le chẳng những bắn hay mà c̣n có đầu óc cực kỳ thông minh.

    Tôi cảm thấy... sướng trong người khi được người ta ca tụng như vậy. Tiếng thằng Ray hơi lớn:

    - Mày th́ lúc nào cũng ca tụng cái thằng tị nạn da vàng... say rượu đó. Tao không biết tài nó cỡ nào nhưng rắc rối th́ nó tạo ra đầy dẫy. Nội cái vụ hộp đêm Bahama, tao đă nói là cho người bắn chết mẹ nó ngay đêm hôm đó đi cho rồi mà mày không chịu. Mày thấy rắc rối chưa? Chính nó là thằng đă dồn gia đ́nh ḿnh vào cái t́nh trạng khó khăn này.

    Tôi lạnh ḿnh. Khỏi cần phải có trí thông minh, tôi cũng biết được ai là người thương tôi, ai là người đ̣i giết tôi trong cái gia đ́nh này.

    Ray dừng một chút h́nh như để mồi thuốc rồi tiếp:

    - Vấn đề bây giờ hoàn toàn là chuyện làm ăn. Bố và mày nghĩ thử đi, t́nh trạng của ḿnh bây giờ kẹt lắm. Nếu ḿnh không giao thằng chó đẻ đó th́ cả thế giới, tôi nhấn mạnh ở chỗ cả thế giới, từ Nữu ước xuống tới Nevada, từ Hoa Thịnh đốn tới Miami, mọi người sẽ quay lại chống ḿnh v́ ḿnh dám che chở một thằng sát nhân trong nhà. Ḿnh giao nó và nhường cho tụi nó New Orleans như là một hành động chuộc lại lỗi lầm của ḿnh. Chừng đó th́ may ra, tôi nói “may ra” thôi, mới tránh được chiến tranh. Và Mark, mày là con nít mới lớn, mày chưa hề tham gia một cuộc chiến nào cả nên c̣n ngựa non háu đá. Tao và bố đă trải qua một trận đánh, tao biết chiến tranh nó tàn khốc như thế nào.

    - Anh Ray, tôi cám ơn anh về những lời khuyên... Nhưng nếu anh nói tôi không biết chiến tranh là tàn khốc th́ anh lầm rồi. Anh đừng quên chính tôi là người đă khéo léo thương lượng để lèo lái gia đ́nh này tránh được hai trận đánh khủng khiếp mà người gây ra chính là anh. Anh chớ quên điều đó...

    - Mày nói tao làm ǵ?

    Tiếng ông trùm xen vào:

    - Ray và Mark, chuyện cũ bỏ qua đi. Bây giờ ḿnh nói chuyện bây giờ.

    Mark nói tiếp:

    - Con xin lỗi bố... Con không bênh vực cho Mr. Le, nhưng cứ công tâm mà nhận xét, nếu ḿnh phải đi sang một quê hương khác và bị người ta sỉ nhục như vậy th́ ḿnh cũng khó mà kềm được cơn nóng giận.

    Tiếng thằng Ray xen vào:

    - Nhưng dù bị sỉ nhục đến đâu nó cũng không được quyền nổ chết một người khách ngay trong nhà ḿnh, ngay trước mắt bố, ngay trước mặt tụi ḿnh.

    - Tôi đồng ư với anh. Mr. Le đă làm quá đáng. Và tội đó là tội chết, nếu anh hỏi tôi... Nhưng trường hợp này là trường hợp rất lắc léo, một trường hợp không ai có thể ngờ được.

    - Lắc léo như thế nào?

    - Lắc léo ở chỗ là không ai, tôi nhấn mạnh và lập lại ở chỗ "không ai" có thể tin được một gia đ́nh thế lực, có tổ chức như ḿnh lại vô t́nh để một thằng tị nạn Việt Nam bắn chết người ngay trong nhà ḿnh. Đó là cái lắc léo của vấn đề. Tụi nó sẽ nghĩ rằng ḿnh cho người giết thằng cố vấn của nó rồi đổ tội cho một thằng tị nạn tầm thường. Lắc léo là ở chỗ đó. Kẹt là ở chỗ đó. V́ thế, theo sự suy luận của tôi th́ cho dù ḿnh có giao Mr. Le cho tụi nó, dù ḿnh có giao luôn New Orleans th́ tụi nó để làm ḥa th́ tụi nó vẫn không thể nào quên được cái hận này. Sau khi giết Mr. Le xong, sau khi lấy được New Orleans xong, tụi nó sẽ chơi ḿnh một vố xả láng. Và khi đó, một điều kẹt nhất là tụi nó chơi ḿnh mà ḿnh sẽ không kiếm được một đồng minh nào cả. Dù ai cũng biết gia đ́nh Barconini không ra ǵ, nhưng ai lại dám nhảy vào bênh một gia đ́nh chơi hèn như gia đ́nh ḿnh. Giang hồ rất kỵ cái chuyện dụ con người ta vô nhà bắn chết rồi đổ thừa cho một thằng tị nạn tầm thường. Kẹt là ở chỗ đó...

    Sau câu đó th́ mọi người im lặng dường như để suy nghĩ về những điều Mark vừa nói. Phần tôi, tôi không ngờ làm người Việt Nam tị nạn lại được cái "ưu đăi" đặc biệt đó.

    Tiếng ông trùm hỏi:

    - Thế th́ con đề nghị như thế nào?

    - Theo con, ḿnh lợi dụng dịp này, cho hai thằng khách c̣n lại của gia đ́nh Barconini đang ngồi chờ ở dưới nhà đi luôn...

    Tôi giật nẩy ḿnh. Không ngờ một con người ăn nói nhỏ nhẹ và... đẹp trai như Mark Gardino lại có tư tưởng táo bạo và tàn nhẫn như vậy. Nhưng xét về chiến thuật th́ rất đúng. Hèn ǵ ông Bob nói với tôi là Mark sẽ là người kế vị của ông trùm.

    Tiếng của thằng Ray run run, h́nh như nó cũng ngạc nhiên như tôi:

    - Mày bảo bắn luôn thằng con trai của gia đ́nh Barconini và thằng đệ nhất sát thủ của gia đ́nh nó luôn à? Mày có điên không?

    Có tiếng vỗ bàn của thằng Mark:

    - Không. Tôi không điên, trái lại rất tỉnh táo. Đây là một dịp may mà nếu ḿnh không lợi dụng, ḿnh sẽ hối hận. Dù muốn dù không, chiến tranh chắc chắn phải xảy ra, và một khi chiến tranh xảy ra th́ ḿnh phải ra tay trước. Ra tay trước và ra tay tàn bạo, chớp nhoáng. Chính cái hành động say rượu của Mr. Le là thánh ư của Thiên Chúa đă hướng dẫn ḿnh. Mấy khi mà dụ được thằng trưởng nam của gia đ́nh Barconini cùng thằng đệ nhất sát thủ của gia đ́nh nó vào đây mà giết!

    Tôi nghe được tiếng của ông Bob "Jesus Christ!.. Jesus Christ!.. Mark!"

    Đột nhiên, tôi nghe được tiếng cười sặc sụa của thằng Ray:

    - Mày nói như thiệt... Jesus Christ! Thằng con nít này nói như thiệt. Ha ha! Bộ mày nh́n thấy thằng tị nạn say rượu bắn người rồi mày tưởng là mọi chuyện giết người đều dễ dàng như vậy à? Tao nói thật, tao bắn người rồi cho nên tao biết. Lần đầu tiên tao bắn người ta, tao mất ngủ cả tuần lễ. Tối hễ cứ nhắm mắt lại là nh́n thấy cặp mắt nó trợn trừng ở trên trần nhà...

    - Anh Ray, anh không biết chứ tôi đă chuẩn bị cho cuộc chiến này suốt một năm qua. Tôi đă thấy được ḷng tham của tụi Barconini. Tôi biết trước sau ǵ chúng nó cũng chơi ḿnh để lấy New Orleans. Theo ước lượng của tôi, nếu hải cảng New Orleans về tay tụi nó th́ mỗi năm chúng nó sẽ kiếm được cỡ vài trăm triệu đô la. Anh tưởng tượng đi, vài trăm triệu đô la mà không phải làm ǵ cả, chỉ để cho bạch phiến đi lọt vào cửa khẩu rồi cứ cân kư lô mà lấy tiền "nhập khẩu". Vài trăm triệu đô la một năm mà khỏi phải bán, khỏi phải giấu, khỏi phải sợ tù tội hay làm ǵ cả... Tôi cũng biết là bố sẽ không bao giờ giao New Orleans cho tụi nó. Và nếu bố không giao th́ tụi nó sẽ chiếm lấy cho được bằng sức mạnh. V́ thế, đă từ lâu, tôi đă giao cho ông Bob cái trách nhiệm phải mua cho bằng được Mr. Le. Tôi nói thật, một tay Mr. Le thôi có thể bằng chục người vào hạng sừng sơ nhất của ḿnh.

    Tiếng ông trùm hỏi:

    - Mark nói đúng, nó có nói với tao như vậy. Nhưng mày cắt nghĩa thêm chút nữa được không?

    - Nhiều lư do lắm thưa bố. Trước hết, con nghĩ chuyện đụng độ này sẽ xảy ra ở hai nơi. Trước hết là ở thành phố Kansas City này. Nhưng chiến trường ở đây chỉ là chiến trường phụ, cái màn hấp dẫn nhất sẽ xảy ra ở thành phố New Orleans. Ở New Orleans và với tụi da đen. Và ở New Orleans có nhiều người Việt Nam lắm. Ḿnh có Mr. Le trong túi ḿnh sẽ trị được tụi đen dễ dàng.

    Tiếng thằng Ray bây giờ có vẻ hơi dịu lại:

    - Nhưng nếu gây chiến, ḿnh có thắng nổi không?

    - Với Mr. Le, ḿnh có thể thắng và có thể thua.

    - C̣n nếu không có cái thằng say rượu đó th́ sao?

    - Không có Mr. Le, ḿnh thua chắc.

    - Mày có vẻ coi trọng cái thằng say rượu đó quá. Tao thấy nó chả có tài cán ǵ ngoài cái tài bắn lén...

    - Anh chưa nghe chuyện Mr. Le làm sáng nay.

    - Tao thấy nó chỉ may mắn... Cái thằng say rượu...

    Tiếng thằng Mark ngắt lời anh:

    - Anh Ray! Nếu Mr. Le nghe được những lời đó, tôi nghĩ rằng hắn sẽ cảm thấy bị sỉ nhục...

    Tiếng cười hề hề của Ray:

    - Sỉ nhục th́ dám làm ǵ tao?

    Tiếng ông trùm quát lên:

    - Đủ rồi, Ray! Trước hết, Ray, hồi nhỏ tao đâu có dạy mày cái kiểu ăn nói mất dạy như vậy. Từ này về sau, tao không muốn mày dùng danh từ "say rượu" để nói về Mr. Le nữa. Đồng ư là nó say rượu nó giết người, nhưng nếu là mày, mày có can đảm để móc súng ra bắn vào đầu mày như nó đă làm không? Hồi chiều, nh́n cặp mắt của nó tao biết là nếu tao gật đầu một cái th́ nó sẽ bóp c̣ liền... Mày nghe được tới đó chưa, trả lời tao nghe coi thằng khốn?

    - Thưa bố nghe.

    - Tốt. Bây giờ trở lại vấn đề ḿnh bàn thảo suốt từ chiều tới giờ, tao đă có quyết định.

    Ông trùm ngưng ở đó. Đứng ở trong pḥng mà tôi cũng phải nín thở v́ hồi hộp. Ông trùm tiếp:

    - Sau khi cân nhắc lợi hại, tao đồng ư với thằng Mark ở rất nhiều điểm, đúng hơn, là ở mọi điểm. Trước hết, Ray, để tao cắt nghĩa sơ qua cho mày hiểu về những ǵ đang xảy ra ở nước Mỹ này bởi v́ tao thấy sau này mày bận rộn ở... Las Vegas nhiều quá. Đừng chối! T́nh báo của tao ở bển phúc tŕnh đầy đủ... Kể từ ngày mai, nếu mày muốn đi Las Vegas th́ phải hỏi ư kiến tao. Mày nghe được tới đó chưa?

    - Thưa bố nghe.

    - Tốt. Chuyện thứ hai, hăy nói về New Orleans... Kể từ ngày tụi buôn bạch phiến từ Châu Mỹ la tinh trồng được thuốc, thị trường Hoa Kỳ là thị trường to lớn nhất, hàng chục tỉ đô la một năm và c̣n lên nữa. Và muốn đem thuốc vào tiêu thụ Hoa Kỳ th́ không có chỗ nào lư tưởng bằng thành phố New Orleans. Lư do dễ hiểu là cảnh sát bến tàu, cảnh sát thành phố đều nằm trong tay của tụi ḿnh. Thằng Charlie báo cáo với tao từ lâu là thương vụ bạch phiến càng ngày càng tăng lên một cách đáng sợ. Đó chính là lư do tại sao tụi ḿnh mất kỹ nghệ nhà thổ về tay bọn đen mà tao ra lệnh, cấm không cho thằng Charlie lấy lại. Tại sao ḿnh phải cực khổ, tốn công tốn của và tốn bao nhiêu nhân lực để bảo vệ mấy trăm con điếm để chỉ kiếm một ngày, trừ hết phí tổn, chỉ c̣n có vài ngàn đồng bạc? Nói về bạch phiến ở New Orleans, theo báo cáo mới nhất của thằng Charlie th́ tụi đầu nậu ở Châu Mỹ la tinh đă gặp nó, đề nghị "mướn đứt" hải cảng này với cái giá là 50 triệu một năm. Mày có nghe rơ không thằng trưởng nam? Đó là lư do tại sao tụi Barconini sai thằng trưởng nam nó cùng thằng cố vấn và thằng đệ nhất đao phủ thủ của nó đem tới đây cái đề nghị …10 triệu đ̣i mua lại hải cảng New Orleans. Tụi nó biết suy nghĩ c̣n ḿnh không biết suy nghĩ chắc? Có ai lại đem bán một cơ sở làm ăn thu vào 50 triệu đô la một năm để lấy 10 triệu đô la bỏ túi?

    Tiếng thằng Ray:

    - Con không ngờ tụi nó tưởng ḿnh ngu như vậy.

    - Không! Nó không hề tưởng ḿnh ngu đâu con trai. Nó biết ḿnh khôn lắm. Nhưng nó tới đây đề nghị ngang ngược như vậy chẳng qua là v́ nó biết gia đ́nh Gardino bây giờ yếu thế rồi. Thằng Charlie dưới đó lại chậm chạp, không quyết đoán được chuyện ǵ cả.

    Thằng trưởng nam của gia đ́nh Gardino th́ tối ngày cờ bạc gái giếc ở bên Las Vegas...

    Ông trùm lại ngừng một chút như để cho thằng cả ngấm lời rồi lại tiếp tục:

    - Cho nên, trả lời câu hỏi của mày, tao phải nói là chúng nó đâu có “tưởng” ḿnh ngu, mà chúng nó biết ḿnh yếu. Biết quá rơ ràng, cho nên mới tới đây đưa ra một cái đề nghị với giá cướp cạn như vậy. Phải như, thành thật mà nói, tụi nó đề nghị chừng 200 triệu th́ tao c̣n phải suy nghĩ. Thật ra, bỏ ra 200 triệu để mua lại New Orleans, chúng nó vẫn c̣n lời chán. Nội trong ṿng ba, bốn năm th́ chúng nó sẽ lấy lại vốn và từ đó trở đi th́ cứ ngồi đó mà đếm bạc. V́ thế, câu trả lời của tao với chúng nó dứt khoát là không. Thằng Mark mới thấy được chuyện đó cách đây chừng một năm, nhưng tao đă thấy nó lâu hơn, chừng ba năm về trước. Tao đă ngờ ngợ lo lắng rằng nếu gia đ́nh ḿnh yếu th́ một ngày nào đó sẽ có một gia đ́nh nào đó tới đây để đề nghị “mua” lại New Orleans của ḿnh. Và chuyện này chứng minh là gia đ́nh ḿnh bây giờ yếu lắm. Đó là lư do mà tại sao thay v́ về hưu từ lâu, tao lại phải rán ngồi lại giúp thằng Mark để chờ cái ngày như ngày hôm nay! Một ngày trọng đại mở màn cho trận đánh cuối cùng của đời tao.

    (c̣n tiếp)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 18-10-2011, 01:22 PM
  2. Phát Súng Ân T́nh - Trường Sơn Lê Xuân Nhị
    By ong8 in forum Văn Hóa - Nghệ Thuật
    Replies: 0
    Last Post: 02-10-2011, 09:49 AM
  3. XẾP AL CAPONE -Tiểu thuyết trinh thám-Trường Sơn Lê Xuân Nhị.
    By NguyễnQuân in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 17
    Last Post: 21-09-2011, 11:42 PM
  4. Replies: 0
    Last Post: 29-03-2011, 06:18 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •