Ông già ngưng một chút rồi tiếp:

- Và, tao đồng ư với thằng út. Nếu chiến tranh là một chuyện không thể tránh được th́ ḿnh phải đánh trước. Và đánh trước th́ không ǵ hay bằng đánh lúc này, đánh vào lúc bất ngờ nhất.

Tiếng thằng Ray hỏi:

- Nhưng ḿnh sẽ nói sao với "thế giới" về việc làm của Mr. Le?

- Chẳng có ǵ để nói hết! Đừng quên thằng trưởng nam của nhà Barconini, thằng Lano Barconini là một thằng nổi tiếng hung hăng. Tụi nó tới đây nói chuyện với tao mà tụi nó c̣n đem cái thằng sát thủ của gia đ́nh nó tới. Thế giới giang hồ sẽ hiểu. Coi, gia đ́nh nào lại chẳng có pháp luật của gia đ́nh đó. Tụi nó tới đây gây gỗ với tao th́ tao giết, được không? Muốn ǵ th́ muốn. Muốn chiến tranh th́ có chiến tranh, chớ gia đ́nh Gardino không thể để cho chúng nó hỗn láo như vậy được.

- Vậy là Mr. Le đương không giết người sẽ được trắng án, b́nh an vô sự?

Tiếng ông trùm trở gay gắt:

- Ray! Sao năy giờ chuyện gia đ́nh mày không lo mà lại cứ lo chuyện của Mr. Le?

- Con chỉ thắc mắc.

- Tao muốn đây là lần cuối cùng tao nghe mày thắc mắc về Mr. Le. Trả lời câu hỏi của mày: Mr. Le chẳng những được trắng án mà c̣n trở thành người tin cẩn của gia đ́nh này. Mr. Le sẽ giúp ḿnh được nhiều việc trong những ngày tới. Tao muốn tụi mày phải kính trọng Mr. Le. Tao thấy con người đó một sức mạnh tinh thần mạnh ghê gớm, một nội lực tàng ẩn đằng sau mái tóc đen đó. Tao có cảm giác rằng Mr. Le sẽ trở thành sát thủ số một của gia đ́nh ḿnh...

Tôi cảm thấy sướng rên người. Đời tôi sao có nhiều biến chuyển kỳ lạ. Từ là một anh phi công hạng bét ở Việt Nam mà cách đây mấy tháng c̣n ngồi say mê nghiền ngẩm của "Bố già" của Ngọc Thứ Lang dịch mà bây giờ đă sắp trở thành sát thủ của gia đ́nh Gardino...

Đang đê mê sung sướng v́ những lời khen của ông già, tôi bỗng nghe mấy tiếng súng nổ liên tiếp vọng lên từ dưới nhà. Tiếng thằng Mark hốt hoảng:

- Chuyện ǵ vậy, chuyện ǵ vậy...

Tiếng của mấy thằng cận vệ cũng nhao nháo lên:

- Súng nổ ở nhà dưới.. Tụi khốn kiếp ra tay trước rồi!

Phải công nhận ông trùm Buno Gardino là người có bản lănh. Giữa lúc mọi người bối rối, ông trùm b́nh tĩnh ra lệnh:

- Đừng có rối lên. Paul, mày dẫn mấy đứa này dọt xuống dưới nhà bắn chết hết tụi chó đẻ Barconini liền cho tao. Đi liền... Mark, mày vào trong nhà đánh thức Mr. Le dậy cho tao nói chuyện... Ray, mày dắt bọn cận vệ đi ṿng cửa sau xuống nhà dưới...

Có tiếng nói của ông Bob:

- Ông trùm, để tôi ra ngoài ban công phục sẵn...

- Tốt, xách cây súng có ống nhắm cho chắc ăn...

Ngay lúc đó, nhiều tiếng súng nữa từ dưới nhà vang lên. Lỗ tai của một người lính cho tôi biết đây phải là loại súng tiểu liên mới, v́ nhịp bắn nghe rất mau. Xen lẫn giữa tiếng súng là những tiếng chân chạy rầm rầm và những tiếng la hét. Tôi hít một hơi thở dài và chợt nhận ra tiếng súng tiếng la hét mỗi lúc một nhỏ dần. Tôi đang c̣n ngạc nhiên th́ lại nghe được những tiếng chân và tiếng chân chạy rầm rầm lại nổi lên và lớn dần. Nhưng lần này tiếng động h́nh như phát ra từ phía ngoài cửa sổ. Thôi đúng rồi, tụi Barconini đang tính đường dọt đây. Không lợi dụng dịp này để để "đái công chuộc tội" th́ biết đến chừng nào?

Tôi phóng tới bên cửa sổ nh́n xuống. Quả đúng như tôi nghĩ, hai thằng khách của nhà Barconini, hai thằng với cây tiểu liên Uzi trong tay vừa xông ra vừa bắn loạn. Một thằng chạy trước một thằng chạy sau. H́nh như cả hai thằng chúng nó đều đă bị thương nhưng đứa nào cũng lồng lộn như những con thú dữ...

Ngay lúc đó, cánh cửa pḥng ngủ của ông trùm bật mở, Mark ló đầu vào. Tôi hét lớn:

- Tụi nó đang chạy ra ngoài. Cho đóng cổng gấp.

Hét xong, chẳng cần chờ cho Mark trả lời, tôi phóng ra ngoài cửa sổ, đứng trên cái ban công nhỏ nh́n xuống. Cây 9mm vừa mọc cánh bay vào tay tôi th́ tôi nghe được một tiếng huưt sáo thật gần. Tôi quay nh́n th́ thấy ông Bob đă đứng sẵn ở cái ban công bên cạnh, cây M-16 có cái ống nhắm đen thùi lùi nằm trên tay. Không có th́ giờ để chào hỏi nhau, ông Bob nói như hét:

- Mày lo thằng chạy sau, để tao bắn thằng chạy trước.

- Xong ngay.

Hai kẻ đào tẩu đứa vừa chạy ra khỏi nhà được chừng vài bước th́ một đàn chó bẹc giê chừng chục con lồng lộn phóng tới. Tiếng sủa và tiếng tru nhiều khi át đi cả tiếng súng nổ.

Một thằng, h́nh như là thằng trưởng nam của gia đ́nh Barconini th́ phải, vẫn tiếp tục chạy tới chỗ băi đậu xe mở cửa leo lên. Thằng c̣n lại, có lẽ là thằng sát thủ đứng lại để đỡ đạn cho xếp. Nó b́nh thản quỳ xuống để chuẩn bị một thế bắn rồi từ từ nâng cây Uzi lên ngang tầm mắt.

Dù không ưa thằng chó đẻ nhưng tôi phải thầm phục sự b́nh tĩnh và gan dạ của thằng này. Chết đến đít mà vẫn tỉnh bơ.Trong khi đó, đàn chó bẹc giê vẫn ào ào xông tới. Chúng làm sao biết được chỉ cần một loạt đạn của cây tiểu liên Uzi thôi là chẳng c̣n con nào sống sót...

Tôi nghĩ ra một tṛ chơi hay và có phản ứng liền. Trước khi thằng khốn nạn kịp bấm c̣ th́ tôi đă để ngay một phát vào giữa cây súng của nó. Cây Uzi bật tung lên. Tôi lẹ làng bồi thêm một phát nữa đẩy cây súng bay khỏi tầm tay nó. Thằng khốn khựng người lại, không biết chuyện ǵ vừa xảy ra nhưng nó phản ứng cũng nhanh đáo để, tḥ tay liền vào bụng móc ra một cây súng lục. Lúc này đàn chó đă phóng tới gần nên cu cậu hoảng hốt đứng tần ngần một lúc, chừng như biết rằng cây súng nhỏ trong tay ḿnh không địch nổi với bầy chó dữ. Thế là thằng đao phủ thủ co gị... dọt. Nó chạy bán sống bán chết.

Nhưng nó chạy làm sao kịp với đàn chó, chỉ mấy bước đă thấy nó sắp bị bắt kịp. Hết đường chạy, thằng khốn quay lui, chỉa cây súng nhắm vào con chó gần nhất.

Tôi vốn là một người yêu súc vật, nhất là chó, làm sao tôi có thể để cho nó làm vậy được. Thế là cây súng trong tay tôi khạc đạn liền. Khoảng cách giữa tôi và nó bây giờ hơi xa cho nên tôi chỉ để được vào ngực nó một phát. Thằng khốn bật ra sau, chưa kịp ngồi dậy th́ đàn chó béc giê đă xông tới như một bầy hổ đói...

Cái cảnh một người bị một bầy chó bẹc giê... xẻ thịt kinh khủng đến độ tôi không có can đảm để nh́n. Tôi quay mặt đi, vừa vặn nh́n thấy một chiếc xe từ băi đậu xe nổ máy và mở đèn lên. Đích thị là thằng trưởng nam của gia đ́nh Barconini đây rồi.

Đă giao hẹn với nhau từ trước nên tôi b́nh thản đút súng vào bụng chờ coi tài bắn của ông Bob. Chiếc xe rú hết ga lui ra khỏi băi đậu. Thằng trưởng nam của gia đ́nh Barconini vậy mà cũng ch́. Một tay nó cầm cần lái, tay kia chỉa cây Uzi ra ngoài nổ từng loạt đạn vào trong nhà.

Lùi xong chiếc xe, thằng Barconini sang số phóng hết ga chạy tới. Nhưng chiếc xe vừa lao tới một chút th́ tôi nghe được hai tiếng nổ "lịch sự thanh tao" của cây M-16, loại súng tôi quá quen thuộc hồi c̣n ở lính.

Tôi nh́n thấy kiếng trước của chiếc xe lủng hai lỗ nhỏ và Barconini bật người ra sau. Ra th́ ông cựu TQLC này cũng biết bắn súng đấy chứ!

Tuy vậy, chiếc xe vẫn c̣n lao tới. Ông Bob nổ thêm hai phát nữa. Lần này th́ tôi thấy cậu cả gia đ́nh Barconini nằm gục người xuống tay lái, chiếc xe lạc hướng ủi vào gốc cây nghe đến “rầm” một tiếng. H́nh như chân cậu cả vẫn c̣n để trên chân ga cho nên bánh sau chiếc xe vẫn c̣n quay tít...

Măi đến lúc đó mới thấy khoảng chục thằng cận vệ của gia đ́nh Gardino ào ra vây kín chiếc xe và tưới đạn như điên cuồng vào, biến chiếc Cadilac bóng lộn thành một cái tổ ong. Nhưng những loạt đạn này xét ra không cần thiết bởi Barconini đă chết ngay từ sau mấy phát súng của ông Bob. Tôi nh́n xuống và chợt muốn cười thầm trong bụng. Mẹ kiếp, thật là một bọn... cà chớn. Lúc năy nó bắn ầm ầm th́ chẳng thấy thằng nào ló mặt ra, bây giờ mục tiêu đă chết th́ lại hùng hỗ xông ra tưới đạn như tưới nước. Chuyện này làm tôi nhớ lại lời nói của ông trùm lúc năy: "Gia đ́nh ḿnh bây giờ yếu lắm rồi cho nên chúng nó mới dám ngang ngược tới đây đ̣i mua đứt New Orleans bằng một giá rẻ mạt như vậy."

Tôi nghe được một tiếng huưt sáo nhỏ, nh́n sang và thấy ông Bob đưa cây súng M-16 lên hun chụt một phát. Ông Bob nói:

- Mẹ kiếp, lâu quá mới được bắn chết một thằng. Lâu quá, không... giết người thấy cũng nhớ nhớ...

Tôi cười, không biết ông Bob nói thật hay nói giỡn. Tôi nói:

- Ông bắn M-16 hay lắm.

- Hay nhưng không bằng mày.

Tôi nửa đùa nửa thật:

- Ông làm sao đ̣i bằng tôi được? Tôi là tài của trời cho, c̣n ông là tài của sự cố gắng.

Ông Bob gật đầu nói:

- Mày nói đúng, tao không ngu ǵ đi phủ nhận chuyện đó.

Rồi ông nhe răng cười:

- Ông già tinh thật. Vừa nghe súng bắn là ổng kêu tao ra phục ở đây nhưng mày c̣n nhanh hơn tao một chút.

Tôi nói:

- Ông Bob! Tôi phải xin lỗi ông về cái vụ uống rượu hồi chiều.

- Lỗi phải ǵ. Mày tỉnh rượu chưa?

- Không tỉnh làm sao mà bắn được như vậy.

- Mày là một thằng phá kỷ lục.

- Kỷ lục ǵ?

- Ngay trong ngày đầu tiên mới nhận việc, một ḿnh mày đă nổ chết 3 mạng.

Tôi toan trả lời th́ nghe tiếng nói đàng sau lưng:

- Mr. Le, ḿnh có thể vào đây bàn chuyện?

Đúng là giọng của ông trùm. Tôi nhét súng vào bụng, lẹ làng leo qua cửa sổ trở vào. Ông trùm ôm lấy tôi:

- Mr. Le, cho lăo gởi lời cám ơn rất nhiều. Không có cậu th́ không biết chuyện ǵ đă xảy ra. Kể từ đây, cậu là người trong nhà.

- Ơn nghĩa ǵ ông trùm. Chính tôi mới là người cám ơn ông đă tha chết. Tôi chỉ muốn lập chút công để chuộc tội.

- Mời Mr. Le qua pḥng họp, tôi có nhiều chuyện muốn bàn...

Dù rất muốn nói chuyện liền nhưng từ hồi chiều tới giờ uống hơi nhiều nên tôi phải xin lỗi để đi tiểu rồi trở lại. Lúc tôi vào pḥng họp, chỉ thấy có ông già và tôi. Mọi người khác chắc c̣n đang c̣n bận rộn ở dưới nhà. Tôi hỏi, làm như ḿnh không biết ǵ:

- Chuyện ǵ xảy ra vậy?

- Sau khi Mr. Le đi ngủ, tụi này ngồi bàn tiếp về vài vấn đề làm ăn. Thấy tụi nó găng quá, lăo phải tạm thời đồng ư là sẽ giao cậu cho tụi nó, nhưng bảo tụi nó xuống pḥng dưới ngồi chờ để lăo cùng mấy đứa con bàn chuyện riêng... Dĩ nhiên là lăo chỉ làm bộ chứ trong đầu lăo đă có quyết định là không thể nào giao cậu cho tụi nó được. Nói thật với cậu, ngay cả với một con mèo lăo cũng không giao chứ đừng nói ǵ tới con người. Hơn nữa, Mr. Le biết, lăo rất quư cậu.

- Xin cám ơn ông trùm.

Rồi ông trùm đi một đường dài kể lại những ǵ xảy ra, về t́nh trạng gia đ́nh như những ǵ tôi đă nghe lúc năy. Ông trùm kết luận:

- Nói thật với cậu, lăo lo quá. Bọn trẻ trong nhà bây giờ, ngoại trừ thằng Mark ra, lăo thấy thằng trưởng và thằng kế, chúng nó tham lam quá. Mà phải chi chúng nó có tài mà chúng nó tham lam th́ cũng được đi. Đằng này, vừa bất tài, vừa hèn nhát mà lại muốn có cả thiên hạ th́ chuyện đổ vỡ là chuyện chắc chắn phải xảy ra.

Tôi hỏi một câu vô t́nh:

- Đó có phải là lư do ông trùm không chọn Ray mà lại để Mark lên thay thế ḿnh?

- Phải. Thằng trưởng nam coi vậy mà không khá được. Lăo đă cho nó nguyên một khu vực to lớn bằng một nửa của của thành phố và nguyên cái bến tàu Kansas City nhưng nó điều hành thế nào mà chỉ ba năm là mất sạch. Lại c̣n để cho tụi FBI gài người vào phá rối tùm lum. Nếu lăo không lẹ tay lanh mắt th́ thằng cả đă phải ngồi tù suốt đời rồi.

Ông trùm nhăn mặt làm như đau đớn lắm khi phải nhớ lại một chuyện không vui. Ông tiếp:

- Đă từ lâu, lăo biết gia đ́nh Gardino này thiếu một cái ǵ đó. Thiếu một cái ǵ đó lăo kiếm không ra nhưng bây giờ th́ lăo hiểu được.

- Thiếu cái ǵ thưa ông trùm?

- Thiếu một lưỡi gươm.

Nói tới đó, ông trùm đưa mắt liếc nh́n tôi như để ước lượng một điều ǵ đó. Cặp mắt của ông sâu hoắm và như có lửa. Đây là cặp mắt của một con chó sói. Được người ta nói và nh́n như vậy th́ tôi khoái lắm nhưng tôi không điên rồ ǵ để nghĩ ḿnh có thể là một lưỡi gươm của gia đ́nh Gardino. Một gia đ́nh mafia nổi tiếng và làm ăn lâu đời như gia đ́nh Gardino th́ dưới tay nhất định phải có hàng trăm tay súng tài giỏi. Một thằng tị nạn như tôi th́ làm ǵ mà trở thành được lưỡi gươm của gia đ́nh Gardino.

Tuy tôi không nói ǵ nhưng ông trùm Buno này gớm thật, h́nh như ông ta "nh́n thấy" được những ǵ tôi đang suy nghĩ trong đầu. Ông già cười nhẹ rồi hỏi:

- Cậu ở Việt Nam có đọc chuyện The God Father không?

- Thưa có. Tôi đọc rất mê, rất kỹ.

- Cậu đọc The God Father hơi kỹ nên và bị ảnh hưởng hơi nhiều rồi đó. Những ǵ xảy ra trong "Bố già" chỉ có đúng một vài phần thôi, nhưng đa số đều khác xa với sự thật. Ngoại trừ Al Capone thời khủng hoảng kinh tế là có một đạo quân đông đảo dưới trướng v́ người thất nghiệp hồi đó nhiều quá, c̣n từ thời kỳ đó đến nay, không có một gia đ́nh nào lại có đủ tiền hay ngu si đến độ đi nuôi một đạo quân to lớn chỉ để chuyên lo việc bắn giết. Nếu lăo nhớ không lầm th́ Mike Corleone có tới mấy đạo quân... Chuyện này vô lư v́ nhiều lư do. Trước hết là chiến tranh chỉ xảy ra mỗi vài chục năm một lần, chuyện nuôi một đạo quân to lớn để cho chúng nó ngồi không ăn cho mập rồi vài chục năm mới xài một lần là một chuyện vô lư. Chuyện thứ hai, là nếu có muốn nuôi cũng không có tiền. Chuyện thứ ba là hễ càng đông người dưới trướng th́ càng dễ bị tụi FBI và cảnh sát gài người vào. Và điều nguy hiểm là h́nh như bây giờ tụi nó áp dụng biện pháp đó hơi nhiều... Trở lại chuyện ḿnh nói, dĩ nhiên, trong xă hội này, tụi tôi luôn luôn cần có những sát thủ để thi hành luật pháp, làm cận vệ, v.v. nhưng đâu cần nhiều người. Cận vệ th́ lúc nào cũng xài được vài đứa, nhưng không có quan trọng bằng phải có một sát thủ thật cừ khôi. Thằng này phải là một thằng ḿnh tin tưởng được như ruột thịt trong nhà, trung thành tuyệt đối, lại phải là một thằng dám chơi, chơi bạo, lại có đầy đủ đầu óc và mưu lược.

Ông trùm nói tới đó rồi ngưng, trán nhăn lại ra chiều suy nghĩ lung lắm rồi tiếp:

- Nhưng Mr. Le biết thế nào không? Thời buổi này kiếm được một thằng như vậy khó hơn là đáy biển ṃ kim...

Ông thở dài ra một cái:

- Không, nếu chịu khó t́m th́ cũng t́m được vài thằng... gần gần như vậy. Gần gần nghĩa là cũng có thằng dám chơi, chơi bạo và lại khôn lanh nữa nhưng kẹt một cái với một thằng có tài cỡ như vậy th́ ḷng tham của chúng nó cũng quá sâu.

Ông trùm ngừng ở đó, mở cái hộp lấy một điếu x́ gà. Tôi lẹ làng chụp hộp quẹt mồi lửa. Ông trùm gật đầu cám ơn rồi nhả khói nói tiếp:

- Bởi v́ chúng nó như vậy cho nên thông thường, sau khi ḿnh mướn tụi nó làm việc chừng một năm th́ 3 chuyện sau đây sẽ xảy ra: Thứ nhất là nó xé lẻ để làm ăn riêng. Thứ nh́ là sau khi bắn được vài mạng ngon lành, chúng nó lên mặt, đ̣i tăng lương thật cao, cao tới độ ḿnh chịu không nổi th́ phải cho chúng nó nghỉ việc. Và những thằng như vậy một khi đă nghỉ việc rồi th́ chỉ c̣n hai chỗ cho nó dừng chân: một là nhà xác hai là nhà tù. Thứ ba là chúng nó dám âm mưu phản lại ḿnh. Hạng này th́ khỏi nói rồi, chỉ c̣n một chỗ cho chúng nó dung thân là ở ngoài nghĩa địa... Đấy, làm ông trùm bây giờ khổ như vậy đấy, không phải dễ dàng đơn giản như ông trùm Corleon trong cuốn sách The God Father đâu...

- Hiện thời thằng sát thủ của gia đ́nh Gardino thuộc loại nào?

Ông trùm cười nhẹ, gỡ điếu thuốc nơi miệng ra toan trả lời tôi th́ có tiếng gơ cửa từ phía ngoài. Ông quay mặt lại nói:

- Vào!

Thế là tôi mất một dịp may để t́m hiểu về tên sát thủ của gia đ́nh Gardino và cũng mất luôn dịp để ḍ thử coi ông trùm đánh giá tôi như thế nào. Có thể không cao lắm v́ cái tật say sưa của tôi, nhưng chắc chắn là tôi phải hơn rất nhiều thằng trong gia đ́nh này.

Cả bọn lúc năy đều đă trở lại đầy đủ, không thiếu ai cả. Mọi người, kể cả thằng Ray nh́n tôi bằng những cặp mắt thán phục. Phải, chúng nó có thể có thằng không ưa tôi, thậm chí kỳ thị tôi ra mặt nhưng kể từ giờ phút này, không thằng nó có thể coi thường Mr. Le này nữa. Đặc biệt là chắc chẳng bao giờ có thằng nào dám gọi tôi là "Thằng tị nạn đ.m."

Ông trùm nói:

- Ngồi xuống trở lại chỗ cũ rồi kể tao nghe việc xảy ra như thế nào. Làm sao chúng nó lại thoát được.

Tuy nói là nói chung nhưng ông trùm lại nh́n thằng con trai út Mark. Mark lên tiếng:

- Bố nhớ lúc bố mời tụi nó xuống nhà để chờ đợi tụi ḿnh bàn chuyện riêng không, nh́n mặt thằng Lano Barconini th́ con đă nghi là nó không tin ḿnh rồi. Quả thật, xuống dưới nhà, khi chúng nó muốn gọi giây nói về nhà và bị từ chối th́ thằng cả Lano Barconini biết là tụi ḿnh đang nhốt chúng nó liền...

Ông trùm hỏi:

- Nhưng làm sao tụi nó ra khỏi pḥng đó được? Tao đă chỉ thị cho kèm cứng chúng nó mà? Hơn nữa, chúng nó làm ǵ có vũ khí trong người?

- Tụi nó đâu có ǵ, đúng. Con không hiểu làm sao mà nó dụ được người của ḿnh vào trong pḥng để cắt đứt cuống họng bằng bằng mảnh thủy tinh của một cái ly bể.

Tôi rợn người lên một cái. Ông trùm lắc đầu, nhăn mặt lại. Mark tiếp:

- Sau khi giết được thằng "người làm" của ḿnh ở dưới nhà lấy được cây súng trong tay th́ chuyện c̣n lại đâu có ǵ khó. May mà tụi ḿnh phản ứng được kịp thời và nhờ mấy phát súng của Mr. Le chứ không th́ tụi nó có thể thoát ra ngoài được dễ dàng.

- Ḿnh bị thiệt mấy người tất cả?

- Một chết, hai bị thương. Những người bị thương được chở đi bệnh viện rồi. Xác chết của ḿnh th́ không có ǵ đáng lo, con sẽ thông báo cho thân nhân của chọ. Con muốn hỏi quyết định của bố về mấy cái xác của tụi Barconini.

Ông trùm suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Dù sao th́ chúng nó cũng đă chết. Mày gọi sang nhà Barconini bảo lăo già Barconini cho người tới chở xác con trai về.

Mark hỏi:

- Con nghĩ bố nên gọi th́ có vẻ... lịch sự hay hơn.

Ông trùm lắc đầu:

- Mày nói thế là con người có hiểu biết nhưng phải biết, lịch sự là những thứ xa xí phẩm không cần thiết trong chiến tranh. Chiến thắng mới là quan trọng. Mày cứ gọi cho tụi nó.

Mark gật đầu nói rồi tiếp:

- Xác thằng trưởng nam của Barconini th́ c̣n nguyên dù mặt mày bị đạn bắn nát, nhưng cái xác của thằng sát thủ của chúng nó, con sợ ḿnh không thể trả lại được? Hơn nữa, giữ lại th́ có thể có lợi cho ḿnh hơn.

- Sao vậy?

- Chó ăn gần hết bộ ḷng của nó, thịt tay và thịt đùi cũng bị ăn hết... Ḿnh đưa lại mà vợ con hay bạn bè chúng nó nh́n thấy th́ chắc sự căm thù sẽ trở nên khủng khiếp lắm.

Tôi thấy muốn giật ḿnh lên một phát nữa. Ngày xưa ở Việt Nam, thỉnh thoảng tôi có đi ngang mấy tấm biển "Coi chừng chó dữ" của nhà giàu với cái h́nh c̣n béc giê treo ngoài cổng, nhưng tôi không bao giờ ngờ là tụi chó này dám …ăn thịt người. Nếu biết thế th́ tôi sẽ để cho thằng sát thủ chun vào xe rồi mới bắn. Nhưng nghĩ lại cho cùng th́ đối với chó, thịt ḅ hay thịt người có khác ǵ nhau đâu. Đồng thời, cũng nhận thấy cách xử thế khéo léo và tế nhị của thằng Mark. Quả đúng là một thứ trùm con.

Ông trùm nói:

- Mày nói đúng. Vậy th́ cho thủ tiêu xác đó. Quan trọng hơn nữa là phải thông báo cho cả nhà biết là phải tuyệt đối giữ kín cái vụ tàn sát ngày hôm nay. Thằng nào mở miệng ra x́ một câu, kể cả người ruột thịt trong nhà sẽ bị trừng phạt nặng nề. Ḿnh sẽ để cho tụi Barconini chơi tṛ đoán ṃ về số mạng thằng sát thủ của nó. Cái này mới chính là chuyện làm cho tụi nó nhức đầu! Nhức đầu bởi v́ không biết thằng sát thủ của nó đă bị giết hay đă cuốn gói theo ḿnh. Từ sự "không biết" này chúng nó sẽ đâm ra nghi ngờ. Và trong sự nghi ngờ sẽ nẩy sinh nhiều bất trắc, nhiều chuyện đề pḥng vớ vẩn, nhiều đ̣n đánh gió. Trong chiến tranh, sự khác nhau giữa sự nghi ngờ và sự thực nhiều khi là sự khác nhau giữa chiến thắng và chiến bại. Nhớ kỹ điều đó. Cứ để cho chúng nó chơi tṛ "đoán ṃ và nghi bậy", và hễ chúng nó càng rối lên bao nhiêu th́ ḿnh càng trên chân chúng nó bấy nhiêu.

Ông trùm quả là một người có kiến thức quân sự khá lỗi lạc. Là một kẻ đến từ vùng lửa đạn, đánh nhau suốt mấy chục năm, tôi biết rơ điều này. Chỉ v́ nghi ngờ, không biết Việt cộng sẽ tấn công chỗ nào cho nên tướng Phú mới để mất Ban Mê Thuột và cuối cùng để mất cả miền Nam...

Đang nói tới đó th́ máy điện thoại trong văn pḥng ông trùm reo lên. Thằng trưởng nam Ray bấm một cái nút rồi hỏi qua một cái ống thu âm không biết giấu ở đâu có ở trên mặt bàn:

- Ai đó?Tiếng nói từ một cái loa phát âm ở ngay giữa bàn phát ra, rơ ràng đến độ tôi nghe được tiếng thở đứt quảng và cái giọng run run của người nói:

- Thưa có ông trùm đó không ạ?

Ông trùm trả lời:

- Tôi đang nghe đây, có ǵ cứ nói.

- Tŕnh với ông trùm, có điện thoại của gia đ́nh Barconini gọi sang...